Chương 99: Ngày 13 tháng 1 – Quyên Tử?
Guai Wu
01/05/2013
Là cô gái kia sao?!
“Xin chào! Không ngờ cô chính là Tử Dạ!” Câu nói của cô gái này làm Tử Tình rúng động toàn thân. Cô ấy là… Quyên Tử nói cho cô ấy biết bút danh của cô sao?
“Cô là Mộng Thi à?”
“Ừ! Yên tâm đi, bản thảo tôi đã mang đến đây rồi!” Mộng Thi cười rất ngọt ngào. Trang phục hôm nay so với ngày hôm đó cũng được tính là bình thường đi.
Đúng rồi, hôm đó cô gái tên là Mộng Thi này hình như mặc bộ đồ thiết kế trên mạng của cô. Xem ra quan hệ giữa cô ấy và Quyên Tử cũng không phải là sơ giao đi!
“Mau ngồi đi!” Tử Tình nhiệt tình tiếp đón, “Cô và Quyên Tử là bạn tốt phải không?”
Mộng Thi cười cười không trả lời.
Tử Tình đột nhiên nghĩ ra, ngày đó ở chỗ Trần Hàng, hình như là cô ấy bị đưa tới phòng của đại ca, mà cuối cùng đại ca còn đuổi theo ra. Hay là…?
“Mạo muội hỏi một câu, Mộng Thi, hôm đó đại ca tôi không lịch sự với cô cho lắm thì phải?” Tử Tình hỏi dò. Xem tình hình hôm đó, chỉ e là trong căn phòng tối đó đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Đại ca của cô à?” Mộng Thi sững sờ, ngây ngốc nhìn Tử Tình.
“Ừ, chính là lần hội họp Phú hào tương thân đó. Chúng ta không phải là cùng một tổ hay sao?” Tử Tình gợi nhớ lại cho cô, “Người đàn ông bị nhốt cùng một phòng với cô ý, chính là đại ca tôi!”
“Cái gì? Hắn là… đại ca của cô à? Cái tên gia hoả tên là Lãnh Tử Hiên đó sao?” Mộng Thi cao giọng.
“Ừ, đúng vậy.” Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười. Sao thế nhỉ, là đại ca của cô đáng kinh ngạc vậy sao?
“Trời ơi! Thật muốn chết quá đi! Loại đàn ông như hắn sao có thể là đại ca của cô được chứ?” Mộng Thi lắc đầu, quả thực không thể nào tin nổi.
“Sao vậy? Anh ấy đắc tội với cô à?” Tử Tình chỉ có thể nghĩ như vậy. Hoặc giả hôm đó quả thực đã xảy ra chuyện gì đó. Có điều, với tính cách của đại ca, tránh con gái như tránh tà, chắc sẽ không làm ra hành động gì quá đáng chứ!
“Hừ!” Mộng Thi hừ lạnh một tiếng, coi như là một câu trả lời khẳng định.
Tử Tình không khỏi gượng gạo đứng lên, đại ca thật là…! Sao lại đắc tội với Mộng Thi chứ? “Mộng Thi, cảm ơn cô đã đến đây, cô biết đấy, nếu không liên hệ được với cô thì tổn thất của chúng tôi sẽ cực kỳ lớn.” Tử Tình cố ý chuyển đề tài.
“Thật xin lỗi, mấy hôm trước xảy ra chút chuyện. Bản thảo tôi đã đưa cho biên tập rồi. Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu có chuyện gì, cô có thể liên hệ với tôi.” Mộng Thi cười đầy tinh thần hữu hảo.
Tử Tình quả thật là thụ sủng nhược kinh! Vội đưa tay nhận lấy mảnh giấy ghi nhớ của Mộng Thi, cười đáp: “Cảm ơn nhiều lắm! Tôi tên là Lãnh Tử Tình, nếu đại ca của tôi có chỗ nào đắc tội với cô, tôi sẽ đền bù thay anh ấy. Sắp đến bữa trưa rồi, hay là cùng đi ăn trưa nhé?”
Mộng Thi nhìn đồng hồ, tựa hồ do dự một chút, nhưng rất nhanh liền gật đầu đồng ý.
Hai người họ đi ra khỏi phòng chủ biên, thì vừa hay nhìn thấy Chu Đồng.
Chu Đồng kinh ngạc nhìn Mộng Thi và Tử Tình khoác tay nhau đi ra, bất giác mắt chữ A, miệng chữ O! Cô không bị hoa mắt đó chứ? Lãnh Tử Tình đã liên hệ được với Mộng Thi rồi? Cái cô gái mà mỗi lần đến nhà xuất bản đều lại nói không quá 10 câu? Hơn nữa hai người còn khoác tay nhau đi ra?! Trời đất! Đây là cái kiểu thời tiết gì vậy?!
Lãnh Tử Tình khi đi ngang qua Chu Đồng thì cười kiêu hãnh nói: “Chu phó chủ biên, vị này là Mộng Thi, hai người chắc đã gặp nhau rồi. Hay là cùng đi ăn cơm đi?”
Chu Đồng lập tức cười giả lả: “Ồ, không cần đâu, tôi còn phải làm việc, các cô cứ đi đi!” Nói xong, buồn bực quay ngoắt người lại đi về phòng mình.
Nghe nói Mộng Thi đến, cô ta còn không tin, không ngờ quả thực là vậy! Hai người đó còn cùng đi ăn cơm nữa chứ! Cô làm đại diện chủ biên lâu vậy, Mộng Thi còn chẳng vẫy tay với cô bao giờ! Thật là bực bội mà!
“Xem ra cô làm chủ biên cũng không được thoải mái cho lắm nhỉ?” Mộng Thi cười nói.
Tử Tình cười cười, thờ ơ nói: “Cô cũng nhìn ra à? Hôm nay nếu cô không đến, tôi e rằng không làm nổi đến cuối tháng đâu! Ha ha!”
Hai cô gái vừa cười vừa nói đi ra khỏi nhà xuất bản.
Tử Tình chọn một quán cafe tương đối yên tĩnh.
“Đúng rồi, Mộng Thi, cô có nhớ hôm đó cô giới thiệu mình là biên tập trên mạng không, sao lại giống Quyên Tử vậy, đều làm biên tập trên mạng cả thế?” Lãnh Tử Tình vô tư nói chuyện phiếm, không hề có ý thăm dò gì.
Mộng Thi khựng lại, cúi đầu ăn thức ăn trên đĩa.
Tử Tình bỗng phát hiện mình hình như hỏi hơi nhiều, vội giải thích: “Xin lỗi nhé Mộng Thi, chỉ là do tò mò cá nhân thôi, cô không cần phải trả lời đâu.”
“Cũng không sao đâu mà. Tôi chỉ chưa nghĩ ra nên nói với cô thế nào đây. Tử Dạ, kỳ thực tôi…”
Mộng Thi đang định há miệng nói, thì di động bỗng vang lên, một giọng nói trẻ con ngọt ngào đáng yêu nhắc nhở: “Chủ nhân, có điện thoại! Chủ nhân, có điện thoại!”
Lãnh Tử Tình không khỏi mỉm cười, nhạc chuông này mỗi lần nghe cô đều bật cười, rất thú vị.
Mộng Thị ngớ người ra, điện thoại réo lần thứ năm mới từ từ cầm lên nghe: “Alô?”
Đối phương là đàn ông, Tử Tình nghe được một giọng nói trầm dày mạnh mẽ, nhưng không nghe rõ đang nói gì.
Chỉ nghe Mộng Thi ủ rũ giải thích: “Xin lỗi, tôi quên mất. Nhà xuất bản đang mời tôi ăn cơm, có vài chuyện phải bàn bạc… Không không không! Anh đừng đến! Tôi đang… đang ở bên ngoài… đã nói là không phải đến rồi mà… anh…”
Thái độ của đối phương dường như rất cứng rắn, nhìn mặt của Mộng Thi thoắt xanh thoắt trắng. Sau cùng không biết đối phương nói gì, Mộng Thi thập phần miễn cưỡng nói: “Ờ, ở café Mỹ Kỳ. Người ta là con gái mà! Được rồi được rồi! Thích thì đến đi, có điều cô gái này anh cũng quen đấy!”
Bực tức dập điện thoại, Mộng Thi hung hăng lấy thìa cào cào lên đĩa, vừa nhìn đã biết là cô đang phát tiết những bất mãn trong lòng.
Tử Tình cười gượng, nói: “Có phải là có phiền toái gì không? Có cần tôi tránh đi một lát không?”
Mộng Thi thở dài, lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu! Là đại ca của cô đấy! Vừa hay có cô ở đây, coi như giúp tôi đi, làm sao có thể rũ bỏ được anh ta đây? Anh ta thiếu chút nữa thì trói tôi lại nhốt trong nhà rồi! Nếu không phải vì tôi vừa thề thốt vừa năn nỉ, thì anh ta thực sự đã cột tôi lại rồi!”
Ngụm café Tử Tình vừa nuốt xuống suýt chút nữa thì bị phun ra hết! Cái gì? Đại ca á? Trói lại??? Cô ấy không phải là đang nói đùa chứ?
“Xin hỏi, tiểu thư Mộng Thi, người đàn ông cô vừa nói có phải là Lãnh Tử Hiên không?” Tử Tình nín thở, sợ mình nghe lầm.
“Không phải hắn thì còn ai nữa? Tử Dạ, nếu không phải vì cái hội Phú hào tương thân kia, thì tôi sẽ không bị rơi vào thảm cảnh này đâu. Tôi thật sự rất hối hận rất hối hận, thật muốn cho thời gian quay ngược lại, quay lại buổi sáng hôm đó, tôi chẳng thà nằm nhà ngủ thêm vài tiếng cũng không thèm đến tham gia cái hội Phú Hào tương thân chết dẫm đó đâu!”
“Mộng Thi, thôi nào, cô nói chậm thôi, rốt cuộc là chuyện gì?” Tử Tình quả thực bị cô làm cho hồ đồ mất rồi.
“Tử Dạ, không giấu bạn nữa, mình chính là Quyên Tử!”
“Á? Cái gì? Bạn là Quyên Tử à? Thật không? Bạn thật sự là Quyên Tử á?” Tử Tình kích động chộp lấy tay của Mộng Thi…
“Xin chào! Không ngờ cô chính là Tử Dạ!” Câu nói của cô gái này làm Tử Tình rúng động toàn thân. Cô ấy là… Quyên Tử nói cho cô ấy biết bút danh của cô sao?
“Cô là Mộng Thi à?”
“Ừ! Yên tâm đi, bản thảo tôi đã mang đến đây rồi!” Mộng Thi cười rất ngọt ngào. Trang phục hôm nay so với ngày hôm đó cũng được tính là bình thường đi.
Đúng rồi, hôm đó cô gái tên là Mộng Thi này hình như mặc bộ đồ thiết kế trên mạng của cô. Xem ra quan hệ giữa cô ấy và Quyên Tử cũng không phải là sơ giao đi!
“Mau ngồi đi!” Tử Tình nhiệt tình tiếp đón, “Cô và Quyên Tử là bạn tốt phải không?”
Mộng Thi cười cười không trả lời.
Tử Tình đột nhiên nghĩ ra, ngày đó ở chỗ Trần Hàng, hình như là cô ấy bị đưa tới phòng của đại ca, mà cuối cùng đại ca còn đuổi theo ra. Hay là…?
“Mạo muội hỏi một câu, Mộng Thi, hôm đó đại ca tôi không lịch sự với cô cho lắm thì phải?” Tử Tình hỏi dò. Xem tình hình hôm đó, chỉ e là trong căn phòng tối đó đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Đại ca của cô à?” Mộng Thi sững sờ, ngây ngốc nhìn Tử Tình.
“Ừ, chính là lần hội họp Phú hào tương thân đó. Chúng ta không phải là cùng một tổ hay sao?” Tử Tình gợi nhớ lại cho cô, “Người đàn ông bị nhốt cùng một phòng với cô ý, chính là đại ca tôi!”
“Cái gì? Hắn là… đại ca của cô à? Cái tên gia hoả tên là Lãnh Tử Hiên đó sao?” Mộng Thi cao giọng.
“Ừ, đúng vậy.” Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười. Sao thế nhỉ, là đại ca của cô đáng kinh ngạc vậy sao?
“Trời ơi! Thật muốn chết quá đi! Loại đàn ông như hắn sao có thể là đại ca của cô được chứ?” Mộng Thi lắc đầu, quả thực không thể nào tin nổi.
“Sao vậy? Anh ấy đắc tội với cô à?” Tử Tình chỉ có thể nghĩ như vậy. Hoặc giả hôm đó quả thực đã xảy ra chuyện gì đó. Có điều, với tính cách của đại ca, tránh con gái như tránh tà, chắc sẽ không làm ra hành động gì quá đáng chứ!
“Hừ!” Mộng Thi hừ lạnh một tiếng, coi như là một câu trả lời khẳng định.
Tử Tình không khỏi gượng gạo đứng lên, đại ca thật là…! Sao lại đắc tội với Mộng Thi chứ? “Mộng Thi, cảm ơn cô đã đến đây, cô biết đấy, nếu không liên hệ được với cô thì tổn thất của chúng tôi sẽ cực kỳ lớn.” Tử Tình cố ý chuyển đề tài.
“Thật xin lỗi, mấy hôm trước xảy ra chút chuyện. Bản thảo tôi đã đưa cho biên tập rồi. Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu có chuyện gì, cô có thể liên hệ với tôi.” Mộng Thi cười đầy tinh thần hữu hảo.
Tử Tình quả thật là thụ sủng nhược kinh! Vội đưa tay nhận lấy mảnh giấy ghi nhớ của Mộng Thi, cười đáp: “Cảm ơn nhiều lắm! Tôi tên là Lãnh Tử Tình, nếu đại ca của tôi có chỗ nào đắc tội với cô, tôi sẽ đền bù thay anh ấy. Sắp đến bữa trưa rồi, hay là cùng đi ăn trưa nhé?”
Mộng Thi nhìn đồng hồ, tựa hồ do dự một chút, nhưng rất nhanh liền gật đầu đồng ý.
Hai người họ đi ra khỏi phòng chủ biên, thì vừa hay nhìn thấy Chu Đồng.
Chu Đồng kinh ngạc nhìn Mộng Thi và Tử Tình khoác tay nhau đi ra, bất giác mắt chữ A, miệng chữ O! Cô không bị hoa mắt đó chứ? Lãnh Tử Tình đã liên hệ được với Mộng Thi rồi? Cái cô gái mà mỗi lần đến nhà xuất bản đều lại nói không quá 10 câu? Hơn nữa hai người còn khoác tay nhau đi ra?! Trời đất! Đây là cái kiểu thời tiết gì vậy?!
Lãnh Tử Tình khi đi ngang qua Chu Đồng thì cười kiêu hãnh nói: “Chu phó chủ biên, vị này là Mộng Thi, hai người chắc đã gặp nhau rồi. Hay là cùng đi ăn cơm đi?”
Chu Đồng lập tức cười giả lả: “Ồ, không cần đâu, tôi còn phải làm việc, các cô cứ đi đi!” Nói xong, buồn bực quay ngoắt người lại đi về phòng mình.
Nghe nói Mộng Thi đến, cô ta còn không tin, không ngờ quả thực là vậy! Hai người đó còn cùng đi ăn cơm nữa chứ! Cô làm đại diện chủ biên lâu vậy, Mộng Thi còn chẳng vẫy tay với cô bao giờ! Thật là bực bội mà!
“Xem ra cô làm chủ biên cũng không được thoải mái cho lắm nhỉ?” Mộng Thi cười nói.
Tử Tình cười cười, thờ ơ nói: “Cô cũng nhìn ra à? Hôm nay nếu cô không đến, tôi e rằng không làm nổi đến cuối tháng đâu! Ha ha!”
Hai cô gái vừa cười vừa nói đi ra khỏi nhà xuất bản.
Tử Tình chọn một quán cafe tương đối yên tĩnh.
“Đúng rồi, Mộng Thi, cô có nhớ hôm đó cô giới thiệu mình là biên tập trên mạng không, sao lại giống Quyên Tử vậy, đều làm biên tập trên mạng cả thế?” Lãnh Tử Tình vô tư nói chuyện phiếm, không hề có ý thăm dò gì.
Mộng Thi khựng lại, cúi đầu ăn thức ăn trên đĩa.
Tử Tình bỗng phát hiện mình hình như hỏi hơi nhiều, vội giải thích: “Xin lỗi nhé Mộng Thi, chỉ là do tò mò cá nhân thôi, cô không cần phải trả lời đâu.”
“Cũng không sao đâu mà. Tôi chỉ chưa nghĩ ra nên nói với cô thế nào đây. Tử Dạ, kỳ thực tôi…”
Mộng Thi đang định há miệng nói, thì di động bỗng vang lên, một giọng nói trẻ con ngọt ngào đáng yêu nhắc nhở: “Chủ nhân, có điện thoại! Chủ nhân, có điện thoại!”
Lãnh Tử Tình không khỏi mỉm cười, nhạc chuông này mỗi lần nghe cô đều bật cười, rất thú vị.
Mộng Thị ngớ người ra, điện thoại réo lần thứ năm mới từ từ cầm lên nghe: “Alô?”
Đối phương là đàn ông, Tử Tình nghe được một giọng nói trầm dày mạnh mẽ, nhưng không nghe rõ đang nói gì.
Chỉ nghe Mộng Thi ủ rũ giải thích: “Xin lỗi, tôi quên mất. Nhà xuất bản đang mời tôi ăn cơm, có vài chuyện phải bàn bạc… Không không không! Anh đừng đến! Tôi đang… đang ở bên ngoài… đã nói là không phải đến rồi mà… anh…”
Thái độ của đối phương dường như rất cứng rắn, nhìn mặt của Mộng Thi thoắt xanh thoắt trắng. Sau cùng không biết đối phương nói gì, Mộng Thi thập phần miễn cưỡng nói: “Ờ, ở café Mỹ Kỳ. Người ta là con gái mà! Được rồi được rồi! Thích thì đến đi, có điều cô gái này anh cũng quen đấy!”
Bực tức dập điện thoại, Mộng Thi hung hăng lấy thìa cào cào lên đĩa, vừa nhìn đã biết là cô đang phát tiết những bất mãn trong lòng.
Tử Tình cười gượng, nói: “Có phải là có phiền toái gì không? Có cần tôi tránh đi một lát không?”
Mộng Thi thở dài, lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu! Là đại ca của cô đấy! Vừa hay có cô ở đây, coi như giúp tôi đi, làm sao có thể rũ bỏ được anh ta đây? Anh ta thiếu chút nữa thì trói tôi lại nhốt trong nhà rồi! Nếu không phải vì tôi vừa thề thốt vừa năn nỉ, thì anh ta thực sự đã cột tôi lại rồi!”
Ngụm café Tử Tình vừa nuốt xuống suýt chút nữa thì bị phun ra hết! Cái gì? Đại ca á? Trói lại??? Cô ấy không phải là đang nói đùa chứ?
“Xin hỏi, tiểu thư Mộng Thi, người đàn ông cô vừa nói có phải là Lãnh Tử Hiên không?” Tử Tình nín thở, sợ mình nghe lầm.
“Không phải hắn thì còn ai nữa? Tử Dạ, nếu không phải vì cái hội Phú hào tương thân kia, thì tôi sẽ không bị rơi vào thảm cảnh này đâu. Tôi thật sự rất hối hận rất hối hận, thật muốn cho thời gian quay ngược lại, quay lại buổi sáng hôm đó, tôi chẳng thà nằm nhà ngủ thêm vài tiếng cũng không thèm đến tham gia cái hội Phú Hào tương thân chết dẫm đó đâu!”
“Mộng Thi, thôi nào, cô nói chậm thôi, rốt cuộc là chuyện gì?” Tử Tình quả thực bị cô làm cho hồ đồ mất rồi.
“Tử Dạ, không giấu bạn nữa, mình chính là Quyên Tử!”
“Á? Cái gì? Bạn là Quyên Tử à? Thật không? Bạn thật sự là Quyên Tử á?” Tử Tình kích động chộp lấy tay của Mộng Thi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.