Chương 11: Ý ĐỘNG
Một Mộng Đầu Bạc
26/11/2016
Tuy nói là còn phải chờ La Di Ca tới Văn gia cầu hôn, rồi còn phải
mua đủ lễ vật và làm nhiều loại công việc khác nhưng mấy người ở các
thôn trang phụ cận đều tới đây từ sớm, bảo là muốn chuẩn bị trước phòng
tân hôn. Phòng ở này đã cũ, chỗ nào cần sửa thì sửa, chỗ nào cần quét
vôi thì quét vôi, chỗ nào cần gia cố thì gia cố, tốt nhất là nên mở rộng ra một chút thì tương lai mới có chỗ cho bọn nhỏ.
Nghe nhóm thợ thủ công thảo luận, Văn Ngọc Đang vẻ mặt đau khổ đi theo sau La Di Thanh hỏi:
“Bọn họ sửa phòng, vậy Mạc Đại ca và La Di Ca sẽ ở đâu”
La Di Thanh bận rộn tiếp đón nhóm thợ, pha trà rót nước cho họ xong mới cười meo meo, đi lướt qua Văn Ngọc Đang, nói:
“Ca ca trước mắt sẽ ngủ lại học đường, về phần tướng công cũng đã cùng thúc thúc trong nhà nói chuyện, tạm thời sẽ ở bên đó”
Thúc thúc ở đây chính là Mạc Căn Thụ – chú ruột của Mạc Hải. Văn Ngọc Đang nghe vậy bèn quấn quýt lấy La Di Thanh:
“Điều này sao có thể? Ta thấy, không bằng để ta về nhà trước…”
La Di Thanh ngắt lời, nói:
“Sao có thể để cho ngươi tự mình trở về được. Việc này cũng chỉ là tạm thời thôi, đợi qua hai ngày nữa, ca ca đem chuyện trong nhà và học đường an bài thỏa đáng rồi sẽ cùng ngươi trở về”
Văn Ngọc Đang nghe thấy thật buồn bực, nhìn La Di Thanh căn bản không rảnh để quay lại nói chuyện, nàng cảm thấy thật nhàm chán, thừa dịp không ai để ý bèn lẻn ra khỏi thôn. Phía sau Mạc gia thôn là một mảnh núi rừng. Bây giờ đang là mùa thu, cánh rừng tràn ngập hai màu vàng đỏ giao nhau, đến từng chiếc lá cũng nhẹ nhàng khoan khoái đầy ý thu.
Mấy ngày nay thời tiết vô cùng tốt, các nhóm săn bắn cũng đã sớm lên núi. Bình thường họ sẽ trụ lại trên đó vài ngày, tới khi bát được kha khá con mồi mới trở về. Nơi này phần lớn là núi đá, không thích hợp để khai hoang làm ruộng cho nên ngày thường phía sau núi vắng lặng không có người. Văn Ngọc Đang tìm một khối dá bằng phẳng ngồi tạm xuống.
Thực phiền! Nhìn chằm chằm vào phong cảnh xinh đẹp phía xa mà tâm tình nàng cũng chẳng tốt lên được chút nào. Đem mặt mình vùi vào trong đầu gối, nàng hoảng hốt nhớ tới chuyện năm 15 tuổi – thời điểm ấy nàng chỉ mới cập kê…
*******___*******
Ngày Văn Ngọc Đang vừa tròn 15 tuổi đã có người tới cửa cầu thân, người nọ là con trai của Ngự sử đại nhân. Mấy tháng trước đó, hắn vô tình nhìn thấy dung mạo của nàng, đem lòng ái mộ nên kiên quyết nhờ phụ thân chờ tới khi nàng cập kê thì tới cầu hôn. Khi đó nàng vừa từ bên ngoài trở về, trông thấy một vị phụ nhân hơn ba mươi tuổi đang cùng mẫu thân nói chuyện. Vị phụ nhân đó nhìn hơi quen mắt nên nàng đã đứng lại đánh giá trên dưới nàng ta vài lần, thị nữ của nàng ở bên cạnh nhắc nhở, nói cho nàng biết đó là Lâm bà mối rất nổi danh trong thành. Nàng giật mình nhưng ngàn vạn làn không ngờ đó là làm mối cho mình, nàng vốn nghĩ rằng bà ta đến làm mối cho đại ca. Văn phu nhân ngoắc tay ý bảo nàng tiến đến:
“Đều đã đến tuổi lập gia đình rồi, sao vẫn còn nghịch ngợm như vậy?”
Nghe xong lời này, nàng tràn ngập cảnh giác nhìn bà mối Lâm, hỏi:
“Cái gì mà lập giá đình? Bà ta tới làm mối cho con ư?”
Bà mối Lâm cười hớn hở tiến lên:
“Chức mừng tiểu thư, tiểu công tử nhà Ngô ngự sử cùng tiểu thư quả thực là môn đăng hộ đối. Vị công tử kia phu nhân cũng đã gặp qua, cùng tiểu thư thực sự chính là nam tài nữ mạo, giai ngẫu thiên thành…”
“Chậm đã chậm đã” – Nàng quay đầu hỏi mẫu thân – “Nương, người không phải là đã đồng ý rồi chứ?”
Văn phu nhân cười như không cười, nói:
“Chỉ sợ chúng ta coi như trèo cao”
Nàng chẳng lẽ còn không hiểu tâm tư của con gái hay sao? Chỉ là… dù muốn từ chối cũng phải để lại mặt mũi cho nhà người ta, dẫu sao tướng công nhà nàng cùng nhà họ đều làm quan trong triều, vì tương lai hòa hảo, vẫn là nên để A Đang tự mình từ chối thì hơn. Quả nhiên Văn Ngọc Đang nói:
“Không được, con không đồng ý”- Nàng quay sang bà mối Lâm, nói – “Ngươi quay về Ngô gia đi, nói với họ ta không đồng ý”
Bà mối Lâm ngẩn ngơ, xong lại cười tươi trở lại:
“Cô nương chưa gặp qua Ngô công tử, chắc cũng không tránh khỏi việc lo lắng nhân phẩm tài mạo của hắn? Điểm ấy phụ nhân dám cam đoan, Ngô gia tiểu công tử ở Long thành này tướng mạo được coi là nhân trung long phượng. Nếu cô nương vẫn chưa tin thì có thể cho người đi hỏi thăm, lời của tiểu phụ nhân tuyệt đối không giả…”
Văn Ngọc Đang không chút kiên nhẫn nói:
“Hắn tốt? Có thể tốt hơn Tô Di Ca sao? Như vậy đi, người trở về báo với Ngô gia, sau đó thay mặt ta đến Tô gia cầu hôn. Ta nếu gả thì sẽ gả cho Tô Di Ca, ngươi nghe rõ rồi chứ. Nếu muốn ta sẽ trích cho người số tiền gấp đôi những vụ mai mối khác”
Bà mối Lâm lập tức choáng váng, nàng ta chưa từng thấy một cô nương nào không biết xấu hổ như vậy, dám ngang nhiên vì chính mình mà đi cầu hôn. Huống chi, nếu mình dám làm vậy, Ngô gia làm sao tha cho mình. Nàng ta vội la lên:
“Văn phu nhân, việc hôn sự phải là do cha mẹ nhờ bà mối tới chứ, làm gì có cô nương nào lại tự mình khoa tay múa chân như vậy. Chuyện này…”
Văn phu nhân nhịn cười bưng mặt nói:
“Con đang nói cái gì vậy? Làm cho người ta nghe xong cười muốn rụng cả răng”
Văn Ngọc Đang trơ mặt ra ôm mẫu thân, nói:
“Mẹ, cầm kỳ thư họa mẹ không gì không biết, nếu như con giống mẹ được ba phần thì cũng tốt. Thế nhưng, đời này của con chắc chắn là không thành công rồi. Nói gì thì nói con cũng muốn con của con làm con được nở mặt nở mũi, đương triều chỉ có Tô Di Ca tài học cao nhất, cho nên nếu phải gả con đương nhiên muốn gả cho hắn”
Lý do này Văn phu nhân nghe xong còn dở khóc dở cười, huống chi là bà mối Lâm. Nàng ta vội hỏi:
“Cô nương, những lời này tuyệt không thể nói đâu, nếu truyền ra ngoài thì thật là không xong”
Đang lúc nói chuyện thì vú Dương từ ngoài đi vào, liếc mắt ra hiệu cho Văn phu nhân, Văn phu nhân hiểu ý, nàng phân phó nha đầu châm thêm trà cho bà mối Lâm, lại đưa thêm cho bà ta 2 lượng bạc:
“Còn phải nhờ nươi tốn nhiều tâm huyết, A Đang còn trẻ không hiểu chuyện, ta sẽ khuyên nó hồi tâm chuyển ý, chỉ có điều chuyện hôm nay ngươi nghe thấy…”
Cầm cả đống bạc trong tay, bà mối Lâm mặt mày hớn hở, ngầm hiểu nói:
“Đương nhiên, đương nhiên, việc này nếu lộ ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của một tiểu thư khuê các, sẽ gây trở ngại cho chuyện hôn nhân tương lai”
Văn Ngọc Đang còn muốn tranh chấp tiếp, lại bị Văn phu nhân dùng ánh mắt ngăn cản, nàng thầm nghĩ: Không phải mẹ thực sự muốn gả mình cho gã họ Ngô kia chứ, vậy thì nguy rồi =_= Trong lòng Văn Ngọc Đang thầm tính toán tìm cách cầu cứu cha, xin ông xóa bỏ việc hôn nhân này.
Nha hoàn tiễn bà mối ra cửa, lúc này vú Dương mới cười nói:
“Tiểu thư, Vương phu nhân đứng ở ngoài cửa sổ khẳng định đã nghe được hết rồi, việc hôm nay đảm bảo sẽ sớm truyền tới Ngô phủ thôi”
Văn Ngọc Đang đứng ngẩn ra, lúc này mới hiểu được dụng ý của mẹ mình, vui mừng vô cùng:
“Mẹ, thì ra không phải người muốn con thực sự gả vào Ngô phủ”
Văn phu nhân ôn nhu nói:
“Nha đầu ngốc, tên Ngô Tiếu Anh kia chưa cưới vợ cả mà đã nạp thiếp, con gái của ta sao có thể gả cho hạng người như vậy được. Ngươi yên tâm, sau này Ngô gia sẽ không tới cửa cầu hôn nữa đâu. Hơn nữa, tương lai người nào dám bỏ qua chuyện này tới cửa cầu hôn ngươi mới là người thật tình với ngươi
*******___*******
Nhớ tới chuyện cũ, Văn Ngọc Đang thở dài: ngày đó mẹ luôn nghĩ có thể tìm được một nam nhân toàn tâm toàn ý với mình, có lẽ người chưa từng nghĩ đến có khi nào nam nhân mà mình thích vốn dĩ lại không thích mình. Còn có… nàng nhất thời liên tưởng tới ánh mắt ôn nhu của La Di Ca, mặt lại nóng phừng lên. Phiền phiền phiền, bây giờ nàng không chỉ phiền lòng với một mình Lưu Thành Hề mà còn với cả hôn sự của nàng và La Di Ca. Có điều, sâu trong lòng nàng cảm thấy, dù thành thân với La Di Ca tì dường như cũng… không sao!
Xong rồi, có phải nàng đã trở thành một kẻ bắt cá hai tay hay không? Sao có thể cảm thấy bỏ thì thương vương thì tội đối với cả hai người cơ chứ. Hơn nữa, nàng còn mơ tưởng cảnh mượn gió bẻ măng, thật sự nghĩ cùng La Di Ca thành thân! Văn Ngọc Đang ơi Văn Ngọc Đang, ngươi sao có thể trở nên hư đốn như vậy chứ?
Nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, đem đầu vùi càng sâu vào hai đầu gối. Bỗng phía sau truyền đến một tiếng động nhỏ. Có người! Văn Ngọc Đang cảnh giác quay đầu lại… là Mạc Phương Nhi! Mạc Phương Nhi đã đi theo Văn Ngọc Đang từ nhà họ La tới đây. Suốt hai ngày nay nàng thẫn thờ, chuyện gì cũng không muốn làm, giống như một kẻ mất hồn, lúc nãy nàng cầm quần áo ra bờ sông, cũng không biết như thế nào lại đi tới trước nhà họ La. Nàng tránh ở phía sau gốc cây, nhìn thấy nhóm thợ xây sửa lại căn nhà, nhìn thấy nhóm phu nhân bàn chuyện cưới xin, thấy La Di Thanh bận rộn giúp đỡ, không khí vui mừng lan tỏa khắp nơi, chỉ có nàng… chỉ có lòng của nàng là vẫn thống khổ không chịu nổi như trước.
Nàng không tốt sao? Nàng biết La Di Thanh làm việc nhà không tốt nên mỗi ngày đều đem thời gian rảnh ra giúp nàng ấy. Nàng vì La Di Ca mà nấu cơm, giặt giũ, việc dù nhiều nàng vẫn vui vẻ chịu đựng, nhưng kết quả nàng nhận được là cái gì? Sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay dường như đang châm biến nàng, châm biến nàng si tâm vọng tưởng suốt bao lâu…Lệ châm rãi chảy xuống!
Trừng mắt nhìn nước mắt của Mạc Phương Nhi không ngừng chảy, thân mình Văn Ngọc Đang cứng đờ. Đây… đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Mạc Phương Nhi nhẹ nhàng tiến đến, quỳ gối xuống trước mặt Văn Ngọc Đang.
“Ngươi đang làm cái gì vậy hả?” – Văn Ngọc Đang vội vàng kéo nàng đứng dậy.
Mạc Phương Nhi vẫn không chịu đứng dậy, đôi mắt đẫm lệ đầy thống khổ:
“Văn cô nương, ta van xin cô, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với tiên sinh thì cô bắt ta làm gì ta cũng đồng ý. Chỉ cần cô đồng ý ta nguyện làm trâu ngựa cho cô cả đời”
Nói gì vậy? Văn Ngọc Đang nghe Mạc Phương Nhi nói mà giận tím mặt. Trong nhà nàng trước giờ luôn là một vợ một chồng, cha nàng chỉ lấy một mình mẹ nàng, đại ca nàng cũng chỉ lấy một mình Thất Nương, dĩ nhiên trong thâm tâm nàng cũng luôn nghĩ phu quân tương lai của mình sẽ chỉ cưới có mình mình. Hơn nữa không nói tới chuyện nàng không đồng ý mà chỉ sợ cha cùng anh nàng biết được cũng tuyệt đối không chấp nhận. Cho dù chuyện nàng và La Di Ca thành thân không phải là sự thật, nàng cũng không muốn phải nghe những lời nói như thế này, đương nhiên cũng không nguyện ý nhìn nữ tử khác ủy khuất cầu xin nàng thành toàn. Ngay lúc này, trong lòng nàng đã có sự so đo. Văn Ngọc Đang lớn tiếng trách mắng:
“Ngươi đứng lên ngay cho ta. Văn Ngọc Đang ta tuyệt đối không chung chồng với bất cứ kẻ nào, kể cả khi nam nhân đó là ông trời đi nữa”
Nhìn Văn Ngọc Đang tức giân phừng phừng, Mạc Phương Nhi ngây ngốc tại chỗ. Không chung chồng với bất cứ ai? Như vậy có nghĩa là nàng ấy tuyệt đối không cho mình bước vào cửa, nghĩ vậy sắc mặt Mạc Phương Nhi trở nên tái nhợt tuyệt vọng. Nhìn sắc mặt của nàng ta, Văn Ngọc Đang lập tức hiểu được nàng ta hiểu lầm, chỉ có cách dùng than âm ôn nhu nói:
“Ngươi đứng lên trước đã, ta có lời muốn nói với ngươi”
Nghe nhóm thợ thủ công thảo luận, Văn Ngọc Đang vẻ mặt đau khổ đi theo sau La Di Thanh hỏi:
“Bọn họ sửa phòng, vậy Mạc Đại ca và La Di Ca sẽ ở đâu”
La Di Thanh bận rộn tiếp đón nhóm thợ, pha trà rót nước cho họ xong mới cười meo meo, đi lướt qua Văn Ngọc Đang, nói:
“Ca ca trước mắt sẽ ngủ lại học đường, về phần tướng công cũng đã cùng thúc thúc trong nhà nói chuyện, tạm thời sẽ ở bên đó”
Thúc thúc ở đây chính là Mạc Căn Thụ – chú ruột của Mạc Hải. Văn Ngọc Đang nghe vậy bèn quấn quýt lấy La Di Thanh:
“Điều này sao có thể? Ta thấy, không bằng để ta về nhà trước…”
La Di Thanh ngắt lời, nói:
“Sao có thể để cho ngươi tự mình trở về được. Việc này cũng chỉ là tạm thời thôi, đợi qua hai ngày nữa, ca ca đem chuyện trong nhà và học đường an bài thỏa đáng rồi sẽ cùng ngươi trở về”
Văn Ngọc Đang nghe thấy thật buồn bực, nhìn La Di Thanh căn bản không rảnh để quay lại nói chuyện, nàng cảm thấy thật nhàm chán, thừa dịp không ai để ý bèn lẻn ra khỏi thôn. Phía sau Mạc gia thôn là một mảnh núi rừng. Bây giờ đang là mùa thu, cánh rừng tràn ngập hai màu vàng đỏ giao nhau, đến từng chiếc lá cũng nhẹ nhàng khoan khoái đầy ý thu.
Mấy ngày nay thời tiết vô cùng tốt, các nhóm săn bắn cũng đã sớm lên núi. Bình thường họ sẽ trụ lại trên đó vài ngày, tới khi bát được kha khá con mồi mới trở về. Nơi này phần lớn là núi đá, không thích hợp để khai hoang làm ruộng cho nên ngày thường phía sau núi vắng lặng không có người. Văn Ngọc Đang tìm một khối dá bằng phẳng ngồi tạm xuống.
Thực phiền! Nhìn chằm chằm vào phong cảnh xinh đẹp phía xa mà tâm tình nàng cũng chẳng tốt lên được chút nào. Đem mặt mình vùi vào trong đầu gối, nàng hoảng hốt nhớ tới chuyện năm 15 tuổi – thời điểm ấy nàng chỉ mới cập kê…
*******___*******
Ngày Văn Ngọc Đang vừa tròn 15 tuổi đã có người tới cửa cầu thân, người nọ là con trai của Ngự sử đại nhân. Mấy tháng trước đó, hắn vô tình nhìn thấy dung mạo của nàng, đem lòng ái mộ nên kiên quyết nhờ phụ thân chờ tới khi nàng cập kê thì tới cầu hôn. Khi đó nàng vừa từ bên ngoài trở về, trông thấy một vị phụ nhân hơn ba mươi tuổi đang cùng mẫu thân nói chuyện. Vị phụ nhân đó nhìn hơi quen mắt nên nàng đã đứng lại đánh giá trên dưới nàng ta vài lần, thị nữ của nàng ở bên cạnh nhắc nhở, nói cho nàng biết đó là Lâm bà mối rất nổi danh trong thành. Nàng giật mình nhưng ngàn vạn làn không ngờ đó là làm mối cho mình, nàng vốn nghĩ rằng bà ta đến làm mối cho đại ca. Văn phu nhân ngoắc tay ý bảo nàng tiến đến:
“Đều đã đến tuổi lập gia đình rồi, sao vẫn còn nghịch ngợm như vậy?”
Nghe xong lời này, nàng tràn ngập cảnh giác nhìn bà mối Lâm, hỏi:
“Cái gì mà lập giá đình? Bà ta tới làm mối cho con ư?”
Bà mối Lâm cười hớn hở tiến lên:
“Chức mừng tiểu thư, tiểu công tử nhà Ngô ngự sử cùng tiểu thư quả thực là môn đăng hộ đối. Vị công tử kia phu nhân cũng đã gặp qua, cùng tiểu thư thực sự chính là nam tài nữ mạo, giai ngẫu thiên thành…”
“Chậm đã chậm đã” – Nàng quay đầu hỏi mẫu thân – “Nương, người không phải là đã đồng ý rồi chứ?”
Văn phu nhân cười như không cười, nói:
“Chỉ sợ chúng ta coi như trèo cao”
Nàng chẳng lẽ còn không hiểu tâm tư của con gái hay sao? Chỉ là… dù muốn từ chối cũng phải để lại mặt mũi cho nhà người ta, dẫu sao tướng công nhà nàng cùng nhà họ đều làm quan trong triều, vì tương lai hòa hảo, vẫn là nên để A Đang tự mình từ chối thì hơn. Quả nhiên Văn Ngọc Đang nói:
“Không được, con không đồng ý”- Nàng quay sang bà mối Lâm, nói – “Ngươi quay về Ngô gia đi, nói với họ ta không đồng ý”
Bà mối Lâm ngẩn ngơ, xong lại cười tươi trở lại:
“Cô nương chưa gặp qua Ngô công tử, chắc cũng không tránh khỏi việc lo lắng nhân phẩm tài mạo của hắn? Điểm ấy phụ nhân dám cam đoan, Ngô gia tiểu công tử ở Long thành này tướng mạo được coi là nhân trung long phượng. Nếu cô nương vẫn chưa tin thì có thể cho người đi hỏi thăm, lời của tiểu phụ nhân tuyệt đối không giả…”
Văn Ngọc Đang không chút kiên nhẫn nói:
“Hắn tốt? Có thể tốt hơn Tô Di Ca sao? Như vậy đi, người trở về báo với Ngô gia, sau đó thay mặt ta đến Tô gia cầu hôn. Ta nếu gả thì sẽ gả cho Tô Di Ca, ngươi nghe rõ rồi chứ. Nếu muốn ta sẽ trích cho người số tiền gấp đôi những vụ mai mối khác”
Bà mối Lâm lập tức choáng váng, nàng ta chưa từng thấy một cô nương nào không biết xấu hổ như vậy, dám ngang nhiên vì chính mình mà đi cầu hôn. Huống chi, nếu mình dám làm vậy, Ngô gia làm sao tha cho mình. Nàng ta vội la lên:
“Văn phu nhân, việc hôn sự phải là do cha mẹ nhờ bà mối tới chứ, làm gì có cô nương nào lại tự mình khoa tay múa chân như vậy. Chuyện này…”
Văn phu nhân nhịn cười bưng mặt nói:
“Con đang nói cái gì vậy? Làm cho người ta nghe xong cười muốn rụng cả răng”
Văn Ngọc Đang trơ mặt ra ôm mẫu thân, nói:
“Mẹ, cầm kỳ thư họa mẹ không gì không biết, nếu như con giống mẹ được ba phần thì cũng tốt. Thế nhưng, đời này của con chắc chắn là không thành công rồi. Nói gì thì nói con cũng muốn con của con làm con được nở mặt nở mũi, đương triều chỉ có Tô Di Ca tài học cao nhất, cho nên nếu phải gả con đương nhiên muốn gả cho hắn”
Lý do này Văn phu nhân nghe xong còn dở khóc dở cười, huống chi là bà mối Lâm. Nàng ta vội hỏi:
“Cô nương, những lời này tuyệt không thể nói đâu, nếu truyền ra ngoài thì thật là không xong”
Đang lúc nói chuyện thì vú Dương từ ngoài đi vào, liếc mắt ra hiệu cho Văn phu nhân, Văn phu nhân hiểu ý, nàng phân phó nha đầu châm thêm trà cho bà mối Lâm, lại đưa thêm cho bà ta 2 lượng bạc:
“Còn phải nhờ nươi tốn nhiều tâm huyết, A Đang còn trẻ không hiểu chuyện, ta sẽ khuyên nó hồi tâm chuyển ý, chỉ có điều chuyện hôm nay ngươi nghe thấy…”
Cầm cả đống bạc trong tay, bà mối Lâm mặt mày hớn hở, ngầm hiểu nói:
“Đương nhiên, đương nhiên, việc này nếu lộ ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của một tiểu thư khuê các, sẽ gây trở ngại cho chuyện hôn nhân tương lai”
Văn Ngọc Đang còn muốn tranh chấp tiếp, lại bị Văn phu nhân dùng ánh mắt ngăn cản, nàng thầm nghĩ: Không phải mẹ thực sự muốn gả mình cho gã họ Ngô kia chứ, vậy thì nguy rồi =_= Trong lòng Văn Ngọc Đang thầm tính toán tìm cách cầu cứu cha, xin ông xóa bỏ việc hôn nhân này.
Nha hoàn tiễn bà mối ra cửa, lúc này vú Dương mới cười nói:
“Tiểu thư, Vương phu nhân đứng ở ngoài cửa sổ khẳng định đã nghe được hết rồi, việc hôm nay đảm bảo sẽ sớm truyền tới Ngô phủ thôi”
Văn Ngọc Đang đứng ngẩn ra, lúc này mới hiểu được dụng ý của mẹ mình, vui mừng vô cùng:
“Mẹ, thì ra không phải người muốn con thực sự gả vào Ngô phủ”
Văn phu nhân ôn nhu nói:
“Nha đầu ngốc, tên Ngô Tiếu Anh kia chưa cưới vợ cả mà đã nạp thiếp, con gái của ta sao có thể gả cho hạng người như vậy được. Ngươi yên tâm, sau này Ngô gia sẽ không tới cửa cầu hôn nữa đâu. Hơn nữa, tương lai người nào dám bỏ qua chuyện này tới cửa cầu hôn ngươi mới là người thật tình với ngươi
*******___*******
Nhớ tới chuyện cũ, Văn Ngọc Đang thở dài: ngày đó mẹ luôn nghĩ có thể tìm được một nam nhân toàn tâm toàn ý với mình, có lẽ người chưa từng nghĩ đến có khi nào nam nhân mà mình thích vốn dĩ lại không thích mình. Còn có… nàng nhất thời liên tưởng tới ánh mắt ôn nhu của La Di Ca, mặt lại nóng phừng lên. Phiền phiền phiền, bây giờ nàng không chỉ phiền lòng với một mình Lưu Thành Hề mà còn với cả hôn sự của nàng và La Di Ca. Có điều, sâu trong lòng nàng cảm thấy, dù thành thân với La Di Ca tì dường như cũng… không sao!
Xong rồi, có phải nàng đã trở thành một kẻ bắt cá hai tay hay không? Sao có thể cảm thấy bỏ thì thương vương thì tội đối với cả hai người cơ chứ. Hơn nữa, nàng còn mơ tưởng cảnh mượn gió bẻ măng, thật sự nghĩ cùng La Di Ca thành thân! Văn Ngọc Đang ơi Văn Ngọc Đang, ngươi sao có thể trở nên hư đốn như vậy chứ?
Nàng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, đem đầu vùi càng sâu vào hai đầu gối. Bỗng phía sau truyền đến một tiếng động nhỏ. Có người! Văn Ngọc Đang cảnh giác quay đầu lại… là Mạc Phương Nhi! Mạc Phương Nhi đã đi theo Văn Ngọc Đang từ nhà họ La tới đây. Suốt hai ngày nay nàng thẫn thờ, chuyện gì cũng không muốn làm, giống như một kẻ mất hồn, lúc nãy nàng cầm quần áo ra bờ sông, cũng không biết như thế nào lại đi tới trước nhà họ La. Nàng tránh ở phía sau gốc cây, nhìn thấy nhóm thợ xây sửa lại căn nhà, nhìn thấy nhóm phu nhân bàn chuyện cưới xin, thấy La Di Thanh bận rộn giúp đỡ, không khí vui mừng lan tỏa khắp nơi, chỉ có nàng… chỉ có lòng của nàng là vẫn thống khổ không chịu nổi như trước.
Nàng không tốt sao? Nàng biết La Di Thanh làm việc nhà không tốt nên mỗi ngày đều đem thời gian rảnh ra giúp nàng ấy. Nàng vì La Di Ca mà nấu cơm, giặt giũ, việc dù nhiều nàng vẫn vui vẻ chịu đựng, nhưng kết quả nàng nhận được là cái gì? Sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay dường như đang châm biến nàng, châm biến nàng si tâm vọng tưởng suốt bao lâu…Lệ châm rãi chảy xuống!
Trừng mắt nhìn nước mắt của Mạc Phương Nhi không ngừng chảy, thân mình Văn Ngọc Đang cứng đờ. Đây… đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Mạc Phương Nhi nhẹ nhàng tiến đến, quỳ gối xuống trước mặt Văn Ngọc Đang.
“Ngươi đang làm cái gì vậy hả?” – Văn Ngọc Đang vội vàng kéo nàng đứng dậy.
Mạc Phương Nhi vẫn không chịu đứng dậy, đôi mắt đẫm lệ đầy thống khổ:
“Văn cô nương, ta van xin cô, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với tiên sinh thì cô bắt ta làm gì ta cũng đồng ý. Chỉ cần cô đồng ý ta nguyện làm trâu ngựa cho cô cả đời”
Nói gì vậy? Văn Ngọc Đang nghe Mạc Phương Nhi nói mà giận tím mặt. Trong nhà nàng trước giờ luôn là một vợ một chồng, cha nàng chỉ lấy một mình mẹ nàng, đại ca nàng cũng chỉ lấy một mình Thất Nương, dĩ nhiên trong thâm tâm nàng cũng luôn nghĩ phu quân tương lai của mình sẽ chỉ cưới có mình mình. Hơn nữa không nói tới chuyện nàng không đồng ý mà chỉ sợ cha cùng anh nàng biết được cũng tuyệt đối không chấp nhận. Cho dù chuyện nàng và La Di Ca thành thân không phải là sự thật, nàng cũng không muốn phải nghe những lời nói như thế này, đương nhiên cũng không nguyện ý nhìn nữ tử khác ủy khuất cầu xin nàng thành toàn. Ngay lúc này, trong lòng nàng đã có sự so đo. Văn Ngọc Đang lớn tiếng trách mắng:
“Ngươi đứng lên ngay cho ta. Văn Ngọc Đang ta tuyệt đối không chung chồng với bất cứ kẻ nào, kể cả khi nam nhân đó là ông trời đi nữa”
Nhìn Văn Ngọc Đang tức giân phừng phừng, Mạc Phương Nhi ngây ngốc tại chỗ. Không chung chồng với bất cứ ai? Như vậy có nghĩa là nàng ấy tuyệt đối không cho mình bước vào cửa, nghĩ vậy sắc mặt Mạc Phương Nhi trở nên tái nhợt tuyệt vọng. Nhìn sắc mặt của nàng ta, Văn Ngọc Đang lập tức hiểu được nàng ta hiểu lầm, chỉ có cách dùng than âm ôn nhu nói:
“Ngươi đứng lên trước đã, ta có lời muốn nói với ngươi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.