Chương 29: Thế mà mày lại gạt tao
Túc Nhị Thập Cửu
13/09/2020
Đám người rời khỏi phòng, Lăng Dật Phong vừa đi đến gần gian phòng đó thì hơi do dự, dừng bước chân.
Từng đợt tiếng rên truyền ra ngoài phòng, Tô Khánh Vũ tức đến thở gấp, đẩy cửa ra.
- Lý Mộng Tuyết!
Tô Khánh Vũ quát lên căm phẫn.
Từ Văn Văn và Lâm Hân đi theo sau, vừa mới vào phòng, cả hai vội vàng che mắt.
Tình hình trong đó thực sự quá khó coi. Trừ Lý Mộng Tuyết ra thì có đến ba người đàn ông. Cảnh tượng dâm dục trình diễn sống động ngay trước mắt hai cô, các cô không biết phải nói gì bây giờ.
Đối phương cũng không ngờ có nhiều người đến đây như vậy, đám người đó ném Lý Mộng Tuyết sang một bên rồi bắt đầu mặc quần áo.
Hiệu quả của thuốc kích dục trong người Lý Mộng Tuyết cũng đã qua, sắc mặt cô ả trắng bệch, ả bò đến chân Tô Khánh Vũ, van xin:
- Khánh Vũ, em bị cưỡng hiếp, anh phải tin em...
- Nè! Con đàn bà chết tiệt, mày nói bậy gì đó?
Một tên đàn ông vừa mặc quần áo tử tế xong thì nắm tóc ả, đe dọa:
- Rõ ràng là mày xông vào phòng bọn tạo, lại còn chủ động cởi quần áo quyến rũ bọn tao. Bọn tao vẫn còn video làm chứng đây này!
Tên đàn ông khác cũng uy hiếp:
- Đứng thế! Sau này mấy anh đây đến tìm mày chơi đùa, mày nhớ phải luôn túc trực chờ sẵn đó. Bằng không, bọn tao sẽ tải video mày quyến rũ bọn tao lên mạng, để người khác nhìn xem mày dâm đãng ti tiện thế nào!
Sắc mặt Lý Mộng Tuyết càng trắng hơn nữa.
Ba người chuẩn bị rời khỏi, Lăng Dật Phong cản trước cửa phòng, anh nhìn Lý Mộng Tuyết hỏi ả:
- Có cần báo cảnh sát không?
Lý Mộng Tuyết cắn môi, sau đó lại nói:
- Để bọn họ đi đi...
Vừa mới nói xong, ba tên đàn ông cười lớn rời khỏi phòng, bọn họ không nhịn được mà quay đầu nói với Tô Khánh Vũ:
- Nè, bạn gái mày thú vị lắm đó!
Tô Khánh Vũ biến sắc, y không nhịn được nữa, dùng chân đá vào ngực ả:
- Đê tiện! Cô không dám báo cảnh sát, vì chột dạ đúng không! Tôi giúp cô xử lý phiền phức, vậy mà cô lại cắm sừng tôi! Chia tay, chúng ta chia tay!
Nói xong, Tô Khánh Vũ lại dốc sức đá vào người Lý Mộng Tuyết.
Lý Mộng Tuyết trốn tránh trong sự chật vật, đáy lòng lại bùng lên lửa giận.
- Anh đã muốn chia tay tôi từ lâu rồi, anh cho rằng tôi không biết à?!
Lý Mộng Tuyết trừng mắt oán hận nhìn y:
- Nếu như hiện tại Diệp Tiểu Tịch là người bị thế này, chỉ e rằng anh chẳng nỡ chia tay đâu nhỉ! À, nhưng mà anh cho rằng nữ thần của anh sẽ an ổn được ư? Chỉ e rằng bây giờ cô ta cũng đang nằm dưới thân thằng đàn ông khác...
Gương mặt độc ác của cô ả làm người ta biến sắc.
Lát sau, gương mặt Từ Văn Văn và Lâm Hân trở nên cực kỳ giận dữ, họ đến trước mặt ả hỏi ngay:
- Quả nhiên là mày trả thù Tiểu Tịch đúng không? Nói, cậu ấy đang ở đâu?
- Tao không biết. Cho dù tao biết, nói cho bọn mày nghe thì cũng chẳng kịp nữa rồi!
Lý Mộng Tuyết cười lạnh đắc ý:
- Hiện tại Diệp Tiểu Tịch đang hầu hạ hai thằng đàn ông vừa dơ bẩn vừa hạ tiện! Tô Khánh Vũ, tôi muốn xem thử, anh có còn thích con ả đó nữa không!
- Nói mau, Tiểu Tịch đang ở đâu?
Từ Văn Văn tức giật tát hai tát vào mặt cô ả!
- Tao không nói!
Lý Mộng Tuyết chịu đựng đau đớn, giọng điệu hung hãn:
- Tao bị hủy hoại rồi, dựa vào đâu mà con đó được sống yên ổn!
- Mày...
Từ Văn Văn đang muốn nói tiếp thì di động của cô đã vang lên.
Cô đang định dập máy thì thấy số điện thoại gọi đến, sắc mặt cô không khỏi biến đổi, cô cuống quýt nhận cuộc gọi ngay.
- Tiểu Tịch, cậu không sao chứ?
Từ Văn Văn hỏi.
Người ở trong phòng đều biến đổi sắc mặt, bọn họ vội vã xúm lại gần Từ Văn Văn.
- Tiểu Tịch, cậu đi đâu vậy hả?
Lâm Hân cũng góp lời.
- Mình không sao.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng bình thản:
- Vừa rồi mình có gặp người quen nên trò chuyện một lúc, lại quên mất mọi người.
Mọi người nhìn nhau đầy lo lắng, hiển nhiên là không tin lời nói của Diệp Tiểu Tịch.
- Mày nói láo!
Lý Mộng Tuyết quát thẳng vào điện thoại:
- Rõ ràng là mày sợ người khác biết chuyện tai tiếng của mày! Diệp Tiểu Tịch, mày cho rằng mày giấu được à?
- Tao không biết là tao cần phải giấu giếm tai tiếng gì đó.
Diệp Tiểu Tịch hết sức thản nhiên đáp lời.
Lý Mộng Tuyết định nói gì đó, cô ả nhìn ra cửa, lộ vẻ kinh ngạc.
Mọi người cũng nhìn theo, Diệp Tiểu Tịch đang lướt ngang qua cửa. Cô chợt dừng bước, hơi ngạc nhiên nhìn vào trong:
- Sao mọi người lại ở đây?
- Tiểu Tịch, cậu không có việc gì thật không?!
Từ Văn Văn và Lâm Hân vừa khóc vừa cười lao đến, hai người ôm lấy cô.
- Mình có thể gặp chuyện gì chứ?
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ trấn an, đáy lòng hết sức cảm động.
- Ở đây thật náo nhiệt.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng Diệp Tiểu Tịch:
- Thế mà lại có một người không mặc quần áo nữa chứ.
Từ Văn Văn và Lâm Hân hơi giật mình, hai cô cảm thấy khá bất ngờ nên hỏi:
- Tiểu Vũ?
Cô gái đi theo sau Diệp Tiểu Tịch, không phải ai khác mà chính là người trong ký túc của bọn họ, Mạc Tiêu Vũ. Nhưng vì gia đình Mạc Tiêu Vũ rất giàu, sau khi xếp vào ký túc bốn người, cô đã chuyển hẳn ra ngoài ở nên không gặp mặt ba người bọn cô thường xuyên.
- Đúng thế, Tiểu Tịch gặp mình nên có trò chuyện mấy câu.
Mạc Tiêu Vũ cười cười giải thích:
- Chẳng lẽ các cậu nghĩ mình bán cậu ấy đi à?
- Không có.
Hai người vội vàng lắc đầu, xem như hoàn toàn yên tâm rồi.
- Sao có thể như thế?!
Ly Mộng Tuyết nhìn cô khó tin, cô ả quát lên điên cuồng:
- Diệp Tiểu Tịch, sao mày lại không bị gì cả?! Mày không uống ly rượu đó? Vậy mà mày lại gạt tao!
- Mặt dày đến mức nào mà mày có thể nói mấy câu đó ra khỏi miệng!
Từ Văn Văn liếc mắt nhìn ả:
- Không phối hợp với phần trình diễn của mày, không ngoan ngoãn mặc cho mày làm hại thì là Tiểu Tịch sai à?
- Mày... chúng mày...
Ly Mộng Tuyết liếc mắt trừng trừng nhìn các cô, song thoạt nhìn Diệp Tiểu Tịch lại rất bình thường, căn bản là chẳng giống như bị chuốc thuốc. Tại sao lại vậy chứ? Lý Mộng Tuyết ngỡ ngàng ngã phịch xuống đất, hồn bay phách lạc chẳng nói nên lời.
- Được rồi, cậu để ý loại người này làm gì? Chúng ta về trường đi.
Lâm Hân đề nghị.
- Anh tiễn các em.
Lăng Dật Phong đuổi theo.
- Không cần đâu ạ.
Diệp Tiểu Tịch cười cười từ chối:
- Đàn anh, bọn em đón taxi về trường là được rồi. Tối nay đàn anh có uống rượu, không thích hợp để lái xe đâu ạ.
Lăng Dật Phong ngơ ngẩn. Anh nhìn Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ bất đắc dĩ, rốt cuộc là cô đang quan tâm anh hay là đang xa lánh anh vì chuyện ngày hôm nay?
Sau khi ba người chia tay Mạc Tiêu Vũ, bọn cô ngồi taxi quay về trường.
- Tiểu Tịch, cậu gặp mặt Tiêu Vũ thật à?
Lâm Hân vẫn còn lo lắng nên hỏi lại.
- Đương nhiên, mình lừa cậu làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ trả lời.
Lúc này Lâm Hân mới an tâm.
Diệp Tiểu Tịch phóng mắt nhìn ra cửa sổ xe, vừa hay lại bắt gặp xe của Long Mộ Thần. Anh gật đầu với cô rồi lái xe rời đi.
Đáy lòng cô lại dâng lên cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Diệp Tiểu Tịch không nói với Lâm Hân và Từ Văn Văn, thực ra cô không gặp Mạc Tiêu Vũ, mà là Long Mộ Thần.
Mặc dù cô và Long Mộ Thần chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng khó mà nói rõ được. Vả lại cô có kể chi tiết thì chưa chắc bọn họ đã tin. Huống hồ, vẫn còn một Lý Mộng Tuyết luôn muốn vu oan cho cô khắp mọi nơi.
Vậy nên, lúc cô định bụng gọi điện thoại cho Từ Văn Văn thì đã dừng lại kịp lúc.
Từng đợt tiếng rên truyền ra ngoài phòng, Tô Khánh Vũ tức đến thở gấp, đẩy cửa ra.
- Lý Mộng Tuyết!
Tô Khánh Vũ quát lên căm phẫn.
Từ Văn Văn và Lâm Hân đi theo sau, vừa mới vào phòng, cả hai vội vàng che mắt.
Tình hình trong đó thực sự quá khó coi. Trừ Lý Mộng Tuyết ra thì có đến ba người đàn ông. Cảnh tượng dâm dục trình diễn sống động ngay trước mắt hai cô, các cô không biết phải nói gì bây giờ.
Đối phương cũng không ngờ có nhiều người đến đây như vậy, đám người đó ném Lý Mộng Tuyết sang một bên rồi bắt đầu mặc quần áo.
Hiệu quả của thuốc kích dục trong người Lý Mộng Tuyết cũng đã qua, sắc mặt cô ả trắng bệch, ả bò đến chân Tô Khánh Vũ, van xin:
- Khánh Vũ, em bị cưỡng hiếp, anh phải tin em...
- Nè! Con đàn bà chết tiệt, mày nói bậy gì đó?
Một tên đàn ông vừa mặc quần áo tử tế xong thì nắm tóc ả, đe dọa:
- Rõ ràng là mày xông vào phòng bọn tạo, lại còn chủ động cởi quần áo quyến rũ bọn tao. Bọn tao vẫn còn video làm chứng đây này!
Tên đàn ông khác cũng uy hiếp:
- Đứng thế! Sau này mấy anh đây đến tìm mày chơi đùa, mày nhớ phải luôn túc trực chờ sẵn đó. Bằng không, bọn tao sẽ tải video mày quyến rũ bọn tao lên mạng, để người khác nhìn xem mày dâm đãng ti tiện thế nào!
Sắc mặt Lý Mộng Tuyết càng trắng hơn nữa.
Ba người chuẩn bị rời khỏi, Lăng Dật Phong cản trước cửa phòng, anh nhìn Lý Mộng Tuyết hỏi ả:
- Có cần báo cảnh sát không?
Lý Mộng Tuyết cắn môi, sau đó lại nói:
- Để bọn họ đi đi...
Vừa mới nói xong, ba tên đàn ông cười lớn rời khỏi phòng, bọn họ không nhịn được mà quay đầu nói với Tô Khánh Vũ:
- Nè, bạn gái mày thú vị lắm đó!
Tô Khánh Vũ biến sắc, y không nhịn được nữa, dùng chân đá vào ngực ả:
- Đê tiện! Cô không dám báo cảnh sát, vì chột dạ đúng không! Tôi giúp cô xử lý phiền phức, vậy mà cô lại cắm sừng tôi! Chia tay, chúng ta chia tay!
Nói xong, Tô Khánh Vũ lại dốc sức đá vào người Lý Mộng Tuyết.
Lý Mộng Tuyết trốn tránh trong sự chật vật, đáy lòng lại bùng lên lửa giận.
- Anh đã muốn chia tay tôi từ lâu rồi, anh cho rằng tôi không biết à?!
Lý Mộng Tuyết trừng mắt oán hận nhìn y:
- Nếu như hiện tại Diệp Tiểu Tịch là người bị thế này, chỉ e rằng anh chẳng nỡ chia tay đâu nhỉ! À, nhưng mà anh cho rằng nữ thần của anh sẽ an ổn được ư? Chỉ e rằng bây giờ cô ta cũng đang nằm dưới thân thằng đàn ông khác...
Gương mặt độc ác của cô ả làm người ta biến sắc.
Lát sau, gương mặt Từ Văn Văn và Lâm Hân trở nên cực kỳ giận dữ, họ đến trước mặt ả hỏi ngay:
- Quả nhiên là mày trả thù Tiểu Tịch đúng không? Nói, cậu ấy đang ở đâu?
- Tao không biết. Cho dù tao biết, nói cho bọn mày nghe thì cũng chẳng kịp nữa rồi!
Lý Mộng Tuyết cười lạnh đắc ý:
- Hiện tại Diệp Tiểu Tịch đang hầu hạ hai thằng đàn ông vừa dơ bẩn vừa hạ tiện! Tô Khánh Vũ, tôi muốn xem thử, anh có còn thích con ả đó nữa không!
- Nói mau, Tiểu Tịch đang ở đâu?
Từ Văn Văn tức giật tát hai tát vào mặt cô ả!
- Tao không nói!
Lý Mộng Tuyết chịu đựng đau đớn, giọng điệu hung hãn:
- Tao bị hủy hoại rồi, dựa vào đâu mà con đó được sống yên ổn!
- Mày...
Từ Văn Văn đang muốn nói tiếp thì di động của cô đã vang lên.
Cô đang định dập máy thì thấy số điện thoại gọi đến, sắc mặt cô không khỏi biến đổi, cô cuống quýt nhận cuộc gọi ngay.
- Tiểu Tịch, cậu không sao chứ?
Từ Văn Văn hỏi.
Người ở trong phòng đều biến đổi sắc mặt, bọn họ vội vã xúm lại gần Từ Văn Văn.
- Tiểu Tịch, cậu đi đâu vậy hả?
Lâm Hân cũng góp lời.
- Mình không sao.
Diệp Tiểu Tịch cất giọng bình thản:
- Vừa rồi mình có gặp người quen nên trò chuyện một lúc, lại quên mất mọi người.
Mọi người nhìn nhau đầy lo lắng, hiển nhiên là không tin lời nói của Diệp Tiểu Tịch.
- Mày nói láo!
Lý Mộng Tuyết quát thẳng vào điện thoại:
- Rõ ràng là mày sợ người khác biết chuyện tai tiếng của mày! Diệp Tiểu Tịch, mày cho rằng mày giấu được à?
- Tao không biết là tao cần phải giấu giếm tai tiếng gì đó.
Diệp Tiểu Tịch hết sức thản nhiên đáp lời.
Lý Mộng Tuyết định nói gì đó, cô ả nhìn ra cửa, lộ vẻ kinh ngạc.
Mọi người cũng nhìn theo, Diệp Tiểu Tịch đang lướt ngang qua cửa. Cô chợt dừng bước, hơi ngạc nhiên nhìn vào trong:
- Sao mọi người lại ở đây?
- Tiểu Tịch, cậu không có việc gì thật không?!
Từ Văn Văn và Lâm Hân vừa khóc vừa cười lao đến, hai người ôm lấy cô.
- Mình có thể gặp chuyện gì chứ?
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ trấn an, đáy lòng hết sức cảm động.
- Ở đây thật náo nhiệt.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng Diệp Tiểu Tịch:
- Thế mà lại có một người không mặc quần áo nữa chứ.
Từ Văn Văn và Lâm Hân hơi giật mình, hai cô cảm thấy khá bất ngờ nên hỏi:
- Tiểu Vũ?
Cô gái đi theo sau Diệp Tiểu Tịch, không phải ai khác mà chính là người trong ký túc của bọn họ, Mạc Tiêu Vũ. Nhưng vì gia đình Mạc Tiêu Vũ rất giàu, sau khi xếp vào ký túc bốn người, cô đã chuyển hẳn ra ngoài ở nên không gặp mặt ba người bọn cô thường xuyên.
- Đúng thế, Tiểu Tịch gặp mình nên có trò chuyện mấy câu.
Mạc Tiêu Vũ cười cười giải thích:
- Chẳng lẽ các cậu nghĩ mình bán cậu ấy đi à?
- Không có.
Hai người vội vàng lắc đầu, xem như hoàn toàn yên tâm rồi.
- Sao có thể như thế?!
Ly Mộng Tuyết nhìn cô khó tin, cô ả quát lên điên cuồng:
- Diệp Tiểu Tịch, sao mày lại không bị gì cả?! Mày không uống ly rượu đó? Vậy mà mày lại gạt tao!
- Mặt dày đến mức nào mà mày có thể nói mấy câu đó ra khỏi miệng!
Từ Văn Văn liếc mắt nhìn ả:
- Không phối hợp với phần trình diễn của mày, không ngoan ngoãn mặc cho mày làm hại thì là Tiểu Tịch sai à?
- Mày... chúng mày...
Ly Mộng Tuyết liếc mắt trừng trừng nhìn các cô, song thoạt nhìn Diệp Tiểu Tịch lại rất bình thường, căn bản là chẳng giống như bị chuốc thuốc. Tại sao lại vậy chứ? Lý Mộng Tuyết ngỡ ngàng ngã phịch xuống đất, hồn bay phách lạc chẳng nói nên lời.
- Được rồi, cậu để ý loại người này làm gì? Chúng ta về trường đi.
Lâm Hân đề nghị.
- Anh tiễn các em.
Lăng Dật Phong đuổi theo.
- Không cần đâu ạ.
Diệp Tiểu Tịch cười cười từ chối:
- Đàn anh, bọn em đón taxi về trường là được rồi. Tối nay đàn anh có uống rượu, không thích hợp để lái xe đâu ạ.
Lăng Dật Phong ngơ ngẩn. Anh nhìn Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ bất đắc dĩ, rốt cuộc là cô đang quan tâm anh hay là đang xa lánh anh vì chuyện ngày hôm nay?
Sau khi ba người chia tay Mạc Tiêu Vũ, bọn cô ngồi taxi quay về trường.
- Tiểu Tịch, cậu gặp mặt Tiêu Vũ thật à?
Lâm Hân vẫn còn lo lắng nên hỏi lại.
- Đương nhiên, mình lừa cậu làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ trả lời.
Lúc này Lâm Hân mới an tâm.
Diệp Tiểu Tịch phóng mắt nhìn ra cửa sổ xe, vừa hay lại bắt gặp xe của Long Mộ Thần. Anh gật đầu với cô rồi lái xe rời đi.
Đáy lòng cô lại dâng lên cảm xúc phức tạp khó hiểu.
Diệp Tiểu Tịch không nói với Lâm Hân và Từ Văn Văn, thực ra cô không gặp Mạc Tiêu Vũ, mà là Long Mộ Thần.
Mặc dù cô và Long Mộ Thần chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng khó mà nói rõ được. Vả lại cô có kể chi tiết thì chưa chắc bọn họ đã tin. Huống hồ, vẫn còn một Lý Mộng Tuyết luôn muốn vu oan cho cô khắp mọi nơi.
Vậy nên, lúc cô định bụng gọi điện thoại cho Từ Văn Văn thì đã dừng lại kịp lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.