Chương 29
Phương Trúc
03/06/2013
Từ sau khi cái vụ kia xảy ra thì hình như thái độ của mọi người trong nhà bỗng trở nên lạ thường.Đầu tiên là Uno và Xiah, một
người thì bám sát tôi, người còn lại theo Max, nhất quyết là ko cho
chúng tôi được đến gần nhau. Tiếp đến là Hero, anh ta thì lại "chăm sóc" tôi một cách thái quá, cứ làm như tôi là một đứa con nít ko bằng ấy!
Và cuối cùng, người này chính là người làm tôi muốn "nổ não", đó là Mic.Suốt cả tuần qua, anh ta ko thèm cười với tôi lấy một lần,nói với tôi lấy một lời, phớt lờ tôi ra mặt.Tôi có cảm tưởng mình giống như là không khí, ko hề tồn tại dưới con mắt của anh ta.Tôi đã tự kiểm điểm lại bản thân xem mình có làm gì khiến anh ta phật lòng ko nhưng lại thấy mình chưa hề "động chạm" gì đến Mic cả.Và tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cho đến hôm nay thì thật sự là bó tay.Thế là đành phải gặp anh ta hỏi cho ra lẽ mới được.
-Em có chuyện muốn nói-tôi đem cái bộ mặt hầm hầm xuống gặp Mic.
Anh ta đang chuẩn bị bữa trưa.Và cũng như mọi ngày, Mic tuy thấy tôi nhưng vẫn làm ra vẻ ko hề biết gì.Nếu có ai hỏi tôi rằng "người nào làm bạn cảm thấy khó hiểu nhất?" thì tôi sẽ đáp ngay ko ngần ngại, đó là Micky.Anh ta quả thật là một con người khó gần.Khuôn mặt ko hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, cứ bình thản như ko ấy.Giả vờ hay thật!
-Anh có nghe em nói ko vậy?-tôi hét lên
-Tôi đang bận!có gì để sau đi!-Mic lạnh lùng đáp.
-Sẽ ko có lần sau đâu.Hoặc là bây giờ hoặc là ko bao giờ-tôi gằn giọng.
Có vẻ như Mic đã hơi "xiêu lòng" trước câu nói đó.Anh ta từ từ tiến đến chỗ tôi, đặt tay lên vai tôi, siết chặt.
-Cô muốn gì nào?hết ve vãn Max rồi và giờ là đến lượt tôi sao?-Mic nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ.
-Anh đang nói cái quái gì vậy hả?-tôi ngạc nhiên hỏi lại
-Hừm!ngây thơ ko hiểu hay là giả vờ ko hiểu?Tôi đã nhầm khi nghĩ rằng cô ko giống với mấy đứa con gái kia.Hóa ra cô cũng tầm thường như bọn chúng thôi.-Mic hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đỏ bừng, thốt ra từng lời cay độc đó với tôi.
Tôi cứ đứng như trời trồng trước Mic.Những điều anh ta nói khiến tôi đau quá đỗi.Tôi ko biết mình đã làm gì sai, nhưng dù thế nào anh ta cũng ko nên xúc phạm tôi như thế chứ?....Khoan đã!Max, hình như lúc nãy Mic có nhắc đến Max thì phải.Hay là vì chuyện đó?
-Có phải anh giận vì chuyện em và Max đã ở cùng nhau suốt một đêm ko?Phải vậy ko?-tôi hỏi dồn.
-Tôi việc gì phải giận cho mệt chứ?Cô bất lắm cũng chỉ là một món đồ chơi đối với Max mà thôi, nó chỉ muốn trêu đùa cho vui.Vậy nên hãy tỉnh giấc mơ đi, đừng có bám theo nó như thế, trông khó coi lắm.
Bây giờ thì tôi đã hiểu anh ta như thế là vì sao rồi.Nhưng tôi với Max có làm gì nên tội đâu cơ chứ?Chúng tôi chỉ là bị nhốt và phải ở cùng nhau một đêm trong căn phòng đó thôi chứ có gì ghê gớm đâu?Hình như đã có hiểu lầm gì ở đây thì phải.
-Thật sự là tối hôm đó chẳng xảy ra chuyện gì cả!-tôi phân trần với hy vọng sẽ xóa đi sự hiểu lầm của Mic.
-Tôi là con nít lên 3 đấy àh?Một nam một nữ ở cùng với nhau suốt một đêm trong căn phòng kín mà bảo là chẳng xảy ra chuyện gì?Nói vậy ai tin chứ?-Mic gắt-Cô có biết tôi đã lo cho cô đến thế nào ko?Nhưng hóa ra tôi lại biến thành thằng ngốc vì cô vẫn vui vẻ cười nói như chưa từng xảy ra chuyện gì đấy thôi.Một đứa con gái như cô có quyền gì mà khiến tôi phải đau đớn như vậy chứ?Tôi ghét cô, rất ghét!Vậy nên đừng có mà lảng vảng đến gần tôi nữa, tôi thật sự khó chịu lắm.
Chuyện gì đang xảy ra đây?Đầu óc tôi như quay cuồng, mỗi câu nói của Mic cứ như một con dao đâm thẳng vào ngực tôi, đau nhói.Nói vậy khác nào bảo tôi là một đứa con gái lẳng lơ?Tôi có làm gì nên tội đâu cơ chứ?Cả Max cũng vậy, chúng tôi hoàn toàn trong sáng cơ mà?Thì ra bấy lâu nay mọi người trong nhà này có thái độ như vậy là do nguyên nhân này.Dưới con mắt của bon họ, tôi tầm thường, rẻ rúng như vậy sao?Đau quá.... tim tôi như muốn nổ tung.Từng giọt nước mắt trào ra...Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc.Hết thật rồi!Có lẽ tôi sẽ quay trở lại Mĩ.Mọi chuyện nên kết thúc ở đây sẽ tốt hơn.Nếu còn ở lại đây thêm một ngày nào nữa chắc sẽ chẳng thoải mái gì cho cả tôi và cả Mic, Uno, Hero,Max, Xiah...
Và cuối cùng, người này chính là người làm tôi muốn "nổ não", đó là Mic.Suốt cả tuần qua, anh ta ko thèm cười với tôi lấy một lần,nói với tôi lấy một lời, phớt lờ tôi ra mặt.Tôi có cảm tưởng mình giống như là không khí, ko hề tồn tại dưới con mắt của anh ta.Tôi đã tự kiểm điểm lại bản thân xem mình có làm gì khiến anh ta phật lòng ko nhưng lại thấy mình chưa hề "động chạm" gì đến Mic cả.Và tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cho đến hôm nay thì thật sự là bó tay.Thế là đành phải gặp anh ta hỏi cho ra lẽ mới được.
-Em có chuyện muốn nói-tôi đem cái bộ mặt hầm hầm xuống gặp Mic.
Anh ta đang chuẩn bị bữa trưa.Và cũng như mọi ngày, Mic tuy thấy tôi nhưng vẫn làm ra vẻ ko hề biết gì.Nếu có ai hỏi tôi rằng "người nào làm bạn cảm thấy khó hiểu nhất?" thì tôi sẽ đáp ngay ko ngần ngại, đó là Micky.Anh ta quả thật là một con người khó gần.Khuôn mặt ko hề biểu lộ một chút cảm xúc nào, cứ bình thản như ko ấy.Giả vờ hay thật!
-Anh có nghe em nói ko vậy?-tôi hét lên
-Tôi đang bận!có gì để sau đi!-Mic lạnh lùng đáp.
-Sẽ ko có lần sau đâu.Hoặc là bây giờ hoặc là ko bao giờ-tôi gằn giọng.
Có vẻ như Mic đã hơi "xiêu lòng" trước câu nói đó.Anh ta từ từ tiến đến chỗ tôi, đặt tay lên vai tôi, siết chặt.
-Cô muốn gì nào?hết ve vãn Max rồi và giờ là đến lượt tôi sao?-Mic nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ.
-Anh đang nói cái quái gì vậy hả?-tôi ngạc nhiên hỏi lại
-Hừm!ngây thơ ko hiểu hay là giả vờ ko hiểu?Tôi đã nhầm khi nghĩ rằng cô ko giống với mấy đứa con gái kia.Hóa ra cô cũng tầm thường như bọn chúng thôi.-Mic hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đỏ bừng, thốt ra từng lời cay độc đó với tôi.
Tôi cứ đứng như trời trồng trước Mic.Những điều anh ta nói khiến tôi đau quá đỗi.Tôi ko biết mình đã làm gì sai, nhưng dù thế nào anh ta cũng ko nên xúc phạm tôi như thế chứ?....Khoan đã!Max, hình như lúc nãy Mic có nhắc đến Max thì phải.Hay là vì chuyện đó?
-Có phải anh giận vì chuyện em và Max đã ở cùng nhau suốt một đêm ko?Phải vậy ko?-tôi hỏi dồn.
-Tôi việc gì phải giận cho mệt chứ?Cô bất lắm cũng chỉ là một món đồ chơi đối với Max mà thôi, nó chỉ muốn trêu đùa cho vui.Vậy nên hãy tỉnh giấc mơ đi, đừng có bám theo nó như thế, trông khó coi lắm.
Bây giờ thì tôi đã hiểu anh ta như thế là vì sao rồi.Nhưng tôi với Max có làm gì nên tội đâu cơ chứ?Chúng tôi chỉ là bị nhốt và phải ở cùng nhau một đêm trong căn phòng đó thôi chứ có gì ghê gớm đâu?Hình như đã có hiểu lầm gì ở đây thì phải.
-Thật sự là tối hôm đó chẳng xảy ra chuyện gì cả!-tôi phân trần với hy vọng sẽ xóa đi sự hiểu lầm của Mic.
-Tôi là con nít lên 3 đấy àh?Một nam một nữ ở cùng với nhau suốt một đêm trong căn phòng kín mà bảo là chẳng xảy ra chuyện gì?Nói vậy ai tin chứ?-Mic gắt-Cô có biết tôi đã lo cho cô đến thế nào ko?Nhưng hóa ra tôi lại biến thành thằng ngốc vì cô vẫn vui vẻ cười nói như chưa từng xảy ra chuyện gì đấy thôi.Một đứa con gái như cô có quyền gì mà khiến tôi phải đau đớn như vậy chứ?Tôi ghét cô, rất ghét!Vậy nên đừng có mà lảng vảng đến gần tôi nữa, tôi thật sự khó chịu lắm.
Chuyện gì đang xảy ra đây?Đầu óc tôi như quay cuồng, mỗi câu nói của Mic cứ như một con dao đâm thẳng vào ngực tôi, đau nhói.Nói vậy khác nào bảo tôi là một đứa con gái lẳng lơ?Tôi có làm gì nên tội đâu cơ chứ?Cả Max cũng vậy, chúng tôi hoàn toàn trong sáng cơ mà?Thì ra bấy lâu nay mọi người trong nhà này có thái độ như vậy là do nguyên nhân này.Dưới con mắt của bon họ, tôi tầm thường, rẻ rúng như vậy sao?Đau quá.... tim tôi như muốn nổ tung.Từng giọt nước mắt trào ra...Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc.Hết thật rồi!Có lẽ tôi sẽ quay trở lại Mĩ.Mọi chuyện nên kết thúc ở đây sẽ tốt hơn.Nếu còn ở lại đây thêm một ngày nào nữa chắc sẽ chẳng thoải mái gì cho cả tôi và cả Mic, Uno, Hero,Max, Xiah...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.