Chương 127
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- Tôi không biết mấy cái đó đâu…
Diệp Tiểu Tịch đáp qua loa cho có lệ.
Cô muốn thoát khỏi đám người này lắm rồi, thế mà họ cứ bám sát lấy cô.
- Sao em không biết được cơ chứ? Chẳng phải em là em họ của cậu chủ Long à?
- Đúng vậy, anh ấy còn đưa em theo làm bạn nữ của mình, chắc chắn là tình cảm của cả hai tốt lắm.
…
Thấy mấy người này cứ bám riết không buông, Diệp Tiểu Tịch vừa đau đầu vừa bực mình.
- Ngại quá, tôi phải vào toilet đã.
Diệp Tiểu Tịch đành lôi lí do này ra rồi chạy vào toilet như chạy trốn.
Ra khỏi toilet, Diệp Tiểu Tịch không nhịn được phải thở dài một cái.
Mấy người phụ nữ kia quấn người ghê quá, cô không muốn gặp họ nữa đâu.
Nhưng mà… bây giờ biết đi đâu đây nhỉ?
Một người phục vụ đi tới trước mặt cô:
- Xin hỏi cô là cô Diệp đúng không?
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc, người này nhận ra cô à?
Cô không thừa nhận ngay:
- Có chuyện gì không?
- Cậu chủ Long mời cô qua chỗ ngài ấy, ngài ấy muốn cho cô một bất ngờ.
- Long Mộ Thần?
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc.
Chẳng phải anh đi bàn chuyện với An lão gia à? Nói chuyện xong rồi sao?
Chẳng lẽ anh không thấy cô ở đại sảnh nên mới bảo phục vụ đến tìm cô? Cho cô bất ngờ á? Anh lại bày trò gì vậy?
- Đúng vậy.
Phục vụ nói:
- Mời cô đi theo tôi.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý đi theo.
Phục vụ đưa cô tới vườn hoa đằng sau biệt thự. Vườn hoa của nhà họ An rộng mênh mông và tĩnh mịch, bên cạnh còn có một hồ nước nhân tạo long lanh dưới ánh đèn.
Gió lạnh thổi qua, Diệp Tiểu Tịch tỉnh táo hẳn.
Long Mộ Thần sao có thể hẹn cô ra đây được chứ?
Cô bỗng cảnh giác vài phần, người hẹn cô là Long Mộ Thần thật sao?
- Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?
Diệp Tiểu Tịch dừng bước rồi hỏi với vẻ đề phòng.
- Ở ngay phía trước thôi.
Phục vụ chỉ vào đình nghỉ mát phía trước. Đình ấy được xây giữa hồ, Diệp Tiểu Tịch có thể thấy bóng người thấp thoáng.
Đó là Long Mộ Thần thật ư?
Diệp Tiểu Tịch đi về ngôi đình với vẻ hồ nghi, còn phục vụ đã bỏ đi một mạch.
Khi thấy rõ người ở trong đình, Diệp Tiểu Tịch cạn lời luôn.
Đó đâu phải là Long Mộ Thần mà rõ ràng là Dương Uyển Dung! Lại là cô ta!
Không ngờ Dương Uyển Dung lại giả danh Long Mộ Thần để lừa cô qua đây, không ngờ cô lại còn bị lừa dễ dàng như thế.
Diệp Tiểu Tịch hạn hán lời, Dương Uyển Dung đúng là âm hồn không tan mà.
Diệp Tiểu Tịch định quay người bỏ đi ngay tắp lự.
Lần trước gặp Dương Uyển Dung cô đã nói hết những gì cần nói rồi, cô chẳng cần phải gặp cô ta làm gì nữa.
- Diệp Tiểu Tịch!
Dương Uyển Dung gọi cô lại:
- Cô sợ phải gặp tôi đến thế à?
Sợ á? Diệp Tiểu Tịch dừng bước, quay người, nhìn Dương Uyển Dung với vẻ như cười như không.
Nơi này chỉ có một mình Dương Uyển Dung, bốn phía không người. Diệp Tiểu Tịch nghĩ bụng một mình Dương Uyển Dung thì làm gì được mình cơ chứ?
- Cô lại muốn giở trò gì nữa?
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày.
- Yên tâm đi, tôi chỉ muốn cho cô xem một thứ thôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt của Dương Uyển Dung cũng trở nên u ám. Cô ta cúi đầu xuống, trong ánh mắt lóe lên ánh nhìn độc địa:
- Cô có biết vì sao Long Mộ Thần nhất định muốn đuổi tôi ra khỏi Long thị, bắt tôi đi khỏi thủ đô không?
Diệp Tiểu Tịch cau mày kinh ngạc. Vì sao Dương Uyển Dung lại nhắc tới chuyện này?
Trước kia Long Mộ Thần bắt Dương Uyển Dung đi tỉnh khác, nếu khoong sẽ sa thải cô ta. Sau đó Dương Uyển Dung chọn đình chỉ tạm thời, Diệp Tiểu Tịch cũng biết sơ sơ.
Chẳng lẽ Dương Uyển Dung tìm cô vì việc này sao? Sao mà vô lý thế?
- Tôi nghĩ chắc là vì cô đáng ghét quá ấy mà…
Diệp Tiểu Tịch nói lời tự đáy lòng.
Vẻ mặt Dương Uyển Dung bùng lên lửa giận, suýt nữa thì cô ta đã nhảy dựng lên cãi nhau với Diệp Tiểu Tịch rồi. Cô ta hít sâu một hơi, nén cơn giận xuống, quăng ý định cãi vã ra khỏi đầu.
Hôm nay cô ta chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mới đến, cô ta không thể để Diệp Tiểu Tịch nắm mũi mình dắt đi như lần trước được. Cô ta nhất định phải bắt Diệp Tiểu Tịch rơi vào cái bẫy của mình!
- Là bởi vì… tôi có thai rồi.
Trong mắt Dương Uyển Dung lóe lên ánh nhìn ác độc.
Cô ta hạ giọng nói tiếp:
- Nó là con của Long Mộ Thần.
Dương Uyển Dung mang thai?
Con cô ta là của Long Mộ Thần?
Không, điều đó không thể xảy ra được!
Câu trước của cô ta làm Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên, nhưng câu sau lại khiến cô cảm thấy hoang đường.
- Tôi đã mang thai ba tháng rồi.
Dương Uyển Dung đặt tay lên cái bụng phẳng lì rồi nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch đầy oán hận:
- Chính là cái đêm vào ba tháng trước, cái đêm mà Long Mộ Thần không muốn thừa nhận ấy! Cô cho rằng vì sao anh ấy lại thay đổi thái độ với tôi đột ngột như thế hả? Là bởi vì tôi có thai! Anh ấy nghĩ đứa con này không phải là của mình nên mới đối xử với nhà họ Dương như thế, mới tàn nhẫn với tôi như thế. Anh ấy làm tất cả chỉ để ép tôi bỏ đứa trẻ này thôi.
Diệp Tiểu Tịch còn chưa lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ.
- Đây chỉ là lời nói một phía của cô.
Diệp Tiểu Tịch nói rất bình tĩnh:
- Ngại quá, tôi chẳng thể nào tin cô được.
- Cho nên tôi mới muốn cho cô xem cái này.
Đáy mắt Dương Uyển Dung đượm vẻ tàn nhẫn.
Cô ta đưa tờ giấy trong tay cho Diệp Tiểu Tịch.
- Cái gì đây?
Diệp Tiểu Tịch nhận lấy mà vẫn còn mơ hồ.
Ánh sáng ở đây quá mờ, Diệp Tiểu Tịch phải mở điện thoại ra, bật đèn pin để soi lên giấy.
Thấy chữ viết trên tờ giấy ấy, lòng cô thắt lại.
- Đó là giám định huyết thống. Đứa con trong bụng tôi thực sự là của Long Mộ Thần.
Dương Uyển Dung nói đầy ai oán:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi đã mang thai con của Long Mộ Thần rồi. Xin cô hãy rời xa anh ấy đi. Tôi không muốn con mình vừa mới sinh ra đã không có bố.
Tờ giấy Diệp Tiểu Tịch đang cầm trong tay chính là kết quả giám định quan hệ huyết thống. Mà kết luận cuối cùng cho thấy bố của đứa bé trong bụng Dương Uyển Dung chính là Long Mộ Thần.
Tại sao có thể như thế được?!
Diệp Tiểu Tịch run tay, tờ giấy kia rơi khỏi tay cô.
Cô giật mình nhìn lại, trên tờ kết quả kia có con dấu của bệnh viện rành rành, trông không giống như làm giả.
Diệp Tiểu Tịch bỗng thấy đầu óc mình trống rỗng.
Cô không tin Dương Uyển Dung, nhưng tờ phiếu giám định kia lại đang hiện hữu ngay trước mắt cô.
Bỗng nhiên, Diệp Tiểu Tịch hỏi như thể vừa nghĩ ra điều gì:
- Cô cho Long Mộ Thần xem chưa?
- Chưa.
Dương Uyển Dung mỉm cười đầy mong chờ:
- Nhưng tôi nghĩ anh ấy mà thấy thì sẽ làm lành với tôi thôi.
- Tờ kết quả giám định này nhìn thật lắm. Nhưng mà tôi vẫn không tin.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi nói rất bình tĩnh:;
- Nói không chừng nó cũng là giả ấy chứ. Nếu cô chưa cho Long Mộ Thần xem thì để tôi đưa cho anh ấy giùm cho.
Dù Dương Uyển Dung có giở âm mưu quỷ kế gì, chỉ cần cô nói rõ với Long Mộ Thần thì nhất định có thể phơi bày chân tướng. Cho dù Dương Uyển Dung có lấy kết quả giám định đến thì cô vẫn muốn tin tưởng Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch đáp qua loa cho có lệ.
Cô muốn thoát khỏi đám người này lắm rồi, thế mà họ cứ bám sát lấy cô.
- Sao em không biết được cơ chứ? Chẳng phải em là em họ của cậu chủ Long à?
- Đúng vậy, anh ấy còn đưa em theo làm bạn nữ của mình, chắc chắn là tình cảm của cả hai tốt lắm.
…
Thấy mấy người này cứ bám riết không buông, Diệp Tiểu Tịch vừa đau đầu vừa bực mình.
- Ngại quá, tôi phải vào toilet đã.
Diệp Tiểu Tịch đành lôi lí do này ra rồi chạy vào toilet như chạy trốn.
Ra khỏi toilet, Diệp Tiểu Tịch không nhịn được phải thở dài một cái.
Mấy người phụ nữ kia quấn người ghê quá, cô không muốn gặp họ nữa đâu.
Nhưng mà… bây giờ biết đi đâu đây nhỉ?
Một người phục vụ đi tới trước mặt cô:
- Xin hỏi cô là cô Diệp đúng không?
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc, người này nhận ra cô à?
Cô không thừa nhận ngay:
- Có chuyện gì không?
- Cậu chủ Long mời cô qua chỗ ngài ấy, ngài ấy muốn cho cô một bất ngờ.
- Long Mộ Thần?
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc.
Chẳng phải anh đi bàn chuyện với An lão gia à? Nói chuyện xong rồi sao?
Chẳng lẽ anh không thấy cô ở đại sảnh nên mới bảo phục vụ đến tìm cô? Cho cô bất ngờ á? Anh lại bày trò gì vậy?
- Đúng vậy.
Phục vụ nói:
- Mời cô đi theo tôi.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý đi theo.
Phục vụ đưa cô tới vườn hoa đằng sau biệt thự. Vườn hoa của nhà họ An rộng mênh mông và tĩnh mịch, bên cạnh còn có một hồ nước nhân tạo long lanh dưới ánh đèn.
Gió lạnh thổi qua, Diệp Tiểu Tịch tỉnh táo hẳn.
Long Mộ Thần sao có thể hẹn cô ra đây được chứ?
Cô bỗng cảnh giác vài phần, người hẹn cô là Long Mộ Thần thật sao?
- Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?
Diệp Tiểu Tịch dừng bước rồi hỏi với vẻ đề phòng.
- Ở ngay phía trước thôi.
Phục vụ chỉ vào đình nghỉ mát phía trước. Đình ấy được xây giữa hồ, Diệp Tiểu Tịch có thể thấy bóng người thấp thoáng.
Đó là Long Mộ Thần thật ư?
Diệp Tiểu Tịch đi về ngôi đình với vẻ hồ nghi, còn phục vụ đã bỏ đi một mạch.
Khi thấy rõ người ở trong đình, Diệp Tiểu Tịch cạn lời luôn.
Đó đâu phải là Long Mộ Thần mà rõ ràng là Dương Uyển Dung! Lại là cô ta!
Không ngờ Dương Uyển Dung lại giả danh Long Mộ Thần để lừa cô qua đây, không ngờ cô lại còn bị lừa dễ dàng như thế.
Diệp Tiểu Tịch hạn hán lời, Dương Uyển Dung đúng là âm hồn không tan mà.
Diệp Tiểu Tịch định quay người bỏ đi ngay tắp lự.
Lần trước gặp Dương Uyển Dung cô đã nói hết những gì cần nói rồi, cô chẳng cần phải gặp cô ta làm gì nữa.
- Diệp Tiểu Tịch!
Dương Uyển Dung gọi cô lại:
- Cô sợ phải gặp tôi đến thế à?
Sợ á? Diệp Tiểu Tịch dừng bước, quay người, nhìn Dương Uyển Dung với vẻ như cười như không.
Nơi này chỉ có một mình Dương Uyển Dung, bốn phía không người. Diệp Tiểu Tịch nghĩ bụng một mình Dương Uyển Dung thì làm gì được mình cơ chứ?
- Cô lại muốn giở trò gì nữa?
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày.
- Yên tâm đi, tôi chỉ muốn cho cô xem một thứ thôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ mặt của Dương Uyển Dung cũng trở nên u ám. Cô ta cúi đầu xuống, trong ánh mắt lóe lên ánh nhìn độc địa:
- Cô có biết vì sao Long Mộ Thần nhất định muốn đuổi tôi ra khỏi Long thị, bắt tôi đi khỏi thủ đô không?
Diệp Tiểu Tịch cau mày kinh ngạc. Vì sao Dương Uyển Dung lại nhắc tới chuyện này?
Trước kia Long Mộ Thần bắt Dương Uyển Dung đi tỉnh khác, nếu khoong sẽ sa thải cô ta. Sau đó Dương Uyển Dung chọn đình chỉ tạm thời, Diệp Tiểu Tịch cũng biết sơ sơ.
Chẳng lẽ Dương Uyển Dung tìm cô vì việc này sao? Sao mà vô lý thế?
- Tôi nghĩ chắc là vì cô đáng ghét quá ấy mà…
Diệp Tiểu Tịch nói lời tự đáy lòng.
Vẻ mặt Dương Uyển Dung bùng lên lửa giận, suýt nữa thì cô ta đã nhảy dựng lên cãi nhau với Diệp Tiểu Tịch rồi. Cô ta hít sâu một hơi, nén cơn giận xuống, quăng ý định cãi vã ra khỏi đầu.
Hôm nay cô ta chuẩn bị kĩ lưỡng rồi mới đến, cô ta không thể để Diệp Tiểu Tịch nắm mũi mình dắt đi như lần trước được. Cô ta nhất định phải bắt Diệp Tiểu Tịch rơi vào cái bẫy của mình!
- Là bởi vì… tôi có thai rồi.
Trong mắt Dương Uyển Dung lóe lên ánh nhìn ác độc.
Cô ta hạ giọng nói tiếp:
- Nó là con của Long Mộ Thần.
Dương Uyển Dung mang thai?
Con cô ta là của Long Mộ Thần?
Không, điều đó không thể xảy ra được!
Câu trước của cô ta làm Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên, nhưng câu sau lại khiến cô cảm thấy hoang đường.
- Tôi đã mang thai ba tháng rồi.
Dương Uyển Dung đặt tay lên cái bụng phẳng lì rồi nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch đầy oán hận:
- Chính là cái đêm vào ba tháng trước, cái đêm mà Long Mộ Thần không muốn thừa nhận ấy! Cô cho rằng vì sao anh ấy lại thay đổi thái độ với tôi đột ngột như thế hả? Là bởi vì tôi có thai! Anh ấy nghĩ đứa con này không phải là của mình nên mới đối xử với nhà họ Dương như thế, mới tàn nhẫn với tôi như thế. Anh ấy làm tất cả chỉ để ép tôi bỏ đứa trẻ này thôi.
Diệp Tiểu Tịch còn chưa lấy lại tinh thần từ cơn khiếp sợ.
- Đây chỉ là lời nói một phía của cô.
Diệp Tiểu Tịch nói rất bình tĩnh:
- Ngại quá, tôi chẳng thể nào tin cô được.
- Cho nên tôi mới muốn cho cô xem cái này.
Đáy mắt Dương Uyển Dung đượm vẻ tàn nhẫn.
Cô ta đưa tờ giấy trong tay cho Diệp Tiểu Tịch.
- Cái gì đây?
Diệp Tiểu Tịch nhận lấy mà vẫn còn mơ hồ.
Ánh sáng ở đây quá mờ, Diệp Tiểu Tịch phải mở điện thoại ra, bật đèn pin để soi lên giấy.
Thấy chữ viết trên tờ giấy ấy, lòng cô thắt lại.
- Đó là giám định huyết thống. Đứa con trong bụng tôi thực sự là của Long Mộ Thần.
Dương Uyển Dung nói đầy ai oán:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi đã mang thai con của Long Mộ Thần rồi. Xin cô hãy rời xa anh ấy đi. Tôi không muốn con mình vừa mới sinh ra đã không có bố.
Tờ giấy Diệp Tiểu Tịch đang cầm trong tay chính là kết quả giám định quan hệ huyết thống. Mà kết luận cuối cùng cho thấy bố của đứa bé trong bụng Dương Uyển Dung chính là Long Mộ Thần.
Tại sao có thể như thế được?!
Diệp Tiểu Tịch run tay, tờ giấy kia rơi khỏi tay cô.
Cô giật mình nhìn lại, trên tờ kết quả kia có con dấu của bệnh viện rành rành, trông không giống như làm giả.
Diệp Tiểu Tịch bỗng thấy đầu óc mình trống rỗng.
Cô không tin Dương Uyển Dung, nhưng tờ phiếu giám định kia lại đang hiện hữu ngay trước mắt cô.
Bỗng nhiên, Diệp Tiểu Tịch hỏi như thể vừa nghĩ ra điều gì:
- Cô cho Long Mộ Thần xem chưa?
- Chưa.
Dương Uyển Dung mỉm cười đầy mong chờ:
- Nhưng tôi nghĩ anh ấy mà thấy thì sẽ làm lành với tôi thôi.
- Tờ kết quả giám định này nhìn thật lắm. Nhưng mà tôi vẫn không tin.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi nói rất bình tĩnh:;
- Nói không chừng nó cũng là giả ấy chứ. Nếu cô chưa cho Long Mộ Thần xem thì để tôi đưa cho anh ấy giùm cho.
Dù Dương Uyển Dung có giở âm mưu quỷ kế gì, chỉ cần cô nói rõ với Long Mộ Thần thì nhất định có thể phơi bày chân tướng. Cho dù Dương Uyển Dung có lấy kết quả giám định đến thì cô vẫn muốn tin tưởng Long Mộ Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.