Chương 23: Ngày Thứ Mười Tám
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
05/06/2014
Cả một đêm Vân Thường không ngủ, nhiệt độ ngoài hành lang bệnh viện rất thấp, chân đặt trên nền gạch lạnh gần như mất cảm giác.
Lục phu nhân yêu cầu Vân Thường đi nghỉ không chỉ một lần nhưng nói sao cô cũng không nghe. Nhất định ngồi bên ngoài phòng vô trùng canh Lục Diệp, dường như làm thế cô có thể truyền sức mạnh của mình cho anh, cùng anh chiến đấu.
Cả phòng vô trùng đóng kín mít, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong cũng không nhìn được bên ngoài nhưng với Vân Thường mà nói chẳng có gì khác biệt, đằng nào cũng không thấy.
Cô ngồi trên ghế dài ngoài phòng vô trùng, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian trôi, vừa sốt ruột vừa sợ hãi.
Tối qua lúc Vân Thường đến bệnh viện, thượng tướng Lục và Lục phu nhân hoảng hồn. Cô cũng biết ông bà không nói là vì sợ cô lo.
Nhưng cô không thể kiểm soát được tâm trạng mình, cho dù không nhìn thấy anh, cho dù canh bên ngoài chỉ uổng công, cô cũng muốn gần anh một chút, gần một chút thôi.
Mới đầu ngồi chờ chỗ này rất khổ sở, nước mắt chảy không ngừng, tuôn trên má lạnh lẽo, đau làm răng cô đánh lập cập.
Đầu óc không kềm được nghĩ tới tình huống xấu nhất, càng nghĩ càng sợ. Thỉnh thoảng hành lang còn vọng tới tiếng khóc thê thảm và tiếng rên la đau đớn của bệnh nhân.
Tất cả làm cô càng lúc càng bất an, tâm trạng tiêu cực càng lúc càng chèn ép tim cô, đau không sao thở được.
Nhưng sau đó, đau đớn đến đờ đẫn, cô cũng học được cách suy nghĩ chuyện khác để dời đi sự chú ý của bản thân.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, lần đầu tiên thân mật…
Anh cõng cô lên lầu, dắt tay cô qua đường.
Lột vải cho cô, đưa cô đi thăm mẹ.
Lục Diệp không thể bỏ cô lại một mình, chờ mắt cô chữa khỏi người đầu tiên cô muốn nhìn thấy là anh! Cô muốn cả người anh, từ đầu đến chân lọt vào trong mắt cô, sau đó ghi khắc trong lòng. Bám lấy anh cả đời này!
Lạnh, lạnh từ đầu đến chân, xương cốt từ trong ra ngoài buốt giá từng cơn. Lục phu nhân khoác lên người cô một cái áo khoác dày cộp vẫn không thể làm cô ấm lên.
Hơi lạnh buốt xương này ngoan cường mà bén ngót, như một con dao bằng băng, cắt cho tim cô tan nát, máu tươi đầm đìa.
Hai tay Vân Thường đặt chéo trên bụng, cảm thụ hơi ấm từ bụng tỏa ra.
Bé cưng, người trong đó là ba…
Ba á, tính tình rất tốt, có lúc hơi thẹn thùng, có lẽ sẽ không đi ra gặp con ngay, con đừng giận nhé.
Bé cưng à, ba sẽ nhanh về với mẹ con mình, con nói đúng không?
Bé cưng…
Chờ từ đêm đến sáng, vẫn không có tin tức gì. Cửa phòng vô trùng mở đóng đóng mở mấy lần, bác sĩ ra ra vào vào, câu trả lời vẫn chỉ có một, chờ và chờ.
“Vân Thường, quay về nghỉ tí đi con, có tin tức mẹ báo con liền, được không?” Lục phu nhân nhỏ nhẹ khuyên cô. Vân Thường đã ngồi ngoài hành lang một đêm rồi, bảo cô qua phòng bệnh cách vách nghỉ cũng không chịu, hành lang lạnh như thế, cứ vậy hoài sao thân thể chịu nổi?
“Mẹ, giờ là lúc nào rồi?” Vân Thường không gật cũng chẳng lắc, cô ngước mặt lên, chà chà ngón tay tê dại hỏi.
“Đã sáng sớm rồi, con…”
“Không phải bác sĩ nói sáng sớm là có tin tức sao, con chờ lát nữa, biết kết quả rồi đi nghỉ.”
Lục phu nhân thở dài, nói không được cô đành nghĩ cách chăm sóc cô vậy. Bảo người làm đi theo lấy túi ấm tay [7] cho Vân Thường, lại đổi nước nóng một lần, buộc lại áo khoác trên người cô mới thôi.
Lúc Lục Diệp tỉnh lại, đầu óc vẫn còn lơ mơ, ngực đau nhói, cổ họng cơ hồ cháy bỏng khó chịu. Mi mắt nặng trịch không sao mở được.
Ký ức cuối cùng dừng ở lúc bị trúng đạn trong rừng mưa, anh nằm trên nền đất lạnh ẩm ướt, trong óc trắng xóa, liều mạng nhớ cô.
Tối thui, trước mắt là bóng tối, cô đơn sợ hãi kết thành một cái lưới kín mít, trói chặt lấy anh, ra sức níu anh xuống.
Hóa ra cảm giác không nhìn thấy là thế này, tìm không thấy ánh sáng, không thấy hi vọng. Tim Lục Diệp như bị ngâm trong nước mơ chưa chín, vừa chua vừa chát. Cảm giác ấy che lấp đau đớn trên người, khiến anh chỉ muốn mau chóng mở mắt ra, nhìn Vân Thường của anh một cái.
“Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi.” Giọng bác sĩ có phần nhẹ nhõm “Ý chí của anh ấy rất kiên cường, tố chất thân thể cũng mạnh mẽ, sẽ không có vấn đề lớn. Có điều vết thương quá gần tim nên cần phải nằm trong phòng vô trùng mấy ngày mới được chuyển đến phòng bệnh thường.”
Vân Thường chỉ cảm thấy cả trái tim nhẹ bẫng, thân thể căng như dây cung cả đêm nháy mắt cũng lỏng ra, mềm oặt dựa vào ghế dài, không còn chút sức nào.
Mệt mỏi ẩn nấp trong cơ thể rốt cuộc ở giây phút này phá ổ mà ra, mãnh liệt gần như khiến cô không chống đỡ nổi. Hai tay cô che mặt, co người trên ghế, bờ vai gầy gò run rẩy kịch liệt, nước mắt tràn ra kẽ tay.
“Chừng nào người nhà có thể vào thăm?” Bình tĩnh nhất vẫn là thượng tướng Lục, sống lưng ông thẳng tắp, giọng vẫn điềm tĩnh như cũ nhưng nghe kỹ sẽ nhận ra nó hơi run run.
“Bây giờ có thể vào.” Bác sĩ đáp: “Nhưng chỉ được vào hai người thôi, đừng ở trong đó lâu quá.”
Thượng tướng Lục gật đầu, đẩy đẩy Lục phu nhân: “Em và Vân Thường vào đi, anh chờ bên ngoài.” Đều lo lắng như nhau, đều muốn thấy mặt con nhưng vẫn muốn nhường cơ hội quý giá này.
Lục phu nhân gật đầu, lau khô nước mắt, đi đến đối diện Vân Thường, kéo cô đứng dậy, khoác tay cô, dẫn cô đi theo bác sĩ đổi quần áo.
Không có Vân Thường, cô ấy không ở đây. Có lẽ là vì bệnh, cũng có lẽ là vì có điểm tựa, thiếu tá Lục luôn luôn mạnh mẽ hiếm khi lộ ra sự yếu ớt, anh cảm thấy vô cùng tủi thân, cảm giác chua xót thiếu điều chôn vùi anh.
Căn phòng này không lớn lại rỗng tuếch, chỉ có một mình anh lẻ loi nằm trên giường. Tốn hết sức lực anh mới mở mắt ra được, giờ phút này ngay cả đảo mắt vài cái anh cũng mất sức, căn bản không còn bao nhiêu sức lực mà gọi người.
Lục Diệp nhắm mắt lại, khổ sở muốn chết, Vân Thường, Vân Thường…
Ngay lúc này, Lục Diệp thính tai nghe được tiếng động, anh khẽ giật mình, dốc hết sức lực toàn thân nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Hai người trùm kín mít toàn thân từ ngoài cửa đi vào, từ đầu đến chân, trừ đôi mắt ra không thấy gì nữa.
Ánh mắt Lục Diệp lướt qua người đi đằng trước, rơi trên người đi sau. Đôi mắt hạnh vừa sưng vừa đỏ, không đẹp như ngày thường nhưng lại cực kỳ quen thuộc.
Lục Diệp nhìn cô đi từng bước tới gần mình, ánh mắt tham lam đắm đuối. Anh nhìn cô không chớp mắt, nhìn đến khi mắt cay xè hơi ứa nước ra mới chớp thật khẽ, ánh mắt vẫn còn dính trên người cô không rời.
Lỗ mũi Vân Thường tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mùi vị đặc trưng của bệnh viện khiến cô sợ hãi, bất an. Mãi đến khi bị Lục phu nhân kéo đứng vững lại, bàn tay đeo găng sờ được bàn tay Lục Diệp, cô mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Gian phòng yên lặng như tờ, hình như phòng vô trùng có công dụng làm người ta mất tiếng. Vân Thường nắm tay Lục Diệp cứng ngắc, cố gắng kiểm soát bản thân để không chảy nước mắt trong này.
Lúc Lục Diệp ở nhà luôn thích dắt tay cô, vì sợ mắt cô không thấy đường mà va vào đâu đó. Tay anh rắn chắc mạnh mẽ, gan bàn tay có một lớp kén thật dày do cầm súng lâu ngày, tay cô bọc trong lòng bàn tay anh có cảm giác được cưng chiều một cách lạ lùng.
Nhưng hiện giờ, tay anh mềm nhũn đặt ở đó, dường như không còn chút sức lực nào. Cô chỉ biết bắt chước anh lúc trước, nắm chặt tay anh, một bàn tay quá nhỏ thì dùng hai tay, tóm lại cũng nắm được.
“Vân… Vân Thường…” Giọng Lục Diệp khản đặc, chất khàn của người sốt cao mới tỉnh, như một cái cưa cùn lưỡi, vừa chói tai vừa nhọn xẹt qua tim Vân Thường, không ngừng đâm vào nơi mềm mại nhất tận đáy lòng cô.
“Em đây.” Giọng Vân Thường xuyên qua một lớp khẩu trang dày lọt vào tai Lục Diệp, hơi rầu rĩ lại ấm áp cực kỳ.
“Anh về rồi.”
“Dạ.” Vân Thường đáp lại anh “Về là tốt rồi.”
“Không đi nữa, trước khi phép, phép kết hôn kết thúc sẽ không đi nữa.” Người Lục Diệp còn rất yếu, nói mấy câu ngắn ngủn mà mệt tới thở hồng hộc.
Lục phu nhân thấy thế vỗ vỗ vai Vân Thường ra dấu cho cô nhanh chấm dứt. Lục phu nhân nghĩ rất thoáng, đằng nào giờ con cũng đã vô sự rồi, cũng không cần nôn nóng nhất thời, quan trọng nhất là để Lục Diệp nghỉ ngơi đàng hoàng.
Vân Thường hiểu ý bà, cô nắm tay Lục Diệp chặt hơn, tiếng nói càng thêm dịu dàng, dường như sợ mình sơ ý hù Lục Diệp vậy: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, bác sĩ nói rất nhanh sẽ được ra khỏi phòng vô trùng, chừng đó em lại tới chăm anh.”
Giọng cô vừa ấm vừa êm, như gió nhẹ tháng năm, dịu dàng mà kèm theo hơi thở ấm áp vô tận có thể khiến người ta yên tâm làm tâm trạng nóng nảy của Lục Diệp nháy mắt được vỗ về.
“Ừ.”
Đầu anh còn thuốc mê nên không tỉnh táo lắm, người cũng mệt lử, rất muốn ngủ.
“Vân Thường, đi, chúng ta về nhà ăn chút gì rồi ngủ một chút.” Từ phòng vô trùng đi ra, Lục phu nhân và thượng tướng Lục khuyên đội đặc chủng canh bên ngoài một đêm trở về xong, lại thu dọn đồ đạc đặt trên hành lang, bấy giờ mới nói với Vân Thường.
Ngồi ở bệnh viện một đêm, Vân Thường cũng rất mệt mỏi, xác định Lục Diệp bình an vô sự rồi, đương nhiên cô không cố chấp đòi ở đây nữa, bèn gật đầu “Dạ.”
Đi được mấy bước, bụng bỗng kêu rột rột, mặt Vân Thường đỏ ửng, sờ sờ bụng, từ tối qua tới sáng nay giày vò, không ăn gì cả, hơi đói rồi.
Vừa sờ bụng, Vân Thường như sực nhớ ra gì đó, đột ngột dừng lại, trợn tròn mắt, cô… quên nói cho Lục Diệp hay, bụng cô có một quả trứng rồi!
Lục phu nhân yêu cầu Vân Thường đi nghỉ không chỉ một lần nhưng nói sao cô cũng không nghe. Nhất định ngồi bên ngoài phòng vô trùng canh Lục Diệp, dường như làm thế cô có thể truyền sức mạnh của mình cho anh, cùng anh chiến đấu.
Cả phòng vô trùng đóng kín mít, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, bên trong cũng không nhìn được bên ngoài nhưng với Vân Thường mà nói chẳng có gì khác biệt, đằng nào cũng không thấy.
Cô ngồi trên ghế dài ngoài phòng vô trùng, trong lòng lặng lẽ đếm thời gian trôi, vừa sốt ruột vừa sợ hãi.
Tối qua lúc Vân Thường đến bệnh viện, thượng tướng Lục và Lục phu nhân hoảng hồn. Cô cũng biết ông bà không nói là vì sợ cô lo.
Nhưng cô không thể kiểm soát được tâm trạng mình, cho dù không nhìn thấy anh, cho dù canh bên ngoài chỉ uổng công, cô cũng muốn gần anh một chút, gần một chút thôi.
Mới đầu ngồi chờ chỗ này rất khổ sở, nước mắt chảy không ngừng, tuôn trên má lạnh lẽo, đau làm răng cô đánh lập cập.
Đầu óc không kềm được nghĩ tới tình huống xấu nhất, càng nghĩ càng sợ. Thỉnh thoảng hành lang còn vọng tới tiếng khóc thê thảm và tiếng rên la đau đớn của bệnh nhân.
Tất cả làm cô càng lúc càng bất an, tâm trạng tiêu cực càng lúc càng chèn ép tim cô, đau không sao thở được.
Nhưng sau đó, đau đớn đến đờ đẫn, cô cũng học được cách suy nghĩ chuyện khác để dời đi sự chú ý của bản thân.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, lần đầu tiên thân mật…
Anh cõng cô lên lầu, dắt tay cô qua đường.
Lột vải cho cô, đưa cô đi thăm mẹ.
Lục Diệp không thể bỏ cô lại một mình, chờ mắt cô chữa khỏi người đầu tiên cô muốn nhìn thấy là anh! Cô muốn cả người anh, từ đầu đến chân lọt vào trong mắt cô, sau đó ghi khắc trong lòng. Bám lấy anh cả đời này!
Lạnh, lạnh từ đầu đến chân, xương cốt từ trong ra ngoài buốt giá từng cơn. Lục phu nhân khoác lên người cô một cái áo khoác dày cộp vẫn không thể làm cô ấm lên.
Hơi lạnh buốt xương này ngoan cường mà bén ngót, như một con dao bằng băng, cắt cho tim cô tan nát, máu tươi đầm đìa.
Hai tay Vân Thường đặt chéo trên bụng, cảm thụ hơi ấm từ bụng tỏa ra.
Bé cưng, người trong đó là ba…
Ba á, tính tình rất tốt, có lúc hơi thẹn thùng, có lẽ sẽ không đi ra gặp con ngay, con đừng giận nhé.
Bé cưng à, ba sẽ nhanh về với mẹ con mình, con nói đúng không?
Bé cưng…
Chờ từ đêm đến sáng, vẫn không có tin tức gì. Cửa phòng vô trùng mở đóng đóng mở mấy lần, bác sĩ ra ra vào vào, câu trả lời vẫn chỉ có một, chờ và chờ.
“Vân Thường, quay về nghỉ tí đi con, có tin tức mẹ báo con liền, được không?” Lục phu nhân nhỏ nhẹ khuyên cô. Vân Thường đã ngồi ngoài hành lang một đêm rồi, bảo cô qua phòng bệnh cách vách nghỉ cũng không chịu, hành lang lạnh như thế, cứ vậy hoài sao thân thể chịu nổi?
“Mẹ, giờ là lúc nào rồi?” Vân Thường không gật cũng chẳng lắc, cô ngước mặt lên, chà chà ngón tay tê dại hỏi.
“Đã sáng sớm rồi, con…”
“Không phải bác sĩ nói sáng sớm là có tin tức sao, con chờ lát nữa, biết kết quả rồi đi nghỉ.”
Lục phu nhân thở dài, nói không được cô đành nghĩ cách chăm sóc cô vậy. Bảo người làm đi theo lấy túi ấm tay [7] cho Vân Thường, lại đổi nước nóng một lần, buộc lại áo khoác trên người cô mới thôi.
Lúc Lục Diệp tỉnh lại, đầu óc vẫn còn lơ mơ, ngực đau nhói, cổ họng cơ hồ cháy bỏng khó chịu. Mi mắt nặng trịch không sao mở được.
Ký ức cuối cùng dừng ở lúc bị trúng đạn trong rừng mưa, anh nằm trên nền đất lạnh ẩm ướt, trong óc trắng xóa, liều mạng nhớ cô.
Tối thui, trước mắt là bóng tối, cô đơn sợ hãi kết thành một cái lưới kín mít, trói chặt lấy anh, ra sức níu anh xuống.
Hóa ra cảm giác không nhìn thấy là thế này, tìm không thấy ánh sáng, không thấy hi vọng. Tim Lục Diệp như bị ngâm trong nước mơ chưa chín, vừa chua vừa chát. Cảm giác ấy che lấp đau đớn trên người, khiến anh chỉ muốn mau chóng mở mắt ra, nhìn Vân Thường của anh một cái.
“Bệnh nhân đã tỉnh lại rồi.” Giọng bác sĩ có phần nhẹ nhõm “Ý chí của anh ấy rất kiên cường, tố chất thân thể cũng mạnh mẽ, sẽ không có vấn đề lớn. Có điều vết thương quá gần tim nên cần phải nằm trong phòng vô trùng mấy ngày mới được chuyển đến phòng bệnh thường.”
Vân Thường chỉ cảm thấy cả trái tim nhẹ bẫng, thân thể căng như dây cung cả đêm nháy mắt cũng lỏng ra, mềm oặt dựa vào ghế dài, không còn chút sức nào.
Mệt mỏi ẩn nấp trong cơ thể rốt cuộc ở giây phút này phá ổ mà ra, mãnh liệt gần như khiến cô không chống đỡ nổi. Hai tay cô che mặt, co người trên ghế, bờ vai gầy gò run rẩy kịch liệt, nước mắt tràn ra kẽ tay.
“Chừng nào người nhà có thể vào thăm?” Bình tĩnh nhất vẫn là thượng tướng Lục, sống lưng ông thẳng tắp, giọng vẫn điềm tĩnh như cũ nhưng nghe kỹ sẽ nhận ra nó hơi run run.
“Bây giờ có thể vào.” Bác sĩ đáp: “Nhưng chỉ được vào hai người thôi, đừng ở trong đó lâu quá.”
Thượng tướng Lục gật đầu, đẩy đẩy Lục phu nhân: “Em và Vân Thường vào đi, anh chờ bên ngoài.” Đều lo lắng như nhau, đều muốn thấy mặt con nhưng vẫn muốn nhường cơ hội quý giá này.
Lục phu nhân gật đầu, lau khô nước mắt, đi đến đối diện Vân Thường, kéo cô đứng dậy, khoác tay cô, dẫn cô đi theo bác sĩ đổi quần áo.
Không có Vân Thường, cô ấy không ở đây. Có lẽ là vì bệnh, cũng có lẽ là vì có điểm tựa, thiếu tá Lục luôn luôn mạnh mẽ hiếm khi lộ ra sự yếu ớt, anh cảm thấy vô cùng tủi thân, cảm giác chua xót thiếu điều chôn vùi anh.
Căn phòng này không lớn lại rỗng tuếch, chỉ có một mình anh lẻ loi nằm trên giường. Tốn hết sức lực anh mới mở mắt ra được, giờ phút này ngay cả đảo mắt vài cái anh cũng mất sức, căn bản không còn bao nhiêu sức lực mà gọi người.
Lục Diệp nhắm mắt lại, khổ sở muốn chết, Vân Thường, Vân Thường…
Ngay lúc này, Lục Diệp thính tai nghe được tiếng động, anh khẽ giật mình, dốc hết sức lực toàn thân nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Hai người trùm kín mít toàn thân từ ngoài cửa đi vào, từ đầu đến chân, trừ đôi mắt ra không thấy gì nữa.
Ánh mắt Lục Diệp lướt qua người đi đằng trước, rơi trên người đi sau. Đôi mắt hạnh vừa sưng vừa đỏ, không đẹp như ngày thường nhưng lại cực kỳ quen thuộc.
Lục Diệp nhìn cô đi từng bước tới gần mình, ánh mắt tham lam đắm đuối. Anh nhìn cô không chớp mắt, nhìn đến khi mắt cay xè hơi ứa nước ra mới chớp thật khẽ, ánh mắt vẫn còn dính trên người cô không rời.
Lỗ mũi Vân Thường tràn ngập mùi thuốc sát trùng, mùi vị đặc trưng của bệnh viện khiến cô sợ hãi, bất an. Mãi đến khi bị Lục phu nhân kéo đứng vững lại, bàn tay đeo găng sờ được bàn tay Lục Diệp, cô mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Gian phòng yên lặng như tờ, hình như phòng vô trùng có công dụng làm người ta mất tiếng. Vân Thường nắm tay Lục Diệp cứng ngắc, cố gắng kiểm soát bản thân để không chảy nước mắt trong này.
Lúc Lục Diệp ở nhà luôn thích dắt tay cô, vì sợ mắt cô không thấy đường mà va vào đâu đó. Tay anh rắn chắc mạnh mẽ, gan bàn tay có một lớp kén thật dày do cầm súng lâu ngày, tay cô bọc trong lòng bàn tay anh có cảm giác được cưng chiều một cách lạ lùng.
Nhưng hiện giờ, tay anh mềm nhũn đặt ở đó, dường như không còn chút sức lực nào. Cô chỉ biết bắt chước anh lúc trước, nắm chặt tay anh, một bàn tay quá nhỏ thì dùng hai tay, tóm lại cũng nắm được.
“Vân… Vân Thường…” Giọng Lục Diệp khản đặc, chất khàn của người sốt cao mới tỉnh, như một cái cưa cùn lưỡi, vừa chói tai vừa nhọn xẹt qua tim Vân Thường, không ngừng đâm vào nơi mềm mại nhất tận đáy lòng cô.
“Em đây.” Giọng Vân Thường xuyên qua một lớp khẩu trang dày lọt vào tai Lục Diệp, hơi rầu rĩ lại ấm áp cực kỳ.
“Anh về rồi.”
“Dạ.” Vân Thường đáp lại anh “Về là tốt rồi.”
“Không đi nữa, trước khi phép, phép kết hôn kết thúc sẽ không đi nữa.” Người Lục Diệp còn rất yếu, nói mấy câu ngắn ngủn mà mệt tới thở hồng hộc.
Lục phu nhân thấy thế vỗ vỗ vai Vân Thường ra dấu cho cô nhanh chấm dứt. Lục phu nhân nghĩ rất thoáng, đằng nào giờ con cũng đã vô sự rồi, cũng không cần nôn nóng nhất thời, quan trọng nhất là để Lục Diệp nghỉ ngơi đàng hoàng.
Vân Thường hiểu ý bà, cô nắm tay Lục Diệp chặt hơn, tiếng nói càng thêm dịu dàng, dường như sợ mình sơ ý hù Lục Diệp vậy: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, bác sĩ nói rất nhanh sẽ được ra khỏi phòng vô trùng, chừng đó em lại tới chăm anh.”
Giọng cô vừa ấm vừa êm, như gió nhẹ tháng năm, dịu dàng mà kèm theo hơi thở ấm áp vô tận có thể khiến người ta yên tâm làm tâm trạng nóng nảy của Lục Diệp nháy mắt được vỗ về.
“Ừ.”
Đầu anh còn thuốc mê nên không tỉnh táo lắm, người cũng mệt lử, rất muốn ngủ.
“Vân Thường, đi, chúng ta về nhà ăn chút gì rồi ngủ một chút.” Từ phòng vô trùng đi ra, Lục phu nhân và thượng tướng Lục khuyên đội đặc chủng canh bên ngoài một đêm trở về xong, lại thu dọn đồ đạc đặt trên hành lang, bấy giờ mới nói với Vân Thường.
Ngồi ở bệnh viện một đêm, Vân Thường cũng rất mệt mỏi, xác định Lục Diệp bình an vô sự rồi, đương nhiên cô không cố chấp đòi ở đây nữa, bèn gật đầu “Dạ.”
Đi được mấy bước, bụng bỗng kêu rột rột, mặt Vân Thường đỏ ửng, sờ sờ bụng, từ tối qua tới sáng nay giày vò, không ăn gì cả, hơi đói rồi.
Vừa sờ bụng, Vân Thường như sực nhớ ra gì đó, đột ngột dừng lại, trợn tròn mắt, cô… quên nói cho Lục Diệp hay, bụng cô có một quả trứng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.