Chương 12: Lắm tiền nhưng ngu ngốc
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Cơ mà có vẻ cô nàng không quen Long Mộ Thần thì phải? An Tử Dục chợt nhếch môi.
- Cô là...
Gã tỏ vẻ suy tư.
Diệp Tiểu Tịch không biết An Tử Dục đang gạt mình, bởi vì bị ảnh hưởng bởi ấn tượng đầu tiên nên cô cho rằng gã chính là Long Mộ Thần.
- Tôi là Diệp Tiểu Tịch.
Cô mỉm cười đáp.
Ở góc hành lang, một cô gái ăn mặc xinh đẹp nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch với vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, ả cười khẩy rồi lấy di động ra, chĩa ống kính về phía Diệp Tiểu Tịch và An Tử Dục.
- Cảm ơn anh về việc hôm nay.
Diệp Tiểu Tịch lên tiếng cảm ơn.
Long Mộ Thần đãi khách, nhưng người nói cảm ơn lại là Diệp Tiểu Tịch?
Ánh mắt An Tử Dục trở nên sâu thẳm, gã càng tin rằng giữa Long Mộ Thần và cô gái trước mặt này chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết!
- Diệp Tiểu Tịch, sao trùng hợp vậy, không ngờ lại gặp cô ở đây!
Chợt có một giọng nói quyến rũ vang lên, An Tử Dục quay đầu lại nhìn với vẻ không hài lòng. Gã thấy một cô gái xinh đẹp đang bước lại gần họ.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày lại.
Cô nghĩ không biết có phải năm tuổi tới sớm hay không mà gần đây lại xui dữ vậy.
Người vừa gọi cô chẳng phải ai xa lạ, mà chính là bạn thân của Lý Mộng Tuyết, Lý Thu Linh.
Đương nhiên nếu đã là bạn thân Lý Mộng Tuyết thì chẳng có quan hệ tốt với cô rồi, hay phải nói là cực kì tệ mới đúng.
- Gần đây việc làm ăn của cô như thế nào?
Trong mắt Lý Thu Linh hiện lên tia độc ác nhưng trên mặt lại ra vẻ vô tội.
- Cô kiếm được bao nhiêu tiền rồi thế? Gần tôi hơi eo hẹp, có thể cho tôi mượn ít tiền không?
- Việc làm ăn?
An Tử Dục kinh ngạc hỏi.
- Ôi, anh đừng hiểu lầm nhé. Tôi chưa hề nói Tiểu Tịch làm nghề không đàng hoàng đâu.
Lý Thu Linh cười khúc khích nói:
- Cô ấy chỉ dẫn mấy người bạn trai khác nhau tới đây, gạ bọn họ chọn vài chai rượu quý thôi. Chắc là cò rượu ấy mà… Trừ uống rượu ra có làm chuyện gì khác nữa không thì... tôi không biết.
Diệp Tiểu Tịch chịu thua ả luôn.
Lý Thu Linh nói cô là cò rượu, nhưng lại ngầm chế giễu cô là gái ngành.
Có điều hôm nay do Long Mộ Thần mời cô tới đây, căn bản anh ta sẽ không tin lời nói của Lý Thu Linh. Ả tính sai, Diệp Tiểu Tịch cũng vui vẻ xem ả ta diễn kịch.
- Cô bán rượu ở đây sao?
An Tử Dục hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Ôi, Tiểu Tịch à, người này là khách mới của cô à? Tôi còn tưởng là bạn cô nữa đấy.
Lý Thu Linh làm bộ giật mình nói:
- Thật xin lỗi, tôi không nên lắm miệng như thế.
Ả nói xin lỗi nhưng chẳng có ý xin lỗi gì cả, trái lại trông ả vô cùng đắc ý.
- Sao cô không nói sớm?
An Tử Dục nhíu mày.
Diệp Tiểu Tịch nhìn gã đầy kinh ngạc, anh ta có ý gì đây?
Lý Thu Linh nghe thấy thế thì càng đắc ý, ả ta nhìn An Tử Dục với ánh mắt mong chờ. Đẹp trai thế này lại quen với con nhỏ Diệp Tiểu Tịch đó sao? Rốt cuộc nhỏ đó có gì tốt kia chứ? Mau vứt nó đi đi!
Ngay sau đó, An Tử Dục lên tiếng gọi nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua:
- Rượu mắc nhất ở chỗ mấy anh là loại nào vậy?
Nhân viên phục vụ giật mình, cô chưa kịp trả lời thì An Tử Dục đã vẫy vẫy tay, ra vẻ không kiên nhẫn nói:
- Thôi, cô khỏi cần nói nữa. Chỉ cần là rượu có giá hơn năm con số thì cứ lấy mỗi loại một chai cho tôi đi!
Ba người nghe xong đều ngây người ra.
Rõ ràng gã đàn ông này cố tình làm ả khó chịu đây mà! Lý Thu Linh nhất thời vừa thẹn lại tức giận, ả ta quát An Tử Dục với vẻ khó tin:
- Anh ngu à? Chẳng lẽ không hiểu lời tôi nói sao? Diệp Tiểu Tịch tìm anh chính là muốn gạt tiền anh, để anh mua rượu thôi!
- Tôi nghe rõ mà.
An Tử Dục giễu cợt ả:
- Tôi nhiều tiên nhưng bị ngu ngu, cho nên thích tiêu tiền dỗ Tiểu Tịch vui, cô có ý kiến gì hả? À đúng rồi, nếu cô có ý kiến thì chịu đi nhé.
- Anh... anh...
Lý Thu Linh tức tới mức nghẹn họng, ả chỉ vào An Tử Dục hồi lâu, thẹn quá hóa giận nói:
- Đồ không nói lý lẽ!
Nói xong, Lý Thu Linh tức giận đi khỏi đây.
- Cảm ơn anh đã giải vây hộ tôi.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười nói:
- Có điều không cần gọi rượu nữa đâu nhỉ?
- Gọi chứ, sao lại không gọi.
An Tử Dục nhếch môi cười gian.
- Dù gì Long Mộ Thần cũng lắm tiền nhưng bị ngu mà.
Nếu bữa này Long Mộ Thần đãi khách, vậy gã có kêu thêm nhiều rượu cũng không cần trả tiền mà, cớ sao lại không kêu?
Diệp Tiểu Tịch nhìn gã đầy kinh ngạc, làm gì có ai lại nói bản thân như thế?
- Cô tính đứng đây nói chuyện với tôi à?
An Tử Dục mở hai tay ra.
Từ lúc gặp Lý Thu Linh tới giờ, bọn họ vẫn luôn đứng ở ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch hoàn hồn, vội vàng tránh sang một bên.
Sau khi hai người ngồi vào bàn ăn, An Tử Dục liền chọn vài món ăn đắt tiền không chút khách khí.
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy thế, vội cản gã:
- Đủ rồi, đừng gọi nữa mà.
- Sao thế?
An Tử Dục nhìn cô với vẻ tò mò.
- Nếu gọi nữa thì tôi ăn không hết đâu.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày nói.
Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, An Tử Dục cười ngất. Sao cô bé này lại thú vị như thế nhỉ!
- Được, nghe lời cô.
Gã đóng menu lại, ánh mắt lập lòe.
- Khi nãy là bạn cô à?
- Không phải.
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày đáp:
- Bọn tôi chỉ là bạn cùng trường thôi.
- Ồ?
An Tử Dục hỏi tiếp:
- Thế cô ta làm gì vậy?
- Tôi cũng không biết cô ta tới đây làm chi nữa, tôi không thân với cô ta.
Diệp Tiểu Tịch không biết An Tử Dục đang gài mình, cô trả lời chi tiết:
- Giờ học năm tư khá ít, có lẽ cô ta tới đây làm thêm.
Diệp Tiểu Tịch còn là sinh viên à?
An Tử Dục càng kinh ngạc.
- Vậy mà vừa nãy cô còn mặc cho cô ta bắt nạt mình, không giải thích à?
An Tử Dục nhíu mày.
- Tôi không giỏi cãi nhau với người khác đâu.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách nghiêm túc:
- Tôi chỉ giỏi đánh người thôi.
- Cô biết đánh nhau nữa hả?
An Tử Dục không nhịn được cười lớn. Cô gái đáng yêu thế này lại đánh nhau với người ta sao? Gã không tin đâu.
- Cô ấy nói thật đấy.
Một giọng nói vang lên ở ngoài cửa, cùng lúc đó cửa cũng được mở ra.
Toàn thân Diệp Tiểu Tịch cứng đờ ra. Cô quay đầu nhìn về phía cửa ra vào với vẻ khó tin.
Cô không bao giờ có thể quên nổi giọng nói theo cô cả vào trong giấc mộng này!
Long Mộ Thần nhìn thấy An Tử Dục đang ở đây thì không nhịn được nhíu mày lại. Tận đáy lòng anh chợt dấy lên dự cảm xấu, ngay sau đó anh lấy di động ra, nhắn một cái tin.
- Sao anh lại tới đây?
Diệp Tiểu Tịch đứng phắt dậy, nhìn thấy Long Mộ Thần mà như nhìn thấy quỷ.
An Tử Dục nhìn hai người họ với vẻ tràn đầy hứng thú.
Xem ra Diệp Tiểu Tịch đã gặp Long Mộ Thần rồi, chẳng qua không biết tên anh thôi. Rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
- Là tôi hẹn cô, sao lại không thể tới được kia chứ?
Long Mộ Thần nhướn mày.
- Anh hẹn tôi gì chứ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn về phía An Tử Dục
- Rõ ràng là ngài
Long hẹn tôi mà!
- Cô cho rằng anh ta là Long Mộ Thần à?
Long Mộ Thần cười như không cười với An Tử Dục. Đúng là chỗ nào có mặt gã thì chẳng có chuyện tốt lành gì mà.
- Đương nhiên là anh ấy rồi! Chắc anh không ngờ gặp phải hàng xịn đâu nhỉ!
Vẻ mặt Diệp Tiểu Tịch có phần xấu hổ, cô quay đầu nhìn sang An Tử Dục rồi nói:
- Ngài Long, hôm nay người này đã lẻn vào studio chụp hình, anh ta... anh ta là tên dê cụ!
- Cô là...
Gã tỏ vẻ suy tư.
Diệp Tiểu Tịch không biết An Tử Dục đang gạt mình, bởi vì bị ảnh hưởng bởi ấn tượng đầu tiên nên cô cho rằng gã chính là Long Mộ Thần.
- Tôi là Diệp Tiểu Tịch.
Cô mỉm cười đáp.
Ở góc hành lang, một cô gái ăn mặc xinh đẹp nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch với vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó, ả cười khẩy rồi lấy di động ra, chĩa ống kính về phía Diệp Tiểu Tịch và An Tử Dục.
- Cảm ơn anh về việc hôm nay.
Diệp Tiểu Tịch lên tiếng cảm ơn.
Long Mộ Thần đãi khách, nhưng người nói cảm ơn lại là Diệp Tiểu Tịch?
Ánh mắt An Tử Dục trở nên sâu thẳm, gã càng tin rằng giữa Long Mộ Thần và cô gái trước mặt này chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết!
- Diệp Tiểu Tịch, sao trùng hợp vậy, không ngờ lại gặp cô ở đây!
Chợt có một giọng nói quyến rũ vang lên, An Tử Dục quay đầu lại nhìn với vẻ không hài lòng. Gã thấy một cô gái xinh đẹp đang bước lại gần họ.
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày lại.
Cô nghĩ không biết có phải năm tuổi tới sớm hay không mà gần đây lại xui dữ vậy.
Người vừa gọi cô chẳng phải ai xa lạ, mà chính là bạn thân của Lý Mộng Tuyết, Lý Thu Linh.
Đương nhiên nếu đã là bạn thân Lý Mộng Tuyết thì chẳng có quan hệ tốt với cô rồi, hay phải nói là cực kì tệ mới đúng.
- Gần đây việc làm ăn của cô như thế nào?
Trong mắt Lý Thu Linh hiện lên tia độc ác nhưng trên mặt lại ra vẻ vô tội.
- Cô kiếm được bao nhiêu tiền rồi thế? Gần tôi hơi eo hẹp, có thể cho tôi mượn ít tiền không?
- Việc làm ăn?
An Tử Dục kinh ngạc hỏi.
- Ôi, anh đừng hiểu lầm nhé. Tôi chưa hề nói Tiểu Tịch làm nghề không đàng hoàng đâu.
Lý Thu Linh cười khúc khích nói:
- Cô ấy chỉ dẫn mấy người bạn trai khác nhau tới đây, gạ bọn họ chọn vài chai rượu quý thôi. Chắc là cò rượu ấy mà… Trừ uống rượu ra có làm chuyện gì khác nữa không thì... tôi không biết.
Diệp Tiểu Tịch chịu thua ả luôn.
Lý Thu Linh nói cô là cò rượu, nhưng lại ngầm chế giễu cô là gái ngành.
Có điều hôm nay do Long Mộ Thần mời cô tới đây, căn bản anh ta sẽ không tin lời nói của Lý Thu Linh. Ả tính sai, Diệp Tiểu Tịch cũng vui vẻ xem ả ta diễn kịch.
- Cô bán rượu ở đây sao?
An Tử Dục hỏi với vẻ kinh ngạc.
- Ôi, Tiểu Tịch à, người này là khách mới của cô à? Tôi còn tưởng là bạn cô nữa đấy.
Lý Thu Linh làm bộ giật mình nói:
- Thật xin lỗi, tôi không nên lắm miệng như thế.
Ả nói xin lỗi nhưng chẳng có ý xin lỗi gì cả, trái lại trông ả vô cùng đắc ý.
- Sao cô không nói sớm?
An Tử Dục nhíu mày.
Diệp Tiểu Tịch nhìn gã đầy kinh ngạc, anh ta có ý gì đây?
Lý Thu Linh nghe thấy thế thì càng đắc ý, ả ta nhìn An Tử Dục với ánh mắt mong chờ. Đẹp trai thế này lại quen với con nhỏ Diệp Tiểu Tịch đó sao? Rốt cuộc nhỏ đó có gì tốt kia chứ? Mau vứt nó đi đi!
Ngay sau đó, An Tử Dục lên tiếng gọi nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua:
- Rượu mắc nhất ở chỗ mấy anh là loại nào vậy?
Nhân viên phục vụ giật mình, cô chưa kịp trả lời thì An Tử Dục đã vẫy vẫy tay, ra vẻ không kiên nhẫn nói:
- Thôi, cô khỏi cần nói nữa. Chỉ cần là rượu có giá hơn năm con số thì cứ lấy mỗi loại một chai cho tôi đi!
Ba người nghe xong đều ngây người ra.
Rõ ràng gã đàn ông này cố tình làm ả khó chịu đây mà! Lý Thu Linh nhất thời vừa thẹn lại tức giận, ả ta quát An Tử Dục với vẻ khó tin:
- Anh ngu à? Chẳng lẽ không hiểu lời tôi nói sao? Diệp Tiểu Tịch tìm anh chính là muốn gạt tiền anh, để anh mua rượu thôi!
- Tôi nghe rõ mà.
An Tử Dục giễu cợt ả:
- Tôi nhiều tiên nhưng bị ngu ngu, cho nên thích tiêu tiền dỗ Tiểu Tịch vui, cô có ý kiến gì hả? À đúng rồi, nếu cô có ý kiến thì chịu đi nhé.
- Anh... anh...
Lý Thu Linh tức tới mức nghẹn họng, ả chỉ vào An Tử Dục hồi lâu, thẹn quá hóa giận nói:
- Đồ không nói lý lẽ!
Nói xong, Lý Thu Linh tức giận đi khỏi đây.
- Cảm ơn anh đã giải vây hộ tôi.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười nói:
- Có điều không cần gọi rượu nữa đâu nhỉ?
- Gọi chứ, sao lại không gọi.
An Tử Dục nhếch môi cười gian.
- Dù gì Long Mộ Thần cũng lắm tiền nhưng bị ngu mà.
Nếu bữa này Long Mộ Thần đãi khách, vậy gã có kêu thêm nhiều rượu cũng không cần trả tiền mà, cớ sao lại không kêu?
Diệp Tiểu Tịch nhìn gã đầy kinh ngạc, làm gì có ai lại nói bản thân như thế?
- Cô tính đứng đây nói chuyện với tôi à?
An Tử Dục mở hai tay ra.
Từ lúc gặp Lý Thu Linh tới giờ, bọn họ vẫn luôn đứng ở ngoài cửa.
Diệp Tiểu Tịch hoàn hồn, vội vàng tránh sang một bên.
Sau khi hai người ngồi vào bàn ăn, An Tử Dục liền chọn vài món ăn đắt tiền không chút khách khí.
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy thế, vội cản gã:
- Đủ rồi, đừng gọi nữa mà.
- Sao thế?
An Tử Dục nhìn cô với vẻ tò mò.
- Nếu gọi nữa thì tôi ăn không hết đâu.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày nói.
Trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, An Tử Dục cười ngất. Sao cô bé này lại thú vị như thế nhỉ!
- Được, nghe lời cô.
Gã đóng menu lại, ánh mắt lập lòe.
- Khi nãy là bạn cô à?
- Không phải.
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày đáp:
- Bọn tôi chỉ là bạn cùng trường thôi.
- Ồ?
An Tử Dục hỏi tiếp:
- Thế cô ta làm gì vậy?
- Tôi cũng không biết cô ta tới đây làm chi nữa, tôi không thân với cô ta.
Diệp Tiểu Tịch không biết An Tử Dục đang gài mình, cô trả lời chi tiết:
- Giờ học năm tư khá ít, có lẽ cô ta tới đây làm thêm.
Diệp Tiểu Tịch còn là sinh viên à?
An Tử Dục càng kinh ngạc.
- Vậy mà vừa nãy cô còn mặc cho cô ta bắt nạt mình, không giải thích à?
An Tử Dục nhíu mày.
- Tôi không giỏi cãi nhau với người khác đâu.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách nghiêm túc:
- Tôi chỉ giỏi đánh người thôi.
- Cô biết đánh nhau nữa hả?
An Tử Dục không nhịn được cười lớn. Cô gái đáng yêu thế này lại đánh nhau với người ta sao? Gã không tin đâu.
- Cô ấy nói thật đấy.
Một giọng nói vang lên ở ngoài cửa, cùng lúc đó cửa cũng được mở ra.
Toàn thân Diệp Tiểu Tịch cứng đờ ra. Cô quay đầu nhìn về phía cửa ra vào với vẻ khó tin.
Cô không bao giờ có thể quên nổi giọng nói theo cô cả vào trong giấc mộng này!
Long Mộ Thần nhìn thấy An Tử Dục đang ở đây thì không nhịn được nhíu mày lại. Tận đáy lòng anh chợt dấy lên dự cảm xấu, ngay sau đó anh lấy di động ra, nhắn một cái tin.
- Sao anh lại tới đây?
Diệp Tiểu Tịch đứng phắt dậy, nhìn thấy Long Mộ Thần mà như nhìn thấy quỷ.
An Tử Dục nhìn hai người họ với vẻ tràn đầy hứng thú.
Xem ra Diệp Tiểu Tịch đã gặp Long Mộ Thần rồi, chẳng qua không biết tên anh thôi. Rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
- Là tôi hẹn cô, sao lại không thể tới được kia chứ?
Long Mộ Thần nhướn mày.
- Anh hẹn tôi gì chứ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn về phía An Tử Dục
- Rõ ràng là ngài
Long hẹn tôi mà!
- Cô cho rằng anh ta là Long Mộ Thần à?
Long Mộ Thần cười như không cười với An Tử Dục. Đúng là chỗ nào có mặt gã thì chẳng có chuyện tốt lành gì mà.
- Đương nhiên là anh ấy rồi! Chắc anh không ngờ gặp phải hàng xịn đâu nhỉ!
Vẻ mặt Diệp Tiểu Tịch có phần xấu hổ, cô quay đầu nhìn sang An Tử Dục rồi nói:
- Ngài Long, hôm nay người này đã lẻn vào studio chụp hình, anh ta... anh ta là tên dê cụ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.