Chương 34
Phương Trúc
03/06/2013
Hero.
Vừa bước vào nhà tôi đã “**ng” ngay phải bọn Max.Linh cảm mách bảo sẽ có chuyện chẳng lành.Cứ nhìn bọn nó lúc này xem, cứ như là muốn …”ăn tươi nuốt sống” tôi vậy.Nhưng thôi, cái cần nhất bi h là phải nghĩ ra được một lí do nào thật thích hợp cho sự vắng mặt ở trường sáng nay đã.Nếu ko thì lộ chuyện mất.
-Hello everybody!làm jì mà tụ tập đông đủ vậy?-tôi cười tươi để đánh trống lãng.
-Ngồi đi, bọn tôi có chuyện cần hỏi-Xiah lạnh lùng chỉ vào cái ghế trước mặt.
Tôi lúc này cứ như đang bị …hỏi cung vậy.Bọn nó ngồi đối diện với tôi, 8 con mắt nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi cũng ko biết mình có thể “cầm cự” được bao lâu nữa.Nhưng quả thật tôi ko thể và cũng chẳng muốn cho bọn nó biết tin tức về Jenny một chút nào.
-Cậu đã đi đâu?-Mic hỏi.
-Ờ thì…tôi…tôi…đi ra ngoại ô hít thở chút không khí thôi mà! Dạo này gặp nhìu chuyện đau đầu quá!-tôi ấp úng lúc đầu nhưng may mắn là lấy lại được bình tĩnh ngay sau đó.
-Vậy tại sao ko nói với tụi này một tiếng?-Max lại tiếp tục cuộc tra hỏi.
-Thôi ngay đi!tôi đi đâu là quyền của tôi, các cậu đừng có vô lí như vậy-tôi bực mình gắt lên và đứng dậy toan bỏ đi.
-Cậu biết Jenny ở đâu đúng ko Hero?-Uno buông ra một câu khiến tôi giật phắt người.
-Tôi ko biết!-tôi đáp ngắn gọn.
-Hừm!rượu mời ko uống lại muốn uống rượu phạt.Đã vậy thì…XÔNG VÔ ANH EM!-Xiah hét lên.
Mới đầu thấy bọn nó chạy về phía tôi với một khí thế hùng hổ tôi đã thật sự hoảng sợ.Ko ngờ bọn nó lại có thể đối xử với người “anh em”-là tôi như vậy.Nhưng đáng sợ hơn, bọn nó ko đánh, cũng ko…lấy thịt đè người mà lại chơi trò…”cù lét”.Nghĩ mà xem, 4 thằng con trai lực lưỡng đè một thằng…”ốm yếu” như tôi xuống sàn và thi nhau “cù” vào những chỗ “hiểm” thì chịu sao thấu?
-Đầu hàng!tôi sẽ nói!làm ơn dừng lại đi-tôi hét lên.
Vậy là tôi đành phải thất hứa với Jenny vậy!...Anh xin lỗi em!...
********************************
Jenny.
“…But if you wana cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you feeling sad your heart get colder
Yes I show you what real love can do…”
Tiếng chuông điện thoại reo làm tôi giật mình.Mở ra thì thấy đó là số của Hero.Hem bít là cóa chuyện jì xảy ra hok nữa.
-Hero àh?có chuyện gì vậy?-tôi hỏi.
-Jenny!em…em có thể đến đây được ko?-Hero nói bằng một giọng rất khó nghe.
-Anh bị làm sao huh?bệnh àh?-tôi lo lắng-anh đang ở đâu?
-Chỗ này là…
-Được rồi em đến ngay!-tôi nhanh chóng thay đồ và phóng như bay đến đó.
Đến nơi, tôi muốn xỉu ngay tức khắc khi thấy ở đó ko chỉ có một mình Hero mà còn có lun cả 4 người còn lại. Thì ra là có sắp đặt từ trước.Thật ko thể tin nổi Hero lại bán đứng tôi như vậy.Cũng may là bọn họ ko “mò” đến nhà Bi đấy, chứ nếu ko thì thể nào tôi cũng sẽ gặp rắc rối to với ông Bi .
-Có chuyện jì?-tôi hỏi trống không và ném về phía Hero một cái nhìn sắc như dao cạo.
-Em làm bọn anh lo chết lên được-Uno hớn hở đến gần tôi-gặp được em anh mừng quá!
-2 người hay thật đấy!giấu chúng tôi để liên lạc riêng tư!-Max nói bằng giọng hơi hờn giỗi (là tôi thấy thế chứ còn sự thực thì hem bít).
-Đúng thế!cũng may mà Mic thông minh nghĩ ra chiêu đó mới tìm được Jenny-Xiah cũng tươi cười nói.
-Vậy là sao?tôi chẳng hiểu jì cả?-tôi ngạc nhiên
-Anh xin lỗi…nhưng bọn nó tra khaỏ ghê quá!-Hero thì thầm.
Ra vậy!mấy người này đúng là ko thể coi thường được.Họ mà đã ra tay thì…Tôi đã từng được chứng kiến Kim Nam Min bị “hành hạ” ra sao nên cũng chẳng trách được Hero.
-Các người mún gì?-tôi lạnh lùng hỏi.
-Muốn em về nhà-Mic nãy h mới nói được một câu.
-Tôi ko về!đã đủ 2 tuần đâu?-tôi đáp.
-Về đi mà Jenny!bọn anh biết lỗi rồi!-Uno năn nỉ.
-Các người còn làm phiền tôi lần nữa thì đừng trách-tôi gằn giọng.
Sau đó tôi bỏ đi. 5 người bọn họ đứng đó nhìn theo nhưng chẳng ai dám đuổi theo.Có lẽ lúc đó trông tôi khá là đáng sợ…
Vừa bước vào nhà tôi đã “**ng” ngay phải bọn Max.Linh cảm mách bảo sẽ có chuyện chẳng lành.Cứ nhìn bọn nó lúc này xem, cứ như là muốn …”ăn tươi nuốt sống” tôi vậy.Nhưng thôi, cái cần nhất bi h là phải nghĩ ra được một lí do nào thật thích hợp cho sự vắng mặt ở trường sáng nay đã.Nếu ko thì lộ chuyện mất.
-Hello everybody!làm jì mà tụ tập đông đủ vậy?-tôi cười tươi để đánh trống lãng.
-Ngồi đi, bọn tôi có chuyện cần hỏi-Xiah lạnh lùng chỉ vào cái ghế trước mặt.
Tôi lúc này cứ như đang bị …hỏi cung vậy.Bọn nó ngồi đối diện với tôi, 8 con mắt nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi cũng ko biết mình có thể “cầm cự” được bao lâu nữa.Nhưng quả thật tôi ko thể và cũng chẳng muốn cho bọn nó biết tin tức về Jenny một chút nào.
-Cậu đã đi đâu?-Mic hỏi.
-Ờ thì…tôi…tôi…đi ra ngoại ô hít thở chút không khí thôi mà! Dạo này gặp nhìu chuyện đau đầu quá!-tôi ấp úng lúc đầu nhưng may mắn là lấy lại được bình tĩnh ngay sau đó.
-Vậy tại sao ko nói với tụi này một tiếng?-Max lại tiếp tục cuộc tra hỏi.
-Thôi ngay đi!tôi đi đâu là quyền của tôi, các cậu đừng có vô lí như vậy-tôi bực mình gắt lên và đứng dậy toan bỏ đi.
-Cậu biết Jenny ở đâu đúng ko Hero?-Uno buông ra một câu khiến tôi giật phắt người.
-Tôi ko biết!-tôi đáp ngắn gọn.
-Hừm!rượu mời ko uống lại muốn uống rượu phạt.Đã vậy thì…XÔNG VÔ ANH EM!-Xiah hét lên.
Mới đầu thấy bọn nó chạy về phía tôi với một khí thế hùng hổ tôi đã thật sự hoảng sợ.Ko ngờ bọn nó lại có thể đối xử với người “anh em”-là tôi như vậy.Nhưng đáng sợ hơn, bọn nó ko đánh, cũng ko…lấy thịt đè người mà lại chơi trò…”cù lét”.Nghĩ mà xem, 4 thằng con trai lực lưỡng đè một thằng…”ốm yếu” như tôi xuống sàn và thi nhau “cù” vào những chỗ “hiểm” thì chịu sao thấu?
-Đầu hàng!tôi sẽ nói!làm ơn dừng lại đi-tôi hét lên.
Vậy là tôi đành phải thất hứa với Jenny vậy!...Anh xin lỗi em!...
********************************
Jenny.
“…But if you wana cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you feeling sad your heart get colder
Yes I show you what real love can do…”
Tiếng chuông điện thoại reo làm tôi giật mình.Mở ra thì thấy đó là số của Hero.Hem bít là cóa chuyện jì xảy ra hok nữa.
-Hero àh?có chuyện gì vậy?-tôi hỏi.
-Jenny!em…em có thể đến đây được ko?-Hero nói bằng một giọng rất khó nghe.
-Anh bị làm sao huh?bệnh àh?-tôi lo lắng-anh đang ở đâu?
-Chỗ này là…
-Được rồi em đến ngay!-tôi nhanh chóng thay đồ và phóng như bay đến đó.
Đến nơi, tôi muốn xỉu ngay tức khắc khi thấy ở đó ko chỉ có một mình Hero mà còn có lun cả 4 người còn lại. Thì ra là có sắp đặt từ trước.Thật ko thể tin nổi Hero lại bán đứng tôi như vậy.Cũng may là bọn họ ko “mò” đến nhà Bi đấy, chứ nếu ko thì thể nào tôi cũng sẽ gặp rắc rối to với ông Bi .
-Có chuyện jì?-tôi hỏi trống không và ném về phía Hero một cái nhìn sắc như dao cạo.
-Em làm bọn anh lo chết lên được-Uno hớn hở đến gần tôi-gặp được em anh mừng quá!
-2 người hay thật đấy!giấu chúng tôi để liên lạc riêng tư!-Max nói bằng giọng hơi hờn giỗi (là tôi thấy thế chứ còn sự thực thì hem bít).
-Đúng thế!cũng may mà Mic thông minh nghĩ ra chiêu đó mới tìm được Jenny-Xiah cũng tươi cười nói.
-Vậy là sao?tôi chẳng hiểu jì cả?-tôi ngạc nhiên
-Anh xin lỗi…nhưng bọn nó tra khaỏ ghê quá!-Hero thì thầm.
Ra vậy!mấy người này đúng là ko thể coi thường được.Họ mà đã ra tay thì…Tôi đã từng được chứng kiến Kim Nam Min bị “hành hạ” ra sao nên cũng chẳng trách được Hero.
-Các người mún gì?-tôi lạnh lùng hỏi.
-Muốn em về nhà-Mic nãy h mới nói được một câu.
-Tôi ko về!đã đủ 2 tuần đâu?-tôi đáp.
-Về đi mà Jenny!bọn anh biết lỗi rồi!-Uno năn nỉ.
-Các người còn làm phiền tôi lần nữa thì đừng trách-tôi gằn giọng.
Sau đó tôi bỏ đi. 5 người bọn họ đứng đó nhìn theo nhưng chẳng ai dám đuổi theo.Có lẽ lúc đó trông tôi khá là đáng sợ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.