Chương 172: Cô đã trưởng thành
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Long Mộ Thần cau mày.
Bố mẹ Diệp Tiểu Tịch vẫn còn thành kiến với anh nên mới gọi anh là cậu Long mà không gọi thẳng tên anh.
Nhưng anh không nóng vội, chuyện này cứ từ từ vậy. Hai người mời anh ăn tối cũng chẳng chứng minh được gì.
Anh đặt đũa xuống rồi trả lời:
- Điều tra xong rồi ạ, nguyên nhân cái chết của Kim Nghĩa Bằng là do bệnh tim đột phát.
- Tên đó có bệnh tim à?
Diệp Hải Phong hỏi bằng giọng căng thẳng.
- Vâng.
Long Mộ Thần gật đầu xác nhận.
Trái tim Diệp Hải Phong và Hà Nhu lạnh lẽo hơn vài phần.
Kim Nghĩa Bằng chết vì bệnh tim, e rằng Diệp Nhược Cẩn không thể thoát khỏi liên quan rồi.
Xét đến tình cảnh nhà họ Kim náo loạn ở đồn cảnh sát, hiển nhiên là bọn họ sẽ đổ tội này lên đầu Diệp Nhược Cẩn, vì anh làm đột phát bệnh tim của gã.
- Vậy giờ phải làm sao?
Hà Nhu luống cuống hỏi. Nhà họ Kim có tiền có thế, bà không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào có thể cứu được Diệp Nhược Cẩn cả.
- Bố mẹ đừng lo lắng.
Diệp Tiểu Tịch an ủi:
- Cho dù gã ta có bệnh tim thì cũng chưa chắc là bị đột phát bởi cuộc ẩu đả với anh con. Con cảm thấy chuyện này có gì đó lạ lắm.
- Tiểu Tịch nói có lý.
Long Mộ Thần hỏi Diệp Hải phong:
- Rất có thể đây là vụ mưu sát, có nhiều người nhà họ Kim hy vọng Kim Nghĩa Bằng gặp chuyện không may. À phải rồi, bác trai là bác sĩ, vừa lúc cháu có chuyện muổn hỏi bác ạ.
- Cậu nói đi.
Diệp Hải Phong giữ vững tinh thần.
- Liệu có cách mưu sát nào khiến cho một người giống như bị bệnh tim đột phát nhưng các bác sĩ lại không phát hiện ra không ạ?
Long Mộ Thần hỏi thẳng vào vấn đề.
- Có chứ.
Diệp Hải Phong trầm giọng khẳng định:
- Có một vài cách đạt được hiệu quả như thế. Đơn giản nhất và khiến người khác khó chú ý nhất chính là tiêm 100 đến 200 cc không khí vào tĩnh mạch, tim sẽ lập tức ngừng đập và tử vong trong vòng chưa đầy hai phút. Người bị tử vong bởi cách này có triệu chứng rất giống như sốc tim, cậu đang nghi ngờ…
- Vâng.
Long Mộ Thần gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Vậy kiểm tra tử thi có phát hiện ra chuyện này không?
- Có thể.
Diệp Hải Phong xác định:
- Nếu khám nghiệm tử thi thì có thể chứng minh được nạn nhân có bị mưu sát hay không.
- Vậy là tốt rồi.
Long Mộ Thần cất giọng bình tĩnh.
- Xin hai bác yên tâm, cảnh sát đã tiến hành công tác khám nghiệm tử thi, cháu cũng đã thuyết phục bà Kim để bà ấy phối hợp với cảnh sát nhằm điều tra ra sự thật, cháu tin rằng sẽ có kết quả trong hai ngày thôi ạ.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu đều giật mình.
Bọn họ còn chưa mở miệng xin Long Mộ Thần thì anh đã giải quyết thỏa đáng mọi chuyện rồi. Long Mộ Thần hỏi Diệp Hải Phong chuyện kia không phải vì anh chẳng biết gì mà mà là đang an ủi bọn họ thôi.
Tâm trạng của hai người khá phức tạp, tuy rằng ý định chia rẽ Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần vẫn rất bền vững, nhưng họ không thể không thừa nhận rằng Long Mộ Thần là một người… rất tốt.
- Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch phân tích:
- Còn nữa, Kim Nghĩa Bằng chết trong bệnh viện, người dễ dàng ra tay nhất chính là bác sĩ và hộ lý. Em nghĩ cảnh sát nên điều tra những người này xem thử họ có ngấm ngầm liên lạc với nhà họ Kim không.
- Hướng nghi vấn của chúng ta rất giống nhau, nhưng nếu để cảnh sát nhúng tay vào thì sẽ bứt dây động rừng.
Long Mộ Thần nói:
- Nhưng em yên tâm đi, anh đã cử người âm thầm điều tra chuyện này rồi.
- Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.
Diệp Tiểu Tịch nói tiếp:
- Nhưng nếu em là hung thủ, em nhất định sẽ tiêu hủy chứng cứ phòng ngừa bất trắc. Em cho rằng phải có người canh chừng thi thể của Kim Nghĩa Bằng để tránh xảy ra biến cố gì đó.
- Ừ, nhờ em nhắc anh mới nhớ ra chuyện này đấy, anh sẽ gọi Tư Viễn sắp xếp chuyện này ngay.
Long Mộ Thần gật đầu.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn hai người với vẻ ngơ ngác, như thể chưa từng biết một Diệp Tiểu Tịch thế này.
Trong ấn tượng của bọn họ, Diệp Tiểu Tịch là một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, cho dù cô lớn lên từng ngày nhưng cô vẫn luôn là cô bé được họ che chở trong lòng bàn tay.
Nhưng giờ đây, đương lúc hai người đang lo sợ, bó tay hết cách trước biến cố ập đến thì Diệp Tiểu Tịch lại xử lý mọi việc cực kỳ tỉnh táo, dùng thái đột bình tĩnh thảo luận với Long Mộ Thần về những điểm bọn họ còn chưa nghĩ tới.
Diệp Tiểu Tịch đã trưởng thành, lại còn thông minh tài giỏi hơn trong tưởng tượng của họ. Cô không còn là một đứa bé mà đã có thể gánh vác trách nhiệm, dù cô đứng cạnh Long Mộ Thần cũng chẳng chút thua kém nào.
Rốt cuộc là Diệp Tiểu Tịch tự mình trưởng thành hay do Long Mộ Thần ảnh hưởng? Hai người hết sức hoảng hốt.
- Nếm món sườn mẹ em làm thử đi.
Diệp Tiểu Tịch gắp miếng sườn vào bát Long Mộ Thần, giọng cô pha đầy đắc ý:
- Đây là món tủ của mẹ em đó, cực kỳ ngon!
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn nhau ngẩn ngơ, Diệp Tiểu Tịch lại khôi phục dáng vẻ bình thường như thể sự tỉnh táo cơ trí vừa rồi chỉ là ảo giác của họ thôi.
Bữa tối kết thúc cũng làm cho Diệp Hải Phong và Hà Nhu yên tâm triệt để.
Sau khi ăn xong, hai người không giữ Long Mộ Thần ở lại lâu nhưng lại không phản đối Diệp Tiểu Tịch tiễn anh về.
Diệp Tiểu Tịch tiễn anh ra ngoài, Long Mộ Thần mở cửa xe rồi nhìn thoáng về phía cửa.
- Tiểu Tịch.
Anh hạ giọng nói.
- Có một chuyện anh muốn làm từ lâu.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh ngỡ ngàng:
- Hở?
Lát sau, cô cảm thấy lưng mình bị siết chặt, sau đó Long Mộ Thần ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng mang theo hơi thở quen thuộc chạm vào môi cô.
Diệp Tiểu Tịch hơi run lên, đáy lòng cực kỳ hồi hộp, nếu bố mẹ cô thấy cảnh này thì làm sao bây giờ? Nhưng nụ hôn này mê hoặc quá, làm cô không nỡ đẩy anh ra.
Nụ hôn vừa dứt, Diệp Tiểu Tịch nép vào ngực anh tỏ vẻ xấu hổ nói:
- Anh… coi chừng bố mẹ em đến đánh anh đó.
- Anh thấy bọn họ không có ở đây đâu.
Long Mộ Thần cười khẽ. Vì bố mẹ cô có mặt nên anh mới ráng nhịn đến giờ, cuối cùng thì cũng nếm được quả ngọt rồi.
- Anh về nhanh đi!
Diệp Tiểu Tịch ngượng ngùng đẩy anh.
Long Mộ Thần lên xe với vẻ lưu luyến.
- Đi đường cẩn thận nhé.
Diệp Tiểu Tịch dặn dò trong sự lo lắng.
- Ừ, em về đi.
Anh thấp giọng nói:
- Anh sẽ gọi điện thoại báo bình an cho em.
Diệp Tiểu Tịch đứng cạnh xe nhưng Long Mộ Thần không chịu đi, cô không khỏi giục:
- Muộn rồi, anh đi đi.
- Em về trước đi.
Anh cất giọng bình thản.
- Sao vậy?
Cô buồn bực.
- Tiểu Tịch.
Giọng Long Mộ Thần dịu dàng:
- Anh không muốn để em phải dõi theo bóng lưng mình.
Trái tim Diệp Tiểu Tịch đập mạnh, gò má nóng rực lên như phát sốt. Long Mộ Thần lại tán tỉnh cô bất ngờ làm cô không thể phòng bị được!
- Vậy, em về đây…
Cô xoay người rời đi, tim đập cực kỳ nhanh. Dường như cô có thể cảm nhận được đôi mắt dịu dàng lưu luyến của Long Mộ Thần.
Đưa mắt tiễn cô vào nhà, Long Mộ Thần mới nổ máy rời đi.
Ngày kế, người nhà họ Diệp và Long Mộ Thần cùng nhau đến cục cảnh sát.
Nhưng bọn họ vừa đến nơi thì lại nghe giọng điệu hoảng hốt của một vị cảnh sát:
- Không ổn rồi! Ban nãy bệnh viện gọi điện thoại đến bảo nhà xác bị cháy rồi!
Bố mẹ Diệp Tiểu Tịch vẫn còn thành kiến với anh nên mới gọi anh là cậu Long mà không gọi thẳng tên anh.
Nhưng anh không nóng vội, chuyện này cứ từ từ vậy. Hai người mời anh ăn tối cũng chẳng chứng minh được gì.
Anh đặt đũa xuống rồi trả lời:
- Điều tra xong rồi ạ, nguyên nhân cái chết của Kim Nghĩa Bằng là do bệnh tim đột phát.
- Tên đó có bệnh tim à?
Diệp Hải Phong hỏi bằng giọng căng thẳng.
- Vâng.
Long Mộ Thần gật đầu xác nhận.
Trái tim Diệp Hải Phong và Hà Nhu lạnh lẽo hơn vài phần.
Kim Nghĩa Bằng chết vì bệnh tim, e rằng Diệp Nhược Cẩn không thể thoát khỏi liên quan rồi.
Xét đến tình cảnh nhà họ Kim náo loạn ở đồn cảnh sát, hiển nhiên là bọn họ sẽ đổ tội này lên đầu Diệp Nhược Cẩn, vì anh làm đột phát bệnh tim của gã.
- Vậy giờ phải làm sao?
Hà Nhu luống cuống hỏi. Nhà họ Kim có tiền có thế, bà không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào có thể cứu được Diệp Nhược Cẩn cả.
- Bố mẹ đừng lo lắng.
Diệp Tiểu Tịch an ủi:
- Cho dù gã ta có bệnh tim thì cũng chưa chắc là bị đột phát bởi cuộc ẩu đả với anh con. Con cảm thấy chuyện này có gì đó lạ lắm.
- Tiểu Tịch nói có lý.
Long Mộ Thần hỏi Diệp Hải phong:
- Rất có thể đây là vụ mưu sát, có nhiều người nhà họ Kim hy vọng Kim Nghĩa Bằng gặp chuyện không may. À phải rồi, bác trai là bác sĩ, vừa lúc cháu có chuyện muổn hỏi bác ạ.
- Cậu nói đi.
Diệp Hải Phong giữ vững tinh thần.
- Liệu có cách mưu sát nào khiến cho một người giống như bị bệnh tim đột phát nhưng các bác sĩ lại không phát hiện ra không ạ?
Long Mộ Thần hỏi thẳng vào vấn đề.
- Có chứ.
Diệp Hải Phong trầm giọng khẳng định:
- Có một vài cách đạt được hiệu quả như thế. Đơn giản nhất và khiến người khác khó chú ý nhất chính là tiêm 100 đến 200 cc không khí vào tĩnh mạch, tim sẽ lập tức ngừng đập và tử vong trong vòng chưa đầy hai phút. Người bị tử vong bởi cách này có triệu chứng rất giống như sốc tim, cậu đang nghi ngờ…
- Vâng.
Long Mộ Thần gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Vậy kiểm tra tử thi có phát hiện ra chuyện này không?
- Có thể.
Diệp Hải Phong xác định:
- Nếu khám nghiệm tử thi thì có thể chứng minh được nạn nhân có bị mưu sát hay không.
- Vậy là tốt rồi.
Long Mộ Thần cất giọng bình tĩnh.
- Xin hai bác yên tâm, cảnh sát đã tiến hành công tác khám nghiệm tử thi, cháu cũng đã thuyết phục bà Kim để bà ấy phối hợp với cảnh sát nhằm điều tra ra sự thật, cháu tin rằng sẽ có kết quả trong hai ngày thôi ạ.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu đều giật mình.
Bọn họ còn chưa mở miệng xin Long Mộ Thần thì anh đã giải quyết thỏa đáng mọi chuyện rồi. Long Mộ Thần hỏi Diệp Hải Phong chuyện kia không phải vì anh chẳng biết gì mà mà là đang an ủi bọn họ thôi.
Tâm trạng của hai người khá phức tạp, tuy rằng ý định chia rẽ Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần vẫn rất bền vững, nhưng họ không thể không thừa nhận rằng Long Mộ Thần là một người… rất tốt.
- Long Mộ Thần.
Diệp Tiểu Tịch phân tích:
- Còn nữa, Kim Nghĩa Bằng chết trong bệnh viện, người dễ dàng ra tay nhất chính là bác sĩ và hộ lý. Em nghĩ cảnh sát nên điều tra những người này xem thử họ có ngấm ngầm liên lạc với nhà họ Kim không.
- Hướng nghi vấn của chúng ta rất giống nhau, nhưng nếu để cảnh sát nhúng tay vào thì sẽ bứt dây động rừng.
Long Mộ Thần nói:
- Nhưng em yên tâm đi, anh đã cử người âm thầm điều tra chuyện này rồi.
- Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.
Diệp Tiểu Tịch nói tiếp:
- Nhưng nếu em là hung thủ, em nhất định sẽ tiêu hủy chứng cứ phòng ngừa bất trắc. Em cho rằng phải có người canh chừng thi thể của Kim Nghĩa Bằng để tránh xảy ra biến cố gì đó.
- Ừ, nhờ em nhắc anh mới nhớ ra chuyện này đấy, anh sẽ gọi Tư Viễn sắp xếp chuyện này ngay.
Long Mộ Thần gật đầu.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn hai người với vẻ ngơ ngác, như thể chưa từng biết một Diệp Tiểu Tịch thế này.
Trong ấn tượng của bọn họ, Diệp Tiểu Tịch là một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, cho dù cô lớn lên từng ngày nhưng cô vẫn luôn là cô bé được họ che chở trong lòng bàn tay.
Nhưng giờ đây, đương lúc hai người đang lo sợ, bó tay hết cách trước biến cố ập đến thì Diệp Tiểu Tịch lại xử lý mọi việc cực kỳ tỉnh táo, dùng thái đột bình tĩnh thảo luận với Long Mộ Thần về những điểm bọn họ còn chưa nghĩ tới.
Diệp Tiểu Tịch đã trưởng thành, lại còn thông minh tài giỏi hơn trong tưởng tượng của họ. Cô không còn là một đứa bé mà đã có thể gánh vác trách nhiệm, dù cô đứng cạnh Long Mộ Thần cũng chẳng chút thua kém nào.
Rốt cuộc là Diệp Tiểu Tịch tự mình trưởng thành hay do Long Mộ Thần ảnh hưởng? Hai người hết sức hoảng hốt.
- Nếm món sườn mẹ em làm thử đi.
Diệp Tiểu Tịch gắp miếng sườn vào bát Long Mộ Thần, giọng cô pha đầy đắc ý:
- Đây là món tủ của mẹ em đó, cực kỳ ngon!
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn nhau ngẩn ngơ, Diệp Tiểu Tịch lại khôi phục dáng vẻ bình thường như thể sự tỉnh táo cơ trí vừa rồi chỉ là ảo giác của họ thôi.
Bữa tối kết thúc cũng làm cho Diệp Hải Phong và Hà Nhu yên tâm triệt để.
Sau khi ăn xong, hai người không giữ Long Mộ Thần ở lại lâu nhưng lại không phản đối Diệp Tiểu Tịch tiễn anh về.
Diệp Tiểu Tịch tiễn anh ra ngoài, Long Mộ Thần mở cửa xe rồi nhìn thoáng về phía cửa.
- Tiểu Tịch.
Anh hạ giọng nói.
- Có một chuyện anh muốn làm từ lâu.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh ngỡ ngàng:
- Hở?
Lát sau, cô cảm thấy lưng mình bị siết chặt, sau đó Long Mộ Thần ôm cô vào lòng, đôi môi mỏng mang theo hơi thở quen thuộc chạm vào môi cô.
Diệp Tiểu Tịch hơi run lên, đáy lòng cực kỳ hồi hộp, nếu bố mẹ cô thấy cảnh này thì làm sao bây giờ? Nhưng nụ hôn này mê hoặc quá, làm cô không nỡ đẩy anh ra.
Nụ hôn vừa dứt, Diệp Tiểu Tịch nép vào ngực anh tỏ vẻ xấu hổ nói:
- Anh… coi chừng bố mẹ em đến đánh anh đó.
- Anh thấy bọn họ không có ở đây đâu.
Long Mộ Thần cười khẽ. Vì bố mẹ cô có mặt nên anh mới ráng nhịn đến giờ, cuối cùng thì cũng nếm được quả ngọt rồi.
- Anh về nhanh đi!
Diệp Tiểu Tịch ngượng ngùng đẩy anh.
Long Mộ Thần lên xe với vẻ lưu luyến.
- Đi đường cẩn thận nhé.
Diệp Tiểu Tịch dặn dò trong sự lo lắng.
- Ừ, em về đi.
Anh thấp giọng nói:
- Anh sẽ gọi điện thoại báo bình an cho em.
Diệp Tiểu Tịch đứng cạnh xe nhưng Long Mộ Thần không chịu đi, cô không khỏi giục:
- Muộn rồi, anh đi đi.
- Em về trước đi.
Anh cất giọng bình thản.
- Sao vậy?
Cô buồn bực.
- Tiểu Tịch.
Giọng Long Mộ Thần dịu dàng:
- Anh không muốn để em phải dõi theo bóng lưng mình.
Trái tim Diệp Tiểu Tịch đập mạnh, gò má nóng rực lên như phát sốt. Long Mộ Thần lại tán tỉnh cô bất ngờ làm cô không thể phòng bị được!
- Vậy, em về đây…
Cô xoay người rời đi, tim đập cực kỳ nhanh. Dường như cô có thể cảm nhận được đôi mắt dịu dàng lưu luyến của Long Mộ Thần.
Đưa mắt tiễn cô vào nhà, Long Mộ Thần mới nổ máy rời đi.
Ngày kế, người nhà họ Diệp và Long Mộ Thần cùng nhau đến cục cảnh sát.
Nhưng bọn họ vừa đến nơi thì lại nghe giọng điệu hoảng hốt của một vị cảnh sát:
- Không ổn rồi! Ban nãy bệnh viện gọi điện thoại đến bảo nhà xác bị cháy rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.