Chương 189: Có phải không thích cô không
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Anh nói tiếp:
- Đám nhỏ trong cô nhi viện đều là con anh hết.
Thì ra là thế, Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng trừng Long Mộ Thần một cái, anh lại chọc cô nữa rồi.
- Papa, chị gái xinh đẹp này là ai vậy ạ?
Cô bé nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Tịch đầy tò mò.
Chị gái xinh đẹp...
- Phụt!
Diệp Tiểu Tịch bị cô bé chọc cười vang.
Long Mộ Thần sầm mặt lại, anh thả con bé xuống đất rồi nói với vẻ nghiêm túc:
- Papa là papa của con, dĩ nhiên cô ấy chính là mama của con rồi.
- Ồ ~ con biết rồi.
Cô bé tỏ vẻ tinh nghịch, nói.
- Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của papa!
Vẻ mặt Long Mộ Thần càng khó coi hơn, anh ngồi xổm xuống, nhéo má cô bé.
- Con không được gọi chị mà nên gọi là mama.
- Nhưng con có tới mấy mama lận. Chị gái xinh đẹp lại là bạn gái của papa, đương nhiên phải gọi khác chứ!
Cô bé cười hì hì đáp.
- Vậy gọi chị đi, chị thích em gọi chị hơn.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ nói.
- …
Ánh mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ ai oán. Bộ anh già tới vậy à? Nếu gọi như thế, chẳng phải anh sẽ lớn hơn Tiểu Tịch một vai sao?
- Chị ơi chị.
Cô bé lại vui vẻ gọi thêm vài tiếng.
Long Mộ Thần đen mặt nói:
- Con gọi anh chị em của con lại đây, chuẩn bị nhận quà.
- Dạ~
Cô bé nhảy nhót đi gọi đám trẻ tới, Diệp Tiểu Tịch đăm chiêu nhìn Long Mộ Thần.
- Bọn nhỏ có vài mama luôn à?
- Ừm. Bọn anh đều là mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, vài người thì lớn lên ở đây, vài người thì được gia đình khác nhận nuôi. Có điều bọn họ sẽ thường xuyên về thăm viện, sau lại trở thành ba mẹ của mấy đứa nhỏ này.
Long Mộ Thần thấp giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch nắm lấy tay của Long Mộ Thần, anh khiến cho người khác vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ.
- Chú, chú dịu dàng thật đấy.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch sáng long lanh.
- Chú?
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên.
- Tất nhiên là chú rồi,
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt với vẻ nghịch ngợm.
- Dẫu sao anh cũng lớn hơn em một vai mà.
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi.
Lát sau, đám nhỏ chạy tới, vui vẻ vây xung quanh Long Mộ Thần. Nhất thời một loạt tiếng papa trong trẻo vang lên.
Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch phát hết quà cho bọn nhỏ. Trừ mấy món quà ra, Long Mộ Thần còn mang khá nhiều vật dụng tới. Sau đó nhóm vệ sĩ chuyển đống đồ này vào trong cô nhi viện.
Hai người họ bận rộn một phen, cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi. Tiếp đó Long Mộ Thần dắt Diệp Tiểu Tịch đi gặp viện trưởng cô nhi viện.
- Tiểu Tịch, đây là dì Vân, viện trưởng cô nhi viện.
Long Mộ Thần giới thiệu hai người với nhau.
- Dì Vân, đây là Tiểu Tịch. Cô ấy là...
- Bạn gái hửm?
Tần Tĩnh Vân ngắt lời anh, đoạn nhìn Diệp Tiểu Tịch từ trên xuống dưới.
- Chào dì ạ.
Diệp Tiểu Tịch vội chào hỏi. Lúc trước cô từng nghe Long Mộ Thần nhắc tới, trước khi được nhà họ Long nhận nuôi, bọn họ đều do Tần Tĩnh Vân nuôi lớn. Vì thế hiện giờ Diệp Tiểu Tịch hết sức căng thẳng, cô có cảm giác như con dâu ra mắt mẹ chồng.
- Ừm.
Tần Tĩnh Vân gật đầu, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ. Tuy bà không xoi mói Diệp Tiểu Tịch nhưng cũng chẳng thân thiết gì.
Diệp Tiểu Tịch càng căng thẳng hơn, cô có thể cảm nhận được Tần Tĩnh Vân xa cách mình.
- Mấy tuổi rồi?
Tần Tĩnh Vân hỏi.
- Hai mươi mốt ạ.
Diệp Tiểu Tịch đáp.
- Nhỏ hơn Mộ Thần năm sáu tuổi nhỉ.
Tần Tĩnh Vân nhìn Long Mộ Thần một cái rồi hỏi tiếp:
- Biết nấu cơm không?
- ... Không biết ạ.
Diệp Tiểu Tịch lúng túng đáp.
- Vậy Mộ Thần con vào nhà bếp giúp dì một tay.
Tần Tĩnh Vân nói tiếp:
- Còn cháu thì chơi với bọn nhỏ đi.
- Dạ?
- Em cứ đi chơi với bọn trẻ đi.
Long Mộ Thần mỉm cười dịu dàng.
- Anh giúp dì Vân nấu cơm cho mọi người ăn.
- Ồ..
Diệp Tiểu Tịch đồng ý với vẻ lo lắng.
Lúc Tần Tĩnh Vân xoay người đi vào nhà bếp, Diệp Tiểu Tịch thấy Long Mộ Thần chuẩn bị đi theo, cô bèn vội vã kéo anh lại rồi thấp thỏm hỏi:
- Long Mộ Thần, có phần dì ấy không thích em không...
- Không có đâu.
Long Mộ Thần vuốt tóc cô.
- Dì Vân phải chăm sóc nhiều đứa bé như thế, hơn nữa lắm đứa nghịch như giặc. Cho nên dù là ai thì dì ấy cũng đều nghiêm túc như vậy hết.
- Thế à...
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn hẳn.
Lúc Long Mộ Thần bước vào nhà bếp thì Tần Tĩnh Vân đang ngồi trên ghế đẩu nhặt rau.
- Dì Vân để đấy cho con.
Long Mộ Thần nói.
- Ừm.
Tần Tĩnh Vân đứng dậy, Long Mộ Thần vội đỡ bà. Bà đấm đấm thắt lưng của mình, rồi đẩy anh ra.
- Không sao đâu mà, già rồi bệnh cũ thôi.
- Cuối tuần sau con đã đặt lịch khám sức khỏe cho dì rồi. Dì đi khám tổng quát đi nhé.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Không cần đâu, sao dì đi được kia chứ?
Tần Tĩnh Vân nhướng mày tỏ vẻ không vui.
- Đám nhóc trong cô nhi viện đều khám sức khỏe chung với dì mà.
Long Mộ Thần nói tiếp.
- Được rồi.
Tần Tĩnh Vân gật đầu. Lúc bà xoay người đi lấy gạo, chợt nói:
- Hôm nay Tư Dĩnh cũng tới đây đấy.
Long Mộ Thần thản nhiên dạ một tiếng.
- Bây giờ con bé vẫn còn độc thân.
Tần Tĩnh Vân nói tiếp, trong giọng nói lộ ra vẻ không hài lòng.
Long Mộ Thần nhướng mày lên, bình tĩnh đáp lời:
- Để con trở về tìm vài đối tượng xem mắt kha khá, giới thiệu cho con bé.
- Mộ Thần, con đang giả ngu không hiểu ý dì sao?
Tần Tĩnh Vân tỏ vẻ không hài lòng, đặt thau gạo xuống.
- Hai đứa đã cùng nhau lớn lên mà, xem như cũng là bạn thuở bé rồi. Không phải tình cảm tụi con rất tốt sao?
- Đúng là rất tốt.
Long Mộ Thần vẫn hờ hững như trước.
- Con vẫn luôn xem con bé như em gái mình, sau này cũng vậy.
- Mộ Thần! Tư Dĩnh đã độc thân nhiều năm như thế, chẳng phải con bé đang chờ con hay sao?
Cuối cùng Tần Tĩnh Vân không nhịn được nói thẳng ra:
- Nó cố gắng nhiều như thế, chẳng phải vì để đủ tư cách đứng cạnh con à?
- Dì Vân à, con nghĩ dì đã hiểu lầm rồi.
Long Mộ Thần bình tĩnh lựa đồ ăn.
- Tư Dĩnh là người có ước mơ, con bé chẳng để ý tới một người đàn ông nhất định nào đâu. Dì Vân à, mấy đứa nhỏ mà dì nuôi lớn, ai cũng giỏi hết. Dì đừng nhìn họ bằng ánh mắt thế tục.
Tần Tĩnh Vân bị anh chọc cười.
- Xem chừng con thích con bé Diệp Tiểu Tịch kia thật rồi nhỉ?
- Vâng.
Ánh mắt Long Mộ Thần càng dịu dàng hơn.
Nhắc tới Diệp Tiểu Tịch, Tần Tĩnh Vân không nhịn được nhíu mày.
- Con bé tiểu thư quá.
- Cô ấy không phải vậy đâu ạ.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Có điều con cảm thấy may mắn khi cô ấy có thể lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Tần Tĩnh Vân nhìn anh với vẻ khó hiểu.
- Dì Vân, Tiểu Tịch là người con yêu. Có lẽ dì không vừa ý cô ấy nhưng xin dì đừng để lộ trên mặt. Cô ấy rất để ý tới dì, có lẽ dì cũng nhìn thấy mà nhỉ.
Long Mộ Thần bình tĩnh nói.
- Con bé tốt đến thế à?
Tần Tĩnh Vân càng nghi ngờ, bà chưa từng nhìn thấy Long Mộ Thần quan tâm ai tới vậy.
- Vâng.
Long Mộ Thần nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt dịu dàng.
- Dì Vân chỉ cần đừng có thành kiến với Tiểu Tịch thì dì sẽ nhận ra cô ấy rất tốt đó.
- Đám nhỏ trong cô nhi viện đều là con anh hết.
Thì ra là thế, Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng trừng Long Mộ Thần một cái, anh lại chọc cô nữa rồi.
- Papa, chị gái xinh đẹp này là ai vậy ạ?
Cô bé nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Tịch đầy tò mò.
Chị gái xinh đẹp...
- Phụt!
Diệp Tiểu Tịch bị cô bé chọc cười vang.
Long Mộ Thần sầm mặt lại, anh thả con bé xuống đất rồi nói với vẻ nghiêm túc:
- Papa là papa của con, dĩ nhiên cô ấy chính là mama của con rồi.
- Ồ ~ con biết rồi.
Cô bé tỏ vẻ tinh nghịch, nói.
- Chị gái xinh đẹp này là bạn gái của papa!
Vẻ mặt Long Mộ Thần càng khó coi hơn, anh ngồi xổm xuống, nhéo má cô bé.
- Con không được gọi chị mà nên gọi là mama.
- Nhưng con có tới mấy mama lận. Chị gái xinh đẹp lại là bạn gái của papa, đương nhiên phải gọi khác chứ!
Cô bé cười hì hì đáp.
- Vậy gọi chị đi, chị thích em gọi chị hơn.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ nói.
- …
Ánh mắt Long Mộ Thần hiện lên vẻ ai oán. Bộ anh già tới vậy à? Nếu gọi như thế, chẳng phải anh sẽ lớn hơn Tiểu Tịch một vai sao?
- Chị ơi chị.
Cô bé lại vui vẻ gọi thêm vài tiếng.
Long Mộ Thần đen mặt nói:
- Con gọi anh chị em của con lại đây, chuẩn bị nhận quà.
- Dạ~
Cô bé nhảy nhót đi gọi đám trẻ tới, Diệp Tiểu Tịch đăm chiêu nhìn Long Mộ Thần.
- Bọn nhỏ có vài mama luôn à?
- Ừm. Bọn anh đều là mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, vài người thì lớn lên ở đây, vài người thì được gia đình khác nhận nuôi. Có điều bọn họ sẽ thường xuyên về thăm viện, sau lại trở thành ba mẹ của mấy đứa nhỏ này.
Long Mộ Thần thấp giọng nói.
Diệp Tiểu Tịch nắm lấy tay của Long Mộ Thần, anh khiến cho người khác vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ.
- Chú, chú dịu dàng thật đấy.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch sáng long lanh.
- Chú?
Ánh mắt Long Mộ Thần lóe lên.
- Tất nhiên là chú rồi,
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt với vẻ nghịch ngợm.
- Dẫu sao anh cũng lớn hơn em một vai mà.
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần nghiến răng nghiến lợi.
Lát sau, đám nhỏ chạy tới, vui vẻ vây xung quanh Long Mộ Thần. Nhất thời một loạt tiếng papa trong trẻo vang lên.
Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch phát hết quà cho bọn nhỏ. Trừ mấy món quà ra, Long Mộ Thần còn mang khá nhiều vật dụng tới. Sau đó nhóm vệ sĩ chuyển đống đồ này vào trong cô nhi viện.
Hai người họ bận rộn một phen, cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi. Tiếp đó Long Mộ Thần dắt Diệp Tiểu Tịch đi gặp viện trưởng cô nhi viện.
- Tiểu Tịch, đây là dì Vân, viện trưởng cô nhi viện.
Long Mộ Thần giới thiệu hai người với nhau.
- Dì Vân, đây là Tiểu Tịch. Cô ấy là...
- Bạn gái hửm?
Tần Tĩnh Vân ngắt lời anh, đoạn nhìn Diệp Tiểu Tịch từ trên xuống dưới.
- Chào dì ạ.
Diệp Tiểu Tịch vội chào hỏi. Lúc trước cô từng nghe Long Mộ Thần nhắc tới, trước khi được nhà họ Long nhận nuôi, bọn họ đều do Tần Tĩnh Vân nuôi lớn. Vì thế hiện giờ Diệp Tiểu Tịch hết sức căng thẳng, cô có cảm giác như con dâu ra mắt mẹ chồng.
- Ừm.
Tần Tĩnh Vân gật đầu, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ. Tuy bà không xoi mói Diệp Tiểu Tịch nhưng cũng chẳng thân thiết gì.
Diệp Tiểu Tịch càng căng thẳng hơn, cô có thể cảm nhận được Tần Tĩnh Vân xa cách mình.
- Mấy tuổi rồi?
Tần Tĩnh Vân hỏi.
- Hai mươi mốt ạ.
Diệp Tiểu Tịch đáp.
- Nhỏ hơn Mộ Thần năm sáu tuổi nhỉ.
Tần Tĩnh Vân nhìn Long Mộ Thần một cái rồi hỏi tiếp:
- Biết nấu cơm không?
- ... Không biết ạ.
Diệp Tiểu Tịch lúng túng đáp.
- Vậy Mộ Thần con vào nhà bếp giúp dì một tay.
Tần Tĩnh Vân nói tiếp:
- Còn cháu thì chơi với bọn nhỏ đi.
- Dạ?
- Em cứ đi chơi với bọn trẻ đi.
Long Mộ Thần mỉm cười dịu dàng.
- Anh giúp dì Vân nấu cơm cho mọi người ăn.
- Ồ..
Diệp Tiểu Tịch đồng ý với vẻ lo lắng.
Lúc Tần Tĩnh Vân xoay người đi vào nhà bếp, Diệp Tiểu Tịch thấy Long Mộ Thần chuẩn bị đi theo, cô bèn vội vã kéo anh lại rồi thấp thỏm hỏi:
- Long Mộ Thần, có phần dì ấy không thích em không...
- Không có đâu.
Long Mộ Thần vuốt tóc cô.
- Dì Vân phải chăm sóc nhiều đứa bé như thế, hơn nữa lắm đứa nghịch như giặc. Cho nên dù là ai thì dì ấy cũng đều nghiêm túc như vậy hết.
- Thế à...
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, yên tâm hơn hẳn.
Lúc Long Mộ Thần bước vào nhà bếp thì Tần Tĩnh Vân đang ngồi trên ghế đẩu nhặt rau.
- Dì Vân để đấy cho con.
Long Mộ Thần nói.
- Ừm.
Tần Tĩnh Vân đứng dậy, Long Mộ Thần vội đỡ bà. Bà đấm đấm thắt lưng của mình, rồi đẩy anh ra.
- Không sao đâu mà, già rồi bệnh cũ thôi.
- Cuối tuần sau con đã đặt lịch khám sức khỏe cho dì rồi. Dì đi khám tổng quát đi nhé.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
- Không cần đâu, sao dì đi được kia chứ?
Tần Tĩnh Vân nhướng mày tỏ vẻ không vui.
- Đám nhóc trong cô nhi viện đều khám sức khỏe chung với dì mà.
Long Mộ Thần nói tiếp.
- Được rồi.
Tần Tĩnh Vân gật đầu. Lúc bà xoay người đi lấy gạo, chợt nói:
- Hôm nay Tư Dĩnh cũng tới đây đấy.
Long Mộ Thần thản nhiên dạ một tiếng.
- Bây giờ con bé vẫn còn độc thân.
Tần Tĩnh Vân nói tiếp, trong giọng nói lộ ra vẻ không hài lòng.
Long Mộ Thần nhướng mày lên, bình tĩnh đáp lời:
- Để con trở về tìm vài đối tượng xem mắt kha khá, giới thiệu cho con bé.
- Mộ Thần, con đang giả ngu không hiểu ý dì sao?
Tần Tĩnh Vân tỏ vẻ không hài lòng, đặt thau gạo xuống.
- Hai đứa đã cùng nhau lớn lên mà, xem như cũng là bạn thuở bé rồi. Không phải tình cảm tụi con rất tốt sao?
- Đúng là rất tốt.
Long Mộ Thần vẫn hờ hững như trước.
- Con vẫn luôn xem con bé như em gái mình, sau này cũng vậy.
- Mộ Thần! Tư Dĩnh đã độc thân nhiều năm như thế, chẳng phải con bé đang chờ con hay sao?
Cuối cùng Tần Tĩnh Vân không nhịn được nói thẳng ra:
- Nó cố gắng nhiều như thế, chẳng phải vì để đủ tư cách đứng cạnh con à?
- Dì Vân à, con nghĩ dì đã hiểu lầm rồi.
Long Mộ Thần bình tĩnh lựa đồ ăn.
- Tư Dĩnh là người có ước mơ, con bé chẳng để ý tới một người đàn ông nhất định nào đâu. Dì Vân à, mấy đứa nhỏ mà dì nuôi lớn, ai cũng giỏi hết. Dì đừng nhìn họ bằng ánh mắt thế tục.
Tần Tĩnh Vân bị anh chọc cười.
- Xem chừng con thích con bé Diệp Tiểu Tịch kia thật rồi nhỉ?
- Vâng.
Ánh mắt Long Mộ Thần càng dịu dàng hơn.
Nhắc tới Diệp Tiểu Tịch, Tần Tĩnh Vân không nhịn được nhíu mày.
- Con bé tiểu thư quá.
- Cô ấy không phải vậy đâu ạ.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Có điều con cảm thấy may mắn khi cô ấy có thể lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Tần Tĩnh Vân nhìn anh với vẻ khó hiểu.
- Dì Vân, Tiểu Tịch là người con yêu. Có lẽ dì không vừa ý cô ấy nhưng xin dì đừng để lộ trên mặt. Cô ấy rất để ý tới dì, có lẽ dì cũng nhìn thấy mà nhỉ.
Long Mộ Thần bình tĩnh nói.
- Con bé tốt đến thế à?
Tần Tĩnh Vân càng nghi ngờ, bà chưa từng nhìn thấy Long Mộ Thần quan tâm ai tới vậy.
- Vâng.
Long Mộ Thần nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt dịu dàng.
- Dì Vân chỉ cần đừng có thành kiến với Tiểu Tịch thì dì sẽ nhận ra cô ấy rất tốt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.