Chương 114: Không cần chứng cứ
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- Hay là anh đi giải quyết công việc trước đi?
Diệp Tiểu Tịch nói.
- Không cần, mình cứ ăn trước.
Giọng nói của Long Mộ Thần dịu đi mấy phần.
- Để ông ấy chờ như thế có được không?
Cô hỏi nhỏ:
- Lỡ có việc gì gấp thì sao?
- Yên tâm, ông ta chẳng có việc gấp gì đâu.
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Với lại, ông ta vui lòng chờ mình mà.
Diệp Tiểu Tịch hơi băn khoăn, thế nhưng biết anh có chuyện khác nên cũng không hỏi nữa.
Hai người ăn tối xong, Long Mộ Thần mới nói:
- Đưa ngài Dương vào phòng làm việc của tôi đi.
Người hầu đi rồi, Long Mộ Thần đưa Diệp Tiểu Tịch về phong xong mới từ tốn đến phòng làm việc.
Dương Quốc Mậu đang chờ ở đó, vẻ mặt cực kì nôn nóng bất an.
Thấy Long Mộ Thần đến, Dương Quốc Mậu thở phào nhẹ nhõm. Ông ta tươi cười nịnh nọt rồi nói:
- Mộ Thần à, có phải chúng ta hiểu lầm gì nhau rồi không?
Sắc mặt Long Mộ Thần thờ ơ lạnh nhạt. Anh ngồi xuống bên bàn, nhìn Dương Quốc Mậu với vẻ lạnh lùng rồi nói:
- Giám đốc Dương, ông tham ô tiền của công ti, chứng cứ cực kì xác thực, tôi chẳng thấy giữa hai ta có hiểu lầm gì cả.
Dương Quốc Mậu chỉ thấy cổ họng nghẹn ứ, nói chẳng thành lời.
Ông ta vốn tưởng rằng Long Mộ Thần không biết những chuyện mình vụng trộm làm ở công ty. Ai ngờ anh không chỉ biết mà còn có cả chứng cứ, để có thể bóp cổ ông ta bất cứ khi nào.
Ông ta đã quá coi thường Long Mộ Thần rồi. Mấy năm nay ông ta đã nhìn thấy hết thủ đoạn của Long Mộ Thần, nhưng vẫn tưởng rằng mình có thể che giấu được anh. Không ngờ anh để yên chẳng qua là vì không thèm làm gì ông ta mà thôi.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao Long Mộ Thần vốn dĩ mắt nhắm mắt mở ngó lơ ông ta lại bỗng trở mặt với nhà họ Dương? Chẳng lẽ là vì chuyện của Uyển Dung ư?
Dương Quốc Mậu hít sâu một hơi rồi nói với giọng xu nịnh:
- Mộ Thần à, Uyển Dung lớn lên cùng với cháu, nó yêu cháu biết bao nhiêu năm, cho nên lần trước chú mới tưởng giữa cháu với nó có chuyện gì thật. Thế nhưng cháu đã nói không có thì là không có, nhà chú cũng không truy cứu gì nữa rồi, sao cháu phải tuyệt tình như thế?
Long Mộ Thần hơi nhướn mày.
Có vẻ chuyện hôm nay là ý của một mình Dương Uyển Dung rồi. Cũng phải, Dương Quốc Mậu là con cáo già, làm sao có thể làm chuyện kích động như thế được chứ.
Hơn nữa, dường như Dương Uyển Dung cũng chưa nói cho Dương Quốc Mậu biết cô ta đã làm gì.
- Tôi cũng không muốn truy cứu chuyện kia nữa.
Long Mộ Thần hạ giọng nói:
- Giám đốc Dương, chẳng lẽ ông không biết hôm nay con gái ông đã làm việc điên rồ gì ư?
- … Cái gì?
Dương Quốc Mậu ngây ra.
Long Mộ Thần mở phong bì trên bàn rồi quăng một xấp ảnh ra trước mặt Dương Quốc Mậu.
Dương Quốc Mậu vừa nhìn thì mồ hôi đã vã ra như tắm.
Bức ảnh đó là hiện trường chiếc xe của Long Mộ Thần gặp tai nạn. Tuy anh chưa nói gì, nhưng Dương Quốc Mậu đã biết anh hoài nghi chuyện gì rồi!
- Mộ Thần, cháu nghi ngờ Uyển Dung ư?
Dương Quốc Mậu thốt ra:
- Không thể nào! Nó không thể làm chuyện này được! Nó thích cháu như thế, làm sao có thể làm tổn thương cháu được chứ? Cháu có chứng cứ gì không?
- Tôi không có chứng cứ.
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Mà cũng chẳng cần chứng cứ.
Đáy lòng Dương Quốc Mậu lạnh ngắt.
Ông ta không biết chuyện này có liên quan gì tới dyg hay không, thế nhưng dù có phải nó làm hay không thì ông ta cũng không được thừa nhận!
Nếu ông ta thừa nhận thì tình cảnh giữa nhà họ với Long Mộ Thần sẽ trở thành không chết không thôi. Nhưng nhà họ Dương lấy đâu ra thực lực mà liều mạng với Long Mộ Thần cơ chứ?
Thậm chí có thể nói rằng mãi đến hôm nay Dương Quốc Mậu mới biết Long Mộ Thần có thế lực đáng sợ tới mức nào. Chỉ cần anh động đậy một ngón tay thôi thì nhà họ Dương sẽ hoàn toàn không thể trở mình được nữa.
- Mộ Thần, chuyện này tuyệt đối không phải là do Uyển Dung làm đâu!
Dương Quốc Mậu nói tiếp:
- Chú biết cháu hiểu lầm nhà chú nhiều lắm, nhưng mà dù gì chú cũng là bạn bè nhiều năm với bố mẹ cháu, chẳng lẽ cháu muốn tống chú vào tù thật sao?
Ánh mắt của Long Mộ Thần lạnh đi. Anh nói hờ hững:
- Ông đã lấy cái lý do này quá nhiều lần rồi. Nhưng nể mặt ông làm giám đốc nhiều năm, có cống hiến lớn cho công ty, tôi khoan hồng cũng được.
Dương Quốc Mậu sung sướng thốt lên:
- Cháu cứ nói đi.
- Chứng cứ ông tham ô tiền quá rõ ràng, tôi không thể che giấu thay ông được.
Long Mộ Thần thờ ơ nói tiếp:
- Huống hồ chuyện này ảnh hưởng rất lớn, nên chỉ còn cách mời giám đốc Dương trả lại hết số tiền ông tham ô thôi. Ông trả hết thì tôi sẽ suy xét tới việc không kiện ông ra tòa.
Cả người Dương Quốc Mậu lạnh ngắt.
Số tiền mà ông ta tham ô suốt mấy năm nay tuyệt đối không nhỏ. Đã thế vài năm trở lại đây ông ta đầu tư thua lỗ, căn bản chẳng kiếm ra tiền. Bây giờ dù ông ta có tán gia bại sản cũng chẳng thể nào bồi thường cho đủ được.
Dương Quốc Mậu cố gắng thương lượng:
- Mộ Thần, chắc cháu cũng biết tình hình của chú rồi, cháu muốn chú bồi thường hết số tiền kia thì hơi căng quá…
- Giám đốc Dương, nếu tôi khoan dung cho cái tiền lệ này thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến công ty? Ông phải hiểu rõ hơn tôi mới đúng chứ? Tôi sẽ không nương tay vụ này đâu.
Long Mộ Thần nói với giọng lạnh lùng:
- Nếu ông không trả được thì tôi chỉ đành bỏ qua tình nghĩa bao năm giữa hai nhà vậy.
Dương Quốc Mậu tuyệt vọng rồi.
Không phải ông ta không biết Long Mộ Thần muốn cái gì, nhưng ông ta không muốn giao ra.
Chẳng ngờ lần này Long Mộ Thần lại dồn ép quá đáng, không định nhả ra như vậy.
- Hoặc là giám đốc Dương có thể bán lại số cổ phần trong tay cho tôi.
Long Mộ Thần ung dung nhìn ông ta rồi nói trắng ra:
- Tôi sẽ mua cổ phần trong tay ông với giá cả hợp lý, như vậy là ông có thể trả tiền cho công ty rồi.
- Long Mộ Thần, cậu nhất định phải làm như vậy sao?
Dương Quốc Mậu nghiến răng.
Nếu ông ta đồng ý thì sẽ bị Long Mộ Thần đá ra khỏi ban giám đốc! Một cổ đông không có cổ phần thì có tư cách gì mà ở lại ban giám đốc đây?
Ông ta đã coi thường Long Mộ Thần quá rồi! Rõ ràng là Long Mộ Thần đang bày sẵn bẫy để mời ông ta nhảy vào mà!
Cuối cùng ông ta chẳng được gì. Ngược lại, Long Mộ Thần không tốn một đồng một cắc mà có thể thâu tóm hết cổ phần trong tay ông ta!
- Giám đốc Dương không trả cũng được thôi. Nhưng đến lúc đó thì cổ phần của ông vẫn phải bán tống bán tháo, mà giá cả chắc chắn là chẳng hời bằng giá tôi cho ông đâu.
Long Mộ Thần nói điềm nhiên.
Câu nói này trở thành giọt nước tràn ly.
Tác phong hành động quyết liệt như sấm sét của Long Mộ Thần khiến cho Dương Quốc Mậu không còn hi vọng gì để đấu lại anh nữa. Bây giờ ngoại trừ đồng ý với điều kiện của anh thì ông ta chẳng còn đường nào xoay xở.
Bây giờ ông ta mới hiểu rõ có kẻ địch như Long Mộ Thần là chuyện đáng sợ biết nhường nào. Và khi đối mặt với Long Mộ Thần, ông ta yếu ớt biết bao!
- Tôi có thể suy nghĩ một chút không?
Dương Quốc Mậu vẫn không cam tâm.
- Giám đốc Dương có thể đổi hoàn cảnh khác để suy nghĩ cũng được.
Long Mộ Thần nhếch môi cười, trong giọng nói mang đậm ý uy hiếp.
- … Tôi đồng ý với điều kiện của cậu.
Dương Quốc Mậu nói với giọng run rẩy.
Long Mộ Thần bình tĩnh mở ngăn kéo, lấy văn bản đã chuẩn bị từ lâu đưa cho ông ta:
- Một khi đã vậy, thì mời ông kí vào đây.
Diệp Tiểu Tịch nói.
- Không cần, mình cứ ăn trước.
Giọng nói của Long Mộ Thần dịu đi mấy phần.
- Để ông ấy chờ như thế có được không?
Cô hỏi nhỏ:
- Lỡ có việc gì gấp thì sao?
- Yên tâm, ông ta chẳng có việc gấp gì đâu.
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Với lại, ông ta vui lòng chờ mình mà.
Diệp Tiểu Tịch hơi băn khoăn, thế nhưng biết anh có chuyện khác nên cũng không hỏi nữa.
Hai người ăn tối xong, Long Mộ Thần mới nói:
- Đưa ngài Dương vào phòng làm việc của tôi đi.
Người hầu đi rồi, Long Mộ Thần đưa Diệp Tiểu Tịch về phong xong mới từ tốn đến phòng làm việc.
Dương Quốc Mậu đang chờ ở đó, vẻ mặt cực kì nôn nóng bất an.
Thấy Long Mộ Thần đến, Dương Quốc Mậu thở phào nhẹ nhõm. Ông ta tươi cười nịnh nọt rồi nói:
- Mộ Thần à, có phải chúng ta hiểu lầm gì nhau rồi không?
Sắc mặt Long Mộ Thần thờ ơ lạnh nhạt. Anh ngồi xuống bên bàn, nhìn Dương Quốc Mậu với vẻ lạnh lùng rồi nói:
- Giám đốc Dương, ông tham ô tiền của công ti, chứng cứ cực kì xác thực, tôi chẳng thấy giữa hai ta có hiểu lầm gì cả.
Dương Quốc Mậu chỉ thấy cổ họng nghẹn ứ, nói chẳng thành lời.
Ông ta vốn tưởng rằng Long Mộ Thần không biết những chuyện mình vụng trộm làm ở công ty. Ai ngờ anh không chỉ biết mà còn có cả chứng cứ, để có thể bóp cổ ông ta bất cứ khi nào.
Ông ta đã quá coi thường Long Mộ Thần rồi. Mấy năm nay ông ta đã nhìn thấy hết thủ đoạn của Long Mộ Thần, nhưng vẫn tưởng rằng mình có thể che giấu được anh. Không ngờ anh để yên chẳng qua là vì không thèm làm gì ông ta mà thôi.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao Long Mộ Thần vốn dĩ mắt nhắm mắt mở ngó lơ ông ta lại bỗng trở mặt với nhà họ Dương? Chẳng lẽ là vì chuyện của Uyển Dung ư?
Dương Quốc Mậu hít sâu một hơi rồi nói với giọng xu nịnh:
- Mộ Thần à, Uyển Dung lớn lên cùng với cháu, nó yêu cháu biết bao nhiêu năm, cho nên lần trước chú mới tưởng giữa cháu với nó có chuyện gì thật. Thế nhưng cháu đã nói không có thì là không có, nhà chú cũng không truy cứu gì nữa rồi, sao cháu phải tuyệt tình như thế?
Long Mộ Thần hơi nhướn mày.
Có vẻ chuyện hôm nay là ý của một mình Dương Uyển Dung rồi. Cũng phải, Dương Quốc Mậu là con cáo già, làm sao có thể làm chuyện kích động như thế được chứ.
Hơn nữa, dường như Dương Uyển Dung cũng chưa nói cho Dương Quốc Mậu biết cô ta đã làm gì.
- Tôi cũng không muốn truy cứu chuyện kia nữa.
Long Mộ Thần hạ giọng nói:
- Giám đốc Dương, chẳng lẽ ông không biết hôm nay con gái ông đã làm việc điên rồ gì ư?
- … Cái gì?
Dương Quốc Mậu ngây ra.
Long Mộ Thần mở phong bì trên bàn rồi quăng một xấp ảnh ra trước mặt Dương Quốc Mậu.
Dương Quốc Mậu vừa nhìn thì mồ hôi đã vã ra như tắm.
Bức ảnh đó là hiện trường chiếc xe của Long Mộ Thần gặp tai nạn. Tuy anh chưa nói gì, nhưng Dương Quốc Mậu đã biết anh hoài nghi chuyện gì rồi!
- Mộ Thần, cháu nghi ngờ Uyển Dung ư?
Dương Quốc Mậu thốt ra:
- Không thể nào! Nó không thể làm chuyện này được! Nó thích cháu như thế, làm sao có thể làm tổn thương cháu được chứ? Cháu có chứng cứ gì không?
- Tôi không có chứng cứ.
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Mà cũng chẳng cần chứng cứ.
Đáy lòng Dương Quốc Mậu lạnh ngắt.
Ông ta không biết chuyện này có liên quan gì tới dyg hay không, thế nhưng dù có phải nó làm hay không thì ông ta cũng không được thừa nhận!
Nếu ông ta thừa nhận thì tình cảnh giữa nhà họ với Long Mộ Thần sẽ trở thành không chết không thôi. Nhưng nhà họ Dương lấy đâu ra thực lực mà liều mạng với Long Mộ Thần cơ chứ?
Thậm chí có thể nói rằng mãi đến hôm nay Dương Quốc Mậu mới biết Long Mộ Thần có thế lực đáng sợ tới mức nào. Chỉ cần anh động đậy một ngón tay thôi thì nhà họ Dương sẽ hoàn toàn không thể trở mình được nữa.
- Mộ Thần, chuyện này tuyệt đối không phải là do Uyển Dung làm đâu!
Dương Quốc Mậu nói tiếp:
- Chú biết cháu hiểu lầm nhà chú nhiều lắm, nhưng mà dù gì chú cũng là bạn bè nhiều năm với bố mẹ cháu, chẳng lẽ cháu muốn tống chú vào tù thật sao?
Ánh mắt của Long Mộ Thần lạnh đi. Anh nói hờ hững:
- Ông đã lấy cái lý do này quá nhiều lần rồi. Nhưng nể mặt ông làm giám đốc nhiều năm, có cống hiến lớn cho công ty, tôi khoan hồng cũng được.
Dương Quốc Mậu sung sướng thốt lên:
- Cháu cứ nói đi.
- Chứng cứ ông tham ô tiền quá rõ ràng, tôi không thể che giấu thay ông được.
Long Mộ Thần thờ ơ nói tiếp:
- Huống hồ chuyện này ảnh hưởng rất lớn, nên chỉ còn cách mời giám đốc Dương trả lại hết số tiền ông tham ô thôi. Ông trả hết thì tôi sẽ suy xét tới việc không kiện ông ra tòa.
Cả người Dương Quốc Mậu lạnh ngắt.
Số tiền mà ông ta tham ô suốt mấy năm nay tuyệt đối không nhỏ. Đã thế vài năm trở lại đây ông ta đầu tư thua lỗ, căn bản chẳng kiếm ra tiền. Bây giờ dù ông ta có tán gia bại sản cũng chẳng thể nào bồi thường cho đủ được.
Dương Quốc Mậu cố gắng thương lượng:
- Mộ Thần, chắc cháu cũng biết tình hình của chú rồi, cháu muốn chú bồi thường hết số tiền kia thì hơi căng quá…
- Giám đốc Dương, nếu tôi khoan dung cho cái tiền lệ này thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến công ty? Ông phải hiểu rõ hơn tôi mới đúng chứ? Tôi sẽ không nương tay vụ này đâu.
Long Mộ Thần nói với giọng lạnh lùng:
- Nếu ông không trả được thì tôi chỉ đành bỏ qua tình nghĩa bao năm giữa hai nhà vậy.
Dương Quốc Mậu tuyệt vọng rồi.
Không phải ông ta không biết Long Mộ Thần muốn cái gì, nhưng ông ta không muốn giao ra.
Chẳng ngờ lần này Long Mộ Thần lại dồn ép quá đáng, không định nhả ra như vậy.
- Hoặc là giám đốc Dương có thể bán lại số cổ phần trong tay cho tôi.
Long Mộ Thần ung dung nhìn ông ta rồi nói trắng ra:
- Tôi sẽ mua cổ phần trong tay ông với giá cả hợp lý, như vậy là ông có thể trả tiền cho công ty rồi.
- Long Mộ Thần, cậu nhất định phải làm như vậy sao?
Dương Quốc Mậu nghiến răng.
Nếu ông ta đồng ý thì sẽ bị Long Mộ Thần đá ra khỏi ban giám đốc! Một cổ đông không có cổ phần thì có tư cách gì mà ở lại ban giám đốc đây?
Ông ta đã coi thường Long Mộ Thần quá rồi! Rõ ràng là Long Mộ Thần đang bày sẵn bẫy để mời ông ta nhảy vào mà!
Cuối cùng ông ta chẳng được gì. Ngược lại, Long Mộ Thần không tốn một đồng một cắc mà có thể thâu tóm hết cổ phần trong tay ông ta!
- Giám đốc Dương không trả cũng được thôi. Nhưng đến lúc đó thì cổ phần của ông vẫn phải bán tống bán tháo, mà giá cả chắc chắn là chẳng hời bằng giá tôi cho ông đâu.
Long Mộ Thần nói điềm nhiên.
Câu nói này trở thành giọt nước tràn ly.
Tác phong hành động quyết liệt như sấm sét của Long Mộ Thần khiến cho Dương Quốc Mậu không còn hi vọng gì để đấu lại anh nữa. Bây giờ ngoại trừ đồng ý với điều kiện của anh thì ông ta chẳng còn đường nào xoay xở.
Bây giờ ông ta mới hiểu rõ có kẻ địch như Long Mộ Thần là chuyện đáng sợ biết nhường nào. Và khi đối mặt với Long Mộ Thần, ông ta yếu ớt biết bao!
- Tôi có thể suy nghĩ một chút không?
Dương Quốc Mậu vẫn không cam tâm.
- Giám đốc Dương có thể đổi hoàn cảnh khác để suy nghĩ cũng được.
Long Mộ Thần nhếch môi cười, trong giọng nói mang đậm ý uy hiếp.
- … Tôi đồng ý với điều kiện của cậu.
Dương Quốc Mậu nói với giọng run rẩy.
Long Mộ Thần bình tĩnh mở ngăn kéo, lấy văn bản đã chuẩn bị từ lâu đưa cho ông ta:
- Một khi đã vậy, thì mời ông kí vào đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.