Chương 117: Nhớ phải khóa cửa
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
- Em cẩn thận chút đi, lớn thế rồi mà lúc nào cũng vội vội vàng vàng.
Dnc ở đầu dây bên kia dặn dò với vẻ hơi trách cứ.
Diệp Tiểu Tịch vâng một tiếng cho có lệ.
Bây giờ cô thật sự sắp phát điên rồi, Long Mộ Thần dám đánh lén cô ngay lúc cô đang gọi điện với Diệp Nhược Cẩn!
Nhưng cô chỉ có thể cố nén, không dám để Diệp Nhược Cẩn phát hiện ra chút khác thường nào.
- Anh ơi, em hơi mệt, em đi ngủ sớm đây.
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Sao hôm nay ngủ sớm thế?
Giọng nói của Diệp Nhược Cẩn pha đầy kinh ngạc:
- Bình thường em toàn làm cú đêm cơ mà.
- Hôm nay em đi xe nên mệt quá.
Diệp Tiểu Tịch nói khẽ.
- Thôi được rồi, nghe giọng ỉu xìu ra, ngủ sớm đi.
Diệp Nhược Cẩn nói.
Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng ngắt điện thoại, khoái cảm lan tràn trong cơ thể khiến cho cô không nhịn được tiếng “ưm” khẽ khàng.
Long Mộ Thần run người. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn và cất tiếng thì thầm rất nhẹ:
- Diệp Tiểu Tịch, em đúng là yêu tinh mà.
- Anh… anh buông em ra, em phải tính sổ với anh!
Diệp Tiểu Tịch lườm anh đầy xấu hổ. Tên xấu xa này! Trừ bước cuối cùng ra thì anh đã làm hết những gì có thể với cô luôn rồi!
- Tính sổ? Tính thế nào?
Anh cười khẽ:
- Hay là chúng ta đổi tư thế khác, cho em ở trên nhé?
Diệp Tiểu Tịch giận nghiến răng:
- Long Mộ Thần! Sao anh lại quấy rối lúc em đang gọi điện thế hả?
- Gọi cho người đàn ông khác mà em tập trung thế?
Anh không nhịn được thốt lên, giọng nói nồng vị ghen tuông.
- Người đàn ông khác nào…
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh, sa mạc lời:
- Đó là anh trai em mà!
- Anh trai em thì không phải là đàn ông à?
Long Mộ Thần nói với vẻ không vui.
Diệp Tiểu Tịch bị anh chọc giận đến bật cười luôn. Cô biết tính anh hay ghen rồi, nhưng chẳng ngờ lại ghen ác liệt đến thế này.
- Anh của em khác mà.
Cô thử thuyết phục anh:
- Nếu em là em gái anh, chẳng lẽ anh cũng coi em như những cô gái khác hay sao?
- Diệp Tiểu Tịch, em không phải là em gái anh.
Ánh mắt Long Mộ Thần đanh lại, anh nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Cô giải thích:
- Em chỉ nói là nếu…
- Không có giả thiết này.
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Sự thật là chúng ta không hề có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột của nhau.
- . … Vâng vâng.
Tự nhiên anh nghiêm túc quá làm cho cô cũng hơi sờ sợ.
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt thẳm sâu, tim cô nhảy nhót rộn ràng vì xúc động.
- Tiểu Tịch, em không muốn thật à?
Anh hỏi nhỏ, bàn tay mơn trớn trên gò má cô.
Diệp Tiểu Tịch hiểu anh muốn nói gì. Cô khẽ cắn môi;
- Long Mộ Thần, cho em thêm thời gian đi, em chưa chuẩn bị xong.
- Được.
Anh đồng ý, giọng nói thật trầm.
Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần đang mặc quần áo, cảm thấy rất bất ngờ.
Anh bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy thật sao? Có phải ban nãy cô nói nhầm cái gì rồi không? Sao lại thấy hình như anh giận rồi?
- Long Mộ Thần…
Diệp Tiểu Tịch hoang mang nhìn anh:
- Anh giận à?
- Không.
Anh quay người, nhìn cô nằm nghiêng trên giường biết bao phóng túng, luồng lửa dưới đáy lòng lại ngùn ngụt bốc lên:
- Diệp Tiểu Tịch, em làm thế sẽ khiến anh hiểu lầm là em muốn anh tiếp tục đó.
Diệp Tiểu Tịch hồi thần, bèn hô nhỏ một tiếng rồi kéo chăn che kín người.
Long Mộ Thần dặn dò:
- Anh về phòng trước đây, nhớ sấy khô tóc rồi hẵng ngủ, tí nữa anh bảo người hầu lên thay ga giường và chăn cho em.
- Dạ.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ xấu hổ.
- Về sau đi chỗ khác tắm rửa nhớ phải khóa cửa vào.
Anh dặn tiếp.
- Nhất định em sẽ nhớ!
Diệp Tiểu Tịch cắn răng, rồi nói với vẻ buồn bực như sực nhớ ra điều gì:
- Ở đây em cũng nhớ!
Anh cười khẽ, tiếng cười trong trẻo dễ nghe vô cùng.
Sau đó anh đến gần cô.
Diệp Tiểu Tịch căng thẳng cứng cả người, thế nhưng anh chỉ đặt lên trán cô một nụ hôn phớt nhẹ:
- Ngủ ngon.
- Vâng…
Cô nói khẽ, bao nhiêu lửa giận đã biến thành ngọt ngào khôn tả.
Đêm ấy, Diệp Tiểu Tịch mất ngủ, trong tâm trí cô choán ngợp hình bóng của Long Mộ Thần.
Mãi đến lúc sắp sáng cô mới thiếp đi một chút.
Long Mộ Thần không thấy cô, bèn sang gõ cửa phòng cô.
Anh gõ cửa một hồi lâu thì Diệp Tiểu Tịch mới ra mở cửa với đôi mắt tèm nhèm.
- Sao thế?
Nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, anh hỏi với vẻ quan tâm.
- Đêm qua em ngủ không ngon.
Diệp Tiểu Tịch ngáp ngắn ngáp dài.
Long Mộ Thần cau mày.
- Đúng rồi, hôm qua anh bảo hôm nay đưa em đi khu vui chơi đúng không?
Cô hỏi xong lại ngáp thêm cái nữa.
Nhìn cô ngáp lấy ngáp để, Long Mộ Thần cũng buồn ngủ theo luôn.
- Ừ.
Anh gật đầu.
- Em không muốn đi, anh để em ngủ tiếp đi.
Diệp Tiểu Tịch mệt mỏi nói.
Long Mộ Thần hơi trầm tư:
- Vậy chúng ta không đi khu vui chơi nữa, đi chỗ khác.
- Em buồn ngủ lắm…
Cô ngước mắt mông lung nhìn anh.
- Yên tâm đi.
Long Mộ Thần nói:
- Em sẽ rất thích chỗ đó, đến đó cũng sẽ làm em thoải mái hơn.
- Hả?
Đầu óc Diệp Tiểu Tịch vẫn còn hơi mơ hồ. Cô lơ mơ hỏi:
- Thế em có cần thay quần áo cho sang trọng chút không?
- Không cần.
Anh nói nhỏ:
- Đằng nào mà chẳng phải cởi.
Diệp Tiểu Tịch mơ mơ màng màng ăn bừa bữa sáng rồi leo lên xe theo Long Mộ Thần.
Mãi đến khi ngồi trên xe rồi, cô mới ngẫm ra ban nãy anh nói cái gì.
- Từ tư!
Diệp Tiểu Tịch luống cuống nhìn anh:
- Ban nãy có phải anh nói chúng ta đến chỗ đó rồi phải cởi quần áo không?
- …
Long Mộ Thần nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút. Xem ra cô buồn ngủ quá thật rồi, anh nói mãi nửa ngày trời mà bây giờ cô mới ngỡ ra sao?
- Em biết là hôm nay cung phản xạ của em hơi bị dài.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ phẫn nộ:
- Thế nhưng anh không cần dùng ánh mắt thông cảm với trẻ em não tàn để nhìn em thế đâu nhá!
Long Mộ Thần không nhịn được bật cười thành tiếng:
- Dù lúc trước anh nói gì thì giờ em cũng ngồi trên xe anh rồi, định sao, nhảy xe hả?
- Nhảy thì nhảy!
Diệp Tiểu Tịch thì thầm, sau đó nhìn quanh rồi bắt đầu nghi hoặc:
- Long Mộ Thần, đây không phải chiếc xe anh hay lái đúng không?
Xe của Long Mộ Thần hầu như là xe thương vụ, để tiện cho anh vừa ngồi trên xe vừa xử lý công việc trong công ty.
Nhưng chiếc xe cô đang ngồi là một chiếc MPV chứ không phải chiếc Maybach anh hay lái.
- Chiếc xe kia có vấn đề nên anh mang đi duy tu rồi.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Thế à?
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, bỗng nhiên cô lại nói với vẻ buồn bực:
- Đừng có đánh trống lảng, em đang nói chuyện chúng ta sắp đi đâu cơ mà!
- … Em lái đề tài đi đấy chứ.
Long Mộ Thần bất đắc dĩ quá mà.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng. Cô buồn ngủ quá nên đầu óc hồ đồ hết cả rồi.
- Khụ khụ, đừng để ý chi tiết thế.
Diệp Tiểu Tịch hỏi một cách đề phòng:
- Anh định đưa em đi đâu đấy?
- Yên tâm, em nhất định sẽ thích chỗ đó.
Long Mộ Thần bình tĩnh nhếch môi cười.
Dnc ở đầu dây bên kia dặn dò với vẻ hơi trách cứ.
Diệp Tiểu Tịch vâng một tiếng cho có lệ.
Bây giờ cô thật sự sắp phát điên rồi, Long Mộ Thần dám đánh lén cô ngay lúc cô đang gọi điện với Diệp Nhược Cẩn!
Nhưng cô chỉ có thể cố nén, không dám để Diệp Nhược Cẩn phát hiện ra chút khác thường nào.
- Anh ơi, em hơi mệt, em đi ngủ sớm đây.
Diệp Tiểu Tịch vội nói.
- Sao hôm nay ngủ sớm thế?
Giọng nói của Diệp Nhược Cẩn pha đầy kinh ngạc:
- Bình thường em toàn làm cú đêm cơ mà.
- Hôm nay em đi xe nên mệt quá.
Diệp Tiểu Tịch nói khẽ.
- Thôi được rồi, nghe giọng ỉu xìu ra, ngủ sớm đi.
Diệp Nhược Cẩn nói.
Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng ngắt điện thoại, khoái cảm lan tràn trong cơ thể khiến cho cô không nhịn được tiếng “ưm” khẽ khàng.
Long Mộ Thần run người. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn và cất tiếng thì thầm rất nhẹ:
- Diệp Tiểu Tịch, em đúng là yêu tinh mà.
- Anh… anh buông em ra, em phải tính sổ với anh!
Diệp Tiểu Tịch lườm anh đầy xấu hổ. Tên xấu xa này! Trừ bước cuối cùng ra thì anh đã làm hết những gì có thể với cô luôn rồi!
- Tính sổ? Tính thế nào?
Anh cười khẽ:
- Hay là chúng ta đổi tư thế khác, cho em ở trên nhé?
Diệp Tiểu Tịch giận nghiến răng:
- Long Mộ Thần! Sao anh lại quấy rối lúc em đang gọi điện thế hả?
- Gọi cho người đàn ông khác mà em tập trung thế?
Anh không nhịn được thốt lên, giọng nói nồng vị ghen tuông.
- Người đàn ông khác nào…
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh, sa mạc lời:
- Đó là anh trai em mà!
- Anh trai em thì không phải là đàn ông à?
Long Mộ Thần nói với vẻ không vui.
Diệp Tiểu Tịch bị anh chọc giận đến bật cười luôn. Cô biết tính anh hay ghen rồi, nhưng chẳng ngờ lại ghen ác liệt đến thế này.
- Anh của em khác mà.
Cô thử thuyết phục anh:
- Nếu em là em gái anh, chẳng lẽ anh cũng coi em như những cô gái khác hay sao?
- Diệp Tiểu Tịch, em không phải là em gái anh.
Ánh mắt Long Mộ Thần đanh lại, anh nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Cô giải thích:
- Em chỉ nói là nếu…
- Không có giả thiết này.
Long Mộ Thần nói thản nhiên:
- Sự thật là chúng ta không hề có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột của nhau.
- . … Vâng vâng.
Tự nhiên anh nghiêm túc quá làm cho cô cũng hơi sờ sợ.
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt thẳm sâu, tim cô nhảy nhót rộn ràng vì xúc động.
- Tiểu Tịch, em không muốn thật à?
Anh hỏi nhỏ, bàn tay mơn trớn trên gò má cô.
Diệp Tiểu Tịch hiểu anh muốn nói gì. Cô khẽ cắn môi;
- Long Mộ Thần, cho em thêm thời gian đi, em chưa chuẩn bị xong.
- Được.
Anh đồng ý, giọng nói thật trầm.
Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần đang mặc quần áo, cảm thấy rất bất ngờ.
Anh bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy thật sao? Có phải ban nãy cô nói nhầm cái gì rồi không? Sao lại thấy hình như anh giận rồi?
- Long Mộ Thần…
Diệp Tiểu Tịch hoang mang nhìn anh:
- Anh giận à?
- Không.
Anh quay người, nhìn cô nằm nghiêng trên giường biết bao phóng túng, luồng lửa dưới đáy lòng lại ngùn ngụt bốc lên:
- Diệp Tiểu Tịch, em làm thế sẽ khiến anh hiểu lầm là em muốn anh tiếp tục đó.
Diệp Tiểu Tịch hồi thần, bèn hô nhỏ một tiếng rồi kéo chăn che kín người.
Long Mộ Thần dặn dò:
- Anh về phòng trước đây, nhớ sấy khô tóc rồi hẵng ngủ, tí nữa anh bảo người hầu lên thay ga giường và chăn cho em.
- Dạ.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ xấu hổ.
- Về sau đi chỗ khác tắm rửa nhớ phải khóa cửa vào.
Anh dặn tiếp.
- Nhất định em sẽ nhớ!
Diệp Tiểu Tịch cắn răng, rồi nói với vẻ buồn bực như sực nhớ ra điều gì:
- Ở đây em cũng nhớ!
Anh cười khẽ, tiếng cười trong trẻo dễ nghe vô cùng.
Sau đó anh đến gần cô.
Diệp Tiểu Tịch căng thẳng cứng cả người, thế nhưng anh chỉ đặt lên trán cô một nụ hôn phớt nhẹ:
- Ngủ ngon.
- Vâng…
Cô nói khẽ, bao nhiêu lửa giận đã biến thành ngọt ngào khôn tả.
Đêm ấy, Diệp Tiểu Tịch mất ngủ, trong tâm trí cô choán ngợp hình bóng của Long Mộ Thần.
Mãi đến lúc sắp sáng cô mới thiếp đi một chút.
Long Mộ Thần không thấy cô, bèn sang gõ cửa phòng cô.
Anh gõ cửa một hồi lâu thì Diệp Tiểu Tịch mới ra mở cửa với đôi mắt tèm nhèm.
- Sao thế?
Nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, anh hỏi với vẻ quan tâm.
- Đêm qua em ngủ không ngon.
Diệp Tiểu Tịch ngáp ngắn ngáp dài.
Long Mộ Thần cau mày.
- Đúng rồi, hôm qua anh bảo hôm nay đưa em đi khu vui chơi đúng không?
Cô hỏi xong lại ngáp thêm cái nữa.
Nhìn cô ngáp lấy ngáp để, Long Mộ Thần cũng buồn ngủ theo luôn.
- Ừ.
Anh gật đầu.
- Em không muốn đi, anh để em ngủ tiếp đi.
Diệp Tiểu Tịch mệt mỏi nói.
Long Mộ Thần hơi trầm tư:
- Vậy chúng ta không đi khu vui chơi nữa, đi chỗ khác.
- Em buồn ngủ lắm…
Cô ngước mắt mông lung nhìn anh.
- Yên tâm đi.
Long Mộ Thần nói:
- Em sẽ rất thích chỗ đó, đến đó cũng sẽ làm em thoải mái hơn.
- Hả?
Đầu óc Diệp Tiểu Tịch vẫn còn hơi mơ hồ. Cô lơ mơ hỏi:
- Thế em có cần thay quần áo cho sang trọng chút không?
- Không cần.
Anh nói nhỏ:
- Đằng nào mà chẳng phải cởi.
Diệp Tiểu Tịch mơ mơ màng màng ăn bừa bữa sáng rồi leo lên xe theo Long Mộ Thần.
Mãi đến khi ngồi trên xe rồi, cô mới ngẫm ra ban nãy anh nói cái gì.
- Từ tư!
Diệp Tiểu Tịch luống cuống nhìn anh:
- Ban nãy có phải anh nói chúng ta đến chỗ đó rồi phải cởi quần áo không?
- …
Long Mộ Thần nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút. Xem ra cô buồn ngủ quá thật rồi, anh nói mãi nửa ngày trời mà bây giờ cô mới ngỡ ra sao?
- Em biết là hôm nay cung phản xạ của em hơi bị dài.
Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ phẫn nộ:
- Thế nhưng anh không cần dùng ánh mắt thông cảm với trẻ em não tàn để nhìn em thế đâu nhá!
Long Mộ Thần không nhịn được bật cười thành tiếng:
- Dù lúc trước anh nói gì thì giờ em cũng ngồi trên xe anh rồi, định sao, nhảy xe hả?
- Nhảy thì nhảy!
Diệp Tiểu Tịch thì thầm, sau đó nhìn quanh rồi bắt đầu nghi hoặc:
- Long Mộ Thần, đây không phải chiếc xe anh hay lái đúng không?
Xe của Long Mộ Thần hầu như là xe thương vụ, để tiện cho anh vừa ngồi trên xe vừa xử lý công việc trong công ty.
Nhưng chiếc xe cô đang ngồi là một chiếc MPV chứ không phải chiếc Maybach anh hay lái.
- Chiếc xe kia có vấn đề nên anh mang đi duy tu rồi.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
- Thế à?
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, bỗng nhiên cô lại nói với vẻ buồn bực:
- Đừng có đánh trống lảng, em đang nói chuyện chúng ta sắp đi đâu cơ mà!
- … Em lái đề tài đi đấy chứ.
Long Mộ Thần bất đắc dĩ quá mà.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng. Cô buồn ngủ quá nên đầu óc hồ đồ hết cả rồi.
- Khụ khụ, đừng để ý chi tiết thế.
Diệp Tiểu Tịch hỏi một cách đề phòng:
- Anh định đưa em đi đâu đấy?
- Yên tâm, em nhất định sẽ thích chỗ đó.
Long Mộ Thần bình tĩnh nhếch môi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.