Chương 186: Em cứ quyết định đi
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Trương Dương Minh cảm động không biết nên nói thế nào cho phải. Anh ta ghét nhất chuyện vung tiền mua vai như thế này. Nếu không phải dạo này anh ta túng quá, lại muốn trở mình chứng tỏ bản thân, thì dễ gì anh ta chịu quay phim cho Ngải Tư Tư chứ.
Trương Dương Minh cứ tưởng Diệp Tiểu Tịch đầu tư dứt khoát như thế vì muốn dùng tiền để vào giới giải trí. Thật không ngờ, Diệp Tiểu Tịch lại chẳng có ý muốn xen vào, giao hết nguyên bộ phim vào tay anh luôn.
- Cô Diệp à, thế cô có yêu cầu gì khác với phim ảnh hay không?
Trương Dương Minh cảm động hỏi.
- Tất nhiên là có rồi.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách nghiêm túc:
- Phải quay phim cho hay vào. Đây là lần đầu tiên tôi đầu tư vào đấy. Hiện giờ tôi cũng là một thương nhân, dĩ nhiên nhìn vào lợi nhuận rồi.
Trương Dương Minh há hốc mồm muốn nói chuyện, Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nói:
- Có phải anh lo tôi đang lừa anh không? Yên tâm đi, tôi đã bảo người khác chuẩn bị hợp đồng đầu tư rồi. Lát nữa anh xem có vấn đề gì không, nếu không thì có thể ký vào...
- Không phải đâu cô Diệp, tôi tin cô mà. Chẳng qua cô không biết cảm ơn cô thế nào nữa...
Trương Dương Minh giơ tay xoa vành mắt đỏ ửng.
Trong thời gian ngắn mà cuộc đời Trương Dương Minh đã thay đổi xoành xoạch mấy lần. Vốn dĩ anh đang tuyệt vọng, muốn tự sát, nhưng được Diệp Tiểu Tịch kéo về. Cô lại còn giúp đỡ anh ta nhiều như thế. Dù anh ta đã hơn ba mươi tuổi nhưng lúc này cũng cảm động muốn khóc luôn.
Thấy anh ta liên tục lau nước mắt, Diệp Tiểu Tịch vừa khó xử vừa luống cuống. Cô không biết nên an ủi anh ta ra sao cả.
- Đạo diễn Trương à, anh nghĩ thế này đi.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Thật ra tôi cũng là người ngoài ngành trong giới giải trí thôi. Nếu sau này có cơ hội kiếm tiền thì anh làm mối cho tôi, thế chẳng phải là có qua có lại rồi sao?
- Chắc chắn rồi!
Trương Dương Minh dụi mắt, rồi đồng ý một cách trịnh trọng. Nhưng Diệp Tiểu Tịch không biết rằng cô chỉ thuận miệng nói chơi thôi nhưng anh ta lại nghĩ là thật.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Tư Viễn đưa hợp đồng đầu tư tới.
Diệp Tiểu Tịch biết bản thân mình mít đặc ở phương diện này, cho nên đã nhờ Hàn Tư Viễn giúp. Mà Hàn Tư Viễn biết rõ mối quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần, cho nên cũng giúp đỡ hết mình.
Bản hợp động không có vấn đề gì. Sau khi bàn thêm vài chi tiết, hai người nhanh chóng ký hợp đồng. Sau khi Diệp Tiểu Tịch tiễn Trương Dương Minh đi rồi, cô liền gọi cho Long Mộ Thần.
Lần này cô vung một khoản tiền lớn như thế. Tuy có lý do nhưng cũng nên báo cho Long Mộ Thần biết.
Lúc này Long Mộ Thần vừa mới gặp Kiều Tinh xong, đang chạy về. Anh kiên nhẫn nghe Diệp Tiểu Tịch nói hết, trong lòng có phần kinh ngạc.
- ...Thật ra em tính để là của Long thị đầu tư, nhưng làm vậy phiền lắm. Hơn nữa cũng khó mà giải thích nên lấy danh nghĩa cá nhân ra đầu tư.
Diệp Tiểu Tịch giải thích:
- Còn về số tiền kia, cứ xem như em mượn tạm là được rồi.
Tuy Long Mộ Thần vẫn cho rằng Long thị là của cô nhưng người trong công ty chưa chắc đã nghĩ vậy. Chuyện này khó mà giải thích rõ ràng, nói không chừng sẽ trở thành lý do để người ta công kích Long Mộ Thần. Hơn nữa, nếu số tiền lấy từ trong sổ sách của Long thị thì càng khó giải quyết hơn.
- Mượn gì chứ. Đó là của em mà, em cứ quyết định đi.
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Hai hôm nay em có thể để Hàn Tư Viễn đi với em tới trường quay, đặng hiểu rõ tình hình. Lỡ có chuyện phiền phức gì thì cũng có thể nhờ cậu ta xử lý dùm.
- Ừm.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch vô cùng ấm áp, cô hỏi:
- Chuyện của anh giải quyết xong rồi à?
- Ừm, xong rồi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Sau này Ngã Tư Tư sẽ không làm phiền em nữa đâu. Mà dì Tinh phải về nước D rồi.
- Thế à?
Diệp Tiểu Tịch nhẹ giọng hỏi. Dù Kiều Tinh được nhận nuôi, nhưng cũng xem như người thân nhà mẹ đẻ của cô. Cô chỉ mới gặp bà ấy có một lần, trong lòng có phần tiếc nuối.
- Ừm.
Long Mộ Thần chợt do dự một lát rồi hỏi:
- Em muốn gặp dì ấy à?
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra. Tuy cô không có ác cảm gì với Kiều Tinh, nhưng lại chẳng có tý hảo cảm nào với Ngải Tư Tư trong cuộc gặp hôm nay cả. Nếu như cô đi gặp Kiều Tinh, không những không hợp lẽ thường, nói không chừng Ngải Tư Tư còn quậy một trận nữa.
- Không cần đâu, sau này sẽ có dịp gặp lại mà.
Diệp Tiểu Tịch thấp giọng nói.
- Ừm.
Long Mộ Thần cũng không miễn cưỡng cô.
Trương Dương Minh rất xem chú trọng bộ phim này cho nên đã chuẩn bị xong giai đoạn tiền kỳ rồi. Tiền đầu tư của Diệp Tiểu Tịch vừa tới thì có thể quay phim ngay.
Diệp Tiểu Tịch xem vài lần, nhưng cô biết mình là người ngoài ngành cho nên cũng không xen vào. Cô chỉ hỏi thăm có khó khăn gì không, sau đó giao hết mọi chuyện cho Hàn Tư Viễn lo liệu.
Trương Dương Minh hết sức cảm động. Lúc trước anh đã gặp không ít nhà đầu tư nhưng chẳng có ai dễ nói chuyện như Diệp Tiểu Tịch cả, lại còn ủng hộ anh ta nữa chứ. Cho nên anh ta quay phim vô cùng hăng hái, cả phim trường náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay, Diệp Tiểu Tịch đi hết cả phim trường rồi đi xe về thẳng nhà họ Long.
Má Trương vừa trông thấy cô đã mừng rỡ nói:
- Cô Diệp, lâu qua mới gặp con đấy! Mau vào nhà đi, má pha trà cho. Con muốn ăn gì không, má vào nhà bếp làm cho...
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch ấm áp, má Trương luôn đối tốt với cô, xem cô như con gái bà vậy.
- Khoan đã má Trương, hôm nay con tới đây là vì có chuyện.
Diệp Tiểu Tịch vội kéo bà lại.
- Ồ? Nhưng mà thiếu gia cậu ấy không có ở nhà, để tôi gọi cậu ấy về...
Nói xong, má Trương toan lấy máy bàn.
- Đừng đừng, con tới tìm má đó.
Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm hỏi.
- Má Trương, má có biết Long Mộ Thần thích ăn gì không?
Má Trương suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Thiếu gia cũng không kén ăn, hình như cũng không thích hay ghét thứ gì cả.
- Thế ạ?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày, không kén ăn cũng tốt, vậy càng dễ dàng hơn.
- Má Trương có thể cho con mượn phòng bếp chút được không ạ?
Cô hỏi.
- Được chứ.
Má Trương vừa cười vừa nói.
- Con cứ dùng thoải mái.
Diệp Tiểu Tịch bước vào phòng bếp, lấy ra một quyển sách nấu ăn. Hôm nay cô tới đây chính vì muốn nấu cho Long Mộ Thần một bữa.
Có điều cô cũng tự biết trình độ của bản thân nên mới lén chạy tới đây. Nếu được, cô sẽ gây bất ngờ cho Long Mộ Thần. Nếu thất bại thì... cứ xem như luyện tay vậy.
Diệp Tiểu Tịch chọn vài món đơn giản trong sách ra, sau đó lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu luyện tập.
Má Trương nghe thấy trong phòng bếp ầm ầm một trận, trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng Diệp Tiểu Tịch lại đóng cửa lại, không cho ai vào cả. Bà chỉ đành gọi điện cho Long Mộ Thần.
Lúc Long Mộ Thần trở về thì Diệp Tiểu Tịch đã hoàn thành món ăn đầu tiên trong đời cô.
Anh vừa đẩy cửa phòng bếp ra thì trông thấy Diệp Tiểu Tịch nhìn dĩa thức ăn than dài thở ngắn. Nhưng lúc nhìn thấy anh thì cô lập tức giấu nó ra sau lưng, như thể gặp quỷ vậy.
- Anh đã về rồi à?
Diệp Tiểu Tịch chột dạ hỏi, tựa như một đứa trẻ vừa làm sai.
Trương Dương Minh cứ tưởng Diệp Tiểu Tịch đầu tư dứt khoát như thế vì muốn dùng tiền để vào giới giải trí. Thật không ngờ, Diệp Tiểu Tịch lại chẳng có ý muốn xen vào, giao hết nguyên bộ phim vào tay anh luôn.
- Cô Diệp à, thế cô có yêu cầu gì khác với phim ảnh hay không?
Trương Dương Minh cảm động hỏi.
- Tất nhiên là có rồi.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách nghiêm túc:
- Phải quay phim cho hay vào. Đây là lần đầu tiên tôi đầu tư vào đấy. Hiện giờ tôi cũng là một thương nhân, dĩ nhiên nhìn vào lợi nhuận rồi.
Trương Dương Minh há hốc mồm muốn nói chuyện, Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nói:
- Có phải anh lo tôi đang lừa anh không? Yên tâm đi, tôi đã bảo người khác chuẩn bị hợp đồng đầu tư rồi. Lát nữa anh xem có vấn đề gì không, nếu không thì có thể ký vào...
- Không phải đâu cô Diệp, tôi tin cô mà. Chẳng qua cô không biết cảm ơn cô thế nào nữa...
Trương Dương Minh giơ tay xoa vành mắt đỏ ửng.
Trong thời gian ngắn mà cuộc đời Trương Dương Minh đã thay đổi xoành xoạch mấy lần. Vốn dĩ anh đang tuyệt vọng, muốn tự sát, nhưng được Diệp Tiểu Tịch kéo về. Cô lại còn giúp đỡ anh ta nhiều như thế. Dù anh ta đã hơn ba mươi tuổi nhưng lúc này cũng cảm động muốn khóc luôn.
Thấy anh ta liên tục lau nước mắt, Diệp Tiểu Tịch vừa khó xử vừa luống cuống. Cô không biết nên an ủi anh ta ra sao cả.
- Đạo diễn Trương à, anh nghĩ thế này đi.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Thật ra tôi cũng là người ngoài ngành trong giới giải trí thôi. Nếu sau này có cơ hội kiếm tiền thì anh làm mối cho tôi, thế chẳng phải là có qua có lại rồi sao?
- Chắc chắn rồi!
Trương Dương Minh dụi mắt, rồi đồng ý một cách trịnh trọng. Nhưng Diệp Tiểu Tịch không biết rằng cô chỉ thuận miệng nói chơi thôi nhưng anh ta lại nghĩ là thật.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Tư Viễn đưa hợp đồng đầu tư tới.
Diệp Tiểu Tịch biết bản thân mình mít đặc ở phương diện này, cho nên đã nhờ Hàn Tư Viễn giúp. Mà Hàn Tư Viễn biết rõ mối quan hệ giữa cô và Long Mộ Thần, cho nên cũng giúp đỡ hết mình.
Bản hợp động không có vấn đề gì. Sau khi bàn thêm vài chi tiết, hai người nhanh chóng ký hợp đồng. Sau khi Diệp Tiểu Tịch tiễn Trương Dương Minh đi rồi, cô liền gọi cho Long Mộ Thần.
Lần này cô vung một khoản tiền lớn như thế. Tuy có lý do nhưng cũng nên báo cho Long Mộ Thần biết.
Lúc này Long Mộ Thần vừa mới gặp Kiều Tinh xong, đang chạy về. Anh kiên nhẫn nghe Diệp Tiểu Tịch nói hết, trong lòng có phần kinh ngạc.
- ...Thật ra em tính để là của Long thị đầu tư, nhưng làm vậy phiền lắm. Hơn nữa cũng khó mà giải thích nên lấy danh nghĩa cá nhân ra đầu tư.
Diệp Tiểu Tịch giải thích:
- Còn về số tiền kia, cứ xem như em mượn tạm là được rồi.
Tuy Long Mộ Thần vẫn cho rằng Long thị là của cô nhưng người trong công ty chưa chắc đã nghĩ vậy. Chuyện này khó mà giải thích rõ ràng, nói không chừng sẽ trở thành lý do để người ta công kích Long Mộ Thần. Hơn nữa, nếu số tiền lấy từ trong sổ sách của Long thị thì càng khó giải quyết hơn.
- Mượn gì chứ. Đó là của em mà, em cứ quyết định đi.
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Hai hôm nay em có thể để Hàn Tư Viễn đi với em tới trường quay, đặng hiểu rõ tình hình. Lỡ có chuyện phiền phức gì thì cũng có thể nhờ cậu ta xử lý dùm.
- Ừm.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch vô cùng ấm áp, cô hỏi:
- Chuyện của anh giải quyết xong rồi à?
- Ừm, xong rồi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Sau này Ngã Tư Tư sẽ không làm phiền em nữa đâu. Mà dì Tinh phải về nước D rồi.
- Thế à?
Diệp Tiểu Tịch nhẹ giọng hỏi. Dù Kiều Tinh được nhận nuôi, nhưng cũng xem như người thân nhà mẹ đẻ của cô. Cô chỉ mới gặp bà ấy có một lần, trong lòng có phần tiếc nuối.
- Ừm.
Long Mộ Thần chợt do dự một lát rồi hỏi:
- Em muốn gặp dì ấy à?
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra. Tuy cô không có ác cảm gì với Kiều Tinh, nhưng lại chẳng có tý hảo cảm nào với Ngải Tư Tư trong cuộc gặp hôm nay cả. Nếu như cô đi gặp Kiều Tinh, không những không hợp lẽ thường, nói không chừng Ngải Tư Tư còn quậy một trận nữa.
- Không cần đâu, sau này sẽ có dịp gặp lại mà.
Diệp Tiểu Tịch thấp giọng nói.
- Ừm.
Long Mộ Thần cũng không miễn cưỡng cô.
Trương Dương Minh rất xem chú trọng bộ phim này cho nên đã chuẩn bị xong giai đoạn tiền kỳ rồi. Tiền đầu tư của Diệp Tiểu Tịch vừa tới thì có thể quay phim ngay.
Diệp Tiểu Tịch xem vài lần, nhưng cô biết mình là người ngoài ngành cho nên cũng không xen vào. Cô chỉ hỏi thăm có khó khăn gì không, sau đó giao hết mọi chuyện cho Hàn Tư Viễn lo liệu.
Trương Dương Minh hết sức cảm động. Lúc trước anh đã gặp không ít nhà đầu tư nhưng chẳng có ai dễ nói chuyện như Diệp Tiểu Tịch cả, lại còn ủng hộ anh ta nữa chứ. Cho nên anh ta quay phim vô cùng hăng hái, cả phim trường náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay, Diệp Tiểu Tịch đi hết cả phim trường rồi đi xe về thẳng nhà họ Long.
Má Trương vừa trông thấy cô đã mừng rỡ nói:
- Cô Diệp, lâu qua mới gặp con đấy! Mau vào nhà đi, má pha trà cho. Con muốn ăn gì không, má vào nhà bếp làm cho...
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch ấm áp, má Trương luôn đối tốt với cô, xem cô như con gái bà vậy.
- Khoan đã má Trương, hôm nay con tới đây là vì có chuyện.
Diệp Tiểu Tịch vội kéo bà lại.
- Ồ? Nhưng mà thiếu gia cậu ấy không có ở nhà, để tôi gọi cậu ấy về...
Nói xong, má Trương toan lấy máy bàn.
- Đừng đừng, con tới tìm má đó.
Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm hỏi.
- Má Trương, má có biết Long Mộ Thần thích ăn gì không?
Má Trương suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Thiếu gia cũng không kén ăn, hình như cũng không thích hay ghét thứ gì cả.
- Thế ạ?
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày, không kén ăn cũng tốt, vậy càng dễ dàng hơn.
- Má Trương có thể cho con mượn phòng bếp chút được không ạ?
Cô hỏi.
- Được chứ.
Má Trương vừa cười vừa nói.
- Con cứ dùng thoải mái.
Diệp Tiểu Tịch bước vào phòng bếp, lấy ra một quyển sách nấu ăn. Hôm nay cô tới đây chính vì muốn nấu cho Long Mộ Thần một bữa.
Có điều cô cũng tự biết trình độ của bản thân nên mới lén chạy tới đây. Nếu được, cô sẽ gây bất ngờ cho Long Mộ Thần. Nếu thất bại thì... cứ xem như luyện tay vậy.
Diệp Tiểu Tịch chọn vài món đơn giản trong sách ra, sau đó lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra rồi bắt đầu luyện tập.
Má Trương nghe thấy trong phòng bếp ầm ầm một trận, trong lòng vô cùng lo lắng. Nhưng Diệp Tiểu Tịch lại đóng cửa lại, không cho ai vào cả. Bà chỉ đành gọi điện cho Long Mộ Thần.
Lúc Long Mộ Thần trở về thì Diệp Tiểu Tịch đã hoàn thành món ăn đầu tiên trong đời cô.
Anh vừa đẩy cửa phòng bếp ra thì trông thấy Diệp Tiểu Tịch nhìn dĩa thức ăn than dài thở ngắn. Nhưng lúc nhìn thấy anh thì cô lập tức giấu nó ra sau lưng, như thể gặp quỷ vậy.
- Anh đã về rồi à?
Diệp Tiểu Tịch chột dạ hỏi, tựa như một đứa trẻ vừa làm sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.