Chương 1: Chỉ biết bắt nạt phụ nữ
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Trong quán bar.
Diệp Tiểu Tịch cau mày, cố chịu đựng tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Cô luồn lách qua đám đông dưới ánh đèn lờ mờ, lia mắt nhìn mặt từng thanh niên nam nữ đang buông thả trên sàn nhảy rồi nhanh chóng dời mắt đi.
- Người đẹp, lại đây uống một ly nào, anh mời.
Một gã đàn ông say khướt, cả người nồng nặc mùi rượu đứng chắn trước mặt Diệp Tiểu Tịch.
- Cút!
Diệp Tiểu Tịch nói với giọng lạnh lùng, trong giọng điệu lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Gã đàn ông kia không bằng lòng, bèn vươn tay ra chặn đường cô.
Thấy gã vẫn giơ tay chắn trước mặt mình, Diệp Tiểu Tịch vươn tay tóm lấy tay gã nhanh như chớp rồi ra sức vặn một cái.
- Á!
Gã đàn ông rú lên, nhưng tiếng kêu mau chóng bị tiếng nhạc nhấn chìm.
Cô hừ lạnh một cái rồi buông lỏng tay ra, gã đàn ông nhìn cô với ánh mắt sợ sệt, không dám bước tới nữa.
Giải quyết xong mối phiền toái từ trên trời rơi xuống, Diệp Tiểu Tịch tiếp tục len vào trong đám đông.
Cô đến đây để tìm người.
Bạn cùng phòng kí túc xá của cô say rượu, gọi điện nhờ cô đến đón, thế nhưng cô tìm hết nửa cái quán bar rồi mà vẫn chẳng thấy bóng bạn mình đâu.
- Tiểu Tịch!
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Diệp Tiểu Tịch quay lại, người vừa gọi cô là Từ Văn Văn, bạn của cô. Hai người cùng tới đây để đón cô bạn kia về.
- Tìm thấy Lâm Hân chưa?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
Từ Văn Văn nói với vẻ bối rối:
- Mình nghe nói có người thấy cậu ấy, cậu ấy bị mấy gã đàn ông kéo vào WC nam rồi…
- Mau đưa mình tới đó.
Diệp Tiểu Tịch thốt lên.
Hai người vội vàng chạy về phía WC nam, Từ Văn Văn lo lắng bồn chồn:
- Mình nghe nói họ có bốn năm người cơ, hay là chúng ta báo cảnh sát đi…
- Đợi cảnh sát đến thì muộn mất rồi!
Diệp Tiểu Tịch trầm tư:
- Đến đó thì mình vào trước, cậu chờ tín hiệu của mình rồi nghĩ cách đưa Lâm Hân đi nhé!
- Cậu thì sao? Không được, nguy hiểm lắm!
Từ Văn Văn lắc đầu quầy quậy.
- Yên tâm đi, tuy mình không đánh được nhiều người nhưng mà trốn ra thì vô tư.
Diệp Tiểu Tịch hạ giọng nói.
Hai người đã tới cửa Toilet nam, Từ Văn Văn không muốn nhưng đành phải đồng ý.
Diệp Tiểu Tịch ra dấu cho Từ Văn Văn, cô nàng thấp thỏm chờ ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch ngó vào thì thấy một người đàn ông đang quay lưng về phía cô và cởi áo vest trên người. Trước mặt anh ta chính là Lâm Hân đã say mèm!
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch tái đi, cô vội vàng xông vào trong!
- Dừng tay lại!
Cô vung nắm đấm đánh về phía lưng người đàn ông nọ.
Long Mộ Thần nghe thấy tiếng động phía sau, bèn nghiêng người tránh nắm đấm đang vung tới rồi bắt lấy cổ tay của Diệp Tiểu Tịch.
- Cô làm gì đấy?!
Trong đôi mắt hờ hững của Long Mộ Thần dấy lên lửa giận.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng thu tay về, thế nhưng bàn tay của người đàn ông kia không khác gì kìm sắt, khiến cho cô chẳng thể động đậy được. Cô bèn ra sức đẩy mạnh Long Mộ Thần vào bức tường sau lưng rồi hô lên:
- Văn Văn!
Từ Văn Văn vội vã lao vào, túm lấy Lâm Hân say như chết rồi lôi ra ngoài cửa.
- Đi mau!
Nhìn hai người ra ngoài, Diệp Tiểu Tịch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại rút tay lại, thế nhưng Long Mộ Thần vẫn nắm chặt lấy tay cô.
- Buông ra!
Diệp Tiểu Tịch chột dạ, buồn bực nói.
Cô biết vài chiêu võ vẽ phòng thân, có thể đánh lại một hai gã cường tráng bình thường. Nhưng cái người trước mặt này nào phải người bình thường đâu.
Cô phải nghĩ cách thoát thân mới được.
Cô tới cứu người chứ không phải tới nộp mạng ở đây.
- Cô này, cô không thấy có gì cần giải thích với tôi à?
Long Mộ Thần nhếch môi cười lạnh.
Anh vào toilet thì thấy mấy gã đàn ông định cưỡng bức một cô gái say mèm, bèn tiện tay đánh cho đám đó xách dép chạy, còn bị cô nàng kia nôn đầy ra quần áo.
Anh vừa mới cởi được cái áo khoác ra đã bị Diệp Tiểu Tịch đánh lén rồi.
- Giải thích?
Diệp Tiểu Tịch mắng ầm lên:
- Đồ khốn nạn chỉ biết bắt nạt con gái! Đồ cặn bã! Lợi dụng lúc con gái nhà người ta uống say để giở trò đồi bại thì giỏi giang quái gì? Anh dùng nửa thân dưới để suy nghĩ hay sao hả?!
Long Mộ Thần ngẩn ra, biết là cô gái này hiểu lầm mình rồi.
Anh siết chặt ngón tay rồi nói với vẻ trêu chọc:
- Cô cho rằng tôi muốn làm gì một cô gái mà cần chờ cô ta uống say à?
Cổ tay đau nhức lên, Diệp Tiểu Tịch bực tức lườm Long Mộ Thần. Cô lại hiểu lầm ý anh.
- Đẹp trai thì hay lắm chắc?
Diệp Tiểu Tịch nói với giọng căm tức:
- Anh tưởng anh đẹp trai thì có thể lừa được con gái trong cả thiên hạ chắc?
Long Mộ Thần bắt đầu hơi bực mình. Cô nàng này tính tình thì không xấu, nhưng chỉ số IQ thì đáng lo quá.
Anh vốn định giải thích tử tế với cô, nhưng bây giờ thì lại muốn trêu chọc cô hơn.
Tay bị kéo một cái thật mạnh, Diệp Tiểu Tịch bị xoay một cái, thấy tầm nhìn của mình quay mòng mòng.
Vốn dĩ cô đang ép Long Mộ Thần vào tường, thế mà bây giờ vị trí của cả hai đã đảo ngược.
Lưng cô bị ép vào bức tường lạnh lẽo phía sau, và trước mặt là Long Mộ Thần đang cười giễu.
Anh chống tay lên tường rồi áp sát vào cô.
- Anh… anh định làm gì?!
Diệp Tiểu Tịch nổi cáu thốt lên. Tuy khí thế không giảm mảy may, nhưng đáy lòng lại hơi hơi hoảng sợ.
Bị người ta ép vào tường trong hoàn cảnh này chẳng hay ho gì đâu.
- Mắng thì cô mắng đã đời rồi. Bây giờ tôi muốn chứng minh cho cô thấy, tôi không chỉ bắt nạt mỗi con gái đang say đâu.
Long Mộ Thần nhếch môi cười gian:
- Con gái không say tôi cũng bắt nạt được.
Diệp Tiểu Tịch càng thêm bối rối:
- Anh… Ưm!
Đôi môi mỏng phủ lên môi cô.
Long Mộ Thần chỉ định dọa cô một chút thôi, ai ngờ xúc cảm mềm mại dưới đôi môi lại khiến anh say đắm.
Diệp Tiểu Tịch bị tấn công bất ngờ, đôi đồng tử hơi hơi giãn ra. Ngay sau đó, đôi mắt sáng trong xinh đẹp của cô ngập tràn lửa giận.
Và rồi, cô đặt tay lên dây lưng của người đối diện.
Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên. Long Mộ Thần nhận ra cảm giác khác thường nơi thắt lưng, bèn hơi dừng động tác rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ kinh ngạc.
Cô ta dám…. tháo dây lưng của anh à?!
Ánh mắt của Long Mộ Thần bỗng trở nên sâu thẳm. Anh đột nhiên cảnh giác, không lẽ anh đang bị trêu đùa?
Cơ hội tới!
Diệp Tiểu Tịch giơ chân đá thẳng vào chỗ ấy của Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần nghiêng người tránh đi. Diệp Tiểu Tịch dồn sức đẩy anh rồi lao ra cửa.
- Đứng lại!
Long Mộ Thần sầm mặt quát.
Cô nàng này chạy thì chạy đi, còn tiện tay rút dây thắt lưng của anh theo luôn là thế nào?
Diệp Tiểu Tịch đã chạy ra đến cửa WC nam, không ngờ lại nghe lời mà đứng im thật. Cô quay lại nhìn anh.
- Đưa đây.
Long Mộ Thần bực mình nói.
- Có giỏi thì anh đến đây mà lấy lại nè.
Diệp Tiểu Tịch vung vẩy chiếc dây lưng trong tay với vẻ rất hả hê vì mưu kế thành công.
Long Mộ Thần lạnh lùng nhìn cô rồi nhấc bước định đuổi theo, nhưng ngay sau đó sắc mặt anh thay đổi, rồi vội vàng dùng hai tay túm lấy cạp quần.
Thì ra cô nàng ranh ma kia không chỉ rút dây thắt lưng của anh mà còn phá hỏng cả khóa quần anh trong lúc anh không để ý. Để tránh cho quần tụt thẳng xuống thì anh không thể đuổi theo cô được.
Thôi được rồi, anh thu lại đánh giá lúc trước, cô nàng này cũng khá tinh ranh đấy.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Long Mộ Thần, Diệp Tiểu Tịch hả dạ lắm.
- Coi như tôi dạy cho anh một bài học nhé.
Cô buồn bực nói:
- Lần sau mà gặp nữa là tôi đánh chết anh đó, anh tin không?
Diệp Tiểu Tịch cau mày, cố chịu đựng tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Cô luồn lách qua đám đông dưới ánh đèn lờ mờ, lia mắt nhìn mặt từng thanh niên nam nữ đang buông thả trên sàn nhảy rồi nhanh chóng dời mắt đi.
- Người đẹp, lại đây uống một ly nào, anh mời.
Một gã đàn ông say khướt, cả người nồng nặc mùi rượu đứng chắn trước mặt Diệp Tiểu Tịch.
- Cút!
Diệp Tiểu Tịch nói với giọng lạnh lùng, trong giọng điệu lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Gã đàn ông kia không bằng lòng, bèn vươn tay ra chặn đường cô.
Thấy gã vẫn giơ tay chắn trước mặt mình, Diệp Tiểu Tịch vươn tay tóm lấy tay gã nhanh như chớp rồi ra sức vặn một cái.
- Á!
Gã đàn ông rú lên, nhưng tiếng kêu mau chóng bị tiếng nhạc nhấn chìm.
Cô hừ lạnh một cái rồi buông lỏng tay ra, gã đàn ông nhìn cô với ánh mắt sợ sệt, không dám bước tới nữa.
Giải quyết xong mối phiền toái từ trên trời rơi xuống, Diệp Tiểu Tịch tiếp tục len vào trong đám đông.
Cô đến đây để tìm người.
Bạn cùng phòng kí túc xá của cô say rượu, gọi điện nhờ cô đến đón, thế nhưng cô tìm hết nửa cái quán bar rồi mà vẫn chẳng thấy bóng bạn mình đâu.
- Tiểu Tịch!
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Diệp Tiểu Tịch quay lại, người vừa gọi cô là Từ Văn Văn, bạn của cô. Hai người cùng tới đây để đón cô bạn kia về.
- Tìm thấy Lâm Hân chưa?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
Từ Văn Văn nói với vẻ bối rối:
- Mình nghe nói có người thấy cậu ấy, cậu ấy bị mấy gã đàn ông kéo vào WC nam rồi…
- Mau đưa mình tới đó.
Diệp Tiểu Tịch thốt lên.
Hai người vội vàng chạy về phía WC nam, Từ Văn Văn lo lắng bồn chồn:
- Mình nghe nói họ có bốn năm người cơ, hay là chúng ta báo cảnh sát đi…
- Đợi cảnh sát đến thì muộn mất rồi!
Diệp Tiểu Tịch trầm tư:
- Đến đó thì mình vào trước, cậu chờ tín hiệu của mình rồi nghĩ cách đưa Lâm Hân đi nhé!
- Cậu thì sao? Không được, nguy hiểm lắm!
Từ Văn Văn lắc đầu quầy quậy.
- Yên tâm đi, tuy mình không đánh được nhiều người nhưng mà trốn ra thì vô tư.
Diệp Tiểu Tịch hạ giọng nói.
Hai người đã tới cửa Toilet nam, Từ Văn Văn không muốn nhưng đành phải đồng ý.
Diệp Tiểu Tịch ra dấu cho Từ Văn Văn, cô nàng thấp thỏm chờ ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch ngó vào thì thấy một người đàn ông đang quay lưng về phía cô và cởi áo vest trên người. Trước mặt anh ta chính là Lâm Hân đã say mèm!
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch tái đi, cô vội vàng xông vào trong!
- Dừng tay lại!
Cô vung nắm đấm đánh về phía lưng người đàn ông nọ.
Long Mộ Thần nghe thấy tiếng động phía sau, bèn nghiêng người tránh nắm đấm đang vung tới rồi bắt lấy cổ tay của Diệp Tiểu Tịch.
- Cô làm gì đấy?!
Trong đôi mắt hờ hững của Long Mộ Thần dấy lên lửa giận.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng thu tay về, thế nhưng bàn tay của người đàn ông kia không khác gì kìm sắt, khiến cho cô chẳng thể động đậy được. Cô bèn ra sức đẩy mạnh Long Mộ Thần vào bức tường sau lưng rồi hô lên:
- Văn Văn!
Từ Văn Văn vội vã lao vào, túm lấy Lâm Hân say như chết rồi lôi ra ngoài cửa.
- Đi mau!
Nhìn hai người ra ngoài, Diệp Tiểu Tịch lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại rút tay lại, thế nhưng Long Mộ Thần vẫn nắm chặt lấy tay cô.
- Buông ra!
Diệp Tiểu Tịch chột dạ, buồn bực nói.
Cô biết vài chiêu võ vẽ phòng thân, có thể đánh lại một hai gã cường tráng bình thường. Nhưng cái người trước mặt này nào phải người bình thường đâu.
Cô phải nghĩ cách thoát thân mới được.
Cô tới cứu người chứ không phải tới nộp mạng ở đây.
- Cô này, cô không thấy có gì cần giải thích với tôi à?
Long Mộ Thần nhếch môi cười lạnh.
Anh vào toilet thì thấy mấy gã đàn ông định cưỡng bức một cô gái say mèm, bèn tiện tay đánh cho đám đó xách dép chạy, còn bị cô nàng kia nôn đầy ra quần áo.
Anh vừa mới cởi được cái áo khoác ra đã bị Diệp Tiểu Tịch đánh lén rồi.
- Giải thích?
Diệp Tiểu Tịch mắng ầm lên:
- Đồ khốn nạn chỉ biết bắt nạt con gái! Đồ cặn bã! Lợi dụng lúc con gái nhà người ta uống say để giở trò đồi bại thì giỏi giang quái gì? Anh dùng nửa thân dưới để suy nghĩ hay sao hả?!
Long Mộ Thần ngẩn ra, biết là cô gái này hiểu lầm mình rồi.
Anh siết chặt ngón tay rồi nói với vẻ trêu chọc:
- Cô cho rằng tôi muốn làm gì một cô gái mà cần chờ cô ta uống say à?
Cổ tay đau nhức lên, Diệp Tiểu Tịch bực tức lườm Long Mộ Thần. Cô lại hiểu lầm ý anh.
- Đẹp trai thì hay lắm chắc?
Diệp Tiểu Tịch nói với giọng căm tức:
- Anh tưởng anh đẹp trai thì có thể lừa được con gái trong cả thiên hạ chắc?
Long Mộ Thần bắt đầu hơi bực mình. Cô nàng này tính tình thì không xấu, nhưng chỉ số IQ thì đáng lo quá.
Anh vốn định giải thích tử tế với cô, nhưng bây giờ thì lại muốn trêu chọc cô hơn.
Tay bị kéo một cái thật mạnh, Diệp Tiểu Tịch bị xoay một cái, thấy tầm nhìn của mình quay mòng mòng.
Vốn dĩ cô đang ép Long Mộ Thần vào tường, thế mà bây giờ vị trí của cả hai đã đảo ngược.
Lưng cô bị ép vào bức tường lạnh lẽo phía sau, và trước mặt là Long Mộ Thần đang cười giễu.
Anh chống tay lên tường rồi áp sát vào cô.
- Anh… anh định làm gì?!
Diệp Tiểu Tịch nổi cáu thốt lên. Tuy khí thế không giảm mảy may, nhưng đáy lòng lại hơi hơi hoảng sợ.
Bị người ta ép vào tường trong hoàn cảnh này chẳng hay ho gì đâu.
- Mắng thì cô mắng đã đời rồi. Bây giờ tôi muốn chứng minh cho cô thấy, tôi không chỉ bắt nạt mỗi con gái đang say đâu.
Long Mộ Thần nhếch môi cười gian:
- Con gái không say tôi cũng bắt nạt được.
Diệp Tiểu Tịch càng thêm bối rối:
- Anh… Ưm!
Đôi môi mỏng phủ lên môi cô.
Long Mộ Thần chỉ định dọa cô một chút thôi, ai ngờ xúc cảm mềm mại dưới đôi môi lại khiến anh say đắm.
Diệp Tiểu Tịch bị tấn công bất ngờ, đôi đồng tử hơi hơi giãn ra. Ngay sau đó, đôi mắt sáng trong xinh đẹp của cô ngập tràn lửa giận.
Và rồi, cô đặt tay lên dây lưng của người đối diện.
Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên. Long Mộ Thần nhận ra cảm giác khác thường nơi thắt lưng, bèn hơi dừng động tác rồi nhìn Diệp Tiểu Tịch với vẻ kinh ngạc.
Cô ta dám…. tháo dây lưng của anh à?!
Ánh mắt của Long Mộ Thần bỗng trở nên sâu thẳm. Anh đột nhiên cảnh giác, không lẽ anh đang bị trêu đùa?
Cơ hội tới!
Diệp Tiểu Tịch giơ chân đá thẳng vào chỗ ấy của Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần nghiêng người tránh đi. Diệp Tiểu Tịch dồn sức đẩy anh rồi lao ra cửa.
- Đứng lại!
Long Mộ Thần sầm mặt quát.
Cô nàng này chạy thì chạy đi, còn tiện tay rút dây thắt lưng của anh theo luôn là thế nào?
Diệp Tiểu Tịch đã chạy ra đến cửa WC nam, không ngờ lại nghe lời mà đứng im thật. Cô quay lại nhìn anh.
- Đưa đây.
Long Mộ Thần bực mình nói.
- Có giỏi thì anh đến đây mà lấy lại nè.
Diệp Tiểu Tịch vung vẩy chiếc dây lưng trong tay với vẻ rất hả hê vì mưu kế thành công.
Long Mộ Thần lạnh lùng nhìn cô rồi nhấc bước định đuổi theo, nhưng ngay sau đó sắc mặt anh thay đổi, rồi vội vàng dùng hai tay túm lấy cạp quần.
Thì ra cô nàng ranh ma kia không chỉ rút dây thắt lưng của anh mà còn phá hỏng cả khóa quần anh trong lúc anh không để ý. Để tránh cho quần tụt thẳng xuống thì anh không thể đuổi theo cô được.
Thôi được rồi, anh thu lại đánh giá lúc trước, cô nàng này cũng khá tinh ranh đấy.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Long Mộ Thần, Diệp Tiểu Tịch hả dạ lắm.
- Coi như tôi dạy cho anh một bài học nhé.
Cô buồn bực nói:
- Lần sau mà gặp nữa là tôi đánh chết anh đó, anh tin không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.