Chương 4: MỚI QUEN (HẠ)
Một Mộng Đầu Bạc
26/11/2016
“Phó Cầm Tâm, ngươi thử lặp lại một lần nữa xem”
Một tiểu cô nương ước chừng 12, 13 tuổi đang trừng mắt nhìn lại một đám nữ tử khác tầm tuổi nàng. Tiểu cô nương này tuy trên mặt có vài vệt bùn lem, nhưng vẫn khiến người ta nhìn ra được nàng là một hài tử có tướng mạo xinh đẹp. Nữ hài tử kia bị nàng trừng mắt chỉ cười lạnh:
“Nói thì nói, ai sợ chứ. Nương ngươi rõ ràng là không biết xấu hổ, đã đồng ý với người này rồi lại chạy đi cưới người khác. Ngươi nói xem, như vậy không phải không biết xấu hổ thì là gì? Hừ, nương ta nói đúng, nàng ta thật có tài câu dẫn đàn ông, đáng tiếc nữ nhi của chính mình lại chỉ là cái bao cỏ…”
Văn Ngọc Đang càng nghe càng giận, đưa tay kéo vạt áo trước của Phó Cầm Tâm nghĩ muốn động thủ đánh người khiến nàng ta hét chói tai. Thế nhưng còn chưa chạm tới, tay nàng đã bị một cánh tay thon dài khác chế trụ. Là ai đang xen vào việc của người khác? Văn Ngọc Đang có chút phiền não, vừa quay đầu đã chạm ngay phải một đôi mắt đẹp như nước. Chủ nhân của cánh tay kia là một thiếu niên áo trắng ước chừng 17, 18 tuổi.
Phó Cầm Tâm cùng mấy tiếu cô nương kia thấy vậy thì thừa cơ rút lui. Lúc Văn Ngọc Đang vẫn còn chưa phản ứng lại thì thiếu niên kia đã hướng nàng mỉm cười:
“Làm sao lại trông giống như cái tượng đất vậy” – Vừa nói vừa tự tay lau đi đám bùn đất dính trên mặt nàng.
Văn Ngọc Đang ngây ngốc để mặc hắn lau mặt cho mình, mấy câu nói thô tục vừa nghĩ ra đều nghẹn lại trong cổ họng. Người này thực ôn nhu! Từ trước tới nay, nàng thường nghe người khác phủ nhận, chê bai mình, thực sự ít có người nào đối xử với nàng tốt như vậy. Nụ cười kia không biết từ khi nào đã khắc sâu vào trí nhớ của nàng.
Hắn cẩn thận lau xong rồi nói:
“Đừng tìm các nàng so đo, các nàng ấychẳng qua là đố kị với nàng mà thôi. Nếu nàng động thủ, chẳng phải đã đem nhược điểm của mình trao tận tay các nàng ấy hay sao. Đến lúc đó, các nàng ấy sẽ càng có cớ để khẳng định việc Văn phu nhân dạy nữ nhi không nghiêm là chuyện thực”
Văn Ngọc Đang nghe đến đó thì cảm thấy thực kỳ quái, bèn hỏi:
“Đố kị ta? Ta thì có cái gì để các nàng đố kị?”
Thiếu niên kia nghe thế chỉ mỉm cười thu tay lại, Văn Ngọc Đang nhìn thấy trên tay áo hắn một mảng bùn lớn liền kêu kên một tiếng:
“Ống tay áo của ngươi bị ta làm dơ rồi” – Nàng cảm thấy có chút áy náy.
“Không sao đâu, đã trễ thế này rồi nàng không trở về Văn phủ sao?” – Thiếu niên cất tiếng hỏi.
“Ngươi nhận ra ta?” – Văn Ngọc Đang bây giờ mới chợt nhận ra, thiếu niên kia ngay từ đầu đã biết nàng – “Ngươi là ai?”
“Đại thiếu gia, sao người lại chạy tới đây” – Từ đằng xa, một gã hạ nhân chạy tới trước mặt người thiếu niên, vừa nói vừa thở hổn hển – “Người làm nô tài chạy loạn đi tìm”
Thiếu niên kia cũng không hề trả lời hắn, chỉ nhẹ nhàng dặn Văn Ngọc Đang:
“Mau trở về đi thôi, đừng khiến Văn phu nhân lo lắng”
Vẫn là nụ cười ấy, hắn quay lại hướng gã hạ nhân kia gật đầu, xoay người rời đi. Không biết vì sao, cùng là tươi cười nhưng nhưng Văn Ngọc Đang cảm thấy, nụ cười hắn dành cho mình và gã hạ nhân không giống nhau. Chỉ là, khác ở đâu thì nàng không thể nói rõ được. Sau này nàng mới biết, hắn là Tô Di Ca, được người trong thiên hạ tôn xưng là Ôn Ngọc công tử của Long Giao quốc, năm nay 13 tuổi.
(BL: 13 tuổi mà nhìn thành 17, 18? Do anh quá cao hay do mắt chị có vấn đề ==”)
********oOoOoOoOoOoOo********
Tiểu cô nương kia nay đã trưởng thành rồi, gương mặt nàng hiện tại mang vài phần bóng dáng của Văn phu nhân. Chỉ khác là, vẻ đẹp của Văn phu nhân ngầm giấu ở bên trong chứ không lộ ra rực rỡ chói mắt như nàng. Không biết… chuyện này với nàng là tốt hay là không tốt đây? Bước đến chỗ ngoặt, Tô Di Ca khẽ liếc mắt, nhìn thân ảnh vẫn đang đứng im lặng tại đó.
“Đại thiếu gia, người thích dạng cô nương như Văn gia tiểu thư ạ?”
Tô Phương khéo léo hỏi một câu. Hắn làm nô tài, đi theo Tô Di Ca đã gần mười năm nay nhưng thực tế chưa bao giờ đoán được tâm tư của vị đại thiếu gia này. Nhìn qua, đại thiếu gia của hắn đối với ai cũng là dáng vẻ hòa hòa khí khí, ngay cả với người hầu đại thiếu gia cũng chẳng bao giờ trách mắng hay răn dạy một tiếng, nhưng chính vì vậy nên luôn làm Tô Phương sợ hãi, sợ từ tận đáy lòng.
Lần trước, khi nha đầu Tô Mỹ khóc lóc cầu xin cứu mạng, chính đại thiếu gia đã ra tay ngăn cản hắn giúp, kết quả là Tô Mỹ bị phu nhân đánh chết tươi. Những người khác cho tới bây giờ đều cho rằng, lần đó là do đại thiếu gia không có ở Tô phủ nên mới không giúp gì được. Kỳ thực hắn cảm thấy, đại thiếu gia đích thực là một con người vô tình, tiếc là chẳng có ai khác nhìn ra điểm đó.
Tô Di Ca giống như vô tình mà quét mắt qua một cái khiến cho Tô Phương rùng mình, hắn vội hỏi:
“Đại thiếu gia, đại phu nhân nói đại thiếu gia tuổi không còn nhỏ, cũng nên đón dâu rồi. Nàng bảo nô tài đến hỏi xem đại thiếu gia thích dạng nữ tử như thế nào? Nếu là Văn gia tiểu thư kia… Văn phu nhân không phải chính là biểu tỷ của đại phu nhân sao?”
“Ngươi không phải là chỉ nghe được có mấy cái này thôi đấy chứ?” – Tô Di Ca vẻ mặt vẫn rất là thản nhiên.
“Nghe nói đại phu nhân đã tuyển rất nhiều cô nương cùng tuổi với đại thiếu gia, tất cả các cô nương đó đều đến từ nhà mẹ đẻ nàng, chẳng qua là trong đó không hề có Văn gia tiểu thư” – Tô Phương không dám giấu diếm.
Nghĩ tới việc nữ nhân kia lại định tính kế lên đầu mình, Tô Di Ca tùy ý bứt xuống một mảnh lá cây vân vê, cảm thấy có chút phiền chán. Hắn bỗng chợt giật mình nghĩ ra, kể từ sau khi xảy ra chuyện đó, bản thân vẫn chưa bao giờ có cảm giác không thể nắm giữ cảm xúc của chính mình như ngày hôm nay.
Chuyện đó…
. . . . . .
Bảy năm trước, gian phòng nhỏ phía thành Bắc trong một đêm đã bị hỏa hoạn thiêu rụi. Bởi vì người chết trong đó là thê tử đã bị hưu của Tô Văn nên thời điểm chuyện đó xảy ra mọi người đã bàn tán rất nhiều.
Từ khi biết tin đó, Tô Di Ca đã tự nhốt mình trong phòng ba ngày không hề mở miệng nói chuyện. Cho dù người đó trước kia đã khiến Tô gia mất hết mặt mũi, nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ của đại thiếu gia, vì thế đám nô tỳ trong phủ cũng tỏ ra thê lương theo.
Từ ngày tân phu nhân sinh ra liên tiếp hai vị tiểu thư, giá trị của Tô Di Ca trong Tô phủ lại tăng trở lại. Có điều, gần đây tân phu nhân đã lại hoài thai tiếp, nhưng vì tiểu nam hài vẫn chưa được sinh ra nên không ai dám ở trước mặt Tô Di Ca làm càn. Nếu như phu nhân thực sự không thể sinh ra tiểu thiếu gia, vậy về sau Tô Di Ca chính là đương gia của nhà này, nghĩ vậy nên bọn hạ nhân trong phủ đều đối với hắn tăng phần nịnh nọt.
Ba ngày sau, Tô Di Ca rốt cuộc cũng ra khỏi phòng, chỉ là từ đó hắn thường ngồi một mình ngây ngốc.
Một ngày hắn đang ngồi ở núi giả trong hoa viên ngẩn người thì bị vài tiếng mắng chửi làm cho thanh tỉnh, hắn trông thấy vị mẹ kế của mình ở trong hoa viên tản bộ, theo bên nàng còn có tỳ nữ thiếp thân Phần Lan. Quần áo Phần Lan bị một nha đầu làm rớt chén thuốc khiến cho bẩn hết. Nữ nhân kia thấy vậy, một mặt cho nàng ta đi thay lại váy áo, một mặt cho người vả miệng nha đầu đến đưa thuốc kia, nàng hé mắt cười lạnh nói:
“Tưởng ta không biết sao? Một lũ tiểu tiện nhân các ngươi sau lưng đều thầm rủa ta không sinh được con. Bây giờ còn làm ra cái trò này, nếu khiến cho ta chậm trễ, ta sẽ…”
Tô Di Ca nhíu mày, cảm thấy không có hứng thú bèn xoay người vòng ra phía sau hoa viên, vừa vặn lại gặp Phần Lan đang đứng nói chuyện với quản gia:
“… Nha đầu kia càng ngày càng to gan, nàng biết rõ đây là cái váy ta thích nhất lại còn cố ý đem thuốc đổ lên. Hừ, váy của ta bị hủy cũng không quan trọng, quan trọng là chén thuốc của phu nhân bây giờ không còn, nếu như phu nhân có việc gì…”
Tô Di Ca khẽ híp mi mắt, nhớ lại mấy tháng trước từng nghe được câu nói: “Tiện nhân kia cư nhiên dám tái giá, lại còn sinh ra một đứa con gái. Lại nói, nàng dù gì cũng từng là Tô phu nhân, nếu là ta thì ta cũng đỏ mặt, vậy mà nàng còn không biết xấu hổ. Tô gia đã sớm nói rằng tiện nhân kia làm ra chuyện bại hoại nên mới bị hưu, vậy mà người khác còn dám trách là do phu nhân của chúng ta hại nàng ta phải chịu nhiều tội danh. Xem, bây giờ chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?…”
. . . . .
“…Cũng may phu nhân nghĩ tới kiện áo hoa mai hồng ở trong phòng nên mới thưởng cho ta, bảo ta tới phòng nàng thay đồ rồi quay lại hầu hạ” – Nàng đắc ý khoe với quản gia việc bản thân được phu nhân sủng ái.
“Vâng vâng, Phần Lan cô nương hiểu ý người khác như vậy khó trách lại được phu nhân yêu thích. Nha đầu kia ta nhất định sẽ dạy bảo lại, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa. Kẻ nào làm chậm trễ việc của phu nhân tức là kẻ đó muốn chết”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, thấy họ đã đi xa Tô Di Ca mới chặn một tên nô bộc lại nói:
“Tỳ nữ Phần Lan của phu nhân nói phu nhân trong bụng không được thoải mái, ngươi đi gọi lão gia tới xem sao”
Tên nô bộc kia không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi ngay…
Tô Văn nghe tin phu nhân động thai, vội vàng chạy tới phòng nàng:
“Quý nhi, nàng…”
“Aaaaaaaaa…”
Phần Lan đang thay quần áo, không nghĩ tới lại có người mở cửa xông vào nên mới hét lên một tiếng, sau thấy rõ là lão gia thì vẻ mặt từ xấu hổ chuyển sang e lệ. Phần Lan vốn có vài phần tư sắc, nay lại bán khỏa thân, lộ ra da thịt tuyết trắng, vẻ mặt lại đầy sự ngượng ngùng ấm ức, bộ dạng nàng không khỏi làm cho Tô Văn nhìn ngắm không dứt.
Phần Lan vốn là của hồi môn mà phu nhân đưa tới, thế nhưng phu nhân xem nàng vừa mắt, nhất quyết không cho Tô Văn chạm vào nàng nửa phần. Chỉ là, từ sau khi thê tử mang thai, Tô Văn vì giữ thai nên không hề tới gần nàng, hiện tại sắc đẹp đã ở trước mắt, bảo hắn làm sao mà nhịn cho được, bèn tiến lên ôm lấy nàng:
“Phần Lan…”
Phần Lan ỡm ờ, cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Nàng đối với lão gia sớm đã có ý, chỉ là phu nhân… Nhưng nghĩ đây là lão gia chủ ý muốn, cũng không phải là do nàng cố ý. Lại nói, về sau này có danh phận vẫn tốt hơn là làm thiếp thân nha hoàn như bây giờ.
Tô Di Ca đứng ngoài, tới khi nghe trong phòng truyền ra từng trận rên rỉ mất hồn mới xoay người rời đi.
. . . . . . .
Hôm sau, Tô phủ truyền ra tin tức Phần Lan câu dẫn lão gia bị phu nhân tróc gian tại giường, phu nhân nhất thời kích động nên sảy thai. Lại nghe nói, thai lần này là thai nam. Một tháng sau, Phần Lan bị bán vào thanh lâu, còn phu nhân lần này sảy thai, nguyên khí tổn thương nặng nề, nghe nói sau này không thể sinh con được nữa
Một tiểu cô nương ước chừng 12, 13 tuổi đang trừng mắt nhìn lại một đám nữ tử khác tầm tuổi nàng. Tiểu cô nương này tuy trên mặt có vài vệt bùn lem, nhưng vẫn khiến người ta nhìn ra được nàng là một hài tử có tướng mạo xinh đẹp. Nữ hài tử kia bị nàng trừng mắt chỉ cười lạnh:
“Nói thì nói, ai sợ chứ. Nương ngươi rõ ràng là không biết xấu hổ, đã đồng ý với người này rồi lại chạy đi cưới người khác. Ngươi nói xem, như vậy không phải không biết xấu hổ thì là gì? Hừ, nương ta nói đúng, nàng ta thật có tài câu dẫn đàn ông, đáng tiếc nữ nhi của chính mình lại chỉ là cái bao cỏ…”
Văn Ngọc Đang càng nghe càng giận, đưa tay kéo vạt áo trước của Phó Cầm Tâm nghĩ muốn động thủ đánh người khiến nàng ta hét chói tai. Thế nhưng còn chưa chạm tới, tay nàng đã bị một cánh tay thon dài khác chế trụ. Là ai đang xen vào việc của người khác? Văn Ngọc Đang có chút phiền não, vừa quay đầu đã chạm ngay phải một đôi mắt đẹp như nước. Chủ nhân của cánh tay kia là một thiếu niên áo trắng ước chừng 17, 18 tuổi.
Phó Cầm Tâm cùng mấy tiếu cô nương kia thấy vậy thì thừa cơ rút lui. Lúc Văn Ngọc Đang vẫn còn chưa phản ứng lại thì thiếu niên kia đã hướng nàng mỉm cười:
“Làm sao lại trông giống như cái tượng đất vậy” – Vừa nói vừa tự tay lau đi đám bùn đất dính trên mặt nàng.
Văn Ngọc Đang ngây ngốc để mặc hắn lau mặt cho mình, mấy câu nói thô tục vừa nghĩ ra đều nghẹn lại trong cổ họng. Người này thực ôn nhu! Từ trước tới nay, nàng thường nghe người khác phủ nhận, chê bai mình, thực sự ít có người nào đối xử với nàng tốt như vậy. Nụ cười kia không biết từ khi nào đã khắc sâu vào trí nhớ của nàng.
Hắn cẩn thận lau xong rồi nói:
“Đừng tìm các nàng so đo, các nàng ấychẳng qua là đố kị với nàng mà thôi. Nếu nàng động thủ, chẳng phải đã đem nhược điểm của mình trao tận tay các nàng ấy hay sao. Đến lúc đó, các nàng ấy sẽ càng có cớ để khẳng định việc Văn phu nhân dạy nữ nhi không nghiêm là chuyện thực”
Văn Ngọc Đang nghe đến đó thì cảm thấy thực kỳ quái, bèn hỏi:
“Đố kị ta? Ta thì có cái gì để các nàng đố kị?”
Thiếu niên kia nghe thế chỉ mỉm cười thu tay lại, Văn Ngọc Đang nhìn thấy trên tay áo hắn một mảng bùn lớn liền kêu kên một tiếng:
“Ống tay áo của ngươi bị ta làm dơ rồi” – Nàng cảm thấy có chút áy náy.
“Không sao đâu, đã trễ thế này rồi nàng không trở về Văn phủ sao?” – Thiếu niên cất tiếng hỏi.
“Ngươi nhận ra ta?” – Văn Ngọc Đang bây giờ mới chợt nhận ra, thiếu niên kia ngay từ đầu đã biết nàng – “Ngươi là ai?”
“Đại thiếu gia, sao người lại chạy tới đây” – Từ đằng xa, một gã hạ nhân chạy tới trước mặt người thiếu niên, vừa nói vừa thở hổn hển – “Người làm nô tài chạy loạn đi tìm”
Thiếu niên kia cũng không hề trả lời hắn, chỉ nhẹ nhàng dặn Văn Ngọc Đang:
“Mau trở về đi thôi, đừng khiến Văn phu nhân lo lắng”
Vẫn là nụ cười ấy, hắn quay lại hướng gã hạ nhân kia gật đầu, xoay người rời đi. Không biết vì sao, cùng là tươi cười nhưng nhưng Văn Ngọc Đang cảm thấy, nụ cười hắn dành cho mình và gã hạ nhân không giống nhau. Chỉ là, khác ở đâu thì nàng không thể nói rõ được. Sau này nàng mới biết, hắn là Tô Di Ca, được người trong thiên hạ tôn xưng là Ôn Ngọc công tử của Long Giao quốc, năm nay 13 tuổi.
(BL: 13 tuổi mà nhìn thành 17, 18? Do anh quá cao hay do mắt chị có vấn đề ==”)
********oOoOoOoOoOoOo********
Tiểu cô nương kia nay đã trưởng thành rồi, gương mặt nàng hiện tại mang vài phần bóng dáng của Văn phu nhân. Chỉ khác là, vẻ đẹp của Văn phu nhân ngầm giấu ở bên trong chứ không lộ ra rực rỡ chói mắt như nàng. Không biết… chuyện này với nàng là tốt hay là không tốt đây? Bước đến chỗ ngoặt, Tô Di Ca khẽ liếc mắt, nhìn thân ảnh vẫn đang đứng im lặng tại đó.
“Đại thiếu gia, người thích dạng cô nương như Văn gia tiểu thư ạ?”
Tô Phương khéo léo hỏi một câu. Hắn làm nô tài, đi theo Tô Di Ca đã gần mười năm nay nhưng thực tế chưa bao giờ đoán được tâm tư của vị đại thiếu gia này. Nhìn qua, đại thiếu gia của hắn đối với ai cũng là dáng vẻ hòa hòa khí khí, ngay cả với người hầu đại thiếu gia cũng chẳng bao giờ trách mắng hay răn dạy một tiếng, nhưng chính vì vậy nên luôn làm Tô Phương sợ hãi, sợ từ tận đáy lòng.
Lần trước, khi nha đầu Tô Mỹ khóc lóc cầu xin cứu mạng, chính đại thiếu gia đã ra tay ngăn cản hắn giúp, kết quả là Tô Mỹ bị phu nhân đánh chết tươi. Những người khác cho tới bây giờ đều cho rằng, lần đó là do đại thiếu gia không có ở Tô phủ nên mới không giúp gì được. Kỳ thực hắn cảm thấy, đại thiếu gia đích thực là một con người vô tình, tiếc là chẳng có ai khác nhìn ra điểm đó.
Tô Di Ca giống như vô tình mà quét mắt qua một cái khiến cho Tô Phương rùng mình, hắn vội hỏi:
“Đại thiếu gia, đại phu nhân nói đại thiếu gia tuổi không còn nhỏ, cũng nên đón dâu rồi. Nàng bảo nô tài đến hỏi xem đại thiếu gia thích dạng nữ tử như thế nào? Nếu là Văn gia tiểu thư kia… Văn phu nhân không phải chính là biểu tỷ của đại phu nhân sao?”
“Ngươi không phải là chỉ nghe được có mấy cái này thôi đấy chứ?” – Tô Di Ca vẻ mặt vẫn rất là thản nhiên.
“Nghe nói đại phu nhân đã tuyển rất nhiều cô nương cùng tuổi với đại thiếu gia, tất cả các cô nương đó đều đến từ nhà mẹ đẻ nàng, chẳng qua là trong đó không hề có Văn gia tiểu thư” – Tô Phương không dám giấu diếm.
Nghĩ tới việc nữ nhân kia lại định tính kế lên đầu mình, Tô Di Ca tùy ý bứt xuống một mảnh lá cây vân vê, cảm thấy có chút phiền chán. Hắn bỗng chợt giật mình nghĩ ra, kể từ sau khi xảy ra chuyện đó, bản thân vẫn chưa bao giờ có cảm giác không thể nắm giữ cảm xúc của chính mình như ngày hôm nay.
Chuyện đó…
. . . . . .
Bảy năm trước, gian phòng nhỏ phía thành Bắc trong một đêm đã bị hỏa hoạn thiêu rụi. Bởi vì người chết trong đó là thê tử đã bị hưu của Tô Văn nên thời điểm chuyện đó xảy ra mọi người đã bàn tán rất nhiều.
Từ khi biết tin đó, Tô Di Ca đã tự nhốt mình trong phòng ba ngày không hề mở miệng nói chuyện. Cho dù người đó trước kia đã khiến Tô gia mất hết mặt mũi, nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ của đại thiếu gia, vì thế đám nô tỳ trong phủ cũng tỏ ra thê lương theo.
Từ ngày tân phu nhân sinh ra liên tiếp hai vị tiểu thư, giá trị của Tô Di Ca trong Tô phủ lại tăng trở lại. Có điều, gần đây tân phu nhân đã lại hoài thai tiếp, nhưng vì tiểu nam hài vẫn chưa được sinh ra nên không ai dám ở trước mặt Tô Di Ca làm càn. Nếu như phu nhân thực sự không thể sinh ra tiểu thiếu gia, vậy về sau Tô Di Ca chính là đương gia của nhà này, nghĩ vậy nên bọn hạ nhân trong phủ đều đối với hắn tăng phần nịnh nọt.
Ba ngày sau, Tô Di Ca rốt cuộc cũng ra khỏi phòng, chỉ là từ đó hắn thường ngồi một mình ngây ngốc.
Một ngày hắn đang ngồi ở núi giả trong hoa viên ngẩn người thì bị vài tiếng mắng chửi làm cho thanh tỉnh, hắn trông thấy vị mẹ kế của mình ở trong hoa viên tản bộ, theo bên nàng còn có tỳ nữ thiếp thân Phần Lan. Quần áo Phần Lan bị một nha đầu làm rớt chén thuốc khiến cho bẩn hết. Nữ nhân kia thấy vậy, một mặt cho nàng ta đi thay lại váy áo, một mặt cho người vả miệng nha đầu đến đưa thuốc kia, nàng hé mắt cười lạnh nói:
“Tưởng ta không biết sao? Một lũ tiểu tiện nhân các ngươi sau lưng đều thầm rủa ta không sinh được con. Bây giờ còn làm ra cái trò này, nếu khiến cho ta chậm trễ, ta sẽ…”
Tô Di Ca nhíu mày, cảm thấy không có hứng thú bèn xoay người vòng ra phía sau hoa viên, vừa vặn lại gặp Phần Lan đang đứng nói chuyện với quản gia:
“… Nha đầu kia càng ngày càng to gan, nàng biết rõ đây là cái váy ta thích nhất lại còn cố ý đem thuốc đổ lên. Hừ, váy của ta bị hủy cũng không quan trọng, quan trọng là chén thuốc của phu nhân bây giờ không còn, nếu như phu nhân có việc gì…”
Tô Di Ca khẽ híp mi mắt, nhớ lại mấy tháng trước từng nghe được câu nói: “Tiện nhân kia cư nhiên dám tái giá, lại còn sinh ra một đứa con gái. Lại nói, nàng dù gì cũng từng là Tô phu nhân, nếu là ta thì ta cũng đỏ mặt, vậy mà nàng còn không biết xấu hổ. Tô gia đã sớm nói rằng tiện nhân kia làm ra chuyện bại hoại nên mới bị hưu, vậy mà người khác còn dám trách là do phu nhân của chúng ta hại nàng ta phải chịu nhiều tội danh. Xem, bây giờ chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi sao?…”
. . . . .
“…Cũng may phu nhân nghĩ tới kiện áo hoa mai hồng ở trong phòng nên mới thưởng cho ta, bảo ta tới phòng nàng thay đồ rồi quay lại hầu hạ” – Nàng đắc ý khoe với quản gia việc bản thân được phu nhân sủng ái.
“Vâng vâng, Phần Lan cô nương hiểu ý người khác như vậy khó trách lại được phu nhân yêu thích. Nha đầu kia ta nhất định sẽ dạy bảo lại, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa. Kẻ nào làm chậm trễ việc của phu nhân tức là kẻ đó muốn chết”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, thấy họ đã đi xa Tô Di Ca mới chặn một tên nô bộc lại nói:
“Tỳ nữ Phần Lan của phu nhân nói phu nhân trong bụng không được thoải mái, ngươi đi gọi lão gia tới xem sao”
Tên nô bộc kia không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi ngay…
Tô Văn nghe tin phu nhân động thai, vội vàng chạy tới phòng nàng:
“Quý nhi, nàng…”
“Aaaaaaaaa…”
Phần Lan đang thay quần áo, không nghĩ tới lại có người mở cửa xông vào nên mới hét lên một tiếng, sau thấy rõ là lão gia thì vẻ mặt từ xấu hổ chuyển sang e lệ. Phần Lan vốn có vài phần tư sắc, nay lại bán khỏa thân, lộ ra da thịt tuyết trắng, vẻ mặt lại đầy sự ngượng ngùng ấm ức, bộ dạng nàng không khỏi làm cho Tô Văn nhìn ngắm không dứt.
Phần Lan vốn là của hồi môn mà phu nhân đưa tới, thế nhưng phu nhân xem nàng vừa mắt, nhất quyết không cho Tô Văn chạm vào nàng nửa phần. Chỉ là, từ sau khi thê tử mang thai, Tô Văn vì giữ thai nên không hề tới gần nàng, hiện tại sắc đẹp đã ở trước mắt, bảo hắn làm sao mà nhịn cho được, bèn tiến lên ôm lấy nàng:
“Phần Lan…”
Phần Lan ỡm ờ, cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Nàng đối với lão gia sớm đã có ý, chỉ là phu nhân… Nhưng nghĩ đây là lão gia chủ ý muốn, cũng không phải là do nàng cố ý. Lại nói, về sau này có danh phận vẫn tốt hơn là làm thiếp thân nha hoàn như bây giờ.
Tô Di Ca đứng ngoài, tới khi nghe trong phòng truyền ra từng trận rên rỉ mất hồn mới xoay người rời đi.
. . . . . . .
Hôm sau, Tô phủ truyền ra tin tức Phần Lan câu dẫn lão gia bị phu nhân tróc gian tại giường, phu nhân nhất thời kích động nên sảy thai. Lại nghe nói, thai lần này là thai nam. Một tháng sau, Phần Lan bị bán vào thanh lâu, còn phu nhân lần này sảy thai, nguyên khí tổn thương nặng nề, nghe nói sau này không thể sinh con được nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.