Chương 138: Đến muộn một bước
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Diệp Tiểu Tịch kinh hãi đến nghẹn lời.
- Ý anh là… em có thể gặp nguy hiểm?
Nếu thân phận con gái nhà họ Long của cô bị phơi bày thì những người đang âm thầm rình rập nhà họ Long sẽ ra tay với cô lần nữa.
Long Mộ Thần nhìn cô chăm chú, đôi mắt tĩnh lặng đã bắt đầu gợn lên nỗi lo âu:
- Đây cũng là nguyên nhân mà anh không nói cho em biết.
Tuy rằng sự việc đã xảy ra từ rất lâu nhưng Long Mộ Thần không dám lấy an nguy của Diệp Tiểu Tịch ra mạo hiểm. Huống chi nhà họ Diệp đối xử với cô quá tốt, nếu để cô biết mình không phải con ruột của bọn họ thì nhất định sẽ đau khổ khôn cùng.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy hoảng loạn.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần ôm cô vào lòng:
- Em giao cho anh xử lý hết những việc này đi. Anh đưa em về nhà họ Long trước rồi em suy nghĩ cho cẩn thận. Đợi khi anh xử lý chuyện của Dương Uyển Dung xong, chúng ta sẽ cân nhắc tới chuyện này sau nhé.
Diệp Tiểu Tịch tựa vào lòng anh, không kháng cự hay giãy giụa gì, lồng ngực của anh mang lại cho cô cảm giác an tâm vô hạn. Nhưng những chuyện này đều liên quan đến cô cả, cô cứ giao mọi chuyện cho Long Mộ Thần thì có hợp lý không?
Cô định nói gì đó thì di động của Long Mộ Thần vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, đương lúc chuẩn bị nhận cuộc gọi thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch.
- Em có thể nghe không?
Cô hỏi.
- Được.
Long Mộ Thần gật đầu rồi ấn nút phát loa ngoài.
Anh biết rõ Diệp Tiểu Tịch hiện giờ không có cảm giác an toàn, chi bằng để cô nghe cùng anh còn hơn là đoán già đoán non.
An Tử Dục gọi điện thoại đến, giọng điệu ngập tràn lo lắng:
- Không ổn rồi Long Mộ Thần, tôi nghe theo lời dặn của cậu đến bệnh viện tiếp tục theo dõi Dương Uyển Dung giúp cậu, nhưng tôi đến muộn một bước. Cô ta bị người ta đưa đi mất rồi!
Diệp Tiểu Tịch biến sắc, đáy lòng áy náy không dứt.
Tuy rằng lòng cô rối như tơ vò nhưng chí ít cũng hiểu, vì đuổi theo cô nên Long Mộ Thần đã khiến Dương Uyển Dung có cơ hội chạy thoát.
Nếu Long Mộ Thần nói thật, vậy Dương Uyển Dung sẽ phá thai nhanh nhất có thể. Khi đó, cô và Long Mộ Thần sẽ không rửa sạch hiềm nghi được nữa.
- Xin lỗi, bởi vì em…
Diệp Tiểu Tịch cất giọng áy náy.
Long Mộ Thần chưa kịp an ủi thì An Tử Dục đã nghe thấy giọng nói của cô.
Gã ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Tịch à? Long Mộ Thần bắt kịp em rồi à? Thế thì tốt quá! Em đừng tự trách, đây không phải lỗi của em đâu. Dương Uyển Dung đã chuẩn bị từ trước nên số người đến đưa cô ta đi khá nhiều. Cho dù Long Mộ Thần có ở đó thì cũng không thể làm gì được đâu. Tôi đuổi theo cô ta ngay đây…
- Không cần đuổi theo.
Long Mộ Thần cất giọng thản nhiên.
- Hả?
An Tử Dục ngỡ ngàng, ngay cả Diệp Tiểu Tịch cũng nhìn anh với vẻ chẳng hiểu gì cả.
- Yên tâm, anh đã gắn thiết bị GPS định vị chính xác vị trí của cô ta rồi.
Long Mộ Thần giải thích.
- Thì ra là cậu đã đề phòng cô ta từ trước.
An Tử Dục thở phào nhẹ nhõm, song gã lại nghiêm giọng:
- Nhưng mà Mộ Thần, cậu không thấy lạ à? Chúng ta biết rõ năng lực của nhà họ Dương đến đâu mà, sao bọn họ có thể điều động nhiều người đến cướp Dương Uyển Dung đi như vậy?
- Đương nhiên là có người giúp cô ta rồi.
Đáy mắt Long Mộ Thần tối đi:
- Kẻ đó có thể giở thủ đoạn trên xe của cậu, lại còn châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta, có lẽ cậu cũng biết là ai rồi đấy. Tử Dục à, có vài chuyện không thể giải quyết bằng tránh né được đâu.
An Tử Dục trầm mặc rồi nói:
- Tôi hiểu, tôi sẽ theo dõi tên đó thật chặt, không để y có cơ hội lần nữa đâu!
Cuộc gọi vừa kết thúc, Diệp Tiểu Tịch suy đoán:
- Kẻ giúp đỡ Dương Uyển Dung có liên quan đến An Tử Dục à? Là An Tân Hào, người nhà họ An phải không anh?
Hôm qua An Tử Dục cũng nói như thế, gã nói thực chất kẻ ám sát cô đang nhằm vào gã hòng châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa gã và Long Mộ Thần. Người mà cô nghĩ đến đầu tiên chính là An Tân Hào, đương nhiên cũng bởi vì cô không quen biết quá nhiều người nhà họ An và ấn tượng của cô dành cho y cực kỳ tệ.
- Đúng vậy.
Long Mộ Thần gật đầu.
- Hẳn là y cảm thấy không thể lôi kéo quan hệ với anh nên đã ly gián anh à Tử Dục, đồng thời lợi dụng chuyện của Dương Uyển Dung để phá hủy danh dự của anh và đả kích Long thị.
- Dương Uyển Dung biết chọn người hợp tác thật đó.
Diệp Tiểu Tịch cau mày nói:
- Thoạt nhìn thì đã thấy An Tân Hào là tên không có tính người rồi. Đến lúc đó, y sẽ không quan tâm đến sống chết của cô ta đâu.
Long Mộ Thần gật đầu tán thành:
- Cô ta đang ngồi trên lưng cọp.
- Anh tính sao đây? Phái người cướp cô ta về?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Không cần đâu.
Long Mộ Thần khẳng định:
- Anh có thứ anh muốn rồi, còn thứ anh chưa có thì cô ta sẽ đích thân “dâng” vào tay anh thôi.
Diệp Tiểu Tịch ồ lên một tiếng, cô hiểu Long Mộ Thần có thủ đoạn của riêng mình. Cô không quá hứng thú với những chuyện này, nhưng không tìm chủ đề để nói thì cô sẽ lại nghĩ đến thân thế của mình mất.
- Tiểu Tịch, chờ anh một chút nhé.
Long Mộ Thần nói.
Anh đẩy cửa xuống xe.
Diệp Tiểu Tịch hoang mang nhìn theo bóng lưng anh.
Vừa rồi khi cô lấy ảnh chụp ra thì tài xế đã tự động đỗ xe tại một hẻm nhỏ rồi xuống xe canh chừng giúp hai người, thế nên người này không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Long Mộ Thần.
Tài xế vừa thấy Long Mộ Thần xuống xe thì vội chạy đến nghênh đón.
Long Mộ Thần nói gì đó với ông, lát sau ông ngồi vào ghế lái.
- Anh ấy định làm gì thế?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Xin lỗi cô Diệp, chủ tịch không nói cho tôi biết nhưng cậu ấy dặn tôi phải bảo vệ cô.
Tài xế cất giọng áy náy.
Diệp Tiểu Tịch ừm một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Chỉ trong chốc lát, Long Mộ Thần quay trở lại rồi ra lệnh:
- Lái xe đi.
Tài xế khởi động xe.
- Long Mộ Thần, em muốn về nhà.
Giọng điệu cô pha lẫn sự mệt mỏi.
Long Mộ Thần đang định vặn nắp lọ thuốc mỡ trên tay mình thì khựng lại.
- Tiểu Tịch, em còn chưa thật sự an toàn đâu, đợi đến khi anh giải quyết xong chuyện của Dương Uyển Dung thì anh sẽ đưa em về…
Anh trầm giọng nói.
- Em muốn về nhà bây giờ cơ.
Thanh âm của cô trở nên nghẹn ngào.
Sự thật về thân thế của cô làm cô sợ hãi tột độ. Cô phải ở cạnh bố mẹ mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Long Mộ Thần thở dài hỏi:
- Em định quay về làm gì?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngẩn.
Cô không hề nghĩ đến chuyện này.
Chẳng lẽ cô sẽ nhào vào lòng bố mẹ để khóc một trận thật to à? Hay là nói rằng cô đã biết mình không phải là con ruột của bố mẹ?
Nếu cô làm như thế, há chẳng phải đâm vào tim của bố mẹ cô ư?
Cô còn chưa biết phải làm như thế nào. Nếu bây giờ cô về nhà thì sẽ khiến bố mẹ lo lắng. Hơn nữa, Long Mộ Thần đã nói giờ cô đang gặp nguy hiểm, nếu cô về thì khác nào liên lụy tới bố mẹ mình?
Cảm giác mát lạnh từ ngón tay truyền đến, Diệp Tiểu Tịch cúi đầu thấy Long Mộ Thần đang giúp cô thoa thuốc.
- Đây là thuốc gì?
- Thuốc giảm sưng.
Trong lúc nói chuyện, anh đã bôi giúp cô xong. Diệp Tiểu Tịch im lặng như không phản đối sự sắp xếp của anh nữa.
Xe không chạy đến nhà họ Long mà thẳng tiến bệnh viện.
- Anh đưa em đến đây làm chi?
Diệp Tiển Tịch ngơ ngác hỏi.
- Ý anh là… em có thể gặp nguy hiểm?
Nếu thân phận con gái nhà họ Long của cô bị phơi bày thì những người đang âm thầm rình rập nhà họ Long sẽ ra tay với cô lần nữa.
Long Mộ Thần nhìn cô chăm chú, đôi mắt tĩnh lặng đã bắt đầu gợn lên nỗi lo âu:
- Đây cũng là nguyên nhân mà anh không nói cho em biết.
Tuy rằng sự việc đã xảy ra từ rất lâu nhưng Long Mộ Thần không dám lấy an nguy của Diệp Tiểu Tịch ra mạo hiểm. Huống chi nhà họ Diệp đối xử với cô quá tốt, nếu để cô biết mình không phải con ruột của bọn họ thì nhất định sẽ đau khổ khôn cùng.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy hoảng loạn.
- Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần ôm cô vào lòng:
- Em giao cho anh xử lý hết những việc này đi. Anh đưa em về nhà họ Long trước rồi em suy nghĩ cho cẩn thận. Đợi khi anh xử lý chuyện của Dương Uyển Dung xong, chúng ta sẽ cân nhắc tới chuyện này sau nhé.
Diệp Tiểu Tịch tựa vào lòng anh, không kháng cự hay giãy giụa gì, lồng ngực của anh mang lại cho cô cảm giác an tâm vô hạn. Nhưng những chuyện này đều liên quan đến cô cả, cô cứ giao mọi chuyện cho Long Mộ Thần thì có hợp lý không?
Cô định nói gì đó thì di động của Long Mộ Thần vang lên.
Anh nhìn thoáng qua, đương lúc chuẩn bị nhận cuộc gọi thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch.
- Em có thể nghe không?
Cô hỏi.
- Được.
Long Mộ Thần gật đầu rồi ấn nút phát loa ngoài.
Anh biết rõ Diệp Tiểu Tịch hiện giờ không có cảm giác an toàn, chi bằng để cô nghe cùng anh còn hơn là đoán già đoán non.
An Tử Dục gọi điện thoại đến, giọng điệu ngập tràn lo lắng:
- Không ổn rồi Long Mộ Thần, tôi nghe theo lời dặn của cậu đến bệnh viện tiếp tục theo dõi Dương Uyển Dung giúp cậu, nhưng tôi đến muộn một bước. Cô ta bị người ta đưa đi mất rồi!
Diệp Tiểu Tịch biến sắc, đáy lòng áy náy không dứt.
Tuy rằng lòng cô rối như tơ vò nhưng chí ít cũng hiểu, vì đuổi theo cô nên Long Mộ Thần đã khiến Dương Uyển Dung có cơ hội chạy thoát.
Nếu Long Mộ Thần nói thật, vậy Dương Uyển Dung sẽ phá thai nhanh nhất có thể. Khi đó, cô và Long Mộ Thần sẽ không rửa sạch hiềm nghi được nữa.
- Xin lỗi, bởi vì em…
Diệp Tiểu Tịch cất giọng áy náy.
Long Mộ Thần chưa kịp an ủi thì An Tử Dục đã nghe thấy giọng nói của cô.
Gã ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Tịch à? Long Mộ Thần bắt kịp em rồi à? Thế thì tốt quá! Em đừng tự trách, đây không phải lỗi của em đâu. Dương Uyển Dung đã chuẩn bị từ trước nên số người đến đưa cô ta đi khá nhiều. Cho dù Long Mộ Thần có ở đó thì cũng không thể làm gì được đâu. Tôi đuổi theo cô ta ngay đây…
- Không cần đuổi theo.
Long Mộ Thần cất giọng thản nhiên.
- Hả?
An Tử Dục ngỡ ngàng, ngay cả Diệp Tiểu Tịch cũng nhìn anh với vẻ chẳng hiểu gì cả.
- Yên tâm, anh đã gắn thiết bị GPS định vị chính xác vị trí của cô ta rồi.
Long Mộ Thần giải thích.
- Thì ra là cậu đã đề phòng cô ta từ trước.
An Tử Dục thở phào nhẹ nhõm, song gã lại nghiêm giọng:
- Nhưng mà Mộ Thần, cậu không thấy lạ à? Chúng ta biết rõ năng lực của nhà họ Dương đến đâu mà, sao bọn họ có thể điều động nhiều người đến cướp Dương Uyển Dung đi như vậy?
- Đương nhiên là có người giúp cô ta rồi.
Đáy mắt Long Mộ Thần tối đi:
- Kẻ đó có thể giở thủ đoạn trên xe của cậu, lại còn châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta, có lẽ cậu cũng biết là ai rồi đấy. Tử Dục à, có vài chuyện không thể giải quyết bằng tránh né được đâu.
An Tử Dục trầm mặc rồi nói:
- Tôi hiểu, tôi sẽ theo dõi tên đó thật chặt, không để y có cơ hội lần nữa đâu!
Cuộc gọi vừa kết thúc, Diệp Tiểu Tịch suy đoán:
- Kẻ giúp đỡ Dương Uyển Dung có liên quan đến An Tử Dục à? Là An Tân Hào, người nhà họ An phải không anh?
Hôm qua An Tử Dục cũng nói như thế, gã nói thực chất kẻ ám sát cô đang nhằm vào gã hòng châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa gã và Long Mộ Thần. Người mà cô nghĩ đến đầu tiên chính là An Tân Hào, đương nhiên cũng bởi vì cô không quen biết quá nhiều người nhà họ An và ấn tượng của cô dành cho y cực kỳ tệ.
- Đúng vậy.
Long Mộ Thần gật đầu.
- Hẳn là y cảm thấy không thể lôi kéo quan hệ với anh nên đã ly gián anh à Tử Dục, đồng thời lợi dụng chuyện của Dương Uyển Dung để phá hủy danh dự của anh và đả kích Long thị.
- Dương Uyển Dung biết chọn người hợp tác thật đó.
Diệp Tiểu Tịch cau mày nói:
- Thoạt nhìn thì đã thấy An Tân Hào là tên không có tính người rồi. Đến lúc đó, y sẽ không quan tâm đến sống chết của cô ta đâu.
Long Mộ Thần gật đầu tán thành:
- Cô ta đang ngồi trên lưng cọp.
- Anh tính sao đây? Phái người cướp cô ta về?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Không cần đâu.
Long Mộ Thần khẳng định:
- Anh có thứ anh muốn rồi, còn thứ anh chưa có thì cô ta sẽ đích thân “dâng” vào tay anh thôi.
Diệp Tiểu Tịch ồ lên một tiếng, cô hiểu Long Mộ Thần có thủ đoạn của riêng mình. Cô không quá hứng thú với những chuyện này, nhưng không tìm chủ đề để nói thì cô sẽ lại nghĩ đến thân thế của mình mất.
- Tiểu Tịch, chờ anh một chút nhé.
Long Mộ Thần nói.
Anh đẩy cửa xuống xe.
Diệp Tiểu Tịch hoang mang nhìn theo bóng lưng anh.
Vừa rồi khi cô lấy ảnh chụp ra thì tài xế đã tự động đỗ xe tại một hẻm nhỏ rồi xuống xe canh chừng giúp hai người, thế nên người này không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Long Mộ Thần.
Tài xế vừa thấy Long Mộ Thần xuống xe thì vội chạy đến nghênh đón.
Long Mộ Thần nói gì đó với ông, lát sau ông ngồi vào ghế lái.
- Anh ấy định làm gì thế?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Xin lỗi cô Diệp, chủ tịch không nói cho tôi biết nhưng cậu ấy dặn tôi phải bảo vệ cô.
Tài xế cất giọng áy náy.
Diệp Tiểu Tịch ừm một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Chỉ trong chốc lát, Long Mộ Thần quay trở lại rồi ra lệnh:
- Lái xe đi.
Tài xế khởi động xe.
- Long Mộ Thần, em muốn về nhà.
Giọng điệu cô pha lẫn sự mệt mỏi.
Long Mộ Thần đang định vặn nắp lọ thuốc mỡ trên tay mình thì khựng lại.
- Tiểu Tịch, em còn chưa thật sự an toàn đâu, đợi đến khi anh giải quyết xong chuyện của Dương Uyển Dung thì anh sẽ đưa em về…
Anh trầm giọng nói.
- Em muốn về nhà bây giờ cơ.
Thanh âm của cô trở nên nghẹn ngào.
Sự thật về thân thế của cô làm cô sợ hãi tột độ. Cô phải ở cạnh bố mẹ mới cảm thấy an tâm hơn một chút.
Long Mộ Thần thở dài hỏi:
- Em định quay về làm gì?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngẩn.
Cô không hề nghĩ đến chuyện này.
Chẳng lẽ cô sẽ nhào vào lòng bố mẹ để khóc một trận thật to à? Hay là nói rằng cô đã biết mình không phải là con ruột của bố mẹ?
Nếu cô làm như thế, há chẳng phải đâm vào tim của bố mẹ cô ư?
Cô còn chưa biết phải làm như thế nào. Nếu bây giờ cô về nhà thì sẽ khiến bố mẹ lo lắng. Hơn nữa, Long Mộ Thần đã nói giờ cô đang gặp nguy hiểm, nếu cô về thì khác nào liên lụy tới bố mẹ mình?
Cảm giác mát lạnh từ ngón tay truyền đến, Diệp Tiểu Tịch cúi đầu thấy Long Mộ Thần đang giúp cô thoa thuốc.
- Đây là thuốc gì?
- Thuốc giảm sưng.
Trong lúc nói chuyện, anh đã bôi giúp cô xong. Diệp Tiểu Tịch im lặng như không phản đối sự sắp xếp của anh nữa.
Xe không chạy đến nhà họ Long mà thẳng tiến bệnh viện.
- Anh đưa em đến đây làm chi?
Diệp Tiển Tịch ngơ ngác hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.