60 Tùy Quân: Chạy Nạn, Thiểm Hôn Anh Chàng Kỵ Binh
Chương 35: Tình Nhân Trong Mộng
Miêu Bạch
24/09/2023
Lục Phương Phương càng nhìn càng động tâm, lại vội vàng hỏi:
“Chị dâu Mạn Linh, chị dâu khai hoang kia còn cần miếng đất này nữa không?”
Tôn Mạn Linh sửng sốt một hồi, sau đó lại cảm tấy hơi bất đắc dĩ.
Xem ra bản thân Phương Phương còn chưa từ bỏ suy nghĩ khai hoang.
Thôi quên đi, người trẻ tuổi thường thích mơ tưởng hão huyền, đợi khi va chạm nhiều sẽ biết đau thôi.
Tôn Mạn Linh gật đầu nói:
“Chị dâu khai hoang trước đó đã dọn đi theo chồng rồi, nếu em muốn trồng, cứ nói cho trung đoàn một tiếng là được, không ai giành với em đâu.”
Nói xong câu cuối cùng, ngay cả Tôn Mạn Linh cũng thấy vui vẻ.
Mấy chị dâu có thể ở trong đại viện, tiền lương của chồng đều không thấp, đủ nuôi cả gia đình thậm chí còn có tiền để dành.
Có chị dâu còn chẳng muốn tìm công việc đàng hoàng, càng đừng nói tới khai hoang trồng trọt.
Lại nói tiếp, kể ra cũng bất đắc dĩ. Thời này muốn mua đồ gì cũng cần phiếu, có tiền cũng chẳng có tác dụng gì.
Chồng bọn họ có tiền lương cao thật, nhưng phiếu vé lại giới hạn, muốn tiêu hết tiền cũng không phải chuyện đơn giản.
Lục Phương Phương mặc kệ chị dâu Mạn Linh nghĩ thế nào, cô chỉ cảm thấy mảnh đất ở thượng du này đúng là tình nhân trong mộng của cô.
Cô đã quyết định, đợi khi chuyển tới đại viện, cô sẽ xin trung đoàn mảnh đất này.
Có mảnh đất này rồi, cô có thể nuôi gà, nuôi chim cút, trồng lương thực.
“Phương Phương, nếu em muốn làm nông thật, không bằng nuôi mấy con dê đi. Tới lúc đó em còn chẳng cần tốn công khai hoang.”
“Xung quanh đoàn ta toàn là thảo nguyên, rất tiện cho việc chăn nuôi dê. Nhưng em không thể nuôi nhiều.”
“Bởi cỏ xung quanh trung đoàn là cỏ nuôi ngựa, nếu em nuôi nhiều dê quá trong đoàn sẽ có ý kiến, nhưng em chỉ nuôi một hai con thì không vấn đề gì.”
Lục Phương Phương gật đầu. Đúng là cô cũng có suy nghĩ nuôi dê, tới lúc đó phân dê có thể dùng để trồng hoa màu.
Ngắm nhìn tuyết sơn xa xa, cô thật sự muốn làm một trận lớn! Kỳ Liên sơn, cô thật sự tới đúng chỗ rồi!
…
“A?”
Lục Phương Phương đang ngồi xổm bên bờ sông giặt quần áo, đột nhiên cô nhìn thấy có con cá bơi trong nước.
Con sông nhỏ ở gần trung đoàn này rộng chừng năm sáu mét, nước sông không sâu. Cô lại nhìn kỹ một chút, phát hiện trong sông còn có không ít cá.
Loại cá lớn chừng ngón tay này, cho người ăn thì hơi nhỏ, nhưng dùng cho gà cho chim ăn thì đúng là thích hợp tới không thể thích hợp hơn.
Đôi mắt Lục Phương Phương sáng lên, hưng phấn khôn kể.
Chờ sau này lại bắt cá con cho gà ăn, cho chim ăn, như vậy không chỉ tiết kiệm được lương thực, gà với chim cút ăn cá con lớn lên cũng nhanh, nói không chừng còn có thể đẻ hai trứng mỗi ngày!
Lục Phương Phương dùng sức chà xát quần áo, không nhịn được bắt đầu cười ngây ngô.
Tôn Mạn Linh đang ngồi bên cạnh, tò mò nhìn Lục Phương Phương. Thấy Lục Phương Phương cười ngây ngô, Tôn Mạn Linh lại mỉm cười lắc đầu.
Chị ấy vắt khô quần áo rồi bỏ vào trong chậu, sau đó bưng chậu lên:
“Phương Phương, nhà chị ở hàng thứ ba trong đại viện, ở hướng đông nhà đầu tiên, khi nào em rảnh tới tìm chị chơi, chị về trước đây.”
“Chị dâu Mạn Linh, chị đi thong thả, có thời gian em nhất định sẽ tới.”
Lục Phương Phương lại nói vài câu cảm ơn. Mãi tới khi Tôn Mạn Linh đi ra rồi, cô mới lại cúi đầu giặt quần áo tiếp.
“Chị dâu Mạn Linh, chị dâu khai hoang kia còn cần miếng đất này nữa không?”
Tôn Mạn Linh sửng sốt một hồi, sau đó lại cảm tấy hơi bất đắc dĩ.
Xem ra bản thân Phương Phương còn chưa từ bỏ suy nghĩ khai hoang.
Thôi quên đi, người trẻ tuổi thường thích mơ tưởng hão huyền, đợi khi va chạm nhiều sẽ biết đau thôi.
Tôn Mạn Linh gật đầu nói:
“Chị dâu khai hoang trước đó đã dọn đi theo chồng rồi, nếu em muốn trồng, cứ nói cho trung đoàn một tiếng là được, không ai giành với em đâu.”
Nói xong câu cuối cùng, ngay cả Tôn Mạn Linh cũng thấy vui vẻ.
Mấy chị dâu có thể ở trong đại viện, tiền lương của chồng đều không thấp, đủ nuôi cả gia đình thậm chí còn có tiền để dành.
Có chị dâu còn chẳng muốn tìm công việc đàng hoàng, càng đừng nói tới khai hoang trồng trọt.
Lại nói tiếp, kể ra cũng bất đắc dĩ. Thời này muốn mua đồ gì cũng cần phiếu, có tiền cũng chẳng có tác dụng gì.
Chồng bọn họ có tiền lương cao thật, nhưng phiếu vé lại giới hạn, muốn tiêu hết tiền cũng không phải chuyện đơn giản.
Lục Phương Phương mặc kệ chị dâu Mạn Linh nghĩ thế nào, cô chỉ cảm thấy mảnh đất ở thượng du này đúng là tình nhân trong mộng của cô.
Cô đã quyết định, đợi khi chuyển tới đại viện, cô sẽ xin trung đoàn mảnh đất này.
Có mảnh đất này rồi, cô có thể nuôi gà, nuôi chim cút, trồng lương thực.
“Phương Phương, nếu em muốn làm nông thật, không bằng nuôi mấy con dê đi. Tới lúc đó em còn chẳng cần tốn công khai hoang.”
“Xung quanh đoàn ta toàn là thảo nguyên, rất tiện cho việc chăn nuôi dê. Nhưng em không thể nuôi nhiều.”
“Bởi cỏ xung quanh trung đoàn là cỏ nuôi ngựa, nếu em nuôi nhiều dê quá trong đoàn sẽ có ý kiến, nhưng em chỉ nuôi một hai con thì không vấn đề gì.”
Lục Phương Phương gật đầu. Đúng là cô cũng có suy nghĩ nuôi dê, tới lúc đó phân dê có thể dùng để trồng hoa màu.
Ngắm nhìn tuyết sơn xa xa, cô thật sự muốn làm một trận lớn! Kỳ Liên sơn, cô thật sự tới đúng chỗ rồi!
…
“A?”
Lục Phương Phương đang ngồi xổm bên bờ sông giặt quần áo, đột nhiên cô nhìn thấy có con cá bơi trong nước.
Con sông nhỏ ở gần trung đoàn này rộng chừng năm sáu mét, nước sông không sâu. Cô lại nhìn kỹ một chút, phát hiện trong sông còn có không ít cá.
Loại cá lớn chừng ngón tay này, cho người ăn thì hơi nhỏ, nhưng dùng cho gà cho chim ăn thì đúng là thích hợp tới không thể thích hợp hơn.
Đôi mắt Lục Phương Phương sáng lên, hưng phấn khôn kể.
Chờ sau này lại bắt cá con cho gà ăn, cho chim ăn, như vậy không chỉ tiết kiệm được lương thực, gà với chim cút ăn cá con lớn lên cũng nhanh, nói không chừng còn có thể đẻ hai trứng mỗi ngày!
Lục Phương Phương dùng sức chà xát quần áo, không nhịn được bắt đầu cười ngây ngô.
Tôn Mạn Linh đang ngồi bên cạnh, tò mò nhìn Lục Phương Phương. Thấy Lục Phương Phương cười ngây ngô, Tôn Mạn Linh lại mỉm cười lắc đầu.
Chị ấy vắt khô quần áo rồi bỏ vào trong chậu, sau đó bưng chậu lên:
“Phương Phương, nhà chị ở hàng thứ ba trong đại viện, ở hướng đông nhà đầu tiên, khi nào em rảnh tới tìm chị chơi, chị về trước đây.”
“Chị dâu Mạn Linh, chị đi thong thả, có thời gian em nhất định sẽ tới.”
Lục Phương Phương lại nói vài câu cảm ơn. Mãi tới khi Tôn Mạn Linh đi ra rồi, cô mới lại cúi đầu giặt quần áo tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.