Chương 76
Phương Trúc
03/06/2013
Vừa tan học là tôi lập tức chạy nhanh đến CLB Host của
DB.Đến nơi thì cửa vẫn còn đóng im ỉm, chưa có một ai đến. Đứng chờ thêm 10 phút nữa thì mới thấy bóng dáng của Uno thấp thoáng ở phía xa, đang
đi đến.
-Wow! Hôm nay Jen lại đến sớm nhất nhỉ? Mai chắc sẽ có bão lớn đổ bộ đây!-anh ta vừa thấy tôi đã buông ra 2 câu ko lấy gì làm hay ho.
-Anh đừng lo, bão ko hình thành được đâu vậy nên chuyện nó đổ bộ vào đất nước ta cũng sẽ ko xảy ra.-tôi vừa nói vừa lườm Uno.
-Sao lại thế? Rõ ràng em là người đến sớm nhất còn gì? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ đây mà còn chối… huh?-Uno kéo dài từ cuối cùng ra và đưa mặt đến sát mặt tôi.
-Em đến đây ko phải là vì nóng lòng muốn làm, em đâu có nhiệt tình đến thế ?-tôi đẩy anh ta ra-Em đến là để…để…-nói đến đây thì tôi lại ko thể tiếp tục được nữa.
Ko thể khai ra sự thật với Uno là tôi phi như bay đến đây chỉ để gặp được Max, để tiếp tục nói rõ trắng đen mọi chuyện với anh ta (thật ra là tiếp tục cãi nhau). Như thế sẽ khiến cả Uno, Mic, Xiah và lẫn Hero thất vọng lắm.Vì làm thế khác nào nói thẳng ra rằng tôi ko phải đến đây vì họ mà là vì chính bản thân tôi.
-Thôi được rồi, em ko chịu thừa nhận cũng ko sao.Đến đây thế này là tốt rồi, vào đi! Làm việc cho tốt vào đấy nhá!-Uno vừa nói vừa lôi tuột tôi vào trong phòng…
Đã đến giờ đóng cửa CLB rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi Max đâu.Anh ta có giận gì thì cũng phải đến làm việc chứ? Thật là một con người thiếu suy nghĩ, vô trách nhiệm.Bực mình quá đi mất!
Tôi về nhà trong tâm trạng hậm hực.Đến cả ăn cơm cũng mất ngon.Cái tên Max “già” này, về rồi xem, tiểu thư đây sẽ cho anh nếm mùi đau thương.Thế nhưng dường như anh ta nghe được lời đe dọa đó của tôi hay sao đấy cho nên mặc dù đã tối mịt rồi mà chẳng chịu vác mặt về.Đã vậy 4 người kia lại tỏ ra khá thờ ơ trước sự mất tích của Max, họ vẫn ăn uống, đùa giỡn như thường.
Đồng hồ đã điểm 10h mà Max thì vẫn bặt âm vô tín.Tôi hậm hực bước ra khỏi phòng, xuống dưới lầu.
-Này! Max giờ này vẫn chưa về, các anh ko lo hay sao hả?-tôi hỏi lớn.
-Lo gì chứ? Nó có phải là trẻ con lên 3 đâu mà sợ đi lạc mất?-Mic bình thản đáp.
-Nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?-tôi tiếp tục hỏi.
-Em yên tâm đi. Nghĩ xem,một thằng con trai cao lớn như nó thì ai mà dám động vào chứ?-Uno nói mà ko thèm nhìn tôi, ánh mắt cứ dán chặt vào cuốn truyện tranh.
-Nhưng ít ra anh ta cũng phải về nhà ngủ chứ?-tôi hết chịu đựng nổi nên gắt lên.
-Ôi trời! Cần gì về nhà? Chỉ cần kiếm một em nào đó rồi thuê khách sạn, hưởng trọn một đêm vui vẻ ở đấy, quá tuyệt!-Xiah vừa nói vừa nhắm mắt mơ màng.
-Anh chết đi-tôi quát lên và vơ lấy cuốn sách ở gần đấy ném về phía anh ta.
-Này! Anh chỉ đùa thôi mà, em làm gì mà phản ứng mạnh như thế?-Xiah chụp lấy quyển sách và nói.
-Như thế là nhẹ đấy. Cái tật nói nhăng nói cuội, có ngày cũng bị người ta đấm cho “phù mỏ”.-Mic lừ mắt nhìn Xiah.
- Ko chừng Max về nhà bố mẹ cậu ta rồi cũng nên. Em đừng lo. -Hero giờ mới chịu lên tiếng.
-Thế à!-tôi thở dài.
Hero đã nói thế thì chắc là đúng. Vậy nên tôi cũng yên tâm phần nào. Nhưng sao trong lòng vẫn cứ cảm thấy bất an thế nhỉ? Tại sao tôi lại lo lắng cho anh ta chứ? Con người đó chẳng phải lúc chiều đã xúc phạm tôi sao? Đúng thế, ko cần phải bận tâm về anh ta nữa. Đi ngủ thôi! Thế là tôi trèo lên giường.
Đang nằm mơ màng thì bỗng nhiên có một tiếng động phát ra từ dưới lầu làm tôi giật mình tỉnh giấc. Trong vòng 1s, trong đầu tôi đã hiện lên một câu hỏi : “chẳng lẽ có trộm?”. Đắn đo một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng quyết định xuống dưới đó xem sao. Vớ lấy cái vợt bắt muỗi trên đường đi, tay tôi nắm chặt nó như thể sợ nó mọc cánh bay mất. Toàn thân đẫm mồ hôi, tôi run run bước từng bước một cách nhẹ nhàng. Hệ thống đèn ngủ của toàn bộ căn nhà vừa mới bị cháy ngày hôm qua, chưa kịp thay nên cả căn nhà cứ tối om, đã vậy lúc nãy vội quá nên ko đeo kính, bây giờ thì một đứa cận 2.5 điop như tôi hoàn toàn ko thấy gì. Còn công tắc đèn chính thì lại nằm ngay cửa ra vào nên dù muốn dù ko thì tôi cũng phải mò mẫm xuống dưới lầu để bật nó lên.
Đang đi ngon trớn thì bỗng nhiên tôi va phải vào một ai đó khiến cả tôi và người đó đều ngã lăn quay xuống dưới sàn. Ko lẽ lại là tên trộm đó? Tôi nhanh chóng lấy cái vợt bắt muỗi đánh liên tiếp vào hắn.
-Đau quá! dừng lại!-trong bóng tối, người bị tôi đánh la lên oai oái.
-Cái gì? Max?-tôi nhận ra giọng nói quen thuộc ấy nhưng vẫn hỏi lại.
Ko một tiếng đáp trả, cả căn nhà lại chìm vào trong yên ắng. Tôi nhanh chóng chạy đến bật công tắc đèn. Nhìn lại thì thấy người đang nằm trên sàn nhà đúng là Max thật. Nhưng sao anh ta lại nằm bất động thế kia? Ko lẽ tôi mạnh tay đến thế sao? Ôi trời ơi!
Tôi tiến đến gần, người anh ta bốc mùi rượu nồng nặc. Thì ra là vì say nên mới nằm chết giấc ở đó chứ ko phải là vì bị tôi đánh. Thật là hết sống nổi với tên này!
-Nè! Dậy đi! lên trên phòng mà ngủ, sao lại nằm dưới sàn thế này?-tôi gọi lớn và lay lay người anh ta.
Thế nhưng chẳng có tác dụng gì, Max vẫn cứ nằm yên như thế. Một đứa như tôi thì chẳng thể nào mà cõng được anh ta lên phòng, nhưng cứ để mặc anh ta nằm thế này thì ko yên tâm. Đành phải lên gọi mấy người kia. Thế nhưng đến phòng Hero thì anh ấy lại khóa cửa mất tiêu, vào phòng Uno thì vừa mới khẽ gọi đã bị anh ta cho xơi ngay…một chưởng, ngã phịch xuống dưới sàn.
-Ta là siêu nhân đây! Ngươi chết đi tên yêu quái kia-anh ta vừa hét lớn vừa hươ tay (mặc dù mắt thì vẫn nhắm).
Ôi Chúa ơi! Tên này bao nhiêu tuổi rồi mà lại nhí nhảnh đến thế nhỉ? Nằm mơ mình là siêu nhân cơ đấy. Thật chẳng thể trông mong gì ở người này.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm, ngồi dậy và bước ra khỏi phòng Uno. Đến phòng Mic, trời thì nóng như thiêu như đốt, vậy mà anh ta lại đắp chăn kín mít. Tôi cũng chẳng biết đâu là đầu và đâu là chân nữa thế nên cứ…mò mẫm “lụi”. Nhưng loay hoay một lúc mà vẫn ko thể kéo được anh ta ra khỏi cái chăn. Bực mình quá nên tôi bỏ sang phòng Xiah.
Lần trước, lúc anh ta ốm, tôi cũng đã vào phòng này và cũng đã phải bất đắc dĩ nằm ngủ chung với anh ta rồi. Tuy chuyện đó ko phải do Xiah cố ý nhưng ai đảm bảo cái tật xấu hễ đang ngủ mà có ai đến gọi thì lại kéo người đó xuống nằm chung với mình của anh ta lần này sẽ ko tái phát? Mà tôi thì lại ko muốn chuyện đó xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa. Tôi bất chợt rùng mình khi nhớ lại chuyện đó. Thế là đành phải ngậm ngùi bước ra ngoài lại.
Thôi thì ko kéo Max được lên phòng thì cho anh ta nằm trên sopha chắc cũng ko sao. Nghĩ vậy nên tôi đi xuống lầu lại một lần nữa và cố gắng hết sức để đỡ anh ta lên. Người gì mà nặng chết được! Khi đã đến gần cái ghế sopha, tôi bất ngờ bị mất thăng bằng và thế là ngã xuống. Quan trọng hơn nữa là bị… Max đè lên người.Cũng may là hiện giờ cả hai chúng tôi đều đang nằm trên ghế sopha chứ nếu ko thì đã về đoàn tụ với ông bà sớm rồi. Đang loay hoay tìm cách kéo anh ta ra khỏi người và để thoát khỏi cái tình huống dở dở ương ương này thì đột nhiên Max nói gì đó, hình như là nói mớ nhưng tôi vẫn cứ im lặng để nghe xem anh ta nói gì.
-Em là người xấu xa nhất trần gian. Sao em lại có thể nói ra những lời đó hả? Anh ghét em, Jen! Anh rất ghét em.
Gì chứ? Ngay đến cả trong mơ mà anh ta cũng vẫn nghĩ xấu về tôi. Tôi khiến anh ta ghét đến thế sao? Tôi đã làm gì đâu cơ chứ? Bực mình chết được!
Tôi thẳng chân đạp anh ta lăn quay xuống dưới đất, sau đó bỏ đi.
-Trong lòng em ko có anh sao Jen? Anh ko là gì của em thật sao?-anh ta lại tiếp tục nói. Một giọt nước từ khóe mắt Max chảy ra, rơi xuống đất, vỡ tan.
Tôi đứng tròn mắt nhìn Max.Lúc ấy, tôi thấy trong lòng mình có một cảm xúc gì đó rất lạ dâng lên. Đắn đo một lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định kéo Max lên ghế sopha (lại kéo), sau đó đem gối và chăn của tôi xuống cho anh ta.Tối hôm ấy tôi trằn trọc mãi mà ko tài nào ngủ được. Cả câu nói lẫn hình ảnh Max khóc cứ ám ảnh tôi. Tại sao anh ta lại như thế chứ? Thà rằng cứ mắng tôi, to tiếng với tôi như trước có phải là tốt hơn ko? Tại sao lại chảy nước mắt? Từ giờ làm sao tôi đối mặt được với anh ta đây? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào bây giờ?...
-Wow! Hôm nay Jen lại đến sớm nhất nhỉ? Mai chắc sẽ có bão lớn đổ bộ đây!-anh ta vừa thấy tôi đã buông ra 2 câu ko lấy gì làm hay ho.
-Anh đừng lo, bão ko hình thành được đâu vậy nên chuyện nó đổ bộ vào đất nước ta cũng sẽ ko xảy ra.-tôi vừa nói vừa lườm Uno.
-Sao lại thế? Rõ ràng em là người đến sớm nhất còn gì? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ đây mà còn chối… huh?-Uno kéo dài từ cuối cùng ra và đưa mặt đến sát mặt tôi.
-Em đến đây ko phải là vì nóng lòng muốn làm, em đâu có nhiệt tình đến thế ?-tôi đẩy anh ta ra-Em đến là để…để…-nói đến đây thì tôi lại ko thể tiếp tục được nữa.
Ko thể khai ra sự thật với Uno là tôi phi như bay đến đây chỉ để gặp được Max, để tiếp tục nói rõ trắng đen mọi chuyện với anh ta (thật ra là tiếp tục cãi nhau). Như thế sẽ khiến cả Uno, Mic, Xiah và lẫn Hero thất vọng lắm.Vì làm thế khác nào nói thẳng ra rằng tôi ko phải đến đây vì họ mà là vì chính bản thân tôi.
-Thôi được rồi, em ko chịu thừa nhận cũng ko sao.Đến đây thế này là tốt rồi, vào đi! Làm việc cho tốt vào đấy nhá!-Uno vừa nói vừa lôi tuột tôi vào trong phòng…
Đã đến giờ đóng cửa CLB rồi mà vẫn chẳng thấy tăm hơi Max đâu.Anh ta có giận gì thì cũng phải đến làm việc chứ? Thật là một con người thiếu suy nghĩ, vô trách nhiệm.Bực mình quá đi mất!
Tôi về nhà trong tâm trạng hậm hực.Đến cả ăn cơm cũng mất ngon.Cái tên Max “già” này, về rồi xem, tiểu thư đây sẽ cho anh nếm mùi đau thương.Thế nhưng dường như anh ta nghe được lời đe dọa đó của tôi hay sao đấy cho nên mặc dù đã tối mịt rồi mà chẳng chịu vác mặt về.Đã vậy 4 người kia lại tỏ ra khá thờ ơ trước sự mất tích của Max, họ vẫn ăn uống, đùa giỡn như thường.
Đồng hồ đã điểm 10h mà Max thì vẫn bặt âm vô tín.Tôi hậm hực bước ra khỏi phòng, xuống dưới lầu.
-Này! Max giờ này vẫn chưa về, các anh ko lo hay sao hả?-tôi hỏi lớn.
-Lo gì chứ? Nó có phải là trẻ con lên 3 đâu mà sợ đi lạc mất?-Mic bình thản đáp.
-Nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?-tôi tiếp tục hỏi.
-Em yên tâm đi. Nghĩ xem,một thằng con trai cao lớn như nó thì ai mà dám động vào chứ?-Uno nói mà ko thèm nhìn tôi, ánh mắt cứ dán chặt vào cuốn truyện tranh.
-Nhưng ít ra anh ta cũng phải về nhà ngủ chứ?-tôi hết chịu đựng nổi nên gắt lên.
-Ôi trời! Cần gì về nhà? Chỉ cần kiếm một em nào đó rồi thuê khách sạn, hưởng trọn một đêm vui vẻ ở đấy, quá tuyệt!-Xiah vừa nói vừa nhắm mắt mơ màng.
-Anh chết đi-tôi quát lên và vơ lấy cuốn sách ở gần đấy ném về phía anh ta.
-Này! Anh chỉ đùa thôi mà, em làm gì mà phản ứng mạnh như thế?-Xiah chụp lấy quyển sách và nói.
-Như thế là nhẹ đấy. Cái tật nói nhăng nói cuội, có ngày cũng bị người ta đấm cho “phù mỏ”.-Mic lừ mắt nhìn Xiah.
- Ko chừng Max về nhà bố mẹ cậu ta rồi cũng nên. Em đừng lo. -Hero giờ mới chịu lên tiếng.
-Thế à!-tôi thở dài.
Hero đã nói thế thì chắc là đúng. Vậy nên tôi cũng yên tâm phần nào. Nhưng sao trong lòng vẫn cứ cảm thấy bất an thế nhỉ? Tại sao tôi lại lo lắng cho anh ta chứ? Con người đó chẳng phải lúc chiều đã xúc phạm tôi sao? Đúng thế, ko cần phải bận tâm về anh ta nữa. Đi ngủ thôi! Thế là tôi trèo lên giường.
Đang nằm mơ màng thì bỗng nhiên có một tiếng động phát ra từ dưới lầu làm tôi giật mình tỉnh giấc. Trong vòng 1s, trong đầu tôi đã hiện lên một câu hỏi : “chẳng lẽ có trộm?”. Đắn đo một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng quyết định xuống dưới đó xem sao. Vớ lấy cái vợt bắt muỗi trên đường đi, tay tôi nắm chặt nó như thể sợ nó mọc cánh bay mất. Toàn thân đẫm mồ hôi, tôi run run bước từng bước một cách nhẹ nhàng. Hệ thống đèn ngủ của toàn bộ căn nhà vừa mới bị cháy ngày hôm qua, chưa kịp thay nên cả căn nhà cứ tối om, đã vậy lúc nãy vội quá nên ko đeo kính, bây giờ thì một đứa cận 2.5 điop như tôi hoàn toàn ko thấy gì. Còn công tắc đèn chính thì lại nằm ngay cửa ra vào nên dù muốn dù ko thì tôi cũng phải mò mẫm xuống dưới lầu để bật nó lên.
Đang đi ngon trớn thì bỗng nhiên tôi va phải vào một ai đó khiến cả tôi và người đó đều ngã lăn quay xuống dưới sàn. Ko lẽ lại là tên trộm đó? Tôi nhanh chóng lấy cái vợt bắt muỗi đánh liên tiếp vào hắn.
-Đau quá! dừng lại!-trong bóng tối, người bị tôi đánh la lên oai oái.
-Cái gì? Max?-tôi nhận ra giọng nói quen thuộc ấy nhưng vẫn hỏi lại.
Ko một tiếng đáp trả, cả căn nhà lại chìm vào trong yên ắng. Tôi nhanh chóng chạy đến bật công tắc đèn. Nhìn lại thì thấy người đang nằm trên sàn nhà đúng là Max thật. Nhưng sao anh ta lại nằm bất động thế kia? Ko lẽ tôi mạnh tay đến thế sao? Ôi trời ơi!
Tôi tiến đến gần, người anh ta bốc mùi rượu nồng nặc. Thì ra là vì say nên mới nằm chết giấc ở đó chứ ko phải là vì bị tôi đánh. Thật là hết sống nổi với tên này!
-Nè! Dậy đi! lên trên phòng mà ngủ, sao lại nằm dưới sàn thế này?-tôi gọi lớn và lay lay người anh ta.
Thế nhưng chẳng có tác dụng gì, Max vẫn cứ nằm yên như thế. Một đứa như tôi thì chẳng thể nào mà cõng được anh ta lên phòng, nhưng cứ để mặc anh ta nằm thế này thì ko yên tâm. Đành phải lên gọi mấy người kia. Thế nhưng đến phòng Hero thì anh ấy lại khóa cửa mất tiêu, vào phòng Uno thì vừa mới khẽ gọi đã bị anh ta cho xơi ngay…một chưởng, ngã phịch xuống dưới sàn.
-Ta là siêu nhân đây! Ngươi chết đi tên yêu quái kia-anh ta vừa hét lớn vừa hươ tay (mặc dù mắt thì vẫn nhắm).
Ôi Chúa ơi! Tên này bao nhiêu tuổi rồi mà lại nhí nhảnh đến thế nhỉ? Nằm mơ mình là siêu nhân cơ đấy. Thật chẳng thể trông mong gì ở người này.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm, ngồi dậy và bước ra khỏi phòng Uno. Đến phòng Mic, trời thì nóng như thiêu như đốt, vậy mà anh ta lại đắp chăn kín mít. Tôi cũng chẳng biết đâu là đầu và đâu là chân nữa thế nên cứ…mò mẫm “lụi”. Nhưng loay hoay một lúc mà vẫn ko thể kéo được anh ta ra khỏi cái chăn. Bực mình quá nên tôi bỏ sang phòng Xiah.
Lần trước, lúc anh ta ốm, tôi cũng đã vào phòng này và cũng đã phải bất đắc dĩ nằm ngủ chung với anh ta rồi. Tuy chuyện đó ko phải do Xiah cố ý nhưng ai đảm bảo cái tật xấu hễ đang ngủ mà có ai đến gọi thì lại kéo người đó xuống nằm chung với mình của anh ta lần này sẽ ko tái phát? Mà tôi thì lại ko muốn chuyện đó xảy ra thêm bất cứ lần nào nữa. Tôi bất chợt rùng mình khi nhớ lại chuyện đó. Thế là đành phải ngậm ngùi bước ra ngoài lại.
Thôi thì ko kéo Max được lên phòng thì cho anh ta nằm trên sopha chắc cũng ko sao. Nghĩ vậy nên tôi đi xuống lầu lại một lần nữa và cố gắng hết sức để đỡ anh ta lên. Người gì mà nặng chết được! Khi đã đến gần cái ghế sopha, tôi bất ngờ bị mất thăng bằng và thế là ngã xuống. Quan trọng hơn nữa là bị… Max đè lên người.Cũng may là hiện giờ cả hai chúng tôi đều đang nằm trên ghế sopha chứ nếu ko thì đã về đoàn tụ với ông bà sớm rồi. Đang loay hoay tìm cách kéo anh ta ra khỏi người và để thoát khỏi cái tình huống dở dở ương ương này thì đột nhiên Max nói gì đó, hình như là nói mớ nhưng tôi vẫn cứ im lặng để nghe xem anh ta nói gì.
-Em là người xấu xa nhất trần gian. Sao em lại có thể nói ra những lời đó hả? Anh ghét em, Jen! Anh rất ghét em.
Gì chứ? Ngay đến cả trong mơ mà anh ta cũng vẫn nghĩ xấu về tôi. Tôi khiến anh ta ghét đến thế sao? Tôi đã làm gì đâu cơ chứ? Bực mình chết được!
Tôi thẳng chân đạp anh ta lăn quay xuống dưới đất, sau đó bỏ đi.
-Trong lòng em ko có anh sao Jen? Anh ko là gì của em thật sao?-anh ta lại tiếp tục nói. Một giọt nước từ khóe mắt Max chảy ra, rơi xuống đất, vỡ tan.
Tôi đứng tròn mắt nhìn Max.Lúc ấy, tôi thấy trong lòng mình có một cảm xúc gì đó rất lạ dâng lên. Đắn đo một lúc lâu, cuối cùng tôi quyết định kéo Max lên ghế sopha (lại kéo), sau đó đem gối và chăn của tôi xuống cho anh ta.Tối hôm ấy tôi trằn trọc mãi mà ko tài nào ngủ được. Cả câu nói lẫn hình ảnh Max khóc cứ ám ảnh tôi. Tại sao anh ta lại như thế chứ? Thà rằng cứ mắng tôi, to tiếng với tôi như trước có phải là tốt hơn ko? Tại sao lại chảy nước mắt? Từ giờ làm sao tôi đối mặt được với anh ta đây? Ai đó làm ơn nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào bây giờ?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.