Chương 65: Nấu cơm, nấu cơm
Một Mộng Đầu Bạc
26/11/2016
Sau khi sự tình truyền ra ngoài, Văn Ngọc Đang hễ cứ ra khỏi phủ, ai trên
đường thấy nàng câu đầu tiên nhất định là chúc mừng. Người trong Lưu phủ thì lại giống như tiểu thư nhà mình sắp xuất giá, tới chỗ nào cũng đều
bàn luận hỉ sự của Văn Ngọc Đang. Thực ra thì Lưu Trường Khanh rất muốn
tổ chức hôn sự cho Văn Ngọc Đang ở Lưu phủ, chỉ sợ Văn Chiến mà biết
không đem Lưu phủ của hắn hủy đi mới lạ. Sau khi Văn Ngọc Đang gửi thư
về nhà thì cùng anh trai và chị dâu, La Di Ca chuẩn bị hành lý trở về
núi Tử Ngọ.
Thất Nương biết được sự việc ngày ấy, thở dài: “A Đang, muội vẫn quá mềm lòng, muội cứ nói thẳng là La Di Ca chỉ cần thấy nàng là muốn lấy tay áo che mặt, vì sợ thất lễ mới không làm như vậy, bảo đảm nàng lúc đó liền xấu hổ đến quay về Tây Lũng Quốc luôn, cũng miễn cho ngày sau nàng ta còn muốn gặp La Di Ca.”
Văn Ngọc Hổ nghi ngờ nói: “Cũng đã đến mức này rồi, nàng ta còn có thể làm được gì?”
Thất Nương nói: “Chuyện đời khó lường, nàng chuốc nhục nhã lớn như vậy thì sao có thể bỏ qua dễ dàng? Mọi người đều cho rằng chuyện đã xong, kết cục cũng đã định, thời điểm này càng dễ cho người khác lợi dụng, muội phải cẩn thận mới được, đừng để đến cuối còn thất bại trong gang tấc.”
Văn Ngọc Đang suy nghĩ cẩn thận thấy Thất Nương nói không sai, càng thêm chú ý hành tung của La Di Ca, chỉ sợ hắn không cẩn thận sẽ bị Nam Dương nắm thóp.
Lần này đánh bại âm mưu của Lý Mộ, Hoàng Thượng luận công ban thưởng, bởi vì La Di Ca nhường công lao cho Tôn tướng, Hoàng Thượng khen ngợi vô số, nhất thời danh tiếng Tôn Vạn Lý không ai bằng. Hắn cảm kích La Di Ca, lại vì La Di Ca thỉnh công với Hoàng Thượng, La Di Ca lại chỉ lấy vàng bạc, những cái khác thì nhất định không nhận. Bởi vì hắn phải đi, quan lại được hắn cứu cùng với bằng hữu quen biết trong chốn giang hồ đều vì hắn mà tổ chức tiệc tiễn biệt. Thịnh tình khó khước từ, hắn cũng đành phải nhận lời một, hai lần.
Ngày hôm đó hắn đi chưa được bao lâu, Trương Vô Ba chạy về tìm Văn Ngọc Đang: “A Đang, cô nương mau chạy nhanh đi, vốn dĩ chỉ uống rượu nói chuyện, nhưng là không biết tại sao Lâm thị lang lại nói chỉ uống rượu không thì chẳng thú vị gì hết, dám lôi kéo La công tủ đi kỹ viện.”
Bởi vì có sự giúp đỡ của La Di Ca, Trương Vô ba hiện giờ giữ một chức vị nhỏ trong quan nha. Tuy chỉ là nha dịch nho nhỏ, nhưng mà so với ngày xưa lang thang khắp nơi thì vẫn tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa vì quan hệ với La Di Ca nên có người quan tâm, hắn trái lại như cá gặp nước.
“Cái gì?” Văn Ngọc Đang nổi trận lôi đình, “Bắt hắn đi thì hắn liền đi sao?”
“La công tử có chỗ khó xử, cho nên mới dùng ánh mắt để ta tới tìm cô nương cầu cứu, chuyện này không thể trách La công tử được.”
Hai người vội vã đuổi tới Thải Hồng Lâu, Văn Ngọc Đang bất chấp tất cả muốn vào bên trong, mấy người ở cửa cuống quýt ngăn lại.
Trong đó có một nam nhân nhận ra Văn Ngọc Đang, nói: “Văn tiểu thư, đây cũng không phải tửu lâu trà phường, nữ tử không thể đi vào, nếu có chuyện La công tử nhất định hỏi tội tiểu nhân.”
Văn Ngọc Đang cười lạnh: “Ngươi đã biết hắn sẽ tìm ngươi gây phiền phức, nhưng lại không sợ ta tìm ngươi gây phiền phức, các ngươi mau mau tránh ra, nếu không một chút nữa ta sẽ đập nát cái Thải Hồng Lâu này, lúc đấy đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.”
Mấy người kia đều từng nghe thanh danh của Văn Ngọc Đang, trong lòng thầm kêu khổ. Cũng may tú bà nghe được tin, lập tức chạy ra. Tú bà cũng biết vì sao nàng chạy tới đây, cười xòa nói: “Chúng ta cũng chỉ là phường làm ăn buôn bán bình thường thôi, khách muốn vào chả nhẽ chúng ta lại đuổi người ta đi không cho người ta vào, Văn tiểu thư, không bằng như vậy đi, ta phái một người dẫn tiểu thư đi vào từ cửa sau, lén mang tiểu thư tới cửa, chỉ có điều lúc đó tiểu thư đừng khai ra chúng ta là được.”
Văn Ngọc Đang cùng Trương Vô Ba hai mắt nhìn nhau, gật gật đầu, sau đó đi theo người được tú bà phái đến vòng từ cửa sau mà vào.
La Di Ca bị bọn họ thay nhau chuốc rượu, sau một lúc chỉ thấy hắn một tay chống đầu một tay xua xua nói: “Không được rồi, đầu choáng quá, không thể uống được nữa.”
Đám người Lâm thị lang kêu to, lại chuốc thêm mấy chén mới để cho người ta dìu hắn đi xuống nghỉ ngơi.
Lâm thị lang nháy mắt với người đang dìu hắn, hai người kia ngầm hiểu rồi xoay người ra ngoài cửa, chờ đến khi không thấy bóng dáng bọn hắn, Lâm thị lang mới cười nói: “Văn Ngọc Đang như cọp cái kia có cái gì hay, đợi lát nữa La Di Ca gặp Hồng Nguyễn ôn nhu mới biết được đâu mới là nữ nhân chân chính, cũng không uổng một chuyện tốt của chúng ta nha… Ha ha ha….”
La Di Ca ra khỏi cửa không lâu, liền thoát ra khỏi sự nâng đỡ của hai hoa nương kia: “Ta có thể tự mình đi được, hai vị cô nương mời đi phía trước dẫn đường.”
Đôi mắt xinh đẹp của hai hoa nương kia du ngoạn trên người hắn, thấy hắn không cần mình nâng nữa, trong lòng tiếc hận, dẫn hắn tới một gian phòng có vẻ thanh tĩnh ở hậu viện, sau khi đóng cửa thì đi luôn.
La Di Ca nghe được tiếng bước chân xa dần thì lau mặt. Trong hơi thở của hắn nhuốm mùi rượu, nhưng nếu Lâm thị lang còn ở chỗ này liếc mắt một cái liền nhìn ra ánh mắt của hắn sáng ngời tuyệt không giống người uống rượu. Hắn cố sức giả bộ say rượu thực ra là không muốn lát nữa khiến Văn Ngọc Đang nhìn thấy cái bộ dạng của hắn uống rượu vui đùa giữa ong ong bướm bướm, cho dù hắn cũng biết đây là tình thế bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn cho nàng nhìn thấy.
Trong phòng không có đốt đèn, La Di Ca đi đến bên cạnh bàn mò mẫm tìm vật dễ cháy. Mới đi đến bên cạnh bàn, hắn liền phát giác có cái gì đó không đúng.
Trong phòng có người.
Trong bóng đêm có một âm thanh cực nhỏ giống như có vật ma sát, nếu không cẩn thận thì tuyệt đối không ai nghe được. La Di Ca bất động thanh sắc lại gần. Đợi đến khi tới sát, hắn ra tay cực nhanh, quát khẽ: “Ngươi là ai?”
Ai ngờ hai tay của hắn chạm phải lại là da thịt trắng mịn mềm mại, hắn cả kinh vội thu tay về… Sau một tiếng ô khe khẽ, một thân hình mềm mại mang hương thơm liền quấn tới. Cho dù không nhìn thấy nhưng hắn cũng cảm giác được thân hình này không mặc quần áo gì ——– chính xác là một cô nương trần như nhộng.
Hắn chau mày: “Ngươi là người phương nào? Còn không mau buông tay.”
Nàng kia ôm lấy hắn cười khẽ: “Thiếp là Hồng Nguyễn của Thải Hồng Lâu, ngưỡng mộ đại danh của La công tử đã lâu, hôm nay có thể cùng La công tử trải qua giấc mộng uyên ương, thật sự là phúc phận ba đời.”
La Di Ca hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta không có gọi hoa nương tới hầu hạ, ngươi ra ngoài đi.”
Hồng Nguyễn cũng không có buông tay, một đôi tay mềm mại không ngừng lần mò ở trên người hắn: “Đúng là công tử không có gọi, chỉ có điều bằng hữu của công tử có gọi Hồng Nguyễn tới, lời thề của công tử mọi người đều biết, nhưng công tử yên tâm, Hồng Nguyễn quyết không đem sự việc ngày hôm nay tiết lộ nửa chữ.”
Môi nàng dán vào bên cổ La Di Ca, hai tay càng sờ càng đi xuống, sau một tiếng ồ ồ thở dốc, hai tay của nàng đã bị túm lấy.
La Di Ca miễn cưỡng điều hòa hơi thở: “Ta không cần hoa nương, ngươi đi ra ngoài cho ta.”
Mặc dù hai tay của Hồng Nguyễn bị túm chặt, nhưng mà thân thể vẫn không chịu thành thật, thân mình vẫn không ngừng dán vào người hắn quấn quýt: “La công tử, Hồng Nguyễn tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng tự thấy thân hình cũng coi như động lòng người, công tử rõ ràng đã muốn, vì sao còn muốn khổ sở kìm nén…”
La Di Ca nghe ra nàng có ý trêu chọc, lửa giận bùng lên, không còn kiêng dè gì nữa, ra tay đẩy ngã nàng ta.
La Di Ca đẩy cô ta ra nhưng lại phát hiện lòng không thể yên tĩnh, không khỏi chấn động, lúc này mới nhận ra không biết nơi nào trong phòng tỏa ra một mùi hương liệu nhàn nhạt.
“Đây là hương gì?” Huyết khí bốc lên không thể tự mình khống chế.
“… Là Loan Phượng Hương, La công tử yên tâm, hương này không gây hại tới người, chỉ cần cùng người hợp thể thì có thể giải được dược tính, dùng nó chẳng qua là để trợ hứng mà thôi.”
Giọng của Hồng Nguyễn đã phiêu phiêu trầm bổng, xem tình hình hiện tại chắc dược tính cũng đã phát tác.
Trương Vô Ba đi theo phía sau Văn Ngọc Đang, sau khi quẹo qua một góc tường, chợt bị người từ phía sau giữ chặt đai lưng: “Cái tên Trương Vô Ba này, được lợi vậy cũng không chia sẻ, đến nơi đây khoái hoạt cũng chẳng kêu huynh đệ một tiếng.”
Văn Ngọc Đang quay đầu nhìn thoáng qua, nàng đang nóng vội tìm La Di Ca thấy hắn bị quấn lấy cũng không ngừng lại.
Vượt qua chỗ quẹo tiến đến cửa một gian phòng, người dẫn đường thấp giọng nói: “Đến rồi, Văn tiểu thư tự mình vào đi thôi.”
Lúc hắn chạy đi lộ ra nụ cười quái lạ, làm cho trong lòng Văn Ngọc Đang bỗng nhiên lo lắng, nàng vội vàng đẩy cửa phòng vừa đi vừa kêu: “La Di Ca, huynh ra đi!”
Trong phòng im lặng như chẳng có người.
Phòng này có một gian phía trong, gian ngoài cùng gian trong được một bức màn vải mỏng ngăn cách. Nàng quên mất kêu người nọ để lại đèn lồng, đèn lồng ở cửa không đủ để nhìn rõ tình hình bên trong. Nàng lại hô hai tiếng, vẫn như cũ chẳng có ai đáp lời, nhưng sau màn che lại mơ hồ có bóng người chuyển động. Nàng rốt cục không nhịn được mà vén màn che đi vào.
Trong phòng tràn ngập một loại hương, càng vào sâu càng đậm đặc. Trong bóng đên nàng dựa vào trực giác mà sờ soạng: “La Di Ca, huynh ở đây làm trò quỷ gì vậy?”
Một thân hình hướng nàng đè xuống, tay nàng theo bản năng muốn dìu hắn, tay mới chạm vào cánh tay hắn liền đột nhiên đá hắn ra phía ngoài: “Ngươi không phải La Di Ca!”
Dáng người La Di Ca nhìn qua mặc dù gầy yếu, nhưng mà thực ra lại rất “được”, mà chủ nhân của cánh tay này lại có cơ thể èo uột, một chút co giãn cũng không có.
Người nọ thở dốc một tiếng, dần dần tiến sát lại phía nàng, lần trước trong tiệc rượu hắn đã muốn âu yếm vuốt ve, giờ giai nhân đang ở ngay trước mắt, hắn làm sao mà nhẫn cho được, hắn thở hổn hển nói: “Sau khi nàng nếm trải tư vị của ta… Hô… Sẽ biết, sẽ biết không nhất định phải là La Di Ca mới có thể thỏa mãn nàng… Lại đây, nàng lại đây.”
Văn Ngọc Đang nghe được thanh âm của người nọ thì cảm thấy thật ghê tởm, chân giở lên chuẩn bị đá, ai ngờ chân còn chưa có kịp đá, cả người đã cảm thấy mềm nhũn, chưa từng trải qua cảm giác này, nàng kinh hãi không thôi, khó khăn lắm mới tránh được quấy rầy của người nọ, quát lên: “Ngươi rốt cục là ai?”
Nóng, nóng quá, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an, ngay cả thanh âm lúc quát lên cũng mềm mại đáng yêu kỳ lạ. Nóng muốn lột quần áo ra, cảm giác muốn cởi hết quần áo mới thoải mái được.
Người nọ cũng phát hiện sự khác thường của nàng, mừng rỡ như điên: “Bảo bối bé nhỏ, nàng cũng muốn nam nhân đúng không, nếu muốn thì ngoan ngoãn lại đây!”
Không tốt, nhất định là trúng xuân dược, Văn Ngọc Đang không giống tiểu thư chưa bước chân ra khỏi cửa, nàng hiểu biết nhiều làm sao có thể không đoán ra trên người mình đang xảy ra chuyện gì? Nhưng mà bản thân mình đâu có ăn cái gì, làm sao trúng xuân dược được?
Ý thức dần dần mơ hồ, nàng bất chấp cắn lưỡi, mới giữ lại chút thần trí. Kiềm chế không được cơn nóng trong người đang ngày một tăng làm cho nàng phát cuồng, không dám cùng người nọ có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, chỉ có thể dựa vào bóng tối chạy xung quanh cái bàn để tránh né, nhưng mà cứ như thế này thì nàng không thể duy trì được.
La Di Ca, La Di Ca huynh ở nơi nào? Nội tâm nàng điên cuồng gào thét, nhưng cũng không dám phát ra âm thanh gì, sợ người nọ xác định được vị trí của mình.
Cái miệng không sạch sẽ của người nọ chỉ toàn phun ra ô ngôn uế ngữ, muốn dấy lên dục niệm của Văn Ngọc Đang, nhân cơ hội tìm ra vị trí của nàng. Rốt cục trong một lần không cẩn thận Văn Ngọc Đang vấp phải một cái ghế bị hắn túm được.
“Hỗn đản, buông ra! Ngươi dám chạm vào bà đây một sợi lông tơ thôi thì cứ chờ bị băm thành trăm mảnh đi… Buông ra, a… La Di Ca cái tên hỗn đản nhà ngươi, lúc này chết ở đâu rồi!”
A! La Di Ca, nàng có phải trúng xuân dược có nặng rồi không, sao lại nhìn thấy La Di Ca? Ừm, trừ bỏ La Di Ca, sao còn có Trương Vô Ba?
Trương Vô Ba cầm theo lồng đèn đứng ở phía sau La Di Ca, nửa tiếng cũng không dám phát ra. Lúc này La Di Ca không giống với sự nho nhã thường ngày, búi tóc của hắn bị rối, hai gò má đỏ đậm, sắc mặt tối tăm dọa người. Hắm hầm hầm lao vào nam nhân trên người Văn Ngọc Đang, một quyền đánh vào “chỗ đó” của tên kia. Người nọ đau đến mồm cũng không kêu thành tiếng được, chỉ cuộn mình thành một nhúm.
La Di Ca một phen đem người kia nhấc lên ném ra ngoài cửa, sau đó đẩy Trương Vô Ba ra ngoài cửa: “Trông chừng người này cho cẩn thận, ngày mai ta sẽ đặc biệt “chăm sóc”hắn.”
Nói xong thì đóng cửa lại, nhốt người nọ cùng Trương Vô Ba ngoài cửa.
Kết quả một đêm kia, cánh cửa chưa từng được mở ra…
Thất Nương biết được sự việc ngày ấy, thở dài: “A Đang, muội vẫn quá mềm lòng, muội cứ nói thẳng là La Di Ca chỉ cần thấy nàng là muốn lấy tay áo che mặt, vì sợ thất lễ mới không làm như vậy, bảo đảm nàng lúc đó liền xấu hổ đến quay về Tây Lũng Quốc luôn, cũng miễn cho ngày sau nàng ta còn muốn gặp La Di Ca.”
Văn Ngọc Hổ nghi ngờ nói: “Cũng đã đến mức này rồi, nàng ta còn có thể làm được gì?”
Thất Nương nói: “Chuyện đời khó lường, nàng chuốc nhục nhã lớn như vậy thì sao có thể bỏ qua dễ dàng? Mọi người đều cho rằng chuyện đã xong, kết cục cũng đã định, thời điểm này càng dễ cho người khác lợi dụng, muội phải cẩn thận mới được, đừng để đến cuối còn thất bại trong gang tấc.”
Văn Ngọc Đang suy nghĩ cẩn thận thấy Thất Nương nói không sai, càng thêm chú ý hành tung của La Di Ca, chỉ sợ hắn không cẩn thận sẽ bị Nam Dương nắm thóp.
Lần này đánh bại âm mưu của Lý Mộ, Hoàng Thượng luận công ban thưởng, bởi vì La Di Ca nhường công lao cho Tôn tướng, Hoàng Thượng khen ngợi vô số, nhất thời danh tiếng Tôn Vạn Lý không ai bằng. Hắn cảm kích La Di Ca, lại vì La Di Ca thỉnh công với Hoàng Thượng, La Di Ca lại chỉ lấy vàng bạc, những cái khác thì nhất định không nhận. Bởi vì hắn phải đi, quan lại được hắn cứu cùng với bằng hữu quen biết trong chốn giang hồ đều vì hắn mà tổ chức tiệc tiễn biệt. Thịnh tình khó khước từ, hắn cũng đành phải nhận lời một, hai lần.
Ngày hôm đó hắn đi chưa được bao lâu, Trương Vô Ba chạy về tìm Văn Ngọc Đang: “A Đang, cô nương mau chạy nhanh đi, vốn dĩ chỉ uống rượu nói chuyện, nhưng là không biết tại sao Lâm thị lang lại nói chỉ uống rượu không thì chẳng thú vị gì hết, dám lôi kéo La công tủ đi kỹ viện.”
Bởi vì có sự giúp đỡ của La Di Ca, Trương Vô ba hiện giờ giữ một chức vị nhỏ trong quan nha. Tuy chỉ là nha dịch nho nhỏ, nhưng mà so với ngày xưa lang thang khắp nơi thì vẫn tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa vì quan hệ với La Di Ca nên có người quan tâm, hắn trái lại như cá gặp nước.
“Cái gì?” Văn Ngọc Đang nổi trận lôi đình, “Bắt hắn đi thì hắn liền đi sao?”
“La công tử có chỗ khó xử, cho nên mới dùng ánh mắt để ta tới tìm cô nương cầu cứu, chuyện này không thể trách La công tử được.”
Hai người vội vã đuổi tới Thải Hồng Lâu, Văn Ngọc Đang bất chấp tất cả muốn vào bên trong, mấy người ở cửa cuống quýt ngăn lại.
Trong đó có một nam nhân nhận ra Văn Ngọc Đang, nói: “Văn tiểu thư, đây cũng không phải tửu lâu trà phường, nữ tử không thể đi vào, nếu có chuyện La công tử nhất định hỏi tội tiểu nhân.”
Văn Ngọc Đang cười lạnh: “Ngươi đã biết hắn sẽ tìm ngươi gây phiền phức, nhưng lại không sợ ta tìm ngươi gây phiền phức, các ngươi mau mau tránh ra, nếu không một chút nữa ta sẽ đập nát cái Thải Hồng Lâu này, lúc đấy đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.”
Mấy người kia đều từng nghe thanh danh của Văn Ngọc Đang, trong lòng thầm kêu khổ. Cũng may tú bà nghe được tin, lập tức chạy ra. Tú bà cũng biết vì sao nàng chạy tới đây, cười xòa nói: “Chúng ta cũng chỉ là phường làm ăn buôn bán bình thường thôi, khách muốn vào chả nhẽ chúng ta lại đuổi người ta đi không cho người ta vào, Văn tiểu thư, không bằng như vậy đi, ta phái một người dẫn tiểu thư đi vào từ cửa sau, lén mang tiểu thư tới cửa, chỉ có điều lúc đó tiểu thư đừng khai ra chúng ta là được.”
Văn Ngọc Đang cùng Trương Vô Ba hai mắt nhìn nhau, gật gật đầu, sau đó đi theo người được tú bà phái đến vòng từ cửa sau mà vào.
La Di Ca bị bọn họ thay nhau chuốc rượu, sau một lúc chỉ thấy hắn một tay chống đầu một tay xua xua nói: “Không được rồi, đầu choáng quá, không thể uống được nữa.”
Đám người Lâm thị lang kêu to, lại chuốc thêm mấy chén mới để cho người ta dìu hắn đi xuống nghỉ ngơi.
Lâm thị lang nháy mắt với người đang dìu hắn, hai người kia ngầm hiểu rồi xoay người ra ngoài cửa, chờ đến khi không thấy bóng dáng bọn hắn, Lâm thị lang mới cười nói: “Văn Ngọc Đang như cọp cái kia có cái gì hay, đợi lát nữa La Di Ca gặp Hồng Nguyễn ôn nhu mới biết được đâu mới là nữ nhân chân chính, cũng không uổng một chuyện tốt của chúng ta nha… Ha ha ha….”
La Di Ca ra khỏi cửa không lâu, liền thoát ra khỏi sự nâng đỡ của hai hoa nương kia: “Ta có thể tự mình đi được, hai vị cô nương mời đi phía trước dẫn đường.”
Đôi mắt xinh đẹp của hai hoa nương kia du ngoạn trên người hắn, thấy hắn không cần mình nâng nữa, trong lòng tiếc hận, dẫn hắn tới một gian phòng có vẻ thanh tĩnh ở hậu viện, sau khi đóng cửa thì đi luôn.
La Di Ca nghe được tiếng bước chân xa dần thì lau mặt. Trong hơi thở của hắn nhuốm mùi rượu, nhưng nếu Lâm thị lang còn ở chỗ này liếc mắt một cái liền nhìn ra ánh mắt của hắn sáng ngời tuyệt không giống người uống rượu. Hắn cố sức giả bộ say rượu thực ra là không muốn lát nữa khiến Văn Ngọc Đang nhìn thấy cái bộ dạng của hắn uống rượu vui đùa giữa ong ong bướm bướm, cho dù hắn cũng biết đây là tình thế bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn cho nàng nhìn thấy.
Trong phòng không có đốt đèn, La Di Ca đi đến bên cạnh bàn mò mẫm tìm vật dễ cháy. Mới đi đến bên cạnh bàn, hắn liền phát giác có cái gì đó không đúng.
Trong phòng có người.
Trong bóng đêm có một âm thanh cực nhỏ giống như có vật ma sát, nếu không cẩn thận thì tuyệt đối không ai nghe được. La Di Ca bất động thanh sắc lại gần. Đợi đến khi tới sát, hắn ra tay cực nhanh, quát khẽ: “Ngươi là ai?”
Ai ngờ hai tay của hắn chạm phải lại là da thịt trắng mịn mềm mại, hắn cả kinh vội thu tay về… Sau một tiếng ô khe khẽ, một thân hình mềm mại mang hương thơm liền quấn tới. Cho dù không nhìn thấy nhưng hắn cũng cảm giác được thân hình này không mặc quần áo gì ——– chính xác là một cô nương trần như nhộng.
Hắn chau mày: “Ngươi là người phương nào? Còn không mau buông tay.”
Nàng kia ôm lấy hắn cười khẽ: “Thiếp là Hồng Nguyễn của Thải Hồng Lâu, ngưỡng mộ đại danh của La công tử đã lâu, hôm nay có thể cùng La công tử trải qua giấc mộng uyên ương, thật sự là phúc phận ba đời.”
La Di Ca hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ta không có gọi hoa nương tới hầu hạ, ngươi ra ngoài đi.”
Hồng Nguyễn cũng không có buông tay, một đôi tay mềm mại không ngừng lần mò ở trên người hắn: “Đúng là công tử không có gọi, chỉ có điều bằng hữu của công tử có gọi Hồng Nguyễn tới, lời thề của công tử mọi người đều biết, nhưng công tử yên tâm, Hồng Nguyễn quyết không đem sự việc ngày hôm nay tiết lộ nửa chữ.”
Môi nàng dán vào bên cổ La Di Ca, hai tay càng sờ càng đi xuống, sau một tiếng ồ ồ thở dốc, hai tay của nàng đã bị túm lấy.
La Di Ca miễn cưỡng điều hòa hơi thở: “Ta không cần hoa nương, ngươi đi ra ngoài cho ta.”
Mặc dù hai tay của Hồng Nguyễn bị túm chặt, nhưng mà thân thể vẫn không chịu thành thật, thân mình vẫn không ngừng dán vào người hắn quấn quýt: “La công tử, Hồng Nguyễn tuy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng tự thấy thân hình cũng coi như động lòng người, công tử rõ ràng đã muốn, vì sao còn muốn khổ sở kìm nén…”
La Di Ca nghe ra nàng có ý trêu chọc, lửa giận bùng lên, không còn kiêng dè gì nữa, ra tay đẩy ngã nàng ta.
La Di Ca đẩy cô ta ra nhưng lại phát hiện lòng không thể yên tĩnh, không khỏi chấn động, lúc này mới nhận ra không biết nơi nào trong phòng tỏa ra một mùi hương liệu nhàn nhạt.
“Đây là hương gì?” Huyết khí bốc lên không thể tự mình khống chế.
“… Là Loan Phượng Hương, La công tử yên tâm, hương này không gây hại tới người, chỉ cần cùng người hợp thể thì có thể giải được dược tính, dùng nó chẳng qua là để trợ hứng mà thôi.”
Giọng của Hồng Nguyễn đã phiêu phiêu trầm bổng, xem tình hình hiện tại chắc dược tính cũng đã phát tác.
Trương Vô Ba đi theo phía sau Văn Ngọc Đang, sau khi quẹo qua một góc tường, chợt bị người từ phía sau giữ chặt đai lưng: “Cái tên Trương Vô Ba này, được lợi vậy cũng không chia sẻ, đến nơi đây khoái hoạt cũng chẳng kêu huynh đệ một tiếng.”
Văn Ngọc Đang quay đầu nhìn thoáng qua, nàng đang nóng vội tìm La Di Ca thấy hắn bị quấn lấy cũng không ngừng lại.
Vượt qua chỗ quẹo tiến đến cửa một gian phòng, người dẫn đường thấp giọng nói: “Đến rồi, Văn tiểu thư tự mình vào đi thôi.”
Lúc hắn chạy đi lộ ra nụ cười quái lạ, làm cho trong lòng Văn Ngọc Đang bỗng nhiên lo lắng, nàng vội vàng đẩy cửa phòng vừa đi vừa kêu: “La Di Ca, huynh ra đi!”
Trong phòng im lặng như chẳng có người.
Phòng này có một gian phía trong, gian ngoài cùng gian trong được một bức màn vải mỏng ngăn cách. Nàng quên mất kêu người nọ để lại đèn lồng, đèn lồng ở cửa không đủ để nhìn rõ tình hình bên trong. Nàng lại hô hai tiếng, vẫn như cũ chẳng có ai đáp lời, nhưng sau màn che lại mơ hồ có bóng người chuyển động. Nàng rốt cục không nhịn được mà vén màn che đi vào.
Trong phòng tràn ngập một loại hương, càng vào sâu càng đậm đặc. Trong bóng đên nàng dựa vào trực giác mà sờ soạng: “La Di Ca, huynh ở đây làm trò quỷ gì vậy?”
Một thân hình hướng nàng đè xuống, tay nàng theo bản năng muốn dìu hắn, tay mới chạm vào cánh tay hắn liền đột nhiên đá hắn ra phía ngoài: “Ngươi không phải La Di Ca!”
Dáng người La Di Ca nhìn qua mặc dù gầy yếu, nhưng mà thực ra lại rất “được”, mà chủ nhân của cánh tay này lại có cơ thể èo uột, một chút co giãn cũng không có.
Người nọ thở dốc một tiếng, dần dần tiến sát lại phía nàng, lần trước trong tiệc rượu hắn đã muốn âu yếm vuốt ve, giờ giai nhân đang ở ngay trước mắt, hắn làm sao mà nhẫn cho được, hắn thở hổn hển nói: “Sau khi nàng nếm trải tư vị của ta… Hô… Sẽ biết, sẽ biết không nhất định phải là La Di Ca mới có thể thỏa mãn nàng… Lại đây, nàng lại đây.”
Văn Ngọc Đang nghe được thanh âm của người nọ thì cảm thấy thật ghê tởm, chân giở lên chuẩn bị đá, ai ngờ chân còn chưa có kịp đá, cả người đã cảm thấy mềm nhũn, chưa từng trải qua cảm giác này, nàng kinh hãi không thôi, khó khăn lắm mới tránh được quấy rầy của người nọ, quát lên: “Ngươi rốt cục là ai?”
Nóng, nóng quá, trong lòng nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an, ngay cả thanh âm lúc quát lên cũng mềm mại đáng yêu kỳ lạ. Nóng muốn lột quần áo ra, cảm giác muốn cởi hết quần áo mới thoải mái được.
Người nọ cũng phát hiện sự khác thường của nàng, mừng rỡ như điên: “Bảo bối bé nhỏ, nàng cũng muốn nam nhân đúng không, nếu muốn thì ngoan ngoãn lại đây!”
Không tốt, nhất định là trúng xuân dược, Văn Ngọc Đang không giống tiểu thư chưa bước chân ra khỏi cửa, nàng hiểu biết nhiều làm sao có thể không đoán ra trên người mình đang xảy ra chuyện gì? Nhưng mà bản thân mình đâu có ăn cái gì, làm sao trúng xuân dược được?
Ý thức dần dần mơ hồ, nàng bất chấp cắn lưỡi, mới giữ lại chút thần trí. Kiềm chế không được cơn nóng trong người đang ngày một tăng làm cho nàng phát cuồng, không dám cùng người nọ có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào, chỉ có thể dựa vào bóng tối chạy xung quanh cái bàn để tránh né, nhưng mà cứ như thế này thì nàng không thể duy trì được.
La Di Ca, La Di Ca huynh ở nơi nào? Nội tâm nàng điên cuồng gào thét, nhưng cũng không dám phát ra âm thanh gì, sợ người nọ xác định được vị trí của mình.
Cái miệng không sạch sẽ của người nọ chỉ toàn phun ra ô ngôn uế ngữ, muốn dấy lên dục niệm của Văn Ngọc Đang, nhân cơ hội tìm ra vị trí của nàng. Rốt cục trong một lần không cẩn thận Văn Ngọc Đang vấp phải một cái ghế bị hắn túm được.
“Hỗn đản, buông ra! Ngươi dám chạm vào bà đây một sợi lông tơ thôi thì cứ chờ bị băm thành trăm mảnh đi… Buông ra, a… La Di Ca cái tên hỗn đản nhà ngươi, lúc này chết ở đâu rồi!”
A! La Di Ca, nàng có phải trúng xuân dược có nặng rồi không, sao lại nhìn thấy La Di Ca? Ừm, trừ bỏ La Di Ca, sao còn có Trương Vô Ba?
Trương Vô Ba cầm theo lồng đèn đứng ở phía sau La Di Ca, nửa tiếng cũng không dám phát ra. Lúc này La Di Ca không giống với sự nho nhã thường ngày, búi tóc của hắn bị rối, hai gò má đỏ đậm, sắc mặt tối tăm dọa người. Hắm hầm hầm lao vào nam nhân trên người Văn Ngọc Đang, một quyền đánh vào “chỗ đó” của tên kia. Người nọ đau đến mồm cũng không kêu thành tiếng được, chỉ cuộn mình thành một nhúm.
La Di Ca một phen đem người kia nhấc lên ném ra ngoài cửa, sau đó đẩy Trương Vô Ba ra ngoài cửa: “Trông chừng người này cho cẩn thận, ngày mai ta sẽ đặc biệt “chăm sóc”hắn.”
Nói xong thì đóng cửa lại, nhốt người nọ cùng Trương Vô Ba ngoài cửa.
Kết quả một đêm kia, cánh cửa chưa từng được mở ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.