Chương 3
Phương Trúc
03/06/2013
Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi khiến tôi ko tài nào cưỡng lại được.
Ôi! đã 10h rồi sao?-tôi nhổm dậy.
Chắc tại hôm qua ngủ trễ quá lại thêm phần mệt mỏi vì phải tốn hơi sức đi lòng vòng và...cãi nhau với Max. Sau khi đã gấp chăn gối cẩn thận và đánh răng rửa mặt đâu ra đó hết, tôi bước ra khỏi phòng và đi xuống lầu.
Vừa thấy mặt tôi Uno đã phi thân đến ngay, kê sát mũi vào người tôi hít hít và ...cười.Thật tôi ko thể chịu đựng được cái nụ cười ghê tởm đó, nó làm tôi tức sôi lên và muốn đấm cho hắn một cái vào mồm cho bõ cái tật cười kinh dị đó
-Này Jenny, người cô bé có mùi khét đó-anh ta thông báo.
-Gì???Ko phải chứ?-tôi ngờ vực
-Chứ còn gì nữa?Con gái con đứa gì mà nướng đến tận 10h sáng.Đã ở nhờ thì phải dậy sớm quét dọn hay ít ra cũng xuống phụ giúp Micky làm bếp chứ. Sau này ai lấy phải cô chắc khổ sở lắm đây, vừa lười lại vừa đanh đá hung dữ,ko chút nữ tính.-Max lên tiếng ngay
Ôi trời ơi đúng là oan gia ngõ hẹp,mới sáng sớm đã phải gặp tên Max .Đáng lẽ ra tôi cũng ko muốn gây sự nhưng với cái giọng xóc óc như thế thì làm sao mà nhịn được chứ?
-Này, tôi cần đính chính lại lời nói của anh đấy.Anh bảo tôi ở nhờ sao?Hình như anh bị bệnh kém trí nhớ?Hôm qua rõ ràng là tôi phải thi đấu với anh mới giành được chỗ ở trong nhà này chứ ko phải là được cho ở nhờ.
-Cái gì ?-Max hét lên.
-thôi thôi,dân gian có câu: "trời đánh còn tránh bữa ăn " đây lại là giờ ăn mà 2 người cứ thi nhau bắn liên hồi thế kia mọi người sao nuốt nổi chứ?-Xiah cắt ngang
-Jenny lại đây ngồi ăn cùng đi-Hero chỉ chỗ bên cạnh anh ta.
Hừ tôi đây ko vì cái bụng nó réo quá thì anh ko còn đường sống đâu.-tôi liếc Max. Tôi ngồi xuống và ăn một cách tự nhiên, ko thèm đếm x**** gì tới gương mặt khó chịu của anh ta
-....Cạch...-anh ta bỏ chén xuống bàn một cách ko thương tiếc
-Này cậu đi đâu vậy, sao ko ăn nữa?-Uno hỏi
-Tôi chỉ cần nhìn thấy mặt cô ta là đủ tức no rồi-Max hầm hầm nhìn tôi
-Cảm ơn!Vậy là tôi đây cũng giúp ích được cho anh đấy chứ?Nếu khi nào đói quá mà chưa có đồ bỏ bụng thì cứ đến gặp tôi nhé.-tôi mỉm cười.
Nói xong tôi lại tiếp tục ăn. Còn Max thì đứng đó nghiến răng ken két một hồi mới bỏ đi.
-Hôm nay đến lượt ai trực đây?Hình như là anh phải ko Hero? Tôi ăn xong rồi đây, nhớ dọn dẹp cho sạch vào nhá.-Xiah vừa nói vừa kéo ghế đứng dậy.
Thế rồi mọi người lần lượt rời bàn ăn còn lại tôi và Hero, à quên, còn một bãi chiến trường toàn là bát đĩa nữa.Thế nhưng anh ta lại bình thản ngồi ăn như ko có chuyện gì xảy ra.
-Này, sao mọi người bỏ đi hết vậy?bộ ko dọn dẹp gì sao?Họ bỏ mặc cho anh như vậy mà được hả?-tôi hỏi bằng một giọng bất bình.
-Chẳng có gì lạ đâu.Bọn anh chia nhau ra làm công việc này.Còn riêng Micky thì được miễn vì cậu ta phải nấu nướng mà.-Hero bình thản đáp.
-Ra thế.Vậy em giúp anh nha?-tôi đề nghị.
-Nếu em muốn thì cứ việc, anh ko cản đâu.-Hero cười -À mà em định học ở đâu vậy?
-Trường ĐH Seoul.em đã thi đậu vào rồi.-tôi đáp
-Thật vậy sao?thế thì chúng ta cùng trường rồi đấy.Bọn anh cũng học ở đó.Micky sẽ học làm đầu bếp vì bố cậu ta kinh doanh nhà hàng.Xiah thì theo ngành y, mấy cái bệnh viện lớn ở đây đều thuộc gia đình cậu ta đó.Uno hình như học về điện tử.-tôi chưa kịp hỏi thì Hero đã tuôn ra một tràng.
Cũng may là bọn họ đều ko học chung ngành chứ nếu ko thì tôi sẽ điên lên mất.Mà khoan, còn Max nữa, hắn ta mới là kẻ thù ko đội trời chung, nếu như...Ôi chỉ nghĩ đến thôi là máu đã muốn sôi lên rồi, huống chi....thôi cầu mong cho mọi việc tốt đẹp
-Còn Max thì sao?-tôi lo lắng hỏi
-Trước khi nói anh khuyên em nên bỏ bát đĩa xuống đi, đừng cầm bất cứ một thứ gì trên tay hết. Và phải thật bình tĩnh.-Hero nói chậm rãi, từ tốn-Em biết tập đoàn Global chứ?
-ko biết mới lạ.Đấy là tập đoàn nước hoa nổi tiếng.Em rất mong sau này sẽ được vào đó làm việc.Mà sao anh hỏi vậy?Chuyện đó liên quan gì ở đây?-tôi tròn mắt hỏi.
-Em nhầm!Gắn bó rất mật thiết là đằng khác.Max sẽ kế thừa tập đoàn đó đấy.Vì thế nên cậu ta chắc sẽ học chung với em
.....XOẢNG....-cái bát trên tay tôi rơi xuống đất, vỡ vụn.
ÔI thôi rồi.chuyện mình ko mong nhất cũng đã đến.Trời ơi!kiểu này chắc phải tính lại thôi.
-Đấy!anh đã bảo mà.Vỡ mất rồi-Hero kéo tôi về với thực tại
-Ôi em xin lỗi-tôi luống cuống nhặt những mảnh vỡ
-Em cẩn thận ko bị đứt tay đó,anh sợ nhất là thấy…
-Á...-tôi kêu lên cắt ngang lời nói của Hero.
-Này tôi nghe thấy tiếng rơi vỡ, có chuyện gì đấy?-Xiah ló mặt vào-Jenny, em bị thương rồi kìa.-anh ta thốt lên và chạy tới chỗ tôi
-Máu...máu kìa Xiah, cậu làm gì đi chứ?Máu chảy nhiều quá kìa, Xiah!-Hero nói bằng giọng sợ hãi.
-Anh bình tĩnh đi, việc gì mà phải làm loạn lên thế chứ?-tôi nhăn nhó
-Hero, anh đi lên trước đi, tôi sẽ lo cho cô ấy.Còn chần chờ gì nữa? Đi mau đi.-Xiah giục.
Hero nhanh chóng bước đi và mất hút sau cánh cửa.
-Tôi chẳng hiểu gì cả?-tôi ngạc nhiên hỏi.
-Anh ta vốn sợ máu.-Xiah đáp một cách ngắn gọn.
-GÌ???-tôi nhìn Xiah ngờ vực.-Anh ta sao?
-Có gì lạ đâu.Nhân vô thập toàn mà, ai cũng phải sợ một cái gì chứ?Như anh đây cũng ko chịu được khi bị người ta cù đấy.
Nói vậy là mọi người trong nhà này đều có điểm yếu sao? Một ý tưởng lóe sáng lên trong đầu tôi.
-Anh có thể cho em biết được ko?-tôi nhẹ nhàng hỏi.
-Được thôi. Này nhé, Micky thì sợ sâu bọ.Có một lần anh ta nấu canh xong thì thấy có con sâu trong nồi.Nếu như người khác thì họ sẽ vớt nó ra khỏi xoong là xong đúng ko?Đằng này, cậu ta lại đem đổ nguyên nồi canh đi.Còn Uno thì sợ chuột, Max....-Đang nói bỗng dưng anh ta dừng lại
-Sao?nói tiếp đi chứ?-tôi nôn nóng
-Phải có điều kiện gì chớ?Chẳng lẽ anh ko có được chút lợi ích gì sao?Nếu vậy thì ko nói nữa đâu, vừa tốn nước bọt lại chưa kể đến bọn nó nếu biết thì sẽ xử ko đẹp ko ăn tiền anh đó.Bộ em tưởng tội "bán đứng" bạn bè nhẹ lắm sao?
Anh ta khôn thật chọn đúng ngay khúc gay cấn nhất thì dừng.Đúng là ....Nhưng nhất định phải tìm ra yếu điểm của Max.
-Okie.Anh nói điều kiện đi.Nhưng nói trước là em sẽ ko làm những việc quá đáng đâu đấy.
-Yên tâm, chẳng có gì ghê gớm đâu.-Xiah cười một cách nham hiểm…
Ôi! đã 10h rồi sao?-tôi nhổm dậy.
Chắc tại hôm qua ngủ trễ quá lại thêm phần mệt mỏi vì phải tốn hơi sức đi lòng vòng và...cãi nhau với Max. Sau khi đã gấp chăn gối cẩn thận và đánh răng rửa mặt đâu ra đó hết, tôi bước ra khỏi phòng và đi xuống lầu.
Vừa thấy mặt tôi Uno đã phi thân đến ngay, kê sát mũi vào người tôi hít hít và ...cười.Thật tôi ko thể chịu đựng được cái nụ cười ghê tởm đó, nó làm tôi tức sôi lên và muốn đấm cho hắn một cái vào mồm cho bõ cái tật cười kinh dị đó
-Này Jenny, người cô bé có mùi khét đó-anh ta thông báo.
-Gì???Ko phải chứ?-tôi ngờ vực
-Chứ còn gì nữa?Con gái con đứa gì mà nướng đến tận 10h sáng.Đã ở nhờ thì phải dậy sớm quét dọn hay ít ra cũng xuống phụ giúp Micky làm bếp chứ. Sau này ai lấy phải cô chắc khổ sở lắm đây, vừa lười lại vừa đanh đá hung dữ,ko chút nữ tính.-Max lên tiếng ngay
Ôi trời ơi đúng là oan gia ngõ hẹp,mới sáng sớm đã phải gặp tên Max .Đáng lẽ ra tôi cũng ko muốn gây sự nhưng với cái giọng xóc óc như thế thì làm sao mà nhịn được chứ?
-Này, tôi cần đính chính lại lời nói của anh đấy.Anh bảo tôi ở nhờ sao?Hình như anh bị bệnh kém trí nhớ?Hôm qua rõ ràng là tôi phải thi đấu với anh mới giành được chỗ ở trong nhà này chứ ko phải là được cho ở nhờ.
-Cái gì ?-Max hét lên.
-thôi thôi,dân gian có câu: "trời đánh còn tránh bữa ăn " đây lại là giờ ăn mà 2 người cứ thi nhau bắn liên hồi thế kia mọi người sao nuốt nổi chứ?-Xiah cắt ngang
-Jenny lại đây ngồi ăn cùng đi-Hero chỉ chỗ bên cạnh anh ta.
Hừ tôi đây ko vì cái bụng nó réo quá thì anh ko còn đường sống đâu.-tôi liếc Max. Tôi ngồi xuống và ăn một cách tự nhiên, ko thèm đếm x**** gì tới gương mặt khó chịu của anh ta
-....Cạch...-anh ta bỏ chén xuống bàn một cách ko thương tiếc
-Này cậu đi đâu vậy, sao ko ăn nữa?-Uno hỏi
-Tôi chỉ cần nhìn thấy mặt cô ta là đủ tức no rồi-Max hầm hầm nhìn tôi
-Cảm ơn!Vậy là tôi đây cũng giúp ích được cho anh đấy chứ?Nếu khi nào đói quá mà chưa có đồ bỏ bụng thì cứ đến gặp tôi nhé.-tôi mỉm cười.
Nói xong tôi lại tiếp tục ăn. Còn Max thì đứng đó nghiến răng ken két một hồi mới bỏ đi.
-Hôm nay đến lượt ai trực đây?Hình như là anh phải ko Hero? Tôi ăn xong rồi đây, nhớ dọn dẹp cho sạch vào nhá.-Xiah vừa nói vừa kéo ghế đứng dậy.
Thế rồi mọi người lần lượt rời bàn ăn còn lại tôi và Hero, à quên, còn một bãi chiến trường toàn là bát đĩa nữa.Thế nhưng anh ta lại bình thản ngồi ăn như ko có chuyện gì xảy ra.
-Này, sao mọi người bỏ đi hết vậy?bộ ko dọn dẹp gì sao?Họ bỏ mặc cho anh như vậy mà được hả?-tôi hỏi bằng một giọng bất bình.
-Chẳng có gì lạ đâu.Bọn anh chia nhau ra làm công việc này.Còn riêng Micky thì được miễn vì cậu ta phải nấu nướng mà.-Hero bình thản đáp.
-Ra thế.Vậy em giúp anh nha?-tôi đề nghị.
-Nếu em muốn thì cứ việc, anh ko cản đâu.-Hero cười -À mà em định học ở đâu vậy?
-Trường ĐH Seoul.em đã thi đậu vào rồi.-tôi đáp
-Thật vậy sao?thế thì chúng ta cùng trường rồi đấy.Bọn anh cũng học ở đó.Micky sẽ học làm đầu bếp vì bố cậu ta kinh doanh nhà hàng.Xiah thì theo ngành y, mấy cái bệnh viện lớn ở đây đều thuộc gia đình cậu ta đó.Uno hình như học về điện tử.-tôi chưa kịp hỏi thì Hero đã tuôn ra một tràng.
Cũng may là bọn họ đều ko học chung ngành chứ nếu ko thì tôi sẽ điên lên mất.Mà khoan, còn Max nữa, hắn ta mới là kẻ thù ko đội trời chung, nếu như...Ôi chỉ nghĩ đến thôi là máu đã muốn sôi lên rồi, huống chi....thôi cầu mong cho mọi việc tốt đẹp
-Còn Max thì sao?-tôi lo lắng hỏi
-Trước khi nói anh khuyên em nên bỏ bát đĩa xuống đi, đừng cầm bất cứ một thứ gì trên tay hết. Và phải thật bình tĩnh.-Hero nói chậm rãi, từ tốn-Em biết tập đoàn Global chứ?
-ko biết mới lạ.Đấy là tập đoàn nước hoa nổi tiếng.Em rất mong sau này sẽ được vào đó làm việc.Mà sao anh hỏi vậy?Chuyện đó liên quan gì ở đây?-tôi tròn mắt hỏi.
-Em nhầm!Gắn bó rất mật thiết là đằng khác.Max sẽ kế thừa tập đoàn đó đấy.Vì thế nên cậu ta chắc sẽ học chung với em
.....XOẢNG....-cái bát trên tay tôi rơi xuống đất, vỡ vụn.
ÔI thôi rồi.chuyện mình ko mong nhất cũng đã đến.Trời ơi!kiểu này chắc phải tính lại thôi.
-Đấy!anh đã bảo mà.Vỡ mất rồi-Hero kéo tôi về với thực tại
-Ôi em xin lỗi-tôi luống cuống nhặt những mảnh vỡ
-Em cẩn thận ko bị đứt tay đó,anh sợ nhất là thấy…
-Á...-tôi kêu lên cắt ngang lời nói của Hero.
-Này tôi nghe thấy tiếng rơi vỡ, có chuyện gì đấy?-Xiah ló mặt vào-Jenny, em bị thương rồi kìa.-anh ta thốt lên và chạy tới chỗ tôi
-Máu...máu kìa Xiah, cậu làm gì đi chứ?Máu chảy nhiều quá kìa, Xiah!-Hero nói bằng giọng sợ hãi.
-Anh bình tĩnh đi, việc gì mà phải làm loạn lên thế chứ?-tôi nhăn nhó
-Hero, anh đi lên trước đi, tôi sẽ lo cho cô ấy.Còn chần chờ gì nữa? Đi mau đi.-Xiah giục.
Hero nhanh chóng bước đi và mất hút sau cánh cửa.
-Tôi chẳng hiểu gì cả?-tôi ngạc nhiên hỏi.
-Anh ta vốn sợ máu.-Xiah đáp một cách ngắn gọn.
-GÌ???-tôi nhìn Xiah ngờ vực.-Anh ta sao?
-Có gì lạ đâu.Nhân vô thập toàn mà, ai cũng phải sợ một cái gì chứ?Như anh đây cũng ko chịu được khi bị người ta cù đấy.
Nói vậy là mọi người trong nhà này đều có điểm yếu sao? Một ý tưởng lóe sáng lên trong đầu tôi.
-Anh có thể cho em biết được ko?-tôi nhẹ nhàng hỏi.
-Được thôi. Này nhé, Micky thì sợ sâu bọ.Có một lần anh ta nấu canh xong thì thấy có con sâu trong nồi.Nếu như người khác thì họ sẽ vớt nó ra khỏi xoong là xong đúng ko?Đằng này, cậu ta lại đem đổ nguyên nồi canh đi.Còn Uno thì sợ chuột, Max....-Đang nói bỗng dưng anh ta dừng lại
-Sao?nói tiếp đi chứ?-tôi nôn nóng
-Phải có điều kiện gì chớ?Chẳng lẽ anh ko có được chút lợi ích gì sao?Nếu vậy thì ko nói nữa đâu, vừa tốn nước bọt lại chưa kể đến bọn nó nếu biết thì sẽ xử ko đẹp ko ăn tiền anh đó.Bộ em tưởng tội "bán đứng" bạn bè nhẹ lắm sao?
Anh ta khôn thật chọn đúng ngay khúc gay cấn nhất thì dừng.Đúng là ....Nhưng nhất định phải tìm ra yếu điểm của Max.
-Okie.Anh nói điều kiện đi.Nhưng nói trước là em sẽ ko làm những việc quá đáng đâu đấy.
-Yên tâm, chẳng có gì ghê gớm đâu.-Xiah cười một cách nham hiểm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.