365 Cách Sống Sót Với Độ Khó Cao
Chương 4: Giường du lịch giải trí
Mạc Nhiên Phiêu
01/07/2022
Hạ Diệc Hàn ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn y tá lắp đặt giường, giường mới tới là loại gấp, từ đó có thể hợp lại với nhau, sau khi trải phẳng, kích thước bằng giường bệnh bình thường.
Y tá trải khăn trải giường mới, lại ôm một cái chăn mỏng, còn tiện thể xách ấm trà chanh, mang theo hai ly thủy tinh, giống như đang sắp xếp chỗ nằm phơi nắng trên bãi biển, thiếu chút nữa cầm ô.
Thấy bên giường mình có thêm "giường du lịch giải trí", Hạ Diệc Hàn không phát biểu ý kiến gì, bất quá cho dù có ý kiến, cô cũng sẽ không lên tiếng, nhiều lắm là làm người ta phát điên mà thôi.
Y tá tiểu tỷ tỷ lưu loát trải giường xong, xoay người đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, không khỏi rùng mình một cái, nặn ra một khuôn mặt tươi cười có thể so sánh với biểu tình "tiểu Hạ, tối nay em sẽ có một người bạn cùng phòng mới nha.''
Hạ Diệc Hàn im lặng đánh giá ấm trà chanh kia, giờ phút này hoàng hôn vừa vặn, từ cửa sổ chiếu vào, xuyên qua cô in bóng nghiêng nghiêng trên vách tường, mang theo màu cam ấm áp, chỉnh sửa nửa khuôn mặt của nàng, có vẻ lưu oanh cũng không mong đợi cô đáp lại, sau khi thu thập xong, liền cùng đồng nghiệp của mình nhanh nhẹn rời đi, lúc xuống cầu thang, nhịn không được bắt đầu than "ôi chao, nếu không phải cô ấy có một gương mặt vô hại của một đứa trẻ, tôi cũng không dám tới gần cô ấy."
Đúng, mỗi lần tôi đi đưa cơm cho nàng, đều phải giãy dụa trong lòng một phen, bất quá được dưỡng bổ mắt, cũng không tính là lỗ.''
"Ha ha, làm nghề của chúng ta, mỗi ngày tiếp xúc với người hình thù kỳ quái, đã dưỡng thành phẩm chất tốt đẹp chỉ nhìn bên trong xem nhẹ bên ngoài, bất quá cô ấy vừa đến, thật đúng là làm tăng giá trị nhan sắc trung bình của bệnh viện chúng ta, nếu các bệnh viện tâm thần phối hợp tổ chức một cuộc thi sắc đẹp, vậy thì quán quân..."
Hai y tá nói chuyện, gặp Sở Dũ đang lên lầu, vội vàng ngậm miệng chào hỏi cô: sự ngưỡng mộ tràn ngập trong lời nói.
Kỳ thật Sở Dũ mới tới, chưa nói tới có uy vọng gì, bất quá nàng vừa tới, liền làm cho Hạ Diệc Hàn mở miệng nói chuyện, còn xung phong bồi Hạ Diệc Hàn ở chung một đêm, hiện tại trong lòng nhân viên y tế, chính là "ánh sáng của bệnh viện tâm thần Cẩm Thủy", thân mang an nguy của mấy ngàn người.
Sở Dũ cũng không quan tâm vấn đề "quang" không "quang", chỉ muốn sớm cởi bỏ vấn đề trên người Hạ Diệc Hàn, nàng vừa mới bảo cấp dưới Mộc Ngư, đem những trường hợp trước kia sửa sang lại gửi đến điện thoại di động của nàng, nàng mượn tư liệu nhớ lại một lần, thật đúng là không tìm được tình huống tương tự như Hạ Diệc Hàn.
Khó không đáng sợ, đáng sợ là không biết, không biết không chỉ khó khăn, mà còn làm cho mọi người không biết khó khăn ở đâu.
Bất quá ngoại trừ đau đầu ra, Sở Dũ càng nhiều hưng phấn, giống như mèo con sắp mở hộp khắc hoa văn cá khô nhỏ, vừa thấp thỏm lại chờ mong, hai móng vuốt xoa xoa, nóng lòng muốn thử.
Sở Dũ gõ cửa phòng 710, lần này, không có người canh trước cửa, Hạ Diệc Hàn mở cửa ra, tự mình nghênh đón "tỷ tỷ đã trở về rồi, em chờ rất lâu.''
Sở Dũ sững người, nàng vừa rồi còn chưa nói gì, Hạ Diệc Hàn là nhà tiên tri sao?
"Giường của tỷ tỷ ở chỗ này, em biết chị nhất định sẽ trở về."
Ánh mắt Sở Dũ quét một vòng trên giường gấp, khen ngợi tốc độ hậu cần của bệnh viện.
"Làm sao cô biết giường là của tôi?"
Hạ Diệc Hàn rót một cốc trà chanh, đưa cho Sở Dũ, mỉm cười "ngoại trừ tỷ tỷ, còn có người khác sẽ đến sao?''
Sở Dũ tiếp nhận trà, cười mà không nói —— xem ra tiểu cô nương này có tự biết mình, biết lực uy hiếp của mình, đã đem toàn bộ bệnh viện uy hiếp kính nhi viễn chi.
Bất quá nếu đã tự biết, vậy thì có thể thử một đao thẳng vào.
"Tiểu Hạ, cô thích mấy người bạn cùng phòng trước đây không?"
"Không có ấn tượng."
Khoảng thời gian trước, Hạ Diệc Hàn từng ở phòng bệnh bốn người và phòng bệnh hai người, nửa đêm, bạn cùng phòng đều phát điên muốn tự sát, không chỉ tự hại mình, còn đả thương nhân viên y tế và bảo vệ đến ngăn cản, kinh động cả bệnh viện, rất nhiều bảo vệ tốn sức chín trâu hai hổ, mới đè bệnh nhân ép thuốc an thần mới dừng lại.
Điều này để lại một cái bóng ma tâm lý cho nhiều người, thậm chí cả cuộc sống của mình, nhưng cô ấy không có ấn tượng.
"Bạn cùng phòng của cô buổi tối có phải sẽ có hành động kỳ quái hay không, có dọa cô không?" Sở Dũ ngón trỏ vuốt ve mép chén, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước, phảng phất đang đàm luận một chuyện không quan trọng.
Sắc mặt Hạ Diệc Hàn không gợn sóng, ánh mắt có vẻ trong suốt mà đơn thuần "em ngủ thiếp đi, không nhớ rõ.''
Nói xong, vẻ mặt cô ấy hưng phấn hẳn lên, trong mắt lóe lên ánh sáng "bất quá đêm nay tỷ tỷ ngủ cùng em, em nhất định sẽ nhớ thật kĩ!''
Sở Dũ hơi nghiêng đầu, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, không biết lời này của cô là đang lấy lòng hay là đang... nhắc nhở?
__________
#我有一块巧克力棒
Y tá trải khăn trải giường mới, lại ôm một cái chăn mỏng, còn tiện thể xách ấm trà chanh, mang theo hai ly thủy tinh, giống như đang sắp xếp chỗ nằm phơi nắng trên bãi biển, thiếu chút nữa cầm ô.
Thấy bên giường mình có thêm "giường du lịch giải trí", Hạ Diệc Hàn không phát biểu ý kiến gì, bất quá cho dù có ý kiến, cô cũng sẽ không lên tiếng, nhiều lắm là làm người ta phát điên mà thôi.
Y tá tiểu tỷ tỷ lưu loát trải giường xong, xoay người đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, không khỏi rùng mình một cái, nặn ra một khuôn mặt tươi cười có thể so sánh với biểu tình "tiểu Hạ, tối nay em sẽ có một người bạn cùng phòng mới nha.''
Hạ Diệc Hàn im lặng đánh giá ấm trà chanh kia, giờ phút này hoàng hôn vừa vặn, từ cửa sổ chiếu vào, xuyên qua cô in bóng nghiêng nghiêng trên vách tường, mang theo màu cam ấm áp, chỉnh sửa nửa khuôn mặt của nàng, có vẻ lưu oanh cũng không mong đợi cô đáp lại, sau khi thu thập xong, liền cùng đồng nghiệp của mình nhanh nhẹn rời đi, lúc xuống cầu thang, nhịn không được bắt đầu than "ôi chao, nếu không phải cô ấy có một gương mặt vô hại của một đứa trẻ, tôi cũng không dám tới gần cô ấy."
Đúng, mỗi lần tôi đi đưa cơm cho nàng, đều phải giãy dụa trong lòng một phen, bất quá được dưỡng bổ mắt, cũng không tính là lỗ.''
"Ha ha, làm nghề của chúng ta, mỗi ngày tiếp xúc với người hình thù kỳ quái, đã dưỡng thành phẩm chất tốt đẹp chỉ nhìn bên trong xem nhẹ bên ngoài, bất quá cô ấy vừa đến, thật đúng là làm tăng giá trị nhan sắc trung bình của bệnh viện chúng ta, nếu các bệnh viện tâm thần phối hợp tổ chức một cuộc thi sắc đẹp, vậy thì quán quân..."
Hai y tá nói chuyện, gặp Sở Dũ đang lên lầu, vội vàng ngậm miệng chào hỏi cô: sự ngưỡng mộ tràn ngập trong lời nói.
Kỳ thật Sở Dũ mới tới, chưa nói tới có uy vọng gì, bất quá nàng vừa tới, liền làm cho Hạ Diệc Hàn mở miệng nói chuyện, còn xung phong bồi Hạ Diệc Hàn ở chung một đêm, hiện tại trong lòng nhân viên y tế, chính là "ánh sáng của bệnh viện tâm thần Cẩm Thủy", thân mang an nguy của mấy ngàn người.
Sở Dũ cũng không quan tâm vấn đề "quang" không "quang", chỉ muốn sớm cởi bỏ vấn đề trên người Hạ Diệc Hàn, nàng vừa mới bảo cấp dưới Mộc Ngư, đem những trường hợp trước kia sửa sang lại gửi đến điện thoại di động của nàng, nàng mượn tư liệu nhớ lại một lần, thật đúng là không tìm được tình huống tương tự như Hạ Diệc Hàn.
Khó không đáng sợ, đáng sợ là không biết, không biết không chỉ khó khăn, mà còn làm cho mọi người không biết khó khăn ở đâu.
Bất quá ngoại trừ đau đầu ra, Sở Dũ càng nhiều hưng phấn, giống như mèo con sắp mở hộp khắc hoa văn cá khô nhỏ, vừa thấp thỏm lại chờ mong, hai móng vuốt xoa xoa, nóng lòng muốn thử.
Sở Dũ gõ cửa phòng 710, lần này, không có người canh trước cửa, Hạ Diệc Hàn mở cửa ra, tự mình nghênh đón "tỷ tỷ đã trở về rồi, em chờ rất lâu.''
Sở Dũ sững người, nàng vừa rồi còn chưa nói gì, Hạ Diệc Hàn là nhà tiên tri sao?
"Giường của tỷ tỷ ở chỗ này, em biết chị nhất định sẽ trở về."
Ánh mắt Sở Dũ quét một vòng trên giường gấp, khen ngợi tốc độ hậu cần của bệnh viện.
"Làm sao cô biết giường là của tôi?"
Hạ Diệc Hàn rót một cốc trà chanh, đưa cho Sở Dũ, mỉm cười "ngoại trừ tỷ tỷ, còn có người khác sẽ đến sao?''
Sở Dũ tiếp nhận trà, cười mà không nói —— xem ra tiểu cô nương này có tự biết mình, biết lực uy hiếp của mình, đã đem toàn bộ bệnh viện uy hiếp kính nhi viễn chi.
Bất quá nếu đã tự biết, vậy thì có thể thử một đao thẳng vào.
"Tiểu Hạ, cô thích mấy người bạn cùng phòng trước đây không?"
"Không có ấn tượng."
Khoảng thời gian trước, Hạ Diệc Hàn từng ở phòng bệnh bốn người và phòng bệnh hai người, nửa đêm, bạn cùng phòng đều phát điên muốn tự sát, không chỉ tự hại mình, còn đả thương nhân viên y tế và bảo vệ đến ngăn cản, kinh động cả bệnh viện, rất nhiều bảo vệ tốn sức chín trâu hai hổ, mới đè bệnh nhân ép thuốc an thần mới dừng lại.
Điều này để lại một cái bóng ma tâm lý cho nhiều người, thậm chí cả cuộc sống của mình, nhưng cô ấy không có ấn tượng.
"Bạn cùng phòng của cô buổi tối có phải sẽ có hành động kỳ quái hay không, có dọa cô không?" Sở Dũ ngón trỏ vuốt ve mép chén, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước, phảng phất đang đàm luận một chuyện không quan trọng.
Sắc mặt Hạ Diệc Hàn không gợn sóng, ánh mắt có vẻ trong suốt mà đơn thuần "em ngủ thiếp đi, không nhớ rõ.''
Nói xong, vẻ mặt cô ấy hưng phấn hẳn lên, trong mắt lóe lên ánh sáng "bất quá đêm nay tỷ tỷ ngủ cùng em, em nhất định sẽ nhớ thật kĩ!''
Sở Dũ hơi nghiêng đầu, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, không biết lời này của cô là đang lấy lòng hay là đang... nhắc nhở?
__________
#我有一块巧克力棒
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.