Chương 192: Cô phải phản công
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- Không cần đâu.
Tần Tĩnh Vân nói với vẻ bình tĩnh:
- Hai đứa cứ ăn đi, không cần tiễn dì đâu.
- Dạ.
Long Mộ Thần gật đầu đáp, trông anh chẳng có vẻ gì là định đứng lên.
Tần Tĩnh Vân cũng không nói gì, bà ra khỏi phòng bệnh với Đường Tư Dĩnh. Lúc bà chuẩn bị đóng cửa lại thì trông thấy Diệp Tiểu Tịch dùng tay còn lại đấm Long Mộ Thần một cái.
- Long Mộ Thần, có vài bước thôi mà anh cũng không chịu đi nữa à?
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ bực bội.
- Tiểu Tịch, vì dì Vân nuôi lớn anh nên em lấy lòng bà ấy như mẹ chồng tương lai đấy phải không?
Long Mộ Thần mỉm cười không chút tức giận.
Diệp Tiểu Tịch liếc anh một cái:
- Anh bắt đầu tự kỷ từ lúc nào thế?
- Thế thì vì sao?
Anh hỏi một cách bình tĩnh.
- Trông em có vẻ để ý tới thái độ của dì ấy lắm.
- Tất nhiên rồi!
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Không phải anh từng bảo lúc nhà họ Long vẫn chưa giúp đỡ cô nhi viện thì một tay dì Vân lo liệu hết thảy mọi thứ à. Cho dù nghèo đến đâu, dì ấy cũng không bỏ rơi bất kỳ ai cả. Đương nhiên chúng ta phải kính trọng một người vĩ đại như dì ấy rồi.
Tần Tĩnh Vân đứng ở ngoài cửa nghe thấy thế thì trong lòng chợt ấm lên, bà bình tĩnh đóng kín cửa lại.
- Dì Vân, Tiểu Tịch dễ thương nhỉ?
Đường Tư Dĩnh mỉm cười nói.
Tuy vẻ mặt Tần Tĩnh Vân lạnh lùng nhưng bà cũng gật đầu đồng ý.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Long Mộ Thần không khỏi mỉm cười.
Đoạn anh lại múc thêm muỗng canh, đưa tới bên miệng Diệp Tiểu Tịch.
- Dì Vân nấu ngon lắm đấy.
Anh thản nhiên nói.
- Đúng là ngon thật.
Đoạn Diệp Tiểu Tịch ra vẻ đau khổ nói:
- Nhưng mà em chỉ bị trật tay trái thôi, tay phải vẫn cử động được mà. Long Mộ Thần anh cứ để em tự ăn đi.
- Đừng hòng.
Long Mộ Thần nói:
- Chuyện này không thể thương lượng được.
- …
Diệp Tiểu Tịch vừa tức vừa cảm động, Long Mộ Thần đang xem cô là người tàn tật đấy à?
Sau khi Diệp Tiểu Tịch bị Long Mộ Thần đút cơm hết bữa trưa, cô hỏi:
- Long Mộ Thần, khi nào chúng ta trở về thế?
- Em muốn về à?
Anh nhướng mày.
- Ừm, em chỉ bị trật cổ tay thôi. Anh tính bắt em nằm viện hả?
Diệp Tiểu Tịch bĩu môi nói.
- Về cũng được.
Long Mộ Thần nói với vẻ thản nhiên:
- Nhưng em phải theo anh về nhà họ Long, tới khi nào em lành hẳn thì mới được đi.
Cô nhíu mày đáp:
- Long Mộ Thần anh đừng làm lớn chuyện thế…
- Chuyện gì liên quan tới em thì đều là chuyện lớn cả.
Anh thản nhiên nói:
- Giữa nhà họ Long với bệnh viện, em chọn đi.
- …
Diệp Tiểu Tịch cạn lời, sao cô có cảm giác bị Long Mộ Thần gài hàng thế nhỉ? Lẽ nào anh ấy thừa dịp cô bị thương mà lừa cô về nhà họ Long sao? Cô chợt cảm thấy nếu về đấy rồi thì khó mà ra được nữa.
Long Mộ Thần thở dài đầy ai oán, đoạn anh bước lại gần rồi tựa vào trán cô.
- Tiểu Tịch, em theo anh về đi mà.
Trông thấy đôi mắt sâu thẳm gần sát mình như vậy, tim Diệp Tiểu Tịch đập nhanh như trống đánh, não bắt đầu đơ ra. Cô không kiềm được mà đồng ý.
- Ừm…
- Ừm, chúng ta về nhà thôi.
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên ý cười vì đạt được ý đồ.
Chờ tới lúc nhận ra bản thân vừa nói gì, Diệp Tiểu Tịch khóc ròng luôn. Không ngờ cô lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Long Mộ Thần! Đành chịu thôi, mỗi lần Long Mộ Thần dùng mỹ nam kế thì chỉ số phòng ngự của cô âm điểm ngay lập tức.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Long Mộ Thần đưa Diệp Tiểu Tịch về nhà họ Long. Lúc má Trương nhìn thấy cô bị thương, bà đau lòng mắng cho Long Mộ Thần một trận.
Kế đó, Diệp Tiểu Tịch có cảm giác mình đã biến thành một kẻ tàn tật thật rồi. Dù cô muốn làm cái gì thì Long Mộ Thần và má Trương đều giành làm lấy. Rõ ràng tay phải cô vẫn lành lặn mà, nhưng Long Mộ Thần cứ muốn đút cho cô ăn.
Mấy chuyện đó còn chấp nhận được, nhưng quá đáng nhất chính là Long Mộ Thần lại muốn vào nhà wc chung với cô! Anh còn nói một cách hoa mỹ rằng sợ cô không cởi quần được, khiến cô tức đến độ đạp anh ra ngoài luôn.
Tối đến, Diệp Tiểu Tịch muốn về phòng khác ngủ thì bị Long Mộ Thần dắt vào phòng anh.
- Tối nay chúng ta ngủ chung với nhau.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh.
- Anh muốn làm gì hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy cảnh giác.
- Anh đừng quên...
- Ba điều quy ước chứ gì, anh nhớ mà.
Long Mộ Thần nói:
- Em yên tâm đi, anh không làm gì em đâu.
- Vậy sao anh bảo em ngủ ở đây hả?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ ngỡ ngàng.
- Em ngủ xấu quá.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Anh lo em ngủ một mình sẽ khiến vết thương nặng thêm thôi.
Diệp Tiểu Tịch thẹn quá hóa giận.
- Anh mới ngủ xấu, cả nhà anh mới ngủ xấu đấy!
- Cả nhà anh chẳng phải chính là em hay sao?
Long Mộ Thần bình tĩnh nói.
- ...
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng luôn.
- Tiểu Tịch ngoan nào.
Long Mộ Thần nói một cách dịu dàng:
- Hiện giờ là tình huống đặc biệt, anh không thể để vết thương của em nặng hơn được. Em tạm thời chịu đựng chút nhé. Chờ tới khi tay em lành lại thì không cần ngủ ở đây nữa đâu.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, sao Long Mộ Thần lại có thể nói một cách đường hoàng như thế chứ, khiến cô không biết phản bác thế nào nữa! Hơn nữa... sao cô lại muốn thỏa hiệp thế này? Nhất định cô đã trúng một loại độc tên là Long Mộ Thần rồi!
- Anh muốn em ngủ ở đây thì cũng được.
Diệp Tiểu Tịch nghiến răng nói:
- Em ngủ trên giường, còn anh ngủ trên ghế salon!
- Hửm?
Long Mộ Thần nhướng mày.
- Nếu anh muốn em ngủ ở đây, chắc hẳn anh muốn chăm sóc em ban đêm phải không? Vậy thì ngủ trên ghế cũng đâu khác gì nhỉ?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lóe lên, cô không muốn bị Long Mộ Thần gài hàng mãi như thế đâu, cô phải phản công!
Nhác thấy Long Mộ Thần tính nói chuyện, Diệp Tiểu Tịch giành nói trước:
- Anh khoan nói đã! Một là anh ngủ trên ghế salon, hai là em về phòng khách ngủ. Vì tương lai chúng mình, em sẽ không để anh có cơ hội phạm sai lầm đâu!
Ai mà chẳng biết viện cớ cơ chứ! Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ đắc ý.
Trông thấy dáng vẻ đắc ý của cô, Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Được thôi.
Chỉ cần cô chịu ngủ ở đây là được rồi, thế thì anh không cần phải chạy qua bế cô vào giữa khuya nữa.
Diệp Tiểu Tịch thấy Long Mộ Thần đồng ý thì vui như đánh thắng một ván vậy. Đoạn cô yên tâm mà ngủ ở trên giường. Thế nhưng sáng sớm lúc thức dậy, cô lại phát hiện Long Mộ Thần đang nằm trên giường!
- Long Mộ Thần!
Diệp Tiểu Tịch bực bội muốn giơ tay đẩy anh nhưng lại bị anh nắm lấy.
- Em đừng cử động.
Anh bình tĩnh mở mắt ra.
- Chú ý vết thương chứ em.
- Đồ lưu manh!
Diệp Tiểu Tịch nổi điên lên, quát to:
- Không phải anh đã đồng ý ngủ trên ghế rồi à?
- Tiểu Tịch à, em nghe anh giải thích đã...
- Em không nghe, không nghe đâu!
Trông thấy Diệp Tiểu Tịch đang giở thói trẻ con, Long Mộ Thần nhíu mày lại rồi bất thình lình hôn lên môi cô.
- Anh... ưm!
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ hoảng loạn nhưng chóng biến thành tủi thân vì bị lừa.
Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Long Mộ Thần mới giải thích:
- Tiểu Tịch, đúng là tối qua anh ngủ trên salon thật đấy. Nhưng lúc đắp chăn cho em thì em lại ôm chặt lấy anh. Anh sợ đụng tới vết thương của em nên mới nằm trên giường thôi.
Tần Tĩnh Vân nói với vẻ bình tĩnh:
- Hai đứa cứ ăn đi, không cần tiễn dì đâu.
- Dạ.
Long Mộ Thần gật đầu đáp, trông anh chẳng có vẻ gì là định đứng lên.
Tần Tĩnh Vân cũng không nói gì, bà ra khỏi phòng bệnh với Đường Tư Dĩnh. Lúc bà chuẩn bị đóng cửa lại thì trông thấy Diệp Tiểu Tịch dùng tay còn lại đấm Long Mộ Thần một cái.
- Long Mộ Thần, có vài bước thôi mà anh cũng không chịu đi nữa à?
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ bực bội.
- Tiểu Tịch, vì dì Vân nuôi lớn anh nên em lấy lòng bà ấy như mẹ chồng tương lai đấy phải không?
Long Mộ Thần mỉm cười không chút tức giận.
Diệp Tiểu Tịch liếc anh một cái:
- Anh bắt đầu tự kỷ từ lúc nào thế?
- Thế thì vì sao?
Anh hỏi một cách bình tĩnh.
- Trông em có vẻ để ý tới thái độ của dì ấy lắm.
- Tất nhiên rồi!
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Không phải anh từng bảo lúc nhà họ Long vẫn chưa giúp đỡ cô nhi viện thì một tay dì Vân lo liệu hết thảy mọi thứ à. Cho dù nghèo đến đâu, dì ấy cũng không bỏ rơi bất kỳ ai cả. Đương nhiên chúng ta phải kính trọng một người vĩ đại như dì ấy rồi.
Tần Tĩnh Vân đứng ở ngoài cửa nghe thấy thế thì trong lòng chợt ấm lên, bà bình tĩnh đóng kín cửa lại.
- Dì Vân, Tiểu Tịch dễ thương nhỉ?
Đường Tư Dĩnh mỉm cười nói.
Tuy vẻ mặt Tần Tĩnh Vân lạnh lùng nhưng bà cũng gật đầu đồng ý.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Long Mộ Thần không khỏi mỉm cười.
Đoạn anh lại múc thêm muỗng canh, đưa tới bên miệng Diệp Tiểu Tịch.
- Dì Vân nấu ngon lắm đấy.
Anh thản nhiên nói.
- Đúng là ngon thật.
Đoạn Diệp Tiểu Tịch ra vẻ đau khổ nói:
- Nhưng mà em chỉ bị trật tay trái thôi, tay phải vẫn cử động được mà. Long Mộ Thần anh cứ để em tự ăn đi.
- Đừng hòng.
Long Mộ Thần nói:
- Chuyện này không thể thương lượng được.
- …
Diệp Tiểu Tịch vừa tức vừa cảm động, Long Mộ Thần đang xem cô là người tàn tật đấy à?
Sau khi Diệp Tiểu Tịch bị Long Mộ Thần đút cơm hết bữa trưa, cô hỏi:
- Long Mộ Thần, khi nào chúng ta trở về thế?
- Em muốn về à?
Anh nhướng mày.
- Ừm, em chỉ bị trật cổ tay thôi. Anh tính bắt em nằm viện hả?
Diệp Tiểu Tịch bĩu môi nói.
- Về cũng được.
Long Mộ Thần nói với vẻ thản nhiên:
- Nhưng em phải theo anh về nhà họ Long, tới khi nào em lành hẳn thì mới được đi.
Cô nhíu mày đáp:
- Long Mộ Thần anh đừng làm lớn chuyện thế…
- Chuyện gì liên quan tới em thì đều là chuyện lớn cả.
Anh thản nhiên nói:
- Giữa nhà họ Long với bệnh viện, em chọn đi.
- …
Diệp Tiểu Tịch cạn lời, sao cô có cảm giác bị Long Mộ Thần gài hàng thế nhỉ? Lẽ nào anh ấy thừa dịp cô bị thương mà lừa cô về nhà họ Long sao? Cô chợt cảm thấy nếu về đấy rồi thì khó mà ra được nữa.
Long Mộ Thần thở dài đầy ai oán, đoạn anh bước lại gần rồi tựa vào trán cô.
- Tiểu Tịch, em theo anh về đi mà.
Trông thấy đôi mắt sâu thẳm gần sát mình như vậy, tim Diệp Tiểu Tịch đập nhanh như trống đánh, não bắt đầu đơ ra. Cô không kiềm được mà đồng ý.
- Ừm…
- Ừm, chúng ta về nhà thôi.
Trong mắt Long Mộ Thần hiện lên ý cười vì đạt được ý đồ.
Chờ tới lúc nhận ra bản thân vừa nói gì, Diệp Tiểu Tịch khóc ròng luôn. Không ngờ cô lại bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Long Mộ Thần! Đành chịu thôi, mỗi lần Long Mộ Thần dùng mỹ nam kế thì chỉ số phòng ngự của cô âm điểm ngay lập tức.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Long Mộ Thần đưa Diệp Tiểu Tịch về nhà họ Long. Lúc má Trương nhìn thấy cô bị thương, bà đau lòng mắng cho Long Mộ Thần một trận.
Kế đó, Diệp Tiểu Tịch có cảm giác mình đã biến thành một kẻ tàn tật thật rồi. Dù cô muốn làm cái gì thì Long Mộ Thần và má Trương đều giành làm lấy. Rõ ràng tay phải cô vẫn lành lặn mà, nhưng Long Mộ Thần cứ muốn đút cho cô ăn.
Mấy chuyện đó còn chấp nhận được, nhưng quá đáng nhất chính là Long Mộ Thần lại muốn vào nhà wc chung với cô! Anh còn nói một cách hoa mỹ rằng sợ cô không cởi quần được, khiến cô tức đến độ đạp anh ra ngoài luôn.
Tối đến, Diệp Tiểu Tịch muốn về phòng khác ngủ thì bị Long Mộ Thần dắt vào phòng anh.
- Tối nay chúng ta ngủ chung với nhau.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh.
- Anh muốn làm gì hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh đầy cảnh giác.
- Anh đừng quên...
- Ba điều quy ước chứ gì, anh nhớ mà.
Long Mộ Thần nói:
- Em yên tâm đi, anh không làm gì em đâu.
- Vậy sao anh bảo em ngủ ở đây hả?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ ngỡ ngàng.
- Em ngủ xấu quá.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Anh lo em ngủ một mình sẽ khiến vết thương nặng thêm thôi.
Diệp Tiểu Tịch thẹn quá hóa giận.
- Anh mới ngủ xấu, cả nhà anh mới ngủ xấu đấy!
- Cả nhà anh chẳng phải chính là em hay sao?
Long Mộ Thần bình tĩnh nói.
- ...
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng luôn.
- Tiểu Tịch ngoan nào.
Long Mộ Thần nói một cách dịu dàng:
- Hiện giờ là tình huống đặc biệt, anh không thể để vết thương của em nặng hơn được. Em tạm thời chịu đựng chút nhé. Chờ tới khi tay em lành lại thì không cần ngủ ở đây nữa đâu.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, sao Long Mộ Thần lại có thể nói một cách đường hoàng như thế chứ, khiến cô không biết phản bác thế nào nữa! Hơn nữa... sao cô lại muốn thỏa hiệp thế này? Nhất định cô đã trúng một loại độc tên là Long Mộ Thần rồi!
- Anh muốn em ngủ ở đây thì cũng được.
Diệp Tiểu Tịch nghiến răng nói:
- Em ngủ trên giường, còn anh ngủ trên ghế salon!
- Hửm?
Long Mộ Thần nhướng mày.
- Nếu anh muốn em ngủ ở đây, chắc hẳn anh muốn chăm sóc em ban đêm phải không? Vậy thì ngủ trên ghế cũng đâu khác gì nhỉ?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lóe lên, cô không muốn bị Long Mộ Thần gài hàng mãi như thế đâu, cô phải phản công!
Nhác thấy Long Mộ Thần tính nói chuyện, Diệp Tiểu Tịch giành nói trước:
- Anh khoan nói đã! Một là anh ngủ trên ghế salon, hai là em về phòng khách ngủ. Vì tương lai chúng mình, em sẽ không để anh có cơ hội phạm sai lầm đâu!
Ai mà chẳng biết viện cớ cơ chứ! Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ đắc ý.
Trông thấy dáng vẻ đắc ý của cô, Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Được thôi.
Chỉ cần cô chịu ngủ ở đây là được rồi, thế thì anh không cần phải chạy qua bế cô vào giữa khuya nữa.
Diệp Tiểu Tịch thấy Long Mộ Thần đồng ý thì vui như đánh thắng một ván vậy. Đoạn cô yên tâm mà ngủ ở trên giường. Thế nhưng sáng sớm lúc thức dậy, cô lại phát hiện Long Mộ Thần đang nằm trên giường!
- Long Mộ Thần!
Diệp Tiểu Tịch bực bội muốn giơ tay đẩy anh nhưng lại bị anh nắm lấy.
- Em đừng cử động.
Anh bình tĩnh mở mắt ra.
- Chú ý vết thương chứ em.
- Đồ lưu manh!
Diệp Tiểu Tịch nổi điên lên, quát to:
- Không phải anh đã đồng ý ngủ trên ghế rồi à?
- Tiểu Tịch à, em nghe anh giải thích đã...
- Em không nghe, không nghe đâu!
Trông thấy Diệp Tiểu Tịch đang giở thói trẻ con, Long Mộ Thần nhíu mày lại rồi bất thình lình hôn lên môi cô.
- Anh... ưm!
Trong mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ hoảng loạn nhưng chóng biến thành tủi thân vì bị lừa.
Thấy cô đã bình tĩnh trở lại, Long Mộ Thần mới giải thích:
- Tiểu Tịch, đúng là tối qua anh ngủ trên salon thật đấy. Nhưng lúc đắp chăn cho em thì em lại ôm chặt lấy anh. Anh sợ đụng tới vết thương của em nên mới nằm trên giường thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.