Chương 36: Không quen lắm
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Diệp Tiểu Tịch xuống xe. Trước mặt cô là một biệt thự tọa lạc ở lưng chừng núi. Bên cạnh là một chiếc xe buýt rất bắt mắt, rõ ràng người khác đã tới trước rồi.
Lăng Dật Phong xách hành lý giúp Diệp Tiểu Tịch, hai người đi tới trước biệt thự ấn chuông cửa.
Cửa mở ra, bọn họ còn chưa thấy người đâu thì đã nghe được một giọng nói vui sướng:
- Anh Dật Phong, là anh đó hả…
Một khuôn mặt được trang điểm kỹ càng lộ ra từ sau cửa. Thấy khuôn mặt đó, Diệp Tiểu Tịch không nhịn được hơi nhướn mày.
Người kia thấy Diệp Tiểu Tịch thì nụ cười trên mặt cũng khựng lại.
Người mở cửa không phải ai khác, chính là Lý Thu Linh đã từng nói xấu Diệp Tiểu Tịch là đồ cò rượu.
Thấy ánh mắt sùng bái của Lý Thu Linh khi nhìn Lăng Dật Phong, Diệp Tiểu Tịch không khỏi giật mình.
Chẳng trách trước kia Lý Thu Linh luôn đối chọi với cô. Diệp Tiểu Tịch còn tưởng là do Lý Thu Linh là bạn của Lý Mộng Tuyết. Xem ra nguyên nhân quan trọng hơn là vì Lăng Dật Phong.
- Tiểu Linh, các thầy đã tới rồi hả?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Dạ vâng. Mấy chú đang dọn dẹp nhà cửa.
Lý Thu Linh nói bằng giọng điệu vui vẻ.
- Em đã dọn phòng giúp anh rồi đó, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cái hồ ở gần đó. Anh có muốn xem thử không?
- Không cần đâu.
Lăng Dật Phong nói.
- Nhường phòng của anh cho Tiểu Tịch ở đi. Anh tự chọn một phòng khác là được rồi.
Ngay lập tức, sắc mặt Lý Thu Linh trở nên cực kỳ khó coi. Cô nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt dữ tợn.
Diệp Tiểu Tịch rất là bất đắc dĩ. Cô thật lòng không muốn hút mấy loại cừu hận buồn cười này.
- Còn phòng trống không?
Cô hỏi.
- Tôi không thích phòng có thể nhìn thấy hồ nước.
- Có chứ, tầng hầm đấy, ở không?
Lý Thu Linh cười nhạt.
- Thu Linh!
Lăng Dật Phong quát lên bất mãn.
Lý Thu Linh hừ lạnh một tiếng, xoay người tức giận bỏ đi.
- Xin lỗi Tiểu Tịch. Cô ấy là cháu gái của thầy anh, lần này nhất định đòi đi theo. Bình thường cô ấy quen thói kiêu căng rồi, em thông cảm chút.
Lăng Dật Phong nói bất đắc dĩ. Bỗng dưng anh nhớ tới cái gì đó.
- Cô ấy cũng học cùng trường với chúng ta đấy, chắc hẳn em cũng quen chứ nhỉ?
- Từng gặp rồi, nhưng không quen lắm.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên.
- Ừ.
Lăng Dật Phong cũng không hỏi tiếp. Anh dẫn Diệp Tiểu Tịch lên tầng hai, chào hỏi với mọi người đang dọn phòng, sau đó anh chỉ vào phòng trống còn dư nói:
- Ở đây có rất nhiều phòng, còn có hai căn phòng trống. Em chọn một phòng đi.
Diệp Tiểu Tịch chỉ đại một phòng. Lăng Dật Phong xách hành lý vào giúp cô. Phòng của anh vừa lúc ngay đối diện phòng cô.
- Có cần anh dọn dẹp giúp không?
Anh hỏi.
- Không cần đâu,
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười từ chối.
- Em có thể tự làm được.
Tiễn Lăng Dật Phong đi, Diệp Tiểu Tịch bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Phòng ở đây khá là nhỏ, nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng, cô cũng không tốn nhiều công sức cho lắm.
Dọn dẹp xong, cô thở dài bất đắc dĩ.
Sớm biết Lý Thu Linh ở đây thì cô sẽ không đồng ý tới tham quan. Sống chung với một người mà mình ghét thì đúng là cực hình.
Nhưng giờ đã đến đây rồi, nếu cô đòi về thì rất kỳ cục. Đành chịu mấy ngày đã rồi hẵng nói.
Không lâu sau, Lăng Dật Phong tới gõ cửa, dẫn cô đi gặp thầy giáo và bạn bè của anh.
Tính cả cô và Lăng Dật Phong thì lần này có tổng cộng bảy người tới tham quan. Ba người bạn học của Lăng Dật Phong là hai nam một nữ, họ đều rất dễ tính.
Chơi cả ngày, đến tối mọi người tụ tập một chỗ ăn BBQ. Mấy nam sinh uống say như chết, bị bọn Lăng Dật Phong khiêng về.
Anh vừa bận bịu xong, quay lại thì thấy Lý Thu Linh đứng sau lưng anh.
- Có việc gì vậy Tiểu Linh?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Anh Dật Phong, tối nay anh cũng uống không ít rượu, em pha trà hoa quả cho anh để giải rượu nè.
Lý Thu Linh nói, vẻ mặt hơi ngại ngùng.
- Cảm ơn Tiểu Linh.
Lăng Dật Phong nhận lấy trà hoa quả mà cô đưa tới.
- Còn nữa… Em thấy hôm nay Diệp Tiểu Tịch có vẻ rất mệt cho nên rót một ly sữa bò cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể ngủ một giấc thật ngon. Anh đưa qua giúp em được không?
Lý Thu Linh nói lắp bắp.
- Đừng nói với cô ấy là em đưa.
- Tại sao?
Lăng Dật Phong hơi bất ngờ.
- Là vầy… Trước kia em từng hiểu lầm Diệp Tiểu Tịch.
Lý Thu Linh cúi đầu.
- Nhưng sau một ngày chung sống thì em thấy cô ấy cũng tốt lắm. Nhưng anh cũng biết tính em rồi đấy, em sĩ diện lắm, chủ động làm lành thì mất mặt, cho nên mới nhờ anh…
- Ừ, anh hiểu rồi.
Lăng Dật Phong gật đầu. Anh không suy nghĩ nhiều, nhận lấy sữa bò.
Nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt Lý Thu Linh chợt lóe lên tia sáng khả nghi.
Lăng Dật Phong đặt trà hoa quả vào phòng mình, sau đó gõ cửa phòng Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa, hơi bất ngờ khi thấy anh.
- Có việc gì vậy đàn anh?
Cô nghiêng người nhường đường, Lăng Dật Phong đi vào, đặt sữa bò nóng lên bàn cô.
- Tiểu Tịch, hình như hôm nay em không có tinh thần lắm nhỉ.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch ngây người. Đúng là hôm nay cô hơi ủ rũ. Tuy rằng cô cũng được xem là người khá rộng lượng, nhưng chuyện của Long Mộ Thần vẫn khiến cô cảm thấy phiền lòng.
- Tiểu Tịch, bất kể em đang có tâm sự gì thì đều có thể giãi bày với anh.
Lăng Dật Phong nói, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm.
Diệp Tiểu Tịch hơi phân vân.
Đối với cô mà nói, Lăng Dật Phong là đàn anh có mối quan hệ khá tốt. Tuy rằng thân thiết hơn những người bạn nam giới khác, nhưng về vấn đề tình cảm thì cô có thể nói với bạn thân chứ không muốn nói cho người bạn nam giới.
- Chắc là do không hợp khí hậu.
Cô mỉm cười.
Ánh mắt Lăng Dật Phong sâu hơn trước, anh gật đầu như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Vậy em uống sữa bò rồi ngủ sớm đi. Anh không làm phiền em nữa. Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Sau khi tiễn Lăng Dật Phong, cô đóng chặt cửa sổ, lấy di động ra.
Di động của cô còn chưa được khởi động máy.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trở nên buồn bã. Cô bỏ ý định khỏi động máy đi, uống sữa bò rồi ngủ luôn.
Nhưng mà giấc ngủ này lại sâu hơn bình thường.
Lúc Diệp Tiểu Tịch tỉnh lại, cả căn phòng đã tràn đầy ánh nắng.
Cô bò dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi.
Sao lại như thế được?
Diệp Tiểu Tịch xoa đầu óc còn đang choáng váng.
Hôm qua cô cũng không có ngủ muộn, bình thường cũng không có thói quen ngủ nướng. Tại sao hôm nay lại dậy muộn nhỉ?
Huống chi họ đã hẹn nhau là dậy lúc bảy giờ, xuất phát đi tham quan lúc tám giờ. Đã tới giờ này rồi, đừng nói là họ vẫn còn chờ cô đấy nhé?
Diệp Tiểu Tịch vội làm vệ sinh cá nhân qua loa rồi mở cửa ra khỏi phòng.
Nhưng cả biệt thự đã trống không, ngay cả Lăng Dật Phong cũng không có ở nhà.
Chẳng lẽ họ đều đi rồi sao?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác xuống lầu, sau đó lập tức nhìn thấy Lý Thu Linh đang chờ bên dưới.
- Cô dậy rồi à?
Lý Thu Linh mỉm cười lạnh lẽo.
- Sáng nay mấy người anh Dật Phong gọi cô rất lâu, nhưng cô lại không chịu dậy! Họ chờ không kịp nên đành phải lên núi tham quan trước rồi!
Lăng Dật Phong xách hành lý giúp Diệp Tiểu Tịch, hai người đi tới trước biệt thự ấn chuông cửa.
Cửa mở ra, bọn họ còn chưa thấy người đâu thì đã nghe được một giọng nói vui sướng:
- Anh Dật Phong, là anh đó hả…
Một khuôn mặt được trang điểm kỹ càng lộ ra từ sau cửa. Thấy khuôn mặt đó, Diệp Tiểu Tịch không nhịn được hơi nhướn mày.
Người kia thấy Diệp Tiểu Tịch thì nụ cười trên mặt cũng khựng lại.
Người mở cửa không phải ai khác, chính là Lý Thu Linh đã từng nói xấu Diệp Tiểu Tịch là đồ cò rượu.
Thấy ánh mắt sùng bái của Lý Thu Linh khi nhìn Lăng Dật Phong, Diệp Tiểu Tịch không khỏi giật mình.
Chẳng trách trước kia Lý Thu Linh luôn đối chọi với cô. Diệp Tiểu Tịch còn tưởng là do Lý Thu Linh là bạn của Lý Mộng Tuyết. Xem ra nguyên nhân quan trọng hơn là vì Lăng Dật Phong.
- Tiểu Linh, các thầy đã tới rồi hả?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Dạ vâng. Mấy chú đang dọn dẹp nhà cửa.
Lý Thu Linh nói bằng giọng điệu vui vẻ.
- Em đã dọn phòng giúp anh rồi đó, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cái hồ ở gần đó. Anh có muốn xem thử không?
- Không cần đâu.
Lăng Dật Phong nói.
- Nhường phòng của anh cho Tiểu Tịch ở đi. Anh tự chọn một phòng khác là được rồi.
Ngay lập tức, sắc mặt Lý Thu Linh trở nên cực kỳ khó coi. Cô nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt dữ tợn.
Diệp Tiểu Tịch rất là bất đắc dĩ. Cô thật lòng không muốn hút mấy loại cừu hận buồn cười này.
- Còn phòng trống không?
Cô hỏi.
- Tôi không thích phòng có thể nhìn thấy hồ nước.
- Có chứ, tầng hầm đấy, ở không?
Lý Thu Linh cười nhạt.
- Thu Linh!
Lăng Dật Phong quát lên bất mãn.
Lý Thu Linh hừ lạnh một tiếng, xoay người tức giận bỏ đi.
- Xin lỗi Tiểu Tịch. Cô ấy là cháu gái của thầy anh, lần này nhất định đòi đi theo. Bình thường cô ấy quen thói kiêu căng rồi, em thông cảm chút.
Lăng Dật Phong nói bất đắc dĩ. Bỗng dưng anh nhớ tới cái gì đó.
- Cô ấy cũng học cùng trường với chúng ta đấy, chắc hẳn em cũng quen chứ nhỉ?
- Từng gặp rồi, nhưng không quen lắm.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên.
- Ừ.
Lăng Dật Phong cũng không hỏi tiếp. Anh dẫn Diệp Tiểu Tịch lên tầng hai, chào hỏi với mọi người đang dọn phòng, sau đó anh chỉ vào phòng trống còn dư nói:
- Ở đây có rất nhiều phòng, còn có hai căn phòng trống. Em chọn một phòng đi.
Diệp Tiểu Tịch chỉ đại một phòng. Lăng Dật Phong xách hành lý vào giúp cô. Phòng của anh vừa lúc ngay đối diện phòng cô.
- Có cần anh dọn dẹp giúp không?
Anh hỏi.
- Không cần đâu,
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười từ chối.
- Em có thể tự làm được.
Tiễn Lăng Dật Phong đi, Diệp Tiểu Tịch bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Phòng ở đây khá là nhỏ, nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng, cô cũng không tốn nhiều công sức cho lắm.
Dọn dẹp xong, cô thở dài bất đắc dĩ.
Sớm biết Lý Thu Linh ở đây thì cô sẽ không đồng ý tới tham quan. Sống chung với một người mà mình ghét thì đúng là cực hình.
Nhưng giờ đã đến đây rồi, nếu cô đòi về thì rất kỳ cục. Đành chịu mấy ngày đã rồi hẵng nói.
Không lâu sau, Lăng Dật Phong tới gõ cửa, dẫn cô đi gặp thầy giáo và bạn bè của anh.
Tính cả cô và Lăng Dật Phong thì lần này có tổng cộng bảy người tới tham quan. Ba người bạn học của Lăng Dật Phong là hai nam một nữ, họ đều rất dễ tính.
Chơi cả ngày, đến tối mọi người tụ tập một chỗ ăn BBQ. Mấy nam sinh uống say như chết, bị bọn Lăng Dật Phong khiêng về.
Anh vừa bận bịu xong, quay lại thì thấy Lý Thu Linh đứng sau lưng anh.
- Có việc gì vậy Tiểu Linh?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Anh Dật Phong, tối nay anh cũng uống không ít rượu, em pha trà hoa quả cho anh để giải rượu nè.
Lý Thu Linh nói, vẻ mặt hơi ngại ngùng.
- Cảm ơn Tiểu Linh.
Lăng Dật Phong nhận lấy trà hoa quả mà cô đưa tới.
- Còn nữa… Em thấy hôm nay Diệp Tiểu Tịch có vẻ rất mệt cho nên rót một ly sữa bò cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể ngủ một giấc thật ngon. Anh đưa qua giúp em được không?
Lý Thu Linh nói lắp bắp.
- Đừng nói với cô ấy là em đưa.
- Tại sao?
Lăng Dật Phong hơi bất ngờ.
- Là vầy… Trước kia em từng hiểu lầm Diệp Tiểu Tịch.
Lý Thu Linh cúi đầu.
- Nhưng sau một ngày chung sống thì em thấy cô ấy cũng tốt lắm. Nhưng anh cũng biết tính em rồi đấy, em sĩ diện lắm, chủ động làm lành thì mất mặt, cho nên mới nhờ anh…
- Ừ, anh hiểu rồi.
Lăng Dật Phong gật đầu. Anh không suy nghĩ nhiều, nhận lấy sữa bò.
Nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt Lý Thu Linh chợt lóe lên tia sáng khả nghi.
Lăng Dật Phong đặt trà hoa quả vào phòng mình, sau đó gõ cửa phòng Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa, hơi bất ngờ khi thấy anh.
- Có việc gì vậy đàn anh?
Cô nghiêng người nhường đường, Lăng Dật Phong đi vào, đặt sữa bò nóng lên bàn cô.
- Tiểu Tịch, hình như hôm nay em không có tinh thần lắm nhỉ.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch ngây người. Đúng là hôm nay cô hơi ủ rũ. Tuy rằng cô cũng được xem là người khá rộng lượng, nhưng chuyện của Long Mộ Thần vẫn khiến cô cảm thấy phiền lòng.
- Tiểu Tịch, bất kể em đang có tâm sự gì thì đều có thể giãi bày với anh.
Lăng Dật Phong nói, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm.
Diệp Tiểu Tịch hơi phân vân.
Đối với cô mà nói, Lăng Dật Phong là đàn anh có mối quan hệ khá tốt. Tuy rằng thân thiết hơn những người bạn nam giới khác, nhưng về vấn đề tình cảm thì cô có thể nói với bạn thân chứ không muốn nói cho người bạn nam giới.
- Chắc là do không hợp khí hậu.
Cô mỉm cười.
Ánh mắt Lăng Dật Phong sâu hơn trước, anh gật đầu như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Vậy em uống sữa bò rồi ngủ sớm đi. Anh không làm phiền em nữa. Chúc ngủ ngon.
- Chúc ngủ ngon.
Sau khi tiễn Lăng Dật Phong, cô đóng chặt cửa sổ, lấy di động ra.
Di động của cô còn chưa được khởi động máy.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trở nên buồn bã. Cô bỏ ý định khỏi động máy đi, uống sữa bò rồi ngủ luôn.
Nhưng mà giấc ngủ này lại sâu hơn bình thường.
Lúc Diệp Tiểu Tịch tỉnh lại, cả căn phòng đã tràn đầy ánh nắng.
Cô bò dậy khỏi giường, nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi.
Sao lại như thế được?
Diệp Tiểu Tịch xoa đầu óc còn đang choáng váng.
Hôm qua cô cũng không có ngủ muộn, bình thường cũng không có thói quen ngủ nướng. Tại sao hôm nay lại dậy muộn nhỉ?
Huống chi họ đã hẹn nhau là dậy lúc bảy giờ, xuất phát đi tham quan lúc tám giờ. Đã tới giờ này rồi, đừng nói là họ vẫn còn chờ cô đấy nhé?
Diệp Tiểu Tịch vội làm vệ sinh cá nhân qua loa rồi mở cửa ra khỏi phòng.
Nhưng cả biệt thự đã trống không, ngay cả Lăng Dật Phong cũng không có ở nhà.
Chẳng lẽ họ đều đi rồi sao?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác xuống lầu, sau đó lập tức nhìn thấy Lý Thu Linh đang chờ bên dưới.
- Cô dậy rồi à?
Lý Thu Linh mỉm cười lạnh lẽo.
- Sáng nay mấy người anh Dật Phong gọi cô rất lâu, nhưng cô lại không chịu dậy! Họ chờ không kịp nên đành phải lên núi tham quan trước rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.