Chương 123: Ai cũng bất an
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Long Mộ Thần ra tay vô cùng nhanh chóng và cương quyết, khi Dương Uyển Dung nhận được thông báo thì cô ta đã không thể không đi.
Long Mộ Thần sắp xếp chuyển Dương Uyển Dung đến một thành phố tuyến ba, hơn nữa còn chẳng có quyền lực thực tế gì. Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ cô ta được thăng chức đấy, nhưng thực chất lại là giáng chức âm thầm. Đương nhiên là cô ta không chịu.
Mà dù Long Mộ Thần có cho cô ta đến thành phố khác thì cô ta cũng không nghe. Chẳng qua anh chỉ đang tìm cớ để đẩy cô ta khỏi thủ đô mà thôi.
Long Mộ Thần đang họp, Diệp Tiểu Tịch cũng ở trong phòng họp cùng anh.
Mấy ngày nay Long Mộ Thần luôn đưa Diệp Tiểu Tịch vào họp với mình, để cô ngồi một bên nghe. Đa số thời gian Diệp Tiểu Tịch đều chẳng hiểu họ nói cái gì, càng không có hứng thú lắm, nghe một lúc đã buồn ngủ gật gù.
May mà Diệp Tiểu Tịch là thư kí của anh, mọi người nghĩ cô vào ghi biên bản cuộc họp nên không để ý.
Cuộc họp tiến hành được phân nửa thì Dương Uyển Dung đã làm ầm lên ngoài cửa;
- Cho tôi vào đó! Tôi muốn gặp Long Mộ Thần!
- Bây giờ chủ tịch đang họp, cô không được vào đâu…
Người ngoài cửa ngăn cô ta lại.
Sau âm thanh xô đẩy hỗn loạn, Dương Uyển Dung đẩy cửa xông vào.
- Long Mộ Thần! Sao anh có thể điều em đi tỉnh khác như thế?!
Vừa vào đến nơi, Dương Uyển Dung đã quát ầm lên.
- Ra ngoài!
Sắc mặt Long Mộ Thần đanh lại.
Dương Uyển Dung bị quát cho sợ hãi, khí thế yếu xìu hẳn đi. Xưa nay Long Mộ Thần luôn ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh nói với giọng điệu kiên quyết và nghiêm nghị như vậy.
- Cô Dương, chủ tịch đang họp cùng các giám đốc, cô xông vào như thế này thật không đúng lúc.
Hàn Tư Viễn đi tới bên cô ta rồi nói khẽ:
- Cô về trước đi, có chuyện gì để sau từ từ nói…
Dương Uyển Dung cắn môi, cô ta không cam lòng. Cô ta biết Long Mộ Thần đang họp với các giám đốc ở trong này nên mới thừa cơ đến làm loạn, làm sao cô ta cam tâm bỏ cuộc như thế được.
- Tôi không đi!
Dương Uyển Dung gào to đầy ấm ức:
- Long Mộ Thần, nói gì thì nói bố em cũng là lão thành trong công ty, cũng cúc cung tận tụy vì cái công ty này bao nhiêu năm! Bây giờ anh đuổi em ra tỉnh ngoài à? Anh đối xử với công thần như thế đấy à? Anh không sợ các giám đốc khác trong công ty lạnh lòng hay sao?
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày kinh ngạc. Dương Uyển Dung giỏi đánh tráo khái niệm thế? Rõ ràng cô ta đang muốn châm ngòi mâu thuẫn của các giám đốc khác mà. Đám giám đốc này đều có con cháu cả.
Quả nhiên, các giám đốc đều xôn xao bàn luận với vẻ bất an.
Trong số các giám đốc thì Dương Quốc Mậu có quan hệ gần gũi với Long Mộ Thần nhất, nhưng gần đây họ nghe phong thanh là Long Mộ Thần đã lừa mua hết cổ phần của Dương Quốc Mậu rồi. Tuy không biết thật giả thế nào, nhưng họ thà tin là có còn hơn không.
Dương Uyển Dung có tình cảm khá tốt với Long Mộ Thần mà cậu ta còn chẳng nể tình như thế, vậy chẳng phải về sau Long Mộ Thần muốn đối phó với họ sẽ càng thẳng tay hơn ư?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi lo lắng thay Long Mộ Thần. Bây giờ dù anh có giải thích thế nào thì người khác cũng hiểu lầm anh muốn khai đao với nhà họ Dương mất thôi.
Long Mộ Thần nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt lạnh lùng rồi nói thản nhiên:
- Việc điều động trợ lý nhân sự trong công ty được quyết định bởi bộ phận cô đang làm việc chứ không phải là tôi.
Mọi người giật mình.
Đúng vậy, tuy Dương Uyển Dung có vị trí trong công ty nhưng vẫn phải dựa theo chế độ bình thường. Cô ta chỉ là một trợ lý nghiệp vụ nho nhỏ mà thôi. Chức vị này cần gì Long Mộ Thần phải tự mình nhúng tay điều động?
Long Mộ Thần chỉ dùng một câu đơn giản đã phủi sạch hết trách nhiệm khỏi tay mình.
Nếu không phải Long Mộ Thần chuyển Dương Uyển Dung đi, thì đương nhiên bao nhiêu cái mũ chụp lên đầu anh cũng biến mất.
- Anh…
Bao nhiêu suy tính của Dương Uyển Dung đều rối loạn. Cô ta cứ nghĩ Long Mộ Thần sẽ viện đủ loại lý do, ai ngờ anh lại không thèm thừa nhận!
Dương Uyển Dung nói trong bực dọc:
- Em đang yên đang lành ở thủ đô, sao tự nhiên lại bị điều đi tỉnh khác?
- Nhân viên trong công ty đều phải phục tùng lệnh điều động của công ty.
Long Mộ Thần nói thản nhiên cứ như đang giải quyết việc công thật.
- Em không đi đấy!
Dương Uyển Dung bất chấp tất cả, nghiến răng rít lên:
- Long Mộ Thần, vì em biết chuyện của anh nên anh mới đối xử với nhà họ Dương như vậy phải không? Anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như thế ư?
Ánh mắt Long Mộ Thần đanh lại. Anh quay sang gật đầu với Hàn Tư Viễn. Dương Uyển Dung gây sự hết lần này đến lần khác, anh cũng không cần phải khách khi với cô ta nữa.
- Mời các vị xem.
Hàn Tư Viễn ấn điều khiển từ xa trong tay, trên màn hình lớn giữa phòng họp chiếu một bản hợp đồng.
Khi nhìn thấy bản hợp đồng kia, tất cả mọi người đều ồ lên đầy sợ hãi.
Dương Uyển Dung cũng nhìn thấy, và sắc mặt cô ta trắng bệch ra.
- Như các vị đã thấy,
Hàn Tư Viễn nói:
- Giám đốc Dương tham ô của công ty một số tiền cực lớn. Nể tình giám đốc Dương là lão thành trong công ty, chủ tịch chỉ bắt ông ấy trả lại hết toàn bộ số tiền đó và không truy cứu sâu thêm. Vì thế giám đốc Dương mới chuyển nhượng cổ phần cho chủ tịch để trả lại số tiền đã nợ. Đây cũng là việc mà chủ tịch chuẩn bị thông báo cho các vị. Mặt khác, các trợ lý nghiệp vụ trong công ty đều phải xuống cơ sở rèn luyện hai năm, không có ai là ngoại lệ. Cô Dương đã làm việc ba tháng, lẽ ra đã phải xuống cơ sở từ một tháng trước rồi. Lúc trước giám đốc Dương kéo dài thời gian cho cô là vi phạm quy định của công ty rồi đấy.
- Thì ra là thế…
Các giám đốc khác đều gật đầu.
Bây giờ họ đã hiểu ra chân tướng rồi thì đương nhiên là chẳng còn hiểu lầm gì nữa. Long Mộ Thần giết gà dọa khỉ làm cho họ hơi sợ mà thôi. Chiêu giết gà dọa khỉ này hiệu quả thật đấy.
Sắc mặt của Dương Uyển Dung tái mét đi.
Vốn dĩ cô ta định lợi dụng đám giám đốc này để tạo áp lực cho Long Mộ Thần, ai ngờ Long Mộ Thần lại giải quyết nhẹ nhàng như thế chứ.
Trước kia cô còn làm nhiều việc quá đáng hơn thế này nhưng Long Mộ Thần đâu có so đo? Sao tự nhiên bây giờ anh lại vô tình đến thế?
Có phải khi Long Mộ Thần sắp xếp cho cô ta vị trí này thì đã nghĩ tới ngày hôm nay rồi không? Từ đầu đến cuối cô ta đều bị Long Mộ Thần nắm trong lòng bàn tay ư?
Dương Uyển Dung lia mắt về phía Diệp Tiểu Tịch, trong ánh mắt ngùn ngụt hận thù.
Không được! Cô ta không thể bị đuổi đi được! Nếu cô ta đi thì không còn cơ hội để chia rẽ Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch nữa!
- Em mặc kệ! Em cứ không đi đấy.
Dương Uyển Dung bực dọc nói:
- Anh làm gì được em?
Mọi người ồ lên rồi nhìn về phía Dương Uyển Dung với vẻ đầy kinh ngạc. Cô ta ăn vạ giỏi thế này khiến họ được mở rộng tầm mắt rồi.
- Tư Viễn, đưa cô ta ra ngoài, xử lý theo quy định của công ty.
Long Mộ Thần nói với vẻ bình thản rồi liếc nhìn các giám đốc khác:
- Tôi không hi vọng chuyện này xảy ra thêm lần nữa.
Nếu không có vị giám đốc nào âm thầm trợ giúp thì làm sao Dương Uyển Dung có thể xông thẳng vào phòng họp như vậy được.
Mấy giám đốc kia cúi đầu, câm như hến.
- Vâng.
Hàn Tư Viễn đáp.
Dương Uyển Dung còn đang định làm loạn tiếp, thế nhưng hai bảo vệ cao to đã xông tới rồi lôi thẳng cô ta ra ngoài.
Long Mộ Thần sắp xếp chuyển Dương Uyển Dung đến một thành phố tuyến ba, hơn nữa còn chẳng có quyền lực thực tế gì. Nhìn từ bề ngoài thì có vẻ cô ta được thăng chức đấy, nhưng thực chất lại là giáng chức âm thầm. Đương nhiên là cô ta không chịu.
Mà dù Long Mộ Thần có cho cô ta đến thành phố khác thì cô ta cũng không nghe. Chẳng qua anh chỉ đang tìm cớ để đẩy cô ta khỏi thủ đô mà thôi.
Long Mộ Thần đang họp, Diệp Tiểu Tịch cũng ở trong phòng họp cùng anh.
Mấy ngày nay Long Mộ Thần luôn đưa Diệp Tiểu Tịch vào họp với mình, để cô ngồi một bên nghe. Đa số thời gian Diệp Tiểu Tịch đều chẳng hiểu họ nói cái gì, càng không có hứng thú lắm, nghe một lúc đã buồn ngủ gật gù.
May mà Diệp Tiểu Tịch là thư kí của anh, mọi người nghĩ cô vào ghi biên bản cuộc họp nên không để ý.
Cuộc họp tiến hành được phân nửa thì Dương Uyển Dung đã làm ầm lên ngoài cửa;
- Cho tôi vào đó! Tôi muốn gặp Long Mộ Thần!
- Bây giờ chủ tịch đang họp, cô không được vào đâu…
Người ngoài cửa ngăn cô ta lại.
Sau âm thanh xô đẩy hỗn loạn, Dương Uyển Dung đẩy cửa xông vào.
- Long Mộ Thần! Sao anh có thể điều em đi tỉnh khác như thế?!
Vừa vào đến nơi, Dương Uyển Dung đã quát ầm lên.
- Ra ngoài!
Sắc mặt Long Mộ Thần đanh lại.
Dương Uyển Dung bị quát cho sợ hãi, khí thế yếu xìu hẳn đi. Xưa nay Long Mộ Thần luôn ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh nói với giọng điệu kiên quyết và nghiêm nghị như vậy.
- Cô Dương, chủ tịch đang họp cùng các giám đốc, cô xông vào như thế này thật không đúng lúc.
Hàn Tư Viễn đi tới bên cô ta rồi nói khẽ:
- Cô về trước đi, có chuyện gì để sau từ từ nói…
Dương Uyển Dung cắn môi, cô ta không cam lòng. Cô ta biết Long Mộ Thần đang họp với các giám đốc ở trong này nên mới thừa cơ đến làm loạn, làm sao cô ta cam tâm bỏ cuộc như thế được.
- Tôi không đi!
Dương Uyển Dung gào to đầy ấm ức:
- Long Mộ Thần, nói gì thì nói bố em cũng là lão thành trong công ty, cũng cúc cung tận tụy vì cái công ty này bao nhiêu năm! Bây giờ anh đuổi em ra tỉnh ngoài à? Anh đối xử với công thần như thế đấy à? Anh không sợ các giám đốc khác trong công ty lạnh lòng hay sao?
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày kinh ngạc. Dương Uyển Dung giỏi đánh tráo khái niệm thế? Rõ ràng cô ta đang muốn châm ngòi mâu thuẫn của các giám đốc khác mà. Đám giám đốc này đều có con cháu cả.
Quả nhiên, các giám đốc đều xôn xao bàn luận với vẻ bất an.
Trong số các giám đốc thì Dương Quốc Mậu có quan hệ gần gũi với Long Mộ Thần nhất, nhưng gần đây họ nghe phong thanh là Long Mộ Thần đã lừa mua hết cổ phần của Dương Quốc Mậu rồi. Tuy không biết thật giả thế nào, nhưng họ thà tin là có còn hơn không.
Dương Uyển Dung có tình cảm khá tốt với Long Mộ Thần mà cậu ta còn chẳng nể tình như thế, vậy chẳng phải về sau Long Mộ Thần muốn đối phó với họ sẽ càng thẳng tay hơn ư?
Diệp Tiểu Tịch không khỏi lo lắng thay Long Mộ Thần. Bây giờ dù anh có giải thích thế nào thì người khác cũng hiểu lầm anh muốn khai đao với nhà họ Dương mất thôi.
Long Mộ Thần nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt lạnh lùng rồi nói thản nhiên:
- Việc điều động trợ lý nhân sự trong công ty được quyết định bởi bộ phận cô đang làm việc chứ không phải là tôi.
Mọi người giật mình.
Đúng vậy, tuy Dương Uyển Dung có vị trí trong công ty nhưng vẫn phải dựa theo chế độ bình thường. Cô ta chỉ là một trợ lý nghiệp vụ nho nhỏ mà thôi. Chức vị này cần gì Long Mộ Thần phải tự mình nhúng tay điều động?
Long Mộ Thần chỉ dùng một câu đơn giản đã phủi sạch hết trách nhiệm khỏi tay mình.
Nếu không phải Long Mộ Thần chuyển Dương Uyển Dung đi, thì đương nhiên bao nhiêu cái mũ chụp lên đầu anh cũng biến mất.
- Anh…
Bao nhiêu suy tính của Dương Uyển Dung đều rối loạn. Cô ta cứ nghĩ Long Mộ Thần sẽ viện đủ loại lý do, ai ngờ anh lại không thèm thừa nhận!
Dương Uyển Dung nói trong bực dọc:
- Em đang yên đang lành ở thủ đô, sao tự nhiên lại bị điều đi tỉnh khác?
- Nhân viên trong công ty đều phải phục tùng lệnh điều động của công ty.
Long Mộ Thần nói thản nhiên cứ như đang giải quyết việc công thật.
- Em không đi đấy!
Dương Uyển Dung bất chấp tất cả, nghiến răng rít lên:
- Long Mộ Thần, vì em biết chuyện của anh nên anh mới đối xử với nhà họ Dương như vậy phải không? Anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như thế ư?
Ánh mắt Long Mộ Thần đanh lại. Anh quay sang gật đầu với Hàn Tư Viễn. Dương Uyển Dung gây sự hết lần này đến lần khác, anh cũng không cần phải khách khi với cô ta nữa.
- Mời các vị xem.
Hàn Tư Viễn ấn điều khiển từ xa trong tay, trên màn hình lớn giữa phòng họp chiếu một bản hợp đồng.
Khi nhìn thấy bản hợp đồng kia, tất cả mọi người đều ồ lên đầy sợ hãi.
Dương Uyển Dung cũng nhìn thấy, và sắc mặt cô ta trắng bệch ra.
- Như các vị đã thấy,
Hàn Tư Viễn nói:
- Giám đốc Dương tham ô của công ty một số tiền cực lớn. Nể tình giám đốc Dương là lão thành trong công ty, chủ tịch chỉ bắt ông ấy trả lại hết toàn bộ số tiền đó và không truy cứu sâu thêm. Vì thế giám đốc Dương mới chuyển nhượng cổ phần cho chủ tịch để trả lại số tiền đã nợ. Đây cũng là việc mà chủ tịch chuẩn bị thông báo cho các vị. Mặt khác, các trợ lý nghiệp vụ trong công ty đều phải xuống cơ sở rèn luyện hai năm, không có ai là ngoại lệ. Cô Dương đã làm việc ba tháng, lẽ ra đã phải xuống cơ sở từ một tháng trước rồi. Lúc trước giám đốc Dương kéo dài thời gian cho cô là vi phạm quy định của công ty rồi đấy.
- Thì ra là thế…
Các giám đốc khác đều gật đầu.
Bây giờ họ đã hiểu ra chân tướng rồi thì đương nhiên là chẳng còn hiểu lầm gì nữa. Long Mộ Thần giết gà dọa khỉ làm cho họ hơi sợ mà thôi. Chiêu giết gà dọa khỉ này hiệu quả thật đấy.
Sắc mặt của Dương Uyển Dung tái mét đi.
Vốn dĩ cô ta định lợi dụng đám giám đốc này để tạo áp lực cho Long Mộ Thần, ai ngờ Long Mộ Thần lại giải quyết nhẹ nhàng như thế chứ.
Trước kia cô còn làm nhiều việc quá đáng hơn thế này nhưng Long Mộ Thần đâu có so đo? Sao tự nhiên bây giờ anh lại vô tình đến thế?
Có phải khi Long Mộ Thần sắp xếp cho cô ta vị trí này thì đã nghĩ tới ngày hôm nay rồi không? Từ đầu đến cuối cô ta đều bị Long Mộ Thần nắm trong lòng bàn tay ư?
Dương Uyển Dung lia mắt về phía Diệp Tiểu Tịch, trong ánh mắt ngùn ngụt hận thù.
Không được! Cô ta không thể bị đuổi đi được! Nếu cô ta đi thì không còn cơ hội để chia rẽ Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch nữa!
- Em mặc kệ! Em cứ không đi đấy.
Dương Uyển Dung bực dọc nói:
- Anh làm gì được em?
Mọi người ồ lên rồi nhìn về phía Dương Uyển Dung với vẻ đầy kinh ngạc. Cô ta ăn vạ giỏi thế này khiến họ được mở rộng tầm mắt rồi.
- Tư Viễn, đưa cô ta ra ngoài, xử lý theo quy định của công ty.
Long Mộ Thần nói với vẻ bình thản rồi liếc nhìn các giám đốc khác:
- Tôi không hi vọng chuyện này xảy ra thêm lần nữa.
Nếu không có vị giám đốc nào âm thầm trợ giúp thì làm sao Dương Uyển Dung có thể xông thẳng vào phòng họp như vậy được.
Mấy giám đốc kia cúi đầu, câm như hến.
- Vâng.
Hàn Tư Viễn đáp.
Dương Uyển Dung còn đang định làm loạn tiếp, thế nhưng hai bảo vệ cao to đã xông tới rồi lôi thẳng cô ta ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.