Chương 22
Cừu Lạch Cạch
20/04/2021
Có phải là do chú không? Viên Minh ngồi dậy mắt nhìn thẳng vào người đối diện cô. Mặc dù cô biết là vì sao nhưng cô vẫn muốn nghe từ chính Triệu Văn nói cơ
Không có gì để giấu giếm cả, Triệu Văn nói:
- Tôi luôn biết sẽ có ngày tiểu thư sẽ trở về lại nơi đây cho nên tôi sẽ cố gắng để cho ngôi nhà này sẽ không có gì thay đổi dù cho thời gian có trôi qua. Vì vậy tôi sẽ giữ nguyên nơi này để cho tiểu thư vẫn sẽ có cảm giác như là mới ngày hôm qua thôi.
Viên Minh cười thật tươi với Triệu Văn.
- Chú vẫn luôn nghĩ cho như vậy mà nhỉ? Vậy mà ban nãy cháu còn tưởng chú chả thèm thương cháu nữa cơ. Hì hì.
- Chỉ có tiểu thư mới suy nghĩ như vậy thôi. Toàn là nghĩ xấu cho tôi. Triệu Văn trêu Viên Minh
- Hì Hì. Cháu giỡn á mà, Triệu Văn làm gì mà không thương cháu được đúng không. Viên Minh phồng má thật dễ thương để nũng ông.
- Được rồi.
Chủ tịch nay nay thế nào rồi vậy tiểu thư?
- Chà. Vẫn cứ như vậy. Lúc thì ở nước này lúc thì ở nước khác. Thời gian ngồi trên máy bay chắc còn nhiều hơn ở nhà luôn á.
Lâu lâu về được bữa nhưng lại chả bao giờ chịu chở cháu đi đâu chơi hết. Chỉ biết mua quà về cho cháu rồi hẹn lần khác sẽ bù nhưng mãi rồi chả thấy bù cho cháu được lần nào hết.
Triệu Văn lắng nghe cô kể mà lòng chợt cảm thấy có chút gì đó thật vui mừng. Con bé nay đã có thể thoải mái khi kể về bố của mình. Đã có thể làm nũng đã có thể trách móc ông khi ông ấy ít có thời gian ở cạnh mình.
Trông con bé như vậy thì tôi chắc chắn nó đã cảm thấy rất hạnh phúc khi được sống cùng ông. Nó đã không còn lo lắng và hồi hộp mỗi lần gặp mặt bố của mình như ngày xưa nữa.
Ông bạn già của tôi ơi. Cuối cùng thì ông cũng có thể vượt qua được nỗi ám ảnh này rồi đúng không?
- Triệu Văn, nè….. Triệu Văn….. tách Viên Minh búng ngón tay tách một cái thì Triệu Văn mới thôi ngẩn người. Ông đang mải mê trong suy nghĩ.
- Vậy là mừng rồi. Nhưng chủ tịch hẳn là vẫn chưa bỏ được thói quen ham công việc.
- Đúng rồi. Cháu cũng đã khuyên nhiều lần lắm rồi nhưng mà vẫn chẳng thấy bố nghe gì cả. Viên Minh thấy Triệu Văn cũng có suy nghĩ như mình nên cũng hùa theo ông để nói xấu bố. Có lẽ ông Phạm Ngô Minh lúc này đang hắt hơi liên tục vì ai đó nói xấu rồi đây.
Xem ra quyết định của 10 năm trước là đúng đắn. Triệu Văn nghĩ trong đầu
- Hơ… hớ….ngáp… phù….. Viên Minh ngáp một cái.
- Chà, sao buồn ngủ vậy nhỉ?
- Bây giờ đã gần 1h sáng rồi. Tiểu thư mới ngồi trên máy bay hơn 17 tiếng đồng hồ thì chắc hẳn đã rất mệt rồi.
Tiểu thư hãy nghỉ ngơi ngay đi.
- Đúng là một chuyến bay dài. Viên Minh vươn vai cho đỡ mỏi.
Chắc cháu cũng ngủ luôn đây. Chú cũng hãy về phòng ngủ đi. Cháu nghĩ ngày hôm nay chú đã vất cả rồi.
- Tiểu thư cứ yên tâm. Người già như tôi thì khoảng thời gian để ngủ đã suy giảm đi rất là nhiều rồi không còn được như thời còn trẻ nữa.
- Chú vẫn còn trẻ vậy mà. Chú chưa già đâu. Viên Minh giơ nắm đấm rồi nhíu hai hàng lông mày lại trông thật đáng yêu.
Triệu Văn mỉm cười nhẹ nhàng tiến tới giơ nắm đấm của mình chạm vào nắm đấm của Viên Minh.
- Tiểu thư ngủ ngon nhé.
- Dạ…. Chú cũng vậy nha.
- Cạch…. Tiếng cửa đóng.
Viên Minh chợt thở dài. Cô đứng dậy mở vali ra, mở trong một cái ngăn kéo nhỏ lấy ra một tấm ảnh. Ánh mắt cô bỗng lắng xuống đượm buồn.
……………………
Sáng hôm sau.
Viên Minh đã dậy từ sớm. Cô mở vali lấy một bộ đồ ra để thay. Tối qua về muộn nên chưa kịp xếp đồ vào tủ. Thôi thì để lát nữa xếp sau luôn. Cô mặc một bồ đồ thun thoải mái, đi một đôi giày thể thao.
Cô mở cửa bước ra ngoài gia nhân trong nhà đều đã dậy từ sớm rồi. Trông thấy cô bọn họ đều cúi đầu chào hỏi thành kính. Bọn họ đều là người mới nhưng cách hành xử của họ thì không khác gì những người cũ chút nào. Đều quá lịch sự, quá quy tắc khiến cho cô vẫn cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
- Sao tiểu thư dậy sớm vậy?
Tối qua tiểu thư ngủ rất muộn mà? Triệu Văn bất ngờ khi thấy cô lại dậy sớm như vậy. Ngày còn bé thì gần như lúc nào cũng phải ngủ tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới chịu dậy cơ mà.
- Chú còn dậy sớm hơn cả cháu luôn đấy Triệu Văn. Tối qua chú cũng ngủ muộn mà? Viên Minh hỏi ngược lại
- Người già như tôi thường như vậy đấy. Sẽ rất khó để ngủ và lại thức dậy rất sớm.
- Mà khoan. Chú? Chú đang mặc cái gì vậy?
Viên Minh lúc này mới chú ý tới trang phục của Triệu Văn lúc này. Một bộ đồ làm vườn cộng thêm một cái mũ vành to, chân đi ủng đen, tay cầm một chiếc kéo cắt cành to đùng. Trông như một ông lão làm nông chính hiệu. Viên Minh lần đầu tiên thấy ông mặc bộ đồ như vậy. Cô nhất thời không nhịn được mà cười lớn lên khiến cho những người khác phải nhìn theo thắc mắc.
- Tôi đang chuẩn bị đi tỉa cây cảnh đây. Trông tôi lạ lắm hả?
- Hi Hi. Đây là lần đầu tiên cháu thấy chú mặc bộ đồ này luôn á. Mỗi lần thấy Triệu Văn thì cô đều thấy ông mặc một bộ vest lịch lãm dù đông hay hè cũng vậy.
- Tôi thường hay làm vườn mỗi khi ngày hôm đó được nghỉ phép. Tiểu thư có muốn làm cùng tôi không?
- Được đấy. Cháu cũng muốn xem xem thử khu vườn này qua bàn tay của chú trông sẽ như thế nào. Viên Minh vui vẻ đồng ý khi được Triệu Văn mời.
Ngay cả cảnh vật cũng không có nhiều thay đổi lắm. Nhìn góc cây đằng xa kia cô chợt nhớ đến mình ngày còn bé, chỗ đó là nơi cô ngồi chơi nhiều nhất trong ngôi nhà này, nghịch đất, nghịch cát, trò gì cũng chơi tại nơi đó. Cô tiến lại chỗ mấy cây hoa anh đào. Dường như chỉ có nó mới thay đổi nhiều nhất, thân cây đã xù xì hơn rồi. Cô đưa tay chạm vào chỗ vở cây , úp hẳn tay vào đó như đang cảm nhận nhịp đập của cây vây.
- Còn nhớ hồi còn bé tiểu thư có lần đã leo lên cây hoa anh đào này để nghịch suýt và còn suýt nữa là bị té nữa. Tôi phải leo lên đỡ tiểu thư mới chịu xuống. Triệu Văn tiến lại khi thấy cô đang đứng yên ngắm cây.
- Cháu cũng đang nhớ tới lần đó đây. Cô mỉm cười
Viên Minh ngẩng đầu lên trời hít một hơi thật mạnh. Không khí thật tuyệt quá. Cảm giác mát rượi trong lành, chỉ cần hít một hơi buổi sớm, không khí có chút lạnh tràn vào phổi làm con người như có thêm động lực cho một ngày mới.
Mặt trời đang dần ló rạng ra rồi. Tiếc là nơi này các dãy nhà cao tầng đã che đi mất cái ánh nắng vàng dịu của buổi bình minh mới chớm mất rồi. Những tia nắng len lỏi qua các tán lá cây rọi xuống mặt của Viên Minh. Cô đưa tay lên che những tia nắng ngợm kia. Trong lòng chợt có cảm giác yên bình lạ thường.
- Tiểu thư.
- Sao vậy chú? Viên Minh vẫn đang ngắm nhìn những tia nắng kia.
- Tôi vẫn thắc mắc là tại sao tiểu thư lại muốn trở về Việt Nam luôn như vậy? Còn công việc học hành của tiểu thư ở bên đó nữa, tiểu thư định bỏ dở hết tất cả ư?
- Viên Minh chợt ngưng cảm xúc. Cô trầm ngâm một lúc rồi quay lại nhìn ông.
- Thật ra cháu đã muốn về nước từ lâu rồi. Cháu cũng đã thuyết phục được bố, nhưng khi đó ông bà nội vẫn đang rất yếu nên cháu không thể bỏ ông bà để về được. Còn bây giờ thì…
À. Cháu cũng có việc cần nhờ chú đấy Triệu Văn. Viên Minh không muốn nhắc tới vấn đề này nữa nên nhanh trí lảng sang chuyện khác. Dường như Triệu Văn cũng hiểu nên cũng không muốn hỏi kĩ.
- Tiểu thư có việc gì cứ nói với tôi.
- Cháu định nhờ chú giúp cháu làm một số giấy tờ để chuyển về học tại nơi đây luôn. Cháu dự định sẽ tốt nghiệp tại nơi này trước khi suy nghĩ tới việc làm gì tiếp theo.
- Tiểu thư sẽ chuyển về đây học thật ư?
- Ừ. Cháu đã hỏi ý kiến của bố rồi. Bố đã đồng ý với điều kiện là phải học tại trường MULTI School. Vì đó là trường mà ông ấy đã thành lập mà.
- Vâng. Nhưng nếu tiểu thư học ở MULTI thì đâu cầu phải làm giấy tờ gì đâu?
Tôi chỉ cần liên hệ với hiệu trưởng rằng tiểu thư sẽ đi học tại đây thì ông ta sẽ chấp nhận ngay mà không cần phải có giấy tờ lằng nhằng đâu. Triệu Văn tự tin nói.
- Chính vì điều đó nên cháu mới nhờ chú giúp cháu làm giấy tờ đấy.
- Tôi vẫn không hiểu ý của tiểu thư. Tiểu thư muốn tôi làm giấy tờ gì? Triệu Văn thắc mắc khi nghe thấy cô nói có vẻ mờ ám.
- Nếu như để mọi người biết cháu là ai thì đi học sẽ không còn gì thú vị nữa.
Cô không muốn ai biết mình là cô con gái duy nhất của ông trùm kinh doanh số 1 Việt Nam Phạm Ngô Minh cả. Đã vậy lại còn đi học trong đúng ngôi trường mà ông ấy thành lập nên nữa. Nếu mọi người biết mình là ai thì việc đi học sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Những ánh mắt soi mói và đàm tiếu sẽ làm cho cô càng thêm chán nản thôi.
- Chả lẽ điều mà tiểu thư muốn tôi làm là? Triệu Văn có lẽ gần hiểu ý định của cô nhóc này rồi
- Làm hộ cháu một bộ hồ sơ chuyển trường nhé. Cháu sẽ là con của một gia đình bố mẹ làm công chức bình thường, đang đi du học tại mỹ thì gia đình có chuyện nên bất đắc dĩ mới phải về nước để tiếp tục theo đuổi công việc học hành.
Đó tất cả là như vậy thôi. Chú làm cho cháu nhanh nhé? Viên Minh phụng phịu năn nỉ Triệu Văn khi thấy ông bỗng nhăn mặt lên sau khi nghe cô ấy nói như vậy.
- Tôi sẽ bị chủ tịch hỏi xử tội nếu ông ấy phát hiện ra điều này mất. Đúng vậy, ông lại dám sửa giấy tờ để biến cô con gái cưng của ông Phạm Ngô Minh thành con gái của một gia đình nào đó thì làm sao mà ông ta có thể bỏ qua tội này cho ông được chứ. Nhưng mà, cứ nhìn thấy cô nhóc kia phình má nũng nĩu thì ông lại xuôi lòng. Thôi lúc nào thích hợp sẽ thú tội với chủ tịch sau. Haizzzzz
Không có gì để giấu giếm cả, Triệu Văn nói:
- Tôi luôn biết sẽ có ngày tiểu thư sẽ trở về lại nơi đây cho nên tôi sẽ cố gắng để cho ngôi nhà này sẽ không có gì thay đổi dù cho thời gian có trôi qua. Vì vậy tôi sẽ giữ nguyên nơi này để cho tiểu thư vẫn sẽ có cảm giác như là mới ngày hôm qua thôi.
Viên Minh cười thật tươi với Triệu Văn.
- Chú vẫn luôn nghĩ cho như vậy mà nhỉ? Vậy mà ban nãy cháu còn tưởng chú chả thèm thương cháu nữa cơ. Hì hì.
- Chỉ có tiểu thư mới suy nghĩ như vậy thôi. Toàn là nghĩ xấu cho tôi. Triệu Văn trêu Viên Minh
- Hì Hì. Cháu giỡn á mà, Triệu Văn làm gì mà không thương cháu được đúng không. Viên Minh phồng má thật dễ thương để nũng ông.
- Được rồi.
Chủ tịch nay nay thế nào rồi vậy tiểu thư?
- Chà. Vẫn cứ như vậy. Lúc thì ở nước này lúc thì ở nước khác. Thời gian ngồi trên máy bay chắc còn nhiều hơn ở nhà luôn á.
Lâu lâu về được bữa nhưng lại chả bao giờ chịu chở cháu đi đâu chơi hết. Chỉ biết mua quà về cho cháu rồi hẹn lần khác sẽ bù nhưng mãi rồi chả thấy bù cho cháu được lần nào hết.
Triệu Văn lắng nghe cô kể mà lòng chợt cảm thấy có chút gì đó thật vui mừng. Con bé nay đã có thể thoải mái khi kể về bố của mình. Đã có thể làm nũng đã có thể trách móc ông khi ông ấy ít có thời gian ở cạnh mình.
Trông con bé như vậy thì tôi chắc chắn nó đã cảm thấy rất hạnh phúc khi được sống cùng ông. Nó đã không còn lo lắng và hồi hộp mỗi lần gặp mặt bố của mình như ngày xưa nữa.
Ông bạn già của tôi ơi. Cuối cùng thì ông cũng có thể vượt qua được nỗi ám ảnh này rồi đúng không?
- Triệu Văn, nè….. Triệu Văn….. tách Viên Minh búng ngón tay tách một cái thì Triệu Văn mới thôi ngẩn người. Ông đang mải mê trong suy nghĩ.
- Vậy là mừng rồi. Nhưng chủ tịch hẳn là vẫn chưa bỏ được thói quen ham công việc.
- Đúng rồi. Cháu cũng đã khuyên nhiều lần lắm rồi nhưng mà vẫn chẳng thấy bố nghe gì cả. Viên Minh thấy Triệu Văn cũng có suy nghĩ như mình nên cũng hùa theo ông để nói xấu bố. Có lẽ ông Phạm Ngô Minh lúc này đang hắt hơi liên tục vì ai đó nói xấu rồi đây.
Xem ra quyết định của 10 năm trước là đúng đắn. Triệu Văn nghĩ trong đầu
- Hơ… hớ….ngáp… phù….. Viên Minh ngáp một cái.
- Chà, sao buồn ngủ vậy nhỉ?
- Bây giờ đã gần 1h sáng rồi. Tiểu thư mới ngồi trên máy bay hơn 17 tiếng đồng hồ thì chắc hẳn đã rất mệt rồi.
Tiểu thư hãy nghỉ ngơi ngay đi.
- Đúng là một chuyến bay dài. Viên Minh vươn vai cho đỡ mỏi.
Chắc cháu cũng ngủ luôn đây. Chú cũng hãy về phòng ngủ đi. Cháu nghĩ ngày hôm nay chú đã vất cả rồi.
- Tiểu thư cứ yên tâm. Người già như tôi thì khoảng thời gian để ngủ đã suy giảm đi rất là nhiều rồi không còn được như thời còn trẻ nữa.
- Chú vẫn còn trẻ vậy mà. Chú chưa già đâu. Viên Minh giơ nắm đấm rồi nhíu hai hàng lông mày lại trông thật đáng yêu.
Triệu Văn mỉm cười nhẹ nhàng tiến tới giơ nắm đấm của mình chạm vào nắm đấm của Viên Minh.
- Tiểu thư ngủ ngon nhé.
- Dạ…. Chú cũng vậy nha.
- Cạch…. Tiếng cửa đóng.
Viên Minh chợt thở dài. Cô đứng dậy mở vali ra, mở trong một cái ngăn kéo nhỏ lấy ra một tấm ảnh. Ánh mắt cô bỗng lắng xuống đượm buồn.
……………………
Sáng hôm sau.
Viên Minh đã dậy từ sớm. Cô mở vali lấy một bộ đồ ra để thay. Tối qua về muộn nên chưa kịp xếp đồ vào tủ. Thôi thì để lát nữa xếp sau luôn. Cô mặc một bồ đồ thun thoải mái, đi một đôi giày thể thao.
Cô mở cửa bước ra ngoài gia nhân trong nhà đều đã dậy từ sớm rồi. Trông thấy cô bọn họ đều cúi đầu chào hỏi thành kính. Bọn họ đều là người mới nhưng cách hành xử của họ thì không khác gì những người cũ chút nào. Đều quá lịch sự, quá quy tắc khiến cho cô vẫn cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
- Sao tiểu thư dậy sớm vậy?
Tối qua tiểu thư ngủ rất muộn mà? Triệu Văn bất ngờ khi thấy cô lại dậy sớm như vậy. Ngày còn bé thì gần như lúc nào cũng phải ngủ tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu mới chịu dậy cơ mà.
- Chú còn dậy sớm hơn cả cháu luôn đấy Triệu Văn. Tối qua chú cũng ngủ muộn mà? Viên Minh hỏi ngược lại
- Người già như tôi thường như vậy đấy. Sẽ rất khó để ngủ và lại thức dậy rất sớm.
- Mà khoan. Chú? Chú đang mặc cái gì vậy?
Viên Minh lúc này mới chú ý tới trang phục của Triệu Văn lúc này. Một bộ đồ làm vườn cộng thêm một cái mũ vành to, chân đi ủng đen, tay cầm một chiếc kéo cắt cành to đùng. Trông như một ông lão làm nông chính hiệu. Viên Minh lần đầu tiên thấy ông mặc bộ đồ như vậy. Cô nhất thời không nhịn được mà cười lớn lên khiến cho những người khác phải nhìn theo thắc mắc.
- Tôi đang chuẩn bị đi tỉa cây cảnh đây. Trông tôi lạ lắm hả?
- Hi Hi. Đây là lần đầu tiên cháu thấy chú mặc bộ đồ này luôn á. Mỗi lần thấy Triệu Văn thì cô đều thấy ông mặc một bộ vest lịch lãm dù đông hay hè cũng vậy.
- Tôi thường hay làm vườn mỗi khi ngày hôm đó được nghỉ phép. Tiểu thư có muốn làm cùng tôi không?
- Được đấy. Cháu cũng muốn xem xem thử khu vườn này qua bàn tay của chú trông sẽ như thế nào. Viên Minh vui vẻ đồng ý khi được Triệu Văn mời.
Ngay cả cảnh vật cũng không có nhiều thay đổi lắm. Nhìn góc cây đằng xa kia cô chợt nhớ đến mình ngày còn bé, chỗ đó là nơi cô ngồi chơi nhiều nhất trong ngôi nhà này, nghịch đất, nghịch cát, trò gì cũng chơi tại nơi đó. Cô tiến lại chỗ mấy cây hoa anh đào. Dường như chỉ có nó mới thay đổi nhiều nhất, thân cây đã xù xì hơn rồi. Cô đưa tay chạm vào chỗ vở cây , úp hẳn tay vào đó như đang cảm nhận nhịp đập của cây vây.
- Còn nhớ hồi còn bé tiểu thư có lần đã leo lên cây hoa anh đào này để nghịch suýt và còn suýt nữa là bị té nữa. Tôi phải leo lên đỡ tiểu thư mới chịu xuống. Triệu Văn tiến lại khi thấy cô đang đứng yên ngắm cây.
- Cháu cũng đang nhớ tới lần đó đây. Cô mỉm cười
Viên Minh ngẩng đầu lên trời hít một hơi thật mạnh. Không khí thật tuyệt quá. Cảm giác mát rượi trong lành, chỉ cần hít một hơi buổi sớm, không khí có chút lạnh tràn vào phổi làm con người như có thêm động lực cho một ngày mới.
Mặt trời đang dần ló rạng ra rồi. Tiếc là nơi này các dãy nhà cao tầng đã che đi mất cái ánh nắng vàng dịu của buổi bình minh mới chớm mất rồi. Những tia nắng len lỏi qua các tán lá cây rọi xuống mặt của Viên Minh. Cô đưa tay lên che những tia nắng ngợm kia. Trong lòng chợt có cảm giác yên bình lạ thường.
- Tiểu thư.
- Sao vậy chú? Viên Minh vẫn đang ngắm nhìn những tia nắng kia.
- Tôi vẫn thắc mắc là tại sao tiểu thư lại muốn trở về Việt Nam luôn như vậy? Còn công việc học hành của tiểu thư ở bên đó nữa, tiểu thư định bỏ dở hết tất cả ư?
- Viên Minh chợt ngưng cảm xúc. Cô trầm ngâm một lúc rồi quay lại nhìn ông.
- Thật ra cháu đã muốn về nước từ lâu rồi. Cháu cũng đã thuyết phục được bố, nhưng khi đó ông bà nội vẫn đang rất yếu nên cháu không thể bỏ ông bà để về được. Còn bây giờ thì…
À. Cháu cũng có việc cần nhờ chú đấy Triệu Văn. Viên Minh không muốn nhắc tới vấn đề này nữa nên nhanh trí lảng sang chuyện khác. Dường như Triệu Văn cũng hiểu nên cũng không muốn hỏi kĩ.
- Tiểu thư có việc gì cứ nói với tôi.
- Cháu định nhờ chú giúp cháu làm một số giấy tờ để chuyển về học tại nơi đây luôn. Cháu dự định sẽ tốt nghiệp tại nơi này trước khi suy nghĩ tới việc làm gì tiếp theo.
- Tiểu thư sẽ chuyển về đây học thật ư?
- Ừ. Cháu đã hỏi ý kiến của bố rồi. Bố đã đồng ý với điều kiện là phải học tại trường MULTI School. Vì đó là trường mà ông ấy đã thành lập mà.
- Vâng. Nhưng nếu tiểu thư học ở MULTI thì đâu cầu phải làm giấy tờ gì đâu?
Tôi chỉ cần liên hệ với hiệu trưởng rằng tiểu thư sẽ đi học tại đây thì ông ta sẽ chấp nhận ngay mà không cần phải có giấy tờ lằng nhằng đâu. Triệu Văn tự tin nói.
- Chính vì điều đó nên cháu mới nhờ chú giúp cháu làm giấy tờ đấy.
- Tôi vẫn không hiểu ý của tiểu thư. Tiểu thư muốn tôi làm giấy tờ gì? Triệu Văn thắc mắc khi nghe thấy cô nói có vẻ mờ ám.
- Nếu như để mọi người biết cháu là ai thì đi học sẽ không còn gì thú vị nữa.
Cô không muốn ai biết mình là cô con gái duy nhất của ông trùm kinh doanh số 1 Việt Nam Phạm Ngô Minh cả. Đã vậy lại còn đi học trong đúng ngôi trường mà ông ấy thành lập nên nữa. Nếu mọi người biết mình là ai thì việc đi học sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Những ánh mắt soi mói và đàm tiếu sẽ làm cho cô càng thêm chán nản thôi.
- Chả lẽ điều mà tiểu thư muốn tôi làm là? Triệu Văn có lẽ gần hiểu ý định của cô nhóc này rồi
- Làm hộ cháu một bộ hồ sơ chuyển trường nhé. Cháu sẽ là con của một gia đình bố mẹ làm công chức bình thường, đang đi du học tại mỹ thì gia đình có chuyện nên bất đắc dĩ mới phải về nước để tiếp tục theo đuổi công việc học hành.
Đó tất cả là như vậy thôi. Chú làm cho cháu nhanh nhé? Viên Minh phụng phịu năn nỉ Triệu Văn khi thấy ông bỗng nhăn mặt lên sau khi nghe cô ấy nói như vậy.
- Tôi sẽ bị chủ tịch hỏi xử tội nếu ông ấy phát hiện ra điều này mất. Đúng vậy, ông lại dám sửa giấy tờ để biến cô con gái cưng của ông Phạm Ngô Minh thành con gái của một gia đình nào đó thì làm sao mà ông ta có thể bỏ qua tội này cho ông được chứ. Nhưng mà, cứ nhìn thấy cô nhóc kia phình má nũng nĩu thì ông lại xuôi lòng. Thôi lúc nào thích hợp sẽ thú tội với chủ tịch sau. Haizzzzz
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.