60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Chương 21: Chưa Từng Thấy Ai Không Biết Xấu Hổ Như Vậy
Miêu Bạch
19/09/2023
Gió nhẹ thổi tới, Lục Phương Phương mơ hồ nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người.
Quay đầu nhìn thoáng qua, cô thấy xa xa có ba người phụ nữ đang ôm trẻ.
Người gần nhất mặc áo bông hoa màu xanh da trời, trong lòng ôm một đứa bé, tay dắt một đứa bé, cách đó không xa còn có một đứa bé đang ngồi trên mặt đất.
“…”
Lục Phương Phương vô thức dụi dụi mắt. Nhưng nghĩ tới vào niên đại này, nhà có ba con cũng không tính là nhiều.
Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, cô cũng không ngại. Nhưng Vương Thục Phân ở bên cạnh lại thấy không vui.
Bà trực tiếp nói to: “Phi, nói lung tung cái gì đó? Tôi có con trai rồi, còn nữa, đây là em của tôi, không phải con tôi.”
A…
Hai chị dâu đối diện rất lúng túng. Bọn họ ôm con, trực tiếp tránh xa người phụ nữ mặc áo bông hoa vụn màu lam.
Suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không tốt lắm, mấy chị dâu ôm con rối rít rời đi.
Nhưng người phụ nữ mặc áo bông hoa vụn màu lam kia lại như không hề phát giác, còn ôm con bước lên trước vài bước, tò mò hỏi:
“Cái kia… Em gái chị cũng có thể theo chị tùy quân ư? Cái này không phù hợp với chính sách thì phải? Hình như đồng chí nhà chị là chính ủy, anh ấy cũng đồng ý cho chị làm vậy ư?”
Vương Thục Phân: “…”
“Em gái nuôi!”
Vương Thục Phân tức giận trả lời một câu, sau đó chẳng muốn quan tâm tới người phụ nữ này nữa, trực tiếp kéo Đại Nha bước đi nhanh hơn.
Phía sau, Lục Phương Phương vội vàng đuổi theo.
“Ôi? Chị dâu, sao chị đi vội vậy? Nói thêm vài câu nữa đã? Em tên Dương Ngọc Phượng, chị tên gì? Vừa lúc em đang rảnh rỗi, hay là em tới nhà chị chơi cho biết nhà?”
Dương Ngọc Phượng ôm con đuổi về trước vài bước, chợt nhận ra con gái không chạy theo mình, Dương Ngọc Phượng còn quay đầu lại hô vài tiếng.
Bé gái đang ngồi dưới đất tự chơi một mình, vốn không quan tâm tới Dương Ngọc Phượng. Thấy vậy, bà ta chỉ đành tiếc nuối dừng bước.
“Chị dâu, hôm nay trời không còn sớm nữa, hay là mai em lại tới đi.”
…
“Đây là kiểu người gì vậy? Chị chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.”
Vương Thục Phân nói thầm mấy câu, cảm thấy hơi buồn bực. Đây là lần đầu tiên bà đụng phải người như vậy.
Tới hàng nhà trệt thứ hai, bà quẹo phải đi thẳng. Đi thẳng tới căn nhà ở phía đông nhất rồi bà mới dừng lại.
“Em gái, đây là nhà chị.”
Lục Phương Phương tò mò nhìn xung quanh một hồi.
Hàng nhà trệt này có tổng cộng sáu nhà, trước mỗi nhà đều có một vườn rau nho nhỏ. Hiện tại trời lạnh, trên luống rau cũng không có rau gì.
Nhìn thấy vườn rau, Lục Phương Phương lại thấy thèm. Dù chỉ có một mảnh nhỏ thôi nhưng cũng tốt hơn ở nông thôn nhiều.
“Đi, em gái, mau vào nhà đi, Thiết Đản bị cha thằng bé dẫn đi tắm rửa rồi, hẳn là chưa về đâu.”
Vương Thục Phân đẩy cổng ra, Lục Phương Phương tò mò đi vào. Khoảng sân cũng không lớn, chỉ chừng 2-30m2, sân rất trống trải, không có thứ gì.
“Trước đây trong nhà chỉ có cha bọn nhỏ ở, cũng không chỉnh lý gì nhiều, chị định đợi thêm ít ngày nữa lại làm thêm một cái chuồng gà, nuôi mấy con gà mái.”
“Phía nam thì làm cái chuồng dê, dùng nuôi mấy con dê. Ngoài đại viện nhiều cỏ, cũng không thiếu đồ ăn cho bọn dê ăn…”
“Đúng rồi, chi nghe nói trong trung đoàn cổ vũ khai hoang, đồ vật trồng ra được chỉ cần nộp lên trung đoàn một ít, còn lại có thể giữ cho nhà mình.”
Quay đầu nhìn thoáng qua, cô thấy xa xa có ba người phụ nữ đang ôm trẻ.
Người gần nhất mặc áo bông hoa màu xanh da trời, trong lòng ôm một đứa bé, tay dắt một đứa bé, cách đó không xa còn có một đứa bé đang ngồi trên mặt đất.
“…”
Lục Phương Phương vô thức dụi dụi mắt. Nhưng nghĩ tới vào niên đại này, nhà có ba con cũng không tính là nhiều.
Nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, cô cũng không ngại. Nhưng Vương Thục Phân ở bên cạnh lại thấy không vui.
Bà trực tiếp nói to: “Phi, nói lung tung cái gì đó? Tôi có con trai rồi, còn nữa, đây là em của tôi, không phải con tôi.”
A…
Hai chị dâu đối diện rất lúng túng. Bọn họ ôm con, trực tiếp tránh xa người phụ nữ mặc áo bông hoa vụn màu lam.
Suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy không tốt lắm, mấy chị dâu ôm con rối rít rời đi.
Nhưng người phụ nữ mặc áo bông hoa vụn màu lam kia lại như không hề phát giác, còn ôm con bước lên trước vài bước, tò mò hỏi:
“Cái kia… Em gái chị cũng có thể theo chị tùy quân ư? Cái này không phù hợp với chính sách thì phải? Hình như đồng chí nhà chị là chính ủy, anh ấy cũng đồng ý cho chị làm vậy ư?”
Vương Thục Phân: “…”
“Em gái nuôi!”
Vương Thục Phân tức giận trả lời một câu, sau đó chẳng muốn quan tâm tới người phụ nữ này nữa, trực tiếp kéo Đại Nha bước đi nhanh hơn.
Phía sau, Lục Phương Phương vội vàng đuổi theo.
“Ôi? Chị dâu, sao chị đi vội vậy? Nói thêm vài câu nữa đã? Em tên Dương Ngọc Phượng, chị tên gì? Vừa lúc em đang rảnh rỗi, hay là em tới nhà chị chơi cho biết nhà?”
Dương Ngọc Phượng ôm con đuổi về trước vài bước, chợt nhận ra con gái không chạy theo mình, Dương Ngọc Phượng còn quay đầu lại hô vài tiếng.
Bé gái đang ngồi dưới đất tự chơi một mình, vốn không quan tâm tới Dương Ngọc Phượng. Thấy vậy, bà ta chỉ đành tiếc nuối dừng bước.
“Chị dâu, hôm nay trời không còn sớm nữa, hay là mai em lại tới đi.”
…
“Đây là kiểu người gì vậy? Chị chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.”
Vương Thục Phân nói thầm mấy câu, cảm thấy hơi buồn bực. Đây là lần đầu tiên bà đụng phải người như vậy.
Tới hàng nhà trệt thứ hai, bà quẹo phải đi thẳng. Đi thẳng tới căn nhà ở phía đông nhất rồi bà mới dừng lại.
“Em gái, đây là nhà chị.”
Lục Phương Phương tò mò nhìn xung quanh một hồi.
Hàng nhà trệt này có tổng cộng sáu nhà, trước mỗi nhà đều có một vườn rau nho nhỏ. Hiện tại trời lạnh, trên luống rau cũng không có rau gì.
Nhìn thấy vườn rau, Lục Phương Phương lại thấy thèm. Dù chỉ có một mảnh nhỏ thôi nhưng cũng tốt hơn ở nông thôn nhiều.
“Đi, em gái, mau vào nhà đi, Thiết Đản bị cha thằng bé dẫn đi tắm rửa rồi, hẳn là chưa về đâu.”
Vương Thục Phân đẩy cổng ra, Lục Phương Phương tò mò đi vào. Khoảng sân cũng không lớn, chỉ chừng 2-30m2, sân rất trống trải, không có thứ gì.
“Trước đây trong nhà chỉ có cha bọn nhỏ ở, cũng không chỉnh lý gì nhiều, chị định đợi thêm ít ngày nữa lại làm thêm một cái chuồng gà, nuôi mấy con gà mái.”
“Phía nam thì làm cái chuồng dê, dùng nuôi mấy con dê. Ngoài đại viện nhiều cỏ, cũng không thiếu đồ ăn cho bọn dê ăn…”
“Đúng rồi, chi nghe nói trong trung đoàn cổ vũ khai hoang, đồ vật trồng ra được chỉ cần nộp lên trung đoàn một ít, còn lại có thể giữ cho nhà mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.