60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Chương 42: Có Căn Nhà Của Hai Người
Miêu Bạch
24/09/2023
Anh móc chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Lục Phương Phương, trịnh trọng nói: “Đồng chí Lục Phương Phương, em mở cửa đi.”
“A…!”
Lục Phương Phương che miệng, cũng rất kích động.
Lưu lạc hơn một tháng, chạy nạn năm tỉnh, cuối cùng cô cũng có được một căn nhà ở thế giới này!
Hai tay hơi run rẩy.
Cô bước lên trước, cầm chìa khóa cắm vào ổ, sau đó dùng sức đẩy cổng!
“Két két.”
Cổng mới vừa mở ra, một mảnh sân nhỏ đã đập vào mắt cô.
Đã lâu không có người ở, trong sân mọc đầy cỏ dại khô vàng, trông có vẻ lộn xộn bừa bộn.
Lục Phương Phương cố nén kích động, quay đầu nhìn về phía Trang Minh Thành, lại vẫy tay với anh.
Chờ khi Trang Minh Thành đi tới, hai người cùng sóng vai bước vào đại viện.
Phòng ở trong đại viện gia quyến có quy cách giống nhau, cái sân này cũng xấp xỉ 2-30m2.
Trong sân trống rỗng, ngoại trừ cỏ dại thì chẳng còn gì nữa, nhưng Lục Phương Phương vẫn rất hưng phấn.
Trang Minh Thành nhìn xung quanh một hồi, nói: “Đợi chút nữa anh đi mượn cái cuốc, thu dọn bớt cỏ dại trong sân.”
“Được, chúng ta vào trong xem thử.”
Trang Minh Thành nắm tay Lục Phương Phương kéo cô vào phòng bắc.
“Khụ khụ.”
Lục Phương Phương híp mắt lại, bịt kín miệng mũi.
Cái nhà này vẫn luôn đóng kín cửa, không người ở, chỗ nào cũng bám đầy bụi.
Cô quan sát tỉ mỉ một hồi, căn phòng này giống với phòng nhà Tiêu chính ủy, chia làm hai gian trong ngoài, ở giữa có tường ngăn cách.
Đi vào buồng trong nhìn nhìn, chỉ thấy trên bệ cửa sổ đầy đất, muốn vào ở thì phải thu dọn kỹ càng mới được.
“Sau này chúng ta bày một cái giường bên cửa sổ buồng trong, chúng ta ngủ ở trong này, gian ngoài bày một cái bàn, ăn cơm ở phía ngoài. Minh Thành, anh thấy sao?”
Lục Phương Phương hưng phấn, bắt đầu quy hoạch phòng ở.
“Ở bên phía tường bắc của buồng trong, chúng ta đặt một cái tủ quần áo, sau này lại chứa quần áo của hai ta.”
“Đúng rồi, còn phải mua một cái bếp lò, giống nhà Tiêu chính ủy là được, sau này lại đốt than sưởi ấm rồi nấu cơm…”
Lục Phương Phương sờ lên cằm, nhìn vị trí gần cửa sổ buồng trong, bắt đầu suy nghĩ:
“Minh Thành, anh nói xem chúng ta nên mua giường gỗ hay nên tự mình làm giường sưởi? Hẳn mùa đông ở đây lạnh lắm đúng không?”
Đợi một hồi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Lục Phương Phương cảm thấy hơi kỳ quái.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trang Minh Thành đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, hai tai đỏ bừng lên, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
“Minh Thành? Minh Thành?”
Gọi hai tiếng vẫn không thấy anh có phản ứng, Lục Phương Phương vươn tay quơ quơ trước mặt anh:
“Đồng chí Trang Minh Thành, anh nghe thấy mấy lời em mới nói không?”
Trang Minh Thành sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng: “Chuyện trong nhà, em cứ quyết định là được.”
“Cái gì nha? Em đang hỏi anh mùa đông ở đây có lạnh hay không!!!”
“A…”
Mặt Trang Minh Thành đỏ bừng lên.
Vừa nãy, nghe thấy Lục Phương Phương nhắc tới chuyện giường chiếu và vân vân, anh không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ linh tinh tới cuộc sống sau này.
Khụ khụ…
Thấy Lục Phương Phương đang nhìn mình chằm chằm, anh tránh né ánh mắt cô, vội vàng gật đầu: “Lạnh, rất lạnh.”
Nói xong, Trang Minh Thành lại chột dạ cúi đầu.
Anh là một chiến sĩ, không thể suy nghĩ linh tinh được, như vậy không tốt!
Lục Phương Phương nghi ngờ nhìn anh, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng anh đang xấu hổ.
“A…!”
Lục Phương Phương che miệng, cũng rất kích động.
Lưu lạc hơn một tháng, chạy nạn năm tỉnh, cuối cùng cô cũng có được một căn nhà ở thế giới này!
Hai tay hơi run rẩy.
Cô bước lên trước, cầm chìa khóa cắm vào ổ, sau đó dùng sức đẩy cổng!
“Két két.”
Cổng mới vừa mở ra, một mảnh sân nhỏ đã đập vào mắt cô.
Đã lâu không có người ở, trong sân mọc đầy cỏ dại khô vàng, trông có vẻ lộn xộn bừa bộn.
Lục Phương Phương cố nén kích động, quay đầu nhìn về phía Trang Minh Thành, lại vẫy tay với anh.
Chờ khi Trang Minh Thành đi tới, hai người cùng sóng vai bước vào đại viện.
Phòng ở trong đại viện gia quyến có quy cách giống nhau, cái sân này cũng xấp xỉ 2-30m2.
Trong sân trống rỗng, ngoại trừ cỏ dại thì chẳng còn gì nữa, nhưng Lục Phương Phương vẫn rất hưng phấn.
Trang Minh Thành nhìn xung quanh một hồi, nói: “Đợi chút nữa anh đi mượn cái cuốc, thu dọn bớt cỏ dại trong sân.”
“Được, chúng ta vào trong xem thử.”
Trang Minh Thành nắm tay Lục Phương Phương kéo cô vào phòng bắc.
“Khụ khụ.”
Lục Phương Phương híp mắt lại, bịt kín miệng mũi.
Cái nhà này vẫn luôn đóng kín cửa, không người ở, chỗ nào cũng bám đầy bụi.
Cô quan sát tỉ mỉ một hồi, căn phòng này giống với phòng nhà Tiêu chính ủy, chia làm hai gian trong ngoài, ở giữa có tường ngăn cách.
Đi vào buồng trong nhìn nhìn, chỉ thấy trên bệ cửa sổ đầy đất, muốn vào ở thì phải thu dọn kỹ càng mới được.
“Sau này chúng ta bày một cái giường bên cửa sổ buồng trong, chúng ta ngủ ở trong này, gian ngoài bày một cái bàn, ăn cơm ở phía ngoài. Minh Thành, anh thấy sao?”
Lục Phương Phương hưng phấn, bắt đầu quy hoạch phòng ở.
“Ở bên phía tường bắc của buồng trong, chúng ta đặt một cái tủ quần áo, sau này lại chứa quần áo của hai ta.”
“Đúng rồi, còn phải mua một cái bếp lò, giống nhà Tiêu chính ủy là được, sau này lại đốt than sưởi ấm rồi nấu cơm…”
Lục Phương Phương sờ lên cằm, nhìn vị trí gần cửa sổ buồng trong, bắt đầu suy nghĩ:
“Minh Thành, anh nói xem chúng ta nên mua giường gỗ hay nên tự mình làm giường sưởi? Hẳn mùa đông ở đây lạnh lắm đúng không?”
Đợi một hồi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Lục Phương Phương cảm thấy hơi kỳ quái.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trang Minh Thành đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, hai tai đỏ bừng lên, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
“Minh Thành? Minh Thành?”
Gọi hai tiếng vẫn không thấy anh có phản ứng, Lục Phương Phương vươn tay quơ quơ trước mặt anh:
“Đồng chí Trang Minh Thành, anh nghe thấy mấy lời em mới nói không?”
Trang Minh Thành sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng: “Chuyện trong nhà, em cứ quyết định là được.”
“Cái gì nha? Em đang hỏi anh mùa đông ở đây có lạnh hay không!!!”
“A…”
Mặt Trang Minh Thành đỏ bừng lên.
Vừa nãy, nghe thấy Lục Phương Phương nhắc tới chuyện giường chiếu và vân vân, anh không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ linh tinh tới cuộc sống sau này.
Khụ khụ…
Thấy Lục Phương Phương đang nhìn mình chằm chằm, anh tránh né ánh mắt cô, vội vàng gật đầu: “Lạnh, rất lạnh.”
Nói xong, Trang Minh Thành lại chột dạ cúi đầu.
Anh là một chiến sĩ, không thể suy nghĩ linh tinh được, như vậy không tốt!
Lục Phương Phương nghi ngờ nhìn anh, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng anh đang xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.