Chương 145: Làm cô thất vọng rồi
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Cả nhà họ Dương đều ngây ra tại chỗ.
Gương mặt Dương Uyển Dung lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Dương Uyển Dung không bằng lòng trước đề nghị của Dương Quốc Mậu chút nào, cô ta không hề muốn đồng ý.
Nhưng câu nói ép cô ta lấy Ngô Đông khiến cô ta hơi dao động.
Dù Dương Uyển Dung có bốc đồng cỡ nào, cô ta cũng hiểu Dương Quốc Mậu làm vậy vì muốn tốt cho mình.
Nhưng mà cô ta vẫn chưa từ chối thì Diệp Tiểu Tịch lại giành từ chối trước là sao?
- Cô...cô có biết mình đang nói gì không?
Dương Quốc Mậu nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt khó tin.
- Cho dù đứa bé trong bụng Uyển Dung là của ai đi chăng nữa, chuyện cô đẩy con bé xuống nước khiến nó sảy thai là tội cố ý gây thương tích! Nếu như bọn tôi khởi kiện, chắc chắn cô sẽ phải ngồi tù. Dù Long Mộ Thần có mời luật sư cho cô cũng chỉ giảm án phạt mà thôi!
- Đứa bé? Đứa bé gì thế?
Trong mắt Ngô Đông chợt hiện lên vẻ vui mừng, gã nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ.
- Cô đã mang thai à? Là con của tôi sao? Ha ha ha quả nhiên ông đây tài giỏi!
Hôm qua sau khi Ngô Đông bị Long Mộ Thần bắt được, Hàn Tư Viễn cũng chẳng nói thêm gì cả cho nên bây giờ gã vẫn không hiểu lắm. Sau này gã cũng chỉ biết bọn họ tìm gã để xác nhận cô gái đã lên giường với gã thôi. Về chuyện đứa bé thì đúng là gã không biết thật.
- Câm miệng lại!
Dương Uyển Dung quát gã đầy tức giận:
- Ở đây không đến phiên anh nói chuyện! Nếu anh còn khiến tôi buồn nôn, có tin tôi tìm người giết chết anh hay không!
Trên mặt Ngô Đông hiện lên vẻ tức giận, gã đang tính lên tiếng thì nghe thấy Long Mộ Thần ho khan vài tiếng:
- Anh Ngô à, chuyện giữa hai người tính sau có được không?
Ngô Đông nhìn Long Mộ Thần đầy sợ hãi. Tuy Long Mộ Thần đang hỏi ý gã nhưng gã cảm giác bản thân không thể nói ra từ không được. Gã bèn hừ lạnh một tiếng rồi tìm góc ngồi xuống.
- Cô Diệp đã nghĩ thông suốt rồi à?
Dương Quốc Mậu sầm mặt, đoạn nói tiếp:
- Lẽ nào cô muốn chết chùm với bọn tôi sao? Nói thật thì dù chuyện hôm nay có ảnh hưởng tới Uyển Dung đấy, nhưng chỉ cần bọn tôi đưa con bé ra nước ngoài, sớm muộn gì mọi người đều sẽ quên đi. Nhưng cô thì khác, chẳng lẽ cô tính trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất ở trong tù sao?
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nhìn ông ta.
Diệp Tiểu Tịch nghe ra ý hăm dọa trong lời nói của Dương Quốc Mậu, nhưng cô cũng nhận ra ông ta chỉ mạnh miệng mà thôi.
Cả nhà họ Dương còn sợ cô từ chối hơn cả bản thân mình nữa.
- Tôi không có đẩy cô ta, cho nên không sợ mấy người kiện đâu.
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nói:
- Tôi tin pháp luật sẽ trả lại trong sạch cho tôi.
- Cô ngây thơ quá rồi đấy!
Dương Quốc Mậu thở hổn hển nói:
- Long Mộ Thần, cô ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện đã đành, cậu còn để mặc cô quậy à?
- Tôi tin Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nói tiếp:
- Huống chi đứa nhỏ của Dương Uyển Dung chưa chắc bị sảy vì rơi xuống nước đâu.
- Anh… anh nói bậy!
Dương Uyển Dung tức giận chỉ vào Long Mộ Thần.
Trong lòng Dương Quốc Mậu và Lưu Mộng Lan ngạc nhiên, nhưng đã có chuyện trước đấy. Hiện giờ bọn họ không cần hỏi cũng tin lời của Long Mộ Thần.
Dương Quốc Mậu cảm thấy chóng hết cả mặt, bây giờ ông ta hận không thể ngất xỉu luôn cho rồi.
Vốn dĩ Dương Quốc Mậu tưởng Dương Uyển Dung lấy đứa nhỏ trong bụng đổ tội cho Long Mộ Thần, nhưng ông ta thật không ngờ tới chuyện con gái mình lại cố ý phá thai để đổ tội cho Diệp Tiểu Tịch!
Thậm chí ông ta có thể khẳng định rằng… chuyện Dương Uyển Dung rơi xuống nước e rằng cũng do con bé gài bẫy thôi.
Rốt cuộc ông ta đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt mà lại sinh ra một đứa con gái ngu đần thế này! Không phải lần trước nó bị Long Mộ Thần dạy dỗ chỉ vì muốn làm hại tới Diệp Tiểu Tịch hay sao? Sao nó lại không chịu nhớ rõ vậy hả? Không ngờ nó lại đi gài bẫy Diệp Tiểu Tịch tiếp!
Lúc này, Dương Quốc Mậu cũng không còn lòng tin. Nếu Diệp Tiểu Tịch vẫn khăng khăng không chịu giảng hòa, e rằng nhà họ Dương bọn họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Long Mộ Thần!
Long Mộ Thần bình tĩnh lấy di động ra, mở mục ghi âm lên rồi nhấn vào một file.
- Chuyện này không liên quan tới anh! Lại nói nếu anh ta đã bạc tình với tôi như vậy thì đừng trách tôi vô nghĩa! Dùng đứa nhỏ khiến anh ta thân bại danh liệt vẫn còn lời chán!
- Con ngoan, không phải là mẹ không thích con, ai bảo con không phải là con của Long Mộ Thần chứ? Con hãy lấy cái chết của mình giúp đỡ cho mẹ nhé!
Diệp Tiểu Tịch hơi biến sắc.
Diệp Tiểu Tịch có thể hiểu được việc Dương Uyển Dung không muốn có đứa bé này. Nhưng không ngờ Dương Uyển Dung lại nhẫn tâm lấy cái chết của đứa nhỏ để đổ tội cho Long Mộ Thần. Hơn nữa lúc nói mấy lời này, cô ta chẳng có chút tiếc nuối hay lo lắng gì cả, đúng là máu lạnh đến cùng cực mà.
Dương Uyển Dung lảo đảo một cái, không nhịn được mà lùi ra sau một bước.
Mấy lời vừa nãy là lời cô ta đã buột miệng nói với An Tân Hào.
Sao Long Mộ Thần biết được chứ, sao anh lại còn có bản ghi âm nữa?
- Không ngờ anh lại giám sát tôi!
Dương Uyển Dung la lên đầy tức giận.
- Tôi không hề giám sát cô.
Long Mộ Thần thản nhiên phủi sạch.
- Một cô y tá nghe lén được chuyện này, hơn nữa đúng lúc thu âm lại được nên mới đưa cho tôi thôi.
- Mặc kệ file ghi âm này từ đâu ra, xem ra chính cô tự phá thai, chẳng liên quan gì tới tôi hết.
Diệp Tiểu Tịch nói tiếp:
- Tôi tin tới lúc đó, bác sĩ phá thai cho cô ta cũng ra phối hợp điều tra với tòa án.
Người nhà họ Dương lập tức luống cuống. Hiện giờ ưu thế của bọn họ ngày càng ít, ít tới mức muốn tuyệt vọng luôn.
Dương Quốc Mậu cắn răng, kiên trì nói:
- Long Mộ Thần, chuyện Diệp Tiểu Tịch đẩy Uyển Dung nhà tôi xuống nước là thật. Dù thế nào thì cậu cũng không thể bác bỏ được! Nếu cậu không chịu bỏ qua cho bọn tôi thì tôi sẽ kiện Diệp Tiểu Tịch tội mưu sát!
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há hốc mồm, cô thật sự bị chấn động trước thái độ vô sỉ của cả nhà này rồi.
Bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, thế mà bọn họ vẫn dày mặt hắt nước bẩn lên người cô à?
- Mộ Thần, chúng ta không cần gay gắt với nhau như thế đâu. Da thịt cô Diệp mềm mại thế này, nếu cô ấy phải vào tù, cậu không đau lòng à?
Lưu Mộng Lan khuyên nhủ.
Long Mộ Thần chợt thở dài.
- Chẳng lẽ anh còn chứng cứ gì chứng mình không phải Diệp Tiểu Tịch đầy tôi à?
Dương Uyển Dung hung hăng nói.
- Làm cô thất vọng rồi.
Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe, anh nói với vẻ thản nhiên:
- Tôi vẫn còn chứng cứ.
Dương Uyển Dung biến sắc, cô ta vội quát to:
- Không thể nào!
Dương Uyển Dung chắc chắn bên hồ không hề có camera. Hơn nữa cô ta còn chú ý, lúc đó xung quanh chẳng có ai cả.
Sao Long Mộ Thần lại có chứng cứ được kia chứ? Nhất định anh đang nói dối!
- Thế à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần đầy kinh ngạc, cô cũng không biết chuyện này luôn đấy.
- Ừm, buổ sáng sau khi tới bệnh viện thì Tử Dục đã đưa cho anh.
Long Mộ Thần mỉm cười với cô.
- Nói thật, anh cũng rất bất ngờ khi có thể có được nó. Một người giúp việc ở nhà họ An đã tình cờ chụp được khi chụp cảnh hồ đêm qua cửa sổ, ảnh cũng rõ nét lắm.
- Anh bớt nói dối đi!
Dương Uyển Dung càng nóng nảy.
- Sao người giúp việc nhà họ An lại đưa chứng cứ cho anh chứ?
Gương mặt Dương Uyển Dung lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Dương Uyển Dung không bằng lòng trước đề nghị của Dương Quốc Mậu chút nào, cô ta không hề muốn đồng ý.
Nhưng câu nói ép cô ta lấy Ngô Đông khiến cô ta hơi dao động.
Dù Dương Uyển Dung có bốc đồng cỡ nào, cô ta cũng hiểu Dương Quốc Mậu làm vậy vì muốn tốt cho mình.
Nhưng mà cô ta vẫn chưa từ chối thì Diệp Tiểu Tịch lại giành từ chối trước là sao?
- Cô...cô có biết mình đang nói gì không?
Dương Quốc Mậu nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt khó tin.
- Cho dù đứa bé trong bụng Uyển Dung là của ai đi chăng nữa, chuyện cô đẩy con bé xuống nước khiến nó sảy thai là tội cố ý gây thương tích! Nếu như bọn tôi khởi kiện, chắc chắn cô sẽ phải ngồi tù. Dù Long Mộ Thần có mời luật sư cho cô cũng chỉ giảm án phạt mà thôi!
- Đứa bé? Đứa bé gì thế?
Trong mắt Ngô Đông chợt hiện lên vẻ vui mừng, gã nhìn Dương Uyển Dung với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ.
- Cô đã mang thai à? Là con của tôi sao? Ha ha ha quả nhiên ông đây tài giỏi!
Hôm qua sau khi Ngô Đông bị Long Mộ Thần bắt được, Hàn Tư Viễn cũng chẳng nói thêm gì cả cho nên bây giờ gã vẫn không hiểu lắm. Sau này gã cũng chỉ biết bọn họ tìm gã để xác nhận cô gái đã lên giường với gã thôi. Về chuyện đứa bé thì đúng là gã không biết thật.
- Câm miệng lại!
Dương Uyển Dung quát gã đầy tức giận:
- Ở đây không đến phiên anh nói chuyện! Nếu anh còn khiến tôi buồn nôn, có tin tôi tìm người giết chết anh hay không!
Trên mặt Ngô Đông hiện lên vẻ tức giận, gã đang tính lên tiếng thì nghe thấy Long Mộ Thần ho khan vài tiếng:
- Anh Ngô à, chuyện giữa hai người tính sau có được không?
Ngô Đông nhìn Long Mộ Thần đầy sợ hãi. Tuy Long Mộ Thần đang hỏi ý gã nhưng gã cảm giác bản thân không thể nói ra từ không được. Gã bèn hừ lạnh một tiếng rồi tìm góc ngồi xuống.
- Cô Diệp đã nghĩ thông suốt rồi à?
Dương Quốc Mậu sầm mặt, đoạn nói tiếp:
- Lẽ nào cô muốn chết chùm với bọn tôi sao? Nói thật thì dù chuyện hôm nay có ảnh hưởng tới Uyển Dung đấy, nhưng chỉ cần bọn tôi đưa con bé ra nước ngoài, sớm muộn gì mọi người đều sẽ quên đi. Nhưng cô thì khác, chẳng lẽ cô tính trải qua những năm tháng tươi đẹp nhất ở trong tù sao?
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nhìn ông ta.
Diệp Tiểu Tịch nghe ra ý hăm dọa trong lời nói của Dương Quốc Mậu, nhưng cô cũng nhận ra ông ta chỉ mạnh miệng mà thôi.
Cả nhà họ Dương còn sợ cô từ chối hơn cả bản thân mình nữa.
- Tôi không có đẩy cô ta, cho nên không sợ mấy người kiện đâu.
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên nói:
- Tôi tin pháp luật sẽ trả lại trong sạch cho tôi.
- Cô ngây thơ quá rồi đấy!
Dương Quốc Mậu thở hổn hển nói:
- Long Mộ Thần, cô ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện đã đành, cậu còn để mặc cô quậy à?
- Tôi tin Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nói tiếp:
- Huống chi đứa nhỏ của Dương Uyển Dung chưa chắc bị sảy vì rơi xuống nước đâu.
- Anh… anh nói bậy!
Dương Uyển Dung tức giận chỉ vào Long Mộ Thần.
Trong lòng Dương Quốc Mậu và Lưu Mộng Lan ngạc nhiên, nhưng đã có chuyện trước đấy. Hiện giờ bọn họ không cần hỏi cũng tin lời của Long Mộ Thần.
Dương Quốc Mậu cảm thấy chóng hết cả mặt, bây giờ ông ta hận không thể ngất xỉu luôn cho rồi.
Vốn dĩ Dương Quốc Mậu tưởng Dương Uyển Dung lấy đứa nhỏ trong bụng đổ tội cho Long Mộ Thần, nhưng ông ta thật không ngờ tới chuyện con gái mình lại cố ý phá thai để đổ tội cho Diệp Tiểu Tịch!
Thậm chí ông ta có thể khẳng định rằng… chuyện Dương Uyển Dung rơi xuống nước e rằng cũng do con bé gài bẫy thôi.
Rốt cuộc ông ta đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt mà lại sinh ra một đứa con gái ngu đần thế này! Không phải lần trước nó bị Long Mộ Thần dạy dỗ chỉ vì muốn làm hại tới Diệp Tiểu Tịch hay sao? Sao nó lại không chịu nhớ rõ vậy hả? Không ngờ nó lại đi gài bẫy Diệp Tiểu Tịch tiếp!
Lúc này, Dương Quốc Mậu cũng không còn lòng tin. Nếu Diệp Tiểu Tịch vẫn khăng khăng không chịu giảng hòa, e rằng nhà họ Dương bọn họ sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Long Mộ Thần!
Long Mộ Thần bình tĩnh lấy di động ra, mở mục ghi âm lên rồi nhấn vào một file.
- Chuyện này không liên quan tới anh! Lại nói nếu anh ta đã bạc tình với tôi như vậy thì đừng trách tôi vô nghĩa! Dùng đứa nhỏ khiến anh ta thân bại danh liệt vẫn còn lời chán!
- Con ngoan, không phải là mẹ không thích con, ai bảo con không phải là con của Long Mộ Thần chứ? Con hãy lấy cái chết của mình giúp đỡ cho mẹ nhé!
Diệp Tiểu Tịch hơi biến sắc.
Diệp Tiểu Tịch có thể hiểu được việc Dương Uyển Dung không muốn có đứa bé này. Nhưng không ngờ Dương Uyển Dung lại nhẫn tâm lấy cái chết của đứa nhỏ để đổ tội cho Long Mộ Thần. Hơn nữa lúc nói mấy lời này, cô ta chẳng có chút tiếc nuối hay lo lắng gì cả, đúng là máu lạnh đến cùng cực mà.
Dương Uyển Dung lảo đảo một cái, không nhịn được mà lùi ra sau một bước.
Mấy lời vừa nãy là lời cô ta đã buột miệng nói với An Tân Hào.
Sao Long Mộ Thần biết được chứ, sao anh lại còn có bản ghi âm nữa?
- Không ngờ anh lại giám sát tôi!
Dương Uyển Dung la lên đầy tức giận.
- Tôi không hề giám sát cô.
Long Mộ Thần thản nhiên phủi sạch.
- Một cô y tá nghe lén được chuyện này, hơn nữa đúng lúc thu âm lại được nên mới đưa cho tôi thôi.
- Mặc kệ file ghi âm này từ đâu ra, xem ra chính cô tự phá thai, chẳng liên quan gì tới tôi hết.
Diệp Tiểu Tịch nói tiếp:
- Tôi tin tới lúc đó, bác sĩ phá thai cho cô ta cũng ra phối hợp điều tra với tòa án.
Người nhà họ Dương lập tức luống cuống. Hiện giờ ưu thế của bọn họ ngày càng ít, ít tới mức muốn tuyệt vọng luôn.
Dương Quốc Mậu cắn răng, kiên trì nói:
- Long Mộ Thần, chuyện Diệp Tiểu Tịch đẩy Uyển Dung nhà tôi xuống nước là thật. Dù thế nào thì cậu cũng không thể bác bỏ được! Nếu cậu không chịu bỏ qua cho bọn tôi thì tôi sẽ kiện Diệp Tiểu Tịch tội mưu sát!
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt há hốc mồm, cô thật sự bị chấn động trước thái độ vô sỉ của cả nhà này rồi.
Bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, thế mà bọn họ vẫn dày mặt hắt nước bẩn lên người cô à?
- Mộ Thần, chúng ta không cần gay gắt với nhau như thế đâu. Da thịt cô Diệp mềm mại thế này, nếu cô ấy phải vào tù, cậu không đau lòng à?
Lưu Mộng Lan khuyên nhủ.
Long Mộ Thần chợt thở dài.
- Chẳng lẽ anh còn chứng cứ gì chứng mình không phải Diệp Tiểu Tịch đầy tôi à?
Dương Uyển Dung hung hăng nói.
- Làm cô thất vọng rồi.
Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe, anh nói với vẻ thản nhiên:
- Tôi vẫn còn chứng cứ.
Dương Uyển Dung biến sắc, cô ta vội quát to:
- Không thể nào!
Dương Uyển Dung chắc chắn bên hồ không hề có camera. Hơn nữa cô ta còn chú ý, lúc đó xung quanh chẳng có ai cả.
Sao Long Mộ Thần lại có chứng cứ được kia chứ? Nhất định anh đang nói dối!
- Thế à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần đầy kinh ngạc, cô cũng không biết chuyện này luôn đấy.
- Ừm, buổ sáng sau khi tới bệnh viện thì Tử Dục đã đưa cho anh.
Long Mộ Thần mỉm cười với cô.
- Nói thật, anh cũng rất bất ngờ khi có thể có được nó. Một người giúp việc ở nhà họ An đã tình cờ chụp được khi chụp cảnh hồ đêm qua cửa sổ, ảnh cũng rõ nét lắm.
- Anh bớt nói dối đi!
Dương Uyển Dung càng nóng nảy.
- Sao người giúp việc nhà họ An lại đưa chứng cứ cho anh chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.