Chương 6: Ngày Thứ Năm 1
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
05/06/2014
Sáng sớm Lục Diệp đã bị gọi đi, là đồng đội trước đây của anh, nghe nói anh về nên muốn họp mặt một chuyến. Đương nhiên Lục Diệp không nói câu nào mà đi liền.
Những người này có lính anh dẫn dắt ra, có sĩ quan huấn luyện anh hồi trước, tình cảm với anh rất sâu đậm, lần này khó khăn lắm mới có thời gian, anh em tụ tập đương nhiên anh phải tham gia.
“Lát nữa anh gọi điện cho tiệm cơm dưới lầu, dặn họ mười một giờ đem cơm trưa lên cho em, chắc gần tối anh mới về được.” Lục Diệp cài nút bộ quân phục, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, lúc này mới quay sang nói với Vân Thường.
“Không cần đâu.” Vân Thường đang lau bàn, ngừng lại “Trong tủ lạnh còn đồ ăn, buổi trưa em tự làm là được.”
“Không được!” Lục Diệp không cần suy nghĩ nói như đinh đóng cột: “Anh không ở nhà, một mình em không được!”
Vân Thường cười “Sao lại không, anh lại không thể ở bên em mỗi ngày. Một mình em có thể mà, mấy ngày nay đâu phải anh không thấy.”
Đúng ha, quả thật anh nhìn thấy, cho dù không có anh bên cạnh giúp đỡ, mỗi ngày cô vẫn nấu cơm không nhầm lẫn. Nhưng vậy không giống, lúc đó anh có ở nhà. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì anh có thể chạy tới ngay tích tắc, còn bây giờ anh phải ra ngoài, sao yên tâm để cô loay hoay trong bếp một mình được!
Không yên tâm, anh không yên tâm!
Chân mày Lục Diệp nhăn lại, định nói thì bị Vân Thường giành trước “Không sao, anh đi đi, nếu có chuyện gì em sẽ gọi cho anh.”
Lục Diệp định nói đến chừng đó gọi điện thoại sẽ không kịp nhưng đối diện với đôi mắt trống rỗng mà kiên trì của Vân Thường nhất thời không biết nói sao.
Đành mím môi, do dự mấy giây cuối cùng gật đầu “Vậy được, em, em cẩn thận chút.”
“Ừ, biết rồi, anh yên tâm đi.”
Vân Thường không trông thấy nên không hề biết, lúc Lục Diệp quay đầu đi, cả lỗ tai đều biến thành màu đỏ.
Tủ lạnh quả thật có rau nhưng thịt thì không còn nhiều. Cô và Lục Diệp luôn mua thịt trong ngày, bởi vì thịt bỏ đông lạnh trong tủ ăn không tốt, cô thì chẳng thích thịt mấy nhưng Lục Diệp không có thịt là không vui.
Vân Thường lần mò đóng cửa tủ lạnh lại, nghĩ nghĩ, đi vào phòng ngủ khoác áo ngoài, cầm ví tiền. Cô đã biết đường đi siêu thị ra sao rồi, đi mua thịt thôi, tối nay không biết chừng nào Lục Diệp về, trước khi anh về cô phải nấu ăn xong.
Vân Thường đi một mình chậm hơn so với lúc đi cùng Lục Diệp nhiều, ngoại trừ đi chậm chút ra thì không va phải thứ gì, lúc thanh toán thái độ của thu ngân cũng rất tốt, giúp cô trả tiền bỏ đồ vào túi, khiến Vân Thường hết sức cảm kích.
Sau khi bị mù mới biết, người khác đối tốt với mình không phải có thể tùy tiện phung phí, phải cẩn thận trân trọng từng chút mới được, ghi nhớ kỹ trong lòng.
Vân Thường xách thịt rau mua được chậm rãi đi về nhà, đương lúc một thiếu niên tốt bụng giúp cô đi xuống đường hầm thì nghe đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc “Vân Thường?”
Vân Thường siết chặt cái túi, quay đầu nở nụ cười không đổi “Lưu Trân Ny.”
Lưu Trân Ny liếc đôi mắt không có tiêu cự của Vân Thường, đôi môi tô son đỏ chót nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý “Lâu quá không gặp rồi, Vân Thường, lại quán bên kia ngồi đi.”
Vân Thường định cự tuyệt, Lưu Trân Ny đã bước tới túm lấy cánh tay cô, móng tay bén ngót cách một lớp áo lông dê vẫn làm cô đau nhói “Đừng từ chối đó, chúng ta có duyên lắm. Đi thôi!”
Vân Thường bất lực, đành đi theo Lưu Trân Ny vào một quán café bên đường, kêu một ly macchiato cầm trong tay, cảm thụ độ nóng của café, lúc này mới thấy tay mình ấm áp lên một chút.
“Chắc cậu không biết nhỉ, hai tháng trước tôi vào CA rồi.” Giọng Lưu Trân Ny không che giấu được sự đắc ý, Vân Thường làm như không nghe, dịu dàng mỉm cười “Chúc mừng.”
“CA cạnh tranh đúng là khiếp thật, hiện giờ mỗi ngày tôi đều phải tăng ca tới hơn chín giờ.” Lưu Trân Ny than thở, đôi mày vẽ mảnh dính nhíu lại “Trong bốn người ở ký túc xá chúng ta cậu vẫn có phước nhất, có thể ở nhà không cần đi làm, như tôi, aiz!” Nói rồi lại thở dài. Làm như rất hâm mộ cuộc sống của Vân Thường vậy.
Có phước? Vân Thường siết chặt tách café, người bạn cùng phòng này từ năm nhất đại học đã bắt đầu ganh đua với cô, cái gì cũng muốn so, nhỏ thì thành tích học tập, lớn thì nam sinh qua lại, hiện tại đã bắt đầu so công việc. Cô còn nhớ năm đó lúc hai người đồng thời kết thúc thực tập ở CA, CA chỉ giữ lại mỗi cô mà không giữ Lưu Trân Ny thì, cái vẻ mặt nanh nọc đó của cô ta.
Thật tình cô không hiểu có cái gì mà tranh, ai có cuộc sống của người đó, vì sao nhất định phải phân bì?
Vân Thường cảm giác đầu ngón tay lại bắt đầu lạnh, cô sửa lại tóc mai bị gió thổi rối, thản nhiên nói “Tôi cũng cảm thấy mình bây giờ rất tốt. Không cần thiết vì chuyện mình không thích mà đón ý nói hùa, không cần bị áp lực cuộc sống ép cho không thở nổi. Quan trọng hơn là,” Cô ngừng lại một chút “Không cần ép mình nhìn người mình không muốn gặp.”
Tuy Vân Thường dịu dàng nhưng tuyệt đối không mềm yếu, nếu không đã bị dì ghẻ ăn hiếp cho không chỗ dung thân từ lâu. Hiện tại tuy mắt không thấy nhưng tính tình thì không đổi.
Mặt Lưu Trân Ny đen lại, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy, năm đó lúc mình nhìn thấy Vân Thường dẫn đội hùng biện trường họ giành được giải nhất toàn quốc thì, cũng là gương mặt thường xuyên mỉm cười này nhưng khiến cho toàn bộ đối thủ hùng biện á khẩu không cãi được, cuối cùng chẳng những giành được giải nhất, giải biện luận xuất sắc nhất cũng bị cô ta giành mất.
Lưu Trân Ny định thần lại, vậy thì đã sao? Hiện tại còn không phải một người mù tàn phế? Cô ta còn so được với mình sao! Nói đến cùng, vẫn là mình thắng!
Cô ta nghĩ nghĩ, đổi sang giọng điệu thân thiết “Vân Thường, xin lỗi, tôi không cố ý vạch trần vết thương của cậu, chỉ là sinh hoạt phí của cậu hiện giờ dựa cả vào cha mẹ, liệu có quá…” Còn lại cô ta không nói hết bởi vì cô ta thấy nụ cười trên mặt Vân Thường biến mất trong nháy mắt.
Bao nhiêu năm nay, tuy cô ta luôn gây sự nhưng Vân Thường chưa từng trở mặt. Vì thế cô ta mới dám hết lần này đến lần khác nói khích cô, ai ngờ lần này mới nói có một câu, Vân Thường đã biến sắc mặt thế rồi.
“Cám ơn đã quan tâm.” Vân Thường xách túi đứng dậy “Tôi đã kết hôn rồi, thế nên không cần cha mẹ nuôi nữa.”
Tức khắc miệng Lưu Trân Ny há hốc ra “Cậu… cậu kết hôn rồi?”
Vân Thường quay mặt đi, không muốn nói thêm với cô ta câu nào nữa, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
“Không thể nào!” Lưu Trân Ny giễu cợt “Vân Thường, cậu lừa tôi đấy à? Chu Nhân Trạch bây giờ chắc còn ở nước ngoài!”
Đột nhiên nghe tới cái tên này, tim Vân Thường dường như bị người ta dùng một cây kim bé xíu đâm từng nhát một, phun máu tươi, phơi bày da thịt ra.
Cô không quay đầu, giọng lạnh như băng dưới hố sâu “Lưu Trân Ny, đừng nói nhảm, chúng tôi chỉ là bạn.” Nói xong cô không buồn ngoảnh lại đi ra khỏi quán café, mặc LưuTrân Ny ở đằng sau hò hét mấy tiếng cũng không đáp lời.
Cô đi vừa nhanh vừa vội, nhanh còn hơn người đi đường bình thường. Tim loạn như bị một lớp vải gai chặn lấy, không có chút đầu mối nào, Vân Thường chỉ nghe tiếng người đi đường la hoảng một tiếng, đầu đụng bốp vào buồng điện thoại công cộng bên đường, rau thịt trong tay vung vãi hết xuống đất.
Có người tốt bụng nhặt đồ lên giúp cô, bỏ vào túi đưa cho cô “Em gái, mắt không tốt ra ngoài nên có người đi cùng nhé!”
Vân Thường sờ trán cười với người nọ “Cám ơn.”
Xách túi đi tới trước, nghe tiếng trẻ con non nớt ngây thơ đằng sau “Mẹ, sao chị ấy lại đụng trúng đầu thế?”
“Vì chị ấy bị mù, không thấy đường…”
Vân Thường cong môi muốn cười nhưng cười không nổi.
Lúc Lục Diệp về đã hơn năm giờ chiều, Vân Thường đang nấu cơm tối trong bếp. Thịt bê hầm khoai tây, ở trong nồi đã tỏa hương thơm nức, bụng anh kêu rột rột.
Lục Diệp theo mùi hương từ đằng sau ôm lấy Vân Thường, vùi đầu vào cổ cô ra sức hít tới hít lui, y như con cún to dựa vào chủ.
Mùi rượu trên người anh nồng nặc, Vân Thường bị hơi rượu phà cho chịu không nổi, không muốn để anh dây dưa thêm nữa nhưng lại cảm thấy Lục Diệp bình thường nghiêm túc ít nói bây giờ cứ như đổi thành một người khác, rất thú vị.
Nghĩ nghĩ, vẫn là dùng đồ ăn dụ dỗ anh “Lục Diệp, đứng lên, nếu không thịt bê cháy mất.”
“Cháy thì cháy!” Đồ ăn không dụ được luôn rồi! Có điều anh chàng nói chuyện vẫn trôi chảy lắm, sao đầu óc không tỉnh táo được như thế nhỉ.
Vân Thường hết cách, muốn đẩy anh thì Lục Diệp đã chủ động buông cô ra. Vân Thường không thấy, không biết anh định làm gì, đành đứng yên tại chỗ chờ động tác tiếp theo của anh.
Hơi thở nóng rực càng lúc càng gần, Vân Thường nghiêng đầu định tránh lại bị Lục Diệp đỡ lấy mặt, đành mặc anh hôn lên môi mình.
Thở ra hít vào toàn là mùi rượu, cứ như bị quán rượu bao vây vậy. Vân Thường thò tay túm tay anh “Lục Diệp, uống say rồi? Ui… đừng quậy, nghe em nói…”
“Cái… cái gì?” Thiếu tá Lục chơi xấu, bỏ ngón tay Vân Thường vào miệng mà cắn, còn dùng hàm râu mới nhú chà lên mu bàn tay người ta, làm Vân Thường nhột nhạt.
“Anh uống bao nhiêu?”
“Không biết…” Lục Diệp dừng lại, liếm liếm lòng bàn tay cô mới nói tiếp “Nhiều lắm…”
“Anh vô phòng tắm tắm trước được không? Em phải nấu cơm, đừng kéo em.”
“Không được!” Chẳng mấy khi thiếu tá Lục tùy hứng như thế.
Vân Thường đưa tay vuốt ve đầu anh an ủi, Lục Diệp híp mắt hưởng thụ “Vân, Vân Thường?”
“Hả?”
“Anh sai rồi.”
Vân Thường sửng sốt “Sai cái gì?”
Đột nhiên Lục Diệp buông ta cô ra, đột ngột mất đi trọng tâm làm cơ thể loạng choạng, bỗng ngã nhào xuống đất.
“Bọn họ… bọn họ nói cầu hôn phải quỳ xuống.” Anh khinh khỉnh hừ một tiếng “Trò chơi của đàn bà!” Dừng một chút lại đổi sang vẻ mặt ngốc nghếch “Nếu, nếu anh cầu hôn em em đồng ý không?”
Những người này có lính anh dẫn dắt ra, có sĩ quan huấn luyện anh hồi trước, tình cảm với anh rất sâu đậm, lần này khó khăn lắm mới có thời gian, anh em tụ tập đương nhiên anh phải tham gia.
“Lát nữa anh gọi điện cho tiệm cơm dưới lầu, dặn họ mười một giờ đem cơm trưa lên cho em, chắc gần tối anh mới về được.” Lục Diệp cài nút bộ quân phục, chỉnh lại cổ áo ngay ngắn, lúc này mới quay sang nói với Vân Thường.
“Không cần đâu.” Vân Thường đang lau bàn, ngừng lại “Trong tủ lạnh còn đồ ăn, buổi trưa em tự làm là được.”
“Không được!” Lục Diệp không cần suy nghĩ nói như đinh đóng cột: “Anh không ở nhà, một mình em không được!”
Vân Thường cười “Sao lại không, anh lại không thể ở bên em mỗi ngày. Một mình em có thể mà, mấy ngày nay đâu phải anh không thấy.”
Đúng ha, quả thật anh nhìn thấy, cho dù không có anh bên cạnh giúp đỡ, mỗi ngày cô vẫn nấu cơm không nhầm lẫn. Nhưng vậy không giống, lúc đó anh có ở nhà. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì anh có thể chạy tới ngay tích tắc, còn bây giờ anh phải ra ngoài, sao yên tâm để cô loay hoay trong bếp một mình được!
Không yên tâm, anh không yên tâm!
Chân mày Lục Diệp nhăn lại, định nói thì bị Vân Thường giành trước “Không sao, anh đi đi, nếu có chuyện gì em sẽ gọi cho anh.”
Lục Diệp định nói đến chừng đó gọi điện thoại sẽ không kịp nhưng đối diện với đôi mắt trống rỗng mà kiên trì của Vân Thường nhất thời không biết nói sao.
Đành mím môi, do dự mấy giây cuối cùng gật đầu “Vậy được, em, em cẩn thận chút.”
“Ừ, biết rồi, anh yên tâm đi.”
Vân Thường không trông thấy nên không hề biết, lúc Lục Diệp quay đầu đi, cả lỗ tai đều biến thành màu đỏ.
Tủ lạnh quả thật có rau nhưng thịt thì không còn nhiều. Cô và Lục Diệp luôn mua thịt trong ngày, bởi vì thịt bỏ đông lạnh trong tủ ăn không tốt, cô thì chẳng thích thịt mấy nhưng Lục Diệp không có thịt là không vui.
Vân Thường lần mò đóng cửa tủ lạnh lại, nghĩ nghĩ, đi vào phòng ngủ khoác áo ngoài, cầm ví tiền. Cô đã biết đường đi siêu thị ra sao rồi, đi mua thịt thôi, tối nay không biết chừng nào Lục Diệp về, trước khi anh về cô phải nấu ăn xong.
Vân Thường đi một mình chậm hơn so với lúc đi cùng Lục Diệp nhiều, ngoại trừ đi chậm chút ra thì không va phải thứ gì, lúc thanh toán thái độ của thu ngân cũng rất tốt, giúp cô trả tiền bỏ đồ vào túi, khiến Vân Thường hết sức cảm kích.
Sau khi bị mù mới biết, người khác đối tốt với mình không phải có thể tùy tiện phung phí, phải cẩn thận trân trọng từng chút mới được, ghi nhớ kỹ trong lòng.
Vân Thường xách thịt rau mua được chậm rãi đi về nhà, đương lúc một thiếu niên tốt bụng giúp cô đi xuống đường hầm thì nghe đằng sau vang lên một giọng nói quen thuộc “Vân Thường?”
Vân Thường siết chặt cái túi, quay đầu nở nụ cười không đổi “Lưu Trân Ny.”
Lưu Trân Ny liếc đôi mắt không có tiêu cự của Vân Thường, đôi môi tô son đỏ chót nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý “Lâu quá không gặp rồi, Vân Thường, lại quán bên kia ngồi đi.”
Vân Thường định cự tuyệt, Lưu Trân Ny đã bước tới túm lấy cánh tay cô, móng tay bén ngót cách một lớp áo lông dê vẫn làm cô đau nhói “Đừng từ chối đó, chúng ta có duyên lắm. Đi thôi!”
Vân Thường bất lực, đành đi theo Lưu Trân Ny vào một quán café bên đường, kêu một ly macchiato cầm trong tay, cảm thụ độ nóng của café, lúc này mới thấy tay mình ấm áp lên một chút.
“Chắc cậu không biết nhỉ, hai tháng trước tôi vào CA rồi.” Giọng Lưu Trân Ny không che giấu được sự đắc ý, Vân Thường làm như không nghe, dịu dàng mỉm cười “Chúc mừng.”
“CA cạnh tranh đúng là khiếp thật, hiện giờ mỗi ngày tôi đều phải tăng ca tới hơn chín giờ.” Lưu Trân Ny than thở, đôi mày vẽ mảnh dính nhíu lại “Trong bốn người ở ký túc xá chúng ta cậu vẫn có phước nhất, có thể ở nhà không cần đi làm, như tôi, aiz!” Nói rồi lại thở dài. Làm như rất hâm mộ cuộc sống của Vân Thường vậy.
Có phước? Vân Thường siết chặt tách café, người bạn cùng phòng này từ năm nhất đại học đã bắt đầu ganh đua với cô, cái gì cũng muốn so, nhỏ thì thành tích học tập, lớn thì nam sinh qua lại, hiện tại đã bắt đầu so công việc. Cô còn nhớ năm đó lúc hai người đồng thời kết thúc thực tập ở CA, CA chỉ giữ lại mỗi cô mà không giữ Lưu Trân Ny thì, cái vẻ mặt nanh nọc đó của cô ta.
Thật tình cô không hiểu có cái gì mà tranh, ai có cuộc sống của người đó, vì sao nhất định phải phân bì?
Vân Thường cảm giác đầu ngón tay lại bắt đầu lạnh, cô sửa lại tóc mai bị gió thổi rối, thản nhiên nói “Tôi cũng cảm thấy mình bây giờ rất tốt. Không cần thiết vì chuyện mình không thích mà đón ý nói hùa, không cần bị áp lực cuộc sống ép cho không thở nổi. Quan trọng hơn là,” Cô ngừng lại một chút “Không cần ép mình nhìn người mình không muốn gặp.”
Tuy Vân Thường dịu dàng nhưng tuyệt đối không mềm yếu, nếu không đã bị dì ghẻ ăn hiếp cho không chỗ dung thân từ lâu. Hiện tại tuy mắt không thấy nhưng tính tình thì không đổi.
Mặt Lưu Trân Ny đen lại, trong lúc hoảng hốt lại cảm thấy, năm đó lúc mình nhìn thấy Vân Thường dẫn đội hùng biện trường họ giành được giải nhất toàn quốc thì, cũng là gương mặt thường xuyên mỉm cười này nhưng khiến cho toàn bộ đối thủ hùng biện á khẩu không cãi được, cuối cùng chẳng những giành được giải nhất, giải biện luận xuất sắc nhất cũng bị cô ta giành mất.
Lưu Trân Ny định thần lại, vậy thì đã sao? Hiện tại còn không phải một người mù tàn phế? Cô ta còn so được với mình sao! Nói đến cùng, vẫn là mình thắng!
Cô ta nghĩ nghĩ, đổi sang giọng điệu thân thiết “Vân Thường, xin lỗi, tôi không cố ý vạch trần vết thương của cậu, chỉ là sinh hoạt phí của cậu hiện giờ dựa cả vào cha mẹ, liệu có quá…” Còn lại cô ta không nói hết bởi vì cô ta thấy nụ cười trên mặt Vân Thường biến mất trong nháy mắt.
Bao nhiêu năm nay, tuy cô ta luôn gây sự nhưng Vân Thường chưa từng trở mặt. Vì thế cô ta mới dám hết lần này đến lần khác nói khích cô, ai ngờ lần này mới nói có một câu, Vân Thường đã biến sắc mặt thế rồi.
“Cám ơn đã quan tâm.” Vân Thường xách túi đứng dậy “Tôi đã kết hôn rồi, thế nên không cần cha mẹ nuôi nữa.”
Tức khắc miệng Lưu Trân Ny há hốc ra “Cậu… cậu kết hôn rồi?”
Vân Thường quay mặt đi, không muốn nói thêm với cô ta câu nào nữa, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
“Không thể nào!” Lưu Trân Ny giễu cợt “Vân Thường, cậu lừa tôi đấy à? Chu Nhân Trạch bây giờ chắc còn ở nước ngoài!”
Đột nhiên nghe tới cái tên này, tim Vân Thường dường như bị người ta dùng một cây kim bé xíu đâm từng nhát một, phun máu tươi, phơi bày da thịt ra.
Cô không quay đầu, giọng lạnh như băng dưới hố sâu “Lưu Trân Ny, đừng nói nhảm, chúng tôi chỉ là bạn.” Nói xong cô không buồn ngoảnh lại đi ra khỏi quán café, mặc LưuTrân Ny ở đằng sau hò hét mấy tiếng cũng không đáp lời.
Cô đi vừa nhanh vừa vội, nhanh còn hơn người đi đường bình thường. Tim loạn như bị một lớp vải gai chặn lấy, không có chút đầu mối nào, Vân Thường chỉ nghe tiếng người đi đường la hoảng một tiếng, đầu đụng bốp vào buồng điện thoại công cộng bên đường, rau thịt trong tay vung vãi hết xuống đất.
Có người tốt bụng nhặt đồ lên giúp cô, bỏ vào túi đưa cho cô “Em gái, mắt không tốt ra ngoài nên có người đi cùng nhé!”
Vân Thường sờ trán cười với người nọ “Cám ơn.”
Xách túi đi tới trước, nghe tiếng trẻ con non nớt ngây thơ đằng sau “Mẹ, sao chị ấy lại đụng trúng đầu thế?”
“Vì chị ấy bị mù, không thấy đường…”
Vân Thường cong môi muốn cười nhưng cười không nổi.
Lúc Lục Diệp về đã hơn năm giờ chiều, Vân Thường đang nấu cơm tối trong bếp. Thịt bê hầm khoai tây, ở trong nồi đã tỏa hương thơm nức, bụng anh kêu rột rột.
Lục Diệp theo mùi hương từ đằng sau ôm lấy Vân Thường, vùi đầu vào cổ cô ra sức hít tới hít lui, y như con cún to dựa vào chủ.
Mùi rượu trên người anh nồng nặc, Vân Thường bị hơi rượu phà cho chịu không nổi, không muốn để anh dây dưa thêm nữa nhưng lại cảm thấy Lục Diệp bình thường nghiêm túc ít nói bây giờ cứ như đổi thành một người khác, rất thú vị.
Nghĩ nghĩ, vẫn là dùng đồ ăn dụ dỗ anh “Lục Diệp, đứng lên, nếu không thịt bê cháy mất.”
“Cháy thì cháy!” Đồ ăn không dụ được luôn rồi! Có điều anh chàng nói chuyện vẫn trôi chảy lắm, sao đầu óc không tỉnh táo được như thế nhỉ.
Vân Thường hết cách, muốn đẩy anh thì Lục Diệp đã chủ động buông cô ra. Vân Thường không thấy, không biết anh định làm gì, đành đứng yên tại chỗ chờ động tác tiếp theo của anh.
Hơi thở nóng rực càng lúc càng gần, Vân Thường nghiêng đầu định tránh lại bị Lục Diệp đỡ lấy mặt, đành mặc anh hôn lên môi mình.
Thở ra hít vào toàn là mùi rượu, cứ như bị quán rượu bao vây vậy. Vân Thường thò tay túm tay anh “Lục Diệp, uống say rồi? Ui… đừng quậy, nghe em nói…”
“Cái… cái gì?” Thiếu tá Lục chơi xấu, bỏ ngón tay Vân Thường vào miệng mà cắn, còn dùng hàm râu mới nhú chà lên mu bàn tay người ta, làm Vân Thường nhột nhạt.
“Anh uống bao nhiêu?”
“Không biết…” Lục Diệp dừng lại, liếm liếm lòng bàn tay cô mới nói tiếp “Nhiều lắm…”
“Anh vô phòng tắm tắm trước được không? Em phải nấu cơm, đừng kéo em.”
“Không được!” Chẳng mấy khi thiếu tá Lục tùy hứng như thế.
Vân Thường đưa tay vuốt ve đầu anh an ủi, Lục Diệp híp mắt hưởng thụ “Vân, Vân Thường?”
“Hả?”
“Anh sai rồi.”
Vân Thường sửng sốt “Sai cái gì?”
Đột nhiên Lục Diệp buông ta cô ra, đột ngột mất đi trọng tâm làm cơ thể loạng choạng, bỗng ngã nhào xuống đất.
“Bọn họ… bọn họ nói cầu hôn phải quỳ xuống.” Anh khinh khỉnh hừ một tiếng “Trò chơi của đàn bà!” Dừng một chút lại đổi sang vẻ mặt ngốc nghếch “Nếu, nếu anh cầu hôn em em đồng ý không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.