Chương 12
Phương Trúc
03/06/2013
Tôi đang nghĩ mình có nên dứt khoát cắt đứt quan hệ với
mấy người DB hay ko? Bỏ đi thì thấy ko nỡ mà ở lại thì.....Cái này phải
gọi là "bỏ thì thương mà vương thì tội". Nhưng cứ để tình trạng này kéo
dài tôi sợ mình sẽ trở thành "bà cô già" mất. Chuyện là thế này.Từ đầu
năm học đến giờ tôi cũng được khá đông đảo người theo đuổi nhưng mà lạ
một điều là họ ko kiên trì được lâu. Chuyện đó cũng coi như là ko tính
đi, đây mới là điều làm tôi cảm thấy thật sự nghi ngờ. Mấy người ấy sau
khi chính thức từ bỏ ý định tán tỉnh tôi thì ngay ngày hôm sau vừa nhìn
thấy tôi là họ cứ bỏ chạy thục mạng làm như tôi là ma đi hù dọa hay sao
ấy. Mấy lần như vậy, tôi quyết tâm phải tìm ra được sự thật. Thế là một
hôm tôi tóm được một anh chàng và tra hỏi cặn kẽ nhưng tiếc là ko thể
biết được nhìu chỉ nghe loáng thoáng là nhóm DBSK có dính líu trong đó.
Cho đến ngày hôm kia tôi mới được biết sự thật...
Trở lại 3 ngày trước...
-Jenny, có chuyện hay rồi đây-Kyo hớn hở chạy vào báo tin cho tôi
-Làm gì mà cậu chạy hồng hộc ghê thía?-tôi đang đọc sách ngẩng mặt lên cười
-Này, tớ bảo cậu nghe.-Kyo thì thầm vào tai tôi-Có một anh chàng khóa trên muốn làm quen với cậu, đã nhờ mình chuyển lời giúp đây. Ngay bây giờ cậu hãy ra ngay sau trường, anh ta đang đợi ở đấy.
-Hả? Cậu ko đùa đấy chứ?-tôi nghi ngờ
-Ko đùa đâu. Sự thật 100%. Ko tin đi ra đấy thử đi. Mà nói cho biết nhá, anh này rất là đẹp trai đó nha, đã vậy còn học giỏi nữa. Nghe bảo anh ta "chết" cậu từ lâu roài, ngay lần đầu gặp gỡ.-Kyo huyên thuyên-Nào đi ngay đi, ko người ta bỏ đi mất đấy-cậu ta kéo tôi đi.
Đến nơi thì thấy đúng là có người thật.Anh ta đang đứng quay lưng về phía tôi. Nghe tiếng động, anh ta quay lại. Và khi nhìn thấy tôi thì anh ta nở một nụ cười thật đẹp.
Trời đất quỷ thần ơi!Sao lại anh ta lại sở hữu nụ cười ngất ngây con gà tây thía nhở?-tôi ngẩn ngơ nhìn.
-Jenny,em đến rồi àh?-anh ta lên tiếng trước.
-Vâ...âng-tôi lắp bắp.
-Anh là Kim Nam Min, học trên em một khóa. Anh đã phải suy nghĩ rất lâu hôm nay mới đưa ra quyết định là gặp và bày tỏ tình cảm của anh cho em hiểu. Anh.....
-SẾN QUÁ ĐÊ ! - một giọng nói to cắt ngang lời nói của Nam Min.
Ngay sau tiếng nói đó là 5 gương mặt rất đỗi "thân yêu" hiện ra, lần lượt là:Max, Uno, Hero, Xiah,và Micky.
-Các người làm gì ở đây?-tôi ngạc nhiên hỏi
-Làm gì là làm gì, phá cuộc "tỉnh tò" của anh ta chứ còn làm gì nữa?-Max bình thản nói
-Chúng ta đi thôi-Nam Min nói bằng giọng khó chịu và nắm tay tôi dẫn đi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hero đã chặn anh ta lại và giúp tôi gỡ tay Nam Min ra khỏi tay tôi.
-Đi dễ vậy sao ông anh?-Xiah tiến tới với một gương mặt lạnh lùng hệt như mấy tên xã hội đen trong phim khiến tôi cũng phải rùng mình.
-Các...các người muốn làm gì đây?-Nam Min mặt cắt ko còn giọt máu.
-Chỉ là muốn chơi đùa một chút thôi mà-Micky lên tiếng.
Trời ơi, "chơi đùa một chút" của ai chứ của Micky thì chỉ có đường chết ko có đường sống. Cái đầu quái quỷ của anh ta chuyên nghĩ ra mọi thứ mà người khác ko thể lường trước được. Phải nghĩ cách giúp Nam Min mới được. Thế nhưng tôi càng cố thì đầu óc lại càng rối tung lên, chẳng nghĩ được cách gì.
-Hero, anh ở đây canh chừng, tiện thể "chăm sóc" Jenny lun nhá. Xiah, Uno, 2 anh áp giải “tên” này đi.-Max ra lệnh
Ối giời ơi!họ cứ làm như là đang truy bắt tội phạm ko bằng ấy. Chắc là xem phim nhiều quá nên “nhiễm” rồi. Tôi lắc đầu chán nản
-Hành động mau đi, ko thôi là ko kịp đâu!-Micky thúc giục
Thế là bọn họ cùng với anh chàng Nam Min tội nghiệp mất hút sau cánh cửa nhà vệ sinh bỏ hoang ở gần đó.
Trong nhà vệ sinh.
Max.
-Chúng ta chơi trò gì đầu tiên đây?-Xiah hỏi
-Max! dùng cái này đi-Micky rút từ trong túi quần ra một cái lông vũ đưa cho tôi.
-Ok! Nào Xiah, Uno 2 anh giữ anh ta chặt vào đấy.-tôi vừa dặn dò vừa tiến tới và ngoáy cái đó vào... mũi của Nam Min.
-Ha ha ha, nhột quá, bỏ tôi ra, tôi ko chịu được nữa rồi-anh ta cười nghiêng ngửa.
-Đây là hình phạt đầu tiên vì anh dám phớt lờ lời cảnh báo của chúng tôi là phải tránh xa Jenny ra-tôi dừng tay giảng đạo lý cho anh ta hỉu ko sau này lại oán trách tôi nữa thì mang tội lắm.
-các cậu típ tục đi, tôi ra ngoài đây.-Micky đứng dậy và quay sang Nam Min-anh cứ từ từ mà nếm trải đi nhá, còn nhìu tiết mục đang chờ anh lắm.
-Sao vậy?ko xem nữa àh?-Uno lên tiếng hỏi
-Tôi ko có hứng thú, vả lại ở trong này bốc mùi kinh quá, nãy giờ tôi hắt hơi mấy cái rồi.-Micky nói xong bỏ ra ngoài.....
Ở bên ngoài.
Jenny.
Ko biết bọn họ giở trò gì mà Nam Min lại cười sặc sụa thế kia?Ôi hok lẽ là anh ta bị hành hạ đến nỗi phát khùng sao? Tôi sợ hãi cắn chặt môi. Tất cả là cũng tại tôi. Tôi đã hại anh ta mất rồi.
-Hero, làm gì đi chứ? anh ko cản bọn họ sao?-tôi nài nỉ Hero.
-Lần này thì ko.-Hero lạnh lùng đáp- Nhưng mà em yên tâm đi, ko chết được đâu, cùng lắm thì anh ta phải vào bệnh viện điều trị một thời gian ngắn thôi.-Hero bình thản đến phát sợ.
Sau 1h đồng hồ bị.... "tra tấn dã man" (theo suy diễn của tôi) thì Nam Min cũng được đưa ra.Trông anh ta lúc này phải gọi là gì nhỉ? À,là "thân tàn ma dại". Quần áo lúc đầu phẳng phiêu, gọn gàng còn bi h thì xộc xệch, lôi thôi.Đầu tóc thì rối bù như ổ quạ.Lúc đầu trông oai phong bao nhiu thì bây giờ lại tàn tạ bấy nhiu. (nói thía có quá đáng hok ta?Vì chính tôi đã làm cho anh ta ra nông nỗi này kia mừ)
Vừa trông thấy tôi, anh ta đã vội vã bỏ đi ngay, ko một lời từ biệt.
-Các anh làm gì anh ta vậy?-tôi tức quá nên hét lên
-thì như em thấy đó.-Uno nhún vai.
-Thật là quá đáng mà.Tại sao mấy người lại làm thế chứ?-tôi ko kìm nổi xúc động, nước mắt chực rơi xuống
-Chỉ vì muốn tốt cho con thôi mà-Xiah vội đến an ủi tôi
-Tốt cho tôi?Các người nghĩ sao vậy?Tôi quen ai, kết bạn với ai là quyền của tôi, ai cho các người xen vào?Đừng tưởng tôi ở nhà mấy người thì mấy người muốn làm gì thì làm.Tôi hết chịu nổi rồi-tôi la lên.
-Hey, các anh chạy đi! mau lên! -Max giục mọi người
-Gì?Tại sao phải thế?-Micky ngạc nhiên hỏi lại
-Trời ơi! Các anh ko biết sao? Jenny mà nổi giận lên thì kinh khủng lắm đấy. Hôm trước cô ta nổi cơn lên đã cho tôi một phát vào tay làm kỉ niệm rồi đấy.-Max giải thích.
-Có chuyện đó sao?-Hero nghi ngờ-Cô ấy xưa nay hiền lắm mà?
-Đúng vậy, tôi hiền nhưng mà sức chịu đựng con người có hạn.-tôi gằn giọng.
Nói rồi tôi vơ lấy đại một cánh tay ngay gần đó mà......cắn để xả giận.Trong cơn thịnh nộ, tôi nghe thấy tiếng của nạn nhân bị tôi cắn kêu la thảm thiết:
-Cứu mạng, ai đó cứu mạng!
Mặc dù biết đó là ai nhưng tôi vẫn mặc kệ. Ai bảo chọc giận tôi làm gì? Lần sau trêu ai thì trêu nhưng phải chừa tôi ra.
Trở lại 3 ngày trước...
-Jenny, có chuyện hay rồi đây-Kyo hớn hở chạy vào báo tin cho tôi
-Làm gì mà cậu chạy hồng hộc ghê thía?-tôi đang đọc sách ngẩng mặt lên cười
-Này, tớ bảo cậu nghe.-Kyo thì thầm vào tai tôi-Có một anh chàng khóa trên muốn làm quen với cậu, đã nhờ mình chuyển lời giúp đây. Ngay bây giờ cậu hãy ra ngay sau trường, anh ta đang đợi ở đấy.
-Hả? Cậu ko đùa đấy chứ?-tôi nghi ngờ
-Ko đùa đâu. Sự thật 100%. Ko tin đi ra đấy thử đi. Mà nói cho biết nhá, anh này rất là đẹp trai đó nha, đã vậy còn học giỏi nữa. Nghe bảo anh ta "chết" cậu từ lâu roài, ngay lần đầu gặp gỡ.-Kyo huyên thuyên-Nào đi ngay đi, ko người ta bỏ đi mất đấy-cậu ta kéo tôi đi.
Đến nơi thì thấy đúng là có người thật.Anh ta đang đứng quay lưng về phía tôi. Nghe tiếng động, anh ta quay lại. Và khi nhìn thấy tôi thì anh ta nở một nụ cười thật đẹp.
Trời đất quỷ thần ơi!Sao lại anh ta lại sở hữu nụ cười ngất ngây con gà tây thía nhở?-tôi ngẩn ngơ nhìn.
-Jenny,em đến rồi àh?-anh ta lên tiếng trước.
-Vâ...âng-tôi lắp bắp.
-Anh là Kim Nam Min, học trên em một khóa. Anh đã phải suy nghĩ rất lâu hôm nay mới đưa ra quyết định là gặp và bày tỏ tình cảm của anh cho em hiểu. Anh.....
-SẾN QUÁ ĐÊ ! - một giọng nói to cắt ngang lời nói của Nam Min.
Ngay sau tiếng nói đó là 5 gương mặt rất đỗi "thân yêu" hiện ra, lần lượt là:Max, Uno, Hero, Xiah,và Micky.
-Các người làm gì ở đây?-tôi ngạc nhiên hỏi
-Làm gì là làm gì, phá cuộc "tỉnh tò" của anh ta chứ còn làm gì nữa?-Max bình thản nói
-Chúng ta đi thôi-Nam Min nói bằng giọng khó chịu và nắm tay tôi dẫn đi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hero đã chặn anh ta lại và giúp tôi gỡ tay Nam Min ra khỏi tay tôi.
-Đi dễ vậy sao ông anh?-Xiah tiến tới với một gương mặt lạnh lùng hệt như mấy tên xã hội đen trong phim khiến tôi cũng phải rùng mình.
-Các...các người muốn làm gì đây?-Nam Min mặt cắt ko còn giọt máu.
-Chỉ là muốn chơi đùa một chút thôi mà-Micky lên tiếng.
Trời ơi, "chơi đùa một chút" của ai chứ của Micky thì chỉ có đường chết ko có đường sống. Cái đầu quái quỷ của anh ta chuyên nghĩ ra mọi thứ mà người khác ko thể lường trước được. Phải nghĩ cách giúp Nam Min mới được. Thế nhưng tôi càng cố thì đầu óc lại càng rối tung lên, chẳng nghĩ được cách gì.
-Hero, anh ở đây canh chừng, tiện thể "chăm sóc" Jenny lun nhá. Xiah, Uno, 2 anh áp giải “tên” này đi.-Max ra lệnh
Ối giời ơi!họ cứ làm như là đang truy bắt tội phạm ko bằng ấy. Chắc là xem phim nhiều quá nên “nhiễm” rồi. Tôi lắc đầu chán nản
-Hành động mau đi, ko thôi là ko kịp đâu!-Micky thúc giục
Thế là bọn họ cùng với anh chàng Nam Min tội nghiệp mất hút sau cánh cửa nhà vệ sinh bỏ hoang ở gần đó.
Trong nhà vệ sinh.
Max.
-Chúng ta chơi trò gì đầu tiên đây?-Xiah hỏi
-Max! dùng cái này đi-Micky rút từ trong túi quần ra một cái lông vũ đưa cho tôi.
-Ok! Nào Xiah, Uno 2 anh giữ anh ta chặt vào đấy.-tôi vừa dặn dò vừa tiến tới và ngoáy cái đó vào... mũi của Nam Min.
-Ha ha ha, nhột quá, bỏ tôi ra, tôi ko chịu được nữa rồi-anh ta cười nghiêng ngửa.
-Đây là hình phạt đầu tiên vì anh dám phớt lờ lời cảnh báo của chúng tôi là phải tránh xa Jenny ra-tôi dừng tay giảng đạo lý cho anh ta hỉu ko sau này lại oán trách tôi nữa thì mang tội lắm.
-các cậu típ tục đi, tôi ra ngoài đây.-Micky đứng dậy và quay sang Nam Min-anh cứ từ từ mà nếm trải đi nhá, còn nhìu tiết mục đang chờ anh lắm.
-Sao vậy?ko xem nữa àh?-Uno lên tiếng hỏi
-Tôi ko có hứng thú, vả lại ở trong này bốc mùi kinh quá, nãy giờ tôi hắt hơi mấy cái rồi.-Micky nói xong bỏ ra ngoài.....
Ở bên ngoài.
Jenny.
Ko biết bọn họ giở trò gì mà Nam Min lại cười sặc sụa thế kia?Ôi hok lẽ là anh ta bị hành hạ đến nỗi phát khùng sao? Tôi sợ hãi cắn chặt môi. Tất cả là cũng tại tôi. Tôi đã hại anh ta mất rồi.
-Hero, làm gì đi chứ? anh ko cản bọn họ sao?-tôi nài nỉ Hero.
-Lần này thì ko.-Hero lạnh lùng đáp- Nhưng mà em yên tâm đi, ko chết được đâu, cùng lắm thì anh ta phải vào bệnh viện điều trị một thời gian ngắn thôi.-Hero bình thản đến phát sợ.
Sau 1h đồng hồ bị.... "tra tấn dã man" (theo suy diễn của tôi) thì Nam Min cũng được đưa ra.Trông anh ta lúc này phải gọi là gì nhỉ? À,là "thân tàn ma dại". Quần áo lúc đầu phẳng phiêu, gọn gàng còn bi h thì xộc xệch, lôi thôi.Đầu tóc thì rối bù như ổ quạ.Lúc đầu trông oai phong bao nhiu thì bây giờ lại tàn tạ bấy nhiu. (nói thía có quá đáng hok ta?Vì chính tôi đã làm cho anh ta ra nông nỗi này kia mừ)
Vừa trông thấy tôi, anh ta đã vội vã bỏ đi ngay, ko một lời từ biệt.
-Các anh làm gì anh ta vậy?-tôi tức quá nên hét lên
-thì như em thấy đó.-Uno nhún vai.
-Thật là quá đáng mà.Tại sao mấy người lại làm thế chứ?-tôi ko kìm nổi xúc động, nước mắt chực rơi xuống
-Chỉ vì muốn tốt cho con thôi mà-Xiah vội đến an ủi tôi
-Tốt cho tôi?Các người nghĩ sao vậy?Tôi quen ai, kết bạn với ai là quyền của tôi, ai cho các người xen vào?Đừng tưởng tôi ở nhà mấy người thì mấy người muốn làm gì thì làm.Tôi hết chịu nổi rồi-tôi la lên.
-Hey, các anh chạy đi! mau lên! -Max giục mọi người
-Gì?Tại sao phải thế?-Micky ngạc nhiên hỏi lại
-Trời ơi! Các anh ko biết sao? Jenny mà nổi giận lên thì kinh khủng lắm đấy. Hôm trước cô ta nổi cơn lên đã cho tôi một phát vào tay làm kỉ niệm rồi đấy.-Max giải thích.
-Có chuyện đó sao?-Hero nghi ngờ-Cô ấy xưa nay hiền lắm mà?
-Đúng vậy, tôi hiền nhưng mà sức chịu đựng con người có hạn.-tôi gằn giọng.
Nói rồi tôi vơ lấy đại một cánh tay ngay gần đó mà......cắn để xả giận.Trong cơn thịnh nộ, tôi nghe thấy tiếng của nạn nhân bị tôi cắn kêu la thảm thiết:
-Cứu mạng, ai đó cứu mạng!
Mặc dù biết đó là ai nhưng tôi vẫn mặc kệ. Ai bảo chọc giận tôi làm gì? Lần sau trêu ai thì trêu nhưng phải chừa tôi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.