Chương 125: Giọng khách át giọng chủ
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Diệp Tiểu Tịch rất tò mò vì xưa nay An Tử Dục luôn bất cần đời, ít khi thấy gã thể hiện sự căm ghét với ai rõ ràng như vậy. Tuy nhiên cô chỉ tò mò vậy thôi chứ cũng không hỏi nhiều.
An Tử Dục đưa họ tới phòng của An lão gia, ông cụ đang ngồi trên xe lăn, mái tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần còn minh mẫn, đôi mắt như mắt chim ưng ánh lên đầy trí tuệ.
- Ông ơi.
An Tử Dục đi tới bên cạnh ông:
- Mộ Thần đến này.
- Ha ha, Mộ Thần, ông đoán là cháu cũng sắp tới rồi mà.
An lão gia mỉm cười và gật đầu với Long Mộ Thần, khuôn mặt toát lên vẻ hiền từ thân thiết. Thế nhưng khi ông thấy Diệp Tiểu Tịch thì lại có vẻ hơi bất ngờ:
- Ai đây nhỉ?
- Bạn gái tương lai của cháu đấy ông ơi.
An Tử Dục nửa đùa nửa thật:
- Thế nào hả ông? Tiểu Tịch xinh quá đi ấy chứ?
Long Mộ Thần hơi nhướn mày lên, Diệp Tiểu Tịch thì đỏ cả mặt.
Họ còn chưa kịp giải thích thì Diệp Tiểu Tịch đã cảm thấy có ai đó đang nhìn cô chòng chọc.
Cảm giác này hệt như bị một con rắn độc nấp trong bóng tối theo dõi, khiến cho cô gai cả người, cực kì không thoải mái.
Diệp Tiểu Tịch cau mày rồi ngẩng lên nhìn theo bản năng.
Có một người đàn ông đứng bên cạnh An lão gia, trông tuổi tác có vẻ xấp xỉ với An Tử Dục, mặt mũi cũng giống gã đôi phần. Tuy nhiên, người nọ có nét tàn nhẫn và u ám khác hẳn với An Tử Dục.
Diệp Tiểu Tịch không phải là người trông mặt bắt hình dong, nhưng vừa nhìn cô đã thấy kẻ này cực kì nguy hiểm.
- Cô là bạn gái của Tử Dục à?
Người đàn ông kia híp mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch, ánh mắt hệt như nhìn một con mồi sắp rơi vào tay mình:
- Có thời gian không? Lúc nào đi uống vài ly với tôi nhé?
Diệp Tiểu Tịch nhìn y đầy cảnh giác.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô, cảm giác quen thuộc khiến cho cô bình tâm đến lạ.
- Xin lỗi Tân Hào, Tiểu Tịch không rảnh.
Long Mộ Thần ôm eo Diệp Tiểu Tịch rồi nói với giọng thản nhiên.
Dường như An Tân Hào cũng hơi bất ngờ. Bây giờ y mới nhận ra Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch cực kì thân mật, hai người họ mới là một đôi.
Đương nhiên y chẳng có hứng thú gì với người yêu của Long Mộ Thần. Dù có hứng thú thì y cũng chẳng dám trêu chọc cô. Y không dám đắc tội với Long Mộ Thần đâu.
- An Tân Hào, đừng có động vào Tiểu Tịch!
An Tử Dục nói với giọng lạnh lùng:
- Nếu anh dám làm thế, dù Long Mộ Thần có bỏ qua thì tôi cũng không tha cho anh đâu!
- Chú chẳng có ý đồ với cô ấy là gì?
An Tân Hào cười lạnh.
- Thôi, Tử Dục đùa thôi mà.
An lão gia lên tiếng phá vỡ không khí có phần gay gắt:
- Phải không, Tử Dục.
- Đương nhiên không phải.
Đối diện với An lão gia, thần sắc của An Tử Dục mới dịu đi đôi chút. Gã nói với giọng ngả ngớn:
- Ông ơi, ông không thấy Tiểu Tịch tốt lắm sao? Nếu ngày nào đó cô ấy chia tay với Long Mộ Thần thì cháu sẽ theo đuổi cô ấy về làm cháu dâu ông nhé? Được không ông?
- Cậu không có cơ hội ấy đâu.
Long Mộ Thần nói nhẹ tênh.
- Đúng, anh không có cơ hội đó đâu.
Diệp Tiểu Tịch hăng hái phụ họa.
Cô nghe ra An Tử Dục đang nói đùa nên không để ý nhiều. Cô hiểu An Tử Dục chỉ đùa thiện ý cho vui, thế nhưng câu nói ban nãy của An Tân Hào lại thể hiện rõ y coi cô là con mồi thật.
- Thằng ranh này, ăn nói linh ta linh tinh.
An lão gia cầm gậy giả vờ đánh về phía An Tử Dục, nhưng trông chẳng có vẻ giận dữ gì.
An Tân Hào sầm mặt.
Y luôn rất hâm mộ mối quan hệ giữa An Tử Dục với Long Mộ Thần, nhưng y không tài nào hiểu được vì sao Long Mộ Thần làm bạn với An Tử Dục chứ không thân thiết gì với y.
Không phải y chưa từng làm thân với Long Mộ Thần, thế nhưng y không thể nào hòa nhập được vào thế giới của họ. Y cũng từng châm ngòi mâu thuẫn giữa họ, nhưng Long Mộ Thần luôn luôn lý trí, chưa từng mắc bẫy của y bao giờ.
Trong nhà họ An, y khinh thường An Tử Dục nhất, song vì An Tử Dục có quan hệ thân thiết với Long Mộ Thần nên y chẳng dám coi nhẹ người kia.
Long Mộ Thần tặng quà cho An lão gia, ông cụ vui vẻ nhận lấy.
Sau đó ông cụ hỏi Diệp Tiểu Tịch mấy câu, cô đều đáp lời cực kì lễ phép.
- Con bé ngoan quá.
Ông cụ mỉm cười khen ngợi, ánh mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch cũng tràn ngập nét hiền từ:
- Mộ Thần à, cháu tinh mắt lắm. Ông vừa gặp con bé này đã thấy thân thiết rồi, ông thích nó rồi đấy.
Long Mộ Thần hơi mỉm cười, ánh mắt khẽ động, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
- Cháu cảm ơn ông ạ.
Diệp Tiểu Tịch được khen đến hơi xấu hổ rồi.
- Thôi được rồi, nhân vật chính cũng nên ra ngoài rồi nhỉ?
An lão gia mỉm cười rồi chống gậy đứng lên khỏi xe lăn:
- Đi nào, mấy đứa xuống dưới với ông đi.
An Tử Dục và An Tân Hào vội vàng đỡ hai bên người ông cụ. Diệp Tiểu Tịch há hốc miệng, hóa ra An lão gia đi được à?
An lão gia trêu cô một câu như thể biết tỏng cô đang nghĩ gì:
- Có phải Tiểu Tịch nghĩ là ông không đi được không?
- Cháu…
Diệp Tiểu Tịch ngượng chín cả mặt.
- Ha ha ha, ông lớn tuổi rồi, chẳng sống được mấy năm nữa, chân cẳng rệu rã nên lười đi ấy mà.
Ông cụ không để bụng mà còn cảm thán đôi câu.
- Ông ơi, ông khỏe mạnh thế này, nhất định là có thể sống lâu trăm tuổi!
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Cái con bé này khéo mồm ghê.
Ông cụ vui vẻ hơn nhiều.
- Ông ơi, đi thôi ạ.
An Tân Hào thúc giục:
- Khách khứa chờ sốt ruột cả rồi.
Ông cụ gật đầu đồng ý, ba người họ đi đằng trước, Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần theo sau.
Khi nhìn An Tân Hào, cô không nhịn được hơi cau mày.
Sau khi An Tân Hào biết cô là bạn gái của Long Mộ Thần thì cảm giác bị nhìn chòng chọc đã biến mất.
Cô nhận ra lúc trước An Tân Hào không nhắm vào cô, mà y hiểu lầm cô là bạn gái của An Tử Dục nên mới có mưu đồ với cô, thực chất là để đả kích An Tử Dục. Tình hình của nhà họ An còn phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều.
Họ cùng nhau xuống lầu, mọi người đang chuẩn bị chúc mừng An lão gia thì ngoài cửa đột nhiên hỗn loạn.
Diệp Tiểu Tịch nhìn qua đó rồi cau mày lại, không vui tí nào.
Kẻ gây ra cơn hỗn loạn kia chẳng phải ai xa lạ, chính là Dương Uyển Dung mà cô cực kì không muốn gặp.
Dương Uyển Dung mặc một bộ váy ren hoa màu xanh nhạt gần như trong suốt, nhìn qua bộ lễ phục có thể thấy thân thể cô ta như ẩn như hiện.
Thế mà cô ta chẳng thấy ngại chút nào, thậm chí còn hưởng thụ cái cảm giác được làm trung tâm của sự chú ý ấy là đằng khác. Cô ta ngạo nghễ đi qua đám đông, tới bên cạnh An lão gia.
Diệp Tiểu Tịch thở dài ngán ngẩm, cô chẳng hiểu Dương Uyển Dung đang nghĩ cái gì nữa.
Đây là tiệc mừng thọ của An lão gia, ông ấy mới là nhân vật chính. Dương Uyển Dung vừa mới tới đã thu hút hết sự chú ý của mọi người về phía mình rồi, sao lại cứ thích giọng khách át giọng chủ thế nhỉ?
Dương Uyển Dung đi tới tặng lễ mừng thọ cho An lão gia, ông cụ bình thản bảo người hầu nhận lấy.
Tặng quà xong, Dương Uyển Dung nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch với ánh nhìn đầy khiêu khích.
An Tử Dục đưa họ tới phòng của An lão gia, ông cụ đang ngồi trên xe lăn, mái tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần còn minh mẫn, đôi mắt như mắt chim ưng ánh lên đầy trí tuệ.
- Ông ơi.
An Tử Dục đi tới bên cạnh ông:
- Mộ Thần đến này.
- Ha ha, Mộ Thần, ông đoán là cháu cũng sắp tới rồi mà.
An lão gia mỉm cười và gật đầu với Long Mộ Thần, khuôn mặt toát lên vẻ hiền từ thân thiết. Thế nhưng khi ông thấy Diệp Tiểu Tịch thì lại có vẻ hơi bất ngờ:
- Ai đây nhỉ?
- Bạn gái tương lai của cháu đấy ông ơi.
An Tử Dục nửa đùa nửa thật:
- Thế nào hả ông? Tiểu Tịch xinh quá đi ấy chứ?
Long Mộ Thần hơi nhướn mày lên, Diệp Tiểu Tịch thì đỏ cả mặt.
Họ còn chưa kịp giải thích thì Diệp Tiểu Tịch đã cảm thấy có ai đó đang nhìn cô chòng chọc.
Cảm giác này hệt như bị một con rắn độc nấp trong bóng tối theo dõi, khiến cho cô gai cả người, cực kì không thoải mái.
Diệp Tiểu Tịch cau mày rồi ngẩng lên nhìn theo bản năng.
Có một người đàn ông đứng bên cạnh An lão gia, trông tuổi tác có vẻ xấp xỉ với An Tử Dục, mặt mũi cũng giống gã đôi phần. Tuy nhiên, người nọ có nét tàn nhẫn và u ám khác hẳn với An Tử Dục.
Diệp Tiểu Tịch không phải là người trông mặt bắt hình dong, nhưng vừa nhìn cô đã thấy kẻ này cực kì nguy hiểm.
- Cô là bạn gái của Tử Dục à?
Người đàn ông kia híp mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch, ánh mắt hệt như nhìn một con mồi sắp rơi vào tay mình:
- Có thời gian không? Lúc nào đi uống vài ly với tôi nhé?
Diệp Tiểu Tịch nhìn y đầy cảnh giác.
Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô, cảm giác quen thuộc khiến cho cô bình tâm đến lạ.
- Xin lỗi Tân Hào, Tiểu Tịch không rảnh.
Long Mộ Thần ôm eo Diệp Tiểu Tịch rồi nói với giọng thản nhiên.
Dường như An Tân Hào cũng hơi bất ngờ. Bây giờ y mới nhận ra Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch cực kì thân mật, hai người họ mới là một đôi.
Đương nhiên y chẳng có hứng thú gì với người yêu của Long Mộ Thần. Dù có hứng thú thì y cũng chẳng dám trêu chọc cô. Y không dám đắc tội với Long Mộ Thần đâu.
- An Tân Hào, đừng có động vào Tiểu Tịch!
An Tử Dục nói với giọng lạnh lùng:
- Nếu anh dám làm thế, dù Long Mộ Thần có bỏ qua thì tôi cũng không tha cho anh đâu!
- Chú chẳng có ý đồ với cô ấy là gì?
An Tân Hào cười lạnh.
- Thôi, Tử Dục đùa thôi mà.
An lão gia lên tiếng phá vỡ không khí có phần gay gắt:
- Phải không, Tử Dục.
- Đương nhiên không phải.
Đối diện với An lão gia, thần sắc của An Tử Dục mới dịu đi đôi chút. Gã nói với giọng ngả ngớn:
- Ông ơi, ông không thấy Tiểu Tịch tốt lắm sao? Nếu ngày nào đó cô ấy chia tay với Long Mộ Thần thì cháu sẽ theo đuổi cô ấy về làm cháu dâu ông nhé? Được không ông?
- Cậu không có cơ hội ấy đâu.
Long Mộ Thần nói nhẹ tênh.
- Đúng, anh không có cơ hội đó đâu.
Diệp Tiểu Tịch hăng hái phụ họa.
Cô nghe ra An Tử Dục đang nói đùa nên không để ý nhiều. Cô hiểu An Tử Dục chỉ đùa thiện ý cho vui, thế nhưng câu nói ban nãy của An Tân Hào lại thể hiện rõ y coi cô là con mồi thật.
- Thằng ranh này, ăn nói linh ta linh tinh.
An lão gia cầm gậy giả vờ đánh về phía An Tử Dục, nhưng trông chẳng có vẻ giận dữ gì.
An Tân Hào sầm mặt.
Y luôn rất hâm mộ mối quan hệ giữa An Tử Dục với Long Mộ Thần, nhưng y không tài nào hiểu được vì sao Long Mộ Thần làm bạn với An Tử Dục chứ không thân thiết gì với y.
Không phải y chưa từng làm thân với Long Mộ Thần, thế nhưng y không thể nào hòa nhập được vào thế giới của họ. Y cũng từng châm ngòi mâu thuẫn giữa họ, nhưng Long Mộ Thần luôn luôn lý trí, chưa từng mắc bẫy của y bao giờ.
Trong nhà họ An, y khinh thường An Tử Dục nhất, song vì An Tử Dục có quan hệ thân thiết với Long Mộ Thần nên y chẳng dám coi nhẹ người kia.
Long Mộ Thần tặng quà cho An lão gia, ông cụ vui vẻ nhận lấy.
Sau đó ông cụ hỏi Diệp Tiểu Tịch mấy câu, cô đều đáp lời cực kì lễ phép.
- Con bé ngoan quá.
Ông cụ mỉm cười khen ngợi, ánh mắt nhìn Diệp Tiểu Tịch cũng tràn ngập nét hiền từ:
- Mộ Thần à, cháu tinh mắt lắm. Ông vừa gặp con bé này đã thấy thân thiết rồi, ông thích nó rồi đấy.
Long Mộ Thần hơi mỉm cười, ánh mắt khẽ động, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
- Cháu cảm ơn ông ạ.
Diệp Tiểu Tịch được khen đến hơi xấu hổ rồi.
- Thôi được rồi, nhân vật chính cũng nên ra ngoài rồi nhỉ?
An lão gia mỉm cười rồi chống gậy đứng lên khỏi xe lăn:
- Đi nào, mấy đứa xuống dưới với ông đi.
An Tử Dục và An Tân Hào vội vàng đỡ hai bên người ông cụ. Diệp Tiểu Tịch há hốc miệng, hóa ra An lão gia đi được à?
An lão gia trêu cô một câu như thể biết tỏng cô đang nghĩ gì:
- Có phải Tiểu Tịch nghĩ là ông không đi được không?
- Cháu…
Diệp Tiểu Tịch ngượng chín cả mặt.
- Ha ha ha, ông lớn tuổi rồi, chẳng sống được mấy năm nữa, chân cẳng rệu rã nên lười đi ấy mà.
Ông cụ không để bụng mà còn cảm thán đôi câu.
- Ông ơi, ông khỏe mạnh thế này, nhất định là có thể sống lâu trăm tuổi!
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Cái con bé này khéo mồm ghê.
Ông cụ vui vẻ hơn nhiều.
- Ông ơi, đi thôi ạ.
An Tân Hào thúc giục:
- Khách khứa chờ sốt ruột cả rồi.
Ông cụ gật đầu đồng ý, ba người họ đi đằng trước, Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần theo sau.
Khi nhìn An Tân Hào, cô không nhịn được hơi cau mày.
Sau khi An Tân Hào biết cô là bạn gái của Long Mộ Thần thì cảm giác bị nhìn chòng chọc đã biến mất.
Cô nhận ra lúc trước An Tân Hào không nhắm vào cô, mà y hiểu lầm cô là bạn gái của An Tử Dục nên mới có mưu đồ với cô, thực chất là để đả kích An Tử Dục. Tình hình của nhà họ An còn phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều.
Họ cùng nhau xuống lầu, mọi người đang chuẩn bị chúc mừng An lão gia thì ngoài cửa đột nhiên hỗn loạn.
Diệp Tiểu Tịch nhìn qua đó rồi cau mày lại, không vui tí nào.
Kẻ gây ra cơn hỗn loạn kia chẳng phải ai xa lạ, chính là Dương Uyển Dung mà cô cực kì không muốn gặp.
Dương Uyển Dung mặc một bộ váy ren hoa màu xanh nhạt gần như trong suốt, nhìn qua bộ lễ phục có thể thấy thân thể cô ta như ẩn như hiện.
Thế mà cô ta chẳng thấy ngại chút nào, thậm chí còn hưởng thụ cái cảm giác được làm trung tâm của sự chú ý ấy là đằng khác. Cô ta ngạo nghễ đi qua đám đông, tới bên cạnh An lão gia.
Diệp Tiểu Tịch thở dài ngán ngẩm, cô chẳng hiểu Dương Uyển Dung đang nghĩ cái gì nữa.
Đây là tiệc mừng thọ của An lão gia, ông ấy mới là nhân vật chính. Dương Uyển Dung vừa mới tới đã thu hút hết sự chú ý của mọi người về phía mình rồi, sao lại cứ thích giọng khách át giọng chủ thế nhỉ?
Dương Uyển Dung đi tới tặng lễ mừng thọ cho An lão gia, ông cụ bình thản bảo người hầu nhận lấy.
Tặng quà xong, Dương Uyển Dung nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch với ánh nhìn đầy khiêu khích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.