6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)
Chương 2: Hạ phàm
Penaforever
17/12/2019
Chỉ còn 3 ngày, ta phải tranh thủ chuẩn bị cho kịp, Thiên Đế cho phép ta mang một thiên khí xuống trần, nhưng thiên khí đó chỉ có thể phát huy 1 phần công lực. Suy đi tính lại ta chọn cái quạt Nhật Nguyệt, ha ha, quạt này vừa làm binh khí vừa làm vật dụng, ngụy trang thế này hành tẩu chốn trần gian an toàn hơn.
Vừa đi vừa suy nghĩ, thoáng cái về điện. Thái Thượng Lão nghe tin thì an ủi ta, mặt đầy vẻ cảm kích, cũng đúng, lúc đó nếu Thiên Đế truy tội, lão ta cũng bị liên lụy vì trông coi tiên đan không cẩn thận, ta lại không khai ra lão nên lão vô cùng cảm kích ta. Lão làm vẻ nịnh bợ, cất giọng nói: "Nhị Hoàng Tử trừ yêu nam nhân ra thì thanh danh rất tốt, tốt bụng nho nhã còn được đứng đầu danh sách mĩ nam thiên giới."
Ta hừ lạnh, hắn yêu nam nhân thì bảo sao thanh danh không tốt được, nghe lời này ta chắc chắn, hắn ta không phải là ái nam ái nữ như thái giám, mà là thực sự nhất kiến chung tình với nam nhân... ôi vì cuộc đời bất diệt của ta, đành ủy khuất chính mình ngàn năm làm tên Nhị Hoàng Tử kia yêu mình rồi.
Lão ta thoáng thấy ta khó chịu, vội vã giải thích: "Không những vậy, ngươi xem, đây là cơ hội tốt cho ngươi, Nhị Hoàng Tử ưu tú như thế, nếu ngươi thành công trở về, có khi Nhị Hoàng Tử vẫn yêu ngươi, ngươi một bước lên mây, trở thành Hoàng Tử Phi cao cao tại thượng thì tốt như thế nào."
Ta thoáng trầm tư nói: "Ta không biết vì sao, hắn quả thật tuấn tú, nhưng ta vừa nhìn đã ghét hắn, ta rất có ác cảm với hắn, chuyện này là sao nhỉ?"
Đang nói chuyện thì nghe tiếng động thật mạnh, thì ra là nam tử bào trắng hôm qua bị cưỡng bức đây mà, hắn ta mặt dàn dụa nước mắt quỳ xuống ôm chân ta: "Ôi thánh nữ cao quý, tuyệt thế tiên nữ làm ơn cứu bần đạo, người nhất định phải thành công."
Ta bực mình đá vào hạ bộ tên nam nhân làm hắn bay xa trăm mét quát: "Đầu người hôi quá đừng ôm chân ta."
Hắn uất ức nhìn ta, tay che dòng lệ rơi ủy khuất nói ta: "Ngạn Cơ tiên tử, người phải khiến Nhị Hoàng Tử thành thẳng đấy, ngài ấy... Ta sợ ngài ấy trước khi đi đòi hoa cúc của ta, xin Ngạn Cơ cứu ta."
Ta bực mình ngẫm nghĩ, tên này... Ta nhìn cũng không hiểu, tên bào trắng này thích nữ nhân thật à, mặt hoa da phấn khóc lóc như nữ nhi thế, mà không phải cong?, thật khó hiểu, sau ta để trí tưởng tượng bay thật cao bay thật xa, suy nghĩ đến cảnh hai tên này ấy ấy.
Nhìn ta vậy thôi, ta đọc sách rất nhiều, xuân cung đồ cũng đọc, nên ta tưởng tượng rất nhanh 2 kẻ ấy đang ấy ấy...
Ta thoáng rùng mình trở về thực tại, thật đáng sợ.
Nhìn tên mặt thộn này dưới chân, ta giả vờ vẻ mặt đồng cảm, nhẹ nhàng nói: "Được, ta sẽ dốc sức giúp ngươi."
Hừ, ta đồng ý giúp hắn hết sức, nhưng không phải vì ta tốt lành đâu, ta phải làm thế để sống, ta cũng cần rất cần sống, ta phải làm tên kia yêu ta để không hồn phi phách tán. Mà cái tên Nhị Hoàng Tử kia, sống cả trăm vạn năm rồi, hắn đoạn tụ lâu như thế, bẻ rất khó rất khó.
Nhưng mà ngẫm nghĩ kĩ thì nhận ra đó là lý do tại sao Thiên Đế bắt ta bẻ cả năm kiếp, chứ chỉ bẻ một kiếp thôi thì làm sao ăn sâu vào tiềm thức tên đó được chứ. Về Thiên Giới làm loạn đòi cưới nam tử nữa thì Thiên Giới vui nhộn lắm đây, ta khoái trá nghĩ đến cảnh mặt Thiên Đế cực kì đau lòng. Nghĩ thế thôi, mười cái gan cũng không dám, hắn yêu nam tử thì ta hồn phi phách tán rồi còn đâu mà nhìn Thiên Giới vui nhộn.
Nam tử bào trắng nghe ta nói vậy, vô cùng hài lòng, cảm kích ta: "Ta tặng ngươi một ấn kí, ta dốc nửa gia tài để có ấn kí này đấy, ấn kí này có tác dụng ba lần trong ba tình kiếp cuối của ngươi với hoàng tử, mỗi lần sẽ cứu ngươi được một mạng, ngươi nhất định phải thành công."
Sau đó ta lập tức ăn ấn kí đấy vào bụng, tò mò hỏi: "Tại sao không phải ba kiếp đầu, người nghĩ ta kiếp một kiếp hai thành công dụ dỗ hắn à. Ta xuống phàm quyến rũ hắn, kiếp đầu chưa quyến rũ được hắn ta hồn phi phách tán thì ấn kí này bỏ không."
Hắn giật mình như vừa mới nhớ tới điểm này, suy tư rồi nói: "Vậy ngươi cố gắng sống qua hai kiếp đầu đi."
Nói xong tên kia không khách sáo nữa, vui vẻ về lại chuồng của hắn, sau hỏi Thái Thượng Lão mới biết, hắn ta tên Tĩnh Phàm, là người canh giữ sinh tử Thiên Giới, nói nôm na là hôm nay Thiên Giới ai chết thì hắn sẽ biết được. Nhìn Thiên Giới sinh mệnh thọ vô tận đúng thật, nhưng mà cuộc chiến với Yêu tộc hay Ma tộc vẫn xảy ra liên miên. Mỗi lần khai chiến hàng ngàn tiên tử bỏ mạng.
Thái Thượng Lão trước khi ta đi đã cho ta ăn cả trăm viên tiên đan của lão, như lời cảm ơn không khai ra lão, nhờ vậy thể trạng ta rất tốt, ta cảm giác được dù ta có hạ phàm mất hết pháp lực, trí nhớ, nhưng chắc chắn thể trạng tốt hơn đám người phàm nhân kia.
3 ngày sau
Ta cầm theo cây quạt Nhật Nguyệt thân yêu đến thần điện để chờ hạ phàm. Tên Nhị Hoàng Tử không biết đến đó từ lúc nào mặt mũi vẫn cực kì cáu giận, liếc ta muốn lòi cả con mắt, hình như thể hắn muốn ăn tươi nuốt sống ta ấy. Hừ hừ, à quên, ngày hạ phàm rồi ta vẫn chưa biết tên hắn, chỉ biết gọi Nhị Hoàng Tử. Đi quyến rũ hắn thì phải biết tên cho dễ hành động.
Ta mặt ngọt ngào, chớp chớp mắt, liếc mắt đưa tình đến cạnh hắn thỏ thẻ lên tiếng: "Hỡi Nhị Hoàng Tử bất phàm, liệu có thể cho tiểu nữ biết quý danh." Ta nói xong còn muốn nôn mửa vì lời thoại này.
Tên điên kia thì nhìn ta như kiểu con mụ này bị bại não à, cười khinh bỉ nhìn ta, giọng đầy cay nghiến:"Con nô tì ngu ngốc, nhờ phúc của ngươi ta mới bẽ mặt như thế. Được ta ban cho chút nước thánh không biết ơn còn hại ta."
Ào ào ào, một đống ký ức trở lại trong đầu ta. Tên bệnh hoạn này là cái tên tưới nước thánh vào mặt ta! Thảo nào, thảo nào ta thấy hắn vô cùng thấy quen mặt. Ngăn dòng sóng cuộn trào trong lòng, mặt giữ bình tĩnh hết cỡ, cố gắng kìm nén, ta sắp tới phải quyến rũ hắn mới sống được, phải tạo thiện cảm phải tạo thiện cảm, thiện tai thiện tai, bình tĩnh bình tĩnh, ta cố gắng nở nụ cười thật tươi nhìn hắn ta:"Đa tạ Hoàng Tử điểm hóa dân nữ. Xin hỏi quý danh ngài."
Hắn nhìn ta tiếp tục khinh bỉ: "Hừ, nhận bổng lộc ta còn không biết điều. Trời cao trước mắt còn không biết danh, coi bộ ngươi nhàn rỗi trăm năm nhỉ." Hắn thầm nghĩ: "Sau cú đau đớn lần trưóc, điều tra mãi mới ra cô ả, thì ra do nước thánh của ta điểm hóa mới được thành hình người, ngu xuẩn."
Ta nhịn nhịn nhìn hắn lại cười: "Tiểu nữ xin lỗi làm phật ý Hoàng Tử, nhưng tiểu nữ quanh năm quét tước cho phủ Thái Thượng Lão Quân, vốn không nghe ngóng truyện Thiên Giới, là lỗi tiểu nữ."
Như thấy ta nhẫn nhịn hắn chưa vừa lòng được nước làm tới, tiếp tục nói tiếp:"Đồ tiện tì không biết điều."
Đoàng đoàng, ta tức lắm rồi nha tên điên kia, giờ thích làm tới đúng không, ta không suy nghĩ nhân lúc hắn không để ý, lập tức lấy tay cào mặt hắn, đấm hắn túi bụi. Ở điện này pháp lực bị phong bế hết, nên ta mới có khả năng đánh hắn, chứ bên ngoài hắn tu vị trăm vạn năm, chỉ cần 1 kích chắc ta nát, hừ, ta cũng biết lựa địa điểm mà đánh lắm đấy.
Hắn bị phản kích nhanh chóng chạy xa ta ra, tính phản công thì bị ta níu lại, không cho chạy thoát. Hắn cũng lập tức phản công ta, lấy tay đánh vào đầu ta. Ta cũng không vừa lấy cây quạt trong tay cạo đầu hắn... Bọn ta đánh nhau cho đến lúc vân quang hé lộ, bắt đầu đẩy chúng ta hạ phàm. Còn vài khắc cuối cùng, hắn rống to:"Con tiện tì kia, bổn thái tử tên Triệu Thiên Mạc. Ngươi tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi nơi thiên giới, ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán."
Ta cũng giận giữ hét lớn:"Bổn cô nương tên Ngạn Cơ, tốt nhất ngươi đừng yêu ta dưới hạ giới, không thì ngươi không xong với ta đâu, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Đoàng đoàng đoàng, ta và hắn bắt đầu câu truyện tình kiếp.
Vừa đi vừa suy nghĩ, thoáng cái về điện. Thái Thượng Lão nghe tin thì an ủi ta, mặt đầy vẻ cảm kích, cũng đúng, lúc đó nếu Thiên Đế truy tội, lão ta cũng bị liên lụy vì trông coi tiên đan không cẩn thận, ta lại không khai ra lão nên lão vô cùng cảm kích ta. Lão làm vẻ nịnh bợ, cất giọng nói: "Nhị Hoàng Tử trừ yêu nam nhân ra thì thanh danh rất tốt, tốt bụng nho nhã còn được đứng đầu danh sách mĩ nam thiên giới."
Ta hừ lạnh, hắn yêu nam nhân thì bảo sao thanh danh không tốt được, nghe lời này ta chắc chắn, hắn ta không phải là ái nam ái nữ như thái giám, mà là thực sự nhất kiến chung tình với nam nhân... ôi vì cuộc đời bất diệt của ta, đành ủy khuất chính mình ngàn năm làm tên Nhị Hoàng Tử kia yêu mình rồi.
Lão ta thoáng thấy ta khó chịu, vội vã giải thích: "Không những vậy, ngươi xem, đây là cơ hội tốt cho ngươi, Nhị Hoàng Tử ưu tú như thế, nếu ngươi thành công trở về, có khi Nhị Hoàng Tử vẫn yêu ngươi, ngươi một bước lên mây, trở thành Hoàng Tử Phi cao cao tại thượng thì tốt như thế nào."
Ta thoáng trầm tư nói: "Ta không biết vì sao, hắn quả thật tuấn tú, nhưng ta vừa nhìn đã ghét hắn, ta rất có ác cảm với hắn, chuyện này là sao nhỉ?"
Đang nói chuyện thì nghe tiếng động thật mạnh, thì ra là nam tử bào trắng hôm qua bị cưỡng bức đây mà, hắn ta mặt dàn dụa nước mắt quỳ xuống ôm chân ta: "Ôi thánh nữ cao quý, tuyệt thế tiên nữ làm ơn cứu bần đạo, người nhất định phải thành công."
Ta bực mình đá vào hạ bộ tên nam nhân làm hắn bay xa trăm mét quát: "Đầu người hôi quá đừng ôm chân ta."
Hắn uất ức nhìn ta, tay che dòng lệ rơi ủy khuất nói ta: "Ngạn Cơ tiên tử, người phải khiến Nhị Hoàng Tử thành thẳng đấy, ngài ấy... Ta sợ ngài ấy trước khi đi đòi hoa cúc của ta, xin Ngạn Cơ cứu ta."
Ta bực mình ngẫm nghĩ, tên này... Ta nhìn cũng không hiểu, tên bào trắng này thích nữ nhân thật à, mặt hoa da phấn khóc lóc như nữ nhi thế, mà không phải cong?, thật khó hiểu, sau ta để trí tưởng tượng bay thật cao bay thật xa, suy nghĩ đến cảnh hai tên này ấy ấy.
Nhìn ta vậy thôi, ta đọc sách rất nhiều, xuân cung đồ cũng đọc, nên ta tưởng tượng rất nhanh 2 kẻ ấy đang ấy ấy...
Ta thoáng rùng mình trở về thực tại, thật đáng sợ.
Nhìn tên mặt thộn này dưới chân, ta giả vờ vẻ mặt đồng cảm, nhẹ nhàng nói: "Được, ta sẽ dốc sức giúp ngươi."
Hừ, ta đồng ý giúp hắn hết sức, nhưng không phải vì ta tốt lành đâu, ta phải làm thế để sống, ta cũng cần rất cần sống, ta phải làm tên kia yêu ta để không hồn phi phách tán. Mà cái tên Nhị Hoàng Tử kia, sống cả trăm vạn năm rồi, hắn đoạn tụ lâu như thế, bẻ rất khó rất khó.
Nhưng mà ngẫm nghĩ kĩ thì nhận ra đó là lý do tại sao Thiên Đế bắt ta bẻ cả năm kiếp, chứ chỉ bẻ một kiếp thôi thì làm sao ăn sâu vào tiềm thức tên đó được chứ. Về Thiên Giới làm loạn đòi cưới nam tử nữa thì Thiên Giới vui nhộn lắm đây, ta khoái trá nghĩ đến cảnh mặt Thiên Đế cực kì đau lòng. Nghĩ thế thôi, mười cái gan cũng không dám, hắn yêu nam tử thì ta hồn phi phách tán rồi còn đâu mà nhìn Thiên Giới vui nhộn.
Nam tử bào trắng nghe ta nói vậy, vô cùng hài lòng, cảm kích ta: "Ta tặng ngươi một ấn kí, ta dốc nửa gia tài để có ấn kí này đấy, ấn kí này có tác dụng ba lần trong ba tình kiếp cuối của ngươi với hoàng tử, mỗi lần sẽ cứu ngươi được một mạng, ngươi nhất định phải thành công."
Sau đó ta lập tức ăn ấn kí đấy vào bụng, tò mò hỏi: "Tại sao không phải ba kiếp đầu, người nghĩ ta kiếp một kiếp hai thành công dụ dỗ hắn à. Ta xuống phàm quyến rũ hắn, kiếp đầu chưa quyến rũ được hắn ta hồn phi phách tán thì ấn kí này bỏ không."
Hắn giật mình như vừa mới nhớ tới điểm này, suy tư rồi nói: "Vậy ngươi cố gắng sống qua hai kiếp đầu đi."
Nói xong tên kia không khách sáo nữa, vui vẻ về lại chuồng của hắn, sau hỏi Thái Thượng Lão mới biết, hắn ta tên Tĩnh Phàm, là người canh giữ sinh tử Thiên Giới, nói nôm na là hôm nay Thiên Giới ai chết thì hắn sẽ biết được. Nhìn Thiên Giới sinh mệnh thọ vô tận đúng thật, nhưng mà cuộc chiến với Yêu tộc hay Ma tộc vẫn xảy ra liên miên. Mỗi lần khai chiến hàng ngàn tiên tử bỏ mạng.
Thái Thượng Lão trước khi ta đi đã cho ta ăn cả trăm viên tiên đan của lão, như lời cảm ơn không khai ra lão, nhờ vậy thể trạng ta rất tốt, ta cảm giác được dù ta có hạ phàm mất hết pháp lực, trí nhớ, nhưng chắc chắn thể trạng tốt hơn đám người phàm nhân kia.
3 ngày sau
Ta cầm theo cây quạt Nhật Nguyệt thân yêu đến thần điện để chờ hạ phàm. Tên Nhị Hoàng Tử không biết đến đó từ lúc nào mặt mũi vẫn cực kì cáu giận, liếc ta muốn lòi cả con mắt, hình như thể hắn muốn ăn tươi nuốt sống ta ấy. Hừ hừ, à quên, ngày hạ phàm rồi ta vẫn chưa biết tên hắn, chỉ biết gọi Nhị Hoàng Tử. Đi quyến rũ hắn thì phải biết tên cho dễ hành động.
Ta mặt ngọt ngào, chớp chớp mắt, liếc mắt đưa tình đến cạnh hắn thỏ thẻ lên tiếng: "Hỡi Nhị Hoàng Tử bất phàm, liệu có thể cho tiểu nữ biết quý danh." Ta nói xong còn muốn nôn mửa vì lời thoại này.
Tên điên kia thì nhìn ta như kiểu con mụ này bị bại não à, cười khinh bỉ nhìn ta, giọng đầy cay nghiến:"Con nô tì ngu ngốc, nhờ phúc của ngươi ta mới bẽ mặt như thế. Được ta ban cho chút nước thánh không biết ơn còn hại ta."
Ào ào ào, một đống ký ức trở lại trong đầu ta. Tên bệnh hoạn này là cái tên tưới nước thánh vào mặt ta! Thảo nào, thảo nào ta thấy hắn vô cùng thấy quen mặt. Ngăn dòng sóng cuộn trào trong lòng, mặt giữ bình tĩnh hết cỡ, cố gắng kìm nén, ta sắp tới phải quyến rũ hắn mới sống được, phải tạo thiện cảm phải tạo thiện cảm, thiện tai thiện tai, bình tĩnh bình tĩnh, ta cố gắng nở nụ cười thật tươi nhìn hắn ta:"Đa tạ Hoàng Tử điểm hóa dân nữ. Xin hỏi quý danh ngài."
Hắn nhìn ta tiếp tục khinh bỉ: "Hừ, nhận bổng lộc ta còn không biết điều. Trời cao trước mắt còn không biết danh, coi bộ ngươi nhàn rỗi trăm năm nhỉ." Hắn thầm nghĩ: "Sau cú đau đớn lần trưóc, điều tra mãi mới ra cô ả, thì ra do nước thánh của ta điểm hóa mới được thành hình người, ngu xuẩn."
Ta nhịn nhịn nhìn hắn lại cười: "Tiểu nữ xin lỗi làm phật ý Hoàng Tử, nhưng tiểu nữ quanh năm quét tước cho phủ Thái Thượng Lão Quân, vốn không nghe ngóng truyện Thiên Giới, là lỗi tiểu nữ."
Như thấy ta nhẫn nhịn hắn chưa vừa lòng được nước làm tới, tiếp tục nói tiếp:"Đồ tiện tì không biết điều."
Đoàng đoàng, ta tức lắm rồi nha tên điên kia, giờ thích làm tới đúng không, ta không suy nghĩ nhân lúc hắn không để ý, lập tức lấy tay cào mặt hắn, đấm hắn túi bụi. Ở điện này pháp lực bị phong bế hết, nên ta mới có khả năng đánh hắn, chứ bên ngoài hắn tu vị trăm vạn năm, chỉ cần 1 kích chắc ta nát, hừ, ta cũng biết lựa địa điểm mà đánh lắm đấy.
Hắn bị phản kích nhanh chóng chạy xa ta ra, tính phản công thì bị ta níu lại, không cho chạy thoát. Hắn cũng lập tức phản công ta, lấy tay đánh vào đầu ta. Ta cũng không vừa lấy cây quạt trong tay cạo đầu hắn... Bọn ta đánh nhau cho đến lúc vân quang hé lộ, bắt đầu đẩy chúng ta hạ phàm. Còn vài khắc cuối cùng, hắn rống to:"Con tiện tì kia, bổn thái tử tên Triệu Thiên Mạc. Ngươi tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi nơi thiên giới, ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán."
Ta cũng giận giữ hét lớn:"Bổn cô nương tên Ngạn Cơ, tốt nhất ngươi đừng yêu ta dưới hạ giới, không thì ngươi không xong với ta đâu, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Đoàng đoàng đoàng, ta và hắn bắt đầu câu truyện tình kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.