36 Kế Theo Đuổi Lăng Vân Nguyệt
Chương 19: Lưu luyến
Tiểu Đan
21/05/2023
Tửu lượng của Cẩm Ninh xưa nay rất tốt, khi vẫn còn ở Mộ phủ, quán rượu của Lưu bà bà ít khi nào thiếu mặt nàng, mà đã uống, nàng phải uống tới khi nào đã mới thôi.
Lăng Vân Nguyệt lòng đầy tâm sự, đôi mắt u buồn đôi lúc lại lén liếc nhìn nàng nhưng rồi lại nhanh chóng đánh lạc hướng đi nơi khác, phải chăng, nếu đôi mắt ấy ngắm nhìn nàng quá lâu, sợ rằng trái tim sẽ không đành lòng mà rời đi?
Cẩm Ninh cầm bát rượu, vừa uống mà đầu lại nảy lên biết bao nhiêu suy nghĩ:
"Gì thế này? Hôm nay sư phụ không nổi cáu với ta, cũng không mắng ta ăn mặc khoa trương không ra dáng tiểu thư khuê các, ngược lại còn mời rượu ta, không biết con người này lại định dở trò gì nữa đây, hay rượu này không được bình thường?"
Nàng gượng gạo, cứ nâng bát rượu lên rồi lại đặt xuống, dáng vẻ có chút hoài nghi. Lăng Vân Nguyệt bật cười với "nữ nhân trẻ con" này, tính tình cứ như con nít vậy, còn nghi ngờ lung tung này nọ, đến sư phụ cũng không ngoại lệ.
Chàng đưa tay đặt lên tay nàng, nhẹ nhàng nâng bát rượu lại gần miệng nàng, tay kia đưa tới cằm, giọng nói dịu dàng âu yếm cất lên:
"Lăng Vân Nguyệt không bao giờ làm chuyện bỉ ổi với con. Uống đi, không có độc đâu."
Lúc này tay của chàng vẫn đặt trên tay của Cẩm Ninh, tay kia nhẹ giữ lấy cằm của nàng, nàng lúc này mới từ từ mở miệng, để thứ hơi men mát lạnh kia đi vào cơ thể.
Đôi mắt to tròn vẫn nhìn chằm chằm Lăng Vân Nguyệt, vừa có chút ngờ hoặc, lại có chút thỏa mãn.
Tới lúc này, chàng mới hạ giọng nói với nàng:
"Một thời gian ngắn nữa thôi, ta phải rời phủ rồi."
Cẩm Ninh không đáp, chỉ quay sang nhìn chàng vẻ đính chính, chàng gật đầu nói lại:
"Phải, hai năm.. ta.. ta phải lên núi học nghệ hai năm."
"Sư phụ.. người.."
Nàng ấp úng không nói lên lời. Nhưng lại nhổm dậy một cách dứt khoát, ôm trầm lấy sư phụ:
"Con không cho người đi."
Khuôn mặt cùng giọng điệu nũng nịu này của nàng khiến Lăng Vân Nguyệt vô cùng khó xử, lại càng không muốn rời phủ mà đi.
Còn nhớ lúc mới bái sư, nàng còn quả quyết lắm, tuy rằng được ở gần ý trung nhân, nhưng quyết không chịu thua phần nào, không đấu khẩu thì là bày trò, khiến hai sư đồ vốn là thầy và đệ tử, vậy mà như hai khắc tinh của nhau, có cố gắng cũng không thể gần được.
Lúc ấy, cái nhìn của Lăng Vân Nguyệt về Cẩm Ninh thực sự rất khác. Trong mắt chàng, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân thô tục mang cái danh tiểu thư khuê các mà thôi, ấy vậy mà giờ lại tuỳ ý để Cẩm Ninh ôm chặt mình tới vậy, trong lòng thậm chí còn không muốn nàng buông ra chút nào.
Tay chàng đưa lên, đáp lại cái ôm bất chợt nhưng lại chân thật vô cùng. Cẩm Ninh òa khóc như một đứa trẻ, miệng vẫn lẩm bẩm không để Lăng Vân Nguyệt rời đi.
Đây là lần đầu người sư phụ như Lăng Vân Nguyệt dỗ dành nữ đệ tử bướng bỉnh của mình:
"Ngoan, con chỉ cần ở lại, học hành cho thật tốt, sư phụ nhất định sẽ nhanh trở về."
"Sư phụ.. đây là lần đầu người nhẹ nhàng với Cẩm Ninh như vậy.. không.. nếu phải đi.. con sẽ đi theo người."
Nàng vừa giàn giụa nước mắt vừa nói.
Sư phụ lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, đôi mắt chàng cũng đỏ cả lên, nhưng tâm vẫn phải trấn an, không được để nàng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Chàng xoa đầu Cẩm Ninh, nhẹ nhàng an ủi dỗ dành:
"Ta hứa, chúng ta nhất định sẽ sớm gặp lại nhau."
Cẩm Ninh cố nén nỗi buồn, gượng hỏi sư phụ một câu:
"Trước khi rời đi, Cẩm Ninh có một thỉnh cầu. Khi sư phụ từ trên núi trở về, liệu người có thể trả lời Cẩm Ninh ba câu hỏi được không?"
"Tại sao con không hỏi ngay lúc này?"
"Vì con biết sư phụ sẽ khó xử. Con chỉ muốn nghe lời thành thật từ trái tim người. Người hứa với con.. được không?"
"Được. Ta hứa với con."
Ba câu hỏi còn quẩn quanh trong đầu của nàng, nhưng nàng lại không thể tuỳ tiện mà nói ra, bởi đây chưa phải là thời điểm thích hợp, nàng lại càng không muốn Lăng Vân Nguyệt phải mang trong mình những uẩn khúc khó giải khi rời đi. Chỉ khi đợi được chàng trở về, mới có thể tỏ rõ lòng đối phương, cũng là lúc thích hợp nhất.
Có lẽ đây chính là lần đầu tiên hai sư đồ thực sự có thể điềm tĩnh mà nói chuyện với nhau. Lúc chia ly cũng chính là lúc cảm xúc đan xen, nhiều lời khó nói, lại càng không muốn ly biệt.
Nàng tuy ngang ngược bướng bỉnh, nhưng trái tim lại chân thành tuyệt đối, đã lỡ phải lòng chàng cũng là duyên trời định, không thể tránh khỏi, nguyện một đời chỉ hướng tới chàng. Tuy nàng ngang bướng không ai bằng, cũng chưa từng đối xử với Lăng Vân Nguyệt như cách một nữ nhân thuỳ mị đem lòng yêu say đắm một công tử tuấn tú lạnh lùng, chỉ toàn là cãi cọ, đấu khẩu, nhưng tình cảm trong nàng chưa từng vơi đi, trước nay chưa từng nói ra, chỉ một mình nàng biết là đủ.
Trong Lăng phủ này, Lăng Vân Nguyệt cũng đã hiểu rõ tình ý của Cẩm Ninh, còn lại chỉ có Tri Doanh và Ngọc Đàm biết.
Kế hoạch "cưa đổ" Lăng Vân Nguyệt, có lẽ nên lùi lại rồi. Trước khi chàng rời đi, không có cãi vã, cũng không có bất cứ chiêu trò gì cả, mà là lời thật lòng của đối phương, nhưng vẫn còn e ấp, còn gượng gạo, không thể nói hết.
Chàng rời phòng của Cẩm Ninh, nàng ngồi thu mình vào một góc tường, trong đầu là hàng ngàn những nghi vấn:
"Lăng Vân Nguyệt, tại sao chàng lại không thích nữ nhân? Tại sao lại sợ nữ nhân như vậy? Rốt cuộc Cẩm Ninh có thể cảm hóa chàng được hay không? Ta đợi mãi một câu của chàng, tại sao chàng vẫn không nói? Lẽ nào, ta phải đợi tới hai năm nữa sao?"
Ngọc Đàm vội vã chạy vào, đóng sầm cửa lại, gặng hỏi tiểu thư:
"Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy công tử vừa bước ra, không phải công tử lại la tiểu thư nữa chứ."
Nàng không đáp, đôi mắt rớm lệ vẫn còn ướt đẫm, nàng ngước lên nhìn Ngọc Đàm, dáng vẻ yếu đuối đáng thương này quá thực khiến Ngọc Đàm có chút không quen:
"Tiểu thư, người khóc sao? Người làm sao vậy? Vừa rồi còn vui vẻ lắm mà? Chắc chắn là công tử la người rồi? Mà tại sao người lại yếu đuối như thế? Nô tỳ không quen đâu."
"Không, chàng không la ta. Ngọc Đàm à, chàng sắp phải rời phủ rồi. Từ bây giờ cho tới khi chàng đi, ta phải sống thật tốt để chàng yên lòng. Sẽ không còn cãi nhau, không còn chiêu trò nào cả, ta muốn chàng có thể an tâm mà lên núi học nghệ, nhanh chóng trở về phụng lệnh hoàng thượng.. nhanh chóng trở về để gặp ta."
"Chẳng lẽ lại phải giả vờ nữa sao?"
"Không! Không giả vờ, mà là thật lòng thật dạ."
Từ khi chàng nói chàng rời phủ, tim nàng như chết lặng. Nàng không muốn mối quan hệ giữa nàng và chàng càng thêm phức tạp, càng không muốn giữa hai người chỉ toàn tồn tại lời cãi vã, hay những chiêu trò để trêu chọc đối phương, mà nàng muốn từ nay trở đi, đó phải là một mối quan hệ đường đường chính chính, nàng muốn thẳng thắn mà theo đuổi chàng, cho dù biết chàng vô cùng căm ghét nữ nhân, nhưng ánh mắt chàng dành cho nàng vô cùng đặc biệt, khiến hi vọng trong nàng vẫn còn le lói, chỉ mong rằng có thể dùng tình yêu mà cảm hóa chàng, khiến chàng thay đổi định kiến.
Trước đây, nàng đã từng giả vờ thay đổi bản tính, dịu dàng phép tắc, nhưng lần này không phải là lời dối trá nữa, nàng thực sự muốn người mà nàng yêu được an tâm rời đi.
Lăng Vân Nguyệt lòng đầy tâm sự, đôi mắt u buồn đôi lúc lại lén liếc nhìn nàng nhưng rồi lại nhanh chóng đánh lạc hướng đi nơi khác, phải chăng, nếu đôi mắt ấy ngắm nhìn nàng quá lâu, sợ rằng trái tim sẽ không đành lòng mà rời đi?
Cẩm Ninh cầm bát rượu, vừa uống mà đầu lại nảy lên biết bao nhiêu suy nghĩ:
"Gì thế này? Hôm nay sư phụ không nổi cáu với ta, cũng không mắng ta ăn mặc khoa trương không ra dáng tiểu thư khuê các, ngược lại còn mời rượu ta, không biết con người này lại định dở trò gì nữa đây, hay rượu này không được bình thường?"
Nàng gượng gạo, cứ nâng bát rượu lên rồi lại đặt xuống, dáng vẻ có chút hoài nghi. Lăng Vân Nguyệt bật cười với "nữ nhân trẻ con" này, tính tình cứ như con nít vậy, còn nghi ngờ lung tung này nọ, đến sư phụ cũng không ngoại lệ.
Chàng đưa tay đặt lên tay nàng, nhẹ nhàng nâng bát rượu lại gần miệng nàng, tay kia đưa tới cằm, giọng nói dịu dàng âu yếm cất lên:
"Lăng Vân Nguyệt không bao giờ làm chuyện bỉ ổi với con. Uống đi, không có độc đâu."
Lúc này tay của chàng vẫn đặt trên tay của Cẩm Ninh, tay kia nhẹ giữ lấy cằm của nàng, nàng lúc này mới từ từ mở miệng, để thứ hơi men mát lạnh kia đi vào cơ thể.
Đôi mắt to tròn vẫn nhìn chằm chằm Lăng Vân Nguyệt, vừa có chút ngờ hoặc, lại có chút thỏa mãn.
Tới lúc này, chàng mới hạ giọng nói với nàng:
"Một thời gian ngắn nữa thôi, ta phải rời phủ rồi."
Cẩm Ninh không đáp, chỉ quay sang nhìn chàng vẻ đính chính, chàng gật đầu nói lại:
"Phải, hai năm.. ta.. ta phải lên núi học nghệ hai năm."
"Sư phụ.. người.."
Nàng ấp úng không nói lên lời. Nhưng lại nhổm dậy một cách dứt khoát, ôm trầm lấy sư phụ:
"Con không cho người đi."
Khuôn mặt cùng giọng điệu nũng nịu này của nàng khiến Lăng Vân Nguyệt vô cùng khó xử, lại càng không muốn rời phủ mà đi.
Còn nhớ lúc mới bái sư, nàng còn quả quyết lắm, tuy rằng được ở gần ý trung nhân, nhưng quyết không chịu thua phần nào, không đấu khẩu thì là bày trò, khiến hai sư đồ vốn là thầy và đệ tử, vậy mà như hai khắc tinh của nhau, có cố gắng cũng không thể gần được.
Lúc ấy, cái nhìn của Lăng Vân Nguyệt về Cẩm Ninh thực sự rất khác. Trong mắt chàng, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân thô tục mang cái danh tiểu thư khuê các mà thôi, ấy vậy mà giờ lại tuỳ ý để Cẩm Ninh ôm chặt mình tới vậy, trong lòng thậm chí còn không muốn nàng buông ra chút nào.
Tay chàng đưa lên, đáp lại cái ôm bất chợt nhưng lại chân thật vô cùng. Cẩm Ninh òa khóc như một đứa trẻ, miệng vẫn lẩm bẩm không để Lăng Vân Nguyệt rời đi.
Đây là lần đầu người sư phụ như Lăng Vân Nguyệt dỗ dành nữ đệ tử bướng bỉnh của mình:
"Ngoan, con chỉ cần ở lại, học hành cho thật tốt, sư phụ nhất định sẽ nhanh trở về."
"Sư phụ.. đây là lần đầu người nhẹ nhàng với Cẩm Ninh như vậy.. không.. nếu phải đi.. con sẽ đi theo người."
Nàng vừa giàn giụa nước mắt vừa nói.
Sư phụ lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, đôi mắt chàng cũng đỏ cả lên, nhưng tâm vẫn phải trấn an, không được để nàng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Chàng xoa đầu Cẩm Ninh, nhẹ nhàng an ủi dỗ dành:
"Ta hứa, chúng ta nhất định sẽ sớm gặp lại nhau."
Cẩm Ninh cố nén nỗi buồn, gượng hỏi sư phụ một câu:
"Trước khi rời đi, Cẩm Ninh có một thỉnh cầu. Khi sư phụ từ trên núi trở về, liệu người có thể trả lời Cẩm Ninh ba câu hỏi được không?"
"Tại sao con không hỏi ngay lúc này?"
"Vì con biết sư phụ sẽ khó xử. Con chỉ muốn nghe lời thành thật từ trái tim người. Người hứa với con.. được không?"
"Được. Ta hứa với con."
Ba câu hỏi còn quẩn quanh trong đầu của nàng, nhưng nàng lại không thể tuỳ tiện mà nói ra, bởi đây chưa phải là thời điểm thích hợp, nàng lại càng không muốn Lăng Vân Nguyệt phải mang trong mình những uẩn khúc khó giải khi rời đi. Chỉ khi đợi được chàng trở về, mới có thể tỏ rõ lòng đối phương, cũng là lúc thích hợp nhất.
Có lẽ đây chính là lần đầu tiên hai sư đồ thực sự có thể điềm tĩnh mà nói chuyện với nhau. Lúc chia ly cũng chính là lúc cảm xúc đan xen, nhiều lời khó nói, lại càng không muốn ly biệt.
Nàng tuy ngang ngược bướng bỉnh, nhưng trái tim lại chân thành tuyệt đối, đã lỡ phải lòng chàng cũng là duyên trời định, không thể tránh khỏi, nguyện một đời chỉ hướng tới chàng. Tuy nàng ngang bướng không ai bằng, cũng chưa từng đối xử với Lăng Vân Nguyệt như cách một nữ nhân thuỳ mị đem lòng yêu say đắm một công tử tuấn tú lạnh lùng, chỉ toàn là cãi cọ, đấu khẩu, nhưng tình cảm trong nàng chưa từng vơi đi, trước nay chưa từng nói ra, chỉ một mình nàng biết là đủ.
Trong Lăng phủ này, Lăng Vân Nguyệt cũng đã hiểu rõ tình ý của Cẩm Ninh, còn lại chỉ có Tri Doanh và Ngọc Đàm biết.
Kế hoạch "cưa đổ" Lăng Vân Nguyệt, có lẽ nên lùi lại rồi. Trước khi chàng rời đi, không có cãi vã, cũng không có bất cứ chiêu trò gì cả, mà là lời thật lòng của đối phương, nhưng vẫn còn e ấp, còn gượng gạo, không thể nói hết.
Chàng rời phòng của Cẩm Ninh, nàng ngồi thu mình vào một góc tường, trong đầu là hàng ngàn những nghi vấn:
"Lăng Vân Nguyệt, tại sao chàng lại không thích nữ nhân? Tại sao lại sợ nữ nhân như vậy? Rốt cuộc Cẩm Ninh có thể cảm hóa chàng được hay không? Ta đợi mãi một câu của chàng, tại sao chàng vẫn không nói? Lẽ nào, ta phải đợi tới hai năm nữa sao?"
Ngọc Đàm vội vã chạy vào, đóng sầm cửa lại, gặng hỏi tiểu thư:
"Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy công tử vừa bước ra, không phải công tử lại la tiểu thư nữa chứ."
Nàng không đáp, đôi mắt rớm lệ vẫn còn ướt đẫm, nàng ngước lên nhìn Ngọc Đàm, dáng vẻ yếu đuối đáng thương này quá thực khiến Ngọc Đàm có chút không quen:
"Tiểu thư, người khóc sao? Người làm sao vậy? Vừa rồi còn vui vẻ lắm mà? Chắc chắn là công tử la người rồi? Mà tại sao người lại yếu đuối như thế? Nô tỳ không quen đâu."
"Không, chàng không la ta. Ngọc Đàm à, chàng sắp phải rời phủ rồi. Từ bây giờ cho tới khi chàng đi, ta phải sống thật tốt để chàng yên lòng. Sẽ không còn cãi nhau, không còn chiêu trò nào cả, ta muốn chàng có thể an tâm mà lên núi học nghệ, nhanh chóng trở về phụng lệnh hoàng thượng.. nhanh chóng trở về để gặp ta."
"Chẳng lẽ lại phải giả vờ nữa sao?"
"Không! Không giả vờ, mà là thật lòng thật dạ."
Từ khi chàng nói chàng rời phủ, tim nàng như chết lặng. Nàng không muốn mối quan hệ giữa nàng và chàng càng thêm phức tạp, càng không muốn giữa hai người chỉ toàn tồn tại lời cãi vã, hay những chiêu trò để trêu chọc đối phương, mà nàng muốn từ nay trở đi, đó phải là một mối quan hệ đường đường chính chính, nàng muốn thẳng thắn mà theo đuổi chàng, cho dù biết chàng vô cùng căm ghét nữ nhân, nhưng ánh mắt chàng dành cho nàng vô cùng đặc biệt, khiến hi vọng trong nàng vẫn còn le lói, chỉ mong rằng có thể dùng tình yêu mà cảm hóa chàng, khiến chàng thay đổi định kiến.
Trước đây, nàng đã từng giả vờ thay đổi bản tính, dịu dàng phép tắc, nhưng lần này không phải là lời dối trá nữa, nàng thực sự muốn người mà nàng yêu được an tâm rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.