36 Kế Theo Đuổi Lăng Vân Nguyệt
Chương 5: Ải - Khổ nhục kế II
Tiểu Đan
21/05/2023
Cuộc cãi vã vẫn chưa có hồi kết, ai nấy đều dồn hết sự chú ý vào chiếc xe mà Lăng Vân Nguyệt ngồi, chỉ mong hắn bước xuống mà giải quyết mọi rắc rối này.
Coi ra lần này, Mộ Dung tiểu thư thật sự gây ra chuyện lớn rồi, không hiểu sao gan nàng lớn tới vậy, chỉ cần để lộ chân tướng, không biết mặt mũi còn giấu được đi đâu, lời đồn gần xa thế nào cũng tới tai cha nàng, đúng là phiền phức rồi!
Lúc này, Lăng Vân Nguyệt mới bước xuống. Từng bước đi vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng, chẳng có chút nào tỏ ra sợ hãi. Hắn tiến lại gần Cẩm Ninh, ném chiếc quạt vào tay Tri Doanh rồi nói với nàng:
"Tiểu thư chịu khổ rồi, vậy, loại trách nhiệm mà tiểu thư muốn ta chịu, là như thế nào? Bắt ta nắn chân? Hay là đưa tiểu thư về phủ? Hoặc là.. gả cho ta."
Nàng nghe tới chữ "gả", trợn tròn mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên, miệng hắn còn cười nữa kìa, hắn đang định chơi lại nàng rồi. Đã là hai con người "lắm mưu nhiều kế", đương nhiên không thể dễ dàng mà chịu thua.
Nàng chống tay lên Ngọc Đàm, cố gắng đứng thật vững, rồi nhẹ nhàng vừa cười vừa nói, đưa tay hành lễ với Lăng Vân Nguyệt:
"Cẩm Ninh không dám. Dù sao chuyện hôm qua, ta sẽ bỏ qua cho công tử, có điều, nếu công tử đã có lòng muốn chuộc lỗi, Cẩm Ninh không thể không nhận. Nói là gả cho ngài, ta đương nhiên không thể, nhưng nếu công tử có thể ẩm ta vòng quanh cái kinh thành này một vòng, coi như cũng có lòng rồi!"
"Cô.."... "
Sao vậy? Công tử không dám sao? Dù sao, mọi người cũng ở đây hết rồi, ngài có gì phải ngại chứ?"
Tại sao hắn lại không vạch trần nàng? Tại sao lại để nàng tự ý làm càn như vậy? Hắn gây thù chuốc oán gì với Mộ phủ mà lại khiến nàng tiểu thư này làm đủ mọi cách để dìm hắn xuống?
Lăng Vân Nguyệt đỏ mặt rồi, hắn dù là đụng nhẹ vào nữ nhân khác thôi cũng khó chịu, giờ nàng lại bắt hắn ẩm nàng, chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng.
Nàng vừa cười vừa lẩm bẩm:
"Tên này đúng là kì quặc, hắn không làm bẽ mặt ta, chắc chắn đã có âm mưu khác. Trước nay chẳng phải ngài chưa từng đụng vào nữ nhân sao công tử Lăng Vân Nguyệt? Giờ nàng bế ta đi như vậy, ai lại không nghĩ ngài có tình ý với ta chứ?"
Hắn cắn răng chịu đựng, không thể để lộ ra dáng vẻ lúng túng trước mặt thiên hạ, nhẹ ẩm nàng lên, từ từ bước đi. Nàng cũng được nước, áp sát lại lồng ngực hắn, lấy tay ôm lấy cổ hắn, từ từ mà tận hưởng.
Hết một vòng, hắn dừng chân tại quán rượu rồi lập tức rời đi.
Tri Doanh thấy mà tức thay công tử, vừa đánh xe vừa hỏi:
"Công tử, vị tiểu thư kia quá đáng như vậy, rõ ràng chúng ta đã tạ lỗi với nàng ta, vậy mà còn bị nàng ta làm cho bẽ mặt trước thiên hạ, sao ngài không vạch trần nàng ta?"
"Ta đã nói, cô ta không đơn giản. Cô ta tiếp cận ta như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Đây là lần đầu ta không thể đoán được toan tính của một nữ nhân?"
"E rằng chuyện sẽ không dừng lại ở đây đâu."
"Xảo trá như vậy, ta trước nay chưa từng gặp qua. Thôi đi, về phủ, từ ngày mai, chúng ta sẽ không tới chỗ sư phụ nữa, dù sao sư phụ nói ta có thể tự học được những phần còn lại."
"Công tử.. ngài.. sợ sao?"
"Sợ? Ta sợ cái gì? Ngươi đúng là nhiều chuyện!"
"Vậy cảm giác lần đầu được ôm một đại mỹ nhân, công tử cảm thấy thế nào?"
"Ngươi!"
Đó là con đường duy nhất tới chỗ Linh Tuyền sư phụ, người đó đã dạy dỗ Lăng Vân Nguyệt từ nhỏ, giờ chỉ còn lại một chút, hắn thông minh như vậy, có thể tự học mà không cần sự chỉ bảo nữa, cũng đồng nghĩa với việc, từ mai, Lăng Vân Nguyệt cũng không đi qua quán rượu, vậy nàng phải làm sao để gặp được hắn đây?
Lăng Vân Nguyệt bề ngoài như "tảng băng ngàn năm" mà cũng bị Tri Doanh đùa cợt, xem ra hắn cũng không đáng sợ cho lắm. Chỉ là con người này có thể nói là "dị ứng" với nữ nhân, không thích hợp với chuyện tình ái, nên dần dần mới trở nên xa cách lạnh nhạt thậm chí còn khiến người ta hiểu sai nữa.
Tại Mộ phủ.
Cẩm Ninh chùm kín chăn lăn lộn trên giường, cứ nghĩ tới lúc được Lăng Vân Nguyệt bế trên tay, nàng lại tự cười rồi lấy tay che mặt, than thở với Ngọc Đàm:
"Ngươi có biết lúc đó tim ta đập nhanh lắm không? Trời ơi, cảm giác đó khó tả lắm, vừa ấm áp nhẹ nhàng, lại pha trộn thêm chút ngọt ngọt, ta ngày càng rung động trước hắn rồi!"
"Tiểu thư, hôm nay người liều quá! Nô tỳ không hiểu sao lúc đó người có thể nghĩ ra được kế sách nguy hiểm như vậy! Nếu như bị vạch trần, chắc chắn sẽ xảy ra tai họa, lão gia sẽ giam người ở phủ cả đời mất! Mà nói lại thấy kì lạ, sao Lăng Vân Nguyệt công tử lại không nói ra sự thật?"
"Kế đó không nằm trong dự tính của ta, cũng gọi là tùy cơ ứng biến thôi. Hắn im lặng để ta tùy ý sai bảo hắn, chắc chắn là có ý đồ, con người này không hề đơn giản, hắn có thể đang âm mưu gì đó để chơi lại ta?"
"Tiểu thư à! Người theo đuổi công tử đó mà sao như đi đánh trận vậy? Cứ mưu kế như vậy rồi sao mà theo đuổi?"
"Ngươi không biết gì cả? Như vậy mới thú vị, phải mưu kế thì mới hiểu hết về nhau, lúc đó mới có thể tiến tới chứ!"
Coi ra lần này, Mộ Dung tiểu thư thật sự gây ra chuyện lớn rồi, không hiểu sao gan nàng lớn tới vậy, chỉ cần để lộ chân tướng, không biết mặt mũi còn giấu được đi đâu, lời đồn gần xa thế nào cũng tới tai cha nàng, đúng là phiền phức rồi!
Lúc này, Lăng Vân Nguyệt mới bước xuống. Từng bước đi vẫn điềm tĩnh nhẹ nhàng, chẳng có chút nào tỏ ra sợ hãi. Hắn tiến lại gần Cẩm Ninh, ném chiếc quạt vào tay Tri Doanh rồi nói với nàng:
"Tiểu thư chịu khổ rồi, vậy, loại trách nhiệm mà tiểu thư muốn ta chịu, là như thế nào? Bắt ta nắn chân? Hay là đưa tiểu thư về phủ? Hoặc là.. gả cho ta."
Nàng nghe tới chữ "gả", trợn tròn mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên, miệng hắn còn cười nữa kìa, hắn đang định chơi lại nàng rồi. Đã là hai con người "lắm mưu nhiều kế", đương nhiên không thể dễ dàng mà chịu thua.
Nàng chống tay lên Ngọc Đàm, cố gắng đứng thật vững, rồi nhẹ nhàng vừa cười vừa nói, đưa tay hành lễ với Lăng Vân Nguyệt:
"Cẩm Ninh không dám. Dù sao chuyện hôm qua, ta sẽ bỏ qua cho công tử, có điều, nếu công tử đã có lòng muốn chuộc lỗi, Cẩm Ninh không thể không nhận. Nói là gả cho ngài, ta đương nhiên không thể, nhưng nếu công tử có thể ẩm ta vòng quanh cái kinh thành này một vòng, coi như cũng có lòng rồi!"
"Cô.."... "
Sao vậy? Công tử không dám sao? Dù sao, mọi người cũng ở đây hết rồi, ngài có gì phải ngại chứ?"
Tại sao hắn lại không vạch trần nàng? Tại sao lại để nàng tự ý làm càn như vậy? Hắn gây thù chuốc oán gì với Mộ phủ mà lại khiến nàng tiểu thư này làm đủ mọi cách để dìm hắn xuống?
Lăng Vân Nguyệt đỏ mặt rồi, hắn dù là đụng nhẹ vào nữ nhân khác thôi cũng khó chịu, giờ nàng lại bắt hắn ẩm nàng, chuyện này đúng là quá sức tưởng tượng.
Nàng vừa cười vừa lẩm bẩm:
"Tên này đúng là kì quặc, hắn không làm bẽ mặt ta, chắc chắn đã có âm mưu khác. Trước nay chẳng phải ngài chưa từng đụng vào nữ nhân sao công tử Lăng Vân Nguyệt? Giờ nàng bế ta đi như vậy, ai lại không nghĩ ngài có tình ý với ta chứ?"
Hắn cắn răng chịu đựng, không thể để lộ ra dáng vẻ lúng túng trước mặt thiên hạ, nhẹ ẩm nàng lên, từ từ bước đi. Nàng cũng được nước, áp sát lại lồng ngực hắn, lấy tay ôm lấy cổ hắn, từ từ mà tận hưởng.
Hết một vòng, hắn dừng chân tại quán rượu rồi lập tức rời đi.
Tri Doanh thấy mà tức thay công tử, vừa đánh xe vừa hỏi:
"Công tử, vị tiểu thư kia quá đáng như vậy, rõ ràng chúng ta đã tạ lỗi với nàng ta, vậy mà còn bị nàng ta làm cho bẽ mặt trước thiên hạ, sao ngài không vạch trần nàng ta?"
"Ta đã nói, cô ta không đơn giản. Cô ta tiếp cận ta như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Đây là lần đầu ta không thể đoán được toan tính của một nữ nhân?"
"E rằng chuyện sẽ không dừng lại ở đây đâu."
"Xảo trá như vậy, ta trước nay chưa từng gặp qua. Thôi đi, về phủ, từ ngày mai, chúng ta sẽ không tới chỗ sư phụ nữa, dù sao sư phụ nói ta có thể tự học được những phần còn lại."
"Công tử.. ngài.. sợ sao?"
"Sợ? Ta sợ cái gì? Ngươi đúng là nhiều chuyện!"
"Vậy cảm giác lần đầu được ôm một đại mỹ nhân, công tử cảm thấy thế nào?"
"Ngươi!"
Đó là con đường duy nhất tới chỗ Linh Tuyền sư phụ, người đó đã dạy dỗ Lăng Vân Nguyệt từ nhỏ, giờ chỉ còn lại một chút, hắn thông minh như vậy, có thể tự học mà không cần sự chỉ bảo nữa, cũng đồng nghĩa với việc, từ mai, Lăng Vân Nguyệt cũng không đi qua quán rượu, vậy nàng phải làm sao để gặp được hắn đây?
Lăng Vân Nguyệt bề ngoài như "tảng băng ngàn năm" mà cũng bị Tri Doanh đùa cợt, xem ra hắn cũng không đáng sợ cho lắm. Chỉ là con người này có thể nói là "dị ứng" với nữ nhân, không thích hợp với chuyện tình ái, nên dần dần mới trở nên xa cách lạnh nhạt thậm chí còn khiến người ta hiểu sai nữa.
Tại Mộ phủ.
Cẩm Ninh chùm kín chăn lăn lộn trên giường, cứ nghĩ tới lúc được Lăng Vân Nguyệt bế trên tay, nàng lại tự cười rồi lấy tay che mặt, than thở với Ngọc Đàm:
"Ngươi có biết lúc đó tim ta đập nhanh lắm không? Trời ơi, cảm giác đó khó tả lắm, vừa ấm áp nhẹ nhàng, lại pha trộn thêm chút ngọt ngọt, ta ngày càng rung động trước hắn rồi!"
"Tiểu thư, hôm nay người liều quá! Nô tỳ không hiểu sao lúc đó người có thể nghĩ ra được kế sách nguy hiểm như vậy! Nếu như bị vạch trần, chắc chắn sẽ xảy ra tai họa, lão gia sẽ giam người ở phủ cả đời mất! Mà nói lại thấy kì lạ, sao Lăng Vân Nguyệt công tử lại không nói ra sự thật?"
"Kế đó không nằm trong dự tính của ta, cũng gọi là tùy cơ ứng biến thôi. Hắn im lặng để ta tùy ý sai bảo hắn, chắc chắn là có ý đồ, con người này không hề đơn giản, hắn có thể đang âm mưu gì đó để chơi lại ta?"
"Tiểu thư à! Người theo đuổi công tử đó mà sao như đi đánh trận vậy? Cứ mưu kế như vậy rồi sao mà theo đuổi?"
"Ngươi không biết gì cả? Như vậy mới thú vị, phải mưu kế thì mới hiểu hết về nhau, lúc đó mới có thể tiến tới chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.