7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 37: Kẻ giết chết trái tim
Ân Tầm
27/05/2015
Giọng nói Lục Bắc Thần rất lạnh lùng, năm chữ không dài không ngắn nhưng lại tạo thành như một ống thép cuộn tròn sau lưng Cố Sơ. Cô hít thở không thông, cảm giác đau đớn lan nhanh như giọt mực thấm trên giấy Tuyên Thành. Cố Sơ nhìn chăm chăm Lục Bắc Thần, ánh mắt có chút hoài nghi, nỗi đau tự động được che giấu dưới con mắt lạnh như băng của anh, đầu Cố Sơ lúc này chỉ vang vang mấy chữ kia: Bắc Thâm đã chết!
*Giấy Tuyên Thành: Là loại giấy được dùng để viết thư pháp, được sản xuất tại Tuyên Châu, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Giấy Tuyên Thành trắng mịn, chất giấy dai, bền, khó rách, không bị mọt đục, thấm nước nhanh và đều, lưu trữ được rất lâu.
Điều này đã rõ ràng.
Cố Sơ không tin.
Một lúc lâu sau, Cố Sơ mới run rẩy nói: “Anh gạt tôi phải không?”
“Làm Cố tiểu tư thất vọng, tôi đây trước nay không phải là người thích nói đùa”. Gương mặt Lục Bắc Thần vẫn duy trì nét lạnh lùng.
Cố Sơ buông thõng cánh tay, ở phía dưới bàn ăn, các ngón tay bất giác cuộn chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn. Cô biết rõ chẳng ai lại mang chuyện này ra đùa, nếu người đàn ông đang ngồi đối diện cô không phải là Lục Bắc Thâm, thì quả thật anh không cần trêu chọc cô.
Nhiều năm trôi qua, cô luôn cất giấu trái tim của mình, không dám mang nó sưởi ấm dưới ánh mặt trời. Bởi làm như vậy cô sẽ nhớ đến rất nhiều điều, rất nhiều việc cô muốn quên đi sẽ lại trỗi dậy. Nhưng trong lòng cô luôn luôn chất chứa hi vọng để qua ngần ấy năm cô vẫn có thể an tâm an tĩnh sống tốt. Hi vọng đó chính là Lục Bắc Thâm. Cô không hi vọng cao sang sẽ cùng anh nối lại tình xưa, sai chính là sai, chính cô gây nên tội phải gánh chịu, nhưng điều cô mong đợi Lục Bắc Thâm sẽ lãng quên quá khứ đau buồn, mỗi một ngày trôi qua anh đều sống trong hạnh phúc mới.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập, Cố Sơ biết trái tim mình đang rỉ máu.
“Vì sao … lại như vậy?” Cố Sơ yếu ớt hỏi.
“Ngay chính năm cô chọn rời xa nó.” Lục Bắc Thần ngồi đó, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Sơ, sóng lưng thẳng tắp: “Khi nó biết cho dù cầu xin thế nào cô cũng không hồi tâm chuyển ý, Bắc Thâm đồng ý đi nhận suất học bổng du học cuối cùng. Sau nửa năm du học, nó nhận được tin cô đính hôn cùng thiếu gia nhà họ Kiều, nó gần như phát điên. Bất chấp người nhà can ngăn, nó một mực đòi về Thượng Hải. Kết quả khi ra đến sân bay, liền gặp tai nạn. Người ngăn nó đi là tôi. Bắc Thâm chưa bao giờ giấu tôi chuyện gì, chuyện cô và nó tôi đều biết rất rõ ràng.”
Nói đến đây, Lục Bắc Thần hướng người về phía trước. Ánh đèn làm nghiêng bóng anh, hình dáng nhỏ nhắn của Cố Sơ như bị thân ảnh cao lớn của người đàn ông cắn nuốt: “Thậm chí bao gồm cả việc, cô làm cách nào để nó can tâm tình nguyện yêu cô hết lòng, rồi sau đó lại vô tình vứt bỏ.”
“Tôi …”
“Cô muốn tự biện bạch?” Lục Bắc Thần cắn răng nói: “Cô nợ nó nhiều như vậy, cho rằng chỉ vài ba câu bào chữa, trưng ra bộ mặt vô tội là có thể phủ nhận tất cả sao?”
Tim cô như bị cứa một nhát, đây là lỗi của cô, cô chưa bao giờ có ý định bạo biện cho mình. Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến Bắc Thâm đã không còn, hơn nữa lại là do chính cô.
“Bắc Thâm trước mặt tôi vẫn nói cô rất hiền thục, dịu dàng” Lục Bắc Thần cười lạnh: “Trái lại tôi lại rất muốn chính tai mình nghe xem Cố tiểu thư đánh giá mình thế nào? Một kẻ đã giết chết trái tim người khác làm sao vẫn có thể có được hai chữ “Thiện lương”, hả?”
“Tôi chưa từng nghĩ …. Chưa từng nghĩ sẽ xảy ra việc này …. Tôi …”
“Bởi từ trước đến giờ Cố tiểu thư chưa từng trải qua cảm giác áy náy, như thế nào chính mình bức một người đàn ông đến phát điên” Lục Bắc Thần hung hăng nói.
Ngón tay Cố Sơ vẫn cuộn chặt, rất chặt, chặt đến nổi Cố Sơ có thể cảm nhận được lòng bàn tay đã bị cứa đứt, nhưng vẫn không bằng trái tim cô đang ồ ạt rỉ máu.
“Nhìn qua thì trông có vẻ là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết, nhưng sự thật lại là một con rắn độc tâm địa độc ác. Chỉ trách Bắc Thâm có mắt như mù, lại đi yêu một người con gái thực dụng, ham hư vinh như cô.”
“Tôi … tôi không ham hư vinh” Cố Sơ dùng hết sức nói.
Khóe môi hơi cứng lại, một lúc sau Lục Bắc Thần mới mở miệng: “Đúng, cô không ham hư vinh. Chẳng qua cô biết rõ người nào để trêu đùa, người nào xứng với thân phận thiên kim của cô. Đường đường là đại tiểu thư của tập đoàn Kiến Khoa, kết hôn cũng phải chọn lựa gia đình môn đăng hộ đối, bằng không lại để cho bản thân rớt giá sao?”
*Giấy Tuyên Thành: Là loại giấy được dùng để viết thư pháp, được sản xuất tại Tuyên Châu, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Giấy Tuyên Thành trắng mịn, chất giấy dai, bền, khó rách, không bị mọt đục, thấm nước nhanh và đều, lưu trữ được rất lâu.
Điều này đã rõ ràng.
Cố Sơ không tin.
Một lúc lâu sau, Cố Sơ mới run rẩy nói: “Anh gạt tôi phải không?”
“Làm Cố tiểu tư thất vọng, tôi đây trước nay không phải là người thích nói đùa”. Gương mặt Lục Bắc Thần vẫn duy trì nét lạnh lùng.
Cố Sơ buông thõng cánh tay, ở phía dưới bàn ăn, các ngón tay bất giác cuộn chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn. Cô biết rõ chẳng ai lại mang chuyện này ra đùa, nếu người đàn ông đang ngồi đối diện cô không phải là Lục Bắc Thâm, thì quả thật anh không cần trêu chọc cô.
Nhiều năm trôi qua, cô luôn cất giấu trái tim của mình, không dám mang nó sưởi ấm dưới ánh mặt trời. Bởi làm như vậy cô sẽ nhớ đến rất nhiều điều, rất nhiều việc cô muốn quên đi sẽ lại trỗi dậy. Nhưng trong lòng cô luôn luôn chất chứa hi vọng để qua ngần ấy năm cô vẫn có thể an tâm an tĩnh sống tốt. Hi vọng đó chính là Lục Bắc Thâm. Cô không hi vọng cao sang sẽ cùng anh nối lại tình xưa, sai chính là sai, chính cô gây nên tội phải gánh chịu, nhưng điều cô mong đợi Lục Bắc Thâm sẽ lãng quên quá khứ đau buồn, mỗi một ngày trôi qua anh đều sống trong hạnh phúc mới.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập, Cố Sơ biết trái tim mình đang rỉ máu.
“Vì sao … lại như vậy?” Cố Sơ yếu ớt hỏi.
“Ngay chính năm cô chọn rời xa nó.” Lục Bắc Thần ngồi đó, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Sơ, sóng lưng thẳng tắp: “Khi nó biết cho dù cầu xin thế nào cô cũng không hồi tâm chuyển ý, Bắc Thâm đồng ý đi nhận suất học bổng du học cuối cùng. Sau nửa năm du học, nó nhận được tin cô đính hôn cùng thiếu gia nhà họ Kiều, nó gần như phát điên. Bất chấp người nhà can ngăn, nó một mực đòi về Thượng Hải. Kết quả khi ra đến sân bay, liền gặp tai nạn. Người ngăn nó đi là tôi. Bắc Thâm chưa bao giờ giấu tôi chuyện gì, chuyện cô và nó tôi đều biết rất rõ ràng.”
Nói đến đây, Lục Bắc Thần hướng người về phía trước. Ánh đèn làm nghiêng bóng anh, hình dáng nhỏ nhắn của Cố Sơ như bị thân ảnh cao lớn của người đàn ông cắn nuốt: “Thậm chí bao gồm cả việc, cô làm cách nào để nó can tâm tình nguyện yêu cô hết lòng, rồi sau đó lại vô tình vứt bỏ.”
“Tôi …”
“Cô muốn tự biện bạch?” Lục Bắc Thần cắn răng nói: “Cô nợ nó nhiều như vậy, cho rằng chỉ vài ba câu bào chữa, trưng ra bộ mặt vô tội là có thể phủ nhận tất cả sao?”
Tim cô như bị cứa một nhát, đây là lỗi của cô, cô chưa bao giờ có ý định bạo biện cho mình. Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến Bắc Thâm đã không còn, hơn nữa lại là do chính cô.
“Bắc Thâm trước mặt tôi vẫn nói cô rất hiền thục, dịu dàng” Lục Bắc Thần cười lạnh: “Trái lại tôi lại rất muốn chính tai mình nghe xem Cố tiểu thư đánh giá mình thế nào? Một kẻ đã giết chết trái tim người khác làm sao vẫn có thể có được hai chữ “Thiện lương”, hả?”
“Tôi chưa từng nghĩ …. Chưa từng nghĩ sẽ xảy ra việc này …. Tôi …”
“Bởi từ trước đến giờ Cố tiểu thư chưa từng trải qua cảm giác áy náy, như thế nào chính mình bức một người đàn ông đến phát điên” Lục Bắc Thần hung hăng nói.
Ngón tay Cố Sơ vẫn cuộn chặt, rất chặt, chặt đến nổi Cố Sơ có thể cảm nhận được lòng bàn tay đã bị cứa đứt, nhưng vẫn không bằng trái tim cô đang ồ ạt rỉ máu.
“Nhìn qua thì trông có vẻ là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết, nhưng sự thật lại là một con rắn độc tâm địa độc ác. Chỉ trách Bắc Thâm có mắt như mù, lại đi yêu một người con gái thực dụng, ham hư vinh như cô.”
“Tôi … tôi không ham hư vinh” Cố Sơ dùng hết sức nói.
Khóe môi hơi cứng lại, một lúc sau Lục Bắc Thần mới mở miệng: “Đúng, cô không ham hư vinh. Chẳng qua cô biết rõ người nào để trêu đùa, người nào xứng với thân phận thiên kim của cô. Đường đường là đại tiểu thư của tập đoàn Kiến Khoa, kết hôn cũng phải chọn lựa gia đình môn đăng hộ đối, bằng không lại để cho bản thân rớt giá sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.