Chương 52:
Cừu Lạch Cạch
14/07/2021
Những câu đùa của bố những câu hỏi xoáy của Triệu Văn khiến cô thấy bản thân mình như được trở lại những năm tháng trước đây.
Trong phong khách
- Việc thực tập có ổn không con gái? Ông Ngô Minh nhấp ngụm trà nói
- Dạ vẫn ổn bố, chỉ còn một tháng nữa là con cũng đã hoàn thành thực tập rồi đó. Cô vừa nói vừa bóc múi cam cho vào miệng
- Đừng làm việc quá sức. Nếu có ai bắt nạt thì cứ nói. Bố sẽ mua luôn cả cái công ty ấy cho con.
- Ơ kìa bố. Con không cần mà. Bố không được làm như vậy đâu nha. Cô nhéo nhẹ vào tay ông.
Triệu Văn lúc này đi qua cũng cười rồi lắc đầu. Thực ra thì cái công ty thời trang đó cũng thuộc tập đoàn Multi Group đó chứ. Ông Đức Tường còn từng là nhân viên cấp dưới của Triệu Văn nữa. Nhờ có ông Ngô Minh giúp đỡ nên ông ta mới có thể thành lập lên một công ty thời trang được như ngày hôm nay.
Không biết thế nào mà Viên Minh lại chọn đúng cái công ty này thực tập nữa. Nếu quả thật kết quả thực tập mà bị đánh giá không tốt chắc cái công ty đó sẽ bị xóa sổ luôn quá.
- Được rồi cũng đã muộn rồi đấy, con mới bay một chuyến xa như vậy thì nên nghỉ ngơi sớm đi.
- Dạ. Con biết rồi. Bố cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.
- Ừ. Người già như ta thì thức tới giờ này là quá lắm rồi.
- Bố còn trẻ khỏe lắm , chưa già đâu. Viên Minh chạy ra sau vòng tay ôm lấy cổ hôn lên má của ông rồi chạy về phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, cô tựa lưng vào cửa khẽ thở dài. Đặt lưng xuống giường, cô mơ hồ nhìn lên trần nhà nghĩ về một điều gì đó thật xa xăm.
Với tay cầm lấy chiếc điện thoại. Cô giật mình khi thấy có 5 cuộc gọi nhỡ và cả đống tin nhắn chưa đọc. Cô gõ vào đầu mình, chả phải tối nay ông Đức Tường bảo sẽ tổ chức tiệc ăn mừng ư. Mình quên béng đi mất.
Giờ này thì làm sao mà đi được nữa. Chắc phỉa gọi điện thoại xin lỗi thôi.
Mở dãy tin nhắn mới ra. Có cả tin nhắn của chị Elysia nữa: Chị đã xin cho em nghỉ với lí do bị mệt rồi đó cô bé. Cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.
- Em cảm ơn chị nhiều. <3 <3
Cô thở phào nhẹ nhõm. Thật may vì đã có chị Elysia cin giùm rồi, chứ không thì làm sao mà yên ổn được, một thực tập sinh thì thường không bao giờ được phép vắng mặt trong những buổi tiệc của công ty như thế này đâu.
- Chậc… lỡ rồi thì kệ đi.
Cô tặc lưỡi, mở điện thoại xem những tấm ảnh về tuần lễ thời trang mà cô đã tranh thủ chụp được khi rảnh. Cô rất ít khi chụp ảnh nhưng khi đã chụp thì chỉ toàn những kỉ niệm đáng nhớ. Bộ sưu tập này, đa phần mọi thiết kế đều tự chị Elysia làm, nhưng cũng có một số bộ được chính tay cô thiết kế. Ngay cả cô cũng không ngờ là chị ấy lại lựa những thiết kế đó của mình để bổ sung vào bộ sưu tập của chị ấy. Đó là một sự may mắn giành cho cô.
Ngón tay cứ thế lướt mãi, cũng đã lâu rồi cô không xem lại album này bỗng cô dừng lại, nụ cười chợt tắt, đôi môi hồng khẽ run lên.
Trong ảnh là một ngươi con trai mà cô yêu nhất, nhớ nhung nhất và cũng hận nhất.
Buông điện thoại ra, tay ôm con gấu bống màu nâu sẫm vào lòng. Ánh mắt cứ nhìn vào khoảng không vô định.
Đã hơn 4 năm. Không có lấy một tin tức gì. Nói lời yêu, xong đột nhiên biến mất không nói một lời. Cô thực sự không hiểu. Không hiểu.
Áp má vào ngực con gấu bông
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua
Cô vẫn nằm ở đó, nước mắt không biết từ lúc nào cứ lăn xuống ướt đẫm cả một vùng ngực con gấu.
Muốn vỡ òa nhưng lại chẳng thể bật ra
Sự trống rỗng
Nỗi nhớ cào xé trong lồng ngực
Kí ức của những ngày ấy vẫn không ngừng quay trở về như đoạn phim được tua ngược.
Cô rất nhớ người ấy.
Đôi lúc mơ hồ vẫn tưởng người ấy vẫn còn ở bên cạnh, vẫn ôm chặt cô vào vòng tay ấm áp, vẫn thì thầm vào tai cô những câu chuyện đầy ngọt ngào.
Nhưng không, không có người ấy nữa.
Không gian đêm khuya tĩnh lặng ,
……………
1 tháng thực tập cuối cứ thế trôi qua thật nhanh. Viên Minh chia tay mọi người ở công ty The Fox để quay lại trường để hoàn thành công việc học. Cầm tờ phiếu nhận xét trong tay, cô mỉm cười nhớ tới mọi người ở công ty khi đó. Đích thân ông Đức Tường đã nắm chặt tay cô và khuyên cô sau khi tốt nghiệp hãy tới đây làm, trong công ty này luôn có một vị trí dành riêng cho cô.
3 tháng thực tập tưởng như dài nhưng thật ra cũng nhanh chỉ như một giấc ngủ trưa. Có niềm vui nỗi buồn, sự mệt mỏi nhưng khi qua rồi chỉ còn lại những kỉ niệm đáng nhớ.
Ghé vào một quán cà phê quen thuộc, cũng chỗ ngồi đó, như thói quen thường lệ cô gọi một tách Expresso, đôi mắt nhắm nghiền cảm nhận vị đắng của cà phê, hương thơm lan tỏa còn đó trong khoang mũi, vị đậm đà trên đầu lưỡi. Vị của cà phê cũng giống như cuộc đời con người, trải qua nhiều lần vấp ngã sẽ đứng lên mạnh mẽ hơn trước.
Tay nhẹ nhàng lật từng trang sách, đôi mắt tròn u buồn lướt qua từng hàng chữ. Cà phê và sách 2 thứ này không biết từ khi nào đã trở thành những thứ không thể thiếu được trong cuộc sống của cô.
Cô tìm trong một tách cà phê: một chút tỉnh táo, một chút lãng du nghênh ngang ngồi lại bất động giữa phố thị cứ vồn vã trôi đi, tìm giây phút lặng yên cạnh ai đó, cái thở dài trước ngày cứ trôi qua hay một nỗi nhớ ngọt đắng vơi đầy.
- Mưa rồi. Cô nói thầm với bản thân… Những cơn mưa cuối mùa từng giọt, từng giọt tí tách rơi xuống
Nhẹ gấp cuốn sách, cô tựa cằm lên tay, ánh mắt nhìn ra ngoài kia đường phố đôi môi khẽ nở một nụ cười ma mị. Quán cà phê vắng vẻ trở nên im lìm chỉ còn mỗi riêng cô.
Mưa luôn biết cách gợi cho ta nhớ tới những kỉ niệm đã qua. Những ký ức xưa chợt ùa về, nó như một cơn bão nhẹ nhàng xâm chiếm lấy trái tim ta. Làm con người ta nhớ da diết một nụ cười, nhớ giọng nói từng thân quen, nhớ dáng hình đã từng kề cạnh.
Cô của ngày ấy, cơn mưa mang theo những tiếng cười và cả những giọt nước mắt, nhưng những giọt nước mắt đó sẽ trôi theo mưa và không còn đọng lại. Còn cơn mưa hiện tại lại là cơn mưa đầy tâm trạng, không còn nụ cười trong veo, cũng không còn những giọt nước mắt.
Những hạt mưa bay đầu mùa làm ta bâng khuâng, nhung nhớ nhẹ nhàng bao nhiêu thì những màn mưa cuối vụ lại như cào xé mảnh hồn lạc lõng, cô yêu mưa từ thuở nảo nao, nhưng những cơn mưa cuối thu hình như hơi đỗi vô tình.
Chẳng biết tại mưa.
Hay tại con tim cô còn yêu nhiều quá?
…….
BUỔI DẠ HỘI CHIA TAY SINH VIÊN KHÓA 54 SẼ ĐƯỢC TỔ CHỨC VÀO NGÀY 10-9, SẼ CÓ SỰ THAM GIA CỦA SINH VIÊN ĐẠI HỌC LUẬT THÀNH PHỐ. ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ SINH VIÊN KHÓA 54 CÓ MẶT ĐẦY ĐỦ.
- Đây là yêu cầu của nhà trường nên các bạn hãy cố gắng tham gia đầy đủ nhé. Sẽ có điểm danh đấy.
Tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người khi nghe lớp trưởng thông báo. Đám con gái thì tranh luận về việc ăn diện như thế nào cho thật lộng lẫy để gây ấn tượng còn đám con trai chủ đề mà họ nhắc tới chủ yêu là trường Luật đó có rất nhiều gái xinh. Bọn họ sẽ nhân cơ hội này để tìm cho mình một cô bạn gái thích hợp. Nhờ có buổi dạ hội này mà chả còn ai quan tâm đến việc thi cử sắp tới nữa.
Còn Viên Minh thì đang nhíu mày nhìn tên lớp trưởng đó. Chưa thi xong mà đã tổ chức tiệc chia tay? Lỡ rớt môn thì chia tay thêm lần nữa à?
Đeo tai phone vào, cô nằm trườn lên bàn ngủ. Cô trước giờ chả bao giờ tham gia những hoạt động này vậy mà bây giờ bắt buộc đi ư? Rồi cũng kiếm đại cái cớ nào để khỏi phải đi thôi.
- Cậu sẽ đi chứ Viên Minh? Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh. Cô ngẩng đầu nhìn là cô bạn Họa Đình bên cạnh đây mà. Cô tháo tai phone lắc đầu
- Tôi chưa chắc. Chỉ sợ trúng lịch đi làm thêm lắm.
- Đây là lần cuối cùng được đi cùng cả lớp sao cậu không thử đi một lần cho vui? Họa Đình nhìn lên bảng nỉn cười nói
Viên Minh không nói gì, cô tựa lưng ra sau nhìn những người bạn cùng lớp. 4 năm học cùng nhưng thật sự mà nói thì cô cũng chưa biết được hết tên, chưa quen hết mặt các bạn cùng lớp.
- Cậu thấy đấy, mọi người thật hào hứng. Nhất là đám con gái bọn họ trường Luật mấy tháng trước có một nam sinh từ tận bên Mỹ chuyển về đấy.
- Vậy thì sao? Viên Minh không hiểu
- Nghe nói đó là một chàng trai người Việt cực kì đẹp trai, không khác gì một diễn viên,chưa hề có người yêu, các cô gái của trường Luật mê anh ta như điếu đổ.
Tên là gì á nhỉ? ừm…… Họa Đình ngẩng mặt lên trời nhướn mày cố suy nghĩ..
- Trần Lang thì phải. Vô bạn bàn đằng sau nhướn người lên nói. Viên Minh ngạc nhiên.
- Lang? Cái tên cho thấy hắn ta giống một kẻ lòng lang dạ sói vậy. Cô cười đùa
- Mà hình như cũng không phải đâu Phương Nhã , Trần Lãng mới đúng chứ? Họa đình cãi
- Ơ cứ cãi kìa. Giờ cá gì nè. Phương Nhã hậm hực
- Thôi thôi. Có mỗi một cái tên thôi mà. Cần gì phải tranh cãi chứ. Viên Minh vội giảng hòa
- Tôi đã được nhìn qua rồi. Và phải rằng tôi đã bị anh ta cướp mất trái tim ngay từ khi đó luôn. Đôi mắt sắc sảo, hàng lông mày đậm, gương mặt không góc chết, chiều cao ấn tượng kèm theo sự lạnh lùng ấy đã khiến tôi phải mất ăn mất ngủ mấy ngày liền. Phương Nhã nắm lấy tay Họa Đình, gương mặt thể hiện rõ sự si mê đắm đuối.
Viên Minh lắc đầu cười mỉm. Sinh viên năm cuối rồi đó, sao mà không khác gì mấy em nữ sinh cấp 3 vậy. Mà hồi mới về nước mình cũng rất mê trai đẹp mà.
- Trần Lang……. Trần Lãng…….. Trần Lăng…… Trần L…….. Viên Minh bỗng khựng lại, một linh cảm kì lạ chợt thoáng qua trong cô nhưng rồi vụt mất.
- Chắc không phải đâu.
Trong phong khách
- Việc thực tập có ổn không con gái? Ông Ngô Minh nhấp ngụm trà nói
- Dạ vẫn ổn bố, chỉ còn một tháng nữa là con cũng đã hoàn thành thực tập rồi đó. Cô vừa nói vừa bóc múi cam cho vào miệng
- Đừng làm việc quá sức. Nếu có ai bắt nạt thì cứ nói. Bố sẽ mua luôn cả cái công ty ấy cho con.
- Ơ kìa bố. Con không cần mà. Bố không được làm như vậy đâu nha. Cô nhéo nhẹ vào tay ông.
Triệu Văn lúc này đi qua cũng cười rồi lắc đầu. Thực ra thì cái công ty thời trang đó cũng thuộc tập đoàn Multi Group đó chứ. Ông Đức Tường còn từng là nhân viên cấp dưới của Triệu Văn nữa. Nhờ có ông Ngô Minh giúp đỡ nên ông ta mới có thể thành lập lên một công ty thời trang được như ngày hôm nay.
Không biết thế nào mà Viên Minh lại chọn đúng cái công ty này thực tập nữa. Nếu quả thật kết quả thực tập mà bị đánh giá không tốt chắc cái công ty đó sẽ bị xóa sổ luôn quá.
- Được rồi cũng đã muộn rồi đấy, con mới bay một chuyến xa như vậy thì nên nghỉ ngơi sớm đi.
- Dạ. Con biết rồi. Bố cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.
- Ừ. Người già như ta thì thức tới giờ này là quá lắm rồi.
- Bố còn trẻ khỏe lắm , chưa già đâu. Viên Minh chạy ra sau vòng tay ôm lấy cổ hôn lên má của ông rồi chạy về phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, cô tựa lưng vào cửa khẽ thở dài. Đặt lưng xuống giường, cô mơ hồ nhìn lên trần nhà nghĩ về một điều gì đó thật xa xăm.
Với tay cầm lấy chiếc điện thoại. Cô giật mình khi thấy có 5 cuộc gọi nhỡ và cả đống tin nhắn chưa đọc. Cô gõ vào đầu mình, chả phải tối nay ông Đức Tường bảo sẽ tổ chức tiệc ăn mừng ư. Mình quên béng đi mất.
Giờ này thì làm sao mà đi được nữa. Chắc phỉa gọi điện thoại xin lỗi thôi.
Mở dãy tin nhắn mới ra. Có cả tin nhắn của chị Elysia nữa: Chị đã xin cho em nghỉ với lí do bị mệt rồi đó cô bé. Cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.
- Em cảm ơn chị nhiều. <3 <3
Cô thở phào nhẹ nhõm. Thật may vì đã có chị Elysia cin giùm rồi, chứ không thì làm sao mà yên ổn được, một thực tập sinh thì thường không bao giờ được phép vắng mặt trong những buổi tiệc của công ty như thế này đâu.
- Chậc… lỡ rồi thì kệ đi.
Cô tặc lưỡi, mở điện thoại xem những tấm ảnh về tuần lễ thời trang mà cô đã tranh thủ chụp được khi rảnh. Cô rất ít khi chụp ảnh nhưng khi đã chụp thì chỉ toàn những kỉ niệm đáng nhớ. Bộ sưu tập này, đa phần mọi thiết kế đều tự chị Elysia làm, nhưng cũng có một số bộ được chính tay cô thiết kế. Ngay cả cô cũng không ngờ là chị ấy lại lựa những thiết kế đó của mình để bổ sung vào bộ sưu tập của chị ấy. Đó là một sự may mắn giành cho cô.
Ngón tay cứ thế lướt mãi, cũng đã lâu rồi cô không xem lại album này bỗng cô dừng lại, nụ cười chợt tắt, đôi môi hồng khẽ run lên.
Trong ảnh là một ngươi con trai mà cô yêu nhất, nhớ nhung nhất và cũng hận nhất.
Buông điện thoại ra, tay ôm con gấu bống màu nâu sẫm vào lòng. Ánh mắt cứ nhìn vào khoảng không vô định.
Đã hơn 4 năm. Không có lấy một tin tức gì. Nói lời yêu, xong đột nhiên biến mất không nói một lời. Cô thực sự không hiểu. Không hiểu.
Áp má vào ngực con gấu bông
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua
Cô vẫn nằm ở đó, nước mắt không biết từ lúc nào cứ lăn xuống ướt đẫm cả một vùng ngực con gấu.
Muốn vỡ òa nhưng lại chẳng thể bật ra
Sự trống rỗng
Nỗi nhớ cào xé trong lồng ngực
Kí ức của những ngày ấy vẫn không ngừng quay trở về như đoạn phim được tua ngược.
Cô rất nhớ người ấy.
Đôi lúc mơ hồ vẫn tưởng người ấy vẫn còn ở bên cạnh, vẫn ôm chặt cô vào vòng tay ấm áp, vẫn thì thầm vào tai cô những câu chuyện đầy ngọt ngào.
Nhưng không, không có người ấy nữa.
Không gian đêm khuya tĩnh lặng ,
……………
1 tháng thực tập cuối cứ thế trôi qua thật nhanh. Viên Minh chia tay mọi người ở công ty The Fox để quay lại trường để hoàn thành công việc học. Cầm tờ phiếu nhận xét trong tay, cô mỉm cười nhớ tới mọi người ở công ty khi đó. Đích thân ông Đức Tường đã nắm chặt tay cô và khuyên cô sau khi tốt nghiệp hãy tới đây làm, trong công ty này luôn có một vị trí dành riêng cho cô.
3 tháng thực tập tưởng như dài nhưng thật ra cũng nhanh chỉ như một giấc ngủ trưa. Có niềm vui nỗi buồn, sự mệt mỏi nhưng khi qua rồi chỉ còn lại những kỉ niệm đáng nhớ.
Ghé vào một quán cà phê quen thuộc, cũng chỗ ngồi đó, như thói quen thường lệ cô gọi một tách Expresso, đôi mắt nhắm nghiền cảm nhận vị đắng của cà phê, hương thơm lan tỏa còn đó trong khoang mũi, vị đậm đà trên đầu lưỡi. Vị của cà phê cũng giống như cuộc đời con người, trải qua nhiều lần vấp ngã sẽ đứng lên mạnh mẽ hơn trước.
Tay nhẹ nhàng lật từng trang sách, đôi mắt tròn u buồn lướt qua từng hàng chữ. Cà phê và sách 2 thứ này không biết từ khi nào đã trở thành những thứ không thể thiếu được trong cuộc sống của cô.
Cô tìm trong một tách cà phê: một chút tỉnh táo, một chút lãng du nghênh ngang ngồi lại bất động giữa phố thị cứ vồn vã trôi đi, tìm giây phút lặng yên cạnh ai đó, cái thở dài trước ngày cứ trôi qua hay một nỗi nhớ ngọt đắng vơi đầy.
- Mưa rồi. Cô nói thầm với bản thân… Những cơn mưa cuối mùa từng giọt, từng giọt tí tách rơi xuống
Nhẹ gấp cuốn sách, cô tựa cằm lên tay, ánh mắt nhìn ra ngoài kia đường phố đôi môi khẽ nở một nụ cười ma mị. Quán cà phê vắng vẻ trở nên im lìm chỉ còn mỗi riêng cô.
Mưa luôn biết cách gợi cho ta nhớ tới những kỉ niệm đã qua. Những ký ức xưa chợt ùa về, nó như một cơn bão nhẹ nhàng xâm chiếm lấy trái tim ta. Làm con người ta nhớ da diết một nụ cười, nhớ giọng nói từng thân quen, nhớ dáng hình đã từng kề cạnh.
Cô của ngày ấy, cơn mưa mang theo những tiếng cười và cả những giọt nước mắt, nhưng những giọt nước mắt đó sẽ trôi theo mưa và không còn đọng lại. Còn cơn mưa hiện tại lại là cơn mưa đầy tâm trạng, không còn nụ cười trong veo, cũng không còn những giọt nước mắt.
Những hạt mưa bay đầu mùa làm ta bâng khuâng, nhung nhớ nhẹ nhàng bao nhiêu thì những màn mưa cuối vụ lại như cào xé mảnh hồn lạc lõng, cô yêu mưa từ thuở nảo nao, nhưng những cơn mưa cuối thu hình như hơi đỗi vô tình.
Chẳng biết tại mưa.
Hay tại con tim cô còn yêu nhiều quá?
…….
BUỔI DẠ HỘI CHIA TAY SINH VIÊN KHÓA 54 SẼ ĐƯỢC TỔ CHỨC VÀO NGÀY 10-9, SẼ CÓ SỰ THAM GIA CỦA SINH VIÊN ĐẠI HỌC LUẬT THÀNH PHỐ. ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ SINH VIÊN KHÓA 54 CÓ MẶT ĐẦY ĐỦ.
- Đây là yêu cầu của nhà trường nên các bạn hãy cố gắng tham gia đầy đủ nhé. Sẽ có điểm danh đấy.
Tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người khi nghe lớp trưởng thông báo. Đám con gái thì tranh luận về việc ăn diện như thế nào cho thật lộng lẫy để gây ấn tượng còn đám con trai chủ đề mà họ nhắc tới chủ yêu là trường Luật đó có rất nhiều gái xinh. Bọn họ sẽ nhân cơ hội này để tìm cho mình một cô bạn gái thích hợp. Nhờ có buổi dạ hội này mà chả còn ai quan tâm đến việc thi cử sắp tới nữa.
Còn Viên Minh thì đang nhíu mày nhìn tên lớp trưởng đó. Chưa thi xong mà đã tổ chức tiệc chia tay? Lỡ rớt môn thì chia tay thêm lần nữa à?
Đeo tai phone vào, cô nằm trườn lên bàn ngủ. Cô trước giờ chả bao giờ tham gia những hoạt động này vậy mà bây giờ bắt buộc đi ư? Rồi cũng kiếm đại cái cớ nào để khỏi phải đi thôi.
- Cậu sẽ đi chứ Viên Minh? Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh. Cô ngẩng đầu nhìn là cô bạn Họa Đình bên cạnh đây mà. Cô tháo tai phone lắc đầu
- Tôi chưa chắc. Chỉ sợ trúng lịch đi làm thêm lắm.
- Đây là lần cuối cùng được đi cùng cả lớp sao cậu không thử đi một lần cho vui? Họa Đình nhìn lên bảng nỉn cười nói
Viên Minh không nói gì, cô tựa lưng ra sau nhìn những người bạn cùng lớp. 4 năm học cùng nhưng thật sự mà nói thì cô cũng chưa biết được hết tên, chưa quen hết mặt các bạn cùng lớp.
- Cậu thấy đấy, mọi người thật hào hứng. Nhất là đám con gái bọn họ trường Luật mấy tháng trước có một nam sinh từ tận bên Mỹ chuyển về đấy.
- Vậy thì sao? Viên Minh không hiểu
- Nghe nói đó là một chàng trai người Việt cực kì đẹp trai, không khác gì một diễn viên,chưa hề có người yêu, các cô gái của trường Luật mê anh ta như điếu đổ.
Tên là gì á nhỉ? ừm…… Họa Đình ngẩng mặt lên trời nhướn mày cố suy nghĩ..
- Trần Lang thì phải. Vô bạn bàn đằng sau nhướn người lên nói. Viên Minh ngạc nhiên.
- Lang? Cái tên cho thấy hắn ta giống một kẻ lòng lang dạ sói vậy. Cô cười đùa
- Mà hình như cũng không phải đâu Phương Nhã , Trần Lãng mới đúng chứ? Họa đình cãi
- Ơ cứ cãi kìa. Giờ cá gì nè. Phương Nhã hậm hực
- Thôi thôi. Có mỗi một cái tên thôi mà. Cần gì phải tranh cãi chứ. Viên Minh vội giảng hòa
- Tôi đã được nhìn qua rồi. Và phải rằng tôi đã bị anh ta cướp mất trái tim ngay từ khi đó luôn. Đôi mắt sắc sảo, hàng lông mày đậm, gương mặt không góc chết, chiều cao ấn tượng kèm theo sự lạnh lùng ấy đã khiến tôi phải mất ăn mất ngủ mấy ngày liền. Phương Nhã nắm lấy tay Họa Đình, gương mặt thể hiện rõ sự si mê đắm đuối.
Viên Minh lắc đầu cười mỉm. Sinh viên năm cuối rồi đó, sao mà không khác gì mấy em nữ sinh cấp 3 vậy. Mà hồi mới về nước mình cũng rất mê trai đẹp mà.
- Trần Lang……. Trần Lãng…….. Trần Lăng…… Trần L…….. Viên Minh bỗng khựng lại, một linh cảm kì lạ chợt thoáng qua trong cô nhưng rồi vụt mất.
- Chắc không phải đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.