Chương 44: Thưởng hoa
Một Mộng Đầu Bạc
26/11/2016
Hoa cỏ trong hoa viên được tu bổ rất tốt, trà bánh tinh chế cũng được chuẩn bị tốt ở phòng khách, còn có hạ nhân sớm được ân cần dạy bảo có
thể tùy kêu tùy đến… Tốt lắm, Thất Nương vừa lòng gật đầu.
“Ta biết mọi người ngày thường làm việc đều rất chăm chỉ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chỗ sai, nhưng cũng là do vô ý gây nên. Nhưng hôm nay không giống ngày thường, mọi người đều đã biết trừ bỏ các thiếu gia tiểu thư còn có Nam Dương công chúa của Tây Lũng quốc. Cho nên ta hi vọng mọi người có thể cẩn thận tỉ mỉ một chút nếu có sai thì cũng đừng để người khác phát hiện ra, phải biết rằng đây cũng không phải lần đầu ngoại quốc bị mất mặt…”
Một người một trận cười vang, Thất Nương cũng cười: “Chẳng qua, mọi người cũng đừng quá lo lắng, nếu thật sự có chuyện cũng đừng sợ, chỉ cần báo ngay cho ta, ta sẽ đến xử lý, mọi người nghe rõ cả rồi chứ?”
Mọi người ầm ầm đáp ứng.
Chính vào lúc này, ngoài cửa báo lại: “Lý Phong Vân thiếu gia đến.”
Các thiếu gia tiểu thư lần lượt tới. Thất Nương bảo mọi người tản đi, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Văn Ngọc Đang nói: “Vẫn là tỷ có khí thế đương gia chủ mẫu.”
Thất Nương hơi vểnh môi: “Sao người còn chưa đến, nổi giận sao, nên biết người là là thực bài công chúa, so với tiểu thư giả như ta mạnh hơn rất nhiều.”
Văn Ngọc Đang ưỡn ngực nói: “Ai nói muội nổi giận, nàng là công chúa thì sao chứ? Văn Ngọc Đang ta cũng là độc nhất vô nhị chỉ thử nhất gia.” (chỉ có một mà thôi)
“Vậy là được rồi, dù sao La Di Ca cũng không phải coi trọng muội vì hiền lương thục đức, sao phải vội? Muội chỉ cần là chính mình, người khác dù nhìn muội không vừa mắt thì sao, chỉ cần La Di Ca thích là được rồi.”
Văn Ngọc Đang hồ nghi nói: “Sao muội nghe mấy lời này cảm thấy kỳ quặc, Thất Nương… Tỷ nói xấu muội?”
Nha hoàn bên cạnh nghe xong che miệng cười trộm, La Di Ca đi vào giữa viện: “Mọi người đều đã đến, Nam Dương công chúa đã phái người tới thông tri, nàng đang trên đường đến, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài nghênh đón thôi.”
Nam Dương tuy là công chúa Tây Lũng quốc, nhưng dù sao thân phận cũng có khác biệt, theo quy củ bọn họ đương nhiên phải xuất môn đón chào.
Vì thế chủ nhân cũng như khách nhân đều phải xuất môn, ở cửa hầu vị công chúa Tây Lũng quốc này.
Một xe trước một xe sau mấy chục kỵ binh vây quanh một xe ngựa đẹp đẽ quý giá từ phía xa tiến lại gần. Kỵ binh cư nhiên là ngự lâm quân. Cũng đúng, Hoàng thượng nếu đã hiểu rõ chuyện của nhóm sứ thần thì đối với an toàn của công chúa đương nhiên càng phải canh phòng nghiêm ngặt.
Lần trước Văn Ngọc Đang đã từng gặp qua nha đầu đi ra đầu tiên từ trong xe ngựa, nàng mỉm cười với mọi người, quay đầu mời công chúa nhà mình đi ra. Nhóm các thiếu gia sốt ruột không thể đích thân ló đầu ra quan sát. Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi không mặc cung phục từ trong xe được đỡ ra, nàng chính là một thân váy bạch thược ngân tuyến thường ngày, trên mặt cũng không có một chút son phấn, đẹp đẽ quý nhất có lẽ chính là mấy viên minh châu to như ngón cái trên đầu nàng, cách ăn mặc của nàng nhìn qua chỉ giống tiểu thư nhà bình thường. Nhưng giơ tay nhấc chân lại mang ý vị tao nhã, người hơi thiếu tự tin đối với nàng sẽ sinh ra cảm giác xấu hổ, loại khí chất này cũng chỉ có Thất Nương mới địch nổi. Văn Ngọc Đang dù quý khí tự nhiên không tô điểm, nhưng giữa phong tư trong sáng lại lộ ra sự tự tin cường đại, cho nên cũng không bị khí thế của Nam Dương áp đảo.
Mọi người tiến lên quỳ lạy hành lễ, nàng mỉm cười nói: “Quý phủ là mời ta tới thưởng hoa, nếu còn để ý tới nghi thức xa giao này nọ, sẽ mất đi nửa phần tư vị, nghi thức xa giao gì gì cũng đều miễn đi.”
Nàng tiến lên lôi kéo Văn Ngọc Đang nói: “Vị này chắc là Văn tỷ tỷ, ta ở Tây Lũng quốc thường xuyên nghe được thanh danh của tỷ tỷ, làm cho Nam Dương rất mong ngóng, thiết nghĩ phải tuyệt sắc như nào mới có thể đứng đầu bách hoa, hôm nay cuối cùng cũng được trông thấy.”
Mọi người nghe được thanh âm dịu dàng thì cảm thấy tâm phục khẩu phục, như vậy mới xứng với hai chữ công chúa chứ!
Ôn hòa cung khiêm, đây là Nam Dương? (cung là cung kính, kính cẩn, khiêm là khiêm tốn)
Văn Ngọc Đang rất muốn nói, bản thân mình có phải nhầm lẫn gì không. Người lần trước mình gặp chẳng lẽ là người khác, nghĩ thế nào đi nữa thì Nam Dương cùng hình tượng trong lòng nàng kém nhau rất xa. Nhưng mà thanh âm của nàng, tiểu nha đầu bên người nàng nơi nơi đều chỉ rõ các nàng là cùng một người.
“Dân nữ sao có thể sánh với công chúa, công chúa mới chân chính là kim chi ngọc diệp, mà dân nữ chẳng qua là hoa dại tự sinh tự trưởng trong núi mà thôi.”
Mọi người ngừng cười, Nam Dương quay đầu đứng đối diện với người bên cạnh Văn Ngọc Đang là La Di Ca nói: “Người như ngọc y thắng tuyết, nói vậy vị này chính là ôn ngọc công tử.”
La Di Ca mỉm cười không tiếp lời. Có một loại người hắn không cần ở chung cũng biết gốc gác của nàng, bởi vì hơi thở của bọn họ đều giống nhau.
Thất Nương thừa cơ tiến lên mời Nam Dương đi vào. Nam Dương chú ý Thất Nương đã lâu, nàng hỏi: “Vị này chắc là Văn phu nhân đúng không, nghe được kỳ danh đã lâu, cũng là hôm nay có duyên.”
Thất Nương cười, trước hết mời mọi người đến phòng khách phẩm trà.
Trong phòng khách nam nữ phân bên mà ngồi, nam trái nữ phải, Nam Dương ngồi ở vị trí chủ nhà, bên dưới tay trái là La Di Ca, bên phải là Thất Nương cùng Văn Ngọc Đang.
Nam Dương mở chén trà, nhẹ nhàng ngửi, khen: “Cực phẩm Châm Diệp Ti, quả nhiên là trà ngon.”
Thất Nương nói: “Có thể vừa mắt công chúa, tiểu phụ nhân an tâm.”
Nam Dương quay đầu nói với La Di Ca: “Nghe nói La công tử cùng Văn tiểu thư đã cùng nhau định chung thân, không biết hôn kỳ đã định chưa? Cũng không biết ta có thể có cơ hội uống rượu mừng của hai vị hay không .”
La Di Ca cười nhẹ: “Cha mẹ tiểu nhân đều đã không còn, việc này còn phải mời Văn bá bá Văn bá mẫu làm chủ.”
“Ta ở Tây Lũng quốc cũng nghe qua chuyện xưa của hai vị, nay hai vị có thể ở cùng một chỗ thật sự đều là đại vui mừng, nghĩ đến bà mối vì nhị vị làm mai nhất định là không đơn giản, không biết vị ấy là ai?”
Hiện tại Văn Ngọc Đang rốt cục có thể khẳng định Nam Dương này chính là Nam Dương kia. Nam Dương ở mặt ngoài giống như chúc mừng, nói cho đúng kỳ thật là, trước kia La Di Ca rõ ràng không vì nàng mà động lòng, nay lại nguyện ý lấy nàng, có thể thấy nhất định là mai mối có bản lãnh, nếu không La Di Ca làm sao bỗng nhiên lại thay đổi ý nguyện ban đầu chứ.
Văn Ngọc Đang nắm tay lại, nghe được La Di Ca kinh ngạc nói: “Sao công chúa biết được? Hắn chính là tri giao của ta bố y tiên sinh Lý Tân”
Việc này mọi người cũng là lần đầu tiên nghe nói, hai bên các thiếu gia tiểu thư rỉ tai thì thềm, trao đổi tin tức của bản thân. Thất Nương nghiêng đầu nhìn Văn Ngọc Đang, Văn Ngọc Đang nhún nhún vai… Đừng nhìn muội, muội cũng là lần đầu tiên nghe nói bà mối của bản thân là ai mà!
Tên của Lý Tân ngay cả Nam Dương cũng đã nghe qua, vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe rồi qua: “Thì ra là bố y tiên sinh, có thể vừa mắt bố ý tiên sinh, người đứng đầu bách hoa quả nhiên không tầm thường!”
Tiểu nha đầu của nàng bỗng nhiên nói: “Công chúa của chúng ta vốn có danh xưng Mẫu Đơn Tiên Tử, ngược lại thật là khéo.”
Trong bách hoa luôn lấy Mẫu Đơn đứng đầu.
Thất Nương cùng Văn Ngọc Đang trao đổi ánh mắt. Văn Ngọc Đang nói: “Cái danh đứng đầu bách hoa này của ta đã sớm qua rồi, ách… Đứng đầu bách hoa năm nay là Dương tiểu thư, có thể so với công chúa, còn ta so ra cái gì cũng kém.”
Vị Dương tiểu thư ngồi ở phía sau kia miễn cưỡng cười, đã thập phần hối hận đến Lưu phủ này… Nam Dương công chúa kia giữa ôn nhu khiếm tốn ẩn ẩn quý khí bức người, Văn Ngọc Đang trong xinh đẹp ngây thơ có anh khí mười phần, không kém công chúa nửa phân. Ba vị kia phong thái xuất chúng, nữ tử khác đến đây căn bản chính là làm nền.
Thất Nương cười khẽ nói: “Con bé chính là trong núi không hổ thì khỉ xưng vương, nay hoa vương chân chính đã tới, sao còn chỗ cho nó đứng chứ.”
La Di Ca mỉm cười: “Mẫu đơn thược dược tất cả đều đẹp, Lý tiên sinh nói, A Đang là chí tình chí nghĩa, nàng mặc dù không đẹp đoan trang như mẫu đơn, nhưng có nét đẹp trong sáng của thược dược, người như vậy rất thích hợp với ta.”
Có đại danh của Lý Tân đi kèm ai còn có thể nói hắn mại hoa tán hoa hương, hắn là muốn mượn lời Lý Tân vì A Đang lấy lại danh tiếng lần nữa. Hơn nữa… Hăn cũng là gián tiếp nói cho người khác, hắn đối với thê tử chưa qua cửa này thật sự rất vừa lòng, không phải bất đắc dĩ gì hết. (bán hoa nên khen hoa thơm, ý là vị hôn thê của mình nên tâng bốc)
Thất Nương âm thầm ủng hộ, hơi nghiêng mặt nhìn phản ứng của Nam Dương.
Nam Dương vẫn mỉm cười, chỉ có tiểu nha đầu kia cắn cắn môi dưới, có chút căm giận… Ách, quả nhiên đạo hạnh thâm sâu nha!
Văn Ngọc Đang không kìm được bản thân mở cờ trong bụng… Cúi thấp cúi thấp, bị Nam Dương nhìn ra nàng còn không tức chết, không thể cười không thể cười… Nhưng mà trong mắt bên môi nàng không nhịn được hiện ra ý cười.
Vừa rồi nàng nhìn hai người Nam Dương cùng La Di Ca, vô luận là cách ăn mặc hay là vẻ mặt lúc nói chuyện đều có vẻ phù hợp không nói lên lời… Giống một đôi bích nhân, thấy vậy nàng thật muốn túm La Di Ca ở đối diện đến bên cạnh mình. (đều là người đẹp như ngọc bích)
Hiện tại sao, nàng có thể yên tâm uống trà… Ôi, trà này sao lại nóng vậy?
Nam Dương buông chén trà nói: “Như vậy xem ra Nam Dương không uống được rượu mừng của hai vị rồi, vậy Nam Dương trước tiên chúc hai vị bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm”
La Di Ca nói: “Nhận một mảnh tâm ý của công chúa, ta cũng chúc ngày khác công chúa có thể cùng Phò mã sớm kết lương duyên, trăm năm hảo hợp.”
Thất Nương thuận miệng nói: “Chỉ sợ sẽ rất nhanh thôi, lúc trước không phải đã nghe công chúa có ý với nam nhi Long Giao ta, nếu thật sự là gả cho nam nhi Long Giao, chỉ sợ là chén rượu này vẫn uống được, nói không chừng chúng ta còn có thể uống rượu mừng của công chúa đó?”
Nàng muốn xem Nam Dương nói như thế nào? Nếu Nam Dương phủ nhận, về sau nếu nàng lại lấy La Di Ca không phải là tự tát vào mặt mình sao? Thất Nương thấy nhóm thiếu niên bên kia rõ ràng là nhất thời chấn động, cười thầm trong lòng.
Nam Dương che miệng cười nói: “Xem những lời này…”
Văn Ngọc Đang nghiêng đầu nói: “Thì ra là đồn đại!”
Nam Dương cười nói: “Kỳ thật ngày đó ta nói nam nhi Long Giao so với nam nhi Tây Lũng cũng không kém, là nơi chốn tốt cho nữ nhân, không biết sao lại truyền ra thành như vậy! Phải biết rằng chuyện hôn nhân của ta chỉ có phụ hoàng mới có thể làm chủ.”
Nhóm thiếu niên ở đối diện lộ ra thất vọng, Nam Dương lại nói: “Chăng qua La công tử nói đúng một câu, phụ hoàng ta cực kỳ yêu thương ta, tương lai chắc chắn tìm cho ta một cửa hôn nhân tốt, bất luận phò mã là người nước nào hắn chỉ cần đối tốt với ta, nào có liên quan gì chứ.”
Lời này của nàng thật sự là… Văn Ngọc Đang cuối cùng cũng hiểu được “rất khó nói” trong lời Thất Nương là có ý gì.
Chính là nói mấy câu không đúng không sai, lại làm cho mấy thiếu niên đối diện sinh ra hi vọng, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực cố gắng biểu hiện bản thân chính là nam nhi Long Giao không hề thua kém nam nhi Tây Lũng.
“Ta biết mọi người ngày thường làm việc đều rất chăm chỉ, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chỗ sai, nhưng cũng là do vô ý gây nên. Nhưng hôm nay không giống ngày thường, mọi người đều đã biết trừ bỏ các thiếu gia tiểu thư còn có Nam Dương công chúa của Tây Lũng quốc. Cho nên ta hi vọng mọi người có thể cẩn thận tỉ mỉ một chút nếu có sai thì cũng đừng để người khác phát hiện ra, phải biết rằng đây cũng không phải lần đầu ngoại quốc bị mất mặt…”
Một người một trận cười vang, Thất Nương cũng cười: “Chẳng qua, mọi người cũng đừng quá lo lắng, nếu thật sự có chuyện cũng đừng sợ, chỉ cần báo ngay cho ta, ta sẽ đến xử lý, mọi người nghe rõ cả rồi chứ?”
Mọi người ầm ầm đáp ứng.
Chính vào lúc này, ngoài cửa báo lại: “Lý Phong Vân thiếu gia đến.”
Các thiếu gia tiểu thư lần lượt tới. Thất Nương bảo mọi người tản đi, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Văn Ngọc Đang nói: “Vẫn là tỷ có khí thế đương gia chủ mẫu.”
Thất Nương hơi vểnh môi: “Sao người còn chưa đến, nổi giận sao, nên biết người là là thực bài công chúa, so với tiểu thư giả như ta mạnh hơn rất nhiều.”
Văn Ngọc Đang ưỡn ngực nói: “Ai nói muội nổi giận, nàng là công chúa thì sao chứ? Văn Ngọc Đang ta cũng là độc nhất vô nhị chỉ thử nhất gia.” (chỉ có một mà thôi)
“Vậy là được rồi, dù sao La Di Ca cũng không phải coi trọng muội vì hiền lương thục đức, sao phải vội? Muội chỉ cần là chính mình, người khác dù nhìn muội không vừa mắt thì sao, chỉ cần La Di Ca thích là được rồi.”
Văn Ngọc Đang hồ nghi nói: “Sao muội nghe mấy lời này cảm thấy kỳ quặc, Thất Nương… Tỷ nói xấu muội?”
Nha hoàn bên cạnh nghe xong che miệng cười trộm, La Di Ca đi vào giữa viện: “Mọi người đều đã đến, Nam Dương công chúa đã phái người tới thông tri, nàng đang trên đường đến, chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài nghênh đón thôi.”
Nam Dương tuy là công chúa Tây Lũng quốc, nhưng dù sao thân phận cũng có khác biệt, theo quy củ bọn họ đương nhiên phải xuất môn đón chào.
Vì thế chủ nhân cũng như khách nhân đều phải xuất môn, ở cửa hầu vị công chúa Tây Lũng quốc này.
Một xe trước một xe sau mấy chục kỵ binh vây quanh một xe ngựa đẹp đẽ quý giá từ phía xa tiến lại gần. Kỵ binh cư nhiên là ngự lâm quân. Cũng đúng, Hoàng thượng nếu đã hiểu rõ chuyện của nhóm sứ thần thì đối với an toàn của công chúa đương nhiên càng phải canh phòng nghiêm ngặt.
Lần trước Văn Ngọc Đang đã từng gặp qua nha đầu đi ra đầu tiên từ trong xe ngựa, nàng mỉm cười với mọi người, quay đầu mời công chúa nhà mình đi ra. Nhóm các thiếu gia sốt ruột không thể đích thân ló đầu ra quan sát. Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi không mặc cung phục từ trong xe được đỡ ra, nàng chính là một thân váy bạch thược ngân tuyến thường ngày, trên mặt cũng không có một chút son phấn, đẹp đẽ quý nhất có lẽ chính là mấy viên minh châu to như ngón cái trên đầu nàng, cách ăn mặc của nàng nhìn qua chỉ giống tiểu thư nhà bình thường. Nhưng giơ tay nhấc chân lại mang ý vị tao nhã, người hơi thiếu tự tin đối với nàng sẽ sinh ra cảm giác xấu hổ, loại khí chất này cũng chỉ có Thất Nương mới địch nổi. Văn Ngọc Đang dù quý khí tự nhiên không tô điểm, nhưng giữa phong tư trong sáng lại lộ ra sự tự tin cường đại, cho nên cũng không bị khí thế của Nam Dương áp đảo.
Mọi người tiến lên quỳ lạy hành lễ, nàng mỉm cười nói: “Quý phủ là mời ta tới thưởng hoa, nếu còn để ý tới nghi thức xa giao này nọ, sẽ mất đi nửa phần tư vị, nghi thức xa giao gì gì cũng đều miễn đi.”
Nàng tiến lên lôi kéo Văn Ngọc Đang nói: “Vị này chắc là Văn tỷ tỷ, ta ở Tây Lũng quốc thường xuyên nghe được thanh danh của tỷ tỷ, làm cho Nam Dương rất mong ngóng, thiết nghĩ phải tuyệt sắc như nào mới có thể đứng đầu bách hoa, hôm nay cuối cùng cũng được trông thấy.”
Mọi người nghe được thanh âm dịu dàng thì cảm thấy tâm phục khẩu phục, như vậy mới xứng với hai chữ công chúa chứ!
Ôn hòa cung khiêm, đây là Nam Dương? (cung là cung kính, kính cẩn, khiêm là khiêm tốn)
Văn Ngọc Đang rất muốn nói, bản thân mình có phải nhầm lẫn gì không. Người lần trước mình gặp chẳng lẽ là người khác, nghĩ thế nào đi nữa thì Nam Dương cùng hình tượng trong lòng nàng kém nhau rất xa. Nhưng mà thanh âm của nàng, tiểu nha đầu bên người nàng nơi nơi đều chỉ rõ các nàng là cùng một người.
“Dân nữ sao có thể sánh với công chúa, công chúa mới chân chính là kim chi ngọc diệp, mà dân nữ chẳng qua là hoa dại tự sinh tự trưởng trong núi mà thôi.”
Mọi người ngừng cười, Nam Dương quay đầu đứng đối diện với người bên cạnh Văn Ngọc Đang là La Di Ca nói: “Người như ngọc y thắng tuyết, nói vậy vị này chính là ôn ngọc công tử.”
La Di Ca mỉm cười không tiếp lời. Có một loại người hắn không cần ở chung cũng biết gốc gác của nàng, bởi vì hơi thở của bọn họ đều giống nhau.
Thất Nương thừa cơ tiến lên mời Nam Dương đi vào. Nam Dương chú ý Thất Nương đã lâu, nàng hỏi: “Vị này chắc là Văn phu nhân đúng không, nghe được kỳ danh đã lâu, cũng là hôm nay có duyên.”
Thất Nương cười, trước hết mời mọi người đến phòng khách phẩm trà.
Trong phòng khách nam nữ phân bên mà ngồi, nam trái nữ phải, Nam Dương ngồi ở vị trí chủ nhà, bên dưới tay trái là La Di Ca, bên phải là Thất Nương cùng Văn Ngọc Đang.
Nam Dương mở chén trà, nhẹ nhàng ngửi, khen: “Cực phẩm Châm Diệp Ti, quả nhiên là trà ngon.”
Thất Nương nói: “Có thể vừa mắt công chúa, tiểu phụ nhân an tâm.”
Nam Dương quay đầu nói với La Di Ca: “Nghe nói La công tử cùng Văn tiểu thư đã cùng nhau định chung thân, không biết hôn kỳ đã định chưa? Cũng không biết ta có thể có cơ hội uống rượu mừng của hai vị hay không .”
La Di Ca cười nhẹ: “Cha mẹ tiểu nhân đều đã không còn, việc này còn phải mời Văn bá bá Văn bá mẫu làm chủ.”
“Ta ở Tây Lũng quốc cũng nghe qua chuyện xưa của hai vị, nay hai vị có thể ở cùng một chỗ thật sự đều là đại vui mừng, nghĩ đến bà mối vì nhị vị làm mai nhất định là không đơn giản, không biết vị ấy là ai?”
Hiện tại Văn Ngọc Đang rốt cục có thể khẳng định Nam Dương này chính là Nam Dương kia. Nam Dương ở mặt ngoài giống như chúc mừng, nói cho đúng kỳ thật là, trước kia La Di Ca rõ ràng không vì nàng mà động lòng, nay lại nguyện ý lấy nàng, có thể thấy nhất định là mai mối có bản lãnh, nếu không La Di Ca làm sao bỗng nhiên lại thay đổi ý nguyện ban đầu chứ.
Văn Ngọc Đang nắm tay lại, nghe được La Di Ca kinh ngạc nói: “Sao công chúa biết được? Hắn chính là tri giao của ta bố y tiên sinh Lý Tân”
Việc này mọi người cũng là lần đầu tiên nghe nói, hai bên các thiếu gia tiểu thư rỉ tai thì thềm, trao đổi tin tức của bản thân. Thất Nương nghiêng đầu nhìn Văn Ngọc Đang, Văn Ngọc Đang nhún nhún vai… Đừng nhìn muội, muội cũng là lần đầu tiên nghe nói bà mối của bản thân là ai mà!
Tên của Lý Tân ngay cả Nam Dương cũng đã nghe qua, vẻ mặt kinh ngạc chợt lóe rồi qua: “Thì ra là bố y tiên sinh, có thể vừa mắt bố ý tiên sinh, người đứng đầu bách hoa quả nhiên không tầm thường!”
Tiểu nha đầu của nàng bỗng nhiên nói: “Công chúa của chúng ta vốn có danh xưng Mẫu Đơn Tiên Tử, ngược lại thật là khéo.”
Trong bách hoa luôn lấy Mẫu Đơn đứng đầu.
Thất Nương cùng Văn Ngọc Đang trao đổi ánh mắt. Văn Ngọc Đang nói: “Cái danh đứng đầu bách hoa này của ta đã sớm qua rồi, ách… Đứng đầu bách hoa năm nay là Dương tiểu thư, có thể so với công chúa, còn ta so ra cái gì cũng kém.”
Vị Dương tiểu thư ngồi ở phía sau kia miễn cưỡng cười, đã thập phần hối hận đến Lưu phủ này… Nam Dương công chúa kia giữa ôn nhu khiếm tốn ẩn ẩn quý khí bức người, Văn Ngọc Đang trong xinh đẹp ngây thơ có anh khí mười phần, không kém công chúa nửa phân. Ba vị kia phong thái xuất chúng, nữ tử khác đến đây căn bản chính là làm nền.
Thất Nương cười khẽ nói: “Con bé chính là trong núi không hổ thì khỉ xưng vương, nay hoa vương chân chính đã tới, sao còn chỗ cho nó đứng chứ.”
La Di Ca mỉm cười: “Mẫu đơn thược dược tất cả đều đẹp, Lý tiên sinh nói, A Đang là chí tình chí nghĩa, nàng mặc dù không đẹp đoan trang như mẫu đơn, nhưng có nét đẹp trong sáng của thược dược, người như vậy rất thích hợp với ta.”
Có đại danh của Lý Tân đi kèm ai còn có thể nói hắn mại hoa tán hoa hương, hắn là muốn mượn lời Lý Tân vì A Đang lấy lại danh tiếng lần nữa. Hơn nữa… Hăn cũng là gián tiếp nói cho người khác, hắn đối với thê tử chưa qua cửa này thật sự rất vừa lòng, không phải bất đắc dĩ gì hết. (bán hoa nên khen hoa thơm, ý là vị hôn thê của mình nên tâng bốc)
Thất Nương âm thầm ủng hộ, hơi nghiêng mặt nhìn phản ứng của Nam Dương.
Nam Dương vẫn mỉm cười, chỉ có tiểu nha đầu kia cắn cắn môi dưới, có chút căm giận… Ách, quả nhiên đạo hạnh thâm sâu nha!
Văn Ngọc Đang không kìm được bản thân mở cờ trong bụng… Cúi thấp cúi thấp, bị Nam Dương nhìn ra nàng còn không tức chết, không thể cười không thể cười… Nhưng mà trong mắt bên môi nàng không nhịn được hiện ra ý cười.
Vừa rồi nàng nhìn hai người Nam Dương cùng La Di Ca, vô luận là cách ăn mặc hay là vẻ mặt lúc nói chuyện đều có vẻ phù hợp không nói lên lời… Giống một đôi bích nhân, thấy vậy nàng thật muốn túm La Di Ca ở đối diện đến bên cạnh mình. (đều là người đẹp như ngọc bích)
Hiện tại sao, nàng có thể yên tâm uống trà… Ôi, trà này sao lại nóng vậy?
Nam Dương buông chén trà nói: “Như vậy xem ra Nam Dương không uống được rượu mừng của hai vị rồi, vậy Nam Dương trước tiên chúc hai vị bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm”
La Di Ca nói: “Nhận một mảnh tâm ý của công chúa, ta cũng chúc ngày khác công chúa có thể cùng Phò mã sớm kết lương duyên, trăm năm hảo hợp.”
Thất Nương thuận miệng nói: “Chỉ sợ sẽ rất nhanh thôi, lúc trước không phải đã nghe công chúa có ý với nam nhi Long Giao ta, nếu thật sự là gả cho nam nhi Long Giao, chỉ sợ là chén rượu này vẫn uống được, nói không chừng chúng ta còn có thể uống rượu mừng của công chúa đó?”
Nàng muốn xem Nam Dương nói như thế nào? Nếu Nam Dương phủ nhận, về sau nếu nàng lại lấy La Di Ca không phải là tự tát vào mặt mình sao? Thất Nương thấy nhóm thiếu niên bên kia rõ ràng là nhất thời chấn động, cười thầm trong lòng.
Nam Dương che miệng cười nói: “Xem những lời này…”
Văn Ngọc Đang nghiêng đầu nói: “Thì ra là đồn đại!”
Nam Dương cười nói: “Kỳ thật ngày đó ta nói nam nhi Long Giao so với nam nhi Tây Lũng cũng không kém, là nơi chốn tốt cho nữ nhân, không biết sao lại truyền ra thành như vậy! Phải biết rằng chuyện hôn nhân của ta chỉ có phụ hoàng mới có thể làm chủ.”
Nhóm thiếu niên ở đối diện lộ ra thất vọng, Nam Dương lại nói: “Chăng qua La công tử nói đúng một câu, phụ hoàng ta cực kỳ yêu thương ta, tương lai chắc chắn tìm cho ta một cửa hôn nhân tốt, bất luận phò mã là người nước nào hắn chỉ cần đối tốt với ta, nào có liên quan gì chứ.”
Lời này của nàng thật sự là… Văn Ngọc Đang cuối cùng cũng hiểu được “rất khó nói” trong lời Thất Nương là có ý gì.
Chính là nói mấy câu không đúng không sai, lại làm cho mấy thiếu niên đối diện sinh ra hi vọng, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực cố gắng biểu hiện bản thân chính là nam nhi Long Giao không hề thua kém nam nhi Tây Lũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.