Chương 15
Phương Trúc
03/06/2013
Kế hoạch của tôi và Xiah (cho Max một bài học) đã bị đỗ vỡ vì ko thể kiếm được thứ mà anh ta sợ.
Tối mọi người ăn cơm xong là tụ tập quanh cái TV.Còn Hero thì phải dọn dẹp bãi chiến trường (vì tới ngày trực của anh ta mà).Nếu như bình thường thì có lẽ tôi đã giúp anh ta một tay nhưng vì cả ngày hôm nay phải lăn lộn với bọn...gián quá mệt rồi thế nên tôi bỏ ra ngoài sân hóng gió để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Ngồi ở đó một hồi tôi bị muỗi đốt quá chừng nên định đứng dậy đi vô kiếm người ra chịu trận chung nhưng Hero đã tự nguyện xuất hiện, khỏe quá chừng.Đã vậy anh ta lại còn mang theo...nhang diệt muỗi nữa.Thật đúng là người chu đáo.
-Sao lại ra đây ngồi một mình để làm mồi cho muỗi vậy?-Hero ngồi xuống cái xích đu đối diện
-Ở trong đó ngột ngạt quá -tôi cười trả lời.-Còn anh sao cũng ra đây?Ko xem đá bóng sao?
-Ừ thì...Nếu em ko thix sự có mặt của anh thì anh vào vậy-Hero đứng dậy.
-Ê, giận rùi àh?Đàn ông con trai gì mà...Em có nói là ko thix đâu-tôi níu tay anh ta lại.
-Đùa một chút cho vui.-Hero phì cười
Trời ạh! anh ta chắc cũng bị nhiễm bệnh của 4 người còn lại rồi.Lúc nào cũng chỉ muốn chọc giận mình thôi.Chán ơi là chán! Tôi thở dài.
-Eun Hye này!-Hero gọi tôi.
-Em đã nói anh bao nhiu lần rồi? Đừng bao giờ kêu em bằng cái tên đó. Em là Jenny, Jenny đó, ko phải là Eun Hye.Người có cái tên Eun Hye đã chết rồi.-tôi gắt lên
-Dù muốn hay ko thì em vẫn là Eun Hye.Dù có đổi tên, có cố quên quá khứ đi nữa thì trong lòng em cũng ko thể thanh thản được.Vậy tại sao lại ko thử đối mặt với nó một lần?-Hero nắm chặt hai tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Anh ko hiểu được đâu.-tôi rút tay ra khỏi tay của anh ấy và quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt như có lửa ấy.Nó làm tôi cảm thấy bối rối.
-Anh hiểu hết tất cả mọi chuyện.Cơ bản là em ko đủ can đảm để tiếp nhận chuyện anh Song Chul đã ra đi.Anh sẽ tiếp thêm cho em dũng khí.Đừng sợ gì cả, hãy tin vào anh Eun Hye àh! Em làm được mà phải ko? AIZA AIZA FIGHTING!-Hero giơ 2 tay lên.
Câu nói đó nghe rất quen thuộc.Ko lẽ anh ấy chính là...-tôi nhìn sững vào anh ta
-Anh...có phải anh là người đã gửi....-tôi nhíu mày hỏi.
-Uhm.-Hero gật đầu.-Ngày ấy vì ko thể nào gặp được em nên anh mới phải giấu mặt và gửi mail như thế.
Tôi ko tin vào tai mình nữa. Sao tôi lại ngu ngốc đến vậy nhỉ? Một người tôi luôn cố sức tìm kiếm lại chính là người ở ngay bên cạnh mình.Tại sao tôi ko thể đoán ra ngay được là chỉ có anh ấy-người biết rõ mọi chuyện mới có thể giúp tôi đứng dậy? Chứ trên đời này làm gì còn có ai tốt bụng đến mức ngày ngày nghe tôi tâm sự, ngày ngày gửi mail động viên tôi?
Mặc dù tôi đã tự nhủ là ko được khóc nhưng nước mắt nó cứ tự trào ra,tôi ko tài nào kiểm soát được.Hero đến cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.Tuy anh ấy ko nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp và bình yên khi trong vòng tay đó.Tôi ko còn sợ nữa vì từ bây giờ đã có một thiên thần luôn sát cánh bên tôi, đó chính là Hero.
-Sao nào, đã nín chưa cô bé mít ướt?-Hero đưa tay lau nước mắt cho tôi
-Anh dám chọc em sao?-tôi đấm thùm thụp vào ngực của Hero.
Đúng là chỉ có ở bên cạnh anh ấy tôi mới là chính mình.Tôi có thể tự do cười, tự do nói, tự do khóc mà ko cần phải kiêng dè gì.Đối với Uno hay Max thì tôi lại phải trở thành một đứa con gái đanh đá.Còn với "mẹ" Micky thì khỏi phải nói rồi, ở bên cạnh anh ta ko thành người câm mới lạ.Đúng là cực hình đối với một đứa nói nhìu như tôi
-Dạo này em có gặp Bi ko?-Hero lên tiếng hỏi
-Ừm...cũng có gặp, mới đây thôi.-tôi đáp
-Đến khi nào thì em mới nói cho bọn nó về Bi?
-Chẳng bao giờ cả-tôi đáp cộc lốc.
-Why?-Hero ngạc nhiên
-Đơn giản là vì em ko muốn, thế thôi.Mà anh có thể chuyển đề tài khác được ko?-tôi khó chịu
-Nhưng chẳng phải nói ra vẫn tốt hơn hay sao?Tại sao lại muốn giấu chứ?-anh ta lại típ tục
Mới khen đã té hen roài.Tưởng anh ta ko tò mò như mấy người kia, ai dè còn dai hơn nữa.Thật là phiền quá đi.Tôi im lặng ko nói mà chỉ lặng lẽ bỏ đi vào trong nhà.
-Eun...àh ko, Jenny!em ko ngồi nữa sao?-Hero gọi với theo nhưng tôi chẳng thèm trả lời.
Vừa thấy mặt tôi Uno đã lên tiếng ngay:
-Theo như tôi dự đoán thì núi lửa sắp hoạt động rồi đây.Mọi người nên sơ tán đi càng nhanh càng tốt.
-Cái gì?Anh nghĩ sao mà nói vậy?-tôi hỏi lại.
-Trên mặt cô hiện lên chữ Giận kia kìa-Max tiếp lời Uno
-Này con gái, lần đầu tiên bố thấy con với Hero cãi nhau đóa.-tôi chưa kịp phản pháo lại Max thì Xiah đã chặn họng tôi lại.
-CÁC NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KO?-tôi hét to.-Thật là bất lịch sự, người ta chưa kịp nói mà đã giành nhau nhảy vào họng ngồi rồi.
Nói rồi tôi hầm hầm bỏ lên lầu để lại 5 gương mặt đang trong tình trạng "ngu ngơ" nhìn theo tôi.
Tối mọi người ăn cơm xong là tụ tập quanh cái TV.Còn Hero thì phải dọn dẹp bãi chiến trường (vì tới ngày trực của anh ta mà).Nếu như bình thường thì có lẽ tôi đã giúp anh ta một tay nhưng vì cả ngày hôm nay phải lăn lộn với bọn...gián quá mệt rồi thế nên tôi bỏ ra ngoài sân hóng gió để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Ngồi ở đó một hồi tôi bị muỗi đốt quá chừng nên định đứng dậy đi vô kiếm người ra chịu trận chung nhưng Hero đã tự nguyện xuất hiện, khỏe quá chừng.Đã vậy anh ta lại còn mang theo...nhang diệt muỗi nữa.Thật đúng là người chu đáo.
-Sao lại ra đây ngồi một mình để làm mồi cho muỗi vậy?-Hero ngồi xuống cái xích đu đối diện
-Ở trong đó ngột ngạt quá -tôi cười trả lời.-Còn anh sao cũng ra đây?Ko xem đá bóng sao?
-Ừ thì...Nếu em ko thix sự có mặt của anh thì anh vào vậy-Hero đứng dậy.
-Ê, giận rùi àh?Đàn ông con trai gì mà...Em có nói là ko thix đâu-tôi níu tay anh ta lại.
-Đùa một chút cho vui.-Hero phì cười
Trời ạh! anh ta chắc cũng bị nhiễm bệnh của 4 người còn lại rồi.Lúc nào cũng chỉ muốn chọc giận mình thôi.Chán ơi là chán! Tôi thở dài.
-Eun Hye này!-Hero gọi tôi.
-Em đã nói anh bao nhiu lần rồi? Đừng bao giờ kêu em bằng cái tên đó. Em là Jenny, Jenny đó, ko phải là Eun Hye.Người có cái tên Eun Hye đã chết rồi.-tôi gắt lên
-Dù muốn hay ko thì em vẫn là Eun Hye.Dù có đổi tên, có cố quên quá khứ đi nữa thì trong lòng em cũng ko thể thanh thản được.Vậy tại sao lại ko thử đối mặt với nó một lần?-Hero nắm chặt hai tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
-Anh ko hiểu được đâu.-tôi rút tay ra khỏi tay của anh ấy và quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt như có lửa ấy.Nó làm tôi cảm thấy bối rối.
-Anh hiểu hết tất cả mọi chuyện.Cơ bản là em ko đủ can đảm để tiếp nhận chuyện anh Song Chul đã ra đi.Anh sẽ tiếp thêm cho em dũng khí.Đừng sợ gì cả, hãy tin vào anh Eun Hye àh! Em làm được mà phải ko? AIZA AIZA FIGHTING!-Hero giơ 2 tay lên.
Câu nói đó nghe rất quen thuộc.Ko lẽ anh ấy chính là...-tôi nhìn sững vào anh ta
-Anh...có phải anh là người đã gửi....-tôi nhíu mày hỏi.
-Uhm.-Hero gật đầu.-Ngày ấy vì ko thể nào gặp được em nên anh mới phải giấu mặt và gửi mail như thế.
Tôi ko tin vào tai mình nữa. Sao tôi lại ngu ngốc đến vậy nhỉ? Một người tôi luôn cố sức tìm kiếm lại chính là người ở ngay bên cạnh mình.Tại sao tôi ko thể đoán ra ngay được là chỉ có anh ấy-người biết rõ mọi chuyện mới có thể giúp tôi đứng dậy? Chứ trên đời này làm gì còn có ai tốt bụng đến mức ngày ngày nghe tôi tâm sự, ngày ngày gửi mail động viên tôi?
Mặc dù tôi đã tự nhủ là ko được khóc nhưng nước mắt nó cứ tự trào ra,tôi ko tài nào kiểm soát được.Hero đến cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.Tuy anh ấy ko nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp và bình yên khi trong vòng tay đó.Tôi ko còn sợ nữa vì từ bây giờ đã có một thiên thần luôn sát cánh bên tôi, đó chính là Hero.
-Sao nào, đã nín chưa cô bé mít ướt?-Hero đưa tay lau nước mắt cho tôi
-Anh dám chọc em sao?-tôi đấm thùm thụp vào ngực của Hero.
Đúng là chỉ có ở bên cạnh anh ấy tôi mới là chính mình.Tôi có thể tự do cười, tự do nói, tự do khóc mà ko cần phải kiêng dè gì.Đối với Uno hay Max thì tôi lại phải trở thành một đứa con gái đanh đá.Còn với "mẹ" Micky thì khỏi phải nói rồi, ở bên cạnh anh ta ko thành người câm mới lạ.Đúng là cực hình đối với một đứa nói nhìu như tôi
-Dạo này em có gặp Bi ko?-Hero lên tiếng hỏi
-Ừm...cũng có gặp, mới đây thôi.-tôi đáp
-Đến khi nào thì em mới nói cho bọn nó về Bi?
-Chẳng bao giờ cả-tôi đáp cộc lốc.
-Why?-Hero ngạc nhiên
-Đơn giản là vì em ko muốn, thế thôi.Mà anh có thể chuyển đề tài khác được ko?-tôi khó chịu
-Nhưng chẳng phải nói ra vẫn tốt hơn hay sao?Tại sao lại muốn giấu chứ?-anh ta lại típ tục
Mới khen đã té hen roài.Tưởng anh ta ko tò mò như mấy người kia, ai dè còn dai hơn nữa.Thật là phiền quá đi.Tôi im lặng ko nói mà chỉ lặng lẽ bỏ đi vào trong nhà.
-Eun...àh ko, Jenny!em ko ngồi nữa sao?-Hero gọi với theo nhưng tôi chẳng thèm trả lời.
Vừa thấy mặt tôi Uno đã lên tiếng ngay:
-Theo như tôi dự đoán thì núi lửa sắp hoạt động rồi đây.Mọi người nên sơ tán đi càng nhanh càng tốt.
-Cái gì?Anh nghĩ sao mà nói vậy?-tôi hỏi lại.
-Trên mặt cô hiện lên chữ Giận kia kìa-Max tiếp lời Uno
-Này con gái, lần đầu tiên bố thấy con với Hero cãi nhau đóa.-tôi chưa kịp phản pháo lại Max thì Xiah đã chặn họng tôi lại.
-CÁC NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KO?-tôi hét to.-Thật là bất lịch sự, người ta chưa kịp nói mà đã giành nhau nhảy vào họng ngồi rồi.
Nói rồi tôi hầm hầm bỏ lên lầu để lại 5 gương mặt đang trong tình trạng "ngu ngơ" nhìn theo tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.