Chương 196: Biết sai rồi
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- Có rất nhiều chuyện sẽ tới dần dần, em cứ từ từ mà học. Cho dù có gặp khó khăn gì thì anh cũng có thể dạy em.
Long Mộ Thần thản nhiên nói rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch một cách bình tĩnh.
- Nhưng vấn đề là...
- Là gì?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng.
- Em muốn mở công ty điện ảnh thật hay là..
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm.
- Hay là vì muốn đánh lạc hướng hả?
Diệp Tiểu Tịch lập tức xấu hổ. Không ngờ Long Mộ Thần lại nhìn thấu chiêu trò của cô, xem ra cô đánh lạc hướng thất bại rồi.
Cô nhìn anh đầy uất ức.
- Lần này em có chuyện quan trọng mới tới đây thật đấy...
- Còn quan trọng hơn vết thương của em à?
Long Mộ Thần sầm mặt xuống, nói:
- Em có biết em lén ra ngoài như vậy làm anh lo lắm không?
- Em hỏi thì anh có cho em đi không hả…
Diệp Tiểu Tịch không phục lầm bầm.
- Dĩ nhiên là không!
Mặt Long Mộ Thần đen sì. Tuy cô đã hạ giọng nhưng Long Mộ Thần vẫn nghe thấy.
- Thì đó..
Diệp Tiểu Tịch lập tức ỉu xìu.
- Nhưng anh sẽ đi chung với em.
Long Mộ Thần trầm giọng nói:
- Diệp Tiểu Tịch, em không tin anh à?
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra, trong lòng vừa ấm áp lại vừa áy náy.
- Lúc ấy em không nghĩ nhiều như thế...
Cô tức giận nói:
- Giờ đã như vậy, anh tính làm gì hả?
Long Mộ Thần không nói lời nào khiến cô vô cùng lo lắng.
Xe nhanh chóng trở về nhà họ Long. Trong lòng Diệp Tiểu Tịch càng lo lắng không yên. Dọc đường sắc mặt Long Mộ Thần sa sầm, dù cô đã thử bắt chuyện nhưng anh chẳng để ý tới cô.
Lúc Long Mộ Thần mở cửa xe cho Diệp Tiểu Tịch, cô vừa xuống xe thì đã bị Long Mộ Thần bế thốc lên. Diệp Tiểu Tịch càng luống cuống, cô không đoán được anh tính làm gì.
- Long Mộ Thần, em tự đi được mà..
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi kia, Diệp Tiểu Tịch sợ tới mức nuốt lời sắp nói vào bụng luôn.
Long Mộ Thần bế Diệp Tiểu Tịch vào thẳng phòng khách. Diệp Tiểu Tịch lập tức đần ra, không phải chứ, rốt cuộc Long Mộ Thần tính làm gì vậy? Anh càng như thế thì Diệp Tiểu Tịch càng lo.
Cô hoảng loạn hỏi:
- Long Mộ Thần, rốt cuộc anh muốn gì hả... Em nói cho anh biết, anh có thể phạt em nhưng nếu phạt quá nặng thì em sẽ giận anh đấy!
- Sao anh dám phạt em kia chứ?
Long Mộ Thần nói. Anh vẫn chưa làm gì hết mà cô bé này lại bắt đầu hăm dọa anh rồi.
Diệp Tiểu Tịch đang muốn hỏi, chợt cô nhìn phòng khách đầy kinh ngạc.
Trong phòng đã có bác sĩ đợi từ nãy giờ, Long Mộ Thần đặt Diệp Tiểu Tịch lên ghế salon rồi nói với bác sĩ:
- Kiểm tra vết thương của cô ấy đi.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Diệp Tiểu Tịch. Sau khi xác nhận vết thương cô không sao, sắc mặt Long Mộ Thần mới dịu bớt.
Diệp Tiểu Tịch vô cùng xấu hổ, trong lúc cô đang lo lắng mấy chuyện vớ vẩn kia thì Long Mộ Thần lại chỉ quan tâm sức khỏe của cô thôi.
Sau khi tiễn bác sĩ rời khỏi đây, Diệp Tiểu Tịch xấu hổ nắm lấy tay anh rồi nói khẽ như làm nũng:
- Long Mộ Thần à, em sai rồi. Sau này em sẽ không dám nữa đâu. Hay là anh phạt em đi nhé?
- Sao anh dám chứ?
Long Mộ Thần nói một cách thản nhiên.
- Anh tự phạt bản thân là được rồi.
- Người sai là em, sao anh lại tự phạt mình chứ? Em đau lòng lắm!
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe lên, cô bé này mà biết đau lòng vì anh ấy hả? Diệp Tiểu Tịch cứ không nghe lời anh, anh đang không biết làm sao đây, giờ hình như có cách rồi.
- Do anh chăm sóc em không tốt, đương nhiên anh phải bị phạt rồi.
Long Mộ Thần nói với vẻ hờ hững:
- Giờ anh sẽ đi kiểm điểm ở phòng sách đây. Chừng nào em nghe lời thì anh sẽ ra ngoài.
Nói xong, Long Mộ Thần làm bộ nghiêm túc đi thẳng lên làua. Diệp Tiểu Tịch vội đuổi theo nhưng bị anh nhốt ở ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch đứng ngoài cửa mà không biết làm sao. Lần này Long Mộ Thần giận thật rồi. Cô nên nghĩ cách làm sao để dỗ anh đây.
Đi lòng vòng trong nhà họ Long một hồi, Diệp Tiểu Tịch chợt dừng chân trước một căn phòng.
Đây là phòng của bố mẹ cô, gương mặt cô trở nên khó đoán. Cô mở cửa phòng rồi bước vào. Trong phòng đều được quét dọn sạch sẽ, tấm ảnh của vợ chồng Long Mặc Hiên ở trên bàn cũng được lau sạch. Khi đó bọn họ vẫn còn rất trẻ, nụ cười trông rất hạnh phúc. Diệp Tiểu Tịch nhìn mà thấy lòng thắt lại.
Trong phòng sách, Long Mộ Thần nhìn camera giám sát quan sát Diệp Tiểu Tịch, trong mắt lộ vẻ dịu dàng xen lẫn mấy phần đau lòng. Cho dù anh tự nhốt mình trong phòng nhưng anh vẫn không yên tâm về Diệp Tiểu Tịch.
Có điều, Long Mộ Thần vẫn luôn nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn luôn. Diệp Tiểu Tịch nhờ người giúp việc mang bữa tối tới trước cửa rồi gõ cửa.
- Tiểu Tịch, anh đang tự kiểm điểm, em về đi.
Từ trong phòng truyền ra giọng nói thản nhiên của Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch cũng không tức giận, cô nói một cách bình tĩnh:
- Long Mộ Thần. Nếu anh không mở cửa thì em sẽ đứng đây gõ cửa tới khi tay còn lại bị thương mới thôi.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy bất đắc dĩ. Anh tính dọa cô bé này thôi, ai dè cô biết rất rõ anh sợ thứ gì, lại dùng cách đó hăm dọa anh nữa chứ.
Diệp Tiểu Tịch vội bảo người giúp việc mang cơm vào phòng, đoạn nắm tay Long Mộ Thần làm nũng.
- Long Mộ Thần anh đừng giận nữa mà..
Anh đã hết giận từ lâu rồi, huống chi bây giờ xem như Diệp Tiểu Tịch đã chủ động đầu hàng, đương nhiên anh sẽ không làm cô buồn nữa.
Lúc người giúp việc đi ra ngoài đã đóng cửa lại dùm họ. Diệp Tiểu Tịch kéo Long Mộ Thần vào bàn, anh nói:
- Anh không đói.
- Vậy anh đút em nhé, em vẫn chưa ăn đấy.
Diệp Tiểu Tịch cười hì hì nói. Dù sao cô đã vào rồi thì cũng không tính ra ngoài làm gì.
Long Mộ Thần ngồi vào bàn, lúc Diệp Tiểu Tịch vừa tính đi lấy ghế thì bỗng nhiên anh ôm lấy eo cô. Lực kéo bên eo khiến cô nháy mắt lọt thỏm vào lòng anh. Diệp Tiểu Tịch đỏ hết cả mặt, thân thể cũng trở nên cứng đờ nhưng cô không hề giãy dụa.
- Em muốn ăn gì?
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Anh thử món này hộ em với.
Diệp Tiểu Tịch chỉ vào một món ăn.
Trong mắt Long Mộ Thần lộ vẻ bất đắc dĩ xen lẫn vẻ vui mừng. Bây giờ cô nhóc này đang đổi cách dỗ anh ăn à? Anh cũng không từ chối, cầm đũa lên.
Sau khi hai người ăn xong, Diệp Tiểu Tịch sợ Long Mộ Thần viện cớ đuổi cô đi bèn nói:
- Long Mộ Thần, hôm nay em biết sai rồi. Em không nên ra ngoài mà không báo cho anh biết. Sau này em có chuyện gì cũng sẽ bàn trước với anh!
- Chắc không?
Anh thấp giọng hỏi.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Đúng rồi, vừa lúc em có chuyện muốn bàn với anh đây.
- Chuyện gì vậy?
Long Mộ Thần ngạc nhiên.
- Em nghĩ kỹ rồi, em tính mở một công ty điện ảnh.
Diệp Tiểu Tịch nói đầy kiên định.
Long Mộ Thần nhìn cô đầy kinh ngạc. Lúc Diệp Tiểu Tịch hỏi anh thì anh có cảm giác Diệp Tiểu Tịch không thích lắm, sao giờ lại đổi ý rồi?
Long Mộ Thần thản nhiên nói rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch một cách bình tĩnh.
- Nhưng vấn đề là...
- Là gì?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh với ánh mắt ngỡ ngàng.
- Em muốn mở công ty điện ảnh thật hay là..
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm.
- Hay là vì muốn đánh lạc hướng hả?
Diệp Tiểu Tịch lập tức xấu hổ. Không ngờ Long Mộ Thần lại nhìn thấu chiêu trò của cô, xem ra cô đánh lạc hướng thất bại rồi.
Cô nhìn anh đầy uất ức.
- Lần này em có chuyện quan trọng mới tới đây thật đấy...
- Còn quan trọng hơn vết thương của em à?
Long Mộ Thần sầm mặt xuống, nói:
- Em có biết em lén ra ngoài như vậy làm anh lo lắm không?
- Em hỏi thì anh có cho em đi không hả…
Diệp Tiểu Tịch không phục lầm bầm.
- Dĩ nhiên là không!
Mặt Long Mộ Thần đen sì. Tuy cô đã hạ giọng nhưng Long Mộ Thần vẫn nghe thấy.
- Thì đó..
Diệp Tiểu Tịch lập tức ỉu xìu.
- Nhưng anh sẽ đi chung với em.
Long Mộ Thần trầm giọng nói:
- Diệp Tiểu Tịch, em không tin anh à?
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra, trong lòng vừa ấm áp lại vừa áy náy.
- Lúc ấy em không nghĩ nhiều như thế...
Cô tức giận nói:
- Giờ đã như vậy, anh tính làm gì hả?
Long Mộ Thần không nói lời nào khiến cô vô cùng lo lắng.
Xe nhanh chóng trở về nhà họ Long. Trong lòng Diệp Tiểu Tịch càng lo lắng không yên. Dọc đường sắc mặt Long Mộ Thần sa sầm, dù cô đã thử bắt chuyện nhưng anh chẳng để ý tới cô.
Lúc Long Mộ Thần mở cửa xe cho Diệp Tiểu Tịch, cô vừa xuống xe thì đã bị Long Mộ Thần bế thốc lên. Diệp Tiểu Tịch càng luống cuống, cô không đoán được anh tính làm gì.
- Long Mộ Thần, em tự đi được mà..
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi kia, Diệp Tiểu Tịch sợ tới mức nuốt lời sắp nói vào bụng luôn.
Long Mộ Thần bế Diệp Tiểu Tịch vào thẳng phòng khách. Diệp Tiểu Tịch lập tức đần ra, không phải chứ, rốt cuộc Long Mộ Thần tính làm gì vậy? Anh càng như thế thì Diệp Tiểu Tịch càng lo.
Cô hoảng loạn hỏi:
- Long Mộ Thần, rốt cuộc anh muốn gì hả... Em nói cho anh biết, anh có thể phạt em nhưng nếu phạt quá nặng thì em sẽ giận anh đấy!
- Sao anh dám phạt em kia chứ?
Long Mộ Thần nói. Anh vẫn chưa làm gì hết mà cô bé này lại bắt đầu hăm dọa anh rồi.
Diệp Tiểu Tịch đang muốn hỏi, chợt cô nhìn phòng khách đầy kinh ngạc.
Trong phòng đã có bác sĩ đợi từ nãy giờ, Long Mộ Thần đặt Diệp Tiểu Tịch lên ghế salon rồi nói với bác sĩ:
- Kiểm tra vết thương của cô ấy đi.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Diệp Tiểu Tịch. Sau khi xác nhận vết thương cô không sao, sắc mặt Long Mộ Thần mới dịu bớt.
Diệp Tiểu Tịch vô cùng xấu hổ, trong lúc cô đang lo lắng mấy chuyện vớ vẩn kia thì Long Mộ Thần lại chỉ quan tâm sức khỏe của cô thôi.
Sau khi tiễn bác sĩ rời khỏi đây, Diệp Tiểu Tịch xấu hổ nắm lấy tay anh rồi nói khẽ như làm nũng:
- Long Mộ Thần à, em sai rồi. Sau này em sẽ không dám nữa đâu. Hay là anh phạt em đi nhé?
- Sao anh dám chứ?
Long Mộ Thần nói một cách thản nhiên.
- Anh tự phạt bản thân là được rồi.
- Người sai là em, sao anh lại tự phạt mình chứ? Em đau lòng lắm!
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe lên, cô bé này mà biết đau lòng vì anh ấy hả? Diệp Tiểu Tịch cứ không nghe lời anh, anh đang không biết làm sao đây, giờ hình như có cách rồi.
- Do anh chăm sóc em không tốt, đương nhiên anh phải bị phạt rồi.
Long Mộ Thần nói với vẻ hờ hững:
- Giờ anh sẽ đi kiểm điểm ở phòng sách đây. Chừng nào em nghe lời thì anh sẽ ra ngoài.
Nói xong, Long Mộ Thần làm bộ nghiêm túc đi thẳng lên làua. Diệp Tiểu Tịch vội đuổi theo nhưng bị anh nhốt ở ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch đứng ngoài cửa mà không biết làm sao. Lần này Long Mộ Thần giận thật rồi. Cô nên nghĩ cách làm sao để dỗ anh đây.
Đi lòng vòng trong nhà họ Long một hồi, Diệp Tiểu Tịch chợt dừng chân trước một căn phòng.
Đây là phòng của bố mẹ cô, gương mặt cô trở nên khó đoán. Cô mở cửa phòng rồi bước vào. Trong phòng đều được quét dọn sạch sẽ, tấm ảnh của vợ chồng Long Mặc Hiên ở trên bàn cũng được lau sạch. Khi đó bọn họ vẫn còn rất trẻ, nụ cười trông rất hạnh phúc. Diệp Tiểu Tịch nhìn mà thấy lòng thắt lại.
Trong phòng sách, Long Mộ Thần nhìn camera giám sát quan sát Diệp Tiểu Tịch, trong mắt lộ vẻ dịu dàng xen lẫn mấy phần đau lòng. Cho dù anh tự nhốt mình trong phòng nhưng anh vẫn không yên tâm về Diệp Tiểu Tịch.
Có điều, Long Mộ Thần vẫn luôn nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn luôn. Diệp Tiểu Tịch nhờ người giúp việc mang bữa tối tới trước cửa rồi gõ cửa.
- Tiểu Tịch, anh đang tự kiểm điểm, em về đi.
Từ trong phòng truyền ra giọng nói thản nhiên của Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch cũng không tức giận, cô nói một cách bình tĩnh:
- Long Mộ Thần. Nếu anh không mở cửa thì em sẽ đứng đây gõ cửa tới khi tay còn lại bị thương mới thôi.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy bất đắc dĩ. Anh tính dọa cô bé này thôi, ai dè cô biết rất rõ anh sợ thứ gì, lại dùng cách đó hăm dọa anh nữa chứ.
Diệp Tiểu Tịch vội bảo người giúp việc mang cơm vào phòng, đoạn nắm tay Long Mộ Thần làm nũng.
- Long Mộ Thần anh đừng giận nữa mà..
Anh đã hết giận từ lâu rồi, huống chi bây giờ xem như Diệp Tiểu Tịch đã chủ động đầu hàng, đương nhiên anh sẽ không làm cô buồn nữa.
Lúc người giúp việc đi ra ngoài đã đóng cửa lại dùm họ. Diệp Tiểu Tịch kéo Long Mộ Thần vào bàn, anh nói:
- Anh không đói.
- Vậy anh đút em nhé, em vẫn chưa ăn đấy.
Diệp Tiểu Tịch cười hì hì nói. Dù sao cô đã vào rồi thì cũng không tính ra ngoài làm gì.
Long Mộ Thần ngồi vào bàn, lúc Diệp Tiểu Tịch vừa tính đi lấy ghế thì bỗng nhiên anh ôm lấy eo cô. Lực kéo bên eo khiến cô nháy mắt lọt thỏm vào lòng anh. Diệp Tiểu Tịch đỏ hết cả mặt, thân thể cũng trở nên cứng đờ nhưng cô không hề giãy dụa.
- Em muốn ăn gì?
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Anh thử món này hộ em với.
Diệp Tiểu Tịch chỉ vào một món ăn.
Trong mắt Long Mộ Thần lộ vẻ bất đắc dĩ xen lẫn vẻ vui mừng. Bây giờ cô nhóc này đang đổi cách dỗ anh ăn à? Anh cũng không từ chối, cầm đũa lên.
Sau khi hai người ăn xong, Diệp Tiểu Tịch sợ Long Mộ Thần viện cớ đuổi cô đi bèn nói:
- Long Mộ Thần, hôm nay em biết sai rồi. Em không nên ra ngoài mà không báo cho anh biết. Sau này em có chuyện gì cũng sẽ bàn trước với anh!
- Chắc không?
Anh thấp giọng hỏi.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Đúng rồi, vừa lúc em có chuyện muốn bàn với anh đây.
- Chuyện gì vậy?
Long Mộ Thần ngạc nhiên.
- Em nghĩ kỹ rồi, em tính mở một công ty điện ảnh.
Diệp Tiểu Tịch nói đầy kiên định.
Long Mộ Thần nhìn cô đầy kinh ngạc. Lúc Diệp Tiểu Tịch hỏi anh thì anh có cảm giác Diệp Tiểu Tịch không thích lắm, sao giờ lại đổi ý rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.