Chương 1
Phương Trúc
03/06/2013
Vừa bước xuống máy bay, cái lạnh
đã ập vào người nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi. Đơn giản là
vì tôi đang sướng điên người khi thoát ra khỏi vòng kềm kẹp của papa và mama, đã trở thành người tự do.
Seoul đang vào những ngày đầu đông vì thế khá lạnh và còn có cả mưa nữa.Thật xui xẻo vì tôi ko thể vào khách sạn (cái nì chút xíu nữa sẽ rõ) còn nhà trọ thì tìm hoài ko ra. Tôi đúng là một con ngốc, lúc nãy phải chi cứ vào tạm một nhà nghỉ thì có phải là tốt rồi ko? Tự dưng lại nổi hứng muốn tham quan Seoul nên giờ mới ra nông nỗi này. Chỉ mới có 5h chiều mà đã tối đến mức ko nhìn rõ được mặt người đi đường. Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt hơn. Tôi cứ cắm đầu chạy mà ko hề nhìn đường.
Chạy một lúc mệt quá nên tôi phải dừng lại. Đảo mắt nhìn xung quanh. Chẳng biết là đang lạc vào cái xó xỉnh nào đây nữa? Tại sao ở đây ko có lấy một ngôi nhà chứ? Hai bên đường thì toàn là cây cối. Ngay cả một bóng người đi đường cũng chẳng có. Mà khoan đã, hình như lúc nãy tôi có chạy ngang qua một cánh cổng hay sao ấy. Nhưng rõ ràng đây là một con đường lớn cơ mà? Thế là thế nào nhỉ?
Thôi, việc cần bây giờ là kiếm một chỗ nghỉ chân chứ ko phải đứng đây mà nghĩ ngợi lung tung. Thế là tôi lại phải lê cái thân xác mệt mỏi tiếp tục bước đi…
Đi thêm được một quãng nữa thì đập vào mắt tôi là một ánh sáng dìu dịu phát ra từ phía xa. Hình như có một ngôi nhà. Tôi căng mắt ra nhìn vì sợ mình lầm.Ơ-rê-ka, tại sao mình ko xin ở lại đây một đêm chứ?Nghe nói người Hàn Quốc khá là thân thiện và tốt bụng. Nghĩ là làm, tôi bước nhanh đến nơi có thể là chỗ nghỉ đêm nay của mình.Đó phải gọi là biệt thự thì đúng hơn, nó đẹp và rất rộng.....BINH.......cánh cửa đột ngột mở ra khiến cho tôi bị...dập mũi
-Ui da, chết tôi rồi.Này, có mắt ko đấy, xô cửa ra thì phải nhìn chứ?-tôi vừa cằn nhằn vừa đưa tay lên xoa xoa cái mũi đáng thương của mình
-Cô hay thật, tự dưng đứng trước cửa nhà người ta làm gì?Có ý đồ gì đó hả?-người con trai trong nhà vừa vứt một bịch rác to đùng ra xa vừa nhìn tôi dò xét.
-Ý đồ cái đầu anh í, tôi thèm vào-tôi bĩu môi
-Vậy thì xéo đi, còn đứng đấy làm gì?Lại còn quát tháo om sòm nữa chứ, thật là...
RẦM....-anh ta đóng cửa một cách phũ phàng. Rồi sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó, anh ta lập tức mở cửa ra lại và trợn mắt lên hỏi tôi:
-Cô làm thế quái nào mà vào được đây hả?
-Thì tôi tự đi bằng chân của mình chứ sao nữa? Anh này hỏi lạ thật!
-Cô…-anh ta chỉ tay vào mặt tôi.
Rồi sau đó dường như là chẳng biết phải nói thế nào nữa nên im lặng, chỉ nhíu mày ra vẻ suy nghĩ ghê lắm. Khoảng 5 phút sau, anh ta mới “hoàn hồn”, lườm tôi một cái rồi lẳng lặng bỏ vào nhà. Tất nhiên là ko quên đóng cả cánh cửa.
-Này, anh đối xử với con gái như vậy đó hả?anh ra đây mau lên tôi có chuyện muốn nói-tôi đập cửa lia lịa.
Ôi điên mất thôi đúng là cái đồ...Đáng ra thấy một cô gái yếu đuối đứng trước cửa nhà mình thì phải ân cần hỏi han giúp đỡ, đằng này lại....Anh ta ăn cái giống gì mà vô tình vô nghĩa thế ko biết.
-ẦM....ẦM-tôi lại tiếp tục sự nghiệp đập cửa.Hy vọng anh ta vì thương xót cái cửa hay vì điếc tai ko ngủ được mà nghĩ lại
-Chuyện gì đó?-một khuôn mặt thò ra nhưng ko phải tên thất đức lúc nãy mà là một người hết sức khả ố, ủa nhầm, khả ái. (^_^)
He he mình đã đoán đúng vậy là tối nay có chỗ ngủ rùi.-tôi cười thầm
-Tôi bị lạc đường, anh có thể cho tôi tá túc đêm nay được ko?-tôi cố nói bằng một giọng nhỏ nhẹ nhất và ko quên khuyến mãi thêm một nụ cười dễ thương nhất
-Ra thế, nhưng.....ko bao giờ-anh ta đáp một cách ngắn gọn.
Sau đó anh ta toan bước vào trong nhưng tôi sao có thể để cánh cửa đó khép lại một lần nữa chứ?Thế là diễn ra một cuộc giằng co và tất nhiên, tôi là người chiến thắng.(vì trông anh ta ốm yếu thế kia mà)
-anh là một người đẹp trai, tốt bụng vì thế cho tôi ở đây đi!chỉ một đêm thôi mà.Tôi là phận nữ nhi yếu đuối,đi lang thang giữa đêm thế này ai đảm bảo là ko có việc gì xảy ra chứ?anh nỡ thấy chết mà ko cứu sao?-tôi nói như muốn khóc.
-Cô cứ đi ngược lại về phía ban nãy, đến cánh cổng thì rẽ trái, đi thêm khoảng 100m nữa chắc sẽ có nhà nghỉ.-anh ta bình thản đáp.
-KO!bây giờ trời đang mưa tầm tã tôi lại quá mệt rồi.Làm ơn đi mà.Please!-tôi cố nài nỉ
Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt hơi đắn đo.Có lẽ anh ta đã động lòng rùi, công nhận tôi đóng kịch đạt ghê! Chúng tôi đứng thêm một lúc nữa thì anh ta mới thở dài và đáp:
-Thôi được rồi, vào đi!
-Hura, cảm ơn anh nhiều lắm-tôi nhảy cẫng lên
Hai chúng tôi vừa bước vào nhà thì lập tức có một giọng con trai vang lên:
-Micky!Cậu muốn Max nổi điên lên sao?nó ghét nhất là cho người lạ vào nhà mà lại là một cô gái nữa chứ?
Anh chàng đó là Micky sao?tên gì cứ là lạ, ngồ ngộ.Nếu tôi nhớ ko lầm thì hình như đó là tên của một con chuột mà, đúng hok ta?
Micky chẳng nói gì, cứ thế đi thẳng lên lầu, bỏ mặt tôi bơ vơ.Anh ta đúng là đồ máu lạnh, thật đáng ghét.
-ÔI hết hồn, anh làm trò gì thế hả?-tôi la lên thất thanh và nhảy lùi ra phía sau một bước.
Một gương mặt đang ghé sát vào mặt tôi, xém chút nữa là môi kề môi rùi. Đúng là đồ dê xồm, bệnh hoạn. Tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng càng cố thì hắn ta lại càng dí sát vào mặt tôi mới đau chứ.
-Thôi đi Uno, đừng chọc cô ấy nữa.Cậu đúng là già ko bỏ, nhỏ ko tha-một anh chàng khá bảnh bao xuất hiện trước cửa nhà bếp đã giải cứu cho tôi.Ân nhân sau khi mắng mỏ tên khùng đó đã quay sang cười hiền lành với tôi:
-em ko sao đấy chứ?-bọn nó là vậy đó, đừng chấp nhá!Anh là Hero, còn em?
-Jenny-tôi đáp.
Đúng là trong nhà này chỉ có anh ta là bình thường thôi, bọn còn lại ko dở người như tên Uno cũng lạnh lùng như tên Micky, ko có tình người như Max thì cũng xem thường con gái như...à mà hắn ta tên gì ấy nhở? Tôi quay sang nhìn người đang ngồi trên ghế sopha. Như hiểu ý, anh ta giới thiệu ngay:
-tôi là Xiah.Rất vui được gặp cô!
-À vâng.Tôi cũng vậy.-tôi cười một cách gượng gạo.
Nhưng tôi cảm thấy hình như có điều gì ko ổn ở đây, chính xác là trong cái nhà này.Nãy giờ tôi chỉ thấy có mấy tên trạc tuổi nhau.
-Ủa thế bố mẹ các anh đâu rồi? Em cần phải xin phép họ chứ?-tôi đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
-Bố mẹ?-Hero ngạc nhiên, mất mấy giây anh ta mới trả lời.-À ở đây chỉ có bọn anh thôi, ko có người khác đâu.
-SAO KIA?-tôi hét lên thiếu điều bể nhà
-Sợ rồi sao?Bây giờ hối hận còn kịp đấy-Tên Max đã đứng ở cầu thang từ lúc nào
-Việc..việc gì phải sợ chứ?Tôi có võ đấy,đai đen Karate, xem các anh dám làm gì tôi nào.-tôi nói cứng.
Nói vậy chứ trong lòng tôi rất sợ vì thật ra tôi có biết chút võ nào đâu, mà nếu có đi nữa thì cũng ko địch lại 5 tên con trai.Đúng là hối hận thật, nhưng trông thấy cái tên Max kia là tôi lại muốn ở lại chọc tức hắn chơi cho bõ ghét. Vả lại con gái Mĩ thì ko sợ cái gì bao giờ. Tôi mà bỏ đi ngay lúc này thì chẳng phải là sẽ khiến cho bọn con trai HQ được dịp xem thường con gái Mĩ hay sao chứ?
-Được thôi nhưng nếu sáng mai tôi còn thấy cô thì biết tay tôi, tôi sẽ quẳng cô ra khỏi nhà như một bị rác đấy, lúc đó đừng trách sao tôi độc ác nhá, tôi báo trước rùi đó-hắn ta nói bằng giọng đe dọa. Nói xong hắn ta bỏ đi.
ÔI trời ơi.Sao lại có người xấu xa đến vậy hả trời.Đã vậy, tôi nhất định sẽ tìm cách ở lại đây cho anh tức xịt khói lỗ tai, đứt mạch máu não chết để đời bớt u ám.Hừ hãy chờ xem.
Seoul đang vào những ngày đầu đông vì thế khá lạnh và còn có cả mưa nữa.Thật xui xẻo vì tôi ko thể vào khách sạn (cái nì chút xíu nữa sẽ rõ) còn nhà trọ thì tìm hoài ko ra. Tôi đúng là một con ngốc, lúc nãy phải chi cứ vào tạm một nhà nghỉ thì có phải là tốt rồi ko? Tự dưng lại nổi hứng muốn tham quan Seoul nên giờ mới ra nông nỗi này. Chỉ mới có 5h chiều mà đã tối đến mức ko nhìn rõ được mặt người đi đường. Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt hơn. Tôi cứ cắm đầu chạy mà ko hề nhìn đường.
Chạy một lúc mệt quá nên tôi phải dừng lại. Đảo mắt nhìn xung quanh. Chẳng biết là đang lạc vào cái xó xỉnh nào đây nữa? Tại sao ở đây ko có lấy một ngôi nhà chứ? Hai bên đường thì toàn là cây cối. Ngay cả một bóng người đi đường cũng chẳng có. Mà khoan đã, hình như lúc nãy tôi có chạy ngang qua một cánh cổng hay sao ấy. Nhưng rõ ràng đây là một con đường lớn cơ mà? Thế là thế nào nhỉ?
Thôi, việc cần bây giờ là kiếm một chỗ nghỉ chân chứ ko phải đứng đây mà nghĩ ngợi lung tung. Thế là tôi lại phải lê cái thân xác mệt mỏi tiếp tục bước đi…
Đi thêm được một quãng nữa thì đập vào mắt tôi là một ánh sáng dìu dịu phát ra từ phía xa. Hình như có một ngôi nhà. Tôi căng mắt ra nhìn vì sợ mình lầm.Ơ-rê-ka, tại sao mình ko xin ở lại đây một đêm chứ?Nghe nói người Hàn Quốc khá là thân thiện và tốt bụng. Nghĩ là làm, tôi bước nhanh đến nơi có thể là chỗ nghỉ đêm nay của mình.Đó phải gọi là biệt thự thì đúng hơn, nó đẹp và rất rộng.....BINH.......cánh cửa đột ngột mở ra khiến cho tôi bị...dập mũi
-Ui da, chết tôi rồi.Này, có mắt ko đấy, xô cửa ra thì phải nhìn chứ?-tôi vừa cằn nhằn vừa đưa tay lên xoa xoa cái mũi đáng thương của mình
-Cô hay thật, tự dưng đứng trước cửa nhà người ta làm gì?Có ý đồ gì đó hả?-người con trai trong nhà vừa vứt một bịch rác to đùng ra xa vừa nhìn tôi dò xét.
-Ý đồ cái đầu anh í, tôi thèm vào-tôi bĩu môi
-Vậy thì xéo đi, còn đứng đấy làm gì?Lại còn quát tháo om sòm nữa chứ, thật là...
RẦM....-anh ta đóng cửa một cách phũ phàng. Rồi sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó, anh ta lập tức mở cửa ra lại và trợn mắt lên hỏi tôi:
-Cô làm thế quái nào mà vào được đây hả?
-Thì tôi tự đi bằng chân của mình chứ sao nữa? Anh này hỏi lạ thật!
-Cô…-anh ta chỉ tay vào mặt tôi.
Rồi sau đó dường như là chẳng biết phải nói thế nào nữa nên im lặng, chỉ nhíu mày ra vẻ suy nghĩ ghê lắm. Khoảng 5 phút sau, anh ta mới “hoàn hồn”, lườm tôi một cái rồi lẳng lặng bỏ vào nhà. Tất nhiên là ko quên đóng cả cánh cửa.
-Này, anh đối xử với con gái như vậy đó hả?anh ra đây mau lên tôi có chuyện muốn nói-tôi đập cửa lia lịa.
Ôi điên mất thôi đúng là cái đồ...Đáng ra thấy một cô gái yếu đuối đứng trước cửa nhà mình thì phải ân cần hỏi han giúp đỡ, đằng này lại....Anh ta ăn cái giống gì mà vô tình vô nghĩa thế ko biết.
-ẦM....ẦM-tôi lại tiếp tục sự nghiệp đập cửa.Hy vọng anh ta vì thương xót cái cửa hay vì điếc tai ko ngủ được mà nghĩ lại
-Chuyện gì đó?-một khuôn mặt thò ra nhưng ko phải tên thất đức lúc nãy mà là một người hết sức khả ố, ủa nhầm, khả ái. (^_^)
He he mình đã đoán đúng vậy là tối nay có chỗ ngủ rùi.-tôi cười thầm
-Tôi bị lạc đường, anh có thể cho tôi tá túc đêm nay được ko?-tôi cố nói bằng một giọng nhỏ nhẹ nhất và ko quên khuyến mãi thêm một nụ cười dễ thương nhất
-Ra thế, nhưng.....ko bao giờ-anh ta đáp một cách ngắn gọn.
Sau đó anh ta toan bước vào trong nhưng tôi sao có thể để cánh cửa đó khép lại một lần nữa chứ?Thế là diễn ra một cuộc giằng co và tất nhiên, tôi là người chiến thắng.(vì trông anh ta ốm yếu thế kia mà)
-anh là một người đẹp trai, tốt bụng vì thế cho tôi ở đây đi!chỉ một đêm thôi mà.Tôi là phận nữ nhi yếu đuối,đi lang thang giữa đêm thế này ai đảm bảo là ko có việc gì xảy ra chứ?anh nỡ thấy chết mà ko cứu sao?-tôi nói như muốn khóc.
-Cô cứ đi ngược lại về phía ban nãy, đến cánh cổng thì rẽ trái, đi thêm khoảng 100m nữa chắc sẽ có nhà nghỉ.-anh ta bình thản đáp.
-KO!bây giờ trời đang mưa tầm tã tôi lại quá mệt rồi.Làm ơn đi mà.Please!-tôi cố nài nỉ
Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt hơi đắn đo.Có lẽ anh ta đã động lòng rùi, công nhận tôi đóng kịch đạt ghê! Chúng tôi đứng thêm một lúc nữa thì anh ta mới thở dài và đáp:
-Thôi được rồi, vào đi!
-Hura, cảm ơn anh nhiều lắm-tôi nhảy cẫng lên
Hai chúng tôi vừa bước vào nhà thì lập tức có một giọng con trai vang lên:
-Micky!Cậu muốn Max nổi điên lên sao?nó ghét nhất là cho người lạ vào nhà mà lại là một cô gái nữa chứ?
Anh chàng đó là Micky sao?tên gì cứ là lạ, ngồ ngộ.Nếu tôi nhớ ko lầm thì hình như đó là tên của một con chuột mà, đúng hok ta?
Micky chẳng nói gì, cứ thế đi thẳng lên lầu, bỏ mặt tôi bơ vơ.Anh ta đúng là đồ máu lạnh, thật đáng ghét.
-ÔI hết hồn, anh làm trò gì thế hả?-tôi la lên thất thanh và nhảy lùi ra phía sau một bước.
Một gương mặt đang ghé sát vào mặt tôi, xém chút nữa là môi kề môi rùi. Đúng là đồ dê xồm, bệnh hoạn. Tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng càng cố thì hắn ta lại càng dí sát vào mặt tôi mới đau chứ.
-Thôi đi Uno, đừng chọc cô ấy nữa.Cậu đúng là già ko bỏ, nhỏ ko tha-một anh chàng khá bảnh bao xuất hiện trước cửa nhà bếp đã giải cứu cho tôi.Ân nhân sau khi mắng mỏ tên khùng đó đã quay sang cười hiền lành với tôi:
-em ko sao đấy chứ?-bọn nó là vậy đó, đừng chấp nhá!Anh là Hero, còn em?
-Jenny-tôi đáp.
Đúng là trong nhà này chỉ có anh ta là bình thường thôi, bọn còn lại ko dở người như tên Uno cũng lạnh lùng như tên Micky, ko có tình người như Max thì cũng xem thường con gái như...à mà hắn ta tên gì ấy nhở? Tôi quay sang nhìn người đang ngồi trên ghế sopha. Như hiểu ý, anh ta giới thiệu ngay:
-tôi là Xiah.Rất vui được gặp cô!
-À vâng.Tôi cũng vậy.-tôi cười một cách gượng gạo.
Nhưng tôi cảm thấy hình như có điều gì ko ổn ở đây, chính xác là trong cái nhà này.Nãy giờ tôi chỉ thấy có mấy tên trạc tuổi nhau.
-Ủa thế bố mẹ các anh đâu rồi? Em cần phải xin phép họ chứ?-tôi đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
-Bố mẹ?-Hero ngạc nhiên, mất mấy giây anh ta mới trả lời.-À ở đây chỉ có bọn anh thôi, ko có người khác đâu.
-SAO KIA?-tôi hét lên thiếu điều bể nhà
-Sợ rồi sao?Bây giờ hối hận còn kịp đấy-Tên Max đã đứng ở cầu thang từ lúc nào
-Việc..việc gì phải sợ chứ?Tôi có võ đấy,đai đen Karate, xem các anh dám làm gì tôi nào.-tôi nói cứng.
Nói vậy chứ trong lòng tôi rất sợ vì thật ra tôi có biết chút võ nào đâu, mà nếu có đi nữa thì cũng ko địch lại 5 tên con trai.Đúng là hối hận thật, nhưng trông thấy cái tên Max kia là tôi lại muốn ở lại chọc tức hắn chơi cho bõ ghét. Vả lại con gái Mĩ thì ko sợ cái gì bao giờ. Tôi mà bỏ đi ngay lúc này thì chẳng phải là sẽ khiến cho bọn con trai HQ được dịp xem thường con gái Mĩ hay sao chứ?
-Được thôi nhưng nếu sáng mai tôi còn thấy cô thì biết tay tôi, tôi sẽ quẳng cô ra khỏi nhà như một bị rác đấy, lúc đó đừng trách sao tôi độc ác nhá, tôi báo trước rùi đó-hắn ta nói bằng giọng đe dọa. Nói xong hắn ta bỏ đi.
ÔI trời ơi.Sao lại có người xấu xa đến vậy hả trời.Đã vậy, tôi nhất định sẽ tìm cách ở lại đây cho anh tức xịt khói lỗ tai, đứt mạch máu não chết để đời bớt u ám.Hừ hãy chờ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.