Chương 74
Phương Trúc
03/06/2013
Jen.
Tôi vừa mở mắt ra, thậm chí chưa tỉnh ngủ hẳn thì lập tức đã nghe “giọng oanh vàng” của Max cất lên:
-Jen dậy rồi nè mọi người!
Đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên căn nhà rung lên bần bật, từ phía cầu thang phát ra những tiếng “rầm” lớn (nghe như có cả một đàn voi đang leo lên vậy)và sau khoảng 5 giây cánh cửa phòng tôi được mở toang ra, 4 người kia xuất hiện và mất khoảng 2 giây nữa thì cả 5 người đã đứng dàn thành hàng ngang trước mặt tôi với một dáng điệu hùng hổ và một khuôn mặt lạnh tanh, ko thể hiện một chút cảm xúc nào.
Ko để tôi kịp nói câu nào Max đã xốc tôi lên và nhanh chóng đi xuống cầu thang. 4 người kia cũng lần lượt nối gót theo sau.
-Bỏ em xuống! Làm cái gì thế hả?-tôi giãy nãy lên.
-Nằm yên đi, té u đầu sứt trán bây giờ.-Max ra lệnh.
Biết ko thể nào chống lại được với con người này nên tôi đưa mắt cầu cứu 4 người kia, thế nhưng thật bất ngờ, họ cũng ko thèm ngăn lại. Đến cả miệng cũng ko chịu mở ra nữa. Thật hhết cách rồi! Thế nên tôi cũng đành nằm yên, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Xuống đến bếp, Max đặt tôi ngồi xuống một cái ghế.Và trước mặt tôi, một tô cháo (chẳng biết là có phải ko nữa) đen sì, đang bốc khói nghi ngút đã được chuẩn bị sẵn từ khi nào.
Sau khi tất cả đã yên vị, Uno mới bắt đầu lên tiếng, chấm dứt màn kịch câm:
-Em ăn đi, cháo dinh dưỡng đấy!
-Bọn anh đã bỏ rất nhiều công sức mới nấu được nó vì vậy em phải ăn hết, ko được chừa lại đâu.-Xiah dặn dò.
-Cái gì? món này là cháo dinh dưỡng đó hả?-tôi chỉ tay vào tô cháo.- vậy mà em cứ tưởng nó là cám cho heo chứ-tôi nhăn mặt.
-Này! Ăn nói cái kiểu gì vậy? Bọn anh mỗi người một tay, khổ sở lắm mới “tạo” được ra nó, vậy mà em dám chê sao?-Max lừ mắt và gầm gừ.
-Vậy là sao? Em ko hiểu?-tôi ngạc nhiên hỏi lại.
-Là thế này!-Hero bắt đầu giảng giải- bọn anh, mỗi người thực hiện một công đoạn .Đầu tiên là Mic cho gạo vào nồi để nấu, sau đó anh cho một quả trứng vào, tiếp theo Max bỏ thịt bò vào, sau nữa là Xiah chơi nguyên một…rổ : đậu, cà rốt, khoai tây vào, cuối cùng là Uno lãnh nhiệm vụ nêm gia vị. Và ngay bây giờ đây, trước mặt em là sản phẩm của 5 người bọn anh.
Choáng toàn tập.Tôi nghe xong mà muốn xỉu ngay tức khắc.Ko biết là nên vui hay nên buồn nữa. Bọn họ đã vì tôi mà bỏ nhiều công sức ra để nấu cái món này, tôi ko thể chê được.Nhưng quả thật chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để mọi thứ trong người trợn trạo hết cả lên rồi, chưa kể đến cái mùi của nó cũng rất là “ấn tượng”, để lại một cảm giác “sâu sắc khó quên”.
Gặp như trước đây, tôi đã cho tô cháo (heo) này gia nhập thùng rác gia đình từ lâu rồi.Nhưng lần này thì tôi lại rất muốn ăn nó (thật 100%).Bởi vì nó là tấm lòng của 5 người họ dành cho tôi.Thế nên tôi cố gắng nín thở, nhắm mắt và múc từng muỗng cho vào miệng, nuốt xuống.Vị của nó thì ko có từ ngữ nào mà để diễn tả cho đúng hết. Ăn được đến muỗng thứ 3 thì cơ thể tôi hết chịu đựng nổi, mọi thứ cứ từ trong ruột dâng lên một cách từ từ và giờ nó đã đến cổ rồi.Nhận thấy mối nguy hiểm đang đe dọa Mic, Xiah và Max (vì họ ngồi đối diện tôi mà, nếu có gì thì 3 người đó lãnh đủ) nên tôi lập tức lấy tay bịt miệng lại và chạy bằng một vận tốc nhanh nhất có thể vào WC.
Ọe…ọe…ọe…-tất tần tật mọi thứ đều được “dọn nhà” từ trong bụng tôi sang cái… lavobo. (xin lỗi những ai đang ăn (>_<) )Công nhận sau khi đã tống ra hết cái món kinh khủng đó thì cả người khỏe hẳn lên. Nhưng khi tôi bước ra khỏi WC, mặt đối mặt với 5 người kia thì lại cảm thấy khó xử ghê gớm. Bởi vì tôi làm thế, khác nào đã phụ công sức của họ chứ?
-Em…em xin lỗi-tôi cúi đầu nói lí nhí.
-Em đâu có lỗi gì chứ? Chỉ tại bọn anh kém cỏi, bất tài, đến nấu một tô cháo mà cũng ko làm xong.-Max nói bằng giọng rầu rĩ.
-Ko, ko phải vậy đâu-tôi lắc đầu và xua tay lia lịa- ngon lắm, thật đấy! chỉ tại em cảm thấy trong người ko được khỏe thôi.Bây giờ thì ổn rồi, em sẽ ăn hết-tôi vừa nói vừa đưa tay lên cầm muỗng một cách miễn cưỡng.
-Em ko cần an ủi đâu.Bọn anh biết cả mà.Nó khó nuốt lắm, đừng ăn nữa-Uno ngăn lại.
-Phải đấy, em mà tiếp tục bọn anh sợ em phải nhập viện vì ngộ độc mất.-Xiah tiếp lời.
-Nhưng…-tôi ngập ngừng.
Chết rồi! Tôi phải làm sao bây giờ đây? Tôi đã làm họ bị tổn thương mất rồi. Jen ơi! Mày là con bé tồi tệ nhất trần gian, người ta đã vì mày mà mày lại đối xử như vậy sao? Tôi ngước mắt lên nhìn họ,cảm giác ân hận cứ xâm chiếm người tôi.Giá như tôi có thể chuộc lại lỗi lầm của mình thì thật tốt, nếu thế tôi nguyện sẽ đánh đổi tất cả.
-Em đừng tự dày vò mình, bọn anh ko trách đâu-Hero an ủi.
-Ko ăn được món đó thì còn có món khác, lo gì-Mic nói.
Rồi đột nhiên từ dưới gầm bàn, cả 5 người đều lôi lên những đĩa, tô, chén đầy thức ăn trông rất bắt mắt và thơm phưng phức (khác hẳn với tô cháo khi nãy). Tôi mắt chữ O, mồm chữ A hết nhìn 5 người bọn họ rồi lại nhìn cái đống thức ăn được đặt trên bàn.Tôi thật sự chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa.
-Bất ngờ lắm đúng ko?-Hero nhìn tôi cười và hỏi.
-Cậu đoán cứ như thần ấy, Jen bây giờ đúng là ngạc nhiên đến mức ko nói được lời nào rồi-Uno cũng cười toe toét, hết đưa mắt nhìn Mic lại đưa mắt nhìn tôi.
-Tất cả đều là bọn anh nấu đấy nhưng ngon lắm, ko giống tô cháo lúc nãy đâu-Max hí hửng thông báo.
-Thấy bọn anh tài ko? Chỉ trong vòng 50 phút, trong lúc em ngủ đã nấu xong hết các thứ và chưa đầy 10 phút lúc em vào WC bọn anh đã chuẩn bị xong tất cả.Đúng là quá pro còn gì nữa-Xiah nói bằng giọng hào hứng.
-Party hôm nay là bọn anh làm để chúc mừng em. Nghe Xiah bảo chuyện giữa em và Kuo đã giải quyết tốt đẹp rồi.-Mic nhẹ nhàng nói.
Thì ra mọi chuyện là như vậy! Thảo nào lúc tôi vừa bước ra khỏi WC thấy mọi người cứ là lạ làm sao và nhất là người nào, hai tay cũng đều cho xuống dưới gầm bàn, ko chịu để lên trên.Hóa ra là họ đang bí mật giấu thức ăn ở dưới đó.
Tôi là một con bé chẳng ra gì, tính khí thì thất thường, bướng bỉnh, đanh đá (T_T), lại còn hay gây sự, khiến mọi người phải lo lắng.Thế mà các anh ấy ko trách gì tôi, ngược lại, lại vì tôi mà làm nhiều thứ.Tôi bỏ đi ko để lại một lời thế mà họ ko giận lại chạy khắp nơi tìm tôi.Tôi gắt gỏng vô cớ nhưng họ cũng bỏ qua và còn làm bữa tiệc nhỏ này cho tôi nữa chứ.Tôi thật ko đáng để có thể nhận được những thứ ấy từ họ. Đó là còn chưa nói đến tôi có một lỗi rất lớn đối với 5 người này.Có lẽ nếu nói ra thì cả 5 người đều sẽ ko thể tha thứ cho tôi được.Nhưng chuyện đó chỉ có tôi và một người nữa biết mà thôi.Và người đó thì lại ko thể nói ra mọi chuyện được, thế nên chắc sẽ ko có gì xảy ra đâu nhỉ? Mong sao cái lỗi lầm to lớn ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
Tự dưng nước mắt tôi lại chảy dài…chảy dài…
-Sao lại khóc nữa rồi?-Xiah nhăn nhó.
-Em đúng là chúa mít ướt-Max chồm tới nhéo má tôi một cái.
-Thôi, đừng khóc nữa! Đang vui mà-Uno lấy tay lau nước mắt cho tôi.
-Một lần thôi, em sẽ chỉ khóc một lần này nữa thôi.Hứa đấy!-tôi mếu máo trả lời.
-Tin được ko đây “nàng”? Từ trước đến nay em chẳng bao giờ giữ lời cả.Ngay như sáng nay, em đã hứa là sẽ ko bốc hơi, rốt cuộc lại trốn bọn anh để đến đây.Thế mà còn bảo bọn anh phải tin lời em nữa sao?-Mic tuôn ra một tràng.
-Anh! Em nói thật mà bọn họ ko tin em kìa!-tôi khóc òa lên và quay sang Hero ôm chầm lấy anh ấy.
-Uh! Anh biết rồi.-Hero nhẹ nhàng vỗ về tôi.
Tôi cứ ôm chặt lấy anh ấy mà ko hề biết anh ấy đang phải chịu đựng những ánh mắt…rực lửa từ 4 người kia.
Đang khóc, bỗng nhiên một câu hỏi lóe lên trong đầu.Thế là tôi nín ngay lập tức, vừa đưa tay lau nước mắt vừa hỏi:
-Cái bữa tiệc này chỉ cần lúc em mới ngủ dậy, các anh bày ra cũng đủ làm em bất ngờ chết rồi, cần gì phải bày thêm cái món cháo khủng khiếp đó kia chứ?
-Món cháo đó là để phạt em đấy- Xiah đáp.
-Cái gì? Phạt á?-tôi tròn mắt hỏi lại.
-Vậy chứ em nghĩ em bắt bọn anh phải lo lắng, nửa đêm còn phải chạy ra ngoài đường để tìm em thì ko đáng bị phạt sao?-Uno vừa nói vừa lườm tôi.
-Như thế là còn nhẹ đấy, anh định phạt nặng hơn nữa kìa nhưng bọn nó ko chịu.-Mic nói một cách bình thản.
-Các người…các người…-tôi lắp bắp, nói ko nên lời.
Thật hết sống nổi với 5 người này. Vừa mới có được chút cảm tình với họ thì giờ đây lại bị xóa sạch hết mất rồi.
Đang thầm **** rủa 5 người bọn họ thì bỗng dưng tôi cảm thấy đói bụng dễ sợ. Nghĩ lại thì mới nhớ là đã mấy ngày rồi tôi vẫn chưa có cái gì trong bụng. Còn lại một chút ít thức ăn dự trữ còn sót lại trong dạ dày thì vừa rồi cũng theo món cháo heo ra ngoài hết cả rồi.Ko đói mới lạ! May mà tôi là người khỏe mạnh nên còn cầm cự được chứ gặp người khác chắc đã xỉu từ đời tám hoánh.
-Đói bụng rồi, ăn thôi!-tôi vừa cầm đôi đũa lên vừa nói.
-Trời ơi! Cảm ơn em nhiều lắm! Bọn anh chờ câu nói này lâu lắm rồi đó-Max vừa đưa thức ăn vào miệng vừa nói.
Nhìn lại thì thấy 4 người kia, miệng ai cũng đầy thức ăn và đang nhai nhồm nhoàm. Hình như bọn họ chỉ chờ tôi vừa nói dứt lời thì lập tức “xơi” ngay. Hơi giận vì cái hành động bất lịch sự đó nhưng nghĩ lại thì thấy cũng ko trách họ được. Chắc là mấy ngày qua họ cũng như tôi, chẳng thiết ăn uống gì.
Mà thôi! Ko nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng hàng đầu bây giờ là phải làm đầy cái bụng đã.Thế là tôi cũng bắt tay vào công cuộc “đánh chén”.
Cả 6 người chúng tôi ai cũng nhào vô ăn ngấu nghiến, tranh giành thức ăn nhặng xị cả lên. Miệng người nào cũng hoạt động hết công suất, vừa để nhai thức ăn, lại vừa để la hét. Còn tay chân thì…cứ phải gọi là mua may quay cuồng ấy chứ.
Ăn xong bữa cơm, ai nấy cũng đều cảm thấy ê ẩm hết mình mẩy, tay chân thì mỏi nhừ, miệng thì bê bết máu (vì nhai vội quá nên cắn nhầm lưỡi). Đúng là ko có bữa ăn nào kinh hoàng bằng! Nhưng bù lại tinh thần ai cũng cảm thấy vui vẻ, sảng khoái và phấn chấn lên hẳn. Liệu chúng tôi có bị “rối loạn tâm thần” tập thể ko ta?
Tôi vừa mở mắt ra, thậm chí chưa tỉnh ngủ hẳn thì lập tức đã nghe “giọng oanh vàng” của Max cất lên:
-Jen dậy rồi nè mọi người!
Đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên căn nhà rung lên bần bật, từ phía cầu thang phát ra những tiếng “rầm” lớn (nghe như có cả một đàn voi đang leo lên vậy)và sau khoảng 5 giây cánh cửa phòng tôi được mở toang ra, 4 người kia xuất hiện và mất khoảng 2 giây nữa thì cả 5 người đã đứng dàn thành hàng ngang trước mặt tôi với một dáng điệu hùng hổ và một khuôn mặt lạnh tanh, ko thể hiện một chút cảm xúc nào.
Ko để tôi kịp nói câu nào Max đã xốc tôi lên và nhanh chóng đi xuống cầu thang. 4 người kia cũng lần lượt nối gót theo sau.
-Bỏ em xuống! Làm cái gì thế hả?-tôi giãy nãy lên.
-Nằm yên đi, té u đầu sứt trán bây giờ.-Max ra lệnh.
Biết ko thể nào chống lại được với con người này nên tôi đưa mắt cầu cứu 4 người kia, thế nhưng thật bất ngờ, họ cũng ko thèm ngăn lại. Đến cả miệng cũng ko chịu mở ra nữa. Thật hhết cách rồi! Thế nên tôi cũng đành nằm yên, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Xuống đến bếp, Max đặt tôi ngồi xuống một cái ghế.Và trước mặt tôi, một tô cháo (chẳng biết là có phải ko nữa) đen sì, đang bốc khói nghi ngút đã được chuẩn bị sẵn từ khi nào.
Sau khi tất cả đã yên vị, Uno mới bắt đầu lên tiếng, chấm dứt màn kịch câm:
-Em ăn đi, cháo dinh dưỡng đấy!
-Bọn anh đã bỏ rất nhiều công sức mới nấu được nó vì vậy em phải ăn hết, ko được chừa lại đâu.-Xiah dặn dò.
-Cái gì? món này là cháo dinh dưỡng đó hả?-tôi chỉ tay vào tô cháo.- vậy mà em cứ tưởng nó là cám cho heo chứ-tôi nhăn mặt.
-Này! Ăn nói cái kiểu gì vậy? Bọn anh mỗi người một tay, khổ sở lắm mới “tạo” được ra nó, vậy mà em dám chê sao?-Max lừ mắt và gầm gừ.
-Vậy là sao? Em ko hiểu?-tôi ngạc nhiên hỏi lại.
-Là thế này!-Hero bắt đầu giảng giải- bọn anh, mỗi người thực hiện một công đoạn .Đầu tiên là Mic cho gạo vào nồi để nấu, sau đó anh cho một quả trứng vào, tiếp theo Max bỏ thịt bò vào, sau nữa là Xiah chơi nguyên một…rổ : đậu, cà rốt, khoai tây vào, cuối cùng là Uno lãnh nhiệm vụ nêm gia vị. Và ngay bây giờ đây, trước mặt em là sản phẩm của 5 người bọn anh.
Choáng toàn tập.Tôi nghe xong mà muốn xỉu ngay tức khắc.Ko biết là nên vui hay nên buồn nữa. Bọn họ đã vì tôi mà bỏ nhiều công sức ra để nấu cái món này, tôi ko thể chê được.Nhưng quả thật chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để mọi thứ trong người trợn trạo hết cả lên rồi, chưa kể đến cái mùi của nó cũng rất là “ấn tượng”, để lại một cảm giác “sâu sắc khó quên”.
Gặp như trước đây, tôi đã cho tô cháo (heo) này gia nhập thùng rác gia đình từ lâu rồi.Nhưng lần này thì tôi lại rất muốn ăn nó (thật 100%).Bởi vì nó là tấm lòng của 5 người họ dành cho tôi.Thế nên tôi cố gắng nín thở, nhắm mắt và múc từng muỗng cho vào miệng, nuốt xuống.Vị của nó thì ko có từ ngữ nào mà để diễn tả cho đúng hết. Ăn được đến muỗng thứ 3 thì cơ thể tôi hết chịu đựng nổi, mọi thứ cứ từ trong ruột dâng lên một cách từ từ và giờ nó đã đến cổ rồi.Nhận thấy mối nguy hiểm đang đe dọa Mic, Xiah và Max (vì họ ngồi đối diện tôi mà, nếu có gì thì 3 người đó lãnh đủ) nên tôi lập tức lấy tay bịt miệng lại và chạy bằng một vận tốc nhanh nhất có thể vào WC.
Ọe…ọe…ọe…-tất tần tật mọi thứ đều được “dọn nhà” từ trong bụng tôi sang cái… lavobo. (xin lỗi những ai đang ăn (>_<) )Công nhận sau khi đã tống ra hết cái món kinh khủng đó thì cả người khỏe hẳn lên. Nhưng khi tôi bước ra khỏi WC, mặt đối mặt với 5 người kia thì lại cảm thấy khó xử ghê gớm. Bởi vì tôi làm thế, khác nào đã phụ công sức của họ chứ?
-Em…em xin lỗi-tôi cúi đầu nói lí nhí.
-Em đâu có lỗi gì chứ? Chỉ tại bọn anh kém cỏi, bất tài, đến nấu một tô cháo mà cũng ko làm xong.-Max nói bằng giọng rầu rĩ.
-Ko, ko phải vậy đâu-tôi lắc đầu và xua tay lia lịa- ngon lắm, thật đấy! chỉ tại em cảm thấy trong người ko được khỏe thôi.Bây giờ thì ổn rồi, em sẽ ăn hết-tôi vừa nói vừa đưa tay lên cầm muỗng một cách miễn cưỡng.
-Em ko cần an ủi đâu.Bọn anh biết cả mà.Nó khó nuốt lắm, đừng ăn nữa-Uno ngăn lại.
-Phải đấy, em mà tiếp tục bọn anh sợ em phải nhập viện vì ngộ độc mất.-Xiah tiếp lời.
-Nhưng…-tôi ngập ngừng.
Chết rồi! Tôi phải làm sao bây giờ đây? Tôi đã làm họ bị tổn thương mất rồi. Jen ơi! Mày là con bé tồi tệ nhất trần gian, người ta đã vì mày mà mày lại đối xử như vậy sao? Tôi ngước mắt lên nhìn họ,cảm giác ân hận cứ xâm chiếm người tôi.Giá như tôi có thể chuộc lại lỗi lầm của mình thì thật tốt, nếu thế tôi nguyện sẽ đánh đổi tất cả.
-Em đừng tự dày vò mình, bọn anh ko trách đâu-Hero an ủi.
-Ko ăn được món đó thì còn có món khác, lo gì-Mic nói.
Rồi đột nhiên từ dưới gầm bàn, cả 5 người đều lôi lên những đĩa, tô, chén đầy thức ăn trông rất bắt mắt và thơm phưng phức (khác hẳn với tô cháo khi nãy). Tôi mắt chữ O, mồm chữ A hết nhìn 5 người bọn họ rồi lại nhìn cái đống thức ăn được đặt trên bàn.Tôi thật sự chẳng hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa.
-Bất ngờ lắm đúng ko?-Hero nhìn tôi cười và hỏi.
-Cậu đoán cứ như thần ấy, Jen bây giờ đúng là ngạc nhiên đến mức ko nói được lời nào rồi-Uno cũng cười toe toét, hết đưa mắt nhìn Mic lại đưa mắt nhìn tôi.
-Tất cả đều là bọn anh nấu đấy nhưng ngon lắm, ko giống tô cháo lúc nãy đâu-Max hí hửng thông báo.
-Thấy bọn anh tài ko? Chỉ trong vòng 50 phút, trong lúc em ngủ đã nấu xong hết các thứ và chưa đầy 10 phút lúc em vào WC bọn anh đã chuẩn bị xong tất cả.Đúng là quá pro còn gì nữa-Xiah nói bằng giọng hào hứng.
-Party hôm nay là bọn anh làm để chúc mừng em. Nghe Xiah bảo chuyện giữa em và Kuo đã giải quyết tốt đẹp rồi.-Mic nhẹ nhàng nói.
Thì ra mọi chuyện là như vậy! Thảo nào lúc tôi vừa bước ra khỏi WC thấy mọi người cứ là lạ làm sao và nhất là người nào, hai tay cũng đều cho xuống dưới gầm bàn, ko chịu để lên trên.Hóa ra là họ đang bí mật giấu thức ăn ở dưới đó.
Tôi là một con bé chẳng ra gì, tính khí thì thất thường, bướng bỉnh, đanh đá (T_T), lại còn hay gây sự, khiến mọi người phải lo lắng.Thế mà các anh ấy ko trách gì tôi, ngược lại, lại vì tôi mà làm nhiều thứ.Tôi bỏ đi ko để lại một lời thế mà họ ko giận lại chạy khắp nơi tìm tôi.Tôi gắt gỏng vô cớ nhưng họ cũng bỏ qua và còn làm bữa tiệc nhỏ này cho tôi nữa chứ.Tôi thật ko đáng để có thể nhận được những thứ ấy từ họ. Đó là còn chưa nói đến tôi có một lỗi rất lớn đối với 5 người này.Có lẽ nếu nói ra thì cả 5 người đều sẽ ko thể tha thứ cho tôi được.Nhưng chuyện đó chỉ có tôi và một người nữa biết mà thôi.Và người đó thì lại ko thể nói ra mọi chuyện được, thế nên chắc sẽ ko có gì xảy ra đâu nhỉ? Mong sao cái lỗi lầm to lớn ấy sẽ mãi mãi bị chôn vùi.
Tự dưng nước mắt tôi lại chảy dài…chảy dài…
-Sao lại khóc nữa rồi?-Xiah nhăn nhó.
-Em đúng là chúa mít ướt-Max chồm tới nhéo má tôi một cái.
-Thôi, đừng khóc nữa! Đang vui mà-Uno lấy tay lau nước mắt cho tôi.
-Một lần thôi, em sẽ chỉ khóc một lần này nữa thôi.Hứa đấy!-tôi mếu máo trả lời.
-Tin được ko đây “nàng”? Từ trước đến nay em chẳng bao giờ giữ lời cả.Ngay như sáng nay, em đã hứa là sẽ ko bốc hơi, rốt cuộc lại trốn bọn anh để đến đây.Thế mà còn bảo bọn anh phải tin lời em nữa sao?-Mic tuôn ra một tràng.
-Anh! Em nói thật mà bọn họ ko tin em kìa!-tôi khóc òa lên và quay sang Hero ôm chầm lấy anh ấy.
-Uh! Anh biết rồi.-Hero nhẹ nhàng vỗ về tôi.
Tôi cứ ôm chặt lấy anh ấy mà ko hề biết anh ấy đang phải chịu đựng những ánh mắt…rực lửa từ 4 người kia.
Đang khóc, bỗng nhiên một câu hỏi lóe lên trong đầu.Thế là tôi nín ngay lập tức, vừa đưa tay lau nước mắt vừa hỏi:
-Cái bữa tiệc này chỉ cần lúc em mới ngủ dậy, các anh bày ra cũng đủ làm em bất ngờ chết rồi, cần gì phải bày thêm cái món cháo khủng khiếp đó kia chứ?
-Món cháo đó là để phạt em đấy- Xiah đáp.
-Cái gì? Phạt á?-tôi tròn mắt hỏi lại.
-Vậy chứ em nghĩ em bắt bọn anh phải lo lắng, nửa đêm còn phải chạy ra ngoài đường để tìm em thì ko đáng bị phạt sao?-Uno vừa nói vừa lườm tôi.
-Như thế là còn nhẹ đấy, anh định phạt nặng hơn nữa kìa nhưng bọn nó ko chịu.-Mic nói một cách bình thản.
-Các người…các người…-tôi lắp bắp, nói ko nên lời.
Thật hết sống nổi với 5 người này. Vừa mới có được chút cảm tình với họ thì giờ đây lại bị xóa sạch hết mất rồi.
Đang thầm **** rủa 5 người bọn họ thì bỗng dưng tôi cảm thấy đói bụng dễ sợ. Nghĩ lại thì mới nhớ là đã mấy ngày rồi tôi vẫn chưa có cái gì trong bụng. Còn lại một chút ít thức ăn dự trữ còn sót lại trong dạ dày thì vừa rồi cũng theo món cháo heo ra ngoài hết cả rồi.Ko đói mới lạ! May mà tôi là người khỏe mạnh nên còn cầm cự được chứ gặp người khác chắc đã xỉu từ đời tám hoánh.
-Đói bụng rồi, ăn thôi!-tôi vừa cầm đôi đũa lên vừa nói.
-Trời ơi! Cảm ơn em nhiều lắm! Bọn anh chờ câu nói này lâu lắm rồi đó-Max vừa đưa thức ăn vào miệng vừa nói.
Nhìn lại thì thấy 4 người kia, miệng ai cũng đầy thức ăn và đang nhai nhồm nhoàm. Hình như bọn họ chỉ chờ tôi vừa nói dứt lời thì lập tức “xơi” ngay. Hơi giận vì cái hành động bất lịch sự đó nhưng nghĩ lại thì thấy cũng ko trách họ được. Chắc là mấy ngày qua họ cũng như tôi, chẳng thiết ăn uống gì.
Mà thôi! Ko nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng hàng đầu bây giờ là phải làm đầy cái bụng đã.Thế là tôi cũng bắt tay vào công cuộc “đánh chén”.
Cả 6 người chúng tôi ai cũng nhào vô ăn ngấu nghiến, tranh giành thức ăn nhặng xị cả lên. Miệng người nào cũng hoạt động hết công suất, vừa để nhai thức ăn, lại vừa để la hét. Còn tay chân thì…cứ phải gọi là mua may quay cuồng ấy chứ.
Ăn xong bữa cơm, ai nấy cũng đều cảm thấy ê ẩm hết mình mẩy, tay chân thì mỏi nhừ, miệng thì bê bết máu (vì nhai vội quá nên cắn nhầm lưỡi). Đúng là ko có bữa ăn nào kinh hoàng bằng! Nhưng bù lại tinh thần ai cũng cảm thấy vui vẻ, sảng khoái và phấn chấn lên hẳn. Liệu chúng tôi có bị “rối loạn tâm thần” tập thể ko ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.