Chương 89
Phương Trúc
03/06/2013
Sáng hôm sau.
Tôi uể oải bước xuống lầu. Nói thật, bây giờ tôi cũng chẳng còn muốn đi du lịch một chút nào nữa… Nhưng mà hôm nay ngôi nhà sao lại yên ắng thế này nhỉ? Đáng ra giờ này mọi người phải nói chuyện ồn ào lắm chứ? Đưa mắt nhìn, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng hết sức khó coi. Max và Xiah đang nằm co ro trên ghế sopha. Hai người này bị làm sao vậy ta? Có phòng ko ngủ lại xuống đây nằm. Mà giờ này đã là 10h sáng rồi, còn ngủ gì nữa chứ? Thật hết biết!
Xuống nhà bếp. Mic đang ngồi gục đầu xuống bàn ăn. Bên cạnh anh ấy là một xoong nước đang sôi sùng sục. Tôi vội chạy đến tắt bếp và lay lay người anh ta:
-Mic! Anh dậy đi! Sao lại nằm ở đây?
-Jen!...em nấu thức ăn giùm anh…anh mệt quá…-Mic thều thào nói.
Sau đó Mic lại nhắm nghiền mắt lại. Ngạc nhiên, tôi đưa tay lên trán anh ta sờ thử, rất nóng. Mic bị sốt. Giật mình, tôi nhanh chóng chạy đến chỗ Max và Xiah đang nằm, đưa tay lên trán họ. Hai người này cũng bị sốt luôn rồi.
Thế là tôi đành phải dìu từng người một lên trên phòng. Đưa được 3 “ông” lên trên lầu, tôi mệt muốn đứt hơi. Hai tay thì đau, hai chân thì mỏi nhừ. Nhưng tôi cũng phải cố lê thân đi đến phòng Hero. Anh ấy nằm trùm chăn kín mít từ đầu đến chân. Tôi khẽ gọi:
-Hero! Anh ko sao đấy chứ? Hero! Hero!
Một lúc lâu, anh ấy mới mở chăn, thò đầu ra, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt cho tôi yên tâm nhưng mắt thì vẫn nhắm nghiền. Đưa tay lên trán anh ấy, Hero nóng hơn 3 người kia rất nhiều.
-Anh nằm nghỉ đi! Em đi xem Uno thế nào, rồi sẽ quay lại.-tôi nhỏ nhẹ nói.
Bước vào phòng Uno. Anh ta cũng ko khác gì Hero, cũng trùm chăn kín mít. Nhưng mặc cho tôi lay gọi thế nào thì anh ta vẫn cứ nằm yên, ko động đậy. Thế là tôi đành phải tự mình kéo cái chăn ra. Đưa tay lên trán Uno, anh ta sốt rất cao. Có lẽ Uno là người bệnh nặng nhất trong 5 người. Mà mấy người này là con trai kiểu gì thế ko biết? Tôi và bọn họ cùng dầm mưa như nhau thế mà tôi vẫn khỏe mạnh thế này, trong khi 5 người họ lại ốm liệt giường thế kia. Thật là…
Ko được rồi, chắc phải gọi cho anh Vincent đưa 5 người này vào bệnh viện thôi. Chứ nếu để họ thế này, thật sự ko yên tâm chút nào. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi cho anh Vincent. Thế nhưng dường như ông trời muốn đùa giỡn với tôi hay sao ấy, anh ta lại tắt máy mất, ko thể liên lạc được. Mà khổ nỗi tôi lại chỉ biết mỗi số của anh ta mới chết chứ. Biết làm thế nào đây? Tôi ko thể tự mình đưa bọn họ vào bệnh viện được, nhỡ phóng viên mà phát hiện ra tôi đang sống ở đây thì sao? Thôi thì cứ để họ ở nhà vậy. Còn chuyến du lịch nữa chứ, kiểu này thì ko thể đi được rồi. Mọi chuyện sao cứ rối tung lên thế này cơ chứ? Phiền thật. Tôi vừa nghĩ vừa nhấn nút gọi cho anh Jung Hoon.
-Jenny! Sao giờ này em vẫn chưa đến hả?-vừa bắt máy Jung Hoon đã hét toáng lên.
-Anh! Lúc nãy Max có gọi cho em, anh ta bảo là 5 người DBSK ko thể đi được.-tôi ko trả lời mà nói sang chuyện khác.
-Anh ko hỏi bọn đó. Anh hỏi em cơ mà. Đến đây mau đi-Jung Hoon gắt.
-Em có việc đột xuất, ko thể đi được. Anh đi chơi vui vẻ đi nhé.-tôi nói nhanh.
Sau đó tôi nhanh chóng cúp máy và tắt nguồn luôn. Vì tôi biết thể nào Jung Hoon cũng gọi lại, mà tôi thì chẳng biết phải trả lời anh ấy thế nào…
Tôi đi nhanh xuống bếp, nấu một nồi cháo để “tẩm bổ” cho 5 bệnh nhân của mình. Nói thật, từ nhỏ đến giờ tôi chưa phải chăm sóc cho ai hết mà chỉ toàn được người khác chăm sóc thế nên tôi rất lúng túng, ko biết phải làm thế nào mới đúng. Bắc nồi cháo lên bếp xong, tôi khệ nệ bưng một xô nước mát lên trên lầu để nhúng khăn chườm cho bọn họ. Tôi hệt như một con lật đật, cứ chạy lên chạy xuống, vừa phải trông chừng nồi cháo lại vừa phải chăm sóc cho 5 người kia…
3 tiếng trôi qua. Cháo đã nấu xong. Max, Xiah và Mic cũng đã hạ sốt, trán ko còn nóng nữa. Còn Hero và Uno thì có vẻ như đã đỡ hơn được một chút so với ban sáng nhưng hai người họ vẫn nằm mê man…
-----------------------------------
Trong phòng Xiah.
-Bệnh mà được ăn cháo do em nấu thế này, anh cam tâm tình nguyện bệnh suốt cuộc đời-Xiah vừa ăn vừa nói.
-Nói cho anh biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em nấu cháo cho người khác ăn. Vậy nên đừng mơ có lần sau-tôi lạnh lùng nói.
Xiah ko nói gì mà chỉ nhìn tôi cười. Trông anh ta ăn ngon lành thế này tôi cảm thấy yên tâm phần nào. Chắc là đã khỏe rồi. Tôi đứng dậy và bước ra ngoài, Xiah thấy vậy vội vàng lên tiếng:
-Nè! Em đi đâu đó?
-Ko phải chỉ mình anh ốm đâu, còn đến 4 người nữa. Em phải qua xem họ sao rồi-tôi đáp.
Tôi vừa dứt lời Xiah đã xịu mặt xuống. Anh ta cúi đầu xuống tô cháo và ăn lia lịa như thể một đứa trẻ đang giận dỗi vậy. Trông rất buồn cười. Thôi mặc kệ anh ta vậy, muốn giận gì thì cứ giận, ko quan tâm. Tôi còn phải lo cho mấy người kia nữa, ko thừa hơi sức để chiều anh ta.
---------------------------------------
Trong phòng Max.
-Này! Anh là bệnh nhân thì em phải đút cho anh ăn chứ?-Max cầm tô cháo trên tay nhăn nhó hỏi.
-Cái gì? Đòi em đút cho hả? Nằm mơ đi.-tôi phẩy tay-trông anh khỏe mạnh thế kia mà dám bảo là bệnh nhân sao?-tôi lườm anh ta.
-Đây này! Em ko tin thì thử đi. Nóng thế này cơ mà-Max đặt tô cháo lên bàn và nắm hai tay tôi áp lên mặt của anh ta.
-Thôi được rồi! thua anh rồi. Để em đút cho là được chứ gì?-tôi rút tay ra và bưng tô cháo lên.
-Thế mới phải chứ-Max ngoác miệng ra cười một cách thích thú.
Tôi ko biết Max là người trái đất hay là người ngoài hành tinh nữa. Anh ta mới ốm dậy mà có thể ăn liền một lúc hai tô cháo. Ko những thế mà còn ăn thêm bánh snack và kẹo nữa chứ. Ăn uống chán chê xong, anh ta lăn ra ngủ ngon lành, chừa lại cho tôi một đống…vỏ. Thật ko có người nào xấu tính xấu nết như người này.
----------------------------------------
Trong phòng Micky.
-Tay nghề nấu ăn của em có vẻ khá lên rồi đấy nhỉ?-Mic nheo mắt tinh nghịch.
-Anh cứ đùa! Em theo anh và Hero một năm nay, ko lẽ ko nấu được một món cháo?-tôi mỉm cười.
Tôi vừa mới nhắc đến Hero, Mic bỗng nhiên nghiêm mặt lại, ko cười nữa. Anh ấy cũng ko nói gì nữa mà chỉ cặm cụi ăn. Tôi đã nói gì sai nhỉ? Dạo này Mic lạ thế nào ấy. Bình thường đang vui vẻ nhưng hễ tôi buột miệng nhắc đến 4 người còn lại thì thể nào anh ấy cũng làm mặt lạnh.
Tôi chán nản đứng dậy và toan bỏ đi nhưng bất ngờ Mic ôm đầu và thốt lên:
-Đau quá!
Thấy vậy, tôi vội vàng chạy đến bên anh ấy, đỡ tô cháo trên tay Mic và đặt trên bàn. Sau đó tôi đặt hai ngón tay lên trán Mic và xoa nhè nhẹ.
-Anh đã đỡ chưa? Có còn đau nữa ko?-tôi lo lắng hỏi.
-Cũng còn nhưng đỡ hơn rồi-Mic khẽ nhăn mặt.
-Em vẫn chưa mua thuốc, anh ráng chịu đựng một chút. Lát nữa em sẽ mua thuốc về cho. Bây giờ thì phải ăn đã!-tôi vừa dỗ dành, vừa đút từng muỗng cháo cho anh ấy.
Đang ăn, bỗng nhiên Mic phì cười, tôi ngạc nhiên hỏi:
-Chuyện gì vậy? Bộ mặt em có dính lọ nghẹ hả?
-Ko-anh ấy lắc đầu- công nhận em dễ “dụ” thật. Anh giả vờ mà em cũng tin-Mic cười lớn.
-Cái gì? Anh gạt em sao? Anh có biết em lo thế nào ko hả?-tôi hét lên và đấm thùm thụp vào người Micky.-em mặc kệ anh đấy, anh muốn làm gì thì làm.-tôi giận dỗi nói.
Sau đó tôi bước nhanh ra khỏi phòng anh ấy. Trời ơi là trời! Ko thể nào mà chịu nổi! Tôi đã bận muốn chết vậy mà còn dám giả vờ để tôi phải lo lắng. Mấy người này thật ko còn tình người nữa mà!
---------------------------------------
Trong phòng Hero.
-Hero! Anh dậy ăn chút cháo đi!-tôi lay nhẹ tay anh ấy.
Hero mở mắt ra và nở một nụ cười. Ko hiểu sao nhìn thấy anh ấy như vậy tôi lại rất muốn khóc. Tuy anh ấy bệnh nhưng vẫn cứ cố tỏ vẻ khỏe mạnh để tôi khỏi phải lo lắng. Tại sao anh ấy lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước mà ko bao giờ nghĩ đến bản thân mình vậy chứ? Từng giọt nước mắt cứ tuôn ra, tuôn ra… Tôi quay mặt sang nơi khác và đưa tay lau nó đi. Bất chợt Hero nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng nói:
-Jen! Đã làm em phải lo lắng rồi. Anh xin lỗi!
-Biết lỗi rồi thì phải ăn nhiều, nghỉ ngơi cho mau khỏe, biết chưa hả?-tôi nói như ra lệnh.
-Ừ! Anh biết rồi-Hero gật đầu và mỉm cười.
Một cảm giác rất lạ đang tràn ngập người tôi. Một cái gì đó thôi thúc, tôi như ko còn là chính mình nữa. Tôi chồm tới ôm chặt lấy Hero và khóc tấm tức.
-Sau này anh đừng có ốm nữa đấy, em ko cho phép đâu.-tôi nói trong nước mắt.
-Được rồi! Anh hứa sẽ ko ốm nữa. Anh phải thật mạnh khỏe để còn bảo vệ cho Jen nữa mà. Vậy nên đừng khóc nữa, đừng khóc, Jen à!-Hero vỗ về tôi.
Thế nhưng mọi buồn phiền, ấm ức trong lòng cứ dâng lên cuồn cuộn khiến tôi ko thể kiềm được nước mắt. Mà cũng kì lạ thật, bình thường tôi luôn là một đứa mạnh mẽ, đến nỗi 4 người kia luôn tìm đến tôi để được an ủi. Thế nhưng khi ở cạnh Hero, tôi lại thấy mình yếu đuối một cách lạ lùng, luôn muốn dựa vào anh ấy.Ko lẽ tôi đã…
-Anh đói lắm rồi, em ko định cho anh ăn sao?-Hero nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
-Anh trở nên tham ăn từ khi nào thế hả?-tôi buông anh ấy ra và trách.
Hero ko nói gì mà chỉ mỉm cười. Anh ấy đưa tay lau những giọt nước mắt cho tôi. Trong giây phút ấy tự dưng trái tim tôi lại đập loạn nhịp. Có cảm tưởng như máu đều dồn hết lên mặt. Ko còn cách nào khác, tôi đành phải bưng tô cháo lên, múc từng muỗng và đút vào miệng Hero để xua tan đi cái cảm giác kì lạ đó của mình.
-Nè! Anh sắp chết vì nghẹn rồi đây-Hero lên tiếng.
-Anh ko thích thì tự mà ăn đi.-tôi liếc xéo anh ấy.
Nói rồi tôi đặt tô cháo lên tay Hero và ngúng nguẩy bước ra ngoài. Đứng dựa cửa một lúc lâu, tinh thần tôi mới ổn định lại, tim cũng đập lại theo đúng nhịp. Cái cảm giác đó là sao vậy chứ?
---------------------------------
Trong phòng Uno.
Bình thường Uno luôn là một người khoái đùa và nói nhiều. Thế nhưng hôm nay lại chẳng mở miệng nói câu nào và cũng chẳng mỉm cười được lấy một lần. Bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy anh ấy bệnh nặng đến thế nào. Uno chỉ ăn được một nửa tô cháo thì đẩy ra, ra hiệu cho tôi đừng đút nữa. Mặc dù rất lo nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Đang định bước ra ngoài, nhưng khi tôi vừa mới quay người thì lập tức bị Uno nắm tay kéo lại. Tôi chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã ôm chặt lấy tôi.
-Anh sao vậy? Thấy khó chịu ở chỗ nào hả?-tôi lo lắng hỏi.
-Em đừng đi được ko? Anh sợ…-Uno nói nhỏ, thật nhỏ…
-Anh sợ cái gì chứ?-tôi nhăn nhó hỏi.
-Lúc nãy anh có một giấc mơ rất đáng sợ. Trong mơ, em bỏ đi mà ko nói một lời nào. Bây giờ anh sợ nếu mình bỏ em ra thì em sẽ biến mất như giấc mơ đó. Anh sợ lắm Jen à…-Uno nói bằng giọng run run và càng lúc vòng tay của anh ấy càng siết chặt tôi hơn.
-Thôi được rồi, em sẽ ở đây, ko đi đâu hết.-tôi vuốt nhẹ tóc của Uno và đáp.
-Thật ko? Em phải hứa ko được bỏ đi đâu đấy-Uno buông tôi ra nhưng tay thì nắm chặt lấy tay tôi.
-Uh, em hứa-tôi gật đầu-bây giờ thì nằm xuống ngủ đi cho chóng khỏe-tôi giúp anh ấy nằm xuống.
Uno nhắm mắt, hơi thở đều đều. Chắc là ngủ rồi! Thế nhưng vẫn cứ nắm chặt tay tôi, ko buông ra. Thật là…tin gì ko tin lại đi tin giấc mơ. Trẻ con quá! Tôi phì cười trước hành động hệt như con nít của Uno. Ngồi thêm một lúc nữa, tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ấy ra và bước ra ngoài.
Bây giờ chỉ còn việc đi mua thuốc cho 5 người bọn họ nữa là xong. Cũng đã hơn 2h chiều rồi. Mệt, nhưng vui. Cái cảm giác được tận tay chăm sóc cho những người mà mình yêu quý cũng hay đấy chứ nhỉ? Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được chăm sóc cho họ như thế này. Từ ngày tôi bước vào ngôi nhà này, bước vào cuộc đời của 5 người bọn họ đã gần một năm, nhiệm vụ cũng hoàn thành xong. Sắp đến ngày tôi phải ra đi rồi còn gì? Bất chợt nhớ đến lời của Uno khi nãy. Sao giấc mơ của anh ấy lại đúng thế nhỉ? Một cảm giác nhói đau ở ngực, ko lẽ tôi lại ko nỡ rời khỏi nơi này, rời khỏi họ?
Không được Jen! Mày phải tỉnh lại! Như thế này là đủ rồi, mày phải ra đi. Như vậy sẽ tốt cho mày và cả 5 người bọn họ nữa. Mày ko được lún sâu vào thêm, nhất định ko được…
Tôi uể oải bước xuống lầu. Nói thật, bây giờ tôi cũng chẳng còn muốn đi du lịch một chút nào nữa… Nhưng mà hôm nay ngôi nhà sao lại yên ắng thế này nhỉ? Đáng ra giờ này mọi người phải nói chuyện ồn ào lắm chứ? Đưa mắt nhìn, đập vào mắt tôi là một cảnh tượng hết sức khó coi. Max và Xiah đang nằm co ro trên ghế sopha. Hai người này bị làm sao vậy ta? Có phòng ko ngủ lại xuống đây nằm. Mà giờ này đã là 10h sáng rồi, còn ngủ gì nữa chứ? Thật hết biết!
Xuống nhà bếp. Mic đang ngồi gục đầu xuống bàn ăn. Bên cạnh anh ấy là một xoong nước đang sôi sùng sục. Tôi vội chạy đến tắt bếp và lay lay người anh ta:
-Mic! Anh dậy đi! Sao lại nằm ở đây?
-Jen!...em nấu thức ăn giùm anh…anh mệt quá…-Mic thều thào nói.
Sau đó Mic lại nhắm nghiền mắt lại. Ngạc nhiên, tôi đưa tay lên trán anh ta sờ thử, rất nóng. Mic bị sốt. Giật mình, tôi nhanh chóng chạy đến chỗ Max và Xiah đang nằm, đưa tay lên trán họ. Hai người này cũng bị sốt luôn rồi.
Thế là tôi đành phải dìu từng người một lên trên phòng. Đưa được 3 “ông” lên trên lầu, tôi mệt muốn đứt hơi. Hai tay thì đau, hai chân thì mỏi nhừ. Nhưng tôi cũng phải cố lê thân đi đến phòng Hero. Anh ấy nằm trùm chăn kín mít từ đầu đến chân. Tôi khẽ gọi:
-Hero! Anh ko sao đấy chứ? Hero! Hero!
Một lúc lâu, anh ấy mới mở chăn, thò đầu ra, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt cho tôi yên tâm nhưng mắt thì vẫn nhắm nghiền. Đưa tay lên trán anh ấy, Hero nóng hơn 3 người kia rất nhiều.
-Anh nằm nghỉ đi! Em đi xem Uno thế nào, rồi sẽ quay lại.-tôi nhỏ nhẹ nói.
Bước vào phòng Uno. Anh ta cũng ko khác gì Hero, cũng trùm chăn kín mít. Nhưng mặc cho tôi lay gọi thế nào thì anh ta vẫn cứ nằm yên, ko động đậy. Thế là tôi đành phải tự mình kéo cái chăn ra. Đưa tay lên trán Uno, anh ta sốt rất cao. Có lẽ Uno là người bệnh nặng nhất trong 5 người. Mà mấy người này là con trai kiểu gì thế ko biết? Tôi và bọn họ cùng dầm mưa như nhau thế mà tôi vẫn khỏe mạnh thế này, trong khi 5 người họ lại ốm liệt giường thế kia. Thật là…
Ko được rồi, chắc phải gọi cho anh Vincent đưa 5 người này vào bệnh viện thôi. Chứ nếu để họ thế này, thật sự ko yên tâm chút nào. Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng rút điện thoại ra và gọi cho anh Vincent. Thế nhưng dường như ông trời muốn đùa giỡn với tôi hay sao ấy, anh ta lại tắt máy mất, ko thể liên lạc được. Mà khổ nỗi tôi lại chỉ biết mỗi số của anh ta mới chết chứ. Biết làm thế nào đây? Tôi ko thể tự mình đưa bọn họ vào bệnh viện được, nhỡ phóng viên mà phát hiện ra tôi đang sống ở đây thì sao? Thôi thì cứ để họ ở nhà vậy. Còn chuyến du lịch nữa chứ, kiểu này thì ko thể đi được rồi. Mọi chuyện sao cứ rối tung lên thế này cơ chứ? Phiền thật. Tôi vừa nghĩ vừa nhấn nút gọi cho anh Jung Hoon.
-Jenny! Sao giờ này em vẫn chưa đến hả?-vừa bắt máy Jung Hoon đã hét toáng lên.
-Anh! Lúc nãy Max có gọi cho em, anh ta bảo là 5 người DBSK ko thể đi được.-tôi ko trả lời mà nói sang chuyện khác.
-Anh ko hỏi bọn đó. Anh hỏi em cơ mà. Đến đây mau đi-Jung Hoon gắt.
-Em có việc đột xuất, ko thể đi được. Anh đi chơi vui vẻ đi nhé.-tôi nói nhanh.
Sau đó tôi nhanh chóng cúp máy và tắt nguồn luôn. Vì tôi biết thể nào Jung Hoon cũng gọi lại, mà tôi thì chẳng biết phải trả lời anh ấy thế nào…
Tôi đi nhanh xuống bếp, nấu một nồi cháo để “tẩm bổ” cho 5 bệnh nhân của mình. Nói thật, từ nhỏ đến giờ tôi chưa phải chăm sóc cho ai hết mà chỉ toàn được người khác chăm sóc thế nên tôi rất lúng túng, ko biết phải làm thế nào mới đúng. Bắc nồi cháo lên bếp xong, tôi khệ nệ bưng một xô nước mát lên trên lầu để nhúng khăn chườm cho bọn họ. Tôi hệt như một con lật đật, cứ chạy lên chạy xuống, vừa phải trông chừng nồi cháo lại vừa phải chăm sóc cho 5 người kia…
3 tiếng trôi qua. Cháo đã nấu xong. Max, Xiah và Mic cũng đã hạ sốt, trán ko còn nóng nữa. Còn Hero và Uno thì có vẻ như đã đỡ hơn được một chút so với ban sáng nhưng hai người họ vẫn nằm mê man…
-----------------------------------
Trong phòng Xiah.
-Bệnh mà được ăn cháo do em nấu thế này, anh cam tâm tình nguyện bệnh suốt cuộc đời-Xiah vừa ăn vừa nói.
-Nói cho anh biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em nấu cháo cho người khác ăn. Vậy nên đừng mơ có lần sau-tôi lạnh lùng nói.
Xiah ko nói gì mà chỉ nhìn tôi cười. Trông anh ta ăn ngon lành thế này tôi cảm thấy yên tâm phần nào. Chắc là đã khỏe rồi. Tôi đứng dậy và bước ra ngoài, Xiah thấy vậy vội vàng lên tiếng:
-Nè! Em đi đâu đó?
-Ko phải chỉ mình anh ốm đâu, còn đến 4 người nữa. Em phải qua xem họ sao rồi-tôi đáp.
Tôi vừa dứt lời Xiah đã xịu mặt xuống. Anh ta cúi đầu xuống tô cháo và ăn lia lịa như thể một đứa trẻ đang giận dỗi vậy. Trông rất buồn cười. Thôi mặc kệ anh ta vậy, muốn giận gì thì cứ giận, ko quan tâm. Tôi còn phải lo cho mấy người kia nữa, ko thừa hơi sức để chiều anh ta.
---------------------------------------
Trong phòng Max.
-Này! Anh là bệnh nhân thì em phải đút cho anh ăn chứ?-Max cầm tô cháo trên tay nhăn nhó hỏi.
-Cái gì? Đòi em đút cho hả? Nằm mơ đi.-tôi phẩy tay-trông anh khỏe mạnh thế kia mà dám bảo là bệnh nhân sao?-tôi lườm anh ta.
-Đây này! Em ko tin thì thử đi. Nóng thế này cơ mà-Max đặt tô cháo lên bàn và nắm hai tay tôi áp lên mặt của anh ta.
-Thôi được rồi! thua anh rồi. Để em đút cho là được chứ gì?-tôi rút tay ra và bưng tô cháo lên.
-Thế mới phải chứ-Max ngoác miệng ra cười một cách thích thú.
Tôi ko biết Max là người trái đất hay là người ngoài hành tinh nữa. Anh ta mới ốm dậy mà có thể ăn liền một lúc hai tô cháo. Ko những thế mà còn ăn thêm bánh snack và kẹo nữa chứ. Ăn uống chán chê xong, anh ta lăn ra ngủ ngon lành, chừa lại cho tôi một đống…vỏ. Thật ko có người nào xấu tính xấu nết như người này.
----------------------------------------
Trong phòng Micky.
-Tay nghề nấu ăn của em có vẻ khá lên rồi đấy nhỉ?-Mic nheo mắt tinh nghịch.
-Anh cứ đùa! Em theo anh và Hero một năm nay, ko lẽ ko nấu được một món cháo?-tôi mỉm cười.
Tôi vừa mới nhắc đến Hero, Mic bỗng nhiên nghiêm mặt lại, ko cười nữa. Anh ấy cũng ko nói gì nữa mà chỉ cặm cụi ăn. Tôi đã nói gì sai nhỉ? Dạo này Mic lạ thế nào ấy. Bình thường đang vui vẻ nhưng hễ tôi buột miệng nhắc đến 4 người còn lại thì thể nào anh ấy cũng làm mặt lạnh.
Tôi chán nản đứng dậy và toan bỏ đi nhưng bất ngờ Mic ôm đầu và thốt lên:
-Đau quá!
Thấy vậy, tôi vội vàng chạy đến bên anh ấy, đỡ tô cháo trên tay Mic và đặt trên bàn. Sau đó tôi đặt hai ngón tay lên trán Mic và xoa nhè nhẹ.
-Anh đã đỡ chưa? Có còn đau nữa ko?-tôi lo lắng hỏi.
-Cũng còn nhưng đỡ hơn rồi-Mic khẽ nhăn mặt.
-Em vẫn chưa mua thuốc, anh ráng chịu đựng một chút. Lát nữa em sẽ mua thuốc về cho. Bây giờ thì phải ăn đã!-tôi vừa dỗ dành, vừa đút từng muỗng cháo cho anh ấy.
Đang ăn, bỗng nhiên Mic phì cười, tôi ngạc nhiên hỏi:
-Chuyện gì vậy? Bộ mặt em có dính lọ nghẹ hả?
-Ko-anh ấy lắc đầu- công nhận em dễ “dụ” thật. Anh giả vờ mà em cũng tin-Mic cười lớn.
-Cái gì? Anh gạt em sao? Anh có biết em lo thế nào ko hả?-tôi hét lên và đấm thùm thụp vào người Micky.-em mặc kệ anh đấy, anh muốn làm gì thì làm.-tôi giận dỗi nói.
Sau đó tôi bước nhanh ra khỏi phòng anh ấy. Trời ơi là trời! Ko thể nào mà chịu nổi! Tôi đã bận muốn chết vậy mà còn dám giả vờ để tôi phải lo lắng. Mấy người này thật ko còn tình người nữa mà!
---------------------------------------
Trong phòng Hero.
-Hero! Anh dậy ăn chút cháo đi!-tôi lay nhẹ tay anh ấy.
Hero mở mắt ra và nở một nụ cười. Ko hiểu sao nhìn thấy anh ấy như vậy tôi lại rất muốn khóc. Tuy anh ấy bệnh nhưng vẫn cứ cố tỏ vẻ khỏe mạnh để tôi khỏi phải lo lắng. Tại sao anh ấy lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước mà ko bao giờ nghĩ đến bản thân mình vậy chứ? Từng giọt nước mắt cứ tuôn ra, tuôn ra… Tôi quay mặt sang nơi khác và đưa tay lau nó đi. Bất chợt Hero nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng nói:
-Jen! Đã làm em phải lo lắng rồi. Anh xin lỗi!
-Biết lỗi rồi thì phải ăn nhiều, nghỉ ngơi cho mau khỏe, biết chưa hả?-tôi nói như ra lệnh.
-Ừ! Anh biết rồi-Hero gật đầu và mỉm cười.
Một cảm giác rất lạ đang tràn ngập người tôi. Một cái gì đó thôi thúc, tôi như ko còn là chính mình nữa. Tôi chồm tới ôm chặt lấy Hero và khóc tấm tức.
-Sau này anh đừng có ốm nữa đấy, em ko cho phép đâu.-tôi nói trong nước mắt.
-Được rồi! Anh hứa sẽ ko ốm nữa. Anh phải thật mạnh khỏe để còn bảo vệ cho Jen nữa mà. Vậy nên đừng khóc nữa, đừng khóc, Jen à!-Hero vỗ về tôi.
Thế nhưng mọi buồn phiền, ấm ức trong lòng cứ dâng lên cuồn cuộn khiến tôi ko thể kiềm được nước mắt. Mà cũng kì lạ thật, bình thường tôi luôn là một đứa mạnh mẽ, đến nỗi 4 người kia luôn tìm đến tôi để được an ủi. Thế nhưng khi ở cạnh Hero, tôi lại thấy mình yếu đuối một cách lạ lùng, luôn muốn dựa vào anh ấy.Ko lẽ tôi đã…
-Anh đói lắm rồi, em ko định cho anh ăn sao?-Hero nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
-Anh trở nên tham ăn từ khi nào thế hả?-tôi buông anh ấy ra và trách.
Hero ko nói gì mà chỉ mỉm cười. Anh ấy đưa tay lau những giọt nước mắt cho tôi. Trong giây phút ấy tự dưng trái tim tôi lại đập loạn nhịp. Có cảm tưởng như máu đều dồn hết lên mặt. Ko còn cách nào khác, tôi đành phải bưng tô cháo lên, múc từng muỗng và đút vào miệng Hero để xua tan đi cái cảm giác kì lạ đó của mình.
-Nè! Anh sắp chết vì nghẹn rồi đây-Hero lên tiếng.
-Anh ko thích thì tự mà ăn đi.-tôi liếc xéo anh ấy.
Nói rồi tôi đặt tô cháo lên tay Hero và ngúng nguẩy bước ra ngoài. Đứng dựa cửa một lúc lâu, tinh thần tôi mới ổn định lại, tim cũng đập lại theo đúng nhịp. Cái cảm giác đó là sao vậy chứ?
---------------------------------
Trong phòng Uno.
Bình thường Uno luôn là một người khoái đùa và nói nhiều. Thế nhưng hôm nay lại chẳng mở miệng nói câu nào và cũng chẳng mỉm cười được lấy một lần. Bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy anh ấy bệnh nặng đến thế nào. Uno chỉ ăn được một nửa tô cháo thì đẩy ra, ra hiệu cho tôi đừng đút nữa. Mặc dù rất lo nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào. Đang định bước ra ngoài, nhưng khi tôi vừa mới quay người thì lập tức bị Uno nắm tay kéo lại. Tôi chưa kịp phản ứng thì anh ấy đã ôm chặt lấy tôi.
-Anh sao vậy? Thấy khó chịu ở chỗ nào hả?-tôi lo lắng hỏi.
-Em đừng đi được ko? Anh sợ…-Uno nói nhỏ, thật nhỏ…
-Anh sợ cái gì chứ?-tôi nhăn nhó hỏi.
-Lúc nãy anh có một giấc mơ rất đáng sợ. Trong mơ, em bỏ đi mà ko nói một lời nào. Bây giờ anh sợ nếu mình bỏ em ra thì em sẽ biến mất như giấc mơ đó. Anh sợ lắm Jen à…-Uno nói bằng giọng run run và càng lúc vòng tay của anh ấy càng siết chặt tôi hơn.
-Thôi được rồi, em sẽ ở đây, ko đi đâu hết.-tôi vuốt nhẹ tóc của Uno và đáp.
-Thật ko? Em phải hứa ko được bỏ đi đâu đấy-Uno buông tôi ra nhưng tay thì nắm chặt lấy tay tôi.
-Uh, em hứa-tôi gật đầu-bây giờ thì nằm xuống ngủ đi cho chóng khỏe-tôi giúp anh ấy nằm xuống.
Uno nhắm mắt, hơi thở đều đều. Chắc là ngủ rồi! Thế nhưng vẫn cứ nắm chặt tay tôi, ko buông ra. Thật là…tin gì ko tin lại đi tin giấc mơ. Trẻ con quá! Tôi phì cười trước hành động hệt như con nít của Uno. Ngồi thêm một lúc nữa, tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ấy ra và bước ra ngoài.
Bây giờ chỉ còn việc đi mua thuốc cho 5 người bọn họ nữa là xong. Cũng đã hơn 2h chiều rồi. Mệt, nhưng vui. Cái cảm giác được tận tay chăm sóc cho những người mà mình yêu quý cũng hay đấy chứ nhỉ? Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được chăm sóc cho họ như thế này. Từ ngày tôi bước vào ngôi nhà này, bước vào cuộc đời của 5 người bọn họ đã gần một năm, nhiệm vụ cũng hoàn thành xong. Sắp đến ngày tôi phải ra đi rồi còn gì? Bất chợt nhớ đến lời của Uno khi nãy. Sao giấc mơ của anh ấy lại đúng thế nhỉ? Một cảm giác nhói đau ở ngực, ko lẽ tôi lại ko nỡ rời khỏi nơi này, rời khỏi họ?
Không được Jen! Mày phải tỉnh lại! Như thế này là đủ rồi, mày phải ra đi. Như vậy sẽ tốt cho mày và cả 5 người bọn họ nữa. Mày ko được lún sâu vào thêm, nhất định ko được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.