5 Chàng Trai Và Một Cô Gái

Chương 36

Phương Trúc

03/06/2013

Một kết quả ko lấy gì làm hay ho:phương án một.Tức là tôi phải quay lại cái… “***g chim” ấy với những người giả dối, bề ngoài thì cung kính, tươi cười nhưng bên trong là một âm mưu ko thể lường trước được, ko biết lúc nào mình sẽ bị họ đạp qua một bên. Và với những “ông” vệ sĩ lực lưỡng, mặt lạnh như tiền luôn luôn theo sát mình như hình với bóng…Ôi!chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm tôi rùng mình, cả người nổi đầy gai ốc.

-Á….a….à…hok chịu đâu, hok chịu-tôi hét lên và giãy đành đạch, 2 tay, 2 chân đập xuống sàn nhà thật mạnh, ko chút thương tiếc.

-Jenny!em bị sao vậy?lên cơn động kinh huh?thuốc để đâu?-Bi lo lắng hỏi.

-Oppa!-tôi chuyển đối tượng từ sàn nhà qua Bi, tôi đấm thùm thụp vào lưng anh ấy.

-Thì ai bảo em tự dưng lại làm cái trò “khỉ” đó chứ?-Bi cười cười.

-Hứ!ko thèm nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây-tôi nhảy phốc lên trên giường và ko quên khuyến mãi thêm một cái lườm sắc lẻm.

Trò này coi bộ ko ổn rồi.Tôi còn rất nhìu chuyện vẫn chưa giải quyết xong, h mà bỏ về Mĩ thì chẳng phải là “hèn” lắm sao? Jenny mà yếu đuối vậy àh? Chỉ mới gặp chút rắc rối đã mún buông xuôi àh? Ko!Jenny là một cô gái rất mạnh mẽ, trước giờ ko chịu khuất phục trước cái jì hết.Và lần này cũng vậy, nhất định phải làm rõ trắng đen với họ trước mới được, xong xuôi đâu vào đó hết thì bỏ đi cũng chưa muộn muh.Vậy là tôi quyết định vẫn sẽ trở về nơi đó-nơi có DB…

Hôm nay là đúng 2 tuần kể từ khi tôi đến nhà Bi và cũng đồng nghĩa với việc phải “cuốn gói” ra đi, trở lại nơi có 5 người “thân yêu” đang chờ đợi. Mặc dù đã tự nhủ với mình hok biết bao nhiu lần rồi là mọi chuyện sẽ ổn, vậy mà trên đường đi tôi vẫn thấp thỏm ko yên. Bao nhiu câu hỏi cứ quấn lấy tôi, nào là “họ có giận mình ko?; họ có nhớ hôm nay mình về ko?; họ có vứt quần áo của mình đi ko nhỉ?..v…v…” Đến nỗi bác tài xế lái taxi phải quay xuống hỏi một câu hết sức sock: “cháu làm gì mà cứ như ngồi trên đống lửa vậy?Bộ đang trên đường đến gặp “người iu” lâu ngày xa cách àh?”

Trời đất quỷ thần ơi!Tôi giống vậy lắm sao? Làm gì có chuyện ấy nhỉ? Một là tôi ko đi gặp “người iu”, hai là tôi với họ mới “xa nhau” có 2 tuần thôi. Vậy chắc là bác ấy mún chọc tôi đây mà. …Uhm…nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng thấy hơi lạ. Ko biết tại sao mình lại có cái cảm giác hồi hộp, lo lắng lại xen lẫn sự vui mừng nữa chứ? Trước h tôi chưa hề như vậy, dù là Bi hay Jung Hoon có đi xa sắp trở về đi chăng nữa.Ôi giàng ui!thế này là thế nào đây?...

Đến nơi!

Ngôi nhà đóng cửa im ỉm và im ắng lạ thường. Hình như bọn họ đi hết rồi hay sao í.Một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm lấy tôi. Dù ko thể hình dung ra được thái độ của họ khi đón tiếp tôi nhưng tôi vẫn mong rằng ít nhất thì cũng phải ra chào hay sao sao đó, còn đằng này lại…Cũng may là tôi còn giữ chìa khóa chứ nếu ko thì đành phải làm bạn với cái sân cho đến khi mấy người đó về.

…BẰNG...

-Chào mừng “nàng công chúa” đã trở về!

Vừa bước vào cửa một âm thanh như…tiếng súng nổ vang lên làm tôi giật cả mình và ngay sau đó là giọng của 5 người DB hét lên.

Đập vào mắt tôi là một khung cảnh tuyệt đẹp.Xung quanh nhà toàn là bong bóng đủ màu sắc, trên trần thì đính đầy những sợi dây lóng lánh gần giống với cái thứ mà họ bắn vào người tôi lúc nãy.Khắp nơi còn có khá nhìu hoa lili-loại hoa mà tôi yêu thích.Nhưng tuyệt nhất vẫn là cái bàn đặt giữ phòng.Trên nó đầy ắp hoa quả, bánh trái, rượu sâm panh và còn có cả một ổ bánh kem 3 tầng to thật là to nữa chứ!

Những thứ này là họ chuẩn bị cho tôi đấy sao?Cảm động thật đấy!Tôi ko thể nói được một lời cảm ơn ,chỉ biết đứng khóc mà thôi.

-Lại mít ướt nữa rồi!Đừng khóc, xấu lắm đấy!-Uno đến bên tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.



-Thế nào?cảm động quá phải hok?chúng tôi đã đoán đúng-Max cười ra vẻ đắc thắng.

-Nằm mơ đi!tôi chảy nước mắt vì…bụi bay vào mắt chớ bộ.Đồ tưởng bở-tôi nhanh chóng lấy lại phong thái thường ngày của mình.

-Xin 2 người!Cứ hễ chạm mặt nhau là lại đấu khẩu hoài ko biết chán sao?-Hero nhăn nhó.

-Thôi nào mọi người!Đến đây uống sâm panh đê…ê…ê!-Xiah cầm chai rượu giơ lên.

CẠN LY…-tất cả mọi người đều nâng cốc và uống cạn sạch ly của mình.

-Jenny!rượu này khá mạnh đấy, đừng uống nữa-Xiah ngăn khi thấy tôi định “chơi” thêm ly nữa-Con chỉ được uống… sữa milô thôi. Max!-chưa kịp xem thử tôi có đồng ý hay ko Xiah đã ra lệnh cho Max xuống lấy cho tôi cái thứ sữa dành cho con nít ấy.

Nhanh chóng Max đem lên nhưng ko phải là milô mà là …nước lọc.

-Cái quái gì đây?sao lại đưa nước lọc?-tôi phản đối.

-Ờ...ko có milô thì uống đỡ… “milu” đi!-Max cười cười.

-Milu?-tôi ngạc nhiên hỏi lại-anh bị làm sao đấy?

-Nghe cho kĩ nè!Milu là em cùng cha khác mẹ với Milô, mà Milô màu đen =>milu màu trắng=>milu là nước lọc.HẾT-Max giảng giải.

-Cha mẹ ơi!Làm gì có cái thứ lí luận quái dị như thế?-tôi gắt um lên.

-Jenny thành bà già rồi, ha ha ha-Uno quệt kem lên mặt tôi, chấm dứt cuộc đấu khẩu.

Và thế là cuộc chiến quệt bánh kem đã bắt đầu….Khung cảnh này làm tôi nhớ đến các buổi tiệc sinh nhật của mình.Lúc đó Bi, Jung Hoon và Moon năm nào cũng tổ chức cho tôi một bữa tiệc nhỏ nhưng rất ấm cúng.Mặc dù biết rõ điều đó nhưng cứ đến sinh nhật là tôi lại vui sướng,hồi hộp vì ko biết họ sẽ bày ra trò gì mới.Nhưng từ lần sinh nhật thứ 17 của tôi đã ko còn được vui như thế nữa vì vắng Bi.Và hôm nay cái cảm giác ấy lại trở về nguyên vẹn….

Sau 2 giờ đồng hồ, căn phòng khách đã trở nên… tan hoang dưới bàn tay phá hoại bởi chính 5 ông chủ của nó.Nhưng chẳng ai muốn dọn dẹp cả vì tất cả đều đã “kiệt sức” trong… trận chiến khốc liệt vừa rồi.Mọi người thì đầu tóc, quần áo đều bê bết kem, trông khiếp ko chịu nổi.

Thế là một …”đạo luật” đã được ban ra: Tất cả đi tắm gội sạch sẽ rồi …lên giường.Còn cái bãi chiến trường này, ngày mai sẽ xử lí sau.(dù gì mai cũng là chủ nhật muh).

Ko chút đắn đo, do dự, ai cũng nhanh chóng thực hiện “đạo luật” ấy….



Sau khi đã gột sạch hết các thứ trên người, tôi lên giường nhưng nằm hoài vẫn ko thể ngủ được.Thế là quyết định ra ban công đứng hóng gió.Và tôi đã nhìn thấy Mic đang ngồi một mình trên chiếc xích đu đặt ở giữa sân.Tính tò mò nổi lên, tôi phi thân thẳng xuống chỗ anh ấy.

-Ko ngủ sao?-tôi ngồi xuống bên cạnh Mic.

-Jenny?-Mic có vẻ ngạc nhiên.

-Anh làm gì nhìn em trân trối thế?-tôi vừa cười vừa hỏi khi thấy bộ mặt đó của anh ta.

-À…ko…chỉ hơi…-Mic lúng túng đến nỗi nói ko thành lời.

Trông anh ta lúc này “đáng iu” ko chịu được.Khuôn mặt đỏ gay vì ngượng(có lẽ vì câu hỏi của tôi hơi… “vô duyên”)2 tay thì cứ đưa lên đầu rồi lại đưa xuống.Cứ như đây là lần đầu anh ta nói chuyện với người yêu ko bằng í.

Im lặng một lúc lâu, Mic đột nhiên mở lời:

-Cho anh xin lỗi nhé?

-Một câu xin lỗi là xong sao?em đã bị … “tổn thương” rất nhìu đấy-tôi nói như giận dỗi.

-Vậy…vậy…-Mic lắp bắp.

Hì hì hì, anh ta vô tròng rồi.Đáng lẽ tôi nên làm diễn viên mới đúng vì đóng kịch giỏi đến thía muh.Anh ta tin sái cả cổ, chắc là đang lo lắm đây.-tôi cười thầm.

-Anh phải chấp nhận 3 điều kiện của em thì em sẽ xem xét lại có nên tha lỗi cho anh hay ko-tôi nói tiếp.-đồng ý ko?

-3 điều kiện á?-Mic hỏi lại-giảm xuống được hok?1 thôi-Mic trả treo.

-Vậy thì thôi,coi như em chưa nói jì hết.Mai đừng có nhìn mặt em đấy.Em đi ngủ đây-tôi giận dỗi đứng lên.

-Được mà!anh đâu có nói jì đâu?-Mic nắm tay tôi lại.

-Hì hì, vậy là thỏa thuận xong roài đấy nhá! ngoéo tay nào-tôi cười tươi.

Thế là một … “hiệp ước” giữa tôi và Micky đã được kí kết.Ko ngờ cái tên này “dễ dụ” ghê.Jenny là thần đồng, Jenny là số 1, Jenny chiến thắng.YEAH!.Tôi đi ngủ trong một tâm trạng hết sức phấn khích…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện 5 Chàng Trai Và Một Cô Gái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook