Chương 151: Lén lút tra lai lịch của cô
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- Mẹ à, con nói thật mà!
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Hà Nhu vô cùng bực bội, con bé này lúc nào cũng bênh vực Long Mộ Thần hết! Con bé cũng biết bọn họ không muốn dính líu tới cậu ta, thế mà nó cố tình khiến bọn họ dây dưa không dứt.
Lúc trước Tiểu Tịch ngoan lắm mà, thì ra thời kỳ phản kháng của con bé đến muộn, bây giờ mới bộc phát ra đấy à?
- Nếu con sợ chật thì chúng ta kêu hai chiếc, được chưa?
Hà Nhu đen mặt nói.
Diệp Tiểu Tịch tủi thân quá, đỏ hoe cả mắt. Hà Nhu chưa từng hung dữ với cô như thế bao giờ.
- Thôi bỏ đi mẹ.
Diệp Nhược Cẩn không nỡ lòng, bèn thấp giọng nói:
- Cũng chỉ ngồi xe thôi mà, có phải chuyện to tát gì đâu.
- Nhược Cẩn nói đúng đấy em.
Trông thấy dáng vẻ tủi thân của Diệp Tiểu Tịch, Diệp Hải Phong cũng rất đau lòng.
- Gọi hai chiếc không phiền sao?
Trong lòng Hà Nhu cũng hơi hối hận, bà phất tay tỏ vẻ bực bội.
- Được rồi, cứ theo ý mấy bố con anh đi.
Sau khi bọn họ lên xe, Diệp Tiểu Tịch buồn bã không vui nhìn ra ngoài cửa, giận dỗi không nói tiếng nào.
Bỗng nhiên cô thấy khung cảnh bên ngoài xe, bèn kinh ngạc quay đầu lại nói:
- Đây không phải là đường về trường mà!
- Cuối cùng con cũng để ý đến bố mẹ rồi à? Không ngờ lại dám dỗi cơ đấy!
Hà Nhu liếc xéo cô một cái.
- Mẹ, chúng ta không trở về trường học à?
Diệp Tiểu Tịch vội hỏi.
- Về trường làm gì chứ?
Hà Nhu nhíu mày nói:
- Mới nói về nhà mà, bộ con không nghe thấy à? Giờ chúng ta đang đi tới nhà ga.
Trái tim Diệp Tiểu Tịch lập tức trở nên nguội lạnh.
Bố mẹ cô lại muốn đưa cô về thành phố S ư?
Nhưng Long Mộ Thần vẫn chưa biết chuyện này! Hơn nữa nếu như cô đi rồi, nhất định Long Mộ Thần sẽ đuổi theo!
Không được, cô phải tìm cách cản bọn họ lại!
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Mẹ, con sắp đi học rồi..
- Mẹ đã hỏi dùm con rồi, dạo này con không có tiết nên cứ an tâm về nhà với bố mẹ đi.
Hà Nhu ngắt lời cô, thái độ của bà vô cùng cương quyết.
Diệp Tiểu Tịch cắn môi, cô đành phải lấy điện thoại ra, lén lút nhắn tin cho Long Mộ Thần.
- Khẩn cấp! Bố mẹ em muốn đưa em về nhà kìa TAT.”
Long Mộ Thần nhận được tin nhắn thì mỉm cười.
Xem ra Tiểu Tịch vẫn đang giận dỗi với người nhà. Lúc nãy tài xế đã báo hướng đi của nhà họ Diệp cho anh biết rồi. Bây giờ cô mới nhắn tin cầu cứu, chắc cô mới vừa chú ý tới đây mà.
Người nhà họ Diệp đã tới rồi thì cứ ở lại đây đi. Cho dù họ muốn đi, vậy thì cũng phải đồng ý cho anh và Diệp Tiểu Tịch quen nhau mới đi được.
- Em yên tâm, anh đã có cách.
Long Mộ Thần nhanh chóng trả lời lại.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm. Nếu Long Mộ Thần đã nói thế thì anh nhất định đã có cách.
Nhưng mãi tới khi bọn họ tới nhà ga, thậm chí Diệp Hải Phong mua vé tàu hỏa luôn rồi mà Diệp Tiểu Tịch vẫn không nhìn thấy Long Mộ Thần có hành động gì cả, cô sốt hết cả ruột.
Trông thấy dáng vẻ mất tập trung của Diệp Tiểu Tịch, trong lòng Diệp Nhược Cẩn hơi khó chịu. Làm anh em gần hai mươi năm trời, anh hiểu rất rõ cô đang mong chờ điều gì.
- Tiểu Tịch, em quan tâm anh ta tới vậy à?
Anh bất đắc dĩ thấp giọng hỏi.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch tủi thân gật đầu.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày tỏ vẻ không vui.
- Nhưng anh ta từng khiến em đau lòng như thế…
Diệp Tiểu Tịch vội giải thích:
- Mấy chuyện đó chỉ là hiểu lầm…
Diệp Tiểu Tịch chưa dứt lời thì một người đàn ông trung niên xách vali đi tới cạnh bọn họ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Anh lả anh Hải Phong à?
Người nọ hỏi.
Diệp Hải Phong nhìn người nọ với ánh mắt ngạc nhiên. Ông nghĩ hồi lâu, chợt hỏi:
- Chú là Tạ Kiến Bình sao?
- Đúng vậy, chính là tôi đây!
Tạ Kiến Bình vui vẻ nói.
Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu ra làm sao. Sau khi nghe hai người trò chuyện đôi câu thì cô mới biết, Tạ Kiến Bình là bà con xa của Diệp Hải Phong, hơn mười năm trước ông ta đã tới thủ đô để phát triển, giờ xem như cũng có chút thành tựu.
- Không ngờ lại gặp anh Hải Phong ở đây, anh phải đến nhà tôi chơi đó.
Tạ Kiến Bình nói với vẻ cảm kích.
- Năm đó, nhờ có anh ở đây nên mới cứu mạng bố tôi kịp thời, anh chính là ân nhân của cả nhà tôi đấy!
- Kiến Bình chú đừng khách sáo như vậy. Tôi là bác sĩ, trách nhiệm của tôi là cứu người mà. Huống chi, dượng họ lại là trưởng bối của tôi.
Diệp Hải Phong đáp:
- Trong nhà đang có chuyện gấp, nên tôi chuẩn bị đi về. Sau này có dịp sẽ tới nhà chú chơi…
- Anh Hải Phong..
Tạ Kiến Bình chợt nói nhỏ:
- Chuyện mà anh nhờ tôi năm đó…
Diệp Hải Phong tái mặt rồi vội kéo Tạ Kiến Bình qua một góc. Không biết hai người đang nói gì nhưng Diệp Hải Phong lại quay sang nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt phức tạp.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Hải Phong đã trở lại, ông trầm giọng nói:
- Hiếm lắm mới gặp được bà con họ hàng, chúng ta tới nhà họ chơi vài ngày nhé.
Hở?
Diệp Tiểu Tịch lập tức cảm thấy có vấn đề.
Đột nhiên nhảy ra một chú họ bà con xa khiến cô thấy bất ngờ lắm rồi. Ông ta chỉ nói có vài câu đã khiến Diệp Hải Phong cố phấp thay đối ý định rồi ư?
Sao cô lại cảm thấy có bóng dáng ai đó đằng sau thế nhỉ?
- Anh sao thế?
Hà Nhu kéo Diệp Hải Phong qua một bên rồi thấp giọng hỏi:
- Chẳng phải đã bàn là đưa Tiểu Tịch về nhà à?
- Bây giờ chưa thể về được đâu.
Diệp Hải Phong lắc đầu nói tiếp:
- Kiến Bình vừa nói cho anh biết, chú ấy đã tra được một ít manh mối chuyện năm đó rồi.
- Chuyện năm đó?
Hà Nhu ngỡ ngàng, bỗng nhiên bà nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch, thần sắc thay đổi hẳn, hệt như vừa nhớ ra điều gì.
- Em đừng quay đầu lại.
Diệp Hải Phong vội nói:
- Đừng làm con bé nghi ngờ.
- Ừm.
Tâm trạng Hà Nhu nặng nề, bà gật đầu nói tiếp:
- Nếu đã có chút manh mối, vậy thì chúng ta cứ ở lại thêm vài ngày.
Hai người bọ đều đồng ý rồi, nên Diệp Tiểu Tịch và Diệp Nhược Cẩn cũng không phản đối.
Nhà của Tạ Kiến Bình nằm ở khu chung cư La Hồ, hơn nữa còn là một căn biệt thự hai tầng có sân riêng.
Có điều Tạ Kiến Bình không mời cả nhà Diệp Tiểu Tịch vào đấy, mà mời bọn họ sang ở căn kế bên. Tạ Kiến Bình nói căn kế bên cũng là của ông ta, bình thường đều cho người ta thuê. Mấy hôm trước người thuê nhà đã dọn đi rồi, vẫn chưa có ai vào ở, giờ có thể để cho bọn họ ở luôn.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch bước vào biệt thự, cô đi thẳng tới wc.
Diệp Tiểu Tịch đóng cửa lại rồi lấy điện thoại ra, bấm số của Long Mộ Thần.
Nếu lúc trước Diệp Tiểu Tịch còn ngờ ngợ, thì bây giờ cô khẳng định Long Mộ Thần đã làm chuyện này luôn.
Ở thủ đô tấc đất tấc vàng thế này, sao chú họ bà con xa của cô lại có những hai căn nhà kia chứ? Nếu thật sự là thế thì e rằng chuyện này đã truyền khắp họ hàng rồi.
Chắc bố mẹ cô có tâm sự gì đấy nên mới không để ý tới thôi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói trầm ấm của Long Mộ Thần truyền tới.
- Tiểu Tịch, mới đó đã nhớ anh rồi sao?
- Ai thèm nhớ anh chứ.
Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt rồi nói với vẻ ngúng nguẩy.
- Nhưng anh nhớ em lắm.
Long Mộ Thần than nhẹ một tiếng, giọng nói càng dịu dàng hơn.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trái tim đập rộn liên hồi.
Cô hít sâu một hơi rồi nói:
- Đừng quậy nữa, em có chuyện muốn hỏi anh đây. Có phải chú họ bà con xa kia của em là do anh sắp xếp không?
- Ừm.
- Anh cũng giỏi thật đấy.
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt ngạc nhiên.
- Đến em còn không có chút ấn tượng gì về chú họ cả, thế mà anh vẫn tìm ra được… Chờ đã, anh đừng bảo anh lén điều tra nhà em đấy nhé?
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt tỏ vẻ vô tội.
Hà Nhu vô cùng bực bội, con bé này lúc nào cũng bênh vực Long Mộ Thần hết! Con bé cũng biết bọn họ không muốn dính líu tới cậu ta, thế mà nó cố tình khiến bọn họ dây dưa không dứt.
Lúc trước Tiểu Tịch ngoan lắm mà, thì ra thời kỳ phản kháng của con bé đến muộn, bây giờ mới bộc phát ra đấy à?
- Nếu con sợ chật thì chúng ta kêu hai chiếc, được chưa?
Hà Nhu đen mặt nói.
Diệp Tiểu Tịch tủi thân quá, đỏ hoe cả mắt. Hà Nhu chưa từng hung dữ với cô như thế bao giờ.
- Thôi bỏ đi mẹ.
Diệp Nhược Cẩn không nỡ lòng, bèn thấp giọng nói:
- Cũng chỉ ngồi xe thôi mà, có phải chuyện to tát gì đâu.
- Nhược Cẩn nói đúng đấy em.
Trông thấy dáng vẻ tủi thân của Diệp Tiểu Tịch, Diệp Hải Phong cũng rất đau lòng.
- Gọi hai chiếc không phiền sao?
Trong lòng Hà Nhu cũng hơi hối hận, bà phất tay tỏ vẻ bực bội.
- Được rồi, cứ theo ý mấy bố con anh đi.
Sau khi bọn họ lên xe, Diệp Tiểu Tịch buồn bã không vui nhìn ra ngoài cửa, giận dỗi không nói tiếng nào.
Bỗng nhiên cô thấy khung cảnh bên ngoài xe, bèn kinh ngạc quay đầu lại nói:
- Đây không phải là đường về trường mà!
- Cuối cùng con cũng để ý đến bố mẹ rồi à? Không ngờ lại dám dỗi cơ đấy!
Hà Nhu liếc xéo cô một cái.
- Mẹ, chúng ta không trở về trường học à?
Diệp Tiểu Tịch vội hỏi.
- Về trường làm gì chứ?
Hà Nhu nhíu mày nói:
- Mới nói về nhà mà, bộ con không nghe thấy à? Giờ chúng ta đang đi tới nhà ga.
Trái tim Diệp Tiểu Tịch lập tức trở nên nguội lạnh.
Bố mẹ cô lại muốn đưa cô về thành phố S ư?
Nhưng Long Mộ Thần vẫn chưa biết chuyện này! Hơn nữa nếu như cô đi rồi, nhất định Long Mộ Thần sẽ đuổi theo!
Không được, cô phải tìm cách cản bọn họ lại!
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Mẹ, con sắp đi học rồi..
- Mẹ đã hỏi dùm con rồi, dạo này con không có tiết nên cứ an tâm về nhà với bố mẹ đi.
Hà Nhu ngắt lời cô, thái độ của bà vô cùng cương quyết.
Diệp Tiểu Tịch cắn môi, cô đành phải lấy điện thoại ra, lén lút nhắn tin cho Long Mộ Thần.
- Khẩn cấp! Bố mẹ em muốn đưa em về nhà kìa TAT.”
Long Mộ Thần nhận được tin nhắn thì mỉm cười.
Xem ra Tiểu Tịch vẫn đang giận dỗi với người nhà. Lúc nãy tài xế đã báo hướng đi của nhà họ Diệp cho anh biết rồi. Bây giờ cô mới nhắn tin cầu cứu, chắc cô mới vừa chú ý tới đây mà.
Người nhà họ Diệp đã tới rồi thì cứ ở lại đây đi. Cho dù họ muốn đi, vậy thì cũng phải đồng ý cho anh và Diệp Tiểu Tịch quen nhau mới đi được.
- Em yên tâm, anh đã có cách.
Long Mộ Thần nhanh chóng trả lời lại.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm. Nếu Long Mộ Thần đã nói thế thì anh nhất định đã có cách.
Nhưng mãi tới khi bọn họ tới nhà ga, thậm chí Diệp Hải Phong mua vé tàu hỏa luôn rồi mà Diệp Tiểu Tịch vẫn không nhìn thấy Long Mộ Thần có hành động gì cả, cô sốt hết cả ruột.
Trông thấy dáng vẻ mất tập trung của Diệp Tiểu Tịch, trong lòng Diệp Nhược Cẩn hơi khó chịu. Làm anh em gần hai mươi năm trời, anh hiểu rất rõ cô đang mong chờ điều gì.
- Tiểu Tịch, em quan tâm anh ta tới vậy à?
Anh bất đắc dĩ thấp giọng hỏi.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch tủi thân gật đầu.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày tỏ vẻ không vui.
- Nhưng anh ta từng khiến em đau lòng như thế…
Diệp Tiểu Tịch vội giải thích:
- Mấy chuyện đó chỉ là hiểu lầm…
Diệp Tiểu Tịch chưa dứt lời thì một người đàn ông trung niên xách vali đi tới cạnh bọn họ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Anh lả anh Hải Phong à?
Người nọ hỏi.
Diệp Hải Phong nhìn người nọ với ánh mắt ngạc nhiên. Ông nghĩ hồi lâu, chợt hỏi:
- Chú là Tạ Kiến Bình sao?
- Đúng vậy, chính là tôi đây!
Tạ Kiến Bình vui vẻ nói.
Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu ra làm sao. Sau khi nghe hai người trò chuyện đôi câu thì cô mới biết, Tạ Kiến Bình là bà con xa của Diệp Hải Phong, hơn mười năm trước ông ta đã tới thủ đô để phát triển, giờ xem như cũng có chút thành tựu.
- Không ngờ lại gặp anh Hải Phong ở đây, anh phải đến nhà tôi chơi đó.
Tạ Kiến Bình nói với vẻ cảm kích.
- Năm đó, nhờ có anh ở đây nên mới cứu mạng bố tôi kịp thời, anh chính là ân nhân của cả nhà tôi đấy!
- Kiến Bình chú đừng khách sáo như vậy. Tôi là bác sĩ, trách nhiệm của tôi là cứu người mà. Huống chi, dượng họ lại là trưởng bối của tôi.
Diệp Hải Phong đáp:
- Trong nhà đang có chuyện gấp, nên tôi chuẩn bị đi về. Sau này có dịp sẽ tới nhà chú chơi…
- Anh Hải Phong..
Tạ Kiến Bình chợt nói nhỏ:
- Chuyện mà anh nhờ tôi năm đó…
Diệp Hải Phong tái mặt rồi vội kéo Tạ Kiến Bình qua một góc. Không biết hai người đang nói gì nhưng Diệp Hải Phong lại quay sang nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt phức tạp.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Hải Phong đã trở lại, ông trầm giọng nói:
- Hiếm lắm mới gặp được bà con họ hàng, chúng ta tới nhà họ chơi vài ngày nhé.
Hở?
Diệp Tiểu Tịch lập tức cảm thấy có vấn đề.
Đột nhiên nhảy ra một chú họ bà con xa khiến cô thấy bất ngờ lắm rồi. Ông ta chỉ nói có vài câu đã khiến Diệp Hải Phong cố phấp thay đối ý định rồi ư?
Sao cô lại cảm thấy có bóng dáng ai đó đằng sau thế nhỉ?
- Anh sao thế?
Hà Nhu kéo Diệp Hải Phong qua một bên rồi thấp giọng hỏi:
- Chẳng phải đã bàn là đưa Tiểu Tịch về nhà à?
- Bây giờ chưa thể về được đâu.
Diệp Hải Phong lắc đầu nói tiếp:
- Kiến Bình vừa nói cho anh biết, chú ấy đã tra được một ít manh mối chuyện năm đó rồi.
- Chuyện năm đó?
Hà Nhu ngỡ ngàng, bỗng nhiên bà nhìn về phía Diệp Tiểu Tịch, thần sắc thay đổi hẳn, hệt như vừa nhớ ra điều gì.
- Em đừng quay đầu lại.
Diệp Hải Phong vội nói:
- Đừng làm con bé nghi ngờ.
- Ừm.
Tâm trạng Hà Nhu nặng nề, bà gật đầu nói tiếp:
- Nếu đã có chút manh mối, vậy thì chúng ta cứ ở lại thêm vài ngày.
Hai người bọ đều đồng ý rồi, nên Diệp Tiểu Tịch và Diệp Nhược Cẩn cũng không phản đối.
Nhà của Tạ Kiến Bình nằm ở khu chung cư La Hồ, hơn nữa còn là một căn biệt thự hai tầng có sân riêng.
Có điều Tạ Kiến Bình không mời cả nhà Diệp Tiểu Tịch vào đấy, mà mời bọn họ sang ở căn kế bên. Tạ Kiến Bình nói căn kế bên cũng là của ông ta, bình thường đều cho người ta thuê. Mấy hôm trước người thuê nhà đã dọn đi rồi, vẫn chưa có ai vào ở, giờ có thể để cho bọn họ ở luôn.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch bước vào biệt thự, cô đi thẳng tới wc.
Diệp Tiểu Tịch đóng cửa lại rồi lấy điện thoại ra, bấm số của Long Mộ Thần.
Nếu lúc trước Diệp Tiểu Tịch còn ngờ ngợ, thì bây giờ cô khẳng định Long Mộ Thần đã làm chuyện này luôn.
Ở thủ đô tấc đất tấc vàng thế này, sao chú họ bà con xa của cô lại có những hai căn nhà kia chứ? Nếu thật sự là thế thì e rằng chuyện này đã truyền khắp họ hàng rồi.
Chắc bố mẹ cô có tâm sự gì đấy nên mới không để ý tới thôi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói trầm ấm của Long Mộ Thần truyền tới.
- Tiểu Tịch, mới đó đã nhớ anh rồi sao?
- Ai thèm nhớ anh chứ.
Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt rồi nói với vẻ ngúng nguẩy.
- Nhưng anh nhớ em lắm.
Long Mộ Thần than nhẹ một tiếng, giọng nói càng dịu dàng hơn.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy trái tim đập rộn liên hồi.
Cô hít sâu một hơi rồi nói:
- Đừng quậy nữa, em có chuyện muốn hỏi anh đây. Có phải chú họ bà con xa kia của em là do anh sắp xếp không?
- Ừm.
- Anh cũng giỏi thật đấy.
Diệp Tiểu Tịch trợn mắt ngạc nhiên.
- Đến em còn không có chút ấn tượng gì về chú họ cả, thế mà anh vẫn tìm ra được… Chờ đã, anh đừng bảo anh lén điều tra nhà em đấy nhé?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.