Chương 34: Loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Diệp Tiểu Tịch vốn định nói là giảm 10%, nhưng ngẫm lại nếu thế thì cô còn phải bù thêm mười ngàn tệ vào, cũng không phải là một con số nhỏ đâu.
Cho nên cô đổi lời ngay tại chỗ, thành giảm 1%.
Nếu là giảm 1% thì cô còn phải bù vào một ngàn tệ, nhưng cô đi sơ tuyển mang thai hộ cũng được một ngàn tệ, vừa gửi vào tài khoản hôm trước kia kìa.
Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Tịch không khỏi khóc tang. Quả nhiên nhà tư bản đều là ma cà rồng! Một ngàn tệ của cô mà cũng phải thu hồi!
- Thôi, tôi mua giá gốc đi.
Triệu Giai Oánh cười khẩy, nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt khinh miệt.
Đúng là cô ta đã đánh giá Diệp Tiểu Tịch quá cao rồi. Chẳng qua là một con đàn bà thấy tiền sáng mắt mà thôi. Một bộ quần áo cộng thêm một đôi giày thì đáng mấy đồng tiền chứ? Cô là thư ký của Long Mộ Thần đấy nhé, chẳng lẽ không trả được mấy đồng cắc đó sao?
Nhưng khi Diệp Tiểu Tịch lấy quần áo và giày từ trong ký túc xá ra đưa cho Triệu Giai Oánh thì cô ta hối hận ngay tắp lự.
Lúc đó cô cũng chỉ nghe nói mà thôi, hoàn toàn không biết Long Mộ Thần lại mua thứ đắt tiền như vậy cho Diệp Tiểu Tịch!
- Tổng cộng là chín mươi bảy ngàn tệ, khỏi tính số lẻ.
Diệp Tiểu Tịch nói. Dù sao thì cô cũng không biết số lẻ là bao nhiêu.
- Đây… Đây là hàng thật à?
Triệu Giai Oánh hối hận xanh ruột.
Cô còn tưởng rằng cùng lắm là mười hai mươi ngàn thôi. Nhưng sự thật lại là gần một trăm ngàn!
- Mấy cái này là do Long Mộ Thần dẫn tôi đi mua mà.
Diệp Tiểu Tịch mù tịt về khoản này, nói:
- Chẳng lẽ anh ta mà cũng mua hàng giả hay sao?
Đương nhiên là Long Mộ Thần không mua hàng giả rồi. Triệu Giai Oánh đau lòng muốn chết. Đối với cô mà nói, một trăm ngàn cũng là một số tiền không nhỏ chút nào cả.
Cô nói lưỡng lự:
- Hôm nay tôi không mang nhiều tiền mặt như thế trong người…
- Không sao cả. Cô chuyển khoản qua Alipay cho tôi là được rồi.
Diệp Tiểu Tịch lấy di động ra, mở giao diện thanh toán. Cô còn hỏi một câu rất tri kỷ:
- Có cần mật mã wifi của khu ký túc xá chúng tôi không vậy?
Khóe miệng Triệu Giai Oánh co giật. Cuối cùng cô ta cũng hiểu cái gì gọi là đâm lao phải theo lao.
Thấy cô ta mãi không chịu chuyển khoản, Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ:
- Đừng nói với tôi là cô không có tiền đấy…
- Sao có thể chứ?! Đương nhiên là tôi có tiền rồi!
Triệu Giai Oánh nói giọng the thé:
- Chẳng qua là do lúc trước tiền của tôi đều để trong quản lý tài sản, cần thời gian để rút ra. Tôi chuyển cho cô ngay đây.
Cô ta vất vả lắm mới làm cho Diệp Tiểu Tịch hiểu lầm, lỡ như Diệp Tiểu Tịch nghi ngờ thì công sức của cô ta chẳng phải đều đổ xuống sông xuống biển hay sao?
Tiền đã vào tài khoản. Diệp Tiểu Tịch nhìn chuỗi con số trên di động, không khỏi cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Rốt cục thì bây giờ cô đã có thể chấm dứt với Long Mộ Thần rồi.
Triệu Giai Oánh cầm quần áo và giày, không nói thêm với cô câu này nữa, mặt đen thui lái xe đi luôn.
Diệp Tiểu Tịch trở về ký túc xá với vẻ mất hồn. Đột nhiên di động của cô lại reo lên.
Là cuộc gọi của Long Mộ Thần. Cảm xúc của Diệp Tiểu Tịch khá là phức tạp.
Cô chần chờ trong chốc lát, cuối cùng ấn núi nghe máy.
- Tiểu Tịch, về trường học rồi hả?
Long Mộ Thần thấp giọng hỏi.
- Phải. Có việc gì không?
- Không có việc gì, chẳng qua là do tôi không nhận được điện thoại báo bình an của em nên hơi lo lắng. Em về nhà an toàn là được rồi.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng Diệp Tiểu Tịch lại càng thấy phức tạp hơn.
Ngay cả đóng kịch mà Long Mộ Thần cũng đóng chân thật như vậy. Nhưng anh ta tưởng mình là ai mà lại xem cô như một thứ đồ vật để lựa chọn tùy ý chứ?!
- Đây là số điện thoại riêng tư của anh đúng không?
Diệp Tiểu Tịch bỗng hỏi.
- Ừ.
Giọng nói của Long Mộ Thần nhẹ nhàng hơn nữa.
- Sau này em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Diệp Tiểu Tịch rũ mắt.
- Anh ngủ sớm đi.
Vừa kết thúc cuộc gọi, di động của cô lại reo lên.
Là Lăng Dật Phong gọi tới. Diệp Tiểu Tịch ngây người, ấn nút nghe máy.
- Tiểu Tịch, lúc trước em từng nói là bạn của em có mấy món quần áo muốn bán đi đúng không?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Xin lỗi đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch hơi xấu hổ, cô nói:
- Bạn ấy đã bán được rồi. Nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ.
- Bán rồi hả? Vậy thì tốt rồi.
Lăng Dật Phong nói tiếp:
- Đúng rồi, ngày mai thầy muốn dẫn tụi anh đi tham quan ở tỉnh. Nói là tham quan nhưng thực chất là đi du lịch ấy. Tiểu Tịch có muốn đi cùng không?
- Em cũng đi được ạ?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch sáng ngời.
- Dĩ nhiên rồi.
Lăng Dật Phong nói.
- Thầy đã lên danh sách rồi, tiếc là có một bạn bận việc nên không đi được. Tụi anh đều thấy nếu bỏ trống một ghế thì lãng phí lắm. Em đi cùng với tụi anh nhé?
- Em có thể đi được thật ạ?
Diệp Tiểu Tịch hỏi bằng giọng hỏi thấp thỏm:
- Lỡ như người khác có ý kiến gì…
- Em yên tâm đi, không có chuyện đó đâu. Anh nói với tụi bạn em là em gái anh.
Anh nói.
- Chỉ đi ba ngày thôi. Vừa lúc ngày mai là cuối tuần. Chắc là em rảnh chứ nhỉ?
- Dạ! Thế sáng mai em đi tìm đàn anh nhé!
Diệp Tiểu Tịch yên lòng. Cô cũng thật sự muốn ra ngoài một chuyến.
Có lẽ đi ra ngoài mấy ngày thì cô có thể tránh khỏi kiểu thăm dò như quấy rối này của Long Mộ Thần. Anh ta là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ý cô thôi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Tịch thu dọn hành lý, đi đến cổng trường học.
Xe của Lăng Dật Phong đỗ trước mặt cô. Anh bước xuống từ trên xe, nhận lấy hành lý của Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch nhìn xe anh, vẻ mặt nghi ngờ, hỏi ngơ ngác:
- Đàn anh ơi, sao chỉ có hai tụi mình thôi vậy?
- Họ ngồi xe buýt hết rồi.
Lăng Dật Phong giải thích.
- Anh không muốn chen xe buýt với họ nên tự lái xe. Đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch lên xe với anh.
Xe nổ máy. Cô lấy di động ra, chuyển chín mươi bảy ngàn tệ vào tài khoản Alipay của Long Mộ Thần. Sau đó cô kéo số điện thoại của Long Mộ Thần vào sổ đen.
Hôm qua cô không chuyển khoản là vì sợ mình chuyển xong, Long Mộ Thần sẽ đến tìm cô.
Bây giờ cô đi ra ngoài tham quan, nên dù có chuyển khoản thì cũng không sợ Long Mộ Thần tìm thấy cô.
Diệp Tiểu Tịch ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại gửi tin nhắn cho hai cô bạn cùng phòng, nói với họ rằng mình đi chơi mấy ngày, bảo họ đừng lo cho cô.
- Em đang làm gì thế?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Báo cho bạn cùng phòng biết về hành trình của em.
Diệp Tiểu Tịch ấn nút tắt máy.
- Hôm qua vội quá nên quên nói với tụi nó.
Lăng Dật Phong nhìn cô kinh ngạc:
- Sao em lại tắt di động đi?
- Tụi nó ồn lắm, nhất định sẽ hỏi tùm lum.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười.
Lăng Dật Phong không nhịn được cau mày.
Diệp Tiểu Tịch khá là thân thiết với hai cô bạn cùng phòng, anh cũng biết điều đó. Nhưng cô đi tham quan với anh mà lại không nói cho họ biết à? Lăng Dật Phong cứ có cảm giác dường như Diệp Tiểu Tịch đang có tâm sự gì đó. Hơn nữa cô không muốn giãi bày với anh.
Long Mộ Thần mới tới văn phòng thì bỗng nghe thấy di động reo lên một tiếng.
Triệu Giai Oánh bưng một ly nước ấm cho Long Mộ Thần. Cô không nhịn được khuyên nhủ:
- Chủ tịch, ngài còn chưa hết ốm, chi bằng lại nghỉ thêm một ngày nữa đi?
Long Mộ Thần mở di động ra, nét mặt sa sầm ngay lập tức.
Diệp Tiểu Tịch chuyển tiền cho anh làm gì? Số tiền này… Vừa khớp với giá tiền anh mua quần áo giày dép cho cô!
- Đi ra ngoài!
Long Mộ Thần gằn giọng.
Cho nên cô đổi lời ngay tại chỗ, thành giảm 1%.
Nếu là giảm 1% thì cô còn phải bù vào một ngàn tệ, nhưng cô đi sơ tuyển mang thai hộ cũng được một ngàn tệ, vừa gửi vào tài khoản hôm trước kia kìa.
Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Tịch không khỏi khóc tang. Quả nhiên nhà tư bản đều là ma cà rồng! Một ngàn tệ của cô mà cũng phải thu hồi!
- Thôi, tôi mua giá gốc đi.
Triệu Giai Oánh cười khẩy, nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt khinh miệt.
Đúng là cô ta đã đánh giá Diệp Tiểu Tịch quá cao rồi. Chẳng qua là một con đàn bà thấy tiền sáng mắt mà thôi. Một bộ quần áo cộng thêm một đôi giày thì đáng mấy đồng tiền chứ? Cô là thư ký của Long Mộ Thần đấy nhé, chẳng lẽ không trả được mấy đồng cắc đó sao?
Nhưng khi Diệp Tiểu Tịch lấy quần áo và giày từ trong ký túc xá ra đưa cho Triệu Giai Oánh thì cô ta hối hận ngay tắp lự.
Lúc đó cô cũng chỉ nghe nói mà thôi, hoàn toàn không biết Long Mộ Thần lại mua thứ đắt tiền như vậy cho Diệp Tiểu Tịch!
- Tổng cộng là chín mươi bảy ngàn tệ, khỏi tính số lẻ.
Diệp Tiểu Tịch nói. Dù sao thì cô cũng không biết số lẻ là bao nhiêu.
- Đây… Đây là hàng thật à?
Triệu Giai Oánh hối hận xanh ruột.
Cô còn tưởng rằng cùng lắm là mười hai mươi ngàn thôi. Nhưng sự thật lại là gần một trăm ngàn!
- Mấy cái này là do Long Mộ Thần dẫn tôi đi mua mà.
Diệp Tiểu Tịch mù tịt về khoản này, nói:
- Chẳng lẽ anh ta mà cũng mua hàng giả hay sao?
Đương nhiên là Long Mộ Thần không mua hàng giả rồi. Triệu Giai Oánh đau lòng muốn chết. Đối với cô mà nói, một trăm ngàn cũng là một số tiền không nhỏ chút nào cả.
Cô nói lưỡng lự:
- Hôm nay tôi không mang nhiều tiền mặt như thế trong người…
- Không sao cả. Cô chuyển khoản qua Alipay cho tôi là được rồi.
Diệp Tiểu Tịch lấy di động ra, mở giao diện thanh toán. Cô còn hỏi một câu rất tri kỷ:
- Có cần mật mã wifi của khu ký túc xá chúng tôi không vậy?
Khóe miệng Triệu Giai Oánh co giật. Cuối cùng cô ta cũng hiểu cái gì gọi là đâm lao phải theo lao.
Thấy cô ta mãi không chịu chuyển khoản, Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ:
- Đừng nói với tôi là cô không có tiền đấy…
- Sao có thể chứ?! Đương nhiên là tôi có tiền rồi!
Triệu Giai Oánh nói giọng the thé:
- Chẳng qua là do lúc trước tiền của tôi đều để trong quản lý tài sản, cần thời gian để rút ra. Tôi chuyển cho cô ngay đây.
Cô ta vất vả lắm mới làm cho Diệp Tiểu Tịch hiểu lầm, lỡ như Diệp Tiểu Tịch nghi ngờ thì công sức của cô ta chẳng phải đều đổ xuống sông xuống biển hay sao?
Tiền đã vào tài khoản. Diệp Tiểu Tịch nhìn chuỗi con số trên di động, không khỏi cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Rốt cục thì bây giờ cô đã có thể chấm dứt với Long Mộ Thần rồi.
Triệu Giai Oánh cầm quần áo và giày, không nói thêm với cô câu này nữa, mặt đen thui lái xe đi luôn.
Diệp Tiểu Tịch trở về ký túc xá với vẻ mất hồn. Đột nhiên di động của cô lại reo lên.
Là cuộc gọi của Long Mộ Thần. Cảm xúc của Diệp Tiểu Tịch khá là phức tạp.
Cô chần chờ trong chốc lát, cuối cùng ấn núi nghe máy.
- Tiểu Tịch, về trường học rồi hả?
Long Mộ Thần thấp giọng hỏi.
- Phải. Có việc gì không?
- Không có việc gì, chẳng qua là do tôi không nhận được điện thoại báo bình an của em nên hơi lo lắng. Em về nhà an toàn là được rồi.
Nghe giọng nói trầm thấp của anh, trong lòng Diệp Tiểu Tịch lại càng thấy phức tạp hơn.
Ngay cả đóng kịch mà Long Mộ Thần cũng đóng chân thật như vậy. Nhưng anh ta tưởng mình là ai mà lại xem cô như một thứ đồ vật để lựa chọn tùy ý chứ?!
- Đây là số điện thoại riêng tư của anh đúng không?
Diệp Tiểu Tịch bỗng hỏi.
- Ừ.
Giọng nói của Long Mộ Thần nhẹ nhàng hơn nữa.
- Sau này em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.
Diệp Tiểu Tịch rũ mắt.
- Anh ngủ sớm đi.
Vừa kết thúc cuộc gọi, di động của cô lại reo lên.
Là Lăng Dật Phong gọi tới. Diệp Tiểu Tịch ngây người, ấn nút nghe máy.
- Tiểu Tịch, lúc trước em từng nói là bạn của em có mấy món quần áo muốn bán đi đúng không?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Xin lỗi đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch hơi xấu hổ, cô nói:
- Bạn ấy đã bán được rồi. Nhưng vẫn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ.
- Bán rồi hả? Vậy thì tốt rồi.
Lăng Dật Phong nói tiếp:
- Đúng rồi, ngày mai thầy muốn dẫn tụi anh đi tham quan ở tỉnh. Nói là tham quan nhưng thực chất là đi du lịch ấy. Tiểu Tịch có muốn đi cùng không?
- Em cũng đi được ạ?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch sáng ngời.
- Dĩ nhiên rồi.
Lăng Dật Phong nói.
- Thầy đã lên danh sách rồi, tiếc là có một bạn bận việc nên không đi được. Tụi anh đều thấy nếu bỏ trống một ghế thì lãng phí lắm. Em đi cùng với tụi anh nhé?
- Em có thể đi được thật ạ?
Diệp Tiểu Tịch hỏi bằng giọng hỏi thấp thỏm:
- Lỡ như người khác có ý kiến gì…
- Em yên tâm đi, không có chuyện đó đâu. Anh nói với tụi bạn em là em gái anh.
Anh nói.
- Chỉ đi ba ngày thôi. Vừa lúc ngày mai là cuối tuần. Chắc là em rảnh chứ nhỉ?
- Dạ! Thế sáng mai em đi tìm đàn anh nhé!
Diệp Tiểu Tịch yên lòng. Cô cũng thật sự muốn ra ngoài một chuyến.
Có lẽ đi ra ngoài mấy ngày thì cô có thể tránh khỏi kiểu thăm dò như quấy rối này của Long Mộ Thần. Anh ta là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ý cô thôi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Tịch thu dọn hành lý, đi đến cổng trường học.
Xe của Lăng Dật Phong đỗ trước mặt cô. Anh bước xuống từ trên xe, nhận lấy hành lý của Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch nhìn xe anh, vẻ mặt nghi ngờ, hỏi ngơ ngác:
- Đàn anh ơi, sao chỉ có hai tụi mình thôi vậy?
- Họ ngồi xe buýt hết rồi.
Lăng Dật Phong giải thích.
- Anh không muốn chen xe buýt với họ nên tự lái xe. Đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch lên xe với anh.
Xe nổ máy. Cô lấy di động ra, chuyển chín mươi bảy ngàn tệ vào tài khoản Alipay của Long Mộ Thần. Sau đó cô kéo số điện thoại của Long Mộ Thần vào sổ đen.
Hôm qua cô không chuyển khoản là vì sợ mình chuyển xong, Long Mộ Thần sẽ đến tìm cô.
Bây giờ cô đi ra ngoài tham quan, nên dù có chuyển khoản thì cũng không sợ Long Mộ Thần tìm thấy cô.
Diệp Tiểu Tịch ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại gửi tin nhắn cho hai cô bạn cùng phòng, nói với họ rằng mình đi chơi mấy ngày, bảo họ đừng lo cho cô.
- Em đang làm gì thế?
Lăng Dật Phong hỏi.
- Báo cho bạn cùng phòng biết về hành trình của em.
Diệp Tiểu Tịch ấn nút tắt máy.
- Hôm qua vội quá nên quên nói với tụi nó.
Lăng Dật Phong nhìn cô kinh ngạc:
- Sao em lại tắt di động đi?
- Tụi nó ồn lắm, nhất định sẽ hỏi tùm lum.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười.
Lăng Dật Phong không nhịn được cau mày.
Diệp Tiểu Tịch khá là thân thiết với hai cô bạn cùng phòng, anh cũng biết điều đó. Nhưng cô đi tham quan với anh mà lại không nói cho họ biết à? Lăng Dật Phong cứ có cảm giác dường như Diệp Tiểu Tịch đang có tâm sự gì đó. Hơn nữa cô không muốn giãi bày với anh.
Long Mộ Thần mới tới văn phòng thì bỗng nghe thấy di động reo lên một tiếng.
Triệu Giai Oánh bưng một ly nước ấm cho Long Mộ Thần. Cô không nhịn được khuyên nhủ:
- Chủ tịch, ngài còn chưa hết ốm, chi bằng lại nghỉ thêm một ngày nữa đi?
Long Mộ Thần mở di động ra, nét mặt sa sầm ngay lập tức.
Diệp Tiểu Tịch chuyển tiền cho anh làm gì? Số tiền này… Vừa khớp với giá tiền anh mua quần áo giày dép cho cô!
- Đi ra ngoài!
Long Mộ Thần gằn giọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.