Chương 282: Quan sát một cách âm thầm
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Con cũng biết nhà họ Triệu ư?
Tần Tĩnh Vân cảm thấy bất ngờ.
- Chẳng lẽ nhà đấy cũng quấy rấy hai đứa à?
Quả đúng là như thế, Diệp Tiểu Tịch thầm than một tiếng.
- Tiểu Tịch, chắc con cũng nhìn ra thằng nhóc Mộ Thần này rất trọng tình nghĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, dường như Tần Tĩnh Vân đã đoán ra được chuyện gì.
- Nó áy náy với bé Thạc Đầu cho nên khó tránh khỏi việc quan tâm nhiều tới nhà họ Triệu, mong con có thể hiểu cho nó.
- Con hiểu ạ. Anh ấy vẫn luôn như thế mà.
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng nói.
Chính vì tính anh như thế nên sau khi ba mẹ cô mất đi, anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô, đồng thời đưa toàn bộ Long thị cho cô không chút do dự.
Lúc Long Mộ Thần đối xử hết lòng với người khác, anh chưa bao giờ nghĩ tới lợi ích bản thân, cho dù là đối với cô hay với nhà họ Triệu.
Sau đó Diệp Tiểu Tịch thò tay vào túi áo, chạm vào cây bút ghi âm kia, vẻ mặt cô trở nên buồn bã. Vốn dĩ cô tính đưa nó cho Long Mộ Thần nhưng bây giờ làm vậy chỉ tổ khiến anh khó xử mà thôi.
Lúc hai người trở về cô nhi viện thì Long Mộ Thần đang đứng trước cửa chờ họ.
- Tiểu Tịch à, con đi thăm bọn nhỏ đi. Tụi nó rất thích con, cứ đòi gặp con suốt.
Tần Tĩnh Vân nói.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu rồi xoay người đi về phía phòng học, chơi với đám trẻ.
Tần Tĩnh Vân nhìn theo bóng lưng của cô với ánh mắt sâu thẳm, bà lấy bút ghi âm ở trong túi ra đưa cho Long Mộ Thần.
- Con bé Diệp Tiểu Tịch lén vứt nó đi nhưng bị dì thấy được, dì đã nhặt lại cho con rồi đấy.
Tần Tĩnh Vân nói:
- Hình như con bé có tâm sự cho nên không chú ý tới điều này. Tuy dì vẫn không hài lòng về nó nhưng vì con thích nó, dì hy vọng con có thể đạt được ý nguyện.
- Cảm ơn dì Vân.
Long Mộ Thần cúi đầu nhìn bút ghi âm trong tay, ánh mắt tối đi. Đây là thứ hôm qua Diệp Tiểu Tịch tính đưa cho anh, nhưng bây giờ cô lại vứt nó đi. Thế tức là cô tính chịu tủi thân vì anh ư? Cô bé ngốc này!
- Mộ Thần à, có vài việc đã qua rồi, nên con không mắc nợ ai hết. Nếu con không chịu buông bỏ quá khứ, vậy thì chỉ gây tổn thương cho người bên cạnh mà thôi.
Tần Tĩnh Vân nói đầy ẩn ý.
- Con hiểu rồi ạ.
Ltm trầm giọng nói. Có vài việc cũng cần phải dứt khoát rồi.
Sau khi chuyện ở cô nhi viện ổn thỏa, hai người chào tạm biệt Tần Tĩnh Vân rồi rời khỏi đấy.
- Khi nào có kết quả xét nghiệm DNA?
Long Mộ Thần hỏi.
- Bệnh viện nói nhanh nhất phải ngày mai mới có.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh rồi nói:
- Nhưng mà em không cần kết quả gì đấy đâu. Long Mộ Thần, em tin anh mà.
- Chúng ta vẫn cần kết quả xét nghiệm đó.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối lại, tuy Diệp Tiểu Tịch không cần nhưng có người sẽ cần nó.
Đoạn anh hỏi:
- Anh đưa em về khách sạn nhé, hay em muốn đi đâu?
- Về khách sạn đi anh.
Diệp Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi rồi đáp. Bây giờ Hà Nhu vẫn còn bài xích Long Mộ Thần, nên cô vẫn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.
- Ừm.
Long Mộ Thần gật đầu nói.
Ngay khi anh vừa dứt lời thì điện thoại bỗng dưng reo lên. Sau khi anh nghe máy thì vẻ mặt có phần ngạc nhiên.
Cúp máy xong, Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Em không cần về khách sạn nữa đâu, cứ theo anh về nhà họ Long thôi.
- Sao thế?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
- Bác gái vừa mới tới nhà họ Long.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh.
- ... Mẹ em ư?
Diệp Tiểu Tịch muốn điên lên, hôm qua cô cứ tưởng đã thuyết phục được Hà Nhu rồi chứ. Không ngờ bà ấy thừa dịp cô vắng mặt mà tới nhà họ Long gây chuyện rồi! Diệp Tiểu Tịch vội hỏi:
- Bà ấy có làm gì không?
- Vậy thì chưa.
Long Mộ Thần thản nhiên đáp:
- Xem chừng bác ấy vừa mới tới thôi.
- Làm sao giờ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn đồng hồ rồi nói:
- Giờ chúng ta về thì cũng tối rồi, em không biết mẹ em sẽ làm gì nữa...
- Em yên tâm đi, có má Trương ở đó mà.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Chắc bọn họ chỉ ngồi nói chuyện với nhau thôi.
Rõ ràng lời an ủi của anh chẳng hiệu quả chút nào.
Lúc Diệp Tiểu Tịch về nhà họ Long với vẻ mặt vô cùng lo lắng, cô nhìn thấy Hà Nhu đang bàn việc nhà với má Trương trong phòng khác.
- Em nhìn đi, có chuyện gì đâu chứ.
Long Mộ Thần nhỏ giọng nói.
- Không có gì thì tốt rồi.
Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy cảnh này thì cảng bất đắc dĩ.
Cô biết rõ tính của Hà Nhu. Có lẽ bà ấy sẽ không làm chuyện gì quá đáng nhưng sức quan sát của bà rất tốt, chắc bà ấy đã âm thầm quan sát hết mọi thứ rồi.
Chờ tới khi có đủ “chứng cứ”, Hà Nhu nhất định sẽ dẫn cô rời khỏi đây không chút do dự!
- Thiếu gia, cô Diệp, hai người về rồi đấy à?
Má Trương ra đón.
- Dạ.
Diệp Tiểu Tịch liếc trộm Hà Nhu một cái rồi nhỏ giọng hỏi:
- Má Trương, mẹ con có làm khó má không?
- Xem cô Diệp kìa.
Má Trương nói với vẻ không vui.
- Mẹ con tốt lắm, bà ấy lại hợp ý với tôi, nên hai chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.
Lòng Diệp Tiểu Tịch bỗng nặng trĩu. Thôi xong rồi, Hà Nhu giỏi nhất là gài hàng người khác. Hôm qua, ngay cả người họ Triệu cũng có thể trò chuyện vui vẻ với bà, huống hồ gì má Trương? Bọn họ nói chuyện càng hợp ý thì má Trương bị gài hàng càng nhiều.
- Mẹ...
Diệp Tiểu Tịch bước tới bên cạnh Hà Nhu với vẻ xấu hổ, cô không đoán ra được bà sẽ lấy lý do gì để ép cô rời khỏi Long Mộ Thần.
- Bác gái.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh:
- Bác ở lại ăn cơm tối nhé.
Hà Nhu dò xét Long Mộ Thần một phen với ánh mắt sắc bén, tựa như đang nhìn một tên tội phạm. Lần trước gặp nhau, bà rất ghét anh. Dù sao cũng chính người này bắt cóc mấy con gái bà nuôi gần hai mươi năm đi, hơn nữa con bé lại ngoan ngoãn như thế, hỏi sao bà không giận cho được?
Nhưng lần này, tuy Hà Nhu vẫn còn ghét Long Mộ Thần nhưng Diệp Tiểu Tịch lại thay đổi lớn vì anh như thế. Điều này khiến bà vừa bực vừa tò mò, rốt cuộc anh tốt ở chỗ nào mà Diệp Tiểu Tịch lại một lòng với anh như thế?
Long Mộ Thần rất bình tĩnh, ngay lúc Diệp Tiểu Tịch nghĩ rằng Hà Nhu sẽ từ chối nhưng bà lại gật đầu đồng ý.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc tới mức muốn lọt tròng luôn.
Cô cứ tưởng Hà Nhu đã chuẩn bị trách móc Long Mộ Thần một trận nhưng bà lại đồng ý ở lại ăn cơm ư?
Hà Nhu đổi ý rồi ư, hay là bà chỉ đang hoãn án phạt?
- Rốt cuộc mẹ tính làm gì thế?
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng hỏi bà đầy bất đắc dĩ.
- Ăn tối trước đã.
Hà Nhu liếc cô một cái.
- Bộ con tưởng con hỏi thì mẹ sẽ nói cho con biết à?
- ...
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng không thốt nên lời. Cô đành quay sang nhìn Long Mộ Thần, mẹ lợi hại quá, anh tự cầu phúc cho mình đi.
Lúc ba người bước vào bàn ăn, Long Mộ Thần kéo ghế cho Diệp Tiểu Tịch, còn cô thì ngồi xuống một cách ung dung. Ánh mắt Hà Nhu tối lại, theo bà thấy thì đây là động tác quen thuộc của anh, chứ không phải cố ý diễn trò trước mặt bà. Có lẽ anh sẽ giả vờ nhưng bà rất hiểu con gái mình.
Hà Nhu lại nhìn thoáng qua các món ăn trên bàn, toàn là những món Diệp Tiểu Tịch thích ăn. Xem ra Long Mộ Thần đối xử thật lòng với cô.
***
- Con cũng biết nhà họ Triệu ư?
Tần Tĩnh Vân cảm thấy bất ngờ.
- Chẳng lẽ nhà đấy cũng quấy rấy hai đứa à?
Quả đúng là như thế, Diệp Tiểu Tịch thầm than một tiếng.
- Tiểu Tịch, chắc con cũng nhìn ra thằng nhóc Mộ Thần này rất trọng tình nghĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, dường như Tần Tĩnh Vân đã đoán ra được chuyện gì.
- Nó áy náy với bé Thạc Đầu cho nên khó tránh khỏi việc quan tâm nhiều tới nhà họ Triệu, mong con có thể hiểu cho nó.
- Con hiểu ạ. Anh ấy vẫn luôn như thế mà.
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng nói.
Chính vì tính anh như thế nên sau khi ba mẹ cô mất đi, anh vẫn không ngừng tìm kiếm cô, đồng thời đưa toàn bộ Long thị cho cô không chút do dự.
Lúc Long Mộ Thần đối xử hết lòng với người khác, anh chưa bao giờ nghĩ tới lợi ích bản thân, cho dù là đối với cô hay với nhà họ Triệu.
Sau đó Diệp Tiểu Tịch thò tay vào túi áo, chạm vào cây bút ghi âm kia, vẻ mặt cô trở nên buồn bã. Vốn dĩ cô tính đưa nó cho Long Mộ Thần nhưng bây giờ làm vậy chỉ tổ khiến anh khó xử mà thôi.
Lúc hai người trở về cô nhi viện thì Long Mộ Thần đang đứng trước cửa chờ họ.
- Tiểu Tịch à, con đi thăm bọn nhỏ đi. Tụi nó rất thích con, cứ đòi gặp con suốt.
Tần Tĩnh Vân nói.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu rồi xoay người đi về phía phòng học, chơi với đám trẻ.
Tần Tĩnh Vân nhìn theo bóng lưng của cô với ánh mắt sâu thẳm, bà lấy bút ghi âm ở trong túi ra đưa cho Long Mộ Thần.
- Con bé Diệp Tiểu Tịch lén vứt nó đi nhưng bị dì thấy được, dì đã nhặt lại cho con rồi đấy.
Tần Tĩnh Vân nói:
- Hình như con bé có tâm sự cho nên không chú ý tới điều này. Tuy dì vẫn không hài lòng về nó nhưng vì con thích nó, dì hy vọng con có thể đạt được ý nguyện.
- Cảm ơn dì Vân.
Long Mộ Thần cúi đầu nhìn bút ghi âm trong tay, ánh mắt tối đi. Đây là thứ hôm qua Diệp Tiểu Tịch tính đưa cho anh, nhưng bây giờ cô lại vứt nó đi. Thế tức là cô tính chịu tủi thân vì anh ư? Cô bé ngốc này!
- Mộ Thần à, có vài việc đã qua rồi, nên con không mắc nợ ai hết. Nếu con không chịu buông bỏ quá khứ, vậy thì chỉ gây tổn thương cho người bên cạnh mà thôi.
Tần Tĩnh Vân nói đầy ẩn ý.
- Con hiểu rồi ạ.
Ltm trầm giọng nói. Có vài việc cũng cần phải dứt khoát rồi.
Sau khi chuyện ở cô nhi viện ổn thỏa, hai người chào tạm biệt Tần Tĩnh Vân rồi rời khỏi đấy.
- Khi nào có kết quả xét nghiệm DNA?
Long Mộ Thần hỏi.
- Bệnh viện nói nhanh nhất phải ngày mai mới có.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh rồi nói:
- Nhưng mà em không cần kết quả gì đấy đâu. Long Mộ Thần, em tin anh mà.
- Chúng ta vẫn cần kết quả xét nghiệm đó.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối lại, tuy Diệp Tiểu Tịch không cần nhưng có người sẽ cần nó.
Đoạn anh hỏi:
- Anh đưa em về khách sạn nhé, hay em muốn đi đâu?
- Về khách sạn đi anh.
Diệp Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi rồi đáp. Bây giờ Hà Nhu vẫn còn bài xích Long Mộ Thần, nên cô vẫn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.
- Ừm.
Long Mộ Thần gật đầu nói.
Ngay khi anh vừa dứt lời thì điện thoại bỗng dưng reo lên. Sau khi anh nghe máy thì vẻ mặt có phần ngạc nhiên.
Cúp máy xong, Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Em không cần về khách sạn nữa đâu, cứ theo anh về nhà họ Long thôi.
- Sao thế?
Diệp Tiểu Tịch tò mò hỏi.
- Bác gái vừa mới tới nhà họ Long.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh.
- ... Mẹ em ư?
Diệp Tiểu Tịch muốn điên lên, hôm qua cô cứ tưởng đã thuyết phục được Hà Nhu rồi chứ. Không ngờ bà ấy thừa dịp cô vắng mặt mà tới nhà họ Long gây chuyện rồi! Diệp Tiểu Tịch vội hỏi:
- Bà ấy có làm gì không?
- Vậy thì chưa.
Long Mộ Thần thản nhiên đáp:
- Xem chừng bác ấy vừa mới tới thôi.
- Làm sao giờ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn đồng hồ rồi nói:
- Giờ chúng ta về thì cũng tối rồi, em không biết mẹ em sẽ làm gì nữa...
- Em yên tâm đi, có má Trương ở đó mà.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Chắc bọn họ chỉ ngồi nói chuyện với nhau thôi.
Rõ ràng lời an ủi của anh chẳng hiệu quả chút nào.
Lúc Diệp Tiểu Tịch về nhà họ Long với vẻ mặt vô cùng lo lắng, cô nhìn thấy Hà Nhu đang bàn việc nhà với má Trương trong phòng khác.
- Em nhìn đi, có chuyện gì đâu chứ.
Long Mộ Thần nhỏ giọng nói.
- Không có gì thì tốt rồi.
Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy cảnh này thì cảng bất đắc dĩ.
Cô biết rõ tính của Hà Nhu. Có lẽ bà ấy sẽ không làm chuyện gì quá đáng nhưng sức quan sát của bà rất tốt, chắc bà ấy đã âm thầm quan sát hết mọi thứ rồi.
Chờ tới khi có đủ “chứng cứ”, Hà Nhu nhất định sẽ dẫn cô rời khỏi đây không chút do dự!
- Thiếu gia, cô Diệp, hai người về rồi đấy à?
Má Trương ra đón.
- Dạ.
Diệp Tiểu Tịch liếc trộm Hà Nhu một cái rồi nhỏ giọng hỏi:
- Má Trương, mẹ con có làm khó má không?
- Xem cô Diệp kìa.
Má Trương nói với vẻ không vui.
- Mẹ con tốt lắm, bà ấy lại hợp ý với tôi, nên hai chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ.
Lòng Diệp Tiểu Tịch bỗng nặng trĩu. Thôi xong rồi, Hà Nhu giỏi nhất là gài hàng người khác. Hôm qua, ngay cả người họ Triệu cũng có thể trò chuyện vui vẻ với bà, huống hồ gì má Trương? Bọn họ nói chuyện càng hợp ý thì má Trương bị gài hàng càng nhiều.
- Mẹ...
Diệp Tiểu Tịch bước tới bên cạnh Hà Nhu với vẻ xấu hổ, cô không đoán ra được bà sẽ lấy lý do gì để ép cô rời khỏi Long Mộ Thần.
- Bác gái.
Long Mộ Thần nói một cách bình tĩnh:
- Bác ở lại ăn cơm tối nhé.
Hà Nhu dò xét Long Mộ Thần một phen với ánh mắt sắc bén, tựa như đang nhìn một tên tội phạm. Lần trước gặp nhau, bà rất ghét anh. Dù sao cũng chính người này bắt cóc mấy con gái bà nuôi gần hai mươi năm đi, hơn nữa con bé lại ngoan ngoãn như thế, hỏi sao bà không giận cho được?
Nhưng lần này, tuy Hà Nhu vẫn còn ghét Long Mộ Thần nhưng Diệp Tiểu Tịch lại thay đổi lớn vì anh như thế. Điều này khiến bà vừa bực vừa tò mò, rốt cuộc anh tốt ở chỗ nào mà Diệp Tiểu Tịch lại một lòng với anh như thế?
Long Mộ Thần rất bình tĩnh, ngay lúc Diệp Tiểu Tịch nghĩ rằng Hà Nhu sẽ từ chối nhưng bà lại gật đầu đồng ý.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch kinh ngạc tới mức muốn lọt tròng luôn.
Cô cứ tưởng Hà Nhu đã chuẩn bị trách móc Long Mộ Thần một trận nhưng bà lại đồng ý ở lại ăn cơm ư?
Hà Nhu đổi ý rồi ư, hay là bà chỉ đang hoãn án phạt?
- Rốt cuộc mẹ tính làm gì thế?
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng hỏi bà đầy bất đắc dĩ.
- Ăn tối trước đã.
Hà Nhu liếc cô một cái.
- Bộ con tưởng con hỏi thì mẹ sẽ nói cho con biết à?
- ...
Diệp Tiểu Tịch nghẹn họng không thốt nên lời. Cô đành quay sang nhìn Long Mộ Thần, mẹ lợi hại quá, anh tự cầu phúc cho mình đi.
Lúc ba người bước vào bàn ăn, Long Mộ Thần kéo ghế cho Diệp Tiểu Tịch, còn cô thì ngồi xuống một cách ung dung. Ánh mắt Hà Nhu tối lại, theo bà thấy thì đây là động tác quen thuộc của anh, chứ không phải cố ý diễn trò trước mặt bà. Có lẽ anh sẽ giả vờ nhưng bà rất hiểu con gái mình.
Hà Nhu lại nhìn thoáng qua các món ăn trên bàn, toàn là những món Diệp Tiểu Tịch thích ăn. Xem ra Long Mộ Thần đối xử thật lòng với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.