Chương 112: Có người đang nhìn cô
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- … Anh thích là được.
Diệp Tiểu Tịch chỉ thấy đầu óc váng vất.
Cứ ở bên cạnh Long Mộ Thần là cô không sao suy nghĩ một cách tỉnh táo bình thường được.
Long Mộ Thần cười khẽ rồi hôn lên môi cô.
- Đừng… mình về nhà đi.
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Vội gì.
Long Mộ Thần cười nhẹ:
- Tối nay em muốn ăn gì nào?
- Anh hỏi thế là để nấu cho em ăn à?
Diệp Tiểu Tịch tò mò.
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu:
- Em không thích hả?
- Thích chứ!
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ đáp. Cô yên tâm về tài nấu nướng của Long Mộ Thần lắm luôn.
- Đi thôi, mình đi siêu thị trước.
Anh nói.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh mà ngạc nhiên hết sức.
- Sao thế?
Long Mộ Thần khởi động xe.
- Không.
Cô lắc đầu:
- Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Em cứ tưởng anh sẽ giao việc này cho người làm chứ.
- Bình thường thì anh giao cho họ làm.
Long Mộ Thần nói nhẹ như không:
- Nhưng hôm nay thì khác, vì hôm nay anh nấu cho em mà.
Cảm giác ấm áp dâng đầy cõi lòng Diệp Tiểu Tịch, hai má cô đỏ hồng.
Đến siêu thị, Long Mộ Thần dừng xe trong bãi đỗ.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa xe đi xuống.
- Đi thôi.
Long Mộ Thần nắm tay cô.
Diệp Tiểu Tịch đột nhiên dừng bước. Cô quay người lại rồi nhìn bốn phía với ánh mắt hồ nghi.
- Sao thế em?
Thần sắc Long Mộ Thần chợt trở nên cảnh giác. Anh hỏi đầy nghiêm túc.
- Không có gì đâu…
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ rồi lắc đầu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi hoang mang:
- Tự nhiên em thấy lạnh lạnh lưng như có ai đang nhìn chòng chọc mình vậy, chắc là ảo giác thôi.
Ánh mắt Long Mộ Thần càng thẳm sâu hơn nữa. Anh quét mắt nhìn quanh, tia nhìn sắc bén vô cùng.
- Đi thôi đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch nắm tay anh:
- Chắc chắn là ảo giác, có khi tại siêu thị lạnh quá ấy.
Long Mộ Thần gật đầu rồi đi mua đồ cùng cô.
Cách đó không xa, Dương Uyển Dung trốn trong một chiếc xe thể thao rồi nhìn bóng dáng thân mật của hai người kia trong cơn ghen ghét ngùn ngụt.
Bọn họ ở cùng nhau thật!
Dương Uyển Dung nghiến chặt tay lái, giận dữ điên người.
Trước kia khi bố mẹ của Long Mộ Thần còn sống, cô ta thường xuyên viện đủ cớ để chạy tới nhà họ Long quấn lấy Long Mộ Thần. Tuy Long Mộ Thần không để ý gì đến cô ta, song ít nhất thì bên cạnh anh cũng không có cô gái nào khác.
Sau này bố mẹ anh không còn, anh vẫn không gần gũi với bất kì ai, thế nhưng cô ta còn biết anh ở đâu và đang ở bên cạnh kẻ nào.
Thế mà năm nay, đúng lúc năm hết tết đến thì Long Mộ Thần đi đâu mất dạng!
Cô ta phát rồ lên đi tìm Long Mộ Thần, còn cầu xin nài nỉ Chu Khải Nam hồi lâu mới có được số riêng của anh.
Không ngờ khi cô gọi cho anh thì người nhấc máy lại là Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần biến mất là để đi chơi với Diệp Tiểu Tịch à?
Làm sao cô ta có thể nuốt trôi chuyện này được cơ chứ?!
Hôm nay Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đã cùng nhau về thủ đô rồi, Dương Uyển Dung có lừa mình dối người kiểu gì cũng không thể không đối mặt với hiện thực.
Cho nên cô ta bám theo bọn họ suốt dọc đường, đến câu lạc bộ tư nhân rồi đến tận siêu thị này.
Cô ta không cam lòng!
Rõ ràng cô ta mới là người ở bên Long Mộ Thần lâu nhất! Cô ta luôn nghĩ rằng chỉ cần mình chờ thêm một chút thời gian nữa thì chắc chắn Long Mộ Thần sẽ cưới mình về làm vợ! Thế mà Diệp Tiểu Tịch vừa mới xuất hiện thì tất cả đã đảo lộn tứ tung!
Dương Uyển Dung siết chặt tay lái, vẻ mặt hằn lên nét tàn nhẫn.
Diệp Tiểu Tịch không biết rằng ảo giác ban nãy của cô hoàn toàn không phải là ảo giác.
Cô đi dạo siêu thị cùng với Long Mộ Thần, nhìn anh chọn rau chọn dưa mà mặt không đổi sắc, cô thật sự là sùng bái anh luôn.
- Long Mộ Thần, có phải cái gì anh cũng biết làm hết không vậy?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được phải thốt lên.
Anh mỉm cười:
- Thực ra việc này cũng không khó đâu, trước kia em chưa đi siêu thị với bố mẹ bao giờ à?
- Có đi mà.
Diệp Tiểu Tịch rầu rĩ:
- Nhưng mà em không phải chọn mấy thứ này.
- Thế em chọn cái gì?
Anh hỏi.
- Chọn mấy cái kia kìa.
Diệp Tiểu Tịch chỉ vào kệ bày đồ ăn vặt ở cách đó không xa.
Long Mộ Thần bật cười:
- Đi, giờ mình qua đó, cho em tha hồ mà chọn.
- Long Mộ Thần, em chẳng biết làm gì, anh có chê em không?
Diệp Tiểu Tịch bắt đầu xoắn quẩy.
- Em biết ăn còn gì nữa?
Long Mộ Thần nói như đúng rồi.
- … Anh đang an ủi em đấy à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh mà sa mạc lời luôn.
- Theo anh thì biết ăn cũng là một ưu điểm.
Long Mộ Thần mỉm cười:
- Hơn nữa em biết rất nhiều thứ mà Tiểu Tịch, đừng tự ti thế. Hay là mình làm cách gì đó để em an tâm hơn nhé, ví dụ như kết hôn…
- Khụ khụ
Diệp Tiểu Tịch nghe xong thì sặc một trận chí tử, Long Mộ Thần rõ thật là, anh đang ép cưới cô đấy hả? Sao chuyện gì cũng đánh lái đến cưới xin được thế?
- Em đang lo anh ở bên em sẽ thấy chán mà.
Cô nói lí nhí.
- Không chán, Tiểu Tịch à, em thú vị lắm.
Long Mộ Thần nói khẽ rồi bỗng thở dài một hơi:
- Anh còn lo em cảm thấy anh tẻ nhạt đây này.
Trái tim của Diệp Tiểu Tịch hơi thót một cái. Long Mộ Thần mà cũng lo lắng chuyện này ư? Thảo nào anh cứ phải nghĩ mọi cách để đối tốt với cô như thế.
- Thôi không nói cái này nữa, mình đi mua đồ ăn vặt đi.
Diệp Tiểu Tịch chủ động nắm tay anh.
Hai người đi sang quầy bán đồ ăn vặt, Dương Uyển Dung náu mình sau kệ hàng cách đó không xa và nhìn họ với ánh nhìn độc địa. Sau đó, cô ta lấy di động ra rồi thì thầm gì đó.
Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần mua đồ xong, bèn cùng nhau ra bãi đỗ xe.
Diệp Tiểu Tịch vừa chuẩn bị lên xe thì Long Mộ Thần hỏi:
- Tiểu Tịch, có muốn thử chiếc xe mới của em không?
- Dạ?
Diệp Tiểu Tịch ngây ra nhìn anh:
- Bây giờ á?
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu:
- Để anh bảo tài xế lái nó qua đây.
- Nhưng mà…
Diệp Tiểu Tịch không hiểu vì sao tự nhiên Long Mộ Thần lại bảo cô đi thử xe luôn bây giờ.
- Đến đây cho anh trải nghiệm kĩ thuật lái xe của Tiểu Tịch chút nào.
Long Mộ Thần cười nhẹ rồi đưa cô tới bên chiếc Porsche kia.
- Thôi được rồi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Cô mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
- Chờ anh một chút, anh qua dặn tài xế mấy câu.
Long Mộ Thần nói.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Tài xế đang ngồi trên ghế lái chiếc Maybach, Long Mộ Thần gõ gõ cửa kính, anh ta vội hạ cửa xuống.
- Cẩn thận chút.
Long Mộ Thần dặn nhỏ:
- Tôi sắp xếp người bảo vệ anh rồi.
- Tôi biết rồi, cậu Long.
Tài xế đáp.
Long Mộ Thần quay lại ngồi vào chiếc Porsche rồi nói với Diệp Tiểu Tịch:
- Đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch khởi động xe.
Dương Uyển Dung ngồi trong một quán café gần siêu thị, từ cửa sổ của quán có thể nhìn thấy lối ra vào bãi đỗ xe ngầm.
Sao họ còn chưa ra?
Dương Uyển Dung không nhịn được cau mày.
Bỗng nhiên, chiếc Maybach quen thuộc lao ra khỏi bãi đỗ, trong lòng Dương Uyển Dung giật thót một cái. Ngay sau đó, ánh mắt cô ta vằn lên ánh nhìn độc địa.
Cô ta bấm điện thoại không chút do dự.
Một chiếc xe phóng vụt ra từ góc đường gần đó, rồi đâm sầm vào chiếc Maybach đang đi!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc Maybach bị đâm méo mó, khói đặc bốc lên mù mịt.
Diệp Tiểu Tịch chỉ thấy đầu óc váng vất.
Cứ ở bên cạnh Long Mộ Thần là cô không sao suy nghĩ một cách tỉnh táo bình thường được.
Long Mộ Thần cười khẽ rồi hôn lên môi cô.
- Đừng… mình về nhà đi.
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Vội gì.
Long Mộ Thần cười nhẹ:
- Tối nay em muốn ăn gì nào?
- Anh hỏi thế là để nấu cho em ăn à?
Diệp Tiểu Tịch tò mò.
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu:
- Em không thích hả?
- Thích chứ!
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ đáp. Cô yên tâm về tài nấu nướng của Long Mộ Thần lắm luôn.
- Đi thôi, mình đi siêu thị trước.
Anh nói.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh mà ngạc nhiên hết sức.
- Sao thế?
Long Mộ Thần khởi động xe.
- Không.
Cô lắc đầu:
- Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Em cứ tưởng anh sẽ giao việc này cho người làm chứ.
- Bình thường thì anh giao cho họ làm.
Long Mộ Thần nói nhẹ như không:
- Nhưng hôm nay thì khác, vì hôm nay anh nấu cho em mà.
Cảm giác ấm áp dâng đầy cõi lòng Diệp Tiểu Tịch, hai má cô đỏ hồng.
Đến siêu thị, Long Mộ Thần dừng xe trong bãi đỗ.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa xe đi xuống.
- Đi thôi.
Long Mộ Thần nắm tay cô.
Diệp Tiểu Tịch đột nhiên dừng bước. Cô quay người lại rồi nhìn bốn phía với ánh mắt hồ nghi.
- Sao thế em?
Thần sắc Long Mộ Thần chợt trở nên cảnh giác. Anh hỏi đầy nghiêm túc.
- Không có gì đâu…
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ rồi lắc đầu, nhưng vẻ mặt vẫn hơi hoang mang:
- Tự nhiên em thấy lạnh lạnh lưng như có ai đang nhìn chòng chọc mình vậy, chắc là ảo giác thôi.
Ánh mắt Long Mộ Thần càng thẳm sâu hơn nữa. Anh quét mắt nhìn quanh, tia nhìn sắc bén vô cùng.
- Đi thôi đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch nắm tay anh:
- Chắc chắn là ảo giác, có khi tại siêu thị lạnh quá ấy.
Long Mộ Thần gật đầu rồi đi mua đồ cùng cô.
Cách đó không xa, Dương Uyển Dung trốn trong một chiếc xe thể thao rồi nhìn bóng dáng thân mật của hai người kia trong cơn ghen ghét ngùn ngụt.
Bọn họ ở cùng nhau thật!
Dương Uyển Dung nghiến chặt tay lái, giận dữ điên người.
Trước kia khi bố mẹ của Long Mộ Thần còn sống, cô ta thường xuyên viện đủ cớ để chạy tới nhà họ Long quấn lấy Long Mộ Thần. Tuy Long Mộ Thần không để ý gì đến cô ta, song ít nhất thì bên cạnh anh cũng không có cô gái nào khác.
Sau này bố mẹ anh không còn, anh vẫn không gần gũi với bất kì ai, thế nhưng cô ta còn biết anh ở đâu và đang ở bên cạnh kẻ nào.
Thế mà năm nay, đúng lúc năm hết tết đến thì Long Mộ Thần đi đâu mất dạng!
Cô ta phát rồ lên đi tìm Long Mộ Thần, còn cầu xin nài nỉ Chu Khải Nam hồi lâu mới có được số riêng của anh.
Không ngờ khi cô gọi cho anh thì người nhấc máy lại là Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần biến mất là để đi chơi với Diệp Tiểu Tịch à?
Làm sao cô ta có thể nuốt trôi chuyện này được cơ chứ?!
Hôm nay Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đã cùng nhau về thủ đô rồi, Dương Uyển Dung có lừa mình dối người kiểu gì cũng không thể không đối mặt với hiện thực.
Cho nên cô ta bám theo bọn họ suốt dọc đường, đến câu lạc bộ tư nhân rồi đến tận siêu thị này.
Cô ta không cam lòng!
Rõ ràng cô ta mới là người ở bên Long Mộ Thần lâu nhất! Cô ta luôn nghĩ rằng chỉ cần mình chờ thêm một chút thời gian nữa thì chắc chắn Long Mộ Thần sẽ cưới mình về làm vợ! Thế mà Diệp Tiểu Tịch vừa mới xuất hiện thì tất cả đã đảo lộn tứ tung!
Dương Uyển Dung siết chặt tay lái, vẻ mặt hằn lên nét tàn nhẫn.
Diệp Tiểu Tịch không biết rằng ảo giác ban nãy của cô hoàn toàn không phải là ảo giác.
Cô đi dạo siêu thị cùng với Long Mộ Thần, nhìn anh chọn rau chọn dưa mà mặt không đổi sắc, cô thật sự là sùng bái anh luôn.
- Long Mộ Thần, có phải cái gì anh cũng biết làm hết không vậy?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được phải thốt lên.
Anh mỉm cười:
- Thực ra việc này cũng không khó đâu, trước kia em chưa đi siêu thị với bố mẹ bao giờ à?
- Có đi mà.
Diệp Tiểu Tịch rầu rĩ:
- Nhưng mà em không phải chọn mấy thứ này.
- Thế em chọn cái gì?
Anh hỏi.
- Chọn mấy cái kia kìa.
Diệp Tiểu Tịch chỉ vào kệ bày đồ ăn vặt ở cách đó không xa.
Long Mộ Thần bật cười:
- Đi, giờ mình qua đó, cho em tha hồ mà chọn.
- Long Mộ Thần, em chẳng biết làm gì, anh có chê em không?
Diệp Tiểu Tịch bắt đầu xoắn quẩy.
- Em biết ăn còn gì nữa?
Long Mộ Thần nói như đúng rồi.
- … Anh đang an ủi em đấy à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh mà sa mạc lời luôn.
- Theo anh thì biết ăn cũng là một ưu điểm.
Long Mộ Thần mỉm cười:
- Hơn nữa em biết rất nhiều thứ mà Tiểu Tịch, đừng tự ti thế. Hay là mình làm cách gì đó để em an tâm hơn nhé, ví dụ như kết hôn…
- Khụ khụ
Diệp Tiểu Tịch nghe xong thì sặc một trận chí tử, Long Mộ Thần rõ thật là, anh đang ép cưới cô đấy hả? Sao chuyện gì cũng đánh lái đến cưới xin được thế?
- Em đang lo anh ở bên em sẽ thấy chán mà.
Cô nói lí nhí.
- Không chán, Tiểu Tịch à, em thú vị lắm.
Long Mộ Thần nói khẽ rồi bỗng thở dài một hơi:
- Anh còn lo em cảm thấy anh tẻ nhạt đây này.
Trái tim của Diệp Tiểu Tịch hơi thót một cái. Long Mộ Thần mà cũng lo lắng chuyện này ư? Thảo nào anh cứ phải nghĩ mọi cách để đối tốt với cô như thế.
- Thôi không nói cái này nữa, mình đi mua đồ ăn vặt đi.
Diệp Tiểu Tịch chủ động nắm tay anh.
Hai người đi sang quầy bán đồ ăn vặt, Dương Uyển Dung náu mình sau kệ hàng cách đó không xa và nhìn họ với ánh nhìn độc địa. Sau đó, cô ta lấy di động ra rồi thì thầm gì đó.
Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần mua đồ xong, bèn cùng nhau ra bãi đỗ xe.
Diệp Tiểu Tịch vừa chuẩn bị lên xe thì Long Mộ Thần hỏi:
- Tiểu Tịch, có muốn thử chiếc xe mới của em không?
- Dạ?
Diệp Tiểu Tịch ngây ra nhìn anh:
- Bây giờ á?
- Ừ.
Long Mộ Thần gật đầu:
- Để anh bảo tài xế lái nó qua đây.
- Nhưng mà…
Diệp Tiểu Tịch không hiểu vì sao tự nhiên Long Mộ Thần lại bảo cô đi thử xe luôn bây giờ.
- Đến đây cho anh trải nghiệm kĩ thuật lái xe của Tiểu Tịch chút nào.
Long Mộ Thần cười nhẹ rồi đưa cô tới bên chiếc Porsche kia.
- Thôi được rồi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Cô mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
- Chờ anh một chút, anh qua dặn tài xế mấy câu.
Long Mộ Thần nói.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Tài xế đang ngồi trên ghế lái chiếc Maybach, Long Mộ Thần gõ gõ cửa kính, anh ta vội hạ cửa xuống.
- Cẩn thận chút.
Long Mộ Thần dặn nhỏ:
- Tôi sắp xếp người bảo vệ anh rồi.
- Tôi biết rồi, cậu Long.
Tài xế đáp.
Long Mộ Thần quay lại ngồi vào chiếc Porsche rồi nói với Diệp Tiểu Tịch:
- Đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch khởi động xe.
Dương Uyển Dung ngồi trong một quán café gần siêu thị, từ cửa sổ của quán có thể nhìn thấy lối ra vào bãi đỗ xe ngầm.
Sao họ còn chưa ra?
Dương Uyển Dung không nhịn được cau mày.
Bỗng nhiên, chiếc Maybach quen thuộc lao ra khỏi bãi đỗ, trong lòng Dương Uyển Dung giật thót một cái. Ngay sau đó, ánh mắt cô ta vằn lên ánh nhìn độc địa.
Cô ta bấm điện thoại không chút do dự.
Một chiếc xe phóng vụt ra từ góc đường gần đó, rồi đâm sầm vào chiếc Maybach đang đi!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc Maybach bị đâm méo mó, khói đặc bốc lên mù mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.