6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)
Chương 37: Ngưng luyện nguyên thần
Penaforever
17/12/2019
Tại Thanh Ngọc tinh cầu, cứ lưu truyền một giai thoại đầy kì lạ cùng bí ẩn xoay quanh vị Nhị Hoàng Tử Triệu Thiên Mạc. Thiên tư trác tuyệt nhưng lại biến mất bặt vô âm tín.
Thậm chí đối với Triệu hoàng đế, Triệu hoàng hậu hay là Phi Thế, Thái Học sư phụ cũng không hề biết y đang ở nơi nào. Trước khi rời khỏi Thanh Ngọc tinh cầu, Triệu Thiên Mạc đã nói Bội La sư phụ không truyền cho bất cứ người nào chuyện y theo phật giáo. Trước khi đi, y cũng không quên nhờ Bội La sư phụ, chăm sóc mộ phần Ngạn Cơ cùng các hảo hữu một thời. Thọ mệnh với trời đất, Bội La sư phụ tuy thương tiếc đồ đệ đã khuất của mình, nhưng cũng không quá chú tâm. Người này đi thì còn người khác tới thôi. Nhưng có một điều Triệu Thiên Mạc làm cho Thanh Ngọc tinh cầu, làm Bội La sư phụ nhớ mãi không quên.
...
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã trăm năm
Ầm ầm
Dưới Minh giới sâu thẳm, một tiếng động cực lớn vang khắp chân cầu Nại Hà, một vầng sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng khắp nơi không ngừng thôn phệ từng kí ức nhân gian, oán khí có, hận khí có, tâm khí có, bao nhiêu khí tức từ dơ bẩn nhất cho tới trong lành nhất trong Âm Ti được rót đầy vô từng chiếc lá Bỉ Ngạn, cứ bị thôn phệ như vậy chưa từng ngừng lại trong ngàn năm nay. Cuối cùng cũng tới lúc đột phá rồi.
Ngạn Cơ cảm thán:
- Từ sau khi bị Phách Lịch Tử đánh, ta mất toàn bộ kí ức, như một tờ giấy trắng. Chỉ duy nhất một điều hiện hữu trong đầu ta, ta phải hít thật nhiều, thôn phệ thật nhiều những oán khí này, nhưng linh hồn yêu quái phải luyện hóa chúng, đặc biệt những kẻ ác, luyện hóa càng nhiều ta càng cảm thấy dễ chịu, những tên tiểu cai ngục nơi này thường gọi ta là kẻ chuyên ăn thịt những linh hồn bị nhiễm bẩn."
Cuối cùng cũng chờ được một ngày này, cuối cùng cũng có nguyên thần rồi, có thể bước đi bằng đôi chân như vạn vật được rồi.
Ta mở đôi mắt nhắm nghiền cả ngàn năm, ta nhớ ta đã từng sống, nhưng lại không nhớ bất cứ thứ gì. Thật thú vị, ta đặt bàn chân mới của mình vào cầu Nại Hà, vốn dĩ chỉ được nhìn từ xa, cuối cùng cũng có cảm giác.
Hảo.
Vui vẻ nhảy nhót trên đôi chân mình, không kìm lòng được cảm thán: Thật là một cảm giác mỷ diệu. ngàn năm, ta đã chờ thời khắc này cả ngàn năm.
- Hừ, hơn ngàn năm, không sai biệt lắm, đến lúc nhuốm máu nơi đây rồi -
Nàng nở một nụ cười bán nguyệt, mang một tư vị kì lạ, nói sợ lại không đáng sợ, ai lại sợ người xinh đẹp nhường này chứ, nói không sợ, lại đáng sợ, ai mà một thân bào đỏ, đôi mắt màu máu cười ma mị giữa chốn hoàng tuyền này chứ. Chỉ có thể là quỷ.
Nhưng không, nàng là... cũng khó nói, trong quá trình ngưng luyện nguyên thần của nàng, từ ma đến quỷ, từ người đến tiên, từ phật tới yêu, miễn là người tội nghiệt nặng nề, nàng đều luyện hóa để trở thành bổn nguyên hết. Nên nói nàng là gì?, khi nàng hấp thụ cả những kí ức đau thương cùng chấp niệm mọi sinh vật trên cầu Nại Hà này.
Nàng nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định:
- Mọi người gọi ta là Ngạn Cơ, nhưng ta lại lớn lên từ dòng sống Vong Xuyên, thôi thì gọi là Vong Ngạn Cơ đi. Thật ý vị. Tên này khiến người khác đề phòng, hảo.
...
- Diêm Vương, nàng ta đã ngưng luyện thành công, đã có dáng người rồi - Phán Quan cẩn trọng vuốt chòm râu cười mỉm nói
- Để nàng ta tu hành ở đây một thời gian, xong rồi hẵng cho nàng về trần thế - Diêm Vương vui vẻ nói. Y cũng trông chờ coi số kiếp của nàng, ngày đầu thì phát hiện bí mật của Nhị Hoàng Tử, ngày sau không những làm loạn dây tơ Nguyệt Lão, làm loạn sắp xếp của Ti Mệnh tinh quân, cuối cùng còn đọa ma hại một vòng Âm Ti đau đầu.
Nguyên bản là đọa ma sẽ có hai dạng, loại thứ nhất là kiểu thông thường, đầu óc bị khống chế, khát máu, lấy nhân tộc làm trò tiêu khiến, loại thứ hai sẽ đầu nhập vào Hắc Ám Thâm Uyên, rời khỏi bài xích tam giới, trở thành một trong những tên đem lại tai kiếp cho nhân gian. Vốn dĩ nàng là người thiên đình, lại mang sứ mệnh trong người, nàng đọa ma vô Hắc Ám Thâm Uyên khác nào tát một phát vào mặt Thiên Đế, không những mất một vị tiên còn củng cố cho tộc nhân Ma Tổ, Yêu Tổ thêm mạnh.
Bình sinh thiên địa này có đúng một dòng sông thời gian, tên là Luần Hồi. Vạn vật trong tam giới này có cầu Nại Hà nối liền dòng sông thời gian, khi chết cõi tam giới đều tới đây để đầu thai, nếu là người đại công đức thì sẽ được thức tỉnh ký ức kiếp trước lên Thiên giới làm tiên, kẻ ác giả ác báo buộc xuống Địa Ngục trả nghiệp xong tự mất hết ký ức, sau đó đầu thai. Điều này cũng áp dụng với Hắc Ám Thâm Uyên, khi yêu tộc ma tộc nơi Hắc Ám Thâm Uyên chết đi, đều phải bước vào dòng sông thời gian. Có thể nói, dòng sông thời gian là thứ duy nhất chứa chấp cả hai bên tam giới và Hắc Ám Thâm Uyên. Nói đi cũng phải nói lại, những bậc tôn giả như Phật Tổ, Đạo Tổ, Ma Tổ hay Yêu Tổ đều có khả năng thẩm thấu vào dòng sông thời gian, dẫn hồn phách người chết đầu nhập phe phái họ.
Cũng may mắn, nàng phút cuối còn lý trí, vẫn là người thuộc cõi tam giới, hơn nữa còn tự mình chấm dứt sinh mạng nên bên phía Hắc Ám Thâm Uyên không thể bắt hồn nàng, một phần Ngạn Cơ pháp lực vẫn quá thấp, nên tầng lớp tôn giả ấy cũng sẽ không phí tâm cơ bắt cho bằng được nàng, ngẫm lại thời khắc đó, cũng tính là nguy hiểm.
Ngày hôm đó, thiên binh thiên tướng cũng chuẩn bị rợp đầy trời rồi. Thiên đình thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, một tiên nhân bị Ma Đạo từ Hắc Ám Thâm Uyên đoạt hồn, Thiến Đế thấy thật mất mặt. Hơn nữa, thêm một ma tộc là gây một họa cho nhân gian.
Điều này làm Ngạn Cơ trong mắt Diêm Vương rất đặc biệt, người làm Thiên Giới vốn dĩ nhàm chán trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
...
- Minh giới có bao nhiêu tầng, bao nhiêu lớp, bao nhiêu thân vệ, ta nhìn đến thuộc luôn rồi - Ngạn Cơ chán nản lấy chân đạp nước trong lòng buồn chán nói. Nàng nghe nói, nhân giới rất thú vị, đã nhiều lần ngỏ ý nhờ Hắc Bạch Vô Thường đại ca nói giúp nàng với Diêm Vương, nhưng đều nhận được câu trả lời đã không. Đã ở đây trăm năm rồi, nàng chịu không nổi nữa.
- Ngạn Cơ, đến đại điện - Phán Quan từ đằng xa truyền âm cho nàng
Lại chuyện gì nữa đây, bình thường ở đây, ta toàn bị bắt nạt, lúc thì múc canh thay Mạnh Bà, lúc thì xuống tầng thứ 17 18 Địa Ngục giải quyết mấy tên bất tuân, lúc thì ta phải tự đóng lại cây cầu Nại Hà sau bao năm sử dụng xuống cấp trầm trọng. Các người đừng thấy khó hiểu, nước chảy đá mòn, cây cầu tồn tại từ thời thượng cổ tới nay, hư hại không thể tránh khỏi. Đã không tự sửa chữa còn bắt ta sử dụng pháp lực để tu bổ cây cầu. Thiết nghĩ không thể trách Diêm Vương, quả thật điều này giúp ta tăng cách kiểm soát khí lực, nay đã thuần thục rất nhiều.
Năm đó, vừa ngưng luyện nguyên thần, có dáng nhân tộc, ta không thể kiếm soát pháp lực cuộn trào trong đan điền, thành quả là bao nhiêu tên tiểu yêu tầng thứ 1 đến tầng thứ 3 trong Âm Ti bị ta thôn phệ hết, trở thành đan dược cho ta.
Bởi vì ta thôn phệ chúng, điềm nhiên có luôn cả ký ức của chúng. Nghe Diêm Vương nói, đây là một năng lực rất hiếm khi xuất hiện trên nhân tộc, ta cũng lấy làm nở mũi. Nhưng thật không ngờ, Diêm Vương lại đang nói móc ta. Vốn dĩ năng lực này chỉ có những tên yêu ma chuyên làm chuyện ti bỉ, không lo tu luyện chỉ lo ăn thịt nhân tộc mới có năng lực này....
Ách, ta không có giống vậy. Năng lực ta khác, ta chỉ có thể ăn những linh hồn xấu xa mà thôi. Chúng càng xấu, ta hập thụ tu vi lại càng tăng cao.
...
- Ngạn Cơ, ngươi muốn lên Nhân giới dạo chơi không? - Diêm Vương ôn tồn hỏi
Ngạn Cơ ta lập tức đề phòng, không chuyện tốt gì trên trời rớt xuống không có lý do cả:
- Diêm Vương ngài nói thẳng
- Ta thấy ngươi ở đây cũng trăm năm rồi, tu luyện hay làm quen với thân thể mới cũng đã đại thành, nay ta cho ngươi lên Nhân giới mở mang đôi mắt. - Diêm Vương cười nửa miệng, tay khẽ phất vuốt chòm râu dài
- Có chuyện tốt vậy sao? - Ngạn Cơ nâng mắt, đôi mày khẽ nhíu lại, thu hết hành động đối phương vào tầm mắt
- Ngươi không muốn thì thôi - Diêm Vương làm bộ quay đi
- Không không, ta muốn, Diêm Vương ngài là người anh minh nhất chốn này, haha - Ngạn Cơ cười giảo hoạt, vội hóa phép một tách trà cùng một cây quạt, người chúi chúi một tay quạt lấy lòng Diêm Vương
Diêm Vương không ngần ngại cầm tách trà, cười mỉm nói:
- Coi như ngươi thức thời
...
Thậm chí đối với Triệu hoàng đế, Triệu hoàng hậu hay là Phi Thế, Thái Học sư phụ cũng không hề biết y đang ở nơi nào. Trước khi rời khỏi Thanh Ngọc tinh cầu, Triệu Thiên Mạc đã nói Bội La sư phụ không truyền cho bất cứ người nào chuyện y theo phật giáo. Trước khi đi, y cũng không quên nhờ Bội La sư phụ, chăm sóc mộ phần Ngạn Cơ cùng các hảo hữu một thời. Thọ mệnh với trời đất, Bội La sư phụ tuy thương tiếc đồ đệ đã khuất của mình, nhưng cũng không quá chú tâm. Người này đi thì còn người khác tới thôi. Nhưng có một điều Triệu Thiên Mạc làm cho Thanh Ngọc tinh cầu, làm Bội La sư phụ nhớ mãi không quên.
...
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã trăm năm
Ầm ầm
Dưới Minh giới sâu thẳm, một tiếng động cực lớn vang khắp chân cầu Nại Hà, một vầng sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng khắp nơi không ngừng thôn phệ từng kí ức nhân gian, oán khí có, hận khí có, tâm khí có, bao nhiêu khí tức từ dơ bẩn nhất cho tới trong lành nhất trong Âm Ti được rót đầy vô từng chiếc lá Bỉ Ngạn, cứ bị thôn phệ như vậy chưa từng ngừng lại trong ngàn năm nay. Cuối cùng cũng tới lúc đột phá rồi.
Ngạn Cơ cảm thán:
- Từ sau khi bị Phách Lịch Tử đánh, ta mất toàn bộ kí ức, như một tờ giấy trắng. Chỉ duy nhất một điều hiện hữu trong đầu ta, ta phải hít thật nhiều, thôn phệ thật nhiều những oán khí này, nhưng linh hồn yêu quái phải luyện hóa chúng, đặc biệt những kẻ ác, luyện hóa càng nhiều ta càng cảm thấy dễ chịu, những tên tiểu cai ngục nơi này thường gọi ta là kẻ chuyên ăn thịt những linh hồn bị nhiễm bẩn."
Cuối cùng cũng chờ được một ngày này, cuối cùng cũng có nguyên thần rồi, có thể bước đi bằng đôi chân như vạn vật được rồi.
Ta mở đôi mắt nhắm nghiền cả ngàn năm, ta nhớ ta đã từng sống, nhưng lại không nhớ bất cứ thứ gì. Thật thú vị, ta đặt bàn chân mới của mình vào cầu Nại Hà, vốn dĩ chỉ được nhìn từ xa, cuối cùng cũng có cảm giác.
Hảo.
Vui vẻ nhảy nhót trên đôi chân mình, không kìm lòng được cảm thán: Thật là một cảm giác mỷ diệu. ngàn năm, ta đã chờ thời khắc này cả ngàn năm.
- Hừ, hơn ngàn năm, không sai biệt lắm, đến lúc nhuốm máu nơi đây rồi -
Nàng nở một nụ cười bán nguyệt, mang một tư vị kì lạ, nói sợ lại không đáng sợ, ai lại sợ người xinh đẹp nhường này chứ, nói không sợ, lại đáng sợ, ai mà một thân bào đỏ, đôi mắt màu máu cười ma mị giữa chốn hoàng tuyền này chứ. Chỉ có thể là quỷ.
Nhưng không, nàng là... cũng khó nói, trong quá trình ngưng luyện nguyên thần của nàng, từ ma đến quỷ, từ người đến tiên, từ phật tới yêu, miễn là người tội nghiệt nặng nề, nàng đều luyện hóa để trở thành bổn nguyên hết. Nên nói nàng là gì?, khi nàng hấp thụ cả những kí ức đau thương cùng chấp niệm mọi sinh vật trên cầu Nại Hà này.
Nàng nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định:
- Mọi người gọi ta là Ngạn Cơ, nhưng ta lại lớn lên từ dòng sống Vong Xuyên, thôi thì gọi là Vong Ngạn Cơ đi. Thật ý vị. Tên này khiến người khác đề phòng, hảo.
...
- Diêm Vương, nàng ta đã ngưng luyện thành công, đã có dáng người rồi - Phán Quan cẩn trọng vuốt chòm râu cười mỉm nói
- Để nàng ta tu hành ở đây một thời gian, xong rồi hẵng cho nàng về trần thế - Diêm Vương vui vẻ nói. Y cũng trông chờ coi số kiếp của nàng, ngày đầu thì phát hiện bí mật của Nhị Hoàng Tử, ngày sau không những làm loạn dây tơ Nguyệt Lão, làm loạn sắp xếp của Ti Mệnh tinh quân, cuối cùng còn đọa ma hại một vòng Âm Ti đau đầu.
Nguyên bản là đọa ma sẽ có hai dạng, loại thứ nhất là kiểu thông thường, đầu óc bị khống chế, khát máu, lấy nhân tộc làm trò tiêu khiến, loại thứ hai sẽ đầu nhập vào Hắc Ám Thâm Uyên, rời khỏi bài xích tam giới, trở thành một trong những tên đem lại tai kiếp cho nhân gian. Vốn dĩ nàng là người thiên đình, lại mang sứ mệnh trong người, nàng đọa ma vô Hắc Ám Thâm Uyên khác nào tát một phát vào mặt Thiên Đế, không những mất một vị tiên còn củng cố cho tộc nhân Ma Tổ, Yêu Tổ thêm mạnh.
Bình sinh thiên địa này có đúng một dòng sông thời gian, tên là Luần Hồi. Vạn vật trong tam giới này có cầu Nại Hà nối liền dòng sông thời gian, khi chết cõi tam giới đều tới đây để đầu thai, nếu là người đại công đức thì sẽ được thức tỉnh ký ức kiếp trước lên Thiên giới làm tiên, kẻ ác giả ác báo buộc xuống Địa Ngục trả nghiệp xong tự mất hết ký ức, sau đó đầu thai. Điều này cũng áp dụng với Hắc Ám Thâm Uyên, khi yêu tộc ma tộc nơi Hắc Ám Thâm Uyên chết đi, đều phải bước vào dòng sông thời gian. Có thể nói, dòng sông thời gian là thứ duy nhất chứa chấp cả hai bên tam giới và Hắc Ám Thâm Uyên. Nói đi cũng phải nói lại, những bậc tôn giả như Phật Tổ, Đạo Tổ, Ma Tổ hay Yêu Tổ đều có khả năng thẩm thấu vào dòng sông thời gian, dẫn hồn phách người chết đầu nhập phe phái họ.
Cũng may mắn, nàng phút cuối còn lý trí, vẫn là người thuộc cõi tam giới, hơn nữa còn tự mình chấm dứt sinh mạng nên bên phía Hắc Ám Thâm Uyên không thể bắt hồn nàng, một phần Ngạn Cơ pháp lực vẫn quá thấp, nên tầng lớp tôn giả ấy cũng sẽ không phí tâm cơ bắt cho bằng được nàng, ngẫm lại thời khắc đó, cũng tính là nguy hiểm.
Ngày hôm đó, thiên binh thiên tướng cũng chuẩn bị rợp đầy trời rồi. Thiên đình thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, một tiên nhân bị Ma Đạo từ Hắc Ám Thâm Uyên đoạt hồn, Thiến Đế thấy thật mất mặt. Hơn nữa, thêm một ma tộc là gây một họa cho nhân gian.
Điều này làm Ngạn Cơ trong mắt Diêm Vương rất đặc biệt, người làm Thiên Giới vốn dĩ nhàm chán trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
...
- Minh giới có bao nhiêu tầng, bao nhiêu lớp, bao nhiêu thân vệ, ta nhìn đến thuộc luôn rồi - Ngạn Cơ chán nản lấy chân đạp nước trong lòng buồn chán nói. Nàng nghe nói, nhân giới rất thú vị, đã nhiều lần ngỏ ý nhờ Hắc Bạch Vô Thường đại ca nói giúp nàng với Diêm Vương, nhưng đều nhận được câu trả lời đã không. Đã ở đây trăm năm rồi, nàng chịu không nổi nữa.
- Ngạn Cơ, đến đại điện - Phán Quan từ đằng xa truyền âm cho nàng
Lại chuyện gì nữa đây, bình thường ở đây, ta toàn bị bắt nạt, lúc thì múc canh thay Mạnh Bà, lúc thì xuống tầng thứ 17 18 Địa Ngục giải quyết mấy tên bất tuân, lúc thì ta phải tự đóng lại cây cầu Nại Hà sau bao năm sử dụng xuống cấp trầm trọng. Các người đừng thấy khó hiểu, nước chảy đá mòn, cây cầu tồn tại từ thời thượng cổ tới nay, hư hại không thể tránh khỏi. Đã không tự sửa chữa còn bắt ta sử dụng pháp lực để tu bổ cây cầu. Thiết nghĩ không thể trách Diêm Vương, quả thật điều này giúp ta tăng cách kiểm soát khí lực, nay đã thuần thục rất nhiều.
Năm đó, vừa ngưng luyện nguyên thần, có dáng nhân tộc, ta không thể kiếm soát pháp lực cuộn trào trong đan điền, thành quả là bao nhiêu tên tiểu yêu tầng thứ 1 đến tầng thứ 3 trong Âm Ti bị ta thôn phệ hết, trở thành đan dược cho ta.
Bởi vì ta thôn phệ chúng, điềm nhiên có luôn cả ký ức của chúng. Nghe Diêm Vương nói, đây là một năng lực rất hiếm khi xuất hiện trên nhân tộc, ta cũng lấy làm nở mũi. Nhưng thật không ngờ, Diêm Vương lại đang nói móc ta. Vốn dĩ năng lực này chỉ có những tên yêu ma chuyên làm chuyện ti bỉ, không lo tu luyện chỉ lo ăn thịt nhân tộc mới có năng lực này....
Ách, ta không có giống vậy. Năng lực ta khác, ta chỉ có thể ăn những linh hồn xấu xa mà thôi. Chúng càng xấu, ta hập thụ tu vi lại càng tăng cao.
...
- Ngạn Cơ, ngươi muốn lên Nhân giới dạo chơi không? - Diêm Vương ôn tồn hỏi
Ngạn Cơ ta lập tức đề phòng, không chuyện tốt gì trên trời rớt xuống không có lý do cả:
- Diêm Vương ngài nói thẳng
- Ta thấy ngươi ở đây cũng trăm năm rồi, tu luyện hay làm quen với thân thể mới cũng đã đại thành, nay ta cho ngươi lên Nhân giới mở mang đôi mắt. - Diêm Vương cười nửa miệng, tay khẽ phất vuốt chòm râu dài
- Có chuyện tốt vậy sao? - Ngạn Cơ nâng mắt, đôi mày khẽ nhíu lại, thu hết hành động đối phương vào tầm mắt
- Ngươi không muốn thì thôi - Diêm Vương làm bộ quay đi
- Không không, ta muốn, Diêm Vương ngài là người anh minh nhất chốn này, haha - Ngạn Cơ cười giảo hoạt, vội hóa phép một tách trà cùng một cây quạt, người chúi chúi một tay quạt lấy lòng Diêm Vương
Diêm Vương không ngần ngại cầm tách trà, cười mỉm nói:
- Coi như ngươi thức thời
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.