Chương 272: Được Đằng Chân Lân Đằng Đầu
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Nhưng chút kỹ xảo đó cũng không làm khó cô được đâu.
Diệp Tiểu Tịch gửi tin nhắn cho Đường Tư Dĩnh rồi nói: “Không cần rườm rà thế, tôi đã sắp đặt cả rồi. Lát nữa sẽ có người đưa tới.”
“Thế là được rồi, thật là phiền cô quá.” Vương Hương nói, nhưng hoàn toàn không có cảm giác là đang làm phiền cô gì cả.
Ánh mắt Hà Nhu càng thêm sâu thẳm hơn, nhưng bà vẫn không nói gì cả.
Người mà Đường Tư Dĩnh an bài nhanh chóng đưa đồ ăn lại đây. Mấy người đưa đồ ăn tới trực tiếp xách đồ ăn vào nhà bếp.
- Các người làm gì đấy?
Vương Hương bất mãn nói.
- Đó là đầu bếp mà tôi mời tới.
Diệp Tiểu Tịch giải thích.
- Chú vừa mới ra viện, cũng không thể làm cho cô chú bận bịu được, cho nên tôi đã mời người khác đến làm giúp. Thật ra thì tôi cũng rất muốn thử tài vào nhà bếp, nhưng tôi thật sự là không có tài năng trong lĩnh vực này nên không làm hại mọi người vậy.
Sắc mặt Vương Hương trông rất khó coi.
Diệp Tiểu Tịch biết bà ta rất bất mãn. Chắc Vương Hương cũng nhân tiện muốn phái cô vào nhà bếp nấu cơm. Nhưng chỉ có việc này là cô không biết gì cả, đành phải nghĩ ra cách này thôi.
Nhưng vẻ mặt Vương Hương trông có vẻ cực kỳ tức tối.
- Đúng rồi Tiểu Tịch.
Vương Hương nói:
- Lát nữa Lệ Lệ sẽ tới thăm chúng tôi. Các cô đều là con gái, vừa lúc tán gẫu với nhau đi.
Diệp Tiểu Tịch siết chặt tay. Vương Hương rõ ràng là đang cảnh cáo cô! Thế mà lúc này lại gọi Hà Lệ Lệ tới, sợ chỗ này còn chưa đủ rối beng lên à!
- Được…
Diệp Tiểu Tịch đồng ý.
Hà Lệ Lệ đến rất nhanh. Cô ta chào hỏi người nhà họ Triệu rồi kéo Diệp Tiểu Tịch đi thẳng vào phòng.
- Diệp Tiểu Tịch, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một tay.
Ánh mắt Hà Lệ Lệ nhìn cô sáng ngời.
- Giúp cái gì?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên hỏi.
- Cô có thể nhường Long Mộ Thần cho tôi trong một tháng được không?
Ánh mắt Hà Lệ Lệ sáng ngời nói.
- Hả?!
Diệp Tiểu Tịch ngây người. Rốt cuộc thì người nhà họ Triệu đã tẩy não Hà Lệ Lệ thế nào mà đêm qua cô ta còn sợ hãi Long Mộ Thần, nay lại dấy lên ý chí chiến đấu rồi?
- Anh ấy thật sự là đẹp trai quá ngầu quá, tôi yêu anh ấy thật lòng!
Hà Lệ Lệ say mê nói:
- Hơn nữa tôi có thể cảm giác được, tôi và anh ấy mới là tình yêu đích thực! Tuy rằng bây giờ anh ấy đang hiểu lầm tôi, nhưng chỉ cần cô nhường anh ấy cho tôi một tháng thì chắc chắn anh ấy sẽ thích tôi!
Diệp Tiểu Tịch thật sự không biết phải nói gì nữa đâu. Rốt cuộc Hà Lệ Lệ là thiểu năng hay là vô liêm sỉ đây?
- Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ nhường anh ấy cho cô?
Cô châm biếm.
- Dì nói bất kể tôi đưa ra yêu cầu nào với cô thì cô đều sẽ đồng ý! Sao cô lại không đồng ý chứ?
Hà Lệ Lệ tức giận nói.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi nổi giận. Ý là gì? Họ đang coi cô là túi trút giận đấy à? Điều kiện nào cũng dám đưa ra?
- Không có khả năng.
Cô từ chối không hề do dự.
- Chuyện này cô đừng hòng!
- Diệp Tiểu Tịch, sao cô có thể làm thế được?
Hà Lệ Lệ bực bội nói:
- Yêu một người thì có gì sai? Tôi thấy cô sợ tôi thì có! Cô cũng biết tôi và anh ấy là cặp đôi trời sinh nên cô mới không dám cạnh tranh công bằng với tôi!
Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy như có một đàn quạ bay qua đầu mình. Cô phải nhường Long Mộ Thần cho Hà Lệ Lệ một tháng thì mới được gọi là cạnh tranh công bằng á? Con bé này bị điên à?!
- Tôi không chịu! Dù sao hôm nay cô không đồng ý thì cũng phải đồng ý!
Hà Lệ Lệ bực tức nói:
- Cô thật quá đáng, thế mà không chịu cho tôi cơ hội để cạnh tranh công bằng! Chẳng trách cô vẫn chèn ép tôi! Thì ra cô vẫn biết người mà Long Mộ Thần thích là tôi.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đánh cô ta một trận. Hà Nhu với người nhà họ Triệu đều đang ở trong phòng khách. Nếu thật sự làm ầm lên thì xong hết rồi!
- Cô nói nhỏ chút!
Diệp Tiểu Tịch gằn giọng.
- Cô không đồng ý thì tôi không nói nhỏ đâu!
Hà Lệ Lệ đắc ý nói, chắc là trước đó Vương Hương đã dặn dò cô ta điều gì đó rồi.
Diệp Tiểu Tịch căm tức hết sức. Người nhà họ Triệu ép cô quá mức. Muốn cho cô đồng ý điều kiện hoang đường này thì còn không bằng trở mặt luôn đi! Nhưng cho dù trở mặt thì cũng phải chờ tới khi người cô đưa Hà Nhu đi mới được. Chuyện giữa cô và Long Mộ Thần, cô không muốn khiến người nhà lo lắng.
Diệp Tiểu Tịch đang nghĩ nên làm thế nào thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa truyền tới.
- Tiểu Tịch, con đang làm gì bên trong đấy? Sao lại cãi nhau thế?
Hà Nhu đứng bên ngoài hỏi.
- Rốt cuộc cô có đồng ý hay không hả?!
Hà Lệ Lệ hỏi nhỏ, rõ ràng là ép Diệp Tiểu Tịch.
Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Chuyện này, cô đừng hòng tơ tưởng! Tôi sẽ không động chạm tới chú dì của cô, nhưng Hà Lệ Lệ, cô cho rằng tôi sẽ tha cho cô à?!
Hà Lệ Lệ hoàn toàn ngây người. Lúc Diệp Tiểu Tịch nói những lời này, cơn giận trên người khiến cô ta phải rùng mình. Cảm giác này hơi giống với hôm qua lúc cô ta đối mặt với Long Mộ Thần… Cô ta rụt cổ lại theo phản xạ, thấy Diệp Tiểu Tịch đi lướt qua bên mình mà cũng không ngăn cản.
Diệp Tiểu Tịch đi thẳng ra mở cửa phòng.
- Mẹ, không sao đâu, tụi con chỉ nói chuyện lớn tiếng chút thôi mà.
Cô cười khẽ nói.
Hà Nhu nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy hàm ý, không hỏi gì cả.
- Thế ra đây ngồi đi. Lát nữa ăn cơm rồi.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch đi ra phòng khách với Hà Nhu. Ánh mắt sắc bén của Vương Hương lướt qua người cô, sau đó nhìn về phía Hà Lệ Lệ cũng đi ra. Thấy dáng vẻ nhút nhát của Hà Lệ Lệ, Vương Hương không nỏi tức giận trong lòng. Xem ra con nhóc này lại bị Diệp Tiểu Tịch hù dọa rồi!
- Mấy ngày nay tôi thật sự là mệt muốn chết rồi.
Vương Hương duỗi tay đấm vai mình.
- Vai mỏi quá sức, tiếc là tôi không tự đấm vai được cho mình…
- Để tôi đi.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trầm xuống. Bây giờ Vương Hương nâng tay lên, cô có thể đoán được bà ta có ý gì.
- Thế thì ngại quá…
Vương Hương nói cho có.
Diệp Tiểu Tịch đi đến sau lưng bà ta, dùng sức đè vai bà ta xuống, đồng thời nắm lấy mấy sợi tóc của Vương Hương, dùng sức kéo xuống!
- Ai du! Cô làm gì đấy? Sao xuống tay nặng thế?
Vương Hương tức giận quay lại trừng Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh thu tay lại. Cô nhìn lướt qua mấy sợi tóc kia, tốt lắm, đều có lỗ chân lông. Hơn nữa Vương Hương chỉ chú ý tới vai đau nên chắc không chú ý tới tóc bị nhổ đâu.
- Bà đủ rồi đấy.
Hà Nhu lạnh lùng nhìn bà ta.
- Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!
Vương Hương quay lại nhìn Hà Nhu. Tuy rằng trong lòng bà ta rất khinh thường, nhưng cũng biết nếu tiếp tục đe dọa Diệp Tiểu Tịch thì bây giờ còn chưa thể chọc giận Hà Nhu được.
- Bà Diệp.
Vương Hương cười làm lành:
- Vừa rồi con gái bà dùng sức hơi mạnh, bà nói có đúng không…
- Diệp Tiểu Tịch.
Hà Nhu ngắt lời Vương Hương, lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Tịch:
- Nói cho con biết một tin xấu.
- Gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
- Cơn giận của mẹ tới giới hạn rồi!
Nói xong, Hà Nhu cầm lấy chén trà hắt nước lên mặt Vương Hương!
***
Nhưng chút kỹ xảo đó cũng không làm khó cô được đâu.
Diệp Tiểu Tịch gửi tin nhắn cho Đường Tư Dĩnh rồi nói: “Không cần rườm rà thế, tôi đã sắp đặt cả rồi. Lát nữa sẽ có người đưa tới.”
“Thế là được rồi, thật là phiền cô quá.” Vương Hương nói, nhưng hoàn toàn không có cảm giác là đang làm phiền cô gì cả.
Ánh mắt Hà Nhu càng thêm sâu thẳm hơn, nhưng bà vẫn không nói gì cả.
Người mà Đường Tư Dĩnh an bài nhanh chóng đưa đồ ăn lại đây. Mấy người đưa đồ ăn tới trực tiếp xách đồ ăn vào nhà bếp.
- Các người làm gì đấy?
Vương Hương bất mãn nói.
- Đó là đầu bếp mà tôi mời tới.
Diệp Tiểu Tịch giải thích.
- Chú vừa mới ra viện, cũng không thể làm cho cô chú bận bịu được, cho nên tôi đã mời người khác đến làm giúp. Thật ra thì tôi cũng rất muốn thử tài vào nhà bếp, nhưng tôi thật sự là không có tài năng trong lĩnh vực này nên không làm hại mọi người vậy.
Sắc mặt Vương Hương trông rất khó coi.
Diệp Tiểu Tịch biết bà ta rất bất mãn. Chắc Vương Hương cũng nhân tiện muốn phái cô vào nhà bếp nấu cơm. Nhưng chỉ có việc này là cô không biết gì cả, đành phải nghĩ ra cách này thôi.
Nhưng vẻ mặt Vương Hương trông có vẻ cực kỳ tức tối.
- Đúng rồi Tiểu Tịch.
Vương Hương nói:
- Lát nữa Lệ Lệ sẽ tới thăm chúng tôi. Các cô đều là con gái, vừa lúc tán gẫu với nhau đi.
Diệp Tiểu Tịch siết chặt tay. Vương Hương rõ ràng là đang cảnh cáo cô! Thế mà lúc này lại gọi Hà Lệ Lệ tới, sợ chỗ này còn chưa đủ rối beng lên à!
- Được…
Diệp Tiểu Tịch đồng ý.
Hà Lệ Lệ đến rất nhanh. Cô ta chào hỏi người nhà họ Triệu rồi kéo Diệp Tiểu Tịch đi thẳng vào phòng.
- Diệp Tiểu Tịch, tôi muốn nhờ cô giúp tôi một tay.
Ánh mắt Hà Lệ Lệ nhìn cô sáng ngời.
- Giúp cái gì?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên hỏi.
- Cô có thể nhường Long Mộ Thần cho tôi trong một tháng được không?
Ánh mắt Hà Lệ Lệ sáng ngời nói.
- Hả?!
Diệp Tiểu Tịch ngây người. Rốt cuộc thì người nhà họ Triệu đã tẩy não Hà Lệ Lệ thế nào mà đêm qua cô ta còn sợ hãi Long Mộ Thần, nay lại dấy lên ý chí chiến đấu rồi?
- Anh ấy thật sự là đẹp trai quá ngầu quá, tôi yêu anh ấy thật lòng!
Hà Lệ Lệ say mê nói:
- Hơn nữa tôi có thể cảm giác được, tôi và anh ấy mới là tình yêu đích thực! Tuy rằng bây giờ anh ấy đang hiểu lầm tôi, nhưng chỉ cần cô nhường anh ấy cho tôi một tháng thì chắc chắn anh ấy sẽ thích tôi!
Diệp Tiểu Tịch thật sự không biết phải nói gì nữa đâu. Rốt cuộc Hà Lệ Lệ là thiểu năng hay là vô liêm sỉ đây?
- Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ nhường anh ấy cho cô?
Cô châm biếm.
- Dì nói bất kể tôi đưa ra yêu cầu nào với cô thì cô đều sẽ đồng ý! Sao cô lại không đồng ý chứ?
Hà Lệ Lệ tức giận nói.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi nổi giận. Ý là gì? Họ đang coi cô là túi trút giận đấy à? Điều kiện nào cũng dám đưa ra?
- Không có khả năng.
Cô từ chối không hề do dự.
- Chuyện này cô đừng hòng!
- Diệp Tiểu Tịch, sao cô có thể làm thế được?
Hà Lệ Lệ bực bội nói:
- Yêu một người thì có gì sai? Tôi thấy cô sợ tôi thì có! Cô cũng biết tôi và anh ấy là cặp đôi trời sinh nên cô mới không dám cạnh tranh công bằng với tôi!
Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy như có một đàn quạ bay qua đầu mình. Cô phải nhường Long Mộ Thần cho Hà Lệ Lệ một tháng thì mới được gọi là cạnh tranh công bằng á? Con bé này bị điên à?!
- Tôi không chịu! Dù sao hôm nay cô không đồng ý thì cũng phải đồng ý!
Hà Lệ Lệ bực tức nói:
- Cô thật quá đáng, thế mà không chịu cho tôi cơ hội để cạnh tranh công bằng! Chẳng trách cô vẫn chèn ép tôi! Thì ra cô vẫn biết người mà Long Mộ Thần thích là tôi.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn đánh cô ta một trận. Hà Nhu với người nhà họ Triệu đều đang ở trong phòng khách. Nếu thật sự làm ầm lên thì xong hết rồi!
- Cô nói nhỏ chút!
Diệp Tiểu Tịch gằn giọng.
- Cô không đồng ý thì tôi không nói nhỏ đâu!
Hà Lệ Lệ đắc ý nói, chắc là trước đó Vương Hương đã dặn dò cô ta điều gì đó rồi.
Diệp Tiểu Tịch căm tức hết sức. Người nhà họ Triệu ép cô quá mức. Muốn cho cô đồng ý điều kiện hoang đường này thì còn không bằng trở mặt luôn đi! Nhưng cho dù trở mặt thì cũng phải chờ tới khi người cô đưa Hà Nhu đi mới được. Chuyện giữa cô và Long Mộ Thần, cô không muốn khiến người nhà lo lắng.
Diệp Tiểu Tịch đang nghĩ nên làm thế nào thì bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa truyền tới.
- Tiểu Tịch, con đang làm gì bên trong đấy? Sao lại cãi nhau thế?
Hà Nhu đứng bên ngoài hỏi.
- Rốt cuộc cô có đồng ý hay không hả?!
Hà Lệ Lệ hỏi nhỏ, rõ ràng là ép Diệp Tiểu Tịch.
Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Chuyện này, cô đừng hòng tơ tưởng! Tôi sẽ không động chạm tới chú dì của cô, nhưng Hà Lệ Lệ, cô cho rằng tôi sẽ tha cho cô à?!
Hà Lệ Lệ hoàn toàn ngây người. Lúc Diệp Tiểu Tịch nói những lời này, cơn giận trên người khiến cô ta phải rùng mình. Cảm giác này hơi giống với hôm qua lúc cô ta đối mặt với Long Mộ Thần… Cô ta rụt cổ lại theo phản xạ, thấy Diệp Tiểu Tịch đi lướt qua bên mình mà cũng không ngăn cản.
Diệp Tiểu Tịch đi thẳng ra mở cửa phòng.
- Mẹ, không sao đâu, tụi con chỉ nói chuyện lớn tiếng chút thôi mà.
Cô cười khẽ nói.
Hà Nhu nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy hàm ý, không hỏi gì cả.
- Thế ra đây ngồi đi. Lát nữa ăn cơm rồi.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch đi ra phòng khách với Hà Nhu. Ánh mắt sắc bén của Vương Hương lướt qua người cô, sau đó nhìn về phía Hà Lệ Lệ cũng đi ra. Thấy dáng vẻ nhút nhát của Hà Lệ Lệ, Vương Hương không nỏi tức giận trong lòng. Xem ra con nhóc này lại bị Diệp Tiểu Tịch hù dọa rồi!
- Mấy ngày nay tôi thật sự là mệt muốn chết rồi.
Vương Hương duỗi tay đấm vai mình.
- Vai mỏi quá sức, tiếc là tôi không tự đấm vai được cho mình…
- Để tôi đi.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trầm xuống. Bây giờ Vương Hương nâng tay lên, cô có thể đoán được bà ta có ý gì.
- Thế thì ngại quá…
Vương Hương nói cho có.
Diệp Tiểu Tịch đi đến sau lưng bà ta, dùng sức đè vai bà ta xuống, đồng thời nắm lấy mấy sợi tóc của Vương Hương, dùng sức kéo xuống!
- Ai du! Cô làm gì đấy? Sao xuống tay nặng thế?
Vương Hương tức giận quay lại trừng Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh thu tay lại. Cô nhìn lướt qua mấy sợi tóc kia, tốt lắm, đều có lỗ chân lông. Hơn nữa Vương Hương chỉ chú ý tới vai đau nên chắc không chú ý tới tóc bị nhổ đâu.
- Bà đủ rồi đấy.
Hà Nhu lạnh lùng nhìn bà ta.
- Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!
Vương Hương quay lại nhìn Hà Nhu. Tuy rằng trong lòng bà ta rất khinh thường, nhưng cũng biết nếu tiếp tục đe dọa Diệp Tiểu Tịch thì bây giờ còn chưa thể chọc giận Hà Nhu được.
- Bà Diệp.
Vương Hương cười làm lành:
- Vừa rồi con gái bà dùng sức hơi mạnh, bà nói có đúng không…
- Diệp Tiểu Tịch.
Hà Nhu ngắt lời Vương Hương, lạnh lùng nhìn Diệp Tiểu Tịch:
- Nói cho con biết một tin xấu.
- Gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
- Cơn giận của mẹ tới giới hạn rồi!
Nói xong, Hà Nhu cầm lấy chén trà hắt nước lên mặt Vương Hương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.