60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Chương 46: Mì Sợi
Miêu Bạch
24/09/2023
Nếu cần sống trong đại viện gia quyến, cô cũng phải mau chóng rèn luyện bản thân mới được, nếu không, chỉ riêng chuyện bưng nước sinh hoạt đã thành nan đề.
Nơi dừng chân của trung đoàn thật sự hẻo lánh, tuy trong đại viện đã được kéo điện nhưng còn chưa có hệ thống cung cấp nước, muốn dùng nước thì phải tới giếng nước trong đại viện gánh về.
Nếu không có sức gánh nước sẽ gặp phiền toái.
Nhà Vương Thục Phân ngay sau nhà cô, cách rất gần, chẳng bao lâu hai người đã tới trước cổng.
Lục Phương Phương lên trước mở cửa, để Vương Thục Phân bưng nước vào.
Vào sân, Lục Phương Phương nhìn một vòng, rõ ràng trong sân đã gọn gàng hơn trước kia không ít. Phía đông nhất của sân có thêm một vòng rào tre, vừa nhìn đã biết bọn họ chuẩn bị nuôi gà.
Vào phòng bắc, Đại Nha với Thiết Đản đều đang ở đây. Hai đứa nhỏ thấy Lục Phương Phương đi tới, cũng rất vui vẻ, rối rít chào thím.
Vương Thục Phân vừa nấu cơm vừa nói chuyện với Lục Phương Phương.
Bà xuất thân nông thôn, không có văn hóa gì, cũng không trông mong có thể tìm được việc làm trong đoàn. Bà quyết định khai hoang nuôi gia súc gia cầm phụ giúp gia đình.
Nghe thấy Lục Phương Phương cũng có ý này, bà rất vui vẻ.
“Em gái, chuyện khác chị không dám mạnh miệng, nhưng trồng trọt chị biết. Nếu em có gì không rõ, cứ tới hỏi chị.”
Lục Phương Phương gật đầu cười.
Cũng hết cách rồi. Đời trước cô là sinh viên, nhưng dấn thân vào niên đại này, kinh nghiệm kiếp trước chẳng tạo ra chút tác dụng nào, cũng chỉ có thể làm ruộng nuôi gia đình.
Nghĩ tới mảnh đất hoang bên bờ sông mình thấy được lúc sáng, cô lại nói cho Vương Thục Phân nghe.
“Đất hoang bên bờ sông hẳn phải rất màu mỡ mới đúng, sao lại không thu hoạch được gì?”
Vương Thục Phân hơi nghi ngờ. Suy nghĩ một hồi, bà lại lắc đầu:
“Để tối chị hỏi ông nhà chị xem. Em gái, nếu như không ai muốn, vậy chị sẽ kêu ông nhà chị cho em trồng.”
“Tới lúc đó, chị cũng khai hoang ngay gần đấy, hai chúng ta cùng nhau trồng trọt.”
Lục Phương Phương mỉm cười đồng ý.
Một lát sau, Vương Thục Phân cán mì sợi xong xuôi bỏ vào nồi.
Chờ khi mở nắp nồi ra, bà lại gắp cho con trai con gái mỗi đứa một bát, em gái Lục Phương Phương cũng được gắp một bát đầy tràn.
Khi ăn mì, Vương Thục Phân ngồi bên cạnh bàn thở dài một hơi:
“Ở đây chỗ nào cũng tốt, chỉ là mùa đông hơi dài, thiếu rau xanh. Em gái, chờ tới mùa hè, em phải phơi nhiều rau khô một chút, nếu không mùa đông sẽ không có rau ăn.”
Lục Phương Phương gật đầu tán thành, khắc ghi chuyện phơi khô rau vào trong lòng.
Mùa đông ở Đại Tây Bắc dài dằng dặc, nếu không có rau dưa ăn, ngày tháng sẽ khó chịu vô cùng. Hơn nữa không có rau, thân thể cũng sẽ thiếu chất.
Xem ra, cô phải trồng nhiều rau dưa trên mảnh đất hoang bên sông một chút mới được.
Vừa lúc ngày kia có xe tới huyện thành, cô phải tới tiệm hạt giống quốc doanh mua một ít hạt giống rau dưa.
Trời sắp nóng lên rồi, cũng tới thời điểm trồng trọt.
Nghĩ tới huyện thành, Lục Phương Phương lại nói với Vương Thục Phân.
Vương Thục Phân nghe xong cũng rất vui vẻ. Vừa lúc bà cũng muốn lên huyện mua ít đồ, hai người hẹn nhau ngày kia cùng đi.
Cơm nước xong, Lục Phương Phương cảm tạ một phen rồi vội vàng về nhà mình. Cô sợ Trang Minh Thành không thấy mình ở nhà sẽ vội vã.
Nhưng chờ khi Lục Phương Phương về nhà nhìn lại, vốn không thấy bóng dáng Trang Minh Thành đâu.
Nơi dừng chân của trung đoàn thật sự hẻo lánh, tuy trong đại viện đã được kéo điện nhưng còn chưa có hệ thống cung cấp nước, muốn dùng nước thì phải tới giếng nước trong đại viện gánh về.
Nếu không có sức gánh nước sẽ gặp phiền toái.
Nhà Vương Thục Phân ngay sau nhà cô, cách rất gần, chẳng bao lâu hai người đã tới trước cổng.
Lục Phương Phương lên trước mở cửa, để Vương Thục Phân bưng nước vào.
Vào sân, Lục Phương Phương nhìn một vòng, rõ ràng trong sân đã gọn gàng hơn trước kia không ít. Phía đông nhất của sân có thêm một vòng rào tre, vừa nhìn đã biết bọn họ chuẩn bị nuôi gà.
Vào phòng bắc, Đại Nha với Thiết Đản đều đang ở đây. Hai đứa nhỏ thấy Lục Phương Phương đi tới, cũng rất vui vẻ, rối rít chào thím.
Vương Thục Phân vừa nấu cơm vừa nói chuyện với Lục Phương Phương.
Bà xuất thân nông thôn, không có văn hóa gì, cũng không trông mong có thể tìm được việc làm trong đoàn. Bà quyết định khai hoang nuôi gia súc gia cầm phụ giúp gia đình.
Nghe thấy Lục Phương Phương cũng có ý này, bà rất vui vẻ.
“Em gái, chuyện khác chị không dám mạnh miệng, nhưng trồng trọt chị biết. Nếu em có gì không rõ, cứ tới hỏi chị.”
Lục Phương Phương gật đầu cười.
Cũng hết cách rồi. Đời trước cô là sinh viên, nhưng dấn thân vào niên đại này, kinh nghiệm kiếp trước chẳng tạo ra chút tác dụng nào, cũng chỉ có thể làm ruộng nuôi gia đình.
Nghĩ tới mảnh đất hoang bên bờ sông mình thấy được lúc sáng, cô lại nói cho Vương Thục Phân nghe.
“Đất hoang bên bờ sông hẳn phải rất màu mỡ mới đúng, sao lại không thu hoạch được gì?”
Vương Thục Phân hơi nghi ngờ. Suy nghĩ một hồi, bà lại lắc đầu:
“Để tối chị hỏi ông nhà chị xem. Em gái, nếu như không ai muốn, vậy chị sẽ kêu ông nhà chị cho em trồng.”
“Tới lúc đó, chị cũng khai hoang ngay gần đấy, hai chúng ta cùng nhau trồng trọt.”
Lục Phương Phương mỉm cười đồng ý.
Một lát sau, Vương Thục Phân cán mì sợi xong xuôi bỏ vào nồi.
Chờ khi mở nắp nồi ra, bà lại gắp cho con trai con gái mỗi đứa một bát, em gái Lục Phương Phương cũng được gắp một bát đầy tràn.
Khi ăn mì, Vương Thục Phân ngồi bên cạnh bàn thở dài một hơi:
“Ở đây chỗ nào cũng tốt, chỉ là mùa đông hơi dài, thiếu rau xanh. Em gái, chờ tới mùa hè, em phải phơi nhiều rau khô một chút, nếu không mùa đông sẽ không có rau ăn.”
Lục Phương Phương gật đầu tán thành, khắc ghi chuyện phơi khô rau vào trong lòng.
Mùa đông ở Đại Tây Bắc dài dằng dặc, nếu không có rau dưa ăn, ngày tháng sẽ khó chịu vô cùng. Hơn nữa không có rau, thân thể cũng sẽ thiếu chất.
Xem ra, cô phải trồng nhiều rau dưa trên mảnh đất hoang bên sông một chút mới được.
Vừa lúc ngày kia có xe tới huyện thành, cô phải tới tiệm hạt giống quốc doanh mua một ít hạt giống rau dưa.
Trời sắp nóng lên rồi, cũng tới thời điểm trồng trọt.
Nghĩ tới huyện thành, Lục Phương Phương lại nói với Vương Thục Phân.
Vương Thục Phân nghe xong cũng rất vui vẻ. Vừa lúc bà cũng muốn lên huyện mua ít đồ, hai người hẹn nhau ngày kia cùng đi.
Cơm nước xong, Lục Phương Phương cảm tạ một phen rồi vội vàng về nhà mình. Cô sợ Trang Minh Thành không thấy mình ở nhà sẽ vội vã.
Nhưng chờ khi Lục Phương Phương về nhà nhìn lại, vốn không thấy bóng dáng Trang Minh Thành đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.